Long Huyết Chiến Thần
Chương 386: Vì Dương Đan Phong Báo Thù
“Nhưng mà, như vậy không phải làm… thất vọng Đan Phong?"
Tam ma lão có chút khó hiểu.
“Ai nói ta muốn bồi dưỡng nàng, thì không thể hành hạ nàng? Xem ra nha đầu này rất có hảo cảm với Long Thần, nữ tử còn trẻ tuổi, chính là dễ dàng bị những ước mơ hư ảo kia làm mê hoặc, lúc này dạy dỗ tiểu Vũ, đó mới là điều trọng yếu nhất lúc này! Chúng ta trở về thôi!"
Thoại âm vừa dứt, ba người liền trực tiếp rời đi, hướng phương hướng Tam Ma thành mà đi.
Dương Đan Phong chết, đã cho bọn họ một cái đả kích thật lớn, nhưng cái này cũng không đại biểu là bọn họ thu tay lại, ngược lại, càng làm cho bọn họ trầm trọng thêm.
*****
Lúc này, Long Thần, đám người Triệu Thanh Vân, đi theo Đông Phương Huyền Tiêu, đi tới Tiểu Trúc uyển, Triệu Thanh Vân không muốn chuyện này lộ ra ngoài, Long Thần liền tự mình động thủ, xử lý thi thể phía trước Tiểu Trúc uyển, thế nhưng những cây trúc bị phá hư kia, tại trong thời gian ngắn khó có thể phục hồi như cũ.
“Thật là đáng tiếc cho những cây trúc này a."
Triệu Huyền lắc đầu nói.
“Chỉ cần người không có chuyện gì, mọi chuyện đều thuận lợi, khuya hôm nay chúng ta đã trải qua một kiếp rồi, làm phiền Thần nhi rồi…"
Đông Phương Huyền Tiêu may mắn nhìn Long Thần. Hắn vẫn còn có thể hảo hảo đứng ở chỗ này, hết thảy đều là do Long Thần. Ban đầu khi còn ở Cửu Ma sơn, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, cái tên tiểu tử ngoại tộc kia, thế nhưng sẽ trưởng thành đến tình trạng như ngày hôm nay.
Long Thần có thể đánh bại Dương Đan Phong, ngay cả Triệu Thanh Vân cũng có chút ít than thở, hắn nói:
“Nhìn ra được thực lực ngươi lúc này mới chân chính đánh bại Tùng Trung Thành, vô cùng không tệ, nếu như cứ tiếp tục giữ vững như thế, ngươi nhận được Đế Ma kiếm chiếm cơ hội rất lớn."
Mục đích tới Thiên Ma cung, thật ra chính là tam đại bí điển, còn có tu vi nhất định phải đến Thiên Hà cảnh bát trọng. Bây giờ còn hai phương diện, cũng chỉ còn kém một bước nữa thôi. Đến lúc hoàn thành, Long Thần cũng là bước đầu chuẩn bị thực lực giết trở về Bích Ương hoàng thành.
“Chuyện đêm nay, đoán chừng bọn họ cũng không muốn lộ ra ngoài, các ngươi cũng tận lực không nên lộ ra, về phần Dương Đan Phong, sẽ bảo hắn mất tích là được rồi."
Thành thật mà nói, tối hôm nay thật ra Triệu Thanh Vân phi thường tức giận, Long Thần nếu như không có giết chết Dương Đan Phong, chỉ sợ hắn sẽ tự mình động thủ. Tại Thiên Ma cung, Triệu Thanh Vân giống như một con hùng sư, tiểu miêu tiểu cẩu bát nháo ở trước mặt hắn, cho dù là náo loạn gì đi nữa hắn cũng không có nói gì, nhưng mà lúc này thế nhưng tiểu miêu tiểu cẩu kia lại đánh cái chủ ý chết bầm kia, Triệu Thanh Vân làm sao sẽ không tức giận cho được?
Nếu như không phải suy nghĩ đến đại cục Thiên Ma cung, ngay cả tam đại Ma lão, hôm nay đây hắn cũng sẽ đánh cho một trận, Triệu Thanh Vân không tin, kế hoạch ghê tởm như vậy, là không có đám người đại Ma lão bọn họ tham gia vào.
“Thần nhi, ta cùng Dương Đan Phong không thù không oán, tại sao hắn lại muốn công kích đến chúng ta?"
Đông Phương Huyền Tiêu hỏi.
Long Thần cười khổ một tiếng, nói:
“Nghĩa phụ, lần này thế nhưng là ta đã làm liên lụy đến các ngươi, ta đã đoạt đi tầng thứ hai Đạo Tâm Chủng Ma của Dương Đan Phong, hắn không làm gì được ta, cho nên liền hướng đến các ngươi giết cho tiết hận."
“Không đơn thuần là như vậy đâu."
Triệu Thanh Vân lắc đầu, nói:
“Ta nghĩ, đây là quyết định trước nhất của tam đại Ma lão, bọn họ, hẳn là đang lo lắng về chuyện Đế Ma kiếm, cho nên tại trước khi tranh đoạt Đế Ma kiếm, đánh loạn tâm thần của ngươi, để xảy ra sự cố kia, sau đó tại trong tranh đoạt Đế Ma Kiếm, thua bởi đám hậu bối bọn họ, dù sao Đế Ma kiếm đối với Thiên Ma cung mà nói là quá mức trọng yếu, bọn họ xem ra ngươi là người vừa mới tới nơi này, liền xem như ngươi trở thành người ngoài, cũng là chuyện bình thường thôi."
“Hẳn là như vậy rồi, thế nhưng thủ đoạn này, thật sự quá mức ti tiện, hơn nữa còn đem sư tôn lão nhân gia ngài không coi vào đâu cả."
Long Thần gật đầu.
“Sở dĩ bọn họ mạo hiểm như vậy, hẳn là muốn cho đệ tử của mình, trở thành cung chủ kế nhiệm tiếp theo." Triệu Thanh Vân bất đắc dĩ cười nói.
“Cung chủ kế nhiệm tiếp theo? Không phải là còn người ở đây sao?"
Long Thần cười nói.
“Người càng lợi hại hơn nữa, cũng có lúc già đi, cung chủ ta đây, sớm muộn gì cũng giao lại cho người khác, ngươi hẳn là còn không biết, Thiên Ma cung chúng ta có một cái quy củ: phàm là người có thể có được tam đại bí điển, toàn bộ đều được tu luyện thanh công, hơn nữa thành công nắm giữ Đế Ma kiếm, sẽ trở thành cung chủ Thiên Ma cung kế nhiệm tiếp theo, Long Thần, lấy tốc độ tu luyện chiến kỹ của ngươi, nói vậy bản thân có thể học xong Đế Ma kiếm đạo, cho nên ngươi lúc này thiếu hụt chẳng qua là Đế Ma kiếm, đây mới chính là lý do mà người khác kiêng kỵ ngươi!
“Két?"
Long Thần giật mình, thành thật mà nói, hắn hoàn toàn không có ý muốn làm cung chủ Thiên Ma cung.
“Dĩ nhiên, ngươi nếu như không nguyện ý, cũng không có người nào bắt buộc ngươi, thế nhưng, cung chủ Thiên Ma cung, quyền lợi và địa vị ở trên trăm vạn người, quận thành tại Thương Ương quốc, chúng ta trực tiếp nắm giữ ba quận, tại toàn bộ Thương Ương quốc, quyền lực cao nhất so với cung chủ Thiên Ma cung, chỉ có vương giả hoàng tộc thôi, làm cung chủ Thiên Ma cung, ngươi có hơn vạn đệ tử Thiên Ma cung, lại càng không cần phải nói đến mười vạn đệ tử ngoại môn trải rộng trên khắp Thương Ương quốc, trực tiếp khống chế một phần nguồn sống Thương Ương quốc, có một ngày thậm chí có thể dẫn dắt Thiên Ma cung lật đổ thống trị hoàng tộc, địa vị như thế, ngươi có nguyện ý đảm đương không?"
Long Thần nhìn ra được, kỳ thật Triệu Thanh Vân, đang là một bộ hướng dẫn từng bước, hiển nhiên là rất muốn để cho Long Thần kế nhiệm cung chủ Thiên Ma cung tiếp theo, dù sao Long Thần bây giờ là đệ tử của hắn, hơn nữa là hậu bối mà hắn cực kỳ yêu thích cùng bội phục.
“Đúng a, Thần nhi, sau này ngươi bắt đầu từ nơi đi, có ngươi che chở, vợ chồng chúng ta ở nơi này cũng thoải mái, không ai khi dễ chúng ta, có đúng hay không?"
Triệu Huyền trêu đùa khó có được.
Chỉ có Đông Phương Huyền Tiêu là không nói, bởi vì hắn hiểu rõ Long Thần.
Quả nhiên, Long Thần cười cười nói:
“Sư tôn, ta đáp ứng ngươi, những danh hiệu người hoàng tộc xếp thành hàng kia, Kiếm Hoàng, Kiếm Ma, Lâm Tử Thần, ta đều phải giết chết. Về phần có lật đổ hoàng tộc hay không, phải xem thế công của ngươi ở sau đó. Mà vị trí cung chủ Thiên Ma cung, ngươi cảm thấy ta cam nguyện ở lại đây hay sao?"
Long Thần nhìn Triệu Thanh Vân, như cười mà không cười nói.
“Ha hả, ta cũng biết tâm tư của tiểu tử ngươi là ở cấp cao hơn, nhìn vị trí này không thuận mắt tẹo nào, thế nhưng đây là chuyện tốt, ta cũng sẽ không cưỡng cầu ngươi."
Triệu Thanh Vân bỗng nhiên nở nụ cười. Thật ra hắn cũng hiểu Long Thần, lấy tốc độ quật khởi của Long Thần lúc này đây, tiền đồ của hắn chỉ có thể dùng bất khả hạn lượng để hình dung, chỉ là một cái cung chủ Thiên Ma cung thôi, còn xa xa không phải là điểm cuối của hắn, mà hắn cần, chẳng qua là thời gian mà thôi.
Đông Phương Huyền Tiêu cũng cười, bởi vì chuyện này hắn đoán cũng không sai biệt lắm.
“Hôm nay, chúng ta mặc là quan hệ thầy trò, ba người chúng ta là nam nhân, một già một trẻ một trung niên, không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào, lại có thể ngồi ở chỗ này, lấy phụ tử mà xưng, đây là thiên đại duyên phận, để ăn mừng Huyền Tiêu ngươi đại nạn không chết, hôm nay ba người chúng ta muốn hảo hảo uống say một trận, Huyền, chuẩn bị rượu."
“Nhạc phụ, hay là để ta đi, Huyền mang thai, hẳn là phải nghỉ ngơi."
Đông Phương Huyền Tiêu vội vàng nói.
“Không, thời khắc vui vẻ như thế, tại sao lại có thể thiếu mất ta đây chứ."
Triệu Huyền cười khẽ, nhìn Đông Phương Huyền Tiêu trừng to hai mắt.
“Thân cũng đã muốn là mẹ rồi, còn muốn giả bộ khả ái nữa, thật là già mà không kính." Huyền Tiêu nở nụ cười giỡn khó có được.
“Bại hoại!" Triệu Huyền đấm lên bả vai Đông Phương Huyền Tiêu mấy cái, trên mặt tràn đầy vẻ ngọt ngào.
Nhìn dáng vẻ kia, Long Thần bỗng nhiên có chút cảm động.
Hắn biết, cả đời này hắn muốn thủ hộ, thật ra chính là một phần hạnh phúc này.
Tam Ma thành.
Trời còn mờ tối, kiến trúc Tam Ma thành cao lớn mà khép kín, cho nên dù có nhiều tinh quang đi nữa cũng khó xuyên thấu vào trong, làm nơi này lộ ra vẻ âm trầm mà kinh khủng, lúc này, tại trên chủ điện Tam Ma thành, tam đại Ma lão ngồi ở trên ghế của chính mình, trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn thiếu nữ bên dưới đang run rẩy.
Lúc này, Mộ Dung Vũ sắc mặt đã có chút tái nhợt, nàng cúi đầu, dưới cái nhìn soi mói của tam đại Ma lão, da đầu của nàng đã có chút ít tê dại, nàng biết chuyện đêm nay khẳng định đã bại lộ rồi.
“Tiểu Vũ, Đan Phong đã chết, ngươi có biết không?"
Lúc này, thanh âm Nhị ma lão, bỗng nhiên vang vọng bên tai Mộ Dung Vũ, Mộ Dung Vũ chấn động, sau đó phát hiện Nhị ma lão đã đứng ở bên cạnh nàng, khuôn mặt đầy vẻ khắc khe đang đứng ở tại trước mặt nàng chỉ chừng nửa thước.
Mộ Dung Vũ vóc dáng cao gầy, so với Nhị ma lão ước chừng cao hơn một cái đầu.
“Hắn đã chết?"
Tin tức kia, đối với Mộ Dung Vũ mà nói không thể nghi ngờ như là sét đánh ngang tai, mục đích của Mộ Dung Vũ, chỉ là muốn để cho Dương Đan Phong nhận lấy thất bại mà thôi, khi đó người chết nhiều nhất chỉ là Hòa Điền, làm có thể lại là Dương Đan Phong chứ?
“Là cung chủ đã giết chết hắn sao?"
Mộ Dung Vũ có chút vô lực hỏi.
“Nói như vậy, ngươi đã thừa nhận, ngươi đã hướng Long Thần bí mật tiết lộ kế hoạch?"
Nhị ma lão không trả lời nàng, mà hỏi ngược lại. Mộ Dung Vũ nếu đã nói cung chủ xuất thủ, thì chuyện này đại biểu nàng đã biết chuyện này.
Mộ Dung Vũ chỉ có thể vô lực gật đầu, thật ra tại trong lòng nàng hiểu được, tam đại Ma lão nửa đêm khuya khoắc triệu nàng đến đây, nhất định là bởi vì xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa đã xác định người mật báo chính là Mộ Dung Vũ nàng, cho nên nàng biết, càng chối cãi, cơ hội sống sót lại càng nhỏ, cho nên nàng lựa chọn trực tiếp thừa nhận.
“Vì cái gì?" Nhị ma lão có chút đau lòng hỏi.
“Ta cảm thấy được, cái cách làm này không chút thỏa đáng, hơn nữa, ta không muốn gả cho Dương Đan Phong…"
Mộ Dung Vũ nghĩ không ra đáp áp nào của nàng, liền vô lực nói.
Nhị ma lão hơi chậm lại.
“Sư tôn, ta thật sự không biết sẽ phát sinh ra chuyện này, ta cho rằng Long Thần đến đó, chỉ có thể giết chết Hòa Điền mà thôi, ta cũng vậy không nghĩ tới Dương Đan Phong sẽ chết…" Trong hốc mắt Mộ Dung Vũ tràn ra nước mắt, giải thích.
“Kỳ thật, nói cho ngươi biết một chuyện, Dương Đan Phong không phải do cung chủ giết, mà là Long Thần giết!" Nhị ma lão thanh âm bén nhọn nói.
“Long Thần?" Mộ Dung Vũ ngẩn ngơ, bật thốt lên, nói:
“Không thể nào là Long Thần, hắn còn không có thực lực này mà, hẳn là con yêu lang bên cạnh hắn mới đúng!"
“Không đúng, chính là Long Thần, hắn đã có thực lực đánh bại Dương Đan Phong, nói cách khác, Long Thần bây chừ, cũng có thể bằng thực lực chân chính của hắn, đánh bại ngươi, nếu như không ngoài dự liệu mà nói Đế Ma kiếm một trăm phần trăm là hắn rồi, cung chủ Thiên Ma cung kế nhiệm tiếp theo cũng là hắn, nếu để cho hắn làm cung chủ, nhất mạch của tam đại Ma lão chúng ta đây toàn bộ xong đời, chúng ta là tội nhân thiên cổ! Ngươi bởi vì ích kỷ, ngươi đã hại mọi người chúng ta, bao gồm cả sư đệ sư muội, ngươi làm… thất vọng ta đã tài bồi ngươi trong những mấy năm này hay sao? Ăn cây táo, rào cây sung, bạc tình bạc nghĩa!"
Âm điệu Nhị ma lão càng lúc càng cao lên, cho đến khi biến thành tiếng gầm rống, từng tiếng chất vất bén nhọn là vậy, làm cho Mộ Dung Vũ từng đợt co quắp, nước mắt tràn mi. Nhị ma lão nói cũng không sai, nếu là không có nàng, sẽ không có Mộ Dung Vũ ngày hôm nay, có thể nói, nàng quả thực chính là phụ mẫu tái sinh của nàng.
Rầm rầm một tiếng, Mộ Dung Vũ quỳ rạp xuống đất, hướng về phía sư tôn nàng và hai Ma lão kia mà dập đầu, khóc đến hoa lê đới vũ:
“Sư tôn, là ta sai lầm rồi, ta thành thật xin lỗi ngươi, thật sự xin lỗi các ngươi, tội tiểu Vũ, đáng chết vạn lần, các ngươi giết chết ta đi, để cho ta chuộc lại tội lỗi của mình!"
Nàng cảm giác được một trận khó chịu vô tận, trong lồng ngực, tựa hồ ngay cả khí cũng không còn nữa.
“Tiểu Vũ, ngươi… ngươi mặc dù phạm vào sai lầm, nhưng mà sư tôn không có ý giết ngươi."
Nhị ma lão thanh âm lúc này bỗng nhiên trở nên ôn nhu, nàng nhẹ nhàng đở Mộ Dung Vũ đứng lên.
“Nhưng mà… Sư tôn, ta nếu đã phạm vào sai lầm lớn như vậy rồi, ta thật sự xin lỗi ngươi…"
“Đan Phong đã chết, ngươi là đệ tử mà ta yêu thương nhất, chúng ta làm sao có thể giết chết ngươi đây? Vậy thì, tam đại Ma lão chúng ta, chẳng phải là dưới gối chẳng có người nào sao?" Nhị ma lão hướng dẫn từng bước nói.
“Vậy, sư tôn, ta nên làm cái gì bây giờ? Ngươi hãy trừng phạt ta đi?"
Mộ Dung Vũ trong lòng lúc này vô cùng quấn quýt, nếu quả thực như lời nói của Nhị ma lão, nàng hại đến tất cả huynh đệ, còn có sư phó đã tài bồi nàng đến bây giờ, để cho nàng có cảm giác được sư phó thân nhất, quả thật nàng tràn đầy cảm giác áy náy.
“Trừng phạt còn chưa tính là gì, bất quá ba người chúng ta đã thương lượng qua, quyết định cho ngươi làm một cái nhiệm vụ, nếu như ngươi có thể hoàn thành nó, chúng ta tự nhiên sẽ tha thứ cho ngươi."
Nhị ma lão thanh âm sâu kín, vang tới bên tai Mộ Dung Vũ.
“Sư tôn, xin mời người nói, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ này viên mãng."
Mộ Dung Vũ lập tức gật đầu nói.
“Trước đừng có gấp, đại ca, đem đồ vật kia ra ngoài đi."
Nhị ma lão quay đầu nhìn về phía Đại ma lão ở trên ghế chủ điện.
Lúc này, Đại ma lão gật đầu, từ trong túi càn khôn lấy ra một loại đồ vật màu lam giống như băng, Mộ Dung Vũ định thần nhìn lại, hơi thở mùi đàn hương từ trong miệng khẽ phả ra, kinh ngạc nói:
“Đây không phải là Băng phách nguyên linh sao?" Tại sao còn có một viên này?"
Tam ma lão có chút khó hiểu.
“Ai nói ta muốn bồi dưỡng nàng, thì không thể hành hạ nàng? Xem ra nha đầu này rất có hảo cảm với Long Thần, nữ tử còn trẻ tuổi, chính là dễ dàng bị những ước mơ hư ảo kia làm mê hoặc, lúc này dạy dỗ tiểu Vũ, đó mới là điều trọng yếu nhất lúc này! Chúng ta trở về thôi!"
Thoại âm vừa dứt, ba người liền trực tiếp rời đi, hướng phương hướng Tam Ma thành mà đi.
Dương Đan Phong chết, đã cho bọn họ một cái đả kích thật lớn, nhưng cái này cũng không đại biểu là bọn họ thu tay lại, ngược lại, càng làm cho bọn họ trầm trọng thêm.
*****
Lúc này, Long Thần, đám người Triệu Thanh Vân, đi theo Đông Phương Huyền Tiêu, đi tới Tiểu Trúc uyển, Triệu Thanh Vân không muốn chuyện này lộ ra ngoài, Long Thần liền tự mình động thủ, xử lý thi thể phía trước Tiểu Trúc uyển, thế nhưng những cây trúc bị phá hư kia, tại trong thời gian ngắn khó có thể phục hồi như cũ.
“Thật là đáng tiếc cho những cây trúc này a."
Triệu Huyền lắc đầu nói.
“Chỉ cần người không có chuyện gì, mọi chuyện đều thuận lợi, khuya hôm nay chúng ta đã trải qua một kiếp rồi, làm phiền Thần nhi rồi…"
Đông Phương Huyền Tiêu may mắn nhìn Long Thần. Hắn vẫn còn có thể hảo hảo đứng ở chỗ này, hết thảy đều là do Long Thần. Ban đầu khi còn ở Cửu Ma sơn, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, cái tên tiểu tử ngoại tộc kia, thế nhưng sẽ trưởng thành đến tình trạng như ngày hôm nay.
Long Thần có thể đánh bại Dương Đan Phong, ngay cả Triệu Thanh Vân cũng có chút ít than thở, hắn nói:
“Nhìn ra được thực lực ngươi lúc này mới chân chính đánh bại Tùng Trung Thành, vô cùng không tệ, nếu như cứ tiếp tục giữ vững như thế, ngươi nhận được Đế Ma kiếm chiếm cơ hội rất lớn."
Mục đích tới Thiên Ma cung, thật ra chính là tam đại bí điển, còn có tu vi nhất định phải đến Thiên Hà cảnh bát trọng. Bây giờ còn hai phương diện, cũng chỉ còn kém một bước nữa thôi. Đến lúc hoàn thành, Long Thần cũng là bước đầu chuẩn bị thực lực giết trở về Bích Ương hoàng thành.
“Chuyện đêm nay, đoán chừng bọn họ cũng không muốn lộ ra ngoài, các ngươi cũng tận lực không nên lộ ra, về phần Dương Đan Phong, sẽ bảo hắn mất tích là được rồi."
Thành thật mà nói, tối hôm nay thật ra Triệu Thanh Vân phi thường tức giận, Long Thần nếu như không có giết chết Dương Đan Phong, chỉ sợ hắn sẽ tự mình động thủ. Tại Thiên Ma cung, Triệu Thanh Vân giống như một con hùng sư, tiểu miêu tiểu cẩu bát nháo ở trước mặt hắn, cho dù là náo loạn gì đi nữa hắn cũng không có nói gì, nhưng mà lúc này thế nhưng tiểu miêu tiểu cẩu kia lại đánh cái chủ ý chết bầm kia, Triệu Thanh Vân làm sao sẽ không tức giận cho được?
Nếu như không phải suy nghĩ đến đại cục Thiên Ma cung, ngay cả tam đại Ma lão, hôm nay đây hắn cũng sẽ đánh cho một trận, Triệu Thanh Vân không tin, kế hoạch ghê tởm như vậy, là không có đám người đại Ma lão bọn họ tham gia vào.
“Thần nhi, ta cùng Dương Đan Phong không thù không oán, tại sao hắn lại muốn công kích đến chúng ta?"
Đông Phương Huyền Tiêu hỏi.
Long Thần cười khổ một tiếng, nói:
“Nghĩa phụ, lần này thế nhưng là ta đã làm liên lụy đến các ngươi, ta đã đoạt đi tầng thứ hai Đạo Tâm Chủng Ma của Dương Đan Phong, hắn không làm gì được ta, cho nên liền hướng đến các ngươi giết cho tiết hận."
“Không đơn thuần là như vậy đâu."
Triệu Thanh Vân lắc đầu, nói:
“Ta nghĩ, đây là quyết định trước nhất của tam đại Ma lão, bọn họ, hẳn là đang lo lắng về chuyện Đế Ma kiếm, cho nên tại trước khi tranh đoạt Đế Ma kiếm, đánh loạn tâm thần của ngươi, để xảy ra sự cố kia, sau đó tại trong tranh đoạt Đế Ma Kiếm, thua bởi đám hậu bối bọn họ, dù sao Đế Ma kiếm đối với Thiên Ma cung mà nói là quá mức trọng yếu, bọn họ xem ra ngươi là người vừa mới tới nơi này, liền xem như ngươi trở thành người ngoài, cũng là chuyện bình thường thôi."
“Hẳn là như vậy rồi, thế nhưng thủ đoạn này, thật sự quá mức ti tiện, hơn nữa còn đem sư tôn lão nhân gia ngài không coi vào đâu cả."
Long Thần gật đầu.
“Sở dĩ bọn họ mạo hiểm như vậy, hẳn là muốn cho đệ tử của mình, trở thành cung chủ kế nhiệm tiếp theo." Triệu Thanh Vân bất đắc dĩ cười nói.
“Cung chủ kế nhiệm tiếp theo? Không phải là còn người ở đây sao?"
Long Thần cười nói.
“Người càng lợi hại hơn nữa, cũng có lúc già đi, cung chủ ta đây, sớm muộn gì cũng giao lại cho người khác, ngươi hẳn là còn không biết, Thiên Ma cung chúng ta có một cái quy củ: phàm là người có thể có được tam đại bí điển, toàn bộ đều được tu luyện thanh công, hơn nữa thành công nắm giữ Đế Ma kiếm, sẽ trở thành cung chủ Thiên Ma cung kế nhiệm tiếp theo, Long Thần, lấy tốc độ tu luyện chiến kỹ của ngươi, nói vậy bản thân có thể học xong Đế Ma kiếm đạo, cho nên ngươi lúc này thiếu hụt chẳng qua là Đế Ma kiếm, đây mới chính là lý do mà người khác kiêng kỵ ngươi!
“Két?"
Long Thần giật mình, thành thật mà nói, hắn hoàn toàn không có ý muốn làm cung chủ Thiên Ma cung.
“Dĩ nhiên, ngươi nếu như không nguyện ý, cũng không có người nào bắt buộc ngươi, thế nhưng, cung chủ Thiên Ma cung, quyền lợi và địa vị ở trên trăm vạn người, quận thành tại Thương Ương quốc, chúng ta trực tiếp nắm giữ ba quận, tại toàn bộ Thương Ương quốc, quyền lực cao nhất so với cung chủ Thiên Ma cung, chỉ có vương giả hoàng tộc thôi, làm cung chủ Thiên Ma cung, ngươi có hơn vạn đệ tử Thiên Ma cung, lại càng không cần phải nói đến mười vạn đệ tử ngoại môn trải rộng trên khắp Thương Ương quốc, trực tiếp khống chế một phần nguồn sống Thương Ương quốc, có một ngày thậm chí có thể dẫn dắt Thiên Ma cung lật đổ thống trị hoàng tộc, địa vị như thế, ngươi có nguyện ý đảm đương không?"
Long Thần nhìn ra được, kỳ thật Triệu Thanh Vân, đang là một bộ hướng dẫn từng bước, hiển nhiên là rất muốn để cho Long Thần kế nhiệm cung chủ Thiên Ma cung tiếp theo, dù sao Long Thần bây giờ là đệ tử của hắn, hơn nữa là hậu bối mà hắn cực kỳ yêu thích cùng bội phục.
“Đúng a, Thần nhi, sau này ngươi bắt đầu từ nơi đi, có ngươi che chở, vợ chồng chúng ta ở nơi này cũng thoải mái, không ai khi dễ chúng ta, có đúng hay không?"
Triệu Huyền trêu đùa khó có được.
Chỉ có Đông Phương Huyền Tiêu là không nói, bởi vì hắn hiểu rõ Long Thần.
Quả nhiên, Long Thần cười cười nói:
“Sư tôn, ta đáp ứng ngươi, những danh hiệu người hoàng tộc xếp thành hàng kia, Kiếm Hoàng, Kiếm Ma, Lâm Tử Thần, ta đều phải giết chết. Về phần có lật đổ hoàng tộc hay không, phải xem thế công của ngươi ở sau đó. Mà vị trí cung chủ Thiên Ma cung, ngươi cảm thấy ta cam nguyện ở lại đây hay sao?"
Long Thần nhìn Triệu Thanh Vân, như cười mà không cười nói.
“Ha hả, ta cũng biết tâm tư của tiểu tử ngươi là ở cấp cao hơn, nhìn vị trí này không thuận mắt tẹo nào, thế nhưng đây là chuyện tốt, ta cũng sẽ không cưỡng cầu ngươi."
Triệu Thanh Vân bỗng nhiên nở nụ cười. Thật ra hắn cũng hiểu Long Thần, lấy tốc độ quật khởi của Long Thần lúc này đây, tiền đồ của hắn chỉ có thể dùng bất khả hạn lượng để hình dung, chỉ là một cái cung chủ Thiên Ma cung thôi, còn xa xa không phải là điểm cuối của hắn, mà hắn cần, chẳng qua là thời gian mà thôi.
Đông Phương Huyền Tiêu cũng cười, bởi vì chuyện này hắn đoán cũng không sai biệt lắm.
“Hôm nay, chúng ta mặc là quan hệ thầy trò, ba người chúng ta là nam nhân, một già một trẻ một trung niên, không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào, lại có thể ngồi ở chỗ này, lấy phụ tử mà xưng, đây là thiên đại duyên phận, để ăn mừng Huyền Tiêu ngươi đại nạn không chết, hôm nay ba người chúng ta muốn hảo hảo uống say một trận, Huyền, chuẩn bị rượu."
“Nhạc phụ, hay là để ta đi, Huyền mang thai, hẳn là phải nghỉ ngơi."
Đông Phương Huyền Tiêu vội vàng nói.
“Không, thời khắc vui vẻ như thế, tại sao lại có thể thiếu mất ta đây chứ."
Triệu Huyền cười khẽ, nhìn Đông Phương Huyền Tiêu trừng to hai mắt.
“Thân cũng đã muốn là mẹ rồi, còn muốn giả bộ khả ái nữa, thật là già mà không kính." Huyền Tiêu nở nụ cười giỡn khó có được.
“Bại hoại!" Triệu Huyền đấm lên bả vai Đông Phương Huyền Tiêu mấy cái, trên mặt tràn đầy vẻ ngọt ngào.
Nhìn dáng vẻ kia, Long Thần bỗng nhiên có chút cảm động.
Hắn biết, cả đời này hắn muốn thủ hộ, thật ra chính là một phần hạnh phúc này.
Tam Ma thành.
Trời còn mờ tối, kiến trúc Tam Ma thành cao lớn mà khép kín, cho nên dù có nhiều tinh quang đi nữa cũng khó xuyên thấu vào trong, làm nơi này lộ ra vẻ âm trầm mà kinh khủng, lúc này, tại trên chủ điện Tam Ma thành, tam đại Ma lão ngồi ở trên ghế của chính mình, trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn thiếu nữ bên dưới đang run rẩy.
Lúc này, Mộ Dung Vũ sắc mặt đã có chút tái nhợt, nàng cúi đầu, dưới cái nhìn soi mói của tam đại Ma lão, da đầu của nàng đã có chút ít tê dại, nàng biết chuyện đêm nay khẳng định đã bại lộ rồi.
“Tiểu Vũ, Đan Phong đã chết, ngươi có biết không?"
Lúc này, thanh âm Nhị ma lão, bỗng nhiên vang vọng bên tai Mộ Dung Vũ, Mộ Dung Vũ chấn động, sau đó phát hiện Nhị ma lão đã đứng ở bên cạnh nàng, khuôn mặt đầy vẻ khắc khe đang đứng ở tại trước mặt nàng chỉ chừng nửa thước.
Mộ Dung Vũ vóc dáng cao gầy, so với Nhị ma lão ước chừng cao hơn một cái đầu.
“Hắn đã chết?"
Tin tức kia, đối với Mộ Dung Vũ mà nói không thể nghi ngờ như là sét đánh ngang tai, mục đích của Mộ Dung Vũ, chỉ là muốn để cho Dương Đan Phong nhận lấy thất bại mà thôi, khi đó người chết nhiều nhất chỉ là Hòa Điền, làm có thể lại là Dương Đan Phong chứ?
“Là cung chủ đã giết chết hắn sao?"
Mộ Dung Vũ có chút vô lực hỏi.
“Nói như vậy, ngươi đã thừa nhận, ngươi đã hướng Long Thần bí mật tiết lộ kế hoạch?"
Nhị ma lão không trả lời nàng, mà hỏi ngược lại. Mộ Dung Vũ nếu đã nói cung chủ xuất thủ, thì chuyện này đại biểu nàng đã biết chuyện này.
Mộ Dung Vũ chỉ có thể vô lực gật đầu, thật ra tại trong lòng nàng hiểu được, tam đại Ma lão nửa đêm khuya khoắc triệu nàng đến đây, nhất định là bởi vì xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa đã xác định người mật báo chính là Mộ Dung Vũ nàng, cho nên nàng biết, càng chối cãi, cơ hội sống sót lại càng nhỏ, cho nên nàng lựa chọn trực tiếp thừa nhận.
“Vì cái gì?" Nhị ma lão có chút đau lòng hỏi.
“Ta cảm thấy được, cái cách làm này không chút thỏa đáng, hơn nữa, ta không muốn gả cho Dương Đan Phong…"
Mộ Dung Vũ nghĩ không ra đáp áp nào của nàng, liền vô lực nói.
Nhị ma lão hơi chậm lại.
“Sư tôn, ta thật sự không biết sẽ phát sinh ra chuyện này, ta cho rằng Long Thần đến đó, chỉ có thể giết chết Hòa Điền mà thôi, ta cũng vậy không nghĩ tới Dương Đan Phong sẽ chết…" Trong hốc mắt Mộ Dung Vũ tràn ra nước mắt, giải thích.
“Kỳ thật, nói cho ngươi biết một chuyện, Dương Đan Phong không phải do cung chủ giết, mà là Long Thần giết!" Nhị ma lão thanh âm bén nhọn nói.
“Long Thần?" Mộ Dung Vũ ngẩn ngơ, bật thốt lên, nói:
“Không thể nào là Long Thần, hắn còn không có thực lực này mà, hẳn là con yêu lang bên cạnh hắn mới đúng!"
“Không đúng, chính là Long Thần, hắn đã có thực lực đánh bại Dương Đan Phong, nói cách khác, Long Thần bây chừ, cũng có thể bằng thực lực chân chính của hắn, đánh bại ngươi, nếu như không ngoài dự liệu mà nói Đế Ma kiếm một trăm phần trăm là hắn rồi, cung chủ Thiên Ma cung kế nhiệm tiếp theo cũng là hắn, nếu để cho hắn làm cung chủ, nhất mạch của tam đại Ma lão chúng ta đây toàn bộ xong đời, chúng ta là tội nhân thiên cổ! Ngươi bởi vì ích kỷ, ngươi đã hại mọi người chúng ta, bao gồm cả sư đệ sư muội, ngươi làm… thất vọng ta đã tài bồi ngươi trong những mấy năm này hay sao? Ăn cây táo, rào cây sung, bạc tình bạc nghĩa!"
Âm điệu Nhị ma lão càng lúc càng cao lên, cho đến khi biến thành tiếng gầm rống, từng tiếng chất vất bén nhọn là vậy, làm cho Mộ Dung Vũ từng đợt co quắp, nước mắt tràn mi. Nhị ma lão nói cũng không sai, nếu là không có nàng, sẽ không có Mộ Dung Vũ ngày hôm nay, có thể nói, nàng quả thực chính là phụ mẫu tái sinh của nàng.
Rầm rầm một tiếng, Mộ Dung Vũ quỳ rạp xuống đất, hướng về phía sư tôn nàng và hai Ma lão kia mà dập đầu, khóc đến hoa lê đới vũ:
“Sư tôn, là ta sai lầm rồi, ta thành thật xin lỗi ngươi, thật sự xin lỗi các ngươi, tội tiểu Vũ, đáng chết vạn lần, các ngươi giết chết ta đi, để cho ta chuộc lại tội lỗi của mình!"
Nàng cảm giác được một trận khó chịu vô tận, trong lồng ngực, tựa hồ ngay cả khí cũng không còn nữa.
“Tiểu Vũ, ngươi… ngươi mặc dù phạm vào sai lầm, nhưng mà sư tôn không có ý giết ngươi."
Nhị ma lão thanh âm lúc này bỗng nhiên trở nên ôn nhu, nàng nhẹ nhàng đở Mộ Dung Vũ đứng lên.
“Nhưng mà… Sư tôn, ta nếu đã phạm vào sai lầm lớn như vậy rồi, ta thật sự xin lỗi ngươi…"
“Đan Phong đã chết, ngươi là đệ tử mà ta yêu thương nhất, chúng ta làm sao có thể giết chết ngươi đây? Vậy thì, tam đại Ma lão chúng ta, chẳng phải là dưới gối chẳng có người nào sao?" Nhị ma lão hướng dẫn từng bước nói.
“Vậy, sư tôn, ta nên làm cái gì bây giờ? Ngươi hãy trừng phạt ta đi?"
Mộ Dung Vũ trong lòng lúc này vô cùng quấn quýt, nếu quả thực như lời nói của Nhị ma lão, nàng hại đến tất cả huynh đệ, còn có sư phó đã tài bồi nàng đến bây giờ, để cho nàng có cảm giác được sư phó thân nhất, quả thật nàng tràn đầy cảm giác áy náy.
“Trừng phạt còn chưa tính là gì, bất quá ba người chúng ta đã thương lượng qua, quyết định cho ngươi làm một cái nhiệm vụ, nếu như ngươi có thể hoàn thành nó, chúng ta tự nhiên sẽ tha thứ cho ngươi."
Nhị ma lão thanh âm sâu kín, vang tới bên tai Mộ Dung Vũ.
“Sư tôn, xin mời người nói, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ này viên mãng."
Mộ Dung Vũ lập tức gật đầu nói.
“Trước đừng có gấp, đại ca, đem đồ vật kia ra ngoài đi."
Nhị ma lão quay đầu nhìn về phía Đại ma lão ở trên ghế chủ điện.
Lúc này, Đại ma lão gật đầu, từ trong túi càn khôn lấy ra một loại đồ vật màu lam giống như băng, Mộ Dung Vũ định thần nhìn lại, hơi thở mùi đàn hương từ trong miệng khẽ phả ra, kinh ngạc nói:
“Đây không phải là Băng phách nguyên linh sao?" Tại sao còn có một viên này?"
Tác giả :
Phong Thanh Dương