Long Mặc
Chương 5
Buổi chiều, Kỷ Tiêu say say men rượu về đến nhà. Vừa mới tiến vào phòng ngủ liền trông thấy một bóng người lật ngược dán ngay trước mặt, y bị dọa thiếu chút nữa kinh hoảng kêu ra tiếng, lại nghe thấy thanh âm quen thuộc kia: “Ngọc Nghiễn thật đúng nhẫn tâm, bỏ lại ta một mình phong lưu khoái hoạt, cả ngày cũng không thấy bóng người đâu cả, làm hại ta một người vườn không nhà trống."
Đốt sáng lên ánh đèn, y có thể trông thấy thần sắc tràn đầy ai oán trên gương mặt tuấn mỹ. Kỷ Tiêu đau đầu mà ấn ấn thái dương: “Ngươi đi tu luyện bên ngoài cũng nên đọc nhiều sách một chút, vườn không nhà trống không phải dùng như thế."
Long Mặc lặng yên không một tiếng động mà bay lên bay xuống, thoáng một phát liền bổ nhào vào y, ở cần cổ y hít hà, thầm nói: “Còn uống rượu? Sắc mặt Ngọc Nghiễn sau khi uống rượu vô cùng kiều mỵ, chắc hẳn là cũng bị người khác nhìn thấy rồi đi."
Kỷ Tiêu hung hăng bắn một cái trên trán hắn: “Kiều mỵ cũng không phải dùng như thế!" Y đẩy vai Long Mặc ra, một mực nhìn thẳng vào hắn, “Nói cho ta biết, cái tên kiếp trước ngươi đối đầu, hiện tại bây giờ có bộ dáng gì?"
Long Mặc hơi có chút kinh ngạc, hỏi ngược lại: “Vì sao đột nhiên hỏi cái này?"
Kỷ Tiêu cắn cắn bờ môi: “Ta giống như… gặp được hắn rồi."
Y nói xong câu này, liền phát giác Long Mặc giật mình, chui đầu vào cần cổ y hung hăng hít hà: “Đúng vậy, trên người của ngươi có mùi rượu che dấu, nên ta mới không có đoán được. Quả nhiên có hương vị âm hiểm của cái tên gia khỏa kia. Làm sao ngươi gặp được hắn?"
Kỷ Tiêu bị hắn ngửi chỗ xương quai xanh thẳng có chút ngứa, lui ra một ít nói: “Long tộc các ngươi sao cũng giống như cùng loại với khuyển (chó) vậy! Chuyên dán vào thân người khác ngửi loạn."
Long Mặc biến sắc: “Hắn cũng ngửi ngươi như vậy!?"
Kỷ Tiêu thấy hắn lại muốn đem câu chuyện kia chuyển tới địa phương kỳ quái rồi, y nhanh chóng đem cả kiện chân tướng sự tình nói một lần, cuối cùng nói: “May mắn Thái tử Điện hạ tới kịp lúc, bằng không thì khi người kia hỏi không được tung tích của ngươi, chắc hẳn hắn sẽ thẹn quá hoá giận đấy." Y liếc nhìn Long Mặc, hỏi, “Lúc ấy ta liền đoán hắn có khả năng là đối thủ cũ của ngươi, Bạch Long, đúng không?"
Long Mặc im lặng gật đầu: “Là hắn, không nghĩ tới hắn tìm không thấy ta, thì lại tìm tới ngươi." Hắn cúi đầu nghĩ nghĩ, “Không ổn, vạn nhất ngươi rơi vào tay hắn, vậy thì quá nguy hiểm. Ta cần phải in dấu ấn ở trên người của ngươi, để khi ngươi gặp nguy hiểm, nó có thể làm cho ta có cảm ứng, chạy đến cứu ngươi."
Kỷ Tiêu cũng khẩn trương lên: “Hắn sẽ còn tìm đến ta sao? Ngươi… Ngươi làm như thế nào để lạc ấn trên người của ta?"
Long Mặc nghiêm mặt nói: “Thần Long lạc ấn không giống bình thường. Cần tắm rửa dâng hương, tịnh thân ba ngày, rồi sau đó…cùng Thần Long giao hợp."
Kỷ Tiêu run lên, lập tức chỉ vào hắn nói: “Ngươi lại nói dối lừa gạt ta!"
Long Mặc xuy một tiếng bật cười: “Đúng vậy, Ngọc Nghiễn hôm nay càng ngày càng tỉnh táo rồi nha. Kỳ thật lạc ấn cũng không phải đại sự gì, ta dùng máu của ta khắc ở trên người ngươi là được." Hắn nói đến đây, lại lộ ra thần sắc ranh mãnh, “Dù sao cũng đã từng cho Ngọc Nghiễn không ít tinh nguyên, lần này phóng chút ít huyết là tốt rồi."
Kỷ Tiêu mặt đỏ lên: “Ngươi ngươi ngươi…" Nhưng lại không thể nói nên lời phản bác.
Long Mặc kéo Kỷ Tiêu đến gần, tỉ mỉ nhìn nhìn y, cái gì cũng không nói, đảo mắt liền cắn nát ngón giữa, ấn xuống cái trán Kỷ Tiêu. Kỷ Tiêu lấy gương đồng lớn nằm đối diện trước giường, tinh tường nhìn thấy cái trán mình có nhiều hơn một vòng huyết hồng đậm rực rỡ, nháy mắt liền không thấy nữa rồi.
“Tay của ngươi…"
Long Mặc nhẹ nhàng cười cười, đem ngón tay đặt bên môi Kỷ Tiêu: “Ngọc Nghiễn giúp ta liếm liếm thì tốt rồi."
Kỷ Tiêu biết rõ long huyết trân quý, nhìn xem hắn chỉ dấu răng bên trên, y không cự tuyệt, đem đầu ngón tay kia ngậm vào trong miệng, nhẹ nhàng liếm liếm.
Long Mặc bị đầu lưỡi y thấm ướt liếm láp, hô hấp dần dần có chút dồn dập, bỗng dưng rút tay về: “Ta phải đi."
Kỷ Tiêu có chút không hiểu mà nhìn hắn: “Ngươi xảy ra chuyện gì?"
Long Mặc chán nản, thất vọng thấp đầu: “Đối thủ đều tìm tới cửa rồi, hiển nhiên ta muốn gấp rút đi tu luyện, mắc công đến lúc đó bảo hộ ngươi không được."
“Hiện nay ngươi tu luyện như thế nào? Khi nào mới tính là hoàn tất?"
“Ta đã sở hữu 180 phiến Long Lân. (*vảy rồng)" Long Mặc hướng Kỷ Tiêu vươn tay, nghĩ tới cái gì đó rồi lại thu trở về, mỉm cười :"Đợi đến khi tất cả Long Lân dài ra, chính là khôi phục long thân, cùng lúc với thời điểm thoát ly tiên mực."
Kỷ Tiêu giật mình, gật đầu nói: “Vậy ngươi mau đi đi." Y yên lặng nuốt câu hỏi kia vào phía sau, đợi đến lúc thoát ly mực kia cũng là lúc ngươi rời đi sao?
Đã qua Trung thu, thân thể Minh Đế càng lúc càng chênh lệch, cực ít xuất hiện trên triều đình, đại bộ phận chính quyền rơi vào trong tay Thái tử Diên Tương. Thế cục trong triều cũng dần dần sáng tỏ.
Kỷ Tiêu bị đổi đi từ nơi khác tới Đông cung đã hơn một tháng. Chức vụ y trong phủ Thái tử nói lớn cũng không lớn, nhưng không ai biết rõ. Đợi đến lúc vương tử đăng cơ, những người trong Đông cung này hiển nhiên cũng là một bước lên trời. Cho nên qua một tháng, liền có mấy đồng liêu xưa nay không có giao tình đều đã có chút ý tứ nịnh bợ. Kỷ Tiêu từ trước đến nay không ứng phó nổi cái này, tận lực mà tránh, tránh né lời mời của mọi người. Y cả ngày đứng yên lặng ở trong thư khố Đông Cung, lúc này ngược lại cùng Hàn Lâm viện không khác bao nhiêu.
Chạng vạng tối hôm đó, Kỷ Tiêu xử lý tốt công văn, đứng lên chuẩn bị trở về phủ. Vòng quanh bốn phía tiền điện Đông cung là một kênh mương nước thanh tịnh, phía trên là hành lang cửu khúc. Giữa trời chiều yên tĩnh an nhàn, Kỷ Tiêu nhịn không được ngừng chân nhìn một hồi. Ngẫu nhiên vừa nhấc mắt lại trông thấy phía sau hòn non bộ xuất hiện hai cung nhân hành tung lén lút, hợp lực mang cái trường hình túi (*cái túi dài), cố hết sức mà đi đến hậu viện.
Cái túi kia ước chừng dài cỡ một người, nhìn hình dạng, lại tựa như có người ở bên trong. Kỷ Tiêu nghe nói qua sâu trong nội cung thường có cung nhân bị treo cổ đến chết, thầm nghĩ hẳn là trong Đông cung cũng có sự tình tàn bạo như vậy. Y động tâm niệm, liền không tự chủ được đi theo.
Lần này bước chân chậm, y cấp bách vượt qua hành lang gấp khúc đi vào hậu viện, lại trông thấy hai cung nhân kia hai tay trống trơn đi trở về, không biết đem túi đi nơi nào. Kỷ Tiêu sợ các nàng thấy mình, nấp phía sau núi đá giả, đợi hai người kia đi qua, y lại hoảng hốt nghe thấy thanh âm lớn tuổi một chút đang liên tục tự nói: “Làm bậy làm bậy…"
Hậu viện này đi thông với hậu điện Đông cung, theo lý thuyết Kỷ Tiêu không thể một mình đi vào, nhưng y kiềm chế không nổi, trong nội tâm rất hiếu kỳ, lại dời bước đi vào. Sắc trời càng ngày càng tối, ánh đèn chiếu vào trong nội viện, liễu rũ ven hồ đều như có hàm xúc quỷ dị. Đột nhiên cành liễu bắt đầu kịch liệt dao động, bốn phía nổi lên một trận gió lớn, thổi trúng mặt hồ rung động quay cuồng. Kỷ Tiêu cũng bị gió thổi mê mắt, chính thời điểm đưa tay che mặt, một bàn tay ấn lên bờ vai của y.
“Phàm nhân, thật dễ tìm ra ngươi."
Lần này tên hắc y không có áo choàng cực lớn che đậy, mặt mày đều là màu đen, đường cong đôi má so với Long Mặc lạnh lẽo hơn nhiều lắm, hung thần ác sát mà bắt được Kỷ Tiêu. (Ôi.. hắc long ca da nâu sao, tiếc quá (- 3 -))
Kỷ Tiêu tuy lắp bắp kinh hãi, nhưng vẫn ổn định tâm thần mở miệng nói: “Ngươi… như vậy là Động Đình hồ Bạch Long Thái tử sao?"
Tên hắc y nhất thời thay đổi sắc mặt, tựa hồ cực kỳ khiếp sợ, nhất thời không nói gì.
“Tại hạ chỉ là một người phàm tục, nhưng có mấy lời muốn khuyên nhủ Long thần." Kỷ Tiêu sợ hắn khởi xướng nộ khí đến mức không muốn nghe người ta khuyên bảo, nhanh chóng cấp thiết nói xuống dưới, “Nghe nói Thái tử sinh ra tôn quý, tuy bị xử lăng trì trên Long đài, nhưng cũng có thể lưu được tánh mạng tu hồi trở lại long thân, chắc hẳn là được gia tộc phù hộ không phải không quan hệ. Thế nhưng mà Long Mặc hắn bất quá là một con thuồng luồng nước, tu luyện thành Long đã thuộc loại không dễ dàng, hôm nay càng không chỗ nương tựa, chỉ cầu giữ lại một tánh mạng mà thôi. Long thần vì sao không chịu buông tha hắn?"
Tên hắc y cuối cùng đã dịu khí không ít, hạ lực thả Kỷ Tiêu ra, cả giận nói: “Phàm nhân ngu xuẩn, hồ ngôn loạn ngữ! Cái tên trốn ở trong Long tộc phù hộ, hạ đầu rút cổ bên trong cổ mực bất lực kia mới là Động Đình hồ Bạch Long Thái tử. Còn bổn tọa, chính là thiên linh địa khí biến thành tự học thành Long, Mân Giang hắc Long Vương."
Một đoạn lời nói này khiến cho Kỷ Tiêu đứng hình bên trong. Y cho là mình đến giờ đã bị gạt không ít, nhưng lại không nghĩ ra Long Mặc ngay từ lúc ban đầu, lời nói đã không có lấy một câu sự thật. Hắn triệt để che giấu thân phận của mình, từ đầu đến cuối đang đùa bỡn y.
“Phàm nhân, ngươi không sợ chết sao!" Hắc Long nắm cổ Kỷ Tiêu, thấy y thủy chung vẫn thẫn thờ không khỏi tăng lớn khí lực. Đột nhiên, trên trán Kỷ Tiêu tóe ra một vòng kim quang, bắn hắn ra xa.
“Ngươi… Trên người của ngươi vì sao có Long ấn, ngươi cùng tên nghiệt Long kia đến tột cùng là hạng quan hệ gì?" Hắc Long vừa sợ vừa giận, rất nhanh bật lại một cái đi lên.
Kỷ Tiêu kinh ngạc vuốt ve cái trán nóng lên của mình: “Chúng ta không có vấn đề gì, ta không biết hắn…"
“Ngọc Nghiễn nói như vậy, ta cực kỳ thương tâm ah." Phía sau bỗng nhiên truyền đến một thanh âm, Long Mặc bay từ trên không tới, từ trong tay Hắc Long chiếm Kỷ Tiêu trở về, ôm trong ngực, hướng Hắc long nói, “Huyền Quân, vì sao làm khó Ngọc Nghiễn của ta, ta sẽ không khách khí với ngươi đâu."
Hắc Long thẩm thẩm cười cười: “Thương Ly, ngươi vẫn không có tiền đồ như vậy, trốn ở bên người phàm nhân này, ngay cả thân thế nhà mình cũng không dám nói cho hắn biết. Cũng phải, ngươi chỉ là một tên bị gia tộc vứt bỏ, phế Long không có sở trường. Nói ra thân thế như vậy bất quá cũng lại khiến cho người khác chế nhạo mà thôi."
“Im ngay!" Long Mặc giống như bị giẫm phải chân đau, đột nhiên biến sắc, trong tay áo nhảy ra một dải lụa trắng y hệt kim quang thẳng đánh về phía Hắc long, lại bị hắn dễ dàng cản lại.
“Ha ha, nguyên lai tưởng rằng tu vi của ngươi ít nhất cũng có thể sánh vai cùng ta. Ai ngờ ngươi vừa ổn định nguyên thần lại ly khai túc thể chạy tới làm mưa xuống. Một chuyện ngu xuẩn hao tổn thần lực, đến bây giờ cũng không thể khôi phục." Hắc Long chê cười lắc đầu,"Mấy trăm năm đi qua, sao lại một điểm tiến bộ cũng không có, vẫn là ngu ngốc như vậy. Nếu không phải lần kia động tĩnh quá lớn để cho ta nhận ra Long khí, chỉ sợ đến nay ta cũng không biết ngươi lại kéo dài hơi tàn mà còn sống."
Lần này thay đổi sắc mặt chính là Kỷ Tiêu, y kinh ngạc nhìn Long Mặc, tựa hồ muốn nói cái gì, thấy Long Mặc tránh ánh mắt của y, hướng Hắc Long cười lạnh nói: “Bàn về ngu xuẩn, ta sao so được với ngươi. Dùng đầy huyết khí người đổi lấy tu vi, không sợ bị Thiên đình khiển trách sao?"
“Thiên đình khiển trách? Ha ha ha ha…" Hắc Long trầm thấp cười dài, “Ta đã không còn là Địa Long nhân gian, rất nhanh sẽ biến thành chúa tể thiên mệnh Thiên Long."
Hắn nói xong, vẫn chưa thỏa mãn mà chỉ vào Long Mặc: “Thương Ly, đến lúc đó, ta sẽ dùng cặp sừng trên đầu ngươi, đặt ở bên trong Kính Hồ Long cung của ta, làm vật bài trí."
Kỷ Tiêu tuy không hiểu ý tứ của những lời này, nhưng xem thần sắc Long Mặc biến hóa không khó đoán ra, cái này ước chừng là vũ nhục thật lớn đối với Long tộc. Y lo lắng Long Mặc bị chọc giận mà làm ra hành động lỗ mãn, vụng trộm nhéo nhéo ngón tay của hắn, lại không đề phòng bị cầm ngược lại, ngay sau đó trước mắt tối đen, tựa hồ bị cái gì đó che chặn ánh mắt. Y âm thầm chỉ nghe tiếng nước trút xuống bao trùm cả đất trời, động tĩnh to đến như lũ bất ngờ bộc phát. Long Mặc cầm chặt cánh tay bên hông y đột nhiên xiết chặt, trong chốc lát liền đem y ra khỏi hậu viện quỷ dị.
Đợi đến lúc Kỷ Tiêu phục hồi tinh thần lại, y đã nằm trong phòng ngủ nhà mình rồi. Còn chưa tới tiết trời lạnh sau thu, trong phòng chẳng biết tại sao lại có lò lửa, còn có ngoại bào ướt đẫm của Kỷ Tiêu để lên thau đồng điêu khắc hoa. Thẳng đến khi phát giác trên người có chút cảm giác mát mát, Kỷ Tiêu mới phát hiện mình không có lấy một mảnh vải mà nằm trên giường. Y hoảng hồn kéo chăn đệm qua che chắn chính mình, hắc ảnh trong góc giật giật, nói giọng khàn khàn: “Ngươi toàn thân đều bị nước xối rồi, ta sợ ngươi cảm lạnh, mới lột y phục của ngươi."
Ánh lửa minh minh ám ám mà đánh vào trên mặt Long Mặc, có vài phần chán nản. Hắn ở xa xa nhìn Kỷ Tiêu, cũng không như thường ngày quấn lên người y hồ ngôn loạn ngữ.
“Ngươi…" Kỷ Tiêu ho một tiếng: “Ngươi một mực gạt ta, ngươi mới là Động Đình hồ Bạch Long Thái tử, phải không?"
Long Mặc im ắng gật đầu: “Đúng vậy, ta chính là cái tên cái gì cũng không hiểu, dựa vào thân thế gia tộc khắp nơi gây rắc rối, Bạch Long…" Hắn ủ rũ mà ngồi ở đó, “Cái tên vô liêm sỉ kia nói không sai, ta không dám nói thật với ngươi, sợ ngươi biết mà cười ta."
Kỷ Tiêu vô lực đè lên trán của mình: “Long Mặc, ngươi tới đây." Y vỗ bên cạnh thân giường, “Đem sự tình từ đầu chí cuối nói cho ta biết."
“… Hắc Long không phải đã nói hết tất cả sao…" Long Mặc chần chờ đứng lên.
Kỷ Tiêu lờ mờ trong ngọn lửa đối diện với ánh mắt của hắn: “Ta muốn nghe ngươi nói."
“Ta không có dựa vào chính mình tu luyện thành Long. Phụ thân ta là Động Đình hồ Long Vương. Thân phận tuy so ra kém với Tứ Hải Long Vương tôn quý, trong Long tộc vẫn coi như là đại trưởng bối. Từ nhỏ đến lớn, bất luận là Long cung Thủy Tộc hay là Long Tử Long tôn còn lại, đối với ta đều thập phần cung kính, các trưởng bối ai cũng nói ta pháp lực cao cường, là Thái tử xuất sắc nhất trong hải vực Giang Hà, mà ta khi đó… thật sự rất tin." Long Mặc tràn ra bộ mặt cười khổ so với khóc còn khó coi hơn, nói tiếp, “Có một lần phụ vương đi đến Tây Hải xa xôi dự tiệc. Ta nhàn rỗi nhàm chán, liền rời đi Long cung, đi dạo dọc theo thủy vực Trường Giang, kết quả tại phụ cận Mân Giang phát hiện cái tên Hắc Long kia. Lúc ấy chính hắn ở đó gây sóng gió, ta… ta nhất thời không cam lòng, cùng hắn tranh giành đấu đá."
“Khi đó không nghĩ tới, ta đường đường là Động Đình hồ Long Thái tử, thậm chí ngay cả một tên dã long cũng đánh không lại. Ngược lại bị hắn mọi cách chế nhạo, nói ta là Long Bảo Bảo chịu nhốt bên trong Long cung (*Long bảo bối ah~), không biết trời cao đất rộng. Ta một bụng nộ khí, thúc dục toàn bộ thần lực cùng hắn giao chiến một trận. Một trận chiến này chính là ba tháng, gây ra thiên tai lớn lao. Câu chuyện phía sau, ta đã có nói qua." Long Mặc đột nhiên ngưng lại, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn chằm chằm vào cột giường, không nói thêm gì nữa.
Kỷ Tiêu hồi tưởng chốc lát, thấp giọng hỏi: “Như vậy, đem ngươi cột lên thiên đình, là phụ vương của ngươi?"
Long Mặc cười lạnh một tiếng, đáp: “Đúng vậy, Tây Hải Long Vương là bà con của mẫu thân ta. Nàng từng nói nguyện kêu gọi chư vị Long Vương lên Thiên đình cầu tình cho ta, nhưng phụ thân sợ thiên đình giáng tội liên luỵ toàn tộc, cấp thiết buộc ta lên Quả Long đài."
Kỷ Tiêu cuối cùng cũng hiểu được. Lúc trước Long Mặc nói đến chuyện Bạch Long Thái tử bị cha mình cột lên thiên đình, khẩu khí oán độc mỉa mai, nguyên lai là tự giễu.
“Ta ở trên Quả Long đài chờ đợi ba ngày ba đêm mới tan hết hồn phách. Bọn hắn lăng trì, lấy hết Long Lân của ta, từng mảnh từng mảnh…" Long Mặc như đang hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy, thần sắc vặn vẹo đến lợi hại, “Thực tế khi lấy đến nghịch lân dưới cổ (*vảy mọc ngược), đau đớn không thể tả, cho dù trải qua hơn trăm năm, cũng khó có thể quên đi."
Kỷ Tiêu nhìn thấy con mắt hắn đỏ lên, trong nội tâm ẩn ẩn đau, nói khẽ: “Cho nên ngươi không chịu để cho người chạm cổ của ngươi?"
Long Mặc cúi đầu chống lên người y, con mắt gần trong gang tấc: “Ngọc Nghiễn… Có thể chạm…"
Kỷ Tiêu nhẹ nhàng “Ân" một tiếng, hướng đến trên gáy thon dài vuốt đi lên: “Là như thế này?" Y nói xong, giống như chuồn chuồn lướt nước dùng đầu lưỡi đặt trên hầu kết Long Mặc liếm liếm.
“A……" Cổ họng Long Mặc bỗng nhúc nhích một cái, khó hiểu nhìn qua Kỷ Tiêu, “Ngọc Nghiễn không giận ta sao, bởi vì ta lừa ngươi…"
Trên mặt Kỷ Tiêu hơi có chút ửng đỏ, nhẹ giọng cắn răng nói: “Có biện pháp gì bây giờ, ta sớm biết ngươi là cái Tử Long chuyên lừa gạt như vậy rồi." Y lục lọi bắt được bàn tay Long Mặc :"Làm mưa xuống tổn phí thần lực lớn lao, còn có thể bị Hắc Long phát hiện, ngươi tội gì vì một câu nói của ta…"
Long Mặc nhẹ nhàng che môi của y: “Ta bị phong lại trong mực mấy trăm năm, luôn suy nghĩ mấy câu cái tên Hắc Long mắng ta lại không có một câu nói sai. Tuy có huyết mạch Long tộc, nhưng một khi bị trục xuất, không người che chở. Chỉ sau khi ta thấy lại ánh mặt trời, gặp Ngọc Nghiễn đối với ta dốc lòng chăm sóc, mọi cách bảo vệ. Ngọc Nghiễn khi đó sốt ruột khổ sở, ta cũng không chịu nổi. Ta nói, chuyện làm mưa xuống bất quá chỉ phí một ít đạo hạnh, từ nay về sau tu luyện thêm nữa là được. Ngọc Nghiễn không cần để ý."
Hắn nhắc tới ngày đó, Kỷ Tiêu chợt nhớ tới lúc tức giận từng mắng hắn là dã yêu không có nguồn gốc, không hiểu tình cảm quyến luyến quê nhà và một đám câu nói đả thương người như vậy, trong nội tâm càng hổ thẹn, không tự chủ được dùng mặt dán trong lòng bàn tay Long Mặc nói: “Ta là một phàm nhân, không đáng để ngươi làm như vậy."
“Ngọc Nghiễn với ta mà nói không chỉ là phàm nhân, là người trong định mệnh của ta ah." Long Mặc thấp giọng nói xong, vê cằm Kỷ Tiêu, nhẹ nhàng hôn y, lại nói,"Xin lỗi, ta không phải là cổ mực ưa thích của ngươi, chỉ là một con rồng chán nản nửa chết nửa sống. Nếu có một ngày ta thật đúng thoát ly mực thể khôi phục long thân, mực kia cũng không tồn tại nữa, ngươi… sẽ không trách ta chứ?"
Kỷ Tiêu than thở: “Ngươi nói cái gì đây. Tuy nó là cổ mực quý báu, nhưng dù có ngàn hộp vạn hộp, sao bì kịp được chuyện ngươi hóa Long trọng yếu."
Hốc mắt Long Mặc nóng lên, ôm chặt lấy Kỷ Tiêu: “Ngọc Nghiễn, ngươi thật tốt."
Kỷ Tiêu bị lời nói chân thành của hắn khiến cho y thầm nghĩ cười khổ. Từ xưa Thần Long đều chỉ ghi lại trong sách cổ truyền thuyết, phàm nhân chưa bao giờ nhìn thấy, liền lịch đại hoàng tộc cũng cúi đầu tự xưng là Long Tử Long tôn. Tôn quý của bọn họ tự nhiên so với cái khác đều trọng yếu hơn cả.
Long Mặc hiển nhiên không biết những suy nghĩ này của Kỷ Tiêu. Hắn ôm thân thể ôn nhuận mảnh mai trong ngực, đã sớm kiềm chế không được, một mặt hôn cần cổ Kỷ Tiêu, một mặt kéo áo ngủ bằng gấm trên người y ra.
Kỷ Tiêu còn đang chìm nghỉm ở bên trong ôn nhu, gặp Long Mặc bất tri bất giác tiêm nhiễm động tác tình dục trên đó, hơi có chút không dự liệu được, thực sự không có thập phần chống đẩy. Mắt thấy hắn trong khoảnh khắc rút đi quần áo màu mực, y ma xui quỷ khiến mà bốc lên một câu không liên quan: “Ngươi đã gọi là Bạch Long, vì sao mặc một thân hắc y?"
Động tác Long Mặc dừng lại một lúc, đưa tay giật giật vài thước tóc dài của chính mình: “Nguyên bản tóc cùng quần áo đều là màu trắng đấy, nhưng do ở bên trong mực ngốc lâu quá, bị nhuộm đen rồi."
Kỷ Tiêu khẽ giật mình, không biết hắn là đang chọc cười hay là thật đúng như thế, ở bên trong sửng sờ.
Long Mặc cúi người dùng cái mũi cọ cái cằm của Kỷ Tiêu, thở hổn hển mà nói: “Ngọc Nghiễn ưa thích bộ dáng gì nha, ta biến cho ngươi xem được không?"
“Ngươi…" Kỷ Tiêu cúi đầu nhìn hắn, có chút nghiêm túc nói, “Ngươi biến trở về nguyên hình cho ta xem một chút, ta còn chưa thấy qua rồng là cái dạng gì đây này."
“…" Long Mặc ngẩn ngơ, lập tức lắc đầu nói, “Không được, sẽ đem nóc nhà lật tung đấy."
Kỷ Tiêu “Phốc phốc" một tiếng bật cười: “Cái kia…biến thành nhỏ nhỏ một chút… thành Tiểu Long Bảo Bảo cho ta xem một chút như thế nào?"
Long Mặc đột nhiên mở to hai mắt nhìn: “Ngươi rõ ràng dùng câu nói của cái tên Hắc Long hỗn đản mà tới cười ta." Hắn hùng hổ mà cúi thân xuống đi, “Xem ra ta phải cho ngươi thấy chút ít lợi hại mới được."
Kỷ Tiêu không nhịn cười được, liền cảm thấy bẹn đùi bị hai cánh tay nắm chặt, hạ thân bị hơi thở cực nóng của Long Mặc quét tới quét lui, ngay sau đó đã bị hung dữ mà ngậm lấy.
“A……" Lối vào tính khí bị hút cảm giác thức sự quá mất hồn, Kỷ Tiêu chỉ có thể phát ra thở dốc mơ hồ từ trong cổ, nửa chữ cũng nói không nên lời.
Đến thời điểm Kỷ Tiêu động tình, Long Mặc bỗng nhiên thẳng người, nâng chân dài lên giường, một đôi cánh môi dâm mỹ thủy sắc, nhẹ nhàng vui vẻ nói một câu: “Ngọc Nghiễn cũng giúp đỡ ta."
Kỷ Tiêu bị nụ cười này của hắn khiến cho mất hồn mất vía, còn chưa có phản ứng, đã thấy hắn quay người nằm xuống dưới. Hai chân của hắn treo phía trên mình y, cái căn đồ vật kia cơ hồ chống đỡ lên cái mũi của mình khiến y mặt đỏ tới mang tai. Rất nhanh giữa hai chân lại truyền tới khoái cảm thấm ướt, lưỡi đưa ra liếm hôn, còn kèm theo Long Mặc hừ nhẹ trong mũi, trong đêm tối nghe tới dâm ý mười phần. Ý thức Kỷ Tiêu dần dần hoảng hốt mở ra, giống như nằm mơ duỗi tay ra trước mặt nắm chặt cái đồ vật nhỏ kinh người kia, ngửa mặt lên dùng miệng môi sờ sờ. Chính là cái đầu kia vùi giữa hai chân trước mặt chính mình rõ ràng run rẩy thoáng một phát, Kỷ Tiêu dứt khoát đóng mắt, há miệng đem cái lối vào kia ngậm vào trong miệng.
“Ân… Ngọc Nghiễn… Ngọc Nghiễn…" Long Mặc khởi động nửa thân thể, lại tựa như tiết kình nằm xuống dưới, nỉ non nói lấy, “Ngọc Nghiễn ngươi thật tốt…"
Hai người liếm láp lẫn nhau sau nửa ngày, Kỷ Tiêu đã có chút ít nhịn không được rồi, thở hào hển hộc ra cái đồ vật vừa cứng lại bị phỏng kia. Long Mặc rất nhanh cũng rút lui dưới thân đi. Ngược lại nằm xuống, giúp đỡ eo Kỷ Tiêu, y để cho y ngồi trên người mình. Bên trên cằm Kỷ Tiêu còn tràn ra dịch nước miếng, y đang muốn đưa tay lau sạch, lại bị Long Mặc ngăn cản, hắn không nhanh không chậm gặm cằm hôn Kỷ Tiêu, khiến cho y cảm thấy vừa trơn vừa ngứa, rồi mới cường bạo dày đặc hôn lên môi của y. Kỷ Tiêu kém một chút là muốn tiết, rồi lại bị buông ra, trên người tà hỏa thiêu lên, eo càng nhuyễn e rằng do gắng sức, cả người mềm ra mà nằm ở trên đùi Long Mặc.
Theo một đường bên hông lục lọi, chỉ mang theo khí tức hơi lạnh. Kỷ Tiêu bị mò mẫm đến phát run, lại nhịn không được nằm trên người hắn lề mề, ý thức mơ hồ mà lẩm bẩm nói: “Long Mặc… Nóng quá…"
“Ân…" Long Mặc chỉ trầm thấp lên tiếng, trong lòng bàn tay theo bắp chân của y trượt đến chỗ mắt cá chân, đem mắt cá chân có vẻ mảnh khảnh kéo đến trên vai, nghiêng mặt qua liền cắn một cái.
Kỷ Tiêu giãy động lên muốn rút chân về, rất nhanh bắp chân kia cũng bị bắt chặt. Ngón tay thon dài của Long Mặc không có hảo ý mà tìm được tâm chân của y thoáng nhẹ cong một phát, Kỷ Tiêu ngứa ngứa dọc theo cốt cơ hồ trong khe hở nội tâm chui ra. Kỷ Tiêu bị lộng đến nỗi ngay cả thanh âm cũng nhỏ dần khẽ gọi: “Long Mặc… Đừng…không được náo…"
Kỷ Tiêu giãy dụa lấy muốn lui ra sau, lại thình lình cảm thấy khe mông bị một đồ vật căn mất thăng bằng chống đỡ lấy, lại hướng ra sau dời lên nửa tấc, không sai biệt lắm cửa huyệt tựu đối diện tính khí ở dưới rồi. Điều này bất đồng với kinh nghiệm trong quá khứ bị áp chế lấy cường hành nhét vào, giống như chính mình không thể chờ đợi được mà đưa thân nhúc nhích. Mặt Kỷ Tiêu đỏ lên, cứng người tại chỗ, nhưng mà dưới thân sớm đã được dịch thể cùng nướt bọt khiến cho một mảnh trơn ướt, sau huyệt cũng mơ hồ đã có chút ít cảm giác thèm khát.
Long Mặc phát giác được y cứng ngắc, nheo mắt lại mỉm cười, vẫn đi liếm láp mắt cá chân y, ngón tay nắm bắt mu bàn chân của y, ách lấy cuống họng nói:"Ngón chân Ngọc Nghiễn ngày thường đều đẹp mắt như thế."
Tầm mắt Kỷ Tiêu lờ mờ không thấy rõ thần sắc Long Mặc, nhưng nghe thấy tiếng nói lười biếng của hắn liền cảm thấy trong ngực ngứa ngứa, như là bị một nhúm lông vũ nhẹ gãi. Kỷ Tiêu chậm rãi hít vào một hơi, hơi đem eo nâng lên chút ít, chống đỡ cầm lấy đồ vật nóng rực tựa như đang trượt vào khe mông của y kia, nhẹ nhàng hướng cửa huyệt dò xét cái đầu. Chỉ riêng điểm động tác này, tựa như hao phí toàn bộ khí lực Kỷ Tiêu, y nhanh cắn chặt môi dưới, ngực phập phồng đến lợi hại. Bình thường không chỗ gắng sức treo ở trên người Long Mặc, rất nhanh liền cảm thấy cái kia vừa thô vừa to gắng gượng chậm rãi chui đi vào một tí, ngay sau đó lại một ít.
Thời gian này phảng phất trì hoãn rất nhiều, chỉ đi qua nội cốc đạo một chút lề mề từng điểm từng điểm mà lấy hết ý chí Kỷ Tiêu. Hắn cuối cùng chịu không nổi, dỡ xuống khí lực ở bên hông, đột nhiên một phát, đem toàn bộ tính khí nuốt vào trong cơ thể. Lần này, hai người đều trầm thấp rên rỉ một tiếng, Long Mặc rốt cuộc nằm không được rồi, nửa ngồi xuống, đưa tay kiếm ở khe mông Kỷ Tiêu, nâng y lên một ít, lại nằng nặng đỉnh đi vào.
Nước mắt Kỷ Tiêu suýt nữa bị đụng đi ra, cái eo thẳng phát run: “Chậm… Chậm một chút…" Bắp chân của y còn khoác lên trên vai Long Mặc, tư thế đối mặt như vậy thật sự có chút miễn cưỡng. Sức nặng toàn thân đều bị đặt ở một chỗ kia, đỉnh không tới hai cái, liền kéo căng không nổi, tiết đi ra.
Lửa than trong lò đồng thủy chung không tắt, cả phòng đều phát nhiệt, trên trán Long Mặc dần dần đổ mồ hôi, dọc theo thái dương lăn đến cằm, từng giọt rơi vào trên bụng Kỷ Tiêu. Kỷ Tiêu từ trong ngọn lửa nhìn xem gương mặt Long Mặc đổ mồ hôi ẩm ướt, cố sức mà vươn tay ra vuốt ve môi của hắn. Long Mặc giương mắt đối diện ánh mắt y, tựa hồ đã minh bạch lời khao khát không thể nói ra từ y. Long Mặc rút đồ vật của mình ra, lại kéo y qua sau eo một mực ôm vào trong ngực, đưa môi đi lên liếm láp trên môi Kỷ Tiêu đã bị cắn ra vết máu.
Cho dù đã tiết một hồi, nhưng khi thay đổi tư thế phía sau, vật dưới hai chân tựa hồ lại có tư thế ngẩng đầu. Kỷ Tiêu nhắm mắt tựa trên lồng ngực Long Mặc, giống như nhận mệnh tùy ý hắn đẩy hai chân của mình ra, từ phía sau một lần nữa tiến đến xỏ xuyên qua.
Một đêm túng dục khiến cho ngày thứ hai tới thời điểm mặt trời lên cao Kỷ Tiêu mới u u tỉnh dậy (*tỉnh dậy với vẻ mặt tối tăm do thức khuya vào [làm việc] quá độ =))), y vuốt vuốt mí mắt chua xót, hơi giật mình. Mấy ngày gần đây công văn nặng nề, chính mình lại chưa từng xin nghỉ, bây giờ vẫn còn trong nhà tham ngủ thật sự không ra thể thống gì. Kỷ Tiêu liền nhanh chóng vội vàng mặc quần áo, gối bên cạnh sớm đã không có thân ảnh Long Mặc. Kỷ Tiêu đã quen với tính tình xuất quỷ nhập thần như ban ngày của hắn, cũng chẳng muốn đi tìm, triệu gia nhân chuẩn bị xe ngựa, lập tức chạy đến hướng Đông cung.
Ngày hôm nay Diên Tương ở trong chính điện, mặt mũi đầy vẻ không vui mà bàn bạc với thủ hạ, tổng quản Hồ Khâm. Thẳng đến khi gặp Kỷ Tiêu đi vào, hắn khôn ngoan trì hoãn sắc mặt, dừng một chút, ngữ điệu âm trầm mà tiếp tục nói: “Sự tình hôm qua ngươi đi xem lại kỹ. Từ nay về sau trong nội cung có bất cứ lời đồn đãi chuyện nhảm, ta sẽ truy ngươi mà hỏi!"
Hồ Khâm xem ra đã bị giáo huấn nửa ngày, đầu đầy mồ hôi lạnh mà cúi trên mặt đất liên tục lên tiếng, cuối cùng mới dập đầu đứng lên ly khai đại điện.
Kỷ Tiêu thoáng hoảng hốt nhớ lại lúc lần đầu y tới Đông cung, đứng ở trong góc nhỏ lòng tràn đầy thấp thỏm không yên. Diên Tương thấy y đã đi tới, lạnh lùng trên khuôn mặt chậm rãi tan đi để lên một tia cười: “Thanh Lan hôm nay sao đến muộn vậy?"
“Điện hạ thứ tội. Thần…thần đêm qua bị phong hàn, đần độn u mê ngủ quên thời gian." Kỷ Tiêu nhất thời nghĩ không ra nên lấy cớ gì, lung tung nói bậy.
Diên Tương giương mắt nhìn về phía y: “A…, nếu thân thể Thanh Lan không khoẻ, có thể xin nghỉ mấy ngày. Chỉ là những ngày này ta bị việc vặt quấn thân, không rảnh trông nom ngươi rồi."
“Điện hạ nói gì vậy, thần hiện nay đã không còn đáng ngại rồi. Bất quá…" Kỷ Tiêu nhìn thoáng qua bóng lưng rời đi của Hồ Khâm, “Không biết trong nội cung phát sinh chuyện gì, khiến cho Điện hạ phiền lòng?"
Diên Tương lại nhìn y một cái, thấp giọng than thở: “Nói cho Thanh Lan biết cũng không sao." Hắn hơi giảm thanh âm thấp xuống,"Gần đây chỗ ta đã xảy ra vài chuyện kỳ quặc."
Kỷ Tiêu khẽ giật mình, ra vẻ kinh ngạc mà nói: “Là sự tình gì?"
Diên Tương tựa hồ không biết phải nói từ đâu, ngẩng đầu nhìn trong điện trống rỗng, nhẹ khẽ lắc đầu: “Mấy tháng trước không hiểu sao cung nhân liên tiếp mất tích. Tiếp theo trước thời điểm đó một chút, Thái tử Phi ở hậu viện nhìn thấy một lượng lớn nước chảy ra khỏi Bích Ba hồ. Bất đắc dĩ khi đó sắc trời đen tối thấy không rõ, không có kết luận, mà đêm qua… nước ở kênh mương tiền điện tựa như bị phiên giang đảo hải (*dời sông lấp biển), mà bên trong hành lang cung điện lại cơ hồ như bị giội nửa kênh nước mương, thật đúng là khó hiểu."
“Cái này…" Kỷ Tiêu trong nội tâm lặng lẽ tính toán. Tên Hắc Long kia hiển nhiên đang trú ẩn ở bên trong Bích Ba Hồ của Đông cung, nhưng vì sao hắn lại tìm nơi này ẩn thân Kỷ Tiêu lại không hiểu rõ lắm, chỉ phải nhíu mày hỏi, “Sao lại có thể xảy ra việc lạ như thế?"
Diên Tương có chút lo nghĩ nói: “Những ngày này đã có lời đồn Đông cung giấu diếm yêu vật, ta lo lắng sớm muộn chuyện này sẽ thổi tới tai phụ hoàng." Hắn nhẹ nhàng lây động ngọc ban chỉ ở ngón giữa, thả thấp đầu:"Thái tử vị này đã bị vô số người ngấp nghé, cơ hội như thế này thật tốt, chắc hẳn bọn họ đều sẽ không bỏ qua."
Kỷ Tiêu nghe ra quan hệ lợi hại ở trong đó, thấp giọng nói: “Điện hạ nói là, có người sẽ mượn lời đồn về những việc lạ trong Đông Cung, đến vu hãm Điện hạ không tu chính đức (*đức hạnh giả tạo, không có chính đạo), ám kết yêu vật?"
Diên Tương cười lạnh một tiếng: “Chỉ sợ đến lúc đó, có người nghĩ ra được tội danh so với cái này ác độc gấp trăm lần." Diên Tương thối lui hai bước, nhìn xem ngoài điện,"Trước mắt cần gấp nhất là tra ra chủ mưu phía sau những sự kiện lạ này, xem là người phương nào tại Đông cung của ta giả thần giả quỷ."
“Thần cho rằng… đây không phải là do nhân lực gây nên."
“Chẳng lẽ lại nói, trong nội cung của ta thật đúng có yêu vật?" Diên Tương nhìn về phía Kỷ Tiêu, bỗng nhiên nói, “Ta sao lại quên mất, Thanh Lan thông hiểu dị thuật, chắc hẳn biết rõ ở trong đó có kỳ quặc?"
Kỷ Tiêu bề bộn khoát tay nói: “Thần đối với dị thuật thật sự hoàn toàn không biết gì cả, chỉ là có vài lần tao ngộ (*gặp gỡ) kỳ dị mà thôi. Việc này liên quan trọng đại, thần không dám nói bừa." Kỷ Tiêu nhìn thấy mi tâm Thái tử trói chặt với nhau, trong nội tâm không đành lòng, nghĩ nghĩ mới nói, “Điện hạ có thể đồng ý cùng thần đến bên hồ hậu viện nhìn xem không?"
Diên Tương gật đầu: “Ta đang muốn tiến cung gặp mặt phụ hoàng, cứ để cho Hồ Khâm cùng ngươi đi ra sau viên đi."
Đốt sáng lên ánh đèn, y có thể trông thấy thần sắc tràn đầy ai oán trên gương mặt tuấn mỹ. Kỷ Tiêu đau đầu mà ấn ấn thái dương: “Ngươi đi tu luyện bên ngoài cũng nên đọc nhiều sách một chút, vườn không nhà trống không phải dùng như thế."
Long Mặc lặng yên không một tiếng động mà bay lên bay xuống, thoáng một phát liền bổ nhào vào y, ở cần cổ y hít hà, thầm nói: “Còn uống rượu? Sắc mặt Ngọc Nghiễn sau khi uống rượu vô cùng kiều mỵ, chắc hẳn là cũng bị người khác nhìn thấy rồi đi."
Kỷ Tiêu hung hăng bắn một cái trên trán hắn: “Kiều mỵ cũng không phải dùng như thế!" Y đẩy vai Long Mặc ra, một mực nhìn thẳng vào hắn, “Nói cho ta biết, cái tên kiếp trước ngươi đối đầu, hiện tại bây giờ có bộ dáng gì?"
Long Mặc hơi có chút kinh ngạc, hỏi ngược lại: “Vì sao đột nhiên hỏi cái này?"
Kỷ Tiêu cắn cắn bờ môi: “Ta giống như… gặp được hắn rồi."
Y nói xong câu này, liền phát giác Long Mặc giật mình, chui đầu vào cần cổ y hung hăng hít hà: “Đúng vậy, trên người của ngươi có mùi rượu che dấu, nên ta mới không có đoán được. Quả nhiên có hương vị âm hiểm của cái tên gia khỏa kia. Làm sao ngươi gặp được hắn?"
Kỷ Tiêu bị hắn ngửi chỗ xương quai xanh thẳng có chút ngứa, lui ra một ít nói: “Long tộc các ngươi sao cũng giống như cùng loại với khuyển (chó) vậy! Chuyên dán vào thân người khác ngửi loạn."
Long Mặc biến sắc: “Hắn cũng ngửi ngươi như vậy!?"
Kỷ Tiêu thấy hắn lại muốn đem câu chuyện kia chuyển tới địa phương kỳ quái rồi, y nhanh chóng đem cả kiện chân tướng sự tình nói một lần, cuối cùng nói: “May mắn Thái tử Điện hạ tới kịp lúc, bằng không thì khi người kia hỏi không được tung tích của ngươi, chắc hẳn hắn sẽ thẹn quá hoá giận đấy." Y liếc nhìn Long Mặc, hỏi, “Lúc ấy ta liền đoán hắn có khả năng là đối thủ cũ của ngươi, Bạch Long, đúng không?"
Long Mặc im lặng gật đầu: “Là hắn, không nghĩ tới hắn tìm không thấy ta, thì lại tìm tới ngươi." Hắn cúi đầu nghĩ nghĩ, “Không ổn, vạn nhất ngươi rơi vào tay hắn, vậy thì quá nguy hiểm. Ta cần phải in dấu ấn ở trên người của ngươi, để khi ngươi gặp nguy hiểm, nó có thể làm cho ta có cảm ứng, chạy đến cứu ngươi."
Kỷ Tiêu cũng khẩn trương lên: “Hắn sẽ còn tìm đến ta sao? Ngươi… Ngươi làm như thế nào để lạc ấn trên người của ta?"
Long Mặc nghiêm mặt nói: “Thần Long lạc ấn không giống bình thường. Cần tắm rửa dâng hương, tịnh thân ba ngày, rồi sau đó…cùng Thần Long giao hợp."
Kỷ Tiêu run lên, lập tức chỉ vào hắn nói: “Ngươi lại nói dối lừa gạt ta!"
Long Mặc xuy một tiếng bật cười: “Đúng vậy, Ngọc Nghiễn hôm nay càng ngày càng tỉnh táo rồi nha. Kỳ thật lạc ấn cũng không phải đại sự gì, ta dùng máu của ta khắc ở trên người ngươi là được." Hắn nói đến đây, lại lộ ra thần sắc ranh mãnh, “Dù sao cũng đã từng cho Ngọc Nghiễn không ít tinh nguyên, lần này phóng chút ít huyết là tốt rồi."
Kỷ Tiêu mặt đỏ lên: “Ngươi ngươi ngươi…" Nhưng lại không thể nói nên lời phản bác.
Long Mặc kéo Kỷ Tiêu đến gần, tỉ mỉ nhìn nhìn y, cái gì cũng không nói, đảo mắt liền cắn nát ngón giữa, ấn xuống cái trán Kỷ Tiêu. Kỷ Tiêu lấy gương đồng lớn nằm đối diện trước giường, tinh tường nhìn thấy cái trán mình có nhiều hơn một vòng huyết hồng đậm rực rỡ, nháy mắt liền không thấy nữa rồi.
“Tay của ngươi…"
Long Mặc nhẹ nhàng cười cười, đem ngón tay đặt bên môi Kỷ Tiêu: “Ngọc Nghiễn giúp ta liếm liếm thì tốt rồi."
Kỷ Tiêu biết rõ long huyết trân quý, nhìn xem hắn chỉ dấu răng bên trên, y không cự tuyệt, đem đầu ngón tay kia ngậm vào trong miệng, nhẹ nhàng liếm liếm.
Long Mặc bị đầu lưỡi y thấm ướt liếm láp, hô hấp dần dần có chút dồn dập, bỗng dưng rút tay về: “Ta phải đi."
Kỷ Tiêu có chút không hiểu mà nhìn hắn: “Ngươi xảy ra chuyện gì?"
Long Mặc chán nản, thất vọng thấp đầu: “Đối thủ đều tìm tới cửa rồi, hiển nhiên ta muốn gấp rút đi tu luyện, mắc công đến lúc đó bảo hộ ngươi không được."
“Hiện nay ngươi tu luyện như thế nào? Khi nào mới tính là hoàn tất?"
“Ta đã sở hữu 180 phiến Long Lân. (*vảy rồng)" Long Mặc hướng Kỷ Tiêu vươn tay, nghĩ tới cái gì đó rồi lại thu trở về, mỉm cười :"Đợi đến khi tất cả Long Lân dài ra, chính là khôi phục long thân, cùng lúc với thời điểm thoát ly tiên mực."
Kỷ Tiêu giật mình, gật đầu nói: “Vậy ngươi mau đi đi." Y yên lặng nuốt câu hỏi kia vào phía sau, đợi đến lúc thoát ly mực kia cũng là lúc ngươi rời đi sao?
Đã qua Trung thu, thân thể Minh Đế càng lúc càng chênh lệch, cực ít xuất hiện trên triều đình, đại bộ phận chính quyền rơi vào trong tay Thái tử Diên Tương. Thế cục trong triều cũng dần dần sáng tỏ.
Kỷ Tiêu bị đổi đi từ nơi khác tới Đông cung đã hơn một tháng. Chức vụ y trong phủ Thái tử nói lớn cũng không lớn, nhưng không ai biết rõ. Đợi đến lúc vương tử đăng cơ, những người trong Đông cung này hiển nhiên cũng là một bước lên trời. Cho nên qua một tháng, liền có mấy đồng liêu xưa nay không có giao tình đều đã có chút ý tứ nịnh bợ. Kỷ Tiêu từ trước đến nay không ứng phó nổi cái này, tận lực mà tránh, tránh né lời mời của mọi người. Y cả ngày đứng yên lặng ở trong thư khố Đông Cung, lúc này ngược lại cùng Hàn Lâm viện không khác bao nhiêu.
Chạng vạng tối hôm đó, Kỷ Tiêu xử lý tốt công văn, đứng lên chuẩn bị trở về phủ. Vòng quanh bốn phía tiền điện Đông cung là một kênh mương nước thanh tịnh, phía trên là hành lang cửu khúc. Giữa trời chiều yên tĩnh an nhàn, Kỷ Tiêu nhịn không được ngừng chân nhìn một hồi. Ngẫu nhiên vừa nhấc mắt lại trông thấy phía sau hòn non bộ xuất hiện hai cung nhân hành tung lén lút, hợp lực mang cái trường hình túi (*cái túi dài), cố hết sức mà đi đến hậu viện.
Cái túi kia ước chừng dài cỡ một người, nhìn hình dạng, lại tựa như có người ở bên trong. Kỷ Tiêu nghe nói qua sâu trong nội cung thường có cung nhân bị treo cổ đến chết, thầm nghĩ hẳn là trong Đông cung cũng có sự tình tàn bạo như vậy. Y động tâm niệm, liền không tự chủ được đi theo.
Lần này bước chân chậm, y cấp bách vượt qua hành lang gấp khúc đi vào hậu viện, lại trông thấy hai cung nhân kia hai tay trống trơn đi trở về, không biết đem túi đi nơi nào. Kỷ Tiêu sợ các nàng thấy mình, nấp phía sau núi đá giả, đợi hai người kia đi qua, y lại hoảng hốt nghe thấy thanh âm lớn tuổi một chút đang liên tục tự nói: “Làm bậy làm bậy…"
Hậu viện này đi thông với hậu điện Đông cung, theo lý thuyết Kỷ Tiêu không thể một mình đi vào, nhưng y kiềm chế không nổi, trong nội tâm rất hiếu kỳ, lại dời bước đi vào. Sắc trời càng ngày càng tối, ánh đèn chiếu vào trong nội viện, liễu rũ ven hồ đều như có hàm xúc quỷ dị. Đột nhiên cành liễu bắt đầu kịch liệt dao động, bốn phía nổi lên một trận gió lớn, thổi trúng mặt hồ rung động quay cuồng. Kỷ Tiêu cũng bị gió thổi mê mắt, chính thời điểm đưa tay che mặt, một bàn tay ấn lên bờ vai của y.
“Phàm nhân, thật dễ tìm ra ngươi."
Lần này tên hắc y không có áo choàng cực lớn che đậy, mặt mày đều là màu đen, đường cong đôi má so với Long Mặc lạnh lẽo hơn nhiều lắm, hung thần ác sát mà bắt được Kỷ Tiêu. (Ôi.. hắc long ca da nâu sao, tiếc quá (- 3 -))
Kỷ Tiêu tuy lắp bắp kinh hãi, nhưng vẫn ổn định tâm thần mở miệng nói: “Ngươi… như vậy là Động Đình hồ Bạch Long Thái tử sao?"
Tên hắc y nhất thời thay đổi sắc mặt, tựa hồ cực kỳ khiếp sợ, nhất thời không nói gì.
“Tại hạ chỉ là một người phàm tục, nhưng có mấy lời muốn khuyên nhủ Long thần." Kỷ Tiêu sợ hắn khởi xướng nộ khí đến mức không muốn nghe người ta khuyên bảo, nhanh chóng cấp thiết nói xuống dưới, “Nghe nói Thái tử sinh ra tôn quý, tuy bị xử lăng trì trên Long đài, nhưng cũng có thể lưu được tánh mạng tu hồi trở lại long thân, chắc hẳn là được gia tộc phù hộ không phải không quan hệ. Thế nhưng mà Long Mặc hắn bất quá là một con thuồng luồng nước, tu luyện thành Long đã thuộc loại không dễ dàng, hôm nay càng không chỗ nương tựa, chỉ cầu giữ lại một tánh mạng mà thôi. Long thần vì sao không chịu buông tha hắn?"
Tên hắc y cuối cùng đã dịu khí không ít, hạ lực thả Kỷ Tiêu ra, cả giận nói: “Phàm nhân ngu xuẩn, hồ ngôn loạn ngữ! Cái tên trốn ở trong Long tộc phù hộ, hạ đầu rút cổ bên trong cổ mực bất lực kia mới là Động Đình hồ Bạch Long Thái tử. Còn bổn tọa, chính là thiên linh địa khí biến thành tự học thành Long, Mân Giang hắc Long Vương."
Một đoạn lời nói này khiến cho Kỷ Tiêu đứng hình bên trong. Y cho là mình đến giờ đã bị gạt không ít, nhưng lại không nghĩ ra Long Mặc ngay từ lúc ban đầu, lời nói đã không có lấy một câu sự thật. Hắn triệt để che giấu thân phận của mình, từ đầu đến cuối đang đùa bỡn y.
“Phàm nhân, ngươi không sợ chết sao!" Hắc Long nắm cổ Kỷ Tiêu, thấy y thủy chung vẫn thẫn thờ không khỏi tăng lớn khí lực. Đột nhiên, trên trán Kỷ Tiêu tóe ra một vòng kim quang, bắn hắn ra xa.
“Ngươi… Trên người của ngươi vì sao có Long ấn, ngươi cùng tên nghiệt Long kia đến tột cùng là hạng quan hệ gì?" Hắc Long vừa sợ vừa giận, rất nhanh bật lại một cái đi lên.
Kỷ Tiêu kinh ngạc vuốt ve cái trán nóng lên của mình: “Chúng ta không có vấn đề gì, ta không biết hắn…"
“Ngọc Nghiễn nói như vậy, ta cực kỳ thương tâm ah." Phía sau bỗng nhiên truyền đến một thanh âm, Long Mặc bay từ trên không tới, từ trong tay Hắc Long chiếm Kỷ Tiêu trở về, ôm trong ngực, hướng Hắc long nói, “Huyền Quân, vì sao làm khó Ngọc Nghiễn của ta, ta sẽ không khách khí với ngươi đâu."
Hắc Long thẩm thẩm cười cười: “Thương Ly, ngươi vẫn không có tiền đồ như vậy, trốn ở bên người phàm nhân này, ngay cả thân thế nhà mình cũng không dám nói cho hắn biết. Cũng phải, ngươi chỉ là một tên bị gia tộc vứt bỏ, phế Long không có sở trường. Nói ra thân thế như vậy bất quá cũng lại khiến cho người khác chế nhạo mà thôi."
“Im ngay!" Long Mặc giống như bị giẫm phải chân đau, đột nhiên biến sắc, trong tay áo nhảy ra một dải lụa trắng y hệt kim quang thẳng đánh về phía Hắc long, lại bị hắn dễ dàng cản lại.
“Ha ha, nguyên lai tưởng rằng tu vi của ngươi ít nhất cũng có thể sánh vai cùng ta. Ai ngờ ngươi vừa ổn định nguyên thần lại ly khai túc thể chạy tới làm mưa xuống. Một chuyện ngu xuẩn hao tổn thần lực, đến bây giờ cũng không thể khôi phục." Hắc Long chê cười lắc đầu,"Mấy trăm năm đi qua, sao lại một điểm tiến bộ cũng không có, vẫn là ngu ngốc như vậy. Nếu không phải lần kia động tĩnh quá lớn để cho ta nhận ra Long khí, chỉ sợ đến nay ta cũng không biết ngươi lại kéo dài hơi tàn mà còn sống."
Lần này thay đổi sắc mặt chính là Kỷ Tiêu, y kinh ngạc nhìn Long Mặc, tựa hồ muốn nói cái gì, thấy Long Mặc tránh ánh mắt của y, hướng Hắc Long cười lạnh nói: “Bàn về ngu xuẩn, ta sao so được với ngươi. Dùng đầy huyết khí người đổi lấy tu vi, không sợ bị Thiên đình khiển trách sao?"
“Thiên đình khiển trách? Ha ha ha ha…" Hắc Long trầm thấp cười dài, “Ta đã không còn là Địa Long nhân gian, rất nhanh sẽ biến thành chúa tể thiên mệnh Thiên Long."
Hắn nói xong, vẫn chưa thỏa mãn mà chỉ vào Long Mặc: “Thương Ly, đến lúc đó, ta sẽ dùng cặp sừng trên đầu ngươi, đặt ở bên trong Kính Hồ Long cung của ta, làm vật bài trí."
Kỷ Tiêu tuy không hiểu ý tứ của những lời này, nhưng xem thần sắc Long Mặc biến hóa không khó đoán ra, cái này ước chừng là vũ nhục thật lớn đối với Long tộc. Y lo lắng Long Mặc bị chọc giận mà làm ra hành động lỗ mãn, vụng trộm nhéo nhéo ngón tay của hắn, lại không đề phòng bị cầm ngược lại, ngay sau đó trước mắt tối đen, tựa hồ bị cái gì đó che chặn ánh mắt. Y âm thầm chỉ nghe tiếng nước trút xuống bao trùm cả đất trời, động tĩnh to đến như lũ bất ngờ bộc phát. Long Mặc cầm chặt cánh tay bên hông y đột nhiên xiết chặt, trong chốc lát liền đem y ra khỏi hậu viện quỷ dị.
Đợi đến lúc Kỷ Tiêu phục hồi tinh thần lại, y đã nằm trong phòng ngủ nhà mình rồi. Còn chưa tới tiết trời lạnh sau thu, trong phòng chẳng biết tại sao lại có lò lửa, còn có ngoại bào ướt đẫm của Kỷ Tiêu để lên thau đồng điêu khắc hoa. Thẳng đến khi phát giác trên người có chút cảm giác mát mát, Kỷ Tiêu mới phát hiện mình không có lấy một mảnh vải mà nằm trên giường. Y hoảng hồn kéo chăn đệm qua che chắn chính mình, hắc ảnh trong góc giật giật, nói giọng khàn khàn: “Ngươi toàn thân đều bị nước xối rồi, ta sợ ngươi cảm lạnh, mới lột y phục của ngươi."
Ánh lửa minh minh ám ám mà đánh vào trên mặt Long Mặc, có vài phần chán nản. Hắn ở xa xa nhìn Kỷ Tiêu, cũng không như thường ngày quấn lên người y hồ ngôn loạn ngữ.
“Ngươi…" Kỷ Tiêu ho một tiếng: “Ngươi một mực gạt ta, ngươi mới là Động Đình hồ Bạch Long Thái tử, phải không?"
Long Mặc im ắng gật đầu: “Đúng vậy, ta chính là cái tên cái gì cũng không hiểu, dựa vào thân thế gia tộc khắp nơi gây rắc rối, Bạch Long…" Hắn ủ rũ mà ngồi ở đó, “Cái tên vô liêm sỉ kia nói không sai, ta không dám nói thật với ngươi, sợ ngươi biết mà cười ta."
Kỷ Tiêu vô lực đè lên trán của mình: “Long Mặc, ngươi tới đây." Y vỗ bên cạnh thân giường, “Đem sự tình từ đầu chí cuối nói cho ta biết."
“… Hắc Long không phải đã nói hết tất cả sao…" Long Mặc chần chờ đứng lên.
Kỷ Tiêu lờ mờ trong ngọn lửa đối diện với ánh mắt của hắn: “Ta muốn nghe ngươi nói."
“Ta không có dựa vào chính mình tu luyện thành Long. Phụ thân ta là Động Đình hồ Long Vương. Thân phận tuy so ra kém với Tứ Hải Long Vương tôn quý, trong Long tộc vẫn coi như là đại trưởng bối. Từ nhỏ đến lớn, bất luận là Long cung Thủy Tộc hay là Long Tử Long tôn còn lại, đối với ta đều thập phần cung kính, các trưởng bối ai cũng nói ta pháp lực cao cường, là Thái tử xuất sắc nhất trong hải vực Giang Hà, mà ta khi đó… thật sự rất tin." Long Mặc tràn ra bộ mặt cười khổ so với khóc còn khó coi hơn, nói tiếp, “Có một lần phụ vương đi đến Tây Hải xa xôi dự tiệc. Ta nhàn rỗi nhàm chán, liền rời đi Long cung, đi dạo dọc theo thủy vực Trường Giang, kết quả tại phụ cận Mân Giang phát hiện cái tên Hắc Long kia. Lúc ấy chính hắn ở đó gây sóng gió, ta… ta nhất thời không cam lòng, cùng hắn tranh giành đấu đá."
“Khi đó không nghĩ tới, ta đường đường là Động Đình hồ Long Thái tử, thậm chí ngay cả một tên dã long cũng đánh không lại. Ngược lại bị hắn mọi cách chế nhạo, nói ta là Long Bảo Bảo chịu nhốt bên trong Long cung (*Long bảo bối ah~), không biết trời cao đất rộng. Ta một bụng nộ khí, thúc dục toàn bộ thần lực cùng hắn giao chiến một trận. Một trận chiến này chính là ba tháng, gây ra thiên tai lớn lao. Câu chuyện phía sau, ta đã có nói qua." Long Mặc đột nhiên ngưng lại, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn chằm chằm vào cột giường, không nói thêm gì nữa.
Kỷ Tiêu hồi tưởng chốc lát, thấp giọng hỏi: “Như vậy, đem ngươi cột lên thiên đình, là phụ vương của ngươi?"
Long Mặc cười lạnh một tiếng, đáp: “Đúng vậy, Tây Hải Long Vương là bà con của mẫu thân ta. Nàng từng nói nguyện kêu gọi chư vị Long Vương lên Thiên đình cầu tình cho ta, nhưng phụ thân sợ thiên đình giáng tội liên luỵ toàn tộc, cấp thiết buộc ta lên Quả Long đài."
Kỷ Tiêu cuối cùng cũng hiểu được. Lúc trước Long Mặc nói đến chuyện Bạch Long Thái tử bị cha mình cột lên thiên đình, khẩu khí oán độc mỉa mai, nguyên lai là tự giễu.
“Ta ở trên Quả Long đài chờ đợi ba ngày ba đêm mới tan hết hồn phách. Bọn hắn lăng trì, lấy hết Long Lân của ta, từng mảnh từng mảnh…" Long Mặc như đang hồi tưởng lại tình cảnh lúc ấy, thần sắc vặn vẹo đến lợi hại, “Thực tế khi lấy đến nghịch lân dưới cổ (*vảy mọc ngược), đau đớn không thể tả, cho dù trải qua hơn trăm năm, cũng khó có thể quên đi."
Kỷ Tiêu nhìn thấy con mắt hắn đỏ lên, trong nội tâm ẩn ẩn đau, nói khẽ: “Cho nên ngươi không chịu để cho người chạm cổ của ngươi?"
Long Mặc cúi đầu chống lên người y, con mắt gần trong gang tấc: “Ngọc Nghiễn… Có thể chạm…"
Kỷ Tiêu nhẹ nhàng “Ân" một tiếng, hướng đến trên gáy thon dài vuốt đi lên: “Là như thế này?" Y nói xong, giống như chuồn chuồn lướt nước dùng đầu lưỡi đặt trên hầu kết Long Mặc liếm liếm.
“A……" Cổ họng Long Mặc bỗng nhúc nhích một cái, khó hiểu nhìn qua Kỷ Tiêu, “Ngọc Nghiễn không giận ta sao, bởi vì ta lừa ngươi…"
Trên mặt Kỷ Tiêu hơi có chút ửng đỏ, nhẹ giọng cắn răng nói: “Có biện pháp gì bây giờ, ta sớm biết ngươi là cái Tử Long chuyên lừa gạt như vậy rồi." Y lục lọi bắt được bàn tay Long Mặc :"Làm mưa xuống tổn phí thần lực lớn lao, còn có thể bị Hắc Long phát hiện, ngươi tội gì vì một câu nói của ta…"
Long Mặc nhẹ nhàng che môi của y: “Ta bị phong lại trong mực mấy trăm năm, luôn suy nghĩ mấy câu cái tên Hắc Long mắng ta lại không có một câu nói sai. Tuy có huyết mạch Long tộc, nhưng một khi bị trục xuất, không người che chở. Chỉ sau khi ta thấy lại ánh mặt trời, gặp Ngọc Nghiễn đối với ta dốc lòng chăm sóc, mọi cách bảo vệ. Ngọc Nghiễn khi đó sốt ruột khổ sở, ta cũng không chịu nổi. Ta nói, chuyện làm mưa xuống bất quá chỉ phí một ít đạo hạnh, từ nay về sau tu luyện thêm nữa là được. Ngọc Nghiễn không cần để ý."
Hắn nhắc tới ngày đó, Kỷ Tiêu chợt nhớ tới lúc tức giận từng mắng hắn là dã yêu không có nguồn gốc, không hiểu tình cảm quyến luyến quê nhà và một đám câu nói đả thương người như vậy, trong nội tâm càng hổ thẹn, không tự chủ được dùng mặt dán trong lòng bàn tay Long Mặc nói: “Ta là một phàm nhân, không đáng để ngươi làm như vậy."
“Ngọc Nghiễn với ta mà nói không chỉ là phàm nhân, là người trong định mệnh của ta ah." Long Mặc thấp giọng nói xong, vê cằm Kỷ Tiêu, nhẹ nhàng hôn y, lại nói,"Xin lỗi, ta không phải là cổ mực ưa thích của ngươi, chỉ là một con rồng chán nản nửa chết nửa sống. Nếu có một ngày ta thật đúng thoát ly mực thể khôi phục long thân, mực kia cũng không tồn tại nữa, ngươi… sẽ không trách ta chứ?"
Kỷ Tiêu than thở: “Ngươi nói cái gì đây. Tuy nó là cổ mực quý báu, nhưng dù có ngàn hộp vạn hộp, sao bì kịp được chuyện ngươi hóa Long trọng yếu."
Hốc mắt Long Mặc nóng lên, ôm chặt lấy Kỷ Tiêu: “Ngọc Nghiễn, ngươi thật tốt."
Kỷ Tiêu bị lời nói chân thành của hắn khiến cho y thầm nghĩ cười khổ. Từ xưa Thần Long đều chỉ ghi lại trong sách cổ truyền thuyết, phàm nhân chưa bao giờ nhìn thấy, liền lịch đại hoàng tộc cũng cúi đầu tự xưng là Long Tử Long tôn. Tôn quý của bọn họ tự nhiên so với cái khác đều trọng yếu hơn cả.
Long Mặc hiển nhiên không biết những suy nghĩ này của Kỷ Tiêu. Hắn ôm thân thể ôn nhuận mảnh mai trong ngực, đã sớm kiềm chế không được, một mặt hôn cần cổ Kỷ Tiêu, một mặt kéo áo ngủ bằng gấm trên người y ra.
Kỷ Tiêu còn đang chìm nghỉm ở bên trong ôn nhu, gặp Long Mặc bất tri bất giác tiêm nhiễm động tác tình dục trên đó, hơi có chút không dự liệu được, thực sự không có thập phần chống đẩy. Mắt thấy hắn trong khoảnh khắc rút đi quần áo màu mực, y ma xui quỷ khiến mà bốc lên một câu không liên quan: “Ngươi đã gọi là Bạch Long, vì sao mặc một thân hắc y?"
Động tác Long Mặc dừng lại một lúc, đưa tay giật giật vài thước tóc dài của chính mình: “Nguyên bản tóc cùng quần áo đều là màu trắng đấy, nhưng do ở bên trong mực ngốc lâu quá, bị nhuộm đen rồi."
Kỷ Tiêu khẽ giật mình, không biết hắn là đang chọc cười hay là thật đúng như thế, ở bên trong sửng sờ.
Long Mặc cúi người dùng cái mũi cọ cái cằm của Kỷ Tiêu, thở hổn hển mà nói: “Ngọc Nghiễn ưa thích bộ dáng gì nha, ta biến cho ngươi xem được không?"
“Ngươi…" Kỷ Tiêu cúi đầu nhìn hắn, có chút nghiêm túc nói, “Ngươi biến trở về nguyên hình cho ta xem một chút, ta còn chưa thấy qua rồng là cái dạng gì đây này."
“…" Long Mặc ngẩn ngơ, lập tức lắc đầu nói, “Không được, sẽ đem nóc nhà lật tung đấy."
Kỷ Tiêu “Phốc phốc" một tiếng bật cười: “Cái kia…biến thành nhỏ nhỏ một chút… thành Tiểu Long Bảo Bảo cho ta xem một chút như thế nào?"
Long Mặc đột nhiên mở to hai mắt nhìn: “Ngươi rõ ràng dùng câu nói của cái tên Hắc Long hỗn đản mà tới cười ta." Hắn hùng hổ mà cúi thân xuống đi, “Xem ra ta phải cho ngươi thấy chút ít lợi hại mới được."
Kỷ Tiêu không nhịn cười được, liền cảm thấy bẹn đùi bị hai cánh tay nắm chặt, hạ thân bị hơi thở cực nóng của Long Mặc quét tới quét lui, ngay sau đó đã bị hung dữ mà ngậm lấy.
“A……" Lối vào tính khí bị hút cảm giác thức sự quá mất hồn, Kỷ Tiêu chỉ có thể phát ra thở dốc mơ hồ từ trong cổ, nửa chữ cũng nói không nên lời.
Đến thời điểm Kỷ Tiêu động tình, Long Mặc bỗng nhiên thẳng người, nâng chân dài lên giường, một đôi cánh môi dâm mỹ thủy sắc, nhẹ nhàng vui vẻ nói một câu: “Ngọc Nghiễn cũng giúp đỡ ta."
Kỷ Tiêu bị nụ cười này của hắn khiến cho mất hồn mất vía, còn chưa có phản ứng, đã thấy hắn quay người nằm xuống dưới. Hai chân của hắn treo phía trên mình y, cái căn đồ vật kia cơ hồ chống đỡ lên cái mũi của mình khiến y mặt đỏ tới mang tai. Rất nhanh giữa hai chân lại truyền tới khoái cảm thấm ướt, lưỡi đưa ra liếm hôn, còn kèm theo Long Mặc hừ nhẹ trong mũi, trong đêm tối nghe tới dâm ý mười phần. Ý thức Kỷ Tiêu dần dần hoảng hốt mở ra, giống như nằm mơ duỗi tay ra trước mặt nắm chặt cái đồ vật nhỏ kinh người kia, ngửa mặt lên dùng miệng môi sờ sờ. Chính là cái đầu kia vùi giữa hai chân trước mặt chính mình rõ ràng run rẩy thoáng một phát, Kỷ Tiêu dứt khoát đóng mắt, há miệng đem cái lối vào kia ngậm vào trong miệng.
“Ân… Ngọc Nghiễn… Ngọc Nghiễn…" Long Mặc khởi động nửa thân thể, lại tựa như tiết kình nằm xuống dưới, nỉ non nói lấy, “Ngọc Nghiễn ngươi thật tốt…"
Hai người liếm láp lẫn nhau sau nửa ngày, Kỷ Tiêu đã có chút ít nhịn không được rồi, thở hào hển hộc ra cái đồ vật vừa cứng lại bị phỏng kia. Long Mặc rất nhanh cũng rút lui dưới thân đi. Ngược lại nằm xuống, giúp đỡ eo Kỷ Tiêu, y để cho y ngồi trên người mình. Bên trên cằm Kỷ Tiêu còn tràn ra dịch nước miếng, y đang muốn đưa tay lau sạch, lại bị Long Mặc ngăn cản, hắn không nhanh không chậm gặm cằm hôn Kỷ Tiêu, khiến cho y cảm thấy vừa trơn vừa ngứa, rồi mới cường bạo dày đặc hôn lên môi của y. Kỷ Tiêu kém một chút là muốn tiết, rồi lại bị buông ra, trên người tà hỏa thiêu lên, eo càng nhuyễn e rằng do gắng sức, cả người mềm ra mà nằm ở trên đùi Long Mặc.
Theo một đường bên hông lục lọi, chỉ mang theo khí tức hơi lạnh. Kỷ Tiêu bị mò mẫm đến phát run, lại nhịn không được nằm trên người hắn lề mề, ý thức mơ hồ mà lẩm bẩm nói: “Long Mặc… Nóng quá…"
“Ân…" Long Mặc chỉ trầm thấp lên tiếng, trong lòng bàn tay theo bắp chân của y trượt đến chỗ mắt cá chân, đem mắt cá chân có vẻ mảnh khảnh kéo đến trên vai, nghiêng mặt qua liền cắn một cái.
Kỷ Tiêu giãy động lên muốn rút chân về, rất nhanh bắp chân kia cũng bị bắt chặt. Ngón tay thon dài của Long Mặc không có hảo ý mà tìm được tâm chân của y thoáng nhẹ cong một phát, Kỷ Tiêu ngứa ngứa dọc theo cốt cơ hồ trong khe hở nội tâm chui ra. Kỷ Tiêu bị lộng đến nỗi ngay cả thanh âm cũng nhỏ dần khẽ gọi: “Long Mặc… Đừng…không được náo…"
Kỷ Tiêu giãy dụa lấy muốn lui ra sau, lại thình lình cảm thấy khe mông bị một đồ vật căn mất thăng bằng chống đỡ lấy, lại hướng ra sau dời lên nửa tấc, không sai biệt lắm cửa huyệt tựu đối diện tính khí ở dưới rồi. Điều này bất đồng với kinh nghiệm trong quá khứ bị áp chế lấy cường hành nhét vào, giống như chính mình không thể chờ đợi được mà đưa thân nhúc nhích. Mặt Kỷ Tiêu đỏ lên, cứng người tại chỗ, nhưng mà dưới thân sớm đã được dịch thể cùng nướt bọt khiến cho một mảnh trơn ướt, sau huyệt cũng mơ hồ đã có chút ít cảm giác thèm khát.
Long Mặc phát giác được y cứng ngắc, nheo mắt lại mỉm cười, vẫn đi liếm láp mắt cá chân y, ngón tay nắm bắt mu bàn chân của y, ách lấy cuống họng nói:"Ngón chân Ngọc Nghiễn ngày thường đều đẹp mắt như thế."
Tầm mắt Kỷ Tiêu lờ mờ không thấy rõ thần sắc Long Mặc, nhưng nghe thấy tiếng nói lười biếng của hắn liền cảm thấy trong ngực ngứa ngứa, như là bị một nhúm lông vũ nhẹ gãi. Kỷ Tiêu chậm rãi hít vào một hơi, hơi đem eo nâng lên chút ít, chống đỡ cầm lấy đồ vật nóng rực tựa như đang trượt vào khe mông của y kia, nhẹ nhàng hướng cửa huyệt dò xét cái đầu. Chỉ riêng điểm động tác này, tựa như hao phí toàn bộ khí lực Kỷ Tiêu, y nhanh cắn chặt môi dưới, ngực phập phồng đến lợi hại. Bình thường không chỗ gắng sức treo ở trên người Long Mặc, rất nhanh liền cảm thấy cái kia vừa thô vừa to gắng gượng chậm rãi chui đi vào một tí, ngay sau đó lại một ít.
Thời gian này phảng phất trì hoãn rất nhiều, chỉ đi qua nội cốc đạo một chút lề mề từng điểm từng điểm mà lấy hết ý chí Kỷ Tiêu. Hắn cuối cùng chịu không nổi, dỡ xuống khí lực ở bên hông, đột nhiên một phát, đem toàn bộ tính khí nuốt vào trong cơ thể. Lần này, hai người đều trầm thấp rên rỉ một tiếng, Long Mặc rốt cuộc nằm không được rồi, nửa ngồi xuống, đưa tay kiếm ở khe mông Kỷ Tiêu, nâng y lên một ít, lại nằng nặng đỉnh đi vào.
Nước mắt Kỷ Tiêu suýt nữa bị đụng đi ra, cái eo thẳng phát run: “Chậm… Chậm một chút…" Bắp chân của y còn khoác lên trên vai Long Mặc, tư thế đối mặt như vậy thật sự có chút miễn cưỡng. Sức nặng toàn thân đều bị đặt ở một chỗ kia, đỉnh không tới hai cái, liền kéo căng không nổi, tiết đi ra.
Lửa than trong lò đồng thủy chung không tắt, cả phòng đều phát nhiệt, trên trán Long Mặc dần dần đổ mồ hôi, dọc theo thái dương lăn đến cằm, từng giọt rơi vào trên bụng Kỷ Tiêu. Kỷ Tiêu từ trong ngọn lửa nhìn xem gương mặt Long Mặc đổ mồ hôi ẩm ướt, cố sức mà vươn tay ra vuốt ve môi của hắn. Long Mặc giương mắt đối diện ánh mắt y, tựa hồ đã minh bạch lời khao khát không thể nói ra từ y. Long Mặc rút đồ vật của mình ra, lại kéo y qua sau eo một mực ôm vào trong ngực, đưa môi đi lên liếm láp trên môi Kỷ Tiêu đã bị cắn ra vết máu.
Cho dù đã tiết một hồi, nhưng khi thay đổi tư thế phía sau, vật dưới hai chân tựa hồ lại có tư thế ngẩng đầu. Kỷ Tiêu nhắm mắt tựa trên lồng ngực Long Mặc, giống như nhận mệnh tùy ý hắn đẩy hai chân của mình ra, từ phía sau một lần nữa tiến đến xỏ xuyên qua.
Một đêm túng dục khiến cho ngày thứ hai tới thời điểm mặt trời lên cao Kỷ Tiêu mới u u tỉnh dậy (*tỉnh dậy với vẻ mặt tối tăm do thức khuya vào [làm việc] quá độ =))), y vuốt vuốt mí mắt chua xót, hơi giật mình. Mấy ngày gần đây công văn nặng nề, chính mình lại chưa từng xin nghỉ, bây giờ vẫn còn trong nhà tham ngủ thật sự không ra thể thống gì. Kỷ Tiêu liền nhanh chóng vội vàng mặc quần áo, gối bên cạnh sớm đã không có thân ảnh Long Mặc. Kỷ Tiêu đã quen với tính tình xuất quỷ nhập thần như ban ngày của hắn, cũng chẳng muốn đi tìm, triệu gia nhân chuẩn bị xe ngựa, lập tức chạy đến hướng Đông cung.
Ngày hôm nay Diên Tương ở trong chính điện, mặt mũi đầy vẻ không vui mà bàn bạc với thủ hạ, tổng quản Hồ Khâm. Thẳng đến khi gặp Kỷ Tiêu đi vào, hắn khôn ngoan trì hoãn sắc mặt, dừng một chút, ngữ điệu âm trầm mà tiếp tục nói: “Sự tình hôm qua ngươi đi xem lại kỹ. Từ nay về sau trong nội cung có bất cứ lời đồn đãi chuyện nhảm, ta sẽ truy ngươi mà hỏi!"
Hồ Khâm xem ra đã bị giáo huấn nửa ngày, đầu đầy mồ hôi lạnh mà cúi trên mặt đất liên tục lên tiếng, cuối cùng mới dập đầu đứng lên ly khai đại điện.
Kỷ Tiêu thoáng hoảng hốt nhớ lại lúc lần đầu y tới Đông cung, đứng ở trong góc nhỏ lòng tràn đầy thấp thỏm không yên. Diên Tương thấy y đã đi tới, lạnh lùng trên khuôn mặt chậm rãi tan đi để lên một tia cười: “Thanh Lan hôm nay sao đến muộn vậy?"
“Điện hạ thứ tội. Thần…thần đêm qua bị phong hàn, đần độn u mê ngủ quên thời gian." Kỷ Tiêu nhất thời nghĩ không ra nên lấy cớ gì, lung tung nói bậy.
Diên Tương giương mắt nhìn về phía y: “A…, nếu thân thể Thanh Lan không khoẻ, có thể xin nghỉ mấy ngày. Chỉ là những ngày này ta bị việc vặt quấn thân, không rảnh trông nom ngươi rồi."
“Điện hạ nói gì vậy, thần hiện nay đã không còn đáng ngại rồi. Bất quá…" Kỷ Tiêu nhìn thoáng qua bóng lưng rời đi của Hồ Khâm, “Không biết trong nội cung phát sinh chuyện gì, khiến cho Điện hạ phiền lòng?"
Diên Tương lại nhìn y một cái, thấp giọng than thở: “Nói cho Thanh Lan biết cũng không sao." Hắn hơi giảm thanh âm thấp xuống,"Gần đây chỗ ta đã xảy ra vài chuyện kỳ quặc."
Kỷ Tiêu khẽ giật mình, ra vẻ kinh ngạc mà nói: “Là sự tình gì?"
Diên Tương tựa hồ không biết phải nói từ đâu, ngẩng đầu nhìn trong điện trống rỗng, nhẹ khẽ lắc đầu: “Mấy tháng trước không hiểu sao cung nhân liên tiếp mất tích. Tiếp theo trước thời điểm đó một chút, Thái tử Phi ở hậu viện nhìn thấy một lượng lớn nước chảy ra khỏi Bích Ba hồ. Bất đắc dĩ khi đó sắc trời đen tối thấy không rõ, không có kết luận, mà đêm qua… nước ở kênh mương tiền điện tựa như bị phiên giang đảo hải (*dời sông lấp biển), mà bên trong hành lang cung điện lại cơ hồ như bị giội nửa kênh nước mương, thật đúng là khó hiểu."
“Cái này…" Kỷ Tiêu trong nội tâm lặng lẽ tính toán. Tên Hắc Long kia hiển nhiên đang trú ẩn ở bên trong Bích Ba Hồ của Đông cung, nhưng vì sao hắn lại tìm nơi này ẩn thân Kỷ Tiêu lại không hiểu rõ lắm, chỉ phải nhíu mày hỏi, “Sao lại có thể xảy ra việc lạ như thế?"
Diên Tương có chút lo nghĩ nói: “Những ngày này đã có lời đồn Đông cung giấu diếm yêu vật, ta lo lắng sớm muộn chuyện này sẽ thổi tới tai phụ hoàng." Hắn nhẹ nhàng lây động ngọc ban chỉ ở ngón giữa, thả thấp đầu:"Thái tử vị này đã bị vô số người ngấp nghé, cơ hội như thế này thật tốt, chắc hẳn bọn họ đều sẽ không bỏ qua."
Kỷ Tiêu nghe ra quan hệ lợi hại ở trong đó, thấp giọng nói: “Điện hạ nói là, có người sẽ mượn lời đồn về những việc lạ trong Đông Cung, đến vu hãm Điện hạ không tu chính đức (*đức hạnh giả tạo, không có chính đạo), ám kết yêu vật?"
Diên Tương cười lạnh một tiếng: “Chỉ sợ đến lúc đó, có người nghĩ ra được tội danh so với cái này ác độc gấp trăm lần." Diên Tương thối lui hai bước, nhìn xem ngoài điện,"Trước mắt cần gấp nhất là tra ra chủ mưu phía sau những sự kiện lạ này, xem là người phương nào tại Đông cung của ta giả thần giả quỷ."
“Thần cho rằng… đây không phải là do nhân lực gây nên."
“Chẳng lẽ lại nói, trong nội cung của ta thật đúng có yêu vật?" Diên Tương nhìn về phía Kỷ Tiêu, bỗng nhiên nói, “Ta sao lại quên mất, Thanh Lan thông hiểu dị thuật, chắc hẳn biết rõ ở trong đó có kỳ quặc?"
Kỷ Tiêu bề bộn khoát tay nói: “Thần đối với dị thuật thật sự hoàn toàn không biết gì cả, chỉ là có vài lần tao ngộ (*gặp gỡ) kỳ dị mà thôi. Việc này liên quan trọng đại, thần không dám nói bừa." Kỷ Tiêu nhìn thấy mi tâm Thái tử trói chặt với nhau, trong nội tâm không đành lòng, nghĩ nghĩ mới nói, “Điện hạ có thể đồng ý cùng thần đến bên hồ hậu viện nhìn xem không?"
Diên Tương gật đầu: “Ta đang muốn tiến cung gặp mặt phụ hoàng, cứ để cho Hồ Khâm cùng ngươi đi ra sau viên đi."
Tác giả :
Củ Nhược Củ Nhược