Long Huyết Chiến Thần
Chương 381: Tàn Sát
Long Thần cảm giác, lấy tính tình Dương Đan Phong, còn có tam đại Ma lão trước khi rời khỏi Ma điện, cái loại thần sắc kia, tuyệt đối sẽ không để cho Long Thần ung dung thong thả tu luyện nên hắn mới giấu Vương Hưng.
Cứ như vậy, ban ngày tăng lên cảnh giới, ban đêm tu luyện Đạo Tâm Chủng Ma, dựa theo tốc độ của ta bây chừ, mới có thể tại trước khi tranh đoạt Đế Ma kiếm, hoàn thành xong tầng thứ hai Đạo Tâm Chủng Ma, đồng thời đạt tới cảnh giới Thiên Hà cảnh bát trọng.
Lúc này, trong lòng Long Thần cũng có nắm chắc.
Ban ngày qua đi đêm tối phủ xuống. Long Thần và tiểu Lang, Linh Hi ở cùng một chỗ, bắt đầu tu luyện Đạo Tâm Chủng Ma, thời gian dần dần đi qua, rất nhanh, nửa đêm xảy ra một chuyện.
Lúc này, Vương Hưng đã tu luyện đến nỗi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Bỗng nhiên, Long Thần lỗ tai vừa động, hắn tại trong khoảng nháy mắt mở mắt ra, một đạo quang hắc sắc, hướng trước cửa vọt tới, chi cha một tiếng cửa được mở ra, Long Thần định thần nhìn lại, đứng ở trước cửa chính là Mộ Dung Vũ dáng vẻ thướt tha mềm mại, nàng vẫn dùng khăn lụa che kín khuôn mặt của mình, chỉ lộ ra đôi mắt linh động nhìn Long Thần, từ trong ánh mắt của nàng, Long Thần thấy được, trong đó có một nỗi thống khổ rối rắm, mặt khác còn có quyết đoán cùng kiên quyết, mà sau khi mở cửa Long Thần ra, thì kiên quyết đã chiến thắng rối rắm.
“Ngươi tới làm gì vậy?"
Long Thần nhẹ giọng hỏi, hắn lấy bằng hữu chân chính để đối đãi với Mộ Dung Vũ, cho nên không có ác ý gì.
“Đúng là tới đây nói cho ngươi biết một việc…"
Mộ Dung Vũ ngẩng đầu, nói:
“Long Thần, ngươi hình như đã mấy ngày rồi không đi xem nghĩa phụ của ngươi phải không?"
Sau khi nói xong câu đó, Mộ Dung Vũ lập tức lắc mình rời đi, nàng đi thật nhanh, trong nháy mắt liền biến mất ở trong màn đêm.
“Nghĩa phụ?"
Ánh mắt Long Thần, trong nháy mắt lạnh như băng. Hắn không phải là người ngu, hắn biết Mộ Dung Vũ tới đây là báo cho hắn một cái tín hiệu, Long Thần thế mới biết mình đã sơ sót, hắn chỉ một mực cố gắng bảo vệ Vương Hưng, nhưng mà liền quên mất Đông Phương Huyền Tiêu, tại trong tiềm thức của hắn đều cho là Đông Phương Huyền Tiêu là con rể của Triệu Thanh Vân, đối phương hẳn là không dám động thủ mới đúng, nhưng mà bây giờ nhìn lại, hẳn là chính bản thân hắn đánh giá quá thấp mức tàn nhẫn của đối phương.
Long Thần phẫn nộ, mà không hoảng hốt, bởi vì hắn biết, Mộ Dung Vũ là bạn của hắn, nàng tới đây nhắc tỉnh, vậy thì nhất định sẽ cho Long Thần chút thời gian đến nơi ở của Đông Phương Huyền Tiêu, cho nên hắn không chút do dự nào, trực tiếp vọt tới giữa sân, lay động Vương Hưng tỉnh lại, quát:
“Vương Hưng, cho ngươi một cái nhiệm vụ, cho dù sư tôn ta ở nơi đâu, ngươi phải tìm được hắn cho ta, sau đó để cho hắn chạy tới nơi ở của Đông Phương Huyền Tiêu!"
Sau khi nói xong, Long Thần mặc kệ Vương Hưng có tỉnh táo lại hay không, hắn trực tiếp hô lên một tiếng với tiểu Lang, cả người giống như mũi tên, xông ra bên ngoài! Mà tiểu Lang ở phía sau hắn, rất nhanh liền hóa thành hình thái chiến đấu, tốc độ của tiểu Lang so với Long Thần còn muốn nhanh hơn rất nhiều, cho nên cũng không bao lâu, tiểu Lang liền vượt qua Long Thần, mà Long Thần đúng lúc này phóng lên đứng vững tại trên lưng của hắn, một người một lang hoàn toàn nhuyễn hóa thành một đạo bóng ảnh màu đen, hướng đến chỗ ở Đông Phương Huyền Tiêu phóng đi.
Tại trong quá trình phóng về trước, ánh mắt Long Thần từ từ đỏ máu, đã hơn hai tháng rồi, sát tâm của hắn một lần nữa đã bị kích phát lên.
Long Thần cái gì cũng có thể chịu được, nhưng mà hắn không thể chịu được là, người khác bởi vì đấu không lại mình, sau đó đánh chủ ý mưu ma chước quỷ, động thủ đối với thân nhân của mình!
Rồng có nghịch lân! Sờ vào hắn phải chết, mà bây giờ Đông Phương Huyền Tiêu chính là nghịch lân của Long Thần, mặc dù không phải là phụ thân chân chính, nhưng mà Đông Phương Huyền Tiêu đã cho hắn không ít đồ, có thể nói năm đó không có Đông Phương Huyền Tiêu chiếu cố, cũng sẽ không có Long Thần ngày hôm nay.
Sát khí, dần dần che mắt tâm trí Long Thần.
“Dương Đan Phong, tam đại Ma lão, lần này, các ngươi tuyệt đối trốn không thoát liên quan đâu nhá."
……
Bên trong Tiểu Trúc uyển, lúc này hiện lộ quang minh lốm đa lốm đốm rất đẹp.
Một mảnh thổ địa này đủ loại thanh trúc, Triệu Huyền thích nhất là cây trúc, cho nên Triệu Thanh Vân liền tại trong rừng trúc này, kiến tạo cho nàng một cơ ngơi nhã trí, đặc tên là Tiểu Trúc uyển, Long Thần sau khi tới Thiên Ma cung, cũng đã có một thời gian dạo chơi ở Tiểu Trúc uyển này, so với Thanh Vân cư còn muốn cao hơn một cấp.
Lúc này, bụng của Triệu Huyền đã hơi nhô lên, an tường đi ngủ, nàng mang thai, càng cần đến thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn, hơn nữa kể từ khi Đông Phương Huyền Tiêu và Triệu Huyền trở lại Thiên Ma cung, cũng rất ít tu luyện, bọn họ đã xa cách quá lâu rồi, cho nên muốn bổ khuyết. Hơn nữa, Thiên Ma cung đúng là một nơi có thể tu tâm dưỡng tính, có thể ở bên nhau sống bên nhau quảng đời còn lại, có thể so với tu luyện còn trọng yếu hơn nhiều lắm.
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là không có người ngoài quấy rầy.
Đông Phương Huyền Tiêu khẽ hôn nhẹ lên trán Triệu Huyền một cái, sau đó đứng thẳng lên, đi tới giữa sân, nhìn lên tinh hà ánh sáng ngọc ở trên bầu trời, hắn cười cười hơi chút vô lực.
“Lúc tuổi còn trẻ, có chút hùng tâm vô hạn chi khí, muốn chinh phục một mảnh tinh hà kia, nhưng bây giờ chỉ muốn cho nàng hạnh phúc cả đời, Huyền Tiêu a Huyền Tiêu, ngươi thật sự là già rồi…"
Nhớ tới Triệu Huyền, hắn vừa cười, thầm nghĩ:
“Nàng thích cuộc sống như thế, mà ta cũng thích vậy, cả đời có thể như vậy, kỳ thật cũng đủ rồi, hai mươi năm có khả năng tu thành chính quả, đây là chuyện không dễ dàng đến cỡ nào, giống như Thần nhi vậy, không biết cùng với Linh Hi cô nương kia, lăn qua lộn lại đến bao lâu, mới có khả năng có cuộc sống như ta đây…"
Tại Đông Phương Huyền Tiêu xem ra, hắn bây giờ, so với Long Thần phải là hạnh phúc rất nhiều.
Đông Phương Huyền Tiêu cũng không nhìn thấy chính là, một nơi cách hắn một khoảng không tới ba trăm bước, lúc này đang có hai người đi tới đây, một người trong đó tự nhiên là Dương Đan Phong, mà một người khác thì là một gã trung niên đầu tóc rối bù, trên người hắn, cả người đều là chi chít vết thương, dưới đầu tóc rối tung, có thể thấy ánh mắt của hắn giống như dã thú.
“Dương Đan Phong, đa tạ ngươi cho ta cơ hội này, ngươi đồng ý Thiên Hà đan, bây giờ có thể đưa ta?"
Hòa Điền quay đầu lại, thanh âm khàn khàn nói.
“Chỉ cần ngươi có thể hoàn thành, Dương Đan Phong ta đã nói chuyện, tự nhiên giữ lời." Dương Đan Phong lười đùa bỡn với người không có tâm cơ, hắn trực tiếp đem một cái túi càn không ném cho Hòa Điền, nói:
“Tiếp theo, hai mươi vạn Thiên Hà đan, đầy đủ cho ngươi tới Thiên Hà cảnh bát trọng. Ngươi nhớ kỹ cho ta, giết chết Đông Phương Huyền Tiêu, để cho Triệu Huyền thấy bộ dáng của ngươi, sau đó ngươi có thể chạy trốn, trốn đi càng xa càng tốt, nếu để cho Triệu Thanh Vân đuổi theo giết chết, cũng không nên trách ta."
“Lấy tiền tài người, thay người tiêu tai họa, ta hiểu, ngươi không cần nhiều lời."
Hòa Điền kiểm tra một chút cái túi càn không, phát hiện trong đó quả nhiên có hai mươi vạn Thiên Hà đan, hắn hài lòng đem thu vào, sau đó từ trong túi càn khôn lấy ra một thanh đại đao màu đỏ như máu, thanh âm có chút kích động, nói:
“Huyết Hải Chiến Đao, hôm nay, ngươi rốt cuộc cũng có cơ hội nâng ly uống máu tươi rồi!"
“Đúng là phế vật, đối với một tên Thiên Hà cảnh nhất trọng, ngươi cũng muốn xuất ra chiến đao Địa giai cao đẳng?"
Dương Đan Phong nhìn thoáng qua, khinh bỉ nói.
“Dương Đan Phong, ngươi không biết, Hòa Điền ta giết người, từ trước đến giờ đều là dùng Huyết Hải Chiến Đao, đem chúng chém thành từng mảnh từng mảnh, nhất là đối phó với Đông Phương Huyền Tiêu, thế nhưng lại cướp nữ nhân của ta, ta đây ít nhất muốn đem hắn phân thây, thì ta mới cam tâm."
Hòa Điền dữ tợn nói.
“Được rồi, mau chóng động thủ đi thôi, tốt nhất là nhanh lên một chút cho ta! Đừng làm chậm trễ thời gian của ta, đến lúc đó người chết là ngươi đó!"
Dương Đan Phong lạnh lùng nói.
Hòa Điền lạnh lùng nhìn hắn một cái, bỉu môi, sau đó cả người giống như một trận toàn phong, hướng phương hướng Tiểu Trúc uyển lao tới, đến mức, thanh trúc hối hả bị chém rụng, vết cắt sắc lẹm, từng mảng lớn từng mảng lớn ngã nhào trên mặt đất.
Người còn chưa tới, vậy mà sát khí điên cuồng, khiến cho Đông Phương Huyền Tiêu cảm ứng được, hắn vốn là còn đang đắm chìm trong hạnh phúc, bỗng nhiên xảy ra biến cố như vậy, Đông Phương Huyền Tiêu quá sợ hãi, hắn vội vàng gầm rống lên một tiếng:
“Huyền chạy mau."
Tại thời khắc nguy cấp, hắn đầu tiên nghĩ đến chính là Triệu Huyền đang có thai!
Đông Phương Huyền Tiêu ít nhất cũng là Thiên Hà cảnh nhất trọng, một tiếng quát này vang lên, trực tiếp đánh thức Triệu Huyền, thế nhưng phản ứng đầu tiên của nàng cũng không phải là chạy trốn, mà là nhanh chóng đến gần hơn, thần sắc nàng bối rối, sắc mặt tái nhợt, nhưng mà trong ánh mắt, lại tràn đầy kiên quyết.
Đông Phương Huyền Tiêu cũng biết nàng có thể làm ra như vậy, hắn bất đắt dĩ thở dài một hơi, sau đó chắn tại phía trước Triệu Huyền, cùng nàng cùng nhau nhìn người từ trong rừng trúc đi ra.
Dáng người hùng tráng, trên người, mặc một quần áo rách nát, tóc rối bù, cầm trong tay một thanh chiến đao màu đỏ như máu, gác trên bờ vai chính mình, ánh mắt tràn đầy vẻ dữ tợn, hướng hai người Huyền Tiêu đi tới.
“Hai vị hạnh phúc uyên ương nhỉ, không biết còn nhớ tới tại hạ không?"
Hòa Điền vừa đi, một bên nhe răng cười nói.
“Hòa Điền!"
Cho dù hóa thành tro bụi, Triệu Huyền cũng nhớ rõ hắn, bởi vì lúc còn trẻ, tên này điên cuồng theo đuổi nàng, sau khi nàng trở lại, hắn liền trực tiếp giết chết vợ và con của mình, muốn nhận được trái tim Triệu Huyền, thế nhưng Triệu Huyền làm sao có thể thích loại người điên khùng này? Cho nên, Hòa Điền trực tiếp bị Triệu Thanh Vân trục xuất khỏi Thiên Ma cung.
Triệu Huyền thế nào cũng không nghĩ tới, hôm nay hắn còn trở về, lúc trước Triệu Thanh Vân từ bị tha cho hắn một mạng, hắn hôm nay tới đây rõ ràng là có thái độ muốn động thủ, chẳng nhẽ hắn còn không có hối cải?
“Hòa Điền, lúc trước cha ta bỏ qua cho ngươi, ngươi vẫn còn dám đến Thiên Ma cung, mang theo đao là có ý gì, chẳng lẽ ngươi đối với phụ thân ta, không có cảm ơn sao?" Triệu Huyền khẩn trương nói.
“Thật là thiên đại chê cười, cảm ơn cái rắm? Hắn không có giết ta là bản thân hắn ngu ngốc, đâu có chuyện gì liên quan tới ta chớ?"
Hòa Điền cười ha ha nói.
“Ta lập tức muốn rời khỏi Thương Ương quốc, hôm nay trà trộn vào Thiên Ma cung, chủ yếu là hoàn thành một tâm nguyện cuối cùng, Huyền, ta thật lòng chiếu cố ngươi nhiều năm, ngươi ngược lại, cùng với một tên tiểu bạch kiểm phế vật, cái này là không thể được, lão tử chính là nhân vật nổi tiếng, tại sao có thể thua trên tay một tên phế vật? Hôm nay, ta liền lấy đi tính mạng của hắn, ngươi nếu như sợ máu tanh, thì không nên nhìn, sau khi ta giết chết hắn, sẽ hảo hảo tưởng thương ngươi một chút, à? Ngươi còn mang thai nữa à, loại phế vật này, đoán chừng chỉ là phế vật, phế vật không có tư cách lưu lại ở trên thế giới này, Huyền, ngươi nói ta nên làm như thế nào, mới có khả năng giết chết đứa nhỏ của tên phế vật này, mà không xúc phạm tới ngươi, ha ha …"
Đông Phương Huyền Tiêu hít một hơi lãnh khí.
Đối phương là Thiên Hà cảnh thất trọng, mà hắn cũng chỉ mới là Thiên Hà cảnh nhất trọng, Hòa Điền chỉ đánh một chiêu thôi, tùy tiện cũng có thể chém chết hắn, dưới tình huống như thế, hắn căn bản không có thể may mắn mà sống sót.
“Huyền, xin lỗi rồi, là ta vô dụng, cuối cùng vẫn không thể chạy trốn kiếp nạn, có lẽ ta thật sự không phải là một nam nhân thích hợp với ngươi, nhưng mà làm chậm trễ tuổi thanh xuân của ngươi nhiều năm như vậy, ta thật là đáng chết."
Trên mặt Huyền Tiêu toàn bộ đều là thần sắc hết sức thống khổ, làm cho người ta nhìn mà đau lòng.
“Huyền Tiêu ca ca…"
Trong mắt Triệu Huyền đầm đìa nước mắt, nàng nắm thật chặt cánh tay Huyền Tiêu, có chút nghẹn ngào nhìn Hòa Điên, cắn hàm răng nói:
“Đã đến nước này rồi, bị nhốt hai mươi năm, mới có thể gặp lại ngươi, vẫn còn cùng sống một thời gian lâu như vậy, ta đã rất thỏa mãn. Hôm nay, ta sẽ đi theo ngươi cùng nhau chết chung, cũng sẽ không bị chịu nhục. Chẳng qua là đáng tiếc cho đứa nhỏ này, còn chưa ra đời, mạng đã không còn nữa…"
Lời của nàng, càng làm cho nội tâm Huyền Tiêu thống triệt.
“Đừng, hắn tuyệt đối không dám động tới ngươi, Huyền, ta chết cũng muốn ngăn cản hắn, cho dù là một giây!"
Đông Phương Huyền Tiêu ánh mắt nghiêm nghị, mặc dù thực lực của hắn so với Hòa Điền là nhỏ yếu hơn vô số lần, nhưng mà, nếu như luận khí thế, Đông Phương Huyền Tiêu tuyệt đối không thua kém hắn! Đối mặt với ánh mắt không sợ chết của Đông Phương Huyền Tiêu, Hòa Điền có chút không thoải mái, hắn hung hăng chửi thề một câu, cười lạnh nói:
“Không tệ, quả thật rất cảm động, nhưng mà lão tử chưa bao giờ tin tưởng bộ dáng đó, chỉ là một tên phế vật thôi, ngươi dám động thủ cùng với lão tử sao? Vậy thì tới thử chút coi?"
Hòa Điền biết thời gian cấp bách, hắn nói xong, một bên hướng Đông Phương Huyền Tiêu đi tới, áp lực trầm trọng, tác dụng tại trên người Đông Phương Huyền Tiêu.
Sát cơ không thể ngăn căn, từng bước từng bước tiếp cận Đông Phương Huyền Tiêu.
Đông Phương Huyền Tiêu cắn hàm răng thật chặt, trong đầu hắn nghĩ hết biện pháp, nhưng mà hắn hiểu được, bất luận là phương pháp xử lý nào tại trước mặt thực lực tuyệt đối, đều là vô lực!
“Không được, ta không thể để cho Huyền chết theo! Còn có con của chúng ta nữa, tuyệt đối không thể nào chưa có xuất thế mà mất đi tính mạng! Nhưng mà ông trời già kia, ta nên làm cái gì bây giờ! Ngươi muốn Đông Phương Huyền Tiêu ta làm sao bây giờ! Ngươi đã trêu cợt ta đến hai mươi năm, hai mươi năm sau ta chỉ muốn ở cùng chung một chỗ với nàng thôi, chẳng lẽ đến một chút quyền lợi cũng không có hay sao?"
Đông Phương Huyền Tiêu hô hấp nặng nề, ánh mắt từ từ tràn ngập rất nhiều tia máu đỏ.
“Huyên Tiêu ca ca…"
Thấy Đông Phương Huyền Tiêu như vậy, trong tâm Triệu Huyền từng đợt cơ quắp, móng tay nàng lúc này đã đâm vào trong vào da thịt Huyền Tiêu.
Cứ như vậy, ban ngày tăng lên cảnh giới, ban đêm tu luyện Đạo Tâm Chủng Ma, dựa theo tốc độ của ta bây chừ, mới có thể tại trước khi tranh đoạt Đế Ma kiếm, hoàn thành xong tầng thứ hai Đạo Tâm Chủng Ma, đồng thời đạt tới cảnh giới Thiên Hà cảnh bát trọng.
Lúc này, trong lòng Long Thần cũng có nắm chắc.
Ban ngày qua đi đêm tối phủ xuống. Long Thần và tiểu Lang, Linh Hi ở cùng một chỗ, bắt đầu tu luyện Đạo Tâm Chủng Ma, thời gian dần dần đi qua, rất nhanh, nửa đêm xảy ra một chuyện.
Lúc này, Vương Hưng đã tu luyện đến nỗi ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Bỗng nhiên, Long Thần lỗ tai vừa động, hắn tại trong khoảng nháy mắt mở mắt ra, một đạo quang hắc sắc, hướng trước cửa vọt tới, chi cha một tiếng cửa được mở ra, Long Thần định thần nhìn lại, đứng ở trước cửa chính là Mộ Dung Vũ dáng vẻ thướt tha mềm mại, nàng vẫn dùng khăn lụa che kín khuôn mặt của mình, chỉ lộ ra đôi mắt linh động nhìn Long Thần, từ trong ánh mắt của nàng, Long Thần thấy được, trong đó có một nỗi thống khổ rối rắm, mặt khác còn có quyết đoán cùng kiên quyết, mà sau khi mở cửa Long Thần ra, thì kiên quyết đã chiến thắng rối rắm.
“Ngươi tới làm gì vậy?"
Long Thần nhẹ giọng hỏi, hắn lấy bằng hữu chân chính để đối đãi với Mộ Dung Vũ, cho nên không có ác ý gì.
“Đúng là tới đây nói cho ngươi biết một việc…"
Mộ Dung Vũ ngẩng đầu, nói:
“Long Thần, ngươi hình như đã mấy ngày rồi không đi xem nghĩa phụ của ngươi phải không?"
Sau khi nói xong câu đó, Mộ Dung Vũ lập tức lắc mình rời đi, nàng đi thật nhanh, trong nháy mắt liền biến mất ở trong màn đêm.
“Nghĩa phụ?"
Ánh mắt Long Thần, trong nháy mắt lạnh như băng. Hắn không phải là người ngu, hắn biết Mộ Dung Vũ tới đây là báo cho hắn một cái tín hiệu, Long Thần thế mới biết mình đã sơ sót, hắn chỉ một mực cố gắng bảo vệ Vương Hưng, nhưng mà liền quên mất Đông Phương Huyền Tiêu, tại trong tiềm thức của hắn đều cho là Đông Phương Huyền Tiêu là con rể của Triệu Thanh Vân, đối phương hẳn là không dám động thủ mới đúng, nhưng mà bây giờ nhìn lại, hẳn là chính bản thân hắn đánh giá quá thấp mức tàn nhẫn của đối phương.
Long Thần phẫn nộ, mà không hoảng hốt, bởi vì hắn biết, Mộ Dung Vũ là bạn của hắn, nàng tới đây nhắc tỉnh, vậy thì nhất định sẽ cho Long Thần chút thời gian đến nơi ở của Đông Phương Huyền Tiêu, cho nên hắn không chút do dự nào, trực tiếp vọt tới giữa sân, lay động Vương Hưng tỉnh lại, quát:
“Vương Hưng, cho ngươi một cái nhiệm vụ, cho dù sư tôn ta ở nơi đâu, ngươi phải tìm được hắn cho ta, sau đó để cho hắn chạy tới nơi ở của Đông Phương Huyền Tiêu!"
Sau khi nói xong, Long Thần mặc kệ Vương Hưng có tỉnh táo lại hay không, hắn trực tiếp hô lên một tiếng với tiểu Lang, cả người giống như mũi tên, xông ra bên ngoài! Mà tiểu Lang ở phía sau hắn, rất nhanh liền hóa thành hình thái chiến đấu, tốc độ của tiểu Lang so với Long Thần còn muốn nhanh hơn rất nhiều, cho nên cũng không bao lâu, tiểu Lang liền vượt qua Long Thần, mà Long Thần đúng lúc này phóng lên đứng vững tại trên lưng của hắn, một người một lang hoàn toàn nhuyễn hóa thành một đạo bóng ảnh màu đen, hướng đến chỗ ở Đông Phương Huyền Tiêu phóng đi.
Tại trong quá trình phóng về trước, ánh mắt Long Thần từ từ đỏ máu, đã hơn hai tháng rồi, sát tâm của hắn một lần nữa đã bị kích phát lên.
Long Thần cái gì cũng có thể chịu được, nhưng mà hắn không thể chịu được là, người khác bởi vì đấu không lại mình, sau đó đánh chủ ý mưu ma chước quỷ, động thủ đối với thân nhân của mình!
Rồng có nghịch lân! Sờ vào hắn phải chết, mà bây giờ Đông Phương Huyền Tiêu chính là nghịch lân của Long Thần, mặc dù không phải là phụ thân chân chính, nhưng mà Đông Phương Huyền Tiêu đã cho hắn không ít đồ, có thể nói năm đó không có Đông Phương Huyền Tiêu chiếu cố, cũng sẽ không có Long Thần ngày hôm nay.
Sát khí, dần dần che mắt tâm trí Long Thần.
“Dương Đan Phong, tam đại Ma lão, lần này, các ngươi tuyệt đối trốn không thoát liên quan đâu nhá."
……
Bên trong Tiểu Trúc uyển, lúc này hiện lộ quang minh lốm đa lốm đốm rất đẹp.
Một mảnh thổ địa này đủ loại thanh trúc, Triệu Huyền thích nhất là cây trúc, cho nên Triệu Thanh Vân liền tại trong rừng trúc này, kiến tạo cho nàng một cơ ngơi nhã trí, đặc tên là Tiểu Trúc uyển, Long Thần sau khi tới Thiên Ma cung, cũng đã có một thời gian dạo chơi ở Tiểu Trúc uyển này, so với Thanh Vân cư còn muốn cao hơn một cấp.
Lúc này, bụng của Triệu Huyền đã hơi nhô lên, an tường đi ngủ, nàng mang thai, càng cần đến thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn, hơn nữa kể từ khi Đông Phương Huyền Tiêu và Triệu Huyền trở lại Thiên Ma cung, cũng rất ít tu luyện, bọn họ đã xa cách quá lâu rồi, cho nên muốn bổ khuyết. Hơn nữa, Thiên Ma cung đúng là một nơi có thể tu tâm dưỡng tính, có thể ở bên nhau sống bên nhau quảng đời còn lại, có thể so với tu luyện còn trọng yếu hơn nhiều lắm.
Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là không có người ngoài quấy rầy.
Đông Phương Huyền Tiêu khẽ hôn nhẹ lên trán Triệu Huyền một cái, sau đó đứng thẳng lên, đi tới giữa sân, nhìn lên tinh hà ánh sáng ngọc ở trên bầu trời, hắn cười cười hơi chút vô lực.
“Lúc tuổi còn trẻ, có chút hùng tâm vô hạn chi khí, muốn chinh phục một mảnh tinh hà kia, nhưng bây giờ chỉ muốn cho nàng hạnh phúc cả đời, Huyền Tiêu a Huyền Tiêu, ngươi thật sự là già rồi…"
Nhớ tới Triệu Huyền, hắn vừa cười, thầm nghĩ:
“Nàng thích cuộc sống như thế, mà ta cũng thích vậy, cả đời có thể như vậy, kỳ thật cũng đủ rồi, hai mươi năm có khả năng tu thành chính quả, đây là chuyện không dễ dàng đến cỡ nào, giống như Thần nhi vậy, không biết cùng với Linh Hi cô nương kia, lăn qua lộn lại đến bao lâu, mới có khả năng có cuộc sống như ta đây…"
Tại Đông Phương Huyền Tiêu xem ra, hắn bây giờ, so với Long Thần phải là hạnh phúc rất nhiều.
Đông Phương Huyền Tiêu cũng không nhìn thấy chính là, một nơi cách hắn một khoảng không tới ba trăm bước, lúc này đang có hai người đi tới đây, một người trong đó tự nhiên là Dương Đan Phong, mà một người khác thì là một gã trung niên đầu tóc rối bù, trên người hắn, cả người đều là chi chít vết thương, dưới đầu tóc rối tung, có thể thấy ánh mắt của hắn giống như dã thú.
“Dương Đan Phong, đa tạ ngươi cho ta cơ hội này, ngươi đồng ý Thiên Hà đan, bây giờ có thể đưa ta?"
Hòa Điền quay đầu lại, thanh âm khàn khàn nói.
“Chỉ cần ngươi có thể hoàn thành, Dương Đan Phong ta đã nói chuyện, tự nhiên giữ lời." Dương Đan Phong lười đùa bỡn với người không có tâm cơ, hắn trực tiếp đem một cái túi càn không ném cho Hòa Điền, nói:
“Tiếp theo, hai mươi vạn Thiên Hà đan, đầy đủ cho ngươi tới Thiên Hà cảnh bát trọng. Ngươi nhớ kỹ cho ta, giết chết Đông Phương Huyền Tiêu, để cho Triệu Huyền thấy bộ dáng của ngươi, sau đó ngươi có thể chạy trốn, trốn đi càng xa càng tốt, nếu để cho Triệu Thanh Vân đuổi theo giết chết, cũng không nên trách ta."
“Lấy tiền tài người, thay người tiêu tai họa, ta hiểu, ngươi không cần nhiều lời."
Hòa Điền kiểm tra một chút cái túi càn không, phát hiện trong đó quả nhiên có hai mươi vạn Thiên Hà đan, hắn hài lòng đem thu vào, sau đó từ trong túi càn khôn lấy ra một thanh đại đao màu đỏ như máu, thanh âm có chút kích động, nói:
“Huyết Hải Chiến Đao, hôm nay, ngươi rốt cuộc cũng có cơ hội nâng ly uống máu tươi rồi!"
“Đúng là phế vật, đối với một tên Thiên Hà cảnh nhất trọng, ngươi cũng muốn xuất ra chiến đao Địa giai cao đẳng?"
Dương Đan Phong nhìn thoáng qua, khinh bỉ nói.
“Dương Đan Phong, ngươi không biết, Hòa Điền ta giết người, từ trước đến giờ đều là dùng Huyết Hải Chiến Đao, đem chúng chém thành từng mảnh từng mảnh, nhất là đối phó với Đông Phương Huyền Tiêu, thế nhưng lại cướp nữ nhân của ta, ta đây ít nhất muốn đem hắn phân thây, thì ta mới cam tâm."
Hòa Điền dữ tợn nói.
“Được rồi, mau chóng động thủ đi thôi, tốt nhất là nhanh lên một chút cho ta! Đừng làm chậm trễ thời gian của ta, đến lúc đó người chết là ngươi đó!"
Dương Đan Phong lạnh lùng nói.
Hòa Điền lạnh lùng nhìn hắn một cái, bỉu môi, sau đó cả người giống như một trận toàn phong, hướng phương hướng Tiểu Trúc uyển lao tới, đến mức, thanh trúc hối hả bị chém rụng, vết cắt sắc lẹm, từng mảng lớn từng mảng lớn ngã nhào trên mặt đất.
Người còn chưa tới, vậy mà sát khí điên cuồng, khiến cho Đông Phương Huyền Tiêu cảm ứng được, hắn vốn là còn đang đắm chìm trong hạnh phúc, bỗng nhiên xảy ra biến cố như vậy, Đông Phương Huyền Tiêu quá sợ hãi, hắn vội vàng gầm rống lên một tiếng:
“Huyền chạy mau."
Tại thời khắc nguy cấp, hắn đầu tiên nghĩ đến chính là Triệu Huyền đang có thai!
Đông Phương Huyền Tiêu ít nhất cũng là Thiên Hà cảnh nhất trọng, một tiếng quát này vang lên, trực tiếp đánh thức Triệu Huyền, thế nhưng phản ứng đầu tiên của nàng cũng không phải là chạy trốn, mà là nhanh chóng đến gần hơn, thần sắc nàng bối rối, sắc mặt tái nhợt, nhưng mà trong ánh mắt, lại tràn đầy kiên quyết.
Đông Phương Huyền Tiêu cũng biết nàng có thể làm ra như vậy, hắn bất đắt dĩ thở dài một hơi, sau đó chắn tại phía trước Triệu Huyền, cùng nàng cùng nhau nhìn người từ trong rừng trúc đi ra.
Dáng người hùng tráng, trên người, mặc một quần áo rách nát, tóc rối bù, cầm trong tay một thanh chiến đao màu đỏ như máu, gác trên bờ vai chính mình, ánh mắt tràn đầy vẻ dữ tợn, hướng hai người Huyền Tiêu đi tới.
“Hai vị hạnh phúc uyên ương nhỉ, không biết còn nhớ tới tại hạ không?"
Hòa Điền vừa đi, một bên nhe răng cười nói.
“Hòa Điền!"
Cho dù hóa thành tro bụi, Triệu Huyền cũng nhớ rõ hắn, bởi vì lúc còn trẻ, tên này điên cuồng theo đuổi nàng, sau khi nàng trở lại, hắn liền trực tiếp giết chết vợ và con của mình, muốn nhận được trái tim Triệu Huyền, thế nhưng Triệu Huyền làm sao có thể thích loại người điên khùng này? Cho nên, Hòa Điền trực tiếp bị Triệu Thanh Vân trục xuất khỏi Thiên Ma cung.
Triệu Huyền thế nào cũng không nghĩ tới, hôm nay hắn còn trở về, lúc trước Triệu Thanh Vân từ bị tha cho hắn một mạng, hắn hôm nay tới đây rõ ràng là có thái độ muốn động thủ, chẳng nhẽ hắn còn không có hối cải?
“Hòa Điền, lúc trước cha ta bỏ qua cho ngươi, ngươi vẫn còn dám đến Thiên Ma cung, mang theo đao là có ý gì, chẳng lẽ ngươi đối với phụ thân ta, không có cảm ơn sao?" Triệu Huyền khẩn trương nói.
“Thật là thiên đại chê cười, cảm ơn cái rắm? Hắn không có giết ta là bản thân hắn ngu ngốc, đâu có chuyện gì liên quan tới ta chớ?"
Hòa Điền cười ha ha nói.
“Ta lập tức muốn rời khỏi Thương Ương quốc, hôm nay trà trộn vào Thiên Ma cung, chủ yếu là hoàn thành một tâm nguyện cuối cùng, Huyền, ta thật lòng chiếu cố ngươi nhiều năm, ngươi ngược lại, cùng với một tên tiểu bạch kiểm phế vật, cái này là không thể được, lão tử chính là nhân vật nổi tiếng, tại sao có thể thua trên tay một tên phế vật? Hôm nay, ta liền lấy đi tính mạng của hắn, ngươi nếu như sợ máu tanh, thì không nên nhìn, sau khi ta giết chết hắn, sẽ hảo hảo tưởng thương ngươi một chút, à? Ngươi còn mang thai nữa à, loại phế vật này, đoán chừng chỉ là phế vật, phế vật không có tư cách lưu lại ở trên thế giới này, Huyền, ngươi nói ta nên làm như thế nào, mới có khả năng giết chết đứa nhỏ của tên phế vật này, mà không xúc phạm tới ngươi, ha ha …"
Đông Phương Huyền Tiêu hít một hơi lãnh khí.
Đối phương là Thiên Hà cảnh thất trọng, mà hắn cũng chỉ mới là Thiên Hà cảnh nhất trọng, Hòa Điền chỉ đánh một chiêu thôi, tùy tiện cũng có thể chém chết hắn, dưới tình huống như thế, hắn căn bản không có thể may mắn mà sống sót.
“Huyền, xin lỗi rồi, là ta vô dụng, cuối cùng vẫn không thể chạy trốn kiếp nạn, có lẽ ta thật sự không phải là một nam nhân thích hợp với ngươi, nhưng mà làm chậm trễ tuổi thanh xuân của ngươi nhiều năm như vậy, ta thật là đáng chết."
Trên mặt Huyền Tiêu toàn bộ đều là thần sắc hết sức thống khổ, làm cho người ta nhìn mà đau lòng.
“Huyền Tiêu ca ca…"
Trong mắt Triệu Huyền đầm đìa nước mắt, nàng nắm thật chặt cánh tay Huyền Tiêu, có chút nghẹn ngào nhìn Hòa Điên, cắn hàm răng nói:
“Đã đến nước này rồi, bị nhốt hai mươi năm, mới có thể gặp lại ngươi, vẫn còn cùng sống một thời gian lâu như vậy, ta đã rất thỏa mãn. Hôm nay, ta sẽ đi theo ngươi cùng nhau chết chung, cũng sẽ không bị chịu nhục. Chẳng qua là đáng tiếc cho đứa nhỏ này, còn chưa ra đời, mạng đã không còn nữa…"
Lời của nàng, càng làm cho nội tâm Huyền Tiêu thống triệt.
“Đừng, hắn tuyệt đối không dám động tới ngươi, Huyền, ta chết cũng muốn ngăn cản hắn, cho dù là một giây!"
Đông Phương Huyền Tiêu ánh mắt nghiêm nghị, mặc dù thực lực của hắn so với Hòa Điền là nhỏ yếu hơn vô số lần, nhưng mà, nếu như luận khí thế, Đông Phương Huyền Tiêu tuyệt đối không thua kém hắn! Đối mặt với ánh mắt không sợ chết của Đông Phương Huyền Tiêu, Hòa Điền có chút không thoải mái, hắn hung hăng chửi thề một câu, cười lạnh nói:
“Không tệ, quả thật rất cảm động, nhưng mà lão tử chưa bao giờ tin tưởng bộ dáng đó, chỉ là một tên phế vật thôi, ngươi dám động thủ cùng với lão tử sao? Vậy thì tới thử chút coi?"
Hòa Điền biết thời gian cấp bách, hắn nói xong, một bên hướng Đông Phương Huyền Tiêu đi tới, áp lực trầm trọng, tác dụng tại trên người Đông Phương Huyền Tiêu.
Sát cơ không thể ngăn căn, từng bước từng bước tiếp cận Đông Phương Huyền Tiêu.
Đông Phương Huyền Tiêu cắn hàm răng thật chặt, trong đầu hắn nghĩ hết biện pháp, nhưng mà hắn hiểu được, bất luận là phương pháp xử lý nào tại trước mặt thực lực tuyệt đối, đều là vô lực!
“Không được, ta không thể để cho Huyền chết theo! Còn có con của chúng ta nữa, tuyệt đối không thể nào chưa có xuất thế mà mất đi tính mạng! Nhưng mà ông trời già kia, ta nên làm cái gì bây giờ! Ngươi muốn Đông Phương Huyền Tiêu ta làm sao bây giờ! Ngươi đã trêu cợt ta đến hai mươi năm, hai mươi năm sau ta chỉ muốn ở cùng chung một chỗ với nàng thôi, chẳng lẽ đến một chút quyền lợi cũng không có hay sao?"
Đông Phương Huyền Tiêu hô hấp nặng nề, ánh mắt từ từ tràn ngập rất nhiều tia máu đỏ.
“Huyên Tiêu ca ca…"
Thấy Đông Phương Huyền Tiêu như vậy, trong tâm Triệu Huyền từng đợt cơ quắp, móng tay nàng lúc này đã đâm vào trong vào da thịt Huyền Tiêu.
Tác giả :
Phong Thanh Dương