Lòng Ta Nào Phải Đá
Chương 28: Thập niên sinh tử lưỡng mang mang
( Mười năm sinh tử xa cách mịt mùng)
Nước lạnh như băng trùm lên Cô Hồng, dần dần dường như ý thức của hắn rời xa khỏi thân thể đang chìm xuống dưới đáy biển buốt giá.
Ý thức dần trở nên mê man, chập chờn, ngay trước mắt hắn hiện lên vô số hình ảnh mơ mơ hồ hồ — này là cung đình nhuốm máu, đường phố thi thể chất chồng. Này là sơn đạo núi non trùng điệp bất chợt trở nên u ám, cơn mưa to tuôn trào suốt đêm đông, Truy Thạch lệnh chủ toàn thân đẫm máu cầm trường kiếm, trên mặt đất bùn lầy ngổn ngang xác người, dòng suối nhỏ cạnh đó máu nhuộm đỏ………..
Giữa núi thi thể có một thiếu niên ước chừng mười ba, mười bốn tuổi, quần áo tả tơi đang bò lê la thét xông tới đánh Truy Thạch lệnh chủ, lại bị đối phương nhanh tay điểm trụ huyệt đạo, nó tê liệt ngã xuống vũng nước mưa…….
Hình ảnh dần dần rõ ràng hơn, thiếu niên quần áo tả tơi ngơ ngác đứng ở trên sơn đạo, một cậu bé xinh đẹp chừng trên dưới mười tuổi tay chống nạnh, âm thanh lảnh lót hướng phía hắn nạt nộ:" Ngươi cả người đầy bùn đất, bẩn chết đi được! Không được vào trong phòng ta ở." vừa nói dứt lời liền vung chân đá một cước, thiếu niên quần áo tả tơi nọ ngã xiêu vẹo, lăn lông lốc xuống dòng suối cách đó vài dặm ….
Ánh nến lay động trong căn phòng nhỏ, thiếu niên rách rưới nằm ở trên giường lăn lộn rên rỉ, thằng bé kia hầm hừ nói:" Nam tử hán đại trượng phu cái quái gì? Chỉ có rơi xuống khe suối con con mà đã sống dở chết dở." Vừa nói vừa đem khăn vải nhúng ướt đặt lên trán thiếu niên ở trên giường, nhìn chằm chằm thiếu niên đang mang bệnh hai gò má đỏ rực vài lần, miệng nói:" Ngươi vô dụng như vậy, khi dễ ngươi cũng chẳng có gì hay ho. Quên đi quên đi, coi như ta xui xẻo, lại thêm một kẻ không chút thú vị tới đây. Này! Lãnh Châu, mau mang chậu nước khác ra đây! tay chân lề mề chết đi được!"
Mùa đông tuyết rơi bay toán loạn trong không trung, đứa bé xinh đẹp xoa xoa bàn tay, đối với hắc y thiếu niên đang ngẩn người ngồi ở ngoài cửa nhìn tuyết rơi gọi:" Ngươi mau tới đây cùng ta và Lãnh Châu đắp người tuyết, nhớ không nổi chuyện quá khứ thì đừng cố, vả lại ngươi cũng không có quên toàn bộ mọi chuyện, không phải còn có hy vọng sao?" Thấy hắn cúi đầu không nói, liền chạy tới kiên quyết túm lấy hắn kéo đến người tuyết phía trước.
Hắn hướng về phía một nhóc con bé nhất trong nhóm, cậu nhóc có khuôn mặt tròn trịa đang nặn người tuyết bên cạnh bảo:" Từ nay về sau hắn chính là huynh đệ của chúng ta, trừ bỏ ta ra không ai có thể khi dễ hắn, biết chưa". Nhóc con có khuôn mặt tròn trịa đến gần, hướng hắc y thiếu niên nói:" A, Cô Hồng ca ca, Lãnh Châu sẽ không khi dễ ngươi."
“Ai ui!" nói xong bất ngờ nhận một hạt dẻ lên chiếc trán xinh xinh, nó mím môi ủy khuất hướng đứa bé xinh xắn liếc mắt một cái, thanh âm tủi thân nói:" Hàn Chi ngươi đánh ta…….."
Đối phương bĩu môi, “Còn Cô Hồng “ca ca" cái gì — nghe buồn nôn chết đi được." Nói tới đây chớp cặp mắt linh lợi, cầm lấy thanh củi đen vẽ vài nét trên mặt người tuyết, lại nghiêng người hướng vẻ mặt ngơ ngác của hắc y thiếu niên nói:" Ha ha…..người tuyết này không phải rất giống ngươi ư?"
Hắc y thiếu niên thoáng nhìn qua, thấy một cái mặt heo đang đau khổ, hắn nhẫn nại chịu đựng, lại nhẫn nại kìm nén, rốt cục khóe môi vẫn tràn ra ý cười…….
Tuyết trên sơn cốc dần dần tan, hoa mai nở bung rồi lại tàn. Nét trẻ con, ngây thơ trên mặt thiếu niên dần dần mất đi, đứa bé cùng nhóc con kia cũng dần dần trưởng thành trở thành trở thành thiếu niên tuấn tú….
Hắc y thiếu niên đang ở trong rừng làm một cây trúc địch, hạnh y thiếu niên chạy tới, hắn hoan hô một tiếng:" Cô Hồng ca ca, vật này quả thật rất đẹp, ngươi tặng cho ta được không?"
Hắc y thiếu niên thấy hạnh y thiếu niên trong mắt tràn đầy tha thiết, do dự một chút, hòa nhã nói:" Vật này là muốn tặng Hàn Chi, lúc khác ca ca làm cho ngươi một cái tốt hơn được không?"
Hạnh y thiếu niên ra sức gật đầu, “Được!", nói xong hình như nhớ tới cái gì, hơi hơi mím mím môi," Hai người các ngươi gần đây luôn thân mật, luôn không cùng ta chơi đùa. Có phải hay không các ngươi cũng không thích ta?"
Hắc y thiếu niên vội vỗ vai an ủi hắn, “Sao có thể nào lại như vậy? Ngươi là đệ đệ tốt của ta, ta cả đời đều thích ngươi — còn có cả Hàn Chi."
Hạnh y thiếu niên chuyển từ buồn sang vui vẻ, cười tươi:" Vậy các ngươi sẽ vĩnh viễn ở cùng ta sao?"
Hắc y thiếu niên nghe vậy mỉm cười, xoa xoa đầu hắn, “Đương nhiên." Ngẩng đầu nhìn lại phía rừng hoa mai xa xa, có một cái bóng màu trắng đang ở trong rừng múa kiếm, tư thái thanh thoát tựa thần tiên.
Hạnh y thiếu niên thấy khóe môi hắn mỉm cười, hướng theo ánh mắt nhìn nhìn một hồi rồi tán thưởng nói:" Hàn Chi mặc bạch y thật đẹp mắt, ta cũng muốn một bộ."
Hắc y thiếu niên bật cười, đem ánh mắt thu hồi nhìn hắn, “Được! Ngươi mặc nhất định nhìn cũng rất đẹp. Kỳ thật Hàn Chi có hai bộ, ngươi hỏi xin hắn không phải tốt hơn sao?"
Hạnh y thiếu niên “ừ" một tiếng, có chút tủi thân hờn dỗi nói, “Hàn Chi ấy, nói không chừng sẽ lại châm chọc ta, nói ta xin bố thí … …bố thí … …."
Tay gõ nhẹ lên đầu hạnh y thiếu niên, hắc y thiếu niên cười nói:" Đừng nói bừa! Sẽ không như vậy đâu! Miệng hắn tuy hung ác nhưng trong lòng kì thật lại rất biết thông cảm"
“Thật vậy sao?" Hạnh y thiếu niên nghe vậy bật ra tiếng cười hồn nhiên." Tốt a! Ta phải đi hỏi xin Hàn Chi một bộ". Nói xong liền hớn hở hướng phía nhân ảnh bạch sắc trong rừng cây chạy tới.
Từng tràng tiếng kêu chói tai của đám hải âu đánh thức Diệp Khinh Phong, hắn mở to mắt ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một cái khoang thuyền thật lớn. Trong khoang thuyền nằm ngổn ngang không ít người, Thạch Cô Hồng cũng đang nằm ở bên cạnh mình. Thấy ngực hắn thở phập phồng, biết hắn cũng không việc gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Hắn ta nhìn nhìn những người đang nằm, thấy bọn họ thất khiếu đổ máu, tựa hồ đã chết được một thời gian. Ở chính giữa có không ít người hắn quen biết, toàn bộ đều là người của bát đại môn phái. Nhìn lại chiến thuyền này, hẳn là chiến thuyền khác của Bát đại môn phái đi tới hải đảo. Như vậy xem ra, mọi người trên chiến thuyền kia của bát đại môn phái cũng đã gặp nguy hiểm.
Đi ra khoang thuyền, trên boong tàu cũng nằm không không ít thi thể, mùi huyết tinh nồng đậm cùng với mùi nước biển mằn mặn, ẩm ướt làm người ta cảm thấy buồn nôn.
Nhìn sang phía bên phải, thấy Sở Tư Viễn đang nghiêng người dựa vào lan can lẳng lặng nhìn mình. Diệp Khinh Phong vội vàng đi ra phía trước, “Tư Viễn, rốt cuộc sao lại thế này?"
Sở Tư Viễn liếc mắt qua đám thi thể một cái, thản nhiên nói:" Sư phụ ngươi, Từ Tình cùng Đường Kinh ta cũng không rõ tình hình lắm, lần này đi hải đảo, ngoại trừ ngươi, ta, Thạch Cô Hồng, những người khác toàn bộ đều đã chết."
“Đều đã chết? Sao lại thế này?" Diệp Khinh Phong kinh hô một tiếng, mặt lộ vẻ đau xót vô vàn, “Ta cùng Thạch Cô Hồng như thế nào lại ở trên thuyền của ngươi? Thạch Hàn Chi đâu? Hắn cùng ta và Thạch Cô Hồng cùng nhau rơi xuống biển."
“Ta đem ngươi cùng Thạch Cô Hồng đã hôn mê trên biển cứu lên, nhưng không có thấy Thạch Hàn Chi." Sở Tư Viễn hắc hắc cười khan vài tiếng, “Người của Ma Tâm Cốc toàn bộ đã chết hết, thù của cha ta cuối cùng cũng trả được."
Thạch Hàn Chi đã chết? Nghĩ đến Thạch Cô Hồng, Diệp Khinh Phong trong lòng cảm thấy một trận u ám, lại nhìn Sở Tư Viễn, thấy trên mặt hắn mơ hồ mang theo vẻ bi thương, trong lòng không khỏi thở dài.
Sở Tư Viễn nói tiếp: “Lúc nổi lửa hỏa thiêu vách núi, Ma Tâm Cốc đã bỏ thêm độc vào lửa, người của bát đại môn phái ngửi phải sau khi ra biển độc phát tác mà chết. Ta bởi vì trong người có độc của Đường Kinh, cho nên mới may mắn vượt qua đại nạn, mà ngươi cũng bởi vì trong người trúng Yên Ba Túy nên mới có thể không việc gì. Còn Thạch Cô Hồng, đó là bởi vì ta ở trong cơ thể hắn bị hạ loại cổ trùng có thể hút tất cả chất độc — lại nói tiếp, ba người chúng ta đều là nhân họa đắc phúc."
“Đường Kinh hạ độc ngươi?" Diệp Khinh Phong kinh ngạc hỏi.
“Đường Kinh hạ trên người ta một loại kịch độc, mỗi nửa tháng phải cần giải dược của hắn, nếu không khi phát tác vô cùng thống khổ. Phải rồi, Yên Ba Túy ở trên người ngươi cũng là do Đường Kinh hạ, hắn khi đó làm như vậy là muốn ở đại hội luận kiếm có thể đánh thắng ngươi."
Diệp Khinh Phong trầm mặc một hồi, “Nguyên lai là như vậy." Hắn thở dài, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời như đóa hoa hướng dương sáng rỡ, trên biển xanh hải âu bay lượn, lẩm bẩm nói: “Kỳ thật việc gì phải khổ như vậy? Ta thật sự cảm thấy bắt đầu nhìn không rõ giang hồ này." Nói đến đây đột nhiên nghĩ tới Đông Phương Lãng, trong lòng một trận đau đớn.
Hai người nhìn mặt biển màu lam im lặng không nói gì, thật lâu sau Sở Tư Viễn nói: “Nhìn vẻ mặt ngươi, e là đã biết sư phụ ngươi đem ngươi ra làm mồi nhử rồi."
Diệp Khinh Phong đau khổ cười, “Nguyên lai chỉ có duy nhất ta chẳng biết gì."
Sở Tư Viễn cảm thông liếc hắn một cái, “Kỳ thật cái gì cũng không biết cũng không phải là không tốt, cái gì cũng đều biết rồi nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài mới thực sự thống khổ." Hắn quay đầu hướng vào trong khoang thuyền nhìn một cái, “Thạch Cô Hồng có chứng điên cuồng, giết người xong sẽ không còn ý thức xâm phạm người khác, sau khi tỉnh lại lại hoàn toàn quên hết. Điểm ấy sư phụ ngươi cùng ta đã sớm biết, đêm đó sư phụ ngươi cùng ta hợp mưu trù tính một cảnh giết người, làm cho hắn phát cuồng. Chúng ta làm như vậy là vì không muốn Thạch Hàn Chi cùng Thạch Cô Hồng đột nhiên bị giam có nguyên nhân khả nghi, bởi vì Thạch Hàn Chi cũng biết Thạch Cô Hồng có chứng bệnh này."
Diệp Khinh Phong nghe vậy lưng hơi nghiêng đi, hắn hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, dương quang rực rỡ rọi thẳng xuống, làm cho hắn chói mắt tới khó nhìn thẳng: “Sư phụ đối đãi với ta ân trọng như núi, cho dù hắn đối xử với ta như thế nào ta cũng không oán. Chính là thật có lỗi với Thạch Cô Hồng, từ đầu đến cuối hắn đều thật sự vô tội. Trước kia ta vì cái gì gọi là võ lâm đại nghĩa lợi dụng hắn, hiện giờ phát hiện tất cả bất quá chỉ là giả dối, thật không hiểu làm thế nào để đối mặt với hắn."
Sở Tư Viễn liếc hắn một cái, vốn muốn hỏi rốt cuộc ở trong lòng hắn Thạch Cô Hồng chiếm vị trí như thế nào, cuối cùng vẫn là không nói gì.
“Khoảng hai ngày là có thể cập bờ. Chi bằng chúng ta cùng đi tìm Đường Trác của Đường Môn cầu giải dược. Đường Trác tuy rằng ở trên giang hồ không hề có danh tiếng, y thuật lại khá giỏi giang. Hắn cùng Đường Kinh xưa nay có hiềm khích, hẳn là sẽ hết sức giúp đỡ chúng ta, cho dù không thể giải hết độc tính trên người chúng ta, cũng có thể tạm thời khống chế được. Có điều người này luôn luôn lưu lạc bên ngoài, không có nơi dừng chân cố định, muốn tìm hắn cũng không phải dễ dàng."
Diệp Khinh Phong gật gật đầu, hắn cũng từng nghe qua tên Đường Trác, biết người này bởi vì thân thể suy yếu nên không thể luyện võ cho nên dốc lòng nghiên cứu độc dược và y thuật, nghe nói phương diện này ngay cả Đường Kinh so ra cũng kém mấy phần.
Hai người lại ở trên boong tàu đứng im một lát, Diệp Khinh Phong nhớ tới Thạch Cô Hồng còn đang hôn mê trong khoang thuyền, liền đi trở về khoang thuyền. Xốc mành che ở khoang thuyền lên, đã thấy Thạch Cô Hồng đang đặt bảo kiếm kề ngang cổ.
Edit: Dâu & Cô Nương Lẳng
____
Tựa đề chương trích từ bài thơ:
Giang Thành Tử
Tô Đông Pha
Thập niên sinh tử lưỡng mang mang
Bất tư lường
Tự nan vương
Thiên lý cô phần
Vô xứ thoại thê lương
Túng sử tương phùng ưng bất thức
Trần mãn diện
Mấn như sương
Dạ lai u mộng hốt hoàn hương
Tiểu hiên song
Chính sơ trang
Tương cố vô ngôn
Duy hữu lệ thiên hàng
Liệu đắc niên niên trường đoạn xứ
Minh nguyệt dạ
Ðoản tùng cương.
Dịch Nghĩa:
Bài Từ Theo Điệu “Giang Thành Tử"
Mười năm kẻ sống người thác cách xa mờ mịt (1),
Không nghĩ đến,
(Nhưng) tự mình khó quên.
Nấm mồ cô đơn cách xa ngàn dặm
Không có nơi nào để bày tỏ nỗi thê lương.
Nếu có gặp nhau chắc (nàng) cũng không nhận ra (ta)
(Vì ta đã) mặt nhuốm bụi,
Tóc như sương.
Đêm qua trong mộng bỗng trở về quê hương,
Nàng ngồi cạnh cửa sổ bên hiên,
Đang chải đầu trang điểm.
Nhìn nhau không nói.
Chỉ có lệ ngàn hàng.
Biết rằng năm lại năm ở nơi đứt ruột ấy
(Nàng yên nghĩ) dưới đêm trăng sáng
Trên ngọn đồi thông.
Dịch Thơ
Mười năm sinh tử miên man,
Làm sao quên được muôn ngàn ái ân.
Thiên nhai một mảnh cô phần,
Đâu người tri kỷ ôn hàn mấy câu?
Cố nhân khuất bóng từ lâu,
Tương phùng chẳng nhận, có sầu nào hơn?
Áo bào nhuốm bụi phong trần,
Khuôn trang tiều tụy,tóc dường như tơ.
Mộng xuân tỉnh giấc sững sờ,
Cố hương xa khuất bỗng giờ như đây.
Gặp nàng xõa mái tóc mây,
Ngồi bên hiên vắng, điểm vài nét xinh.
Nghẹn ngào một tiếng chẳng thành,
Lệ rơi thánh thót, ân tình chứa chan.
Đoạn trường một kiếp đa mang,
Đồi thông trăng sáng bên đàng thấy nhau.
Bản dịch của Kim Lam
Dịch Thơ:
Mười năm sống thác đôi nơi
Nghĩ mà chi, vẫn khôn nguôi nhớ nàng.
Cô đơn phần mộ dặm ngàn,
Nói làm sao xiết muôn vàn thê lương.
Gặp nhau còn nhận ra chăng
Mặt bụi nhuốm, tóc pha sương ngỡ ngàng.
Đêm qua trong mộng về làng,
Nàng ngồi bên cửa chải làn tóc mây.
Nhìn nhau chẳng nói một lời
Nghẹn ngào, chỉ thấy lệ rơi muôn hàng.
Bao năm chốn ấy đoạn trường,
Nấm mồ côi quạnh trăng vàng đồi thông.
Bản dịch của Nguyễn Thị Bích Hải
Chú thích:
(1) Năm 1165, vợ của Tô Thức là Vương Phất từ trần mới 27 tuổi. Mười năm sau (Ất Mão 1775), Tô Thức đang làm “Tri Châu" ở Mật Châu (Sơn Đông), xa cách quê hương (Tứ Xuyên) mấy ngàn dặm. Đêm mơ thấy người vợ đã khuất, ông làm bài từ điệu vong này. Tô Thức là người đầu tiên làm từ điệu vong.
Nước lạnh như băng trùm lên Cô Hồng, dần dần dường như ý thức của hắn rời xa khỏi thân thể đang chìm xuống dưới đáy biển buốt giá.
Ý thức dần trở nên mê man, chập chờn, ngay trước mắt hắn hiện lên vô số hình ảnh mơ mơ hồ hồ — này là cung đình nhuốm máu, đường phố thi thể chất chồng. Này là sơn đạo núi non trùng điệp bất chợt trở nên u ám, cơn mưa to tuôn trào suốt đêm đông, Truy Thạch lệnh chủ toàn thân đẫm máu cầm trường kiếm, trên mặt đất bùn lầy ngổn ngang xác người, dòng suối nhỏ cạnh đó máu nhuộm đỏ………..
Giữa núi thi thể có một thiếu niên ước chừng mười ba, mười bốn tuổi, quần áo tả tơi đang bò lê la thét xông tới đánh Truy Thạch lệnh chủ, lại bị đối phương nhanh tay điểm trụ huyệt đạo, nó tê liệt ngã xuống vũng nước mưa…….
Hình ảnh dần dần rõ ràng hơn, thiếu niên quần áo tả tơi ngơ ngác đứng ở trên sơn đạo, một cậu bé xinh đẹp chừng trên dưới mười tuổi tay chống nạnh, âm thanh lảnh lót hướng phía hắn nạt nộ:" Ngươi cả người đầy bùn đất, bẩn chết đi được! Không được vào trong phòng ta ở." vừa nói dứt lời liền vung chân đá một cước, thiếu niên quần áo tả tơi nọ ngã xiêu vẹo, lăn lông lốc xuống dòng suối cách đó vài dặm ….
Ánh nến lay động trong căn phòng nhỏ, thiếu niên rách rưới nằm ở trên giường lăn lộn rên rỉ, thằng bé kia hầm hừ nói:" Nam tử hán đại trượng phu cái quái gì? Chỉ có rơi xuống khe suối con con mà đã sống dở chết dở." Vừa nói vừa đem khăn vải nhúng ướt đặt lên trán thiếu niên ở trên giường, nhìn chằm chằm thiếu niên đang mang bệnh hai gò má đỏ rực vài lần, miệng nói:" Ngươi vô dụng như vậy, khi dễ ngươi cũng chẳng có gì hay ho. Quên đi quên đi, coi như ta xui xẻo, lại thêm một kẻ không chút thú vị tới đây. Này! Lãnh Châu, mau mang chậu nước khác ra đây! tay chân lề mề chết đi được!"
Mùa đông tuyết rơi bay toán loạn trong không trung, đứa bé xinh đẹp xoa xoa bàn tay, đối với hắc y thiếu niên đang ngẩn người ngồi ở ngoài cửa nhìn tuyết rơi gọi:" Ngươi mau tới đây cùng ta và Lãnh Châu đắp người tuyết, nhớ không nổi chuyện quá khứ thì đừng cố, vả lại ngươi cũng không có quên toàn bộ mọi chuyện, không phải còn có hy vọng sao?" Thấy hắn cúi đầu không nói, liền chạy tới kiên quyết túm lấy hắn kéo đến người tuyết phía trước.
Hắn hướng về phía một nhóc con bé nhất trong nhóm, cậu nhóc có khuôn mặt tròn trịa đang nặn người tuyết bên cạnh bảo:" Từ nay về sau hắn chính là huynh đệ của chúng ta, trừ bỏ ta ra không ai có thể khi dễ hắn, biết chưa". Nhóc con có khuôn mặt tròn trịa đến gần, hướng hắc y thiếu niên nói:" A, Cô Hồng ca ca, Lãnh Châu sẽ không khi dễ ngươi."
“Ai ui!" nói xong bất ngờ nhận một hạt dẻ lên chiếc trán xinh xinh, nó mím môi ủy khuất hướng đứa bé xinh xắn liếc mắt một cái, thanh âm tủi thân nói:" Hàn Chi ngươi đánh ta…….."
Đối phương bĩu môi, “Còn Cô Hồng “ca ca" cái gì — nghe buồn nôn chết đi được." Nói tới đây chớp cặp mắt linh lợi, cầm lấy thanh củi đen vẽ vài nét trên mặt người tuyết, lại nghiêng người hướng vẻ mặt ngơ ngác của hắc y thiếu niên nói:" Ha ha…..người tuyết này không phải rất giống ngươi ư?"
Hắc y thiếu niên thoáng nhìn qua, thấy một cái mặt heo đang đau khổ, hắn nhẫn nại chịu đựng, lại nhẫn nại kìm nén, rốt cục khóe môi vẫn tràn ra ý cười…….
Tuyết trên sơn cốc dần dần tan, hoa mai nở bung rồi lại tàn. Nét trẻ con, ngây thơ trên mặt thiếu niên dần dần mất đi, đứa bé cùng nhóc con kia cũng dần dần trưởng thành trở thành trở thành thiếu niên tuấn tú….
Hắc y thiếu niên đang ở trong rừng làm một cây trúc địch, hạnh y thiếu niên chạy tới, hắn hoan hô một tiếng:" Cô Hồng ca ca, vật này quả thật rất đẹp, ngươi tặng cho ta được không?"
Hắc y thiếu niên thấy hạnh y thiếu niên trong mắt tràn đầy tha thiết, do dự một chút, hòa nhã nói:" Vật này là muốn tặng Hàn Chi, lúc khác ca ca làm cho ngươi một cái tốt hơn được không?"
Hạnh y thiếu niên ra sức gật đầu, “Được!", nói xong hình như nhớ tới cái gì, hơi hơi mím mím môi," Hai người các ngươi gần đây luôn thân mật, luôn không cùng ta chơi đùa. Có phải hay không các ngươi cũng không thích ta?"
Hắc y thiếu niên vội vỗ vai an ủi hắn, “Sao có thể nào lại như vậy? Ngươi là đệ đệ tốt của ta, ta cả đời đều thích ngươi — còn có cả Hàn Chi."
Hạnh y thiếu niên chuyển từ buồn sang vui vẻ, cười tươi:" Vậy các ngươi sẽ vĩnh viễn ở cùng ta sao?"
Hắc y thiếu niên nghe vậy mỉm cười, xoa xoa đầu hắn, “Đương nhiên." Ngẩng đầu nhìn lại phía rừng hoa mai xa xa, có một cái bóng màu trắng đang ở trong rừng múa kiếm, tư thái thanh thoát tựa thần tiên.
Hạnh y thiếu niên thấy khóe môi hắn mỉm cười, hướng theo ánh mắt nhìn nhìn một hồi rồi tán thưởng nói:" Hàn Chi mặc bạch y thật đẹp mắt, ta cũng muốn một bộ."
Hắc y thiếu niên bật cười, đem ánh mắt thu hồi nhìn hắn, “Được! Ngươi mặc nhất định nhìn cũng rất đẹp. Kỳ thật Hàn Chi có hai bộ, ngươi hỏi xin hắn không phải tốt hơn sao?"
Hạnh y thiếu niên “ừ" một tiếng, có chút tủi thân hờn dỗi nói, “Hàn Chi ấy, nói không chừng sẽ lại châm chọc ta, nói ta xin bố thí … …bố thí … …."
Tay gõ nhẹ lên đầu hạnh y thiếu niên, hắc y thiếu niên cười nói:" Đừng nói bừa! Sẽ không như vậy đâu! Miệng hắn tuy hung ác nhưng trong lòng kì thật lại rất biết thông cảm"
“Thật vậy sao?" Hạnh y thiếu niên nghe vậy bật ra tiếng cười hồn nhiên." Tốt a! Ta phải đi hỏi xin Hàn Chi một bộ". Nói xong liền hớn hở hướng phía nhân ảnh bạch sắc trong rừng cây chạy tới.
Từng tràng tiếng kêu chói tai của đám hải âu đánh thức Diệp Khinh Phong, hắn mở to mắt ngồi dậy, phát hiện mình đang ở trong một cái khoang thuyền thật lớn. Trong khoang thuyền nằm ngổn ngang không ít người, Thạch Cô Hồng cũng đang nằm ở bên cạnh mình. Thấy ngực hắn thở phập phồng, biết hắn cũng không việc gì, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Hắn ta nhìn nhìn những người đang nằm, thấy bọn họ thất khiếu đổ máu, tựa hồ đã chết được một thời gian. Ở chính giữa có không ít người hắn quen biết, toàn bộ đều là người của bát đại môn phái. Nhìn lại chiến thuyền này, hẳn là chiến thuyền khác của Bát đại môn phái đi tới hải đảo. Như vậy xem ra, mọi người trên chiến thuyền kia của bát đại môn phái cũng đã gặp nguy hiểm.
Đi ra khoang thuyền, trên boong tàu cũng nằm không không ít thi thể, mùi huyết tinh nồng đậm cùng với mùi nước biển mằn mặn, ẩm ướt làm người ta cảm thấy buồn nôn.
Nhìn sang phía bên phải, thấy Sở Tư Viễn đang nghiêng người dựa vào lan can lẳng lặng nhìn mình. Diệp Khinh Phong vội vàng đi ra phía trước, “Tư Viễn, rốt cuộc sao lại thế này?"
Sở Tư Viễn liếc mắt qua đám thi thể một cái, thản nhiên nói:" Sư phụ ngươi, Từ Tình cùng Đường Kinh ta cũng không rõ tình hình lắm, lần này đi hải đảo, ngoại trừ ngươi, ta, Thạch Cô Hồng, những người khác toàn bộ đều đã chết."
“Đều đã chết? Sao lại thế này?" Diệp Khinh Phong kinh hô một tiếng, mặt lộ vẻ đau xót vô vàn, “Ta cùng Thạch Cô Hồng như thế nào lại ở trên thuyền của ngươi? Thạch Hàn Chi đâu? Hắn cùng ta và Thạch Cô Hồng cùng nhau rơi xuống biển."
“Ta đem ngươi cùng Thạch Cô Hồng đã hôn mê trên biển cứu lên, nhưng không có thấy Thạch Hàn Chi." Sở Tư Viễn hắc hắc cười khan vài tiếng, “Người của Ma Tâm Cốc toàn bộ đã chết hết, thù của cha ta cuối cùng cũng trả được."
Thạch Hàn Chi đã chết? Nghĩ đến Thạch Cô Hồng, Diệp Khinh Phong trong lòng cảm thấy một trận u ám, lại nhìn Sở Tư Viễn, thấy trên mặt hắn mơ hồ mang theo vẻ bi thương, trong lòng không khỏi thở dài.
Sở Tư Viễn nói tiếp: “Lúc nổi lửa hỏa thiêu vách núi, Ma Tâm Cốc đã bỏ thêm độc vào lửa, người của bát đại môn phái ngửi phải sau khi ra biển độc phát tác mà chết. Ta bởi vì trong người có độc của Đường Kinh, cho nên mới may mắn vượt qua đại nạn, mà ngươi cũng bởi vì trong người trúng Yên Ba Túy nên mới có thể không việc gì. Còn Thạch Cô Hồng, đó là bởi vì ta ở trong cơ thể hắn bị hạ loại cổ trùng có thể hút tất cả chất độc — lại nói tiếp, ba người chúng ta đều là nhân họa đắc phúc."
“Đường Kinh hạ độc ngươi?" Diệp Khinh Phong kinh ngạc hỏi.
“Đường Kinh hạ trên người ta một loại kịch độc, mỗi nửa tháng phải cần giải dược của hắn, nếu không khi phát tác vô cùng thống khổ. Phải rồi, Yên Ba Túy ở trên người ngươi cũng là do Đường Kinh hạ, hắn khi đó làm như vậy là muốn ở đại hội luận kiếm có thể đánh thắng ngươi."
Diệp Khinh Phong trầm mặc một hồi, “Nguyên lai là như vậy." Hắn thở dài, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời như đóa hoa hướng dương sáng rỡ, trên biển xanh hải âu bay lượn, lẩm bẩm nói: “Kỳ thật việc gì phải khổ như vậy? Ta thật sự cảm thấy bắt đầu nhìn không rõ giang hồ này." Nói đến đây đột nhiên nghĩ tới Đông Phương Lãng, trong lòng một trận đau đớn.
Hai người nhìn mặt biển màu lam im lặng không nói gì, thật lâu sau Sở Tư Viễn nói: “Nhìn vẻ mặt ngươi, e là đã biết sư phụ ngươi đem ngươi ra làm mồi nhử rồi."
Diệp Khinh Phong đau khổ cười, “Nguyên lai chỉ có duy nhất ta chẳng biết gì."
Sở Tư Viễn cảm thông liếc hắn một cái, “Kỳ thật cái gì cũng không biết cũng không phải là không tốt, cái gì cũng đều biết rồi nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài mới thực sự thống khổ." Hắn quay đầu hướng vào trong khoang thuyền nhìn một cái, “Thạch Cô Hồng có chứng điên cuồng, giết người xong sẽ không còn ý thức xâm phạm người khác, sau khi tỉnh lại lại hoàn toàn quên hết. Điểm ấy sư phụ ngươi cùng ta đã sớm biết, đêm đó sư phụ ngươi cùng ta hợp mưu trù tính một cảnh giết người, làm cho hắn phát cuồng. Chúng ta làm như vậy là vì không muốn Thạch Hàn Chi cùng Thạch Cô Hồng đột nhiên bị giam có nguyên nhân khả nghi, bởi vì Thạch Hàn Chi cũng biết Thạch Cô Hồng có chứng bệnh này."
Diệp Khinh Phong nghe vậy lưng hơi nghiêng đi, hắn hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, dương quang rực rỡ rọi thẳng xuống, làm cho hắn chói mắt tới khó nhìn thẳng: “Sư phụ đối đãi với ta ân trọng như núi, cho dù hắn đối xử với ta như thế nào ta cũng không oán. Chính là thật có lỗi với Thạch Cô Hồng, từ đầu đến cuối hắn đều thật sự vô tội. Trước kia ta vì cái gì gọi là võ lâm đại nghĩa lợi dụng hắn, hiện giờ phát hiện tất cả bất quá chỉ là giả dối, thật không hiểu làm thế nào để đối mặt với hắn."
Sở Tư Viễn liếc hắn một cái, vốn muốn hỏi rốt cuộc ở trong lòng hắn Thạch Cô Hồng chiếm vị trí như thế nào, cuối cùng vẫn là không nói gì.
“Khoảng hai ngày là có thể cập bờ. Chi bằng chúng ta cùng đi tìm Đường Trác của Đường Môn cầu giải dược. Đường Trác tuy rằng ở trên giang hồ không hề có danh tiếng, y thuật lại khá giỏi giang. Hắn cùng Đường Kinh xưa nay có hiềm khích, hẳn là sẽ hết sức giúp đỡ chúng ta, cho dù không thể giải hết độc tính trên người chúng ta, cũng có thể tạm thời khống chế được. Có điều người này luôn luôn lưu lạc bên ngoài, không có nơi dừng chân cố định, muốn tìm hắn cũng không phải dễ dàng."
Diệp Khinh Phong gật gật đầu, hắn cũng từng nghe qua tên Đường Trác, biết người này bởi vì thân thể suy yếu nên không thể luyện võ cho nên dốc lòng nghiên cứu độc dược và y thuật, nghe nói phương diện này ngay cả Đường Kinh so ra cũng kém mấy phần.
Hai người lại ở trên boong tàu đứng im một lát, Diệp Khinh Phong nhớ tới Thạch Cô Hồng còn đang hôn mê trong khoang thuyền, liền đi trở về khoang thuyền. Xốc mành che ở khoang thuyền lên, đã thấy Thạch Cô Hồng đang đặt bảo kiếm kề ngang cổ.
Edit: Dâu & Cô Nương Lẳng
____
Tựa đề chương trích từ bài thơ:
Giang Thành Tử
Tô Đông Pha
Thập niên sinh tử lưỡng mang mang
Bất tư lường
Tự nan vương
Thiên lý cô phần
Vô xứ thoại thê lương
Túng sử tương phùng ưng bất thức
Trần mãn diện
Mấn như sương
Dạ lai u mộng hốt hoàn hương
Tiểu hiên song
Chính sơ trang
Tương cố vô ngôn
Duy hữu lệ thiên hàng
Liệu đắc niên niên trường đoạn xứ
Minh nguyệt dạ
Ðoản tùng cương.
Dịch Nghĩa:
Bài Từ Theo Điệu “Giang Thành Tử"
Mười năm kẻ sống người thác cách xa mờ mịt (1),
Không nghĩ đến,
(Nhưng) tự mình khó quên.
Nấm mồ cô đơn cách xa ngàn dặm
Không có nơi nào để bày tỏ nỗi thê lương.
Nếu có gặp nhau chắc (nàng) cũng không nhận ra (ta)
(Vì ta đã) mặt nhuốm bụi,
Tóc như sương.
Đêm qua trong mộng bỗng trở về quê hương,
Nàng ngồi cạnh cửa sổ bên hiên,
Đang chải đầu trang điểm.
Nhìn nhau không nói.
Chỉ có lệ ngàn hàng.
Biết rằng năm lại năm ở nơi đứt ruột ấy
(Nàng yên nghĩ) dưới đêm trăng sáng
Trên ngọn đồi thông.
Dịch Thơ
Mười năm sinh tử miên man,
Làm sao quên được muôn ngàn ái ân.
Thiên nhai một mảnh cô phần,
Đâu người tri kỷ ôn hàn mấy câu?
Cố nhân khuất bóng từ lâu,
Tương phùng chẳng nhận, có sầu nào hơn?
Áo bào nhuốm bụi phong trần,
Khuôn trang tiều tụy,tóc dường như tơ.
Mộng xuân tỉnh giấc sững sờ,
Cố hương xa khuất bỗng giờ như đây.
Gặp nàng xõa mái tóc mây,
Ngồi bên hiên vắng, điểm vài nét xinh.
Nghẹn ngào một tiếng chẳng thành,
Lệ rơi thánh thót, ân tình chứa chan.
Đoạn trường một kiếp đa mang,
Đồi thông trăng sáng bên đàng thấy nhau.
Bản dịch của Kim Lam
Dịch Thơ:
Mười năm sống thác đôi nơi
Nghĩ mà chi, vẫn khôn nguôi nhớ nàng.
Cô đơn phần mộ dặm ngàn,
Nói làm sao xiết muôn vàn thê lương.
Gặp nhau còn nhận ra chăng
Mặt bụi nhuốm, tóc pha sương ngỡ ngàng.
Đêm qua trong mộng về làng,
Nàng ngồi bên cửa chải làn tóc mây.
Nhìn nhau chẳng nói một lời
Nghẹn ngào, chỉ thấy lệ rơi muôn hàng.
Bao năm chốn ấy đoạn trường,
Nấm mồ côi quạnh trăng vàng đồi thông.
Bản dịch của Nguyễn Thị Bích Hải
Chú thích:
(1) Năm 1165, vợ của Tô Thức là Vương Phất từ trần mới 27 tuổi. Mười năm sau (Ất Mão 1775), Tô Thức đang làm “Tri Châu" ở Mật Châu (Sơn Đông), xa cách quê hương (Tứ Xuyên) mấy ngàn dặm. Đêm mơ thấy người vợ đã khuất, ông làm bài từ điệu vong này. Tô Thức là người đầu tiên làm từ điệu vong.
Tác giả :
Nhàn Ngữ