Long Huyết Chiến Thần
Chương 402: Tiến Nhập Nghịch Ương Tiên Cảnh
Nhân vật thần bí này chính là Long Thần.
Long Thần thu kiếm trở về, bình tĩnh nhìn tới Đại hoàng tử đang lộ vẻ kinh ngạc.
Hắn sở dĩ cứu Đại hoàng tử đương nhiên là có mục đích. Lúc trước nghe bọn họ nói chuyện với nhau Long Thần đã hiểu được đại khái tình hình hiện tại của hoàng tộc. Hắn sống tại Thiên Ma cung không bao lâu, vừa mới ra ngoài đã gặp phải một màn kịch hay như vậy. Trong đó một phương là thiên tài võ đạo Lâm Tử Thần, phía đối nghịch lại là Lâm Phách Thiên lương tài trị quốc.
Lâm Phách Thiên không thể so sánh với Lâm Tử Thần trên phương diện tu luyện võ học nhưng mà kiến thức trị quốc và hiểu rõ lòng dân lại vượt xa đối phương. Long Thần nghĩ rằng Lâm Phách Thiên đang cần một cường giả thật sự bảo vệ an toàn, còn bản thân hắn đang muốn tiêu diệt hoàng tộc. Và bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để đánh loạn nội bộ hoàng tộc, sau đó hắn mới có cơ hội thực thi kế hoạch.
"Đa tạ tiên sinh cứu mạng, xin hỏi tôn tính đại danh của tiên sinh."
Hồi lâu sau Lâm Phách Thiên rốt cuộc tỉnh lại, trong lòng hắn vô cùng kinh hãi. Chỉ là tâm tư hắn đã thành thục, lịch duyệt phong phú nhanh chóng tìm cách mượn hơi Long Thần.
"Tên thì miễn, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ là phong cách của ta. Trước giờ ta vốn không ưa Lâm Tử Thần ỷ mạnh hiếp yếu, làm xằng làm bậy. Vì thế không cần người ghi nhớ trong lòng, chuyện ngày hôm nay cũng không nên nói với bất kỳ ai. Tạm biệt, gặp lại sau!"
Sau khi nói xong Long Thần xoay người làm bộ muốn đi.
"Xin hỏi tiên sinh, nếu đã không ưa Lâm Tử Thần tại sao không ở lại giúp ta một tay? Lâm Tử Thần chỉ hiểu luyện võ, phương diện trị quốc hoàn toàn không hiểu. Nếu sau này để hắn lên ngôi hoàng đế tất nhiên sẽ gây họa lớn, dân chúng lầm than. Mong tiên sinh suy nghĩ lại!"
Lâm Phách Thiên chắp tay hành lễ, bộ dạng vô cùng thành khẩn.
"Chuyện thiên hạ quá lớn rồi, ta đây không muốn quản mà cũng quan không nổi. Ngươi không cần nhiều lời, có duyên sẽ gặp lại!"
Long Thần lạnh lùng nói.
"Khẩn cầu tiên sinh giúp ta một tay, sau khi thành công sẽ có hậu báo. Tiên sinh muốn cái gì chỉ cần hoàng tộc có ta nhất định sẽ hai tay dâng lên."
Lúc này Lâm Phách Thiên bỗng nhiên quỳ xuống, ngữ khí khiêm nhường nói ra một câu. Nếu như lòng dân không thể hấp dẫn Long Thần vậy thì ích lợi và quyền lực nhất định sẽ gây chú ý.
Lấy thực lực Long Thần chỉ một chiêu đã hạ sát võ giả Thiên Hà cảnh để bát trọng nhất định là cường giả tuyệt thế. Nếu để người này đi dễ dàng như vậy Lâm Phách Thiên nhất định là bị phẫn muốn chết.
Lâm Phách Thiên thịnh tình mời chào, Long Thần làm bộ suy tư trong chốc lát rồi mới nói:
"Như vậy đi, ta cần suy nghĩ một đoạn thời gian ngắn, chờ ta có quyết định sẽ trở về Bích Ương hoàng thành. Ngươi lưu ý Hồng Nhật tửu lâu, nếu như ta tới đó coi như là đáp ứng ngươi."
Sau khi nói xong Long Thần không cho Lâm Phách Thiên có cơ hội tiếp tục nói chuyện, trực tiếp biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Lâm Phách Thiên kinh ngạc nhìn quanh, trong đầu chỉ còn lại bốn chữ Hồng Nhật tửu lâu.
"Trần Hùng, ngươi tới đây!"
Lâm Phách Thiên hít sâu một hơi sau đó gọi gã hộ vệ thân tín lại gần.
"Điện hạ, chuyện gì?"
Trần Hùng vội vàng đi tới cúi người chờ lệnh.
"Ngươi đã biết Thương Ương quốc chúng ta vốn không có mấy người thanh niên đạt tới cảnh giới Thiên Hà cảnh đệ cửu trọng. Lúc nãy thực lực vị tiên sinh có vẻ rất lợi hại nhưng mà tại sao ta chưa từng nghe qua nhân vật như vậy?"
Lâm Phách Thiên nhỏ giọng hỏi.
"Điện hạ, dõi mắt khắp Thương Ương quốc, trước hai mươi lăm tuổi đạt tới Thiên Hà cảnh đệ cửu trọng chỉ có duy nhất Tứ hoàng tử. Ở trong Thiên Ma cung tựa hồ còn có Dương Đan Phong Thiên Hà cảnh để bát trọng, thế nhưng tin đồn miêu tả hình dáng Dương Đan Phong không giống vị tiên sinh kia. Ta nghĩ rằng đây là đệ tử của cao nhân nào đó ra ngoài lịch lãm."
"Thân phận người này vô cùng thần bí, tu vi lại cảo kinh người. Trần Hùng, ngươi nói hắn có ý định trợ giúp ta không?"
Lâm Phách Thiên nhíu mày hỏi tiếp.
"Điện hạ, điều này cũng có khả năng. Nếu hắn không muốn giúp người cần gì nhắc đến Hồng Nhật tửu lâu, trực tiếp rời đi là được rồi. Đúng không?"
Trần Hùng mỉm cười hồi đáp.
"Vậy thì tốt, không phải là lão Tứ thường xuyên tự hào về tu vi của mình hay sao? Ngoại trừ tu vi ra hắn quả thực không còn cái gì có thể so sánh với ta. Chỉ cần được người kia trợ giúp để ta xem sau này hắn lấy gì kiêu ngạo, hống hách với ta. Tình huống biên giới đang nguy cấp, chúng ta mau chóng hồi cung bàn việc."
Lâm Phách Thiện ra lệnh một tiếng cả đoàn người nhanh chóng rời đi.
"Điện hạ, những người này xử lý thế nào đây? Có cần nhắc nhở một chút trước mặt bệ hạ không?"
Trần Hùng thấp giọng hỏi.
"Không cần, lần này Lâm Tử Thần đi sai một nước, kế hoạch giết ta không thành công tự nhiên sẽ có người báo lại với phụ hoàng. Chúng ta không cần nóng vội, địa vị của ta trong mắt phụ hoàng vốn không bằng Lâm Tử Thần, một khi bị người chán ghét lợi không bằng hại. Vị tiên sinh kia chính là lá bài tẩy để ta lật ngược tình thế."
Lâm Phách Thiên suy tư một lát rồi nói.
Bởi vậy có thể thấy được hắn là người có đầu óc linh hoạt, không phải là hạng người hữu dũng vô mưu như Lâm Tử Thần.
"Điện hạ anh minh, tiểu nhân bội phục."
"Thần ca ca, ngươi muốn dựa vào cái tên Đại hoàng tử kia lẫn vào hoàng cung?"
Linh Hi hỏi.
"Còn chưa quyết định, chẳng qua là lưu lại một con đường lui mà thôi. Ta bây giờ đã che giấu thân phận, hoàn toàn có thể buông tay quậy phá một trận. Nhưng mà vẫn phải cẩn thận không để lộ hành tung, trước tiên phải tìm cách tiến vào Nghịch Ương tiên cảnh tìm kiếm Cửu Thiên Tiên Linh quả, sau đó mới tính tiếp kế hoạch lâu dài."
Trong lúc bọn họ nói chuyện Long Thần đã đi tới đại môn Nghịch Ương thành, nơi này vẫn có rất nhiều Nghịch Ương quân canh gác cẩn mật, người bình thường không có tư cách tiến vào thành trì.
"Trước kia ta đã lộ diện trong Nghịch Ương quân, lần này không thể trà trộn vào trong được nữa. Phải tìm cách khác thôi!"
Nghĩ tới đây Long Thần lấy ra một miếng vải đen từ trong túi càn khôn che kín mặt mình. Kế tiếp hắn cũng thay đổi trang phục dạ hành.
"Tiểu Lang, lần này ngươi không cần tiến vào, hơn nữa ngươi cũng không được chờ ta ở nơi này. Lỡ may xảy ra chuyện gì ta có thể sử dụng bí pháp bỏ chạy. Ngươi tốt nhất là rời thành mười dặm, chờ ta ở đó!"
Long Thần chỉ cho Tiểu Lang một phương hướng, nhẹ nhàng khuyên bảo.
Nếu như gặp phải nguy hiểm thật sự Long Thần có thể sử dụng Huyết Độn chạy trốn, ở nơi này không có người nào đuổi kịp hắn. Vì thế Tiểu Lang đi theo sẽ gây cản trở cho hắn, không thể tự do hành động.
Tiểu Lang khẽ gật đầu, không nói hai lời xoay người chạy ra khỏi thành. Còn Long Thần đứng lại quan sát hoàn cảnh Nghịch Long thành.
"Tiểu Hi, lên đường. Lần trước chưa tìm được Cửu Thiên Tiên Linh quả, lần này ta nhất định phải thu vào tay bằng bất cứ giá nào."
Ánh mắt Long Thần lộ ra thần sắc kiên định.
"Ừ!"
Linh Hi vui vẻ gật đầu, nàng ở trong Linh Hi kiếm nên Long Thần không thể thấy được vẻ sầu lo trong mắt nàng. Cửu Thiên Tiên Linh quả từng là thứ Linh Hi muốn có nhất nhưng mà bây giờ nó đã trở thành đồ vật khiến nàng lo lắng.
Long Thần thu kiếm trở về, bình tĩnh nhìn tới Đại hoàng tử đang lộ vẻ kinh ngạc.
Hắn sở dĩ cứu Đại hoàng tử đương nhiên là có mục đích. Lúc trước nghe bọn họ nói chuyện với nhau Long Thần đã hiểu được đại khái tình hình hiện tại của hoàng tộc. Hắn sống tại Thiên Ma cung không bao lâu, vừa mới ra ngoài đã gặp phải một màn kịch hay như vậy. Trong đó một phương là thiên tài võ đạo Lâm Tử Thần, phía đối nghịch lại là Lâm Phách Thiên lương tài trị quốc.
Lâm Phách Thiên không thể so sánh với Lâm Tử Thần trên phương diện tu luyện võ học nhưng mà kiến thức trị quốc và hiểu rõ lòng dân lại vượt xa đối phương. Long Thần nghĩ rằng Lâm Phách Thiên đang cần một cường giả thật sự bảo vệ an toàn, còn bản thân hắn đang muốn tiêu diệt hoàng tộc. Và bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để đánh loạn nội bộ hoàng tộc, sau đó hắn mới có cơ hội thực thi kế hoạch.
"Đa tạ tiên sinh cứu mạng, xin hỏi tôn tính đại danh của tiên sinh."
Hồi lâu sau Lâm Phách Thiên rốt cuộc tỉnh lại, trong lòng hắn vô cùng kinh hãi. Chỉ là tâm tư hắn đã thành thục, lịch duyệt phong phú nhanh chóng tìm cách mượn hơi Long Thần.
"Tên thì miễn, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ là phong cách của ta. Trước giờ ta vốn không ưa Lâm Tử Thần ỷ mạnh hiếp yếu, làm xằng làm bậy. Vì thế không cần người ghi nhớ trong lòng, chuyện ngày hôm nay cũng không nên nói với bất kỳ ai. Tạm biệt, gặp lại sau!"
Sau khi nói xong Long Thần xoay người làm bộ muốn đi.
"Xin hỏi tiên sinh, nếu đã không ưa Lâm Tử Thần tại sao không ở lại giúp ta một tay? Lâm Tử Thần chỉ hiểu luyện võ, phương diện trị quốc hoàn toàn không hiểu. Nếu sau này để hắn lên ngôi hoàng đế tất nhiên sẽ gây họa lớn, dân chúng lầm than. Mong tiên sinh suy nghĩ lại!"
Lâm Phách Thiên chắp tay hành lễ, bộ dạng vô cùng thành khẩn.
"Chuyện thiên hạ quá lớn rồi, ta đây không muốn quản mà cũng quan không nổi. Ngươi không cần nhiều lời, có duyên sẽ gặp lại!"
Long Thần lạnh lùng nói.
"Khẩn cầu tiên sinh giúp ta một tay, sau khi thành công sẽ có hậu báo. Tiên sinh muốn cái gì chỉ cần hoàng tộc có ta nhất định sẽ hai tay dâng lên."
Lúc này Lâm Phách Thiên bỗng nhiên quỳ xuống, ngữ khí khiêm nhường nói ra một câu. Nếu như lòng dân không thể hấp dẫn Long Thần vậy thì ích lợi và quyền lực nhất định sẽ gây chú ý.
Lấy thực lực Long Thần chỉ một chiêu đã hạ sát võ giả Thiên Hà cảnh để bát trọng nhất định là cường giả tuyệt thế. Nếu để người này đi dễ dàng như vậy Lâm Phách Thiên nhất định là bị phẫn muốn chết.
Lâm Phách Thiên thịnh tình mời chào, Long Thần làm bộ suy tư trong chốc lát rồi mới nói:
"Như vậy đi, ta cần suy nghĩ một đoạn thời gian ngắn, chờ ta có quyết định sẽ trở về Bích Ương hoàng thành. Ngươi lưu ý Hồng Nhật tửu lâu, nếu như ta tới đó coi như là đáp ứng ngươi."
Sau khi nói xong Long Thần không cho Lâm Phách Thiên có cơ hội tiếp tục nói chuyện, trực tiếp biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Lâm Phách Thiên kinh ngạc nhìn quanh, trong đầu chỉ còn lại bốn chữ Hồng Nhật tửu lâu.
"Trần Hùng, ngươi tới đây!"
Lâm Phách Thiên hít sâu một hơi sau đó gọi gã hộ vệ thân tín lại gần.
"Điện hạ, chuyện gì?"
Trần Hùng vội vàng đi tới cúi người chờ lệnh.
"Ngươi đã biết Thương Ương quốc chúng ta vốn không có mấy người thanh niên đạt tới cảnh giới Thiên Hà cảnh đệ cửu trọng. Lúc nãy thực lực vị tiên sinh có vẻ rất lợi hại nhưng mà tại sao ta chưa từng nghe qua nhân vật như vậy?"
Lâm Phách Thiên nhỏ giọng hỏi.
"Điện hạ, dõi mắt khắp Thương Ương quốc, trước hai mươi lăm tuổi đạt tới Thiên Hà cảnh đệ cửu trọng chỉ có duy nhất Tứ hoàng tử. Ở trong Thiên Ma cung tựa hồ còn có Dương Đan Phong Thiên Hà cảnh để bát trọng, thế nhưng tin đồn miêu tả hình dáng Dương Đan Phong không giống vị tiên sinh kia. Ta nghĩ rằng đây là đệ tử của cao nhân nào đó ra ngoài lịch lãm."
"Thân phận người này vô cùng thần bí, tu vi lại cảo kinh người. Trần Hùng, ngươi nói hắn có ý định trợ giúp ta không?"
Lâm Phách Thiên nhíu mày hỏi tiếp.
"Điện hạ, điều này cũng có khả năng. Nếu hắn không muốn giúp người cần gì nhắc đến Hồng Nhật tửu lâu, trực tiếp rời đi là được rồi. Đúng không?"
Trần Hùng mỉm cười hồi đáp.
"Vậy thì tốt, không phải là lão Tứ thường xuyên tự hào về tu vi của mình hay sao? Ngoại trừ tu vi ra hắn quả thực không còn cái gì có thể so sánh với ta. Chỉ cần được người kia trợ giúp để ta xem sau này hắn lấy gì kiêu ngạo, hống hách với ta. Tình huống biên giới đang nguy cấp, chúng ta mau chóng hồi cung bàn việc."
Lâm Phách Thiện ra lệnh một tiếng cả đoàn người nhanh chóng rời đi.
"Điện hạ, những người này xử lý thế nào đây? Có cần nhắc nhở một chút trước mặt bệ hạ không?"
Trần Hùng thấp giọng hỏi.
"Không cần, lần này Lâm Tử Thần đi sai một nước, kế hoạch giết ta không thành công tự nhiên sẽ có người báo lại với phụ hoàng. Chúng ta không cần nóng vội, địa vị của ta trong mắt phụ hoàng vốn không bằng Lâm Tử Thần, một khi bị người chán ghét lợi không bằng hại. Vị tiên sinh kia chính là lá bài tẩy để ta lật ngược tình thế."
Lâm Phách Thiên suy tư một lát rồi nói.
Bởi vậy có thể thấy được hắn là người có đầu óc linh hoạt, không phải là hạng người hữu dũng vô mưu như Lâm Tử Thần.
"Điện hạ anh minh, tiểu nhân bội phục."
"Thần ca ca, ngươi muốn dựa vào cái tên Đại hoàng tử kia lẫn vào hoàng cung?"
Linh Hi hỏi.
"Còn chưa quyết định, chẳng qua là lưu lại một con đường lui mà thôi. Ta bây giờ đã che giấu thân phận, hoàn toàn có thể buông tay quậy phá một trận. Nhưng mà vẫn phải cẩn thận không để lộ hành tung, trước tiên phải tìm cách tiến vào Nghịch Ương tiên cảnh tìm kiếm Cửu Thiên Tiên Linh quả, sau đó mới tính tiếp kế hoạch lâu dài."
Trong lúc bọn họ nói chuyện Long Thần đã đi tới đại môn Nghịch Ương thành, nơi này vẫn có rất nhiều Nghịch Ương quân canh gác cẩn mật, người bình thường không có tư cách tiến vào thành trì.
"Trước kia ta đã lộ diện trong Nghịch Ương quân, lần này không thể trà trộn vào trong được nữa. Phải tìm cách khác thôi!"
Nghĩ tới đây Long Thần lấy ra một miếng vải đen từ trong túi càn khôn che kín mặt mình. Kế tiếp hắn cũng thay đổi trang phục dạ hành.
"Tiểu Lang, lần này ngươi không cần tiến vào, hơn nữa ngươi cũng không được chờ ta ở nơi này. Lỡ may xảy ra chuyện gì ta có thể sử dụng bí pháp bỏ chạy. Ngươi tốt nhất là rời thành mười dặm, chờ ta ở đó!"
Long Thần chỉ cho Tiểu Lang một phương hướng, nhẹ nhàng khuyên bảo.
Nếu như gặp phải nguy hiểm thật sự Long Thần có thể sử dụng Huyết Độn chạy trốn, ở nơi này không có người nào đuổi kịp hắn. Vì thế Tiểu Lang đi theo sẽ gây cản trở cho hắn, không thể tự do hành động.
Tiểu Lang khẽ gật đầu, không nói hai lời xoay người chạy ra khỏi thành. Còn Long Thần đứng lại quan sát hoàn cảnh Nghịch Long thành.
"Tiểu Hi, lên đường. Lần trước chưa tìm được Cửu Thiên Tiên Linh quả, lần này ta nhất định phải thu vào tay bằng bất cứ giá nào."
Ánh mắt Long Thần lộ ra thần sắc kiên định.
"Ừ!"
Linh Hi vui vẻ gật đầu, nàng ở trong Linh Hi kiếm nên Long Thần không thể thấy được vẻ sầu lo trong mắt nàng. Cửu Thiên Tiên Linh quả từng là thứ Linh Hi muốn có nhất nhưng mà bây giờ nó đã trở thành đồ vật khiến nàng lo lắng.
Tác giả :
Phong Thanh Dương