Long Phượng Tình Trường
Chương 111: Nghi ngờ…
còn nhắc tới chuyện này thật sự không phải là lúc, vì vậy cũng cười hùa theo: “Thái tử điện hạ mời!" Lúc này đang ở ngoài điện, mặc dù hiện tại không có nửa bóng người, công chúa Tu La ta đây vẫn không thể không cẩn thận.
Ngày thứ hai, bổn tiên đang ở giữa hoa cỏ ngon giấc, nghe thấy trên đỉnh đầu có người ngạc nhiên nói: “Nàng ấy cũng thích ngủ trên cây."
Nàng ấy là ai? Can hệ gì tới ta!
Mơ mơ hồ hồ trở mình, trong đầu mấy ngày nay ước chừng suy nghĩ khá nhiều, rảnh rỗi sinh ra ảo giác, trong mơ thế nhưng cũng giống thật như vậy, giọng nói này nghe thấy có chút giống Đồng Sa.
Nhớ tới Đồng Sa không khỏi khiến trong lòng bổn tiên cả kinh, vội vàng ngồi bật dậy, chỉ vì có chút đột ngột, đầu bất chợt đau điếng, bên tai nghe một tiếng “ai ôi", nhưng đã nặng nề đụng trúng một người, người đó bay lên một chân bày ra tư thế muốn đá tới, nếu không phải bổn tiên phản ứng nhanh lẹ, sợ là thực sự sẽ nhận một cước này rồi.
Kẻ dám ở trong Hoa Thanh Cung phun nước miếng làm càn như vậy, ngoại trừ Đồng Sa thì còn ai chứ?
Ta thầm kinh ngạc, nhẹ nhàng sờ da mặt, chậm chạp nhớ ra, từ lúc lên Thiên đình ra khỏi Tước La Điện, vì đảm bảo an toàn, bổn tiên từ trước đã thực hiện một ảo thuật, Đồng Sa muốn nhìn ra dáng vẻ trước đây của ta, e là hắn ít ra còn phải tu luyện thêm mươi vạn năm nữa ấy chứ?
Nghĩ thế, trong lòng không khỏi đắc ý, ở lưng chừng không hướng phía Đồng Sa hành lễ: “Điện hạ đến đây có việc? Nô tỳ thất lễ rồi!" Nếu không phải vì không muốn liên lụy Nhạc Kha, bổn tiên sao có thể hành lễ với tên tiểu tử thối này? Cũng không phải như trước đây bởi bị Lăng Xương bắt nạt.
Đồng Sa nghi hoặc hết nhìn lại nhìn bổn tiên, lẩm bẩm: “Không phải một người, sao hành động lại giống như thế?"
Bổn tiên ra vẻ ngốc nghếch, hiếu kỳ truy hỏi: “Điện hạ nói…"
Hắn lại chăm chú nhìn lần nữa, có lẽ gương mặt đó thật sự khác biệt quá lớn so với gương mặt của bổn tiên trong ký ức, đành phải hậm hực buông tha, bực mình phất phất tay: “Lần này xem như tha cho nô tỳ vô lễ nhà ngươi một lần, lần sau còn để bổn điện hạ bắt gặp, nhất định không tha!"
…Ta oan ức bản thân hành lễ, vậy mà còn mắng bổn tiên vô lễ, tên tiểu tử này thật sự không hiểu chuyện quá rồi!
Ngày hôm sau bổn tiên thấy Nhạc Kha đi nghị sự liền xách chổi hướng con đường nhỏ giữa nơi hoa cỏ đua chen nhau mà đi, nhất thời trông thấy nơi góc vườn có hai đóa hoa hé nở, cũng có thể theo đó mà vui vẻ.
Từ khi bị Nhạc Kha ép đến Hoa Thanh Cung, mặc dù không được tự do như ở thành Tu La, nhưng mỗi ngày lẳng lặng đợi Nhạc Kha về điện, cùng hắn lặng lẽ ngồi cạnh nhau, đây chính là khoảng thời gian hài hòa mà cả vạn năm nay hai người chúng ta khó mà có được. Ta vừa dự tính đêm nay Nhạc Kha về điện, nhất định phải thử hỏi về chuyện mấy lá thư tình và khăn gấm mất dạng, vừa dọc theo bức tường hoa trong hậu viện yên lặng mà đi. Bức tường hoa này cao ước chừng nửa người, mấy ngày gần đây không khí ấm áp, nụ hoa trên đó lần lượt khoe nở, tím hồng vàng đủ cả, đích thực rất đẹp.
Bổn tiên đang nhìn đến chăm chú, chỉ nghe sau lưng có người gọi: “Thanh Loan." Ta theo quán tính quay đầu nhìn, tức thì như bị sét đánh… Ngay trước mặt, cách khoảng năm bước, Đồng Sa đang đứng cười hết sức xấu xa.
Ta lập tức cảm thấy không ổn, trong lòng lạnh toát.
Ngày thứ hai, bổn tiên đang ở giữa hoa cỏ ngon giấc, nghe thấy trên đỉnh đầu có người ngạc nhiên nói: “Nàng ấy cũng thích ngủ trên cây."
Nàng ấy là ai? Can hệ gì tới ta!
Mơ mơ hồ hồ trở mình, trong đầu mấy ngày nay ước chừng suy nghĩ khá nhiều, rảnh rỗi sinh ra ảo giác, trong mơ thế nhưng cũng giống thật như vậy, giọng nói này nghe thấy có chút giống Đồng Sa.
Nhớ tới Đồng Sa không khỏi khiến trong lòng bổn tiên cả kinh, vội vàng ngồi bật dậy, chỉ vì có chút đột ngột, đầu bất chợt đau điếng, bên tai nghe một tiếng “ai ôi", nhưng đã nặng nề đụng trúng một người, người đó bay lên một chân bày ra tư thế muốn đá tới, nếu không phải bổn tiên phản ứng nhanh lẹ, sợ là thực sự sẽ nhận một cước này rồi.
Kẻ dám ở trong Hoa Thanh Cung phun nước miếng làm càn như vậy, ngoại trừ Đồng Sa thì còn ai chứ?
Ta thầm kinh ngạc, nhẹ nhàng sờ da mặt, chậm chạp nhớ ra, từ lúc lên Thiên đình ra khỏi Tước La Điện, vì đảm bảo an toàn, bổn tiên từ trước đã thực hiện một ảo thuật, Đồng Sa muốn nhìn ra dáng vẻ trước đây của ta, e là hắn ít ra còn phải tu luyện thêm mươi vạn năm nữa ấy chứ?
Nghĩ thế, trong lòng không khỏi đắc ý, ở lưng chừng không hướng phía Đồng Sa hành lễ: “Điện hạ đến đây có việc? Nô tỳ thất lễ rồi!" Nếu không phải vì không muốn liên lụy Nhạc Kha, bổn tiên sao có thể hành lễ với tên tiểu tử thối này? Cũng không phải như trước đây bởi bị Lăng Xương bắt nạt.
Đồng Sa nghi hoặc hết nhìn lại nhìn bổn tiên, lẩm bẩm: “Không phải một người, sao hành động lại giống như thế?"
Bổn tiên ra vẻ ngốc nghếch, hiếu kỳ truy hỏi: “Điện hạ nói…"
Hắn lại chăm chú nhìn lần nữa, có lẽ gương mặt đó thật sự khác biệt quá lớn so với gương mặt của bổn tiên trong ký ức, đành phải hậm hực buông tha, bực mình phất phất tay: “Lần này xem như tha cho nô tỳ vô lễ nhà ngươi một lần, lần sau còn để bổn điện hạ bắt gặp, nhất định không tha!"
…Ta oan ức bản thân hành lễ, vậy mà còn mắng bổn tiên vô lễ, tên tiểu tử này thật sự không hiểu chuyện quá rồi!
Ngày hôm sau bổn tiên thấy Nhạc Kha đi nghị sự liền xách chổi hướng con đường nhỏ giữa nơi hoa cỏ đua chen nhau mà đi, nhất thời trông thấy nơi góc vườn có hai đóa hoa hé nở, cũng có thể theo đó mà vui vẻ.
Từ khi bị Nhạc Kha ép đến Hoa Thanh Cung, mặc dù không được tự do như ở thành Tu La, nhưng mỗi ngày lẳng lặng đợi Nhạc Kha về điện, cùng hắn lặng lẽ ngồi cạnh nhau, đây chính là khoảng thời gian hài hòa mà cả vạn năm nay hai người chúng ta khó mà có được. Ta vừa dự tính đêm nay Nhạc Kha về điện, nhất định phải thử hỏi về chuyện mấy lá thư tình và khăn gấm mất dạng, vừa dọc theo bức tường hoa trong hậu viện yên lặng mà đi. Bức tường hoa này cao ước chừng nửa người, mấy ngày gần đây không khí ấm áp, nụ hoa trên đó lần lượt khoe nở, tím hồng vàng đủ cả, đích thực rất đẹp.
Bổn tiên đang nhìn đến chăm chú, chỉ nghe sau lưng có người gọi: “Thanh Loan." Ta theo quán tính quay đầu nhìn, tức thì như bị sét đánh… Ngay trước mặt, cách khoảng năm bước, Đồng Sa đang đứng cười hết sức xấu xa.
Ta lập tức cảm thấy không ổn, trong lòng lạnh toát.
Tác giả :
Lam Ngã Thảo