Long Huyết Chiến Thần
Chương 33: Trở mặt
"Chỉ vì quyền quản lý hai mươi năm sao? Nhưng mà bọn họ đang thành thân kia mà?"
Mặc dù hắn thông minh tuyệt đỉnh cũng đoán không ra nguyên nhân chân chính.
Lúc này hắn nghe thấy phía trước loáng thoáng có thanh âm đánh nhau truyền tới, hắn lập tức vận lực phóng thẳng tới.
Trước mắt hắn là một mảnh đất trống, hai người đang đánh nhau chết sống lại là cặp đôi mập mờ Dương Linh Nguyệt và Bạch Thế Kỷ.
Long Thần quét mắt nhìn một vòng, Dương Vũ đã ngã xuống đất, mặt mày trắng bệch dọa người, chỉ có ánh mắt phẫn nộ đang nhìn chằm chằm Bạch Thế Kỷ. Còn Bạch Chỉ Tinh và Bạch Thế Đông đang ở bên đó chế trụ Dương Vũ, không cho hắn có cơ hội giãy dụa.
Bạch Thế Kỷ chỉ là đùa bỡn với Dương Linh Nguyệt mà thôi, hắn hoàn toàn có thể đánh bại Dương Linh Nguyệt nhưng không có hạ thủ. Mỗi lần hắn ra chiêu lại xé rách một mảnh y phục trên người nàng.
Đánh nhau cho đến bây giờ, y phục trên người Dương Linh Nguyệt đã rơi mất bảy phần rồi, cảnh xuân lộ ra gần hết lại không có cách nào vãn hồi cục diện. Trong đôi mắt nàng đã lộ vẻ tuyệt vọng, chiến đấu không có một chút sức lực.
"Bạch Thế Kỷ, ngươi là tên khốn kiếp."
Mắt thấy Bạch Thế Kỷ chộp tới ngực nàng, Dương Linh Nguyệt nhất thời gào lên tê tâm liệt phế.
Dương Linh Nguyệt rõ ràng Bạch Thế Kỷ đang muốn làm gì, nguyên bản nàng đúng là có ý với hắn, cũng ảo tưởng chính mình sẽ có một ngày hạnh phúc. Nhưng mà cái ngày đó tới quá nhanh, thậm chí còn phải bày trò trước mặt ca ca mình. Vì thế trong lòng nàng vô cùng đau khổ, bị giày vò nước mắt tràn mi.
"Bạch Thế Kỷ, tại sao? Tại sao Bạch gia các ngươi đối xử với chúng ta như vậy? Ngươi muốn giết thì giết, không được chà đạp muội muội của ta, không được!"
Dương Vũ đã bị trọng thương, lúc này Bạch Thế Đông và Bạch Chỉ Tinh liên thủ khống chế không cho hắn động đậy.
"Ca, cứu ta!"
Thanh âm Dương Linh Nguyệt truyền tới khiến cho Dương Vũ tức giận vùng vẫy, tròng mắt hắn lồi lên như muốn nứt ra. Nhưng thân thể hắn đã vô lực, mỗi lần cử động lại nhức nhối không thể chịu nổi.
Lúc nãy Bạch Thế Thần và Bạch Thế Kỷ liên thủ đối phó hắn, lại còn là âm mưu đánh lén nên hạ thủ vô cùng dễ dàng.
Hắn không cam lòng nhìn muội muội của mình bị người ta làm nhục. Thế nhưng, lúc này đây hắn có thể làm gì?
Trong lúc hai người đã tuyệt vọng, từ trong rừng cây truyền đến tiếng gió rít. Một thân ảnh hiện ra cách vị trí Bạch Thế Kỷ không xa, người này vừa nhìn đã trợn mắt kinh ngạc khi thấy cảnh tượng kinh hoàng thế kia.
Người tới hiển nhiên là Long Thần.
Thấy Long Thần xuất hiện đúng lúc, Bạch Thế Kỷ đành phải thu hồi tay lại, mỉm cười âm tàn với Long Thần: "Ta đang định làm việc xong lại đi tìm ngươi. Không nghĩ tới tiểu tử nhà ngươi tự nạp mạng tới cửa rồi. Cũng tốt, ta trước tiên giải quyết ngươi, sau đó lại hưởng dụng tiểu yêu nữ thơm tho này."
Vốn là Dương Linh Nguyệt và Dương Vũ đang mừng rỡ khi thấy có người chạy tới, nhưng vừa nhận ra Long Thần thì bọn họ lại lộ vẻ thất vọng, cuối cùng cắn răng quay mặt sang hướng khác.
Long Thần đến cũng như không, rõ ràng là đưa thêm một mạng vô ích.
Vấn đề là bọn họ trước kia thân cận Bạch gia, bài xích Long Thần, lúc này ngược lại bị người ta hạ độc thủ khó tránh khỏi suy nghĩ bị Long Thần cười nhạo. Hơn nữa, Long Thần chỉ là võ giả Long Mạch cảnh đệ ngũ trọng làm sao đánh lại Bạch Thế Kỷ?
Có thể nói Long Thần xuất hiện chỉ kéo dài thêm chút ít thời gian chịu nhục và tử vong mà thôi, hoàn toàn không có khả năng vãn hồi cục diện.
Bạch Thế Đông và Bạch Chỉ Tinh có chút khẩn trương, nhưng mà Bạch Thế Kỷ vẫn còn ở đây, vì thế bọn họ mới yên tâm chờ xem kịch vui.
Nhất là Bạch Thế Đông lúc trước bị Long Thần trêu chọc mất hết thể diện, nhưng lại không dám báo thù. Hiện tại hắn thấy bên mình thế mạnh mới cười lạnh nói:"Thế Kỷ ca, chờ ngươi đánh hắn trọng thương có thể để ta giết hắn không?"
Bạch Thế Kỷ không quản Dương Linh Nguyệt nữa, mà quay sang đối mặt với Long Thần:"Hi vọng không đến nổi một chiêu là chết, nếu hắn còn thở thì để cho ngươi giải quyết!"
Thấy Dương Vũ và Dương Linh Nguyệt quay mặt sang nơi khác, Long Thần nhất thời giận dữ thở phì phì.
Hai người này hiển nhiên là nhìn không tốt hắn, bản thân hắn cũng lười cứu bọn họ. Hắn trực tiếp bỏ qua làm như không thấy Bạch Thế Kỷ, nhìn sang Dương Linh Nguyệt nhìn quần áo xốc xếch, nói:"Linh Thanh đâu?"
Dương Linh Nguyệt lại không thèm để ý tới hắn, nàng chỉ lo lắng kéo lại y phục rách nát, cố gắng che kín cơ thể mình.
Bản thân nàng cũng không đánh giá cao Long Thần, hắn đến cũng như không. Lúc này tâm lý nàng còn đang hoảng loạn, tạm thời mất đi năng lực suy tư.
Lại bị một người nữa ngó lơ, lần này Long Thần nổi giận đùng đùng. Hắn tức giận không phải vì đám người Dương Linh Nguyệt, mà là vì không ai trả lời hắn Dương Linh Thanh đang ở đâu.
"Dương Linh Nguyệt, Dương Vũ, ta hỏi tổ sư cha các ngươi, Linh Thanh đi đâu rồi?"
Dương Vũ và Dương Linh Nguyệt không hề lên tiếng, để mặc cho Long Thần tự biên tự diễn. Về phần Long Thần cũng quên mất Bạch Thế Kỷ đang nổi giận y như mình.Hai tên này tức giận đều là vì người ta ngó lơ, sự tình đúng là khôi hài tới cực điểm.
Trong mắt Bạch Thế Kỷ bắn ra sát khí, bộ dạng âm trầm chuẩn bị bạo động.
Hắn chậm rãi đi từng bước đến gần Long Thần, giọng nói lạnh lẽo như nước hồ mùa đông:
"Ngươi chết đến nơi rồi còn muốn làm anh hùng. Ngươi chà đạp đệ đệ của ta đáng chết ngàn lần, nếu không phải vì ông nội ta dặn dò, nhà ngươi đã đi gặp lão phụ thân phế vật từ lâu rồi."
"Ngươi nói cái gì?"
Long Thần nắm chặt quả đấm, hắn ghét nhất chính là người khác nói phụ thân của mình là phế vật. Nhất là câu nói kia từ trong miệng Bạch Thế Kỷ lại càng khó chịu, bởi vì tên này là nhi tử Bạch Triển Hùng.
"Nữ nhân kia cũng thật đáng buồn, nếu như nàng biết người của Bạch gia hạ sát thủ đối với đệ tử Dương gia. Không biết nàng suy nghĩ thế nào đây?"
Trong lòng Long Thần vô cùng phẫn nộ, hai người Dương Vũ và Dương Linh Nguyệt biểu hiện càng thêm khó coi. Huống chi, hắn không biết tình hình Dương Linh Thanh lúc này ra sao.
Hắn chợt nhớ ra Bạch Thế Thần cũng không có ở nơi này, thời điểm tiến vào Đại hoang sơn, hắn có vẻ ưa thích Dương Linh Thanh.
Rồi Long Thần lại nghĩ tới Bạch Thế Kỷ định làm chuyện gì với Dương Linh Nguyệt nhất thời có dự cảm xấu. Cuối cùng hắn điều động chân khí toàn thân tràn vào sáu đạo Long mạch.
Trong quá trình này, hắn cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ như khi biến thân, xương cốt toàn thân, tứ chi, làn da dần dần hiện ra màu đỏ như máu.
"Nếu như Linh Thanh có chuyện gì, ta sẽ cho Bạch gia chôn cùng."
Cho đến cuối cùng, hai tròng mắt Long Thần cũng đỏ rực, một cỗ chân khí mạnh mẽ bộc phát chấn động rừng cây.
Bạch Thế Kỷ hiển nhiên sẽ không để hắn tùy ý rời khỏi, nếu muốn cứu Dương Linh Thanh nhất định phải giết chết tên này trong thời gian ngắn nhất. Đồng thời đây cũng là mục tiêu của hắn trong chuyến đi này.
Thấy Long Thần bộc phát khí thế kinh khủng, Bạch Thế Kỷ khẽ nhíu mày lo lắng:"Không trách được dám càn rỡ trước mặt ta, thì ra là đã đạt tới Long Mạch cảnh đệ lục trọng. Chỉ bằng vào trình độ này đã muốn đối phó ta? Nhận lấy cái chết đi!"
Bạch Thế Kỷ vừa nói dứt lời, ánh mắt Dương Vũ và Dương Linh Nguyệt khẩn trương nhìn sang. Trên thực tế, trong tiềm thức bọn họ luôn kỳ vọng Long Thần có thể kiên trì càng lâu càng tốt.
Nghe tới Long Thần đã đạt tới Long Mạch cảnh đệ lục trọng, trong lòng bọn họ vui mừng quá mức. Nói không chừng sẽ có thể trì hoãn tới lúc có người cứu viện.
Rốt cuộc vẫn có một tia hi vọng, nhưng mà hai người bọn họ vẫn không hề cảm kích Long Thần.Bạch Thế Kỷ dẫn đầu phát động công kích về phía Long Thần.
Thực lực hắn là Long Mạch cảnh đệ thất trọng hoàn toàn bạo phát, khí thế cường đại áp tới Long Thần như cuồng phong bạo vũ.
Thế nhưng, Bạch Thế Kỷ vô cùng kinh ngạc khi thấy Long Thần không lui nửa bước, bộ dạng vẫn bình tĩnh như thường.
"Muốn liều chết chống đỡ sao? Quật cường có ích gì chứ!"
"Thật ra ngươi cũng không phải là phế vật, chỉ có điều số mệnh ngươi đến đây là kết thúc rồi."
Lúc này Long Thần đang âm thầm điều động chân khí trong cơ thể, cỗ chân khí màu đỏ dần dần ngưng tụ hóa thành trường long bao quanh thân thể hắn.
Theo quá trình chân khí ngưng tụ, Long Thần phát hiện áp lực chung quanh cũng từ từ giảm bớt, cho tới khi không còn bị ảnh hưởng chút nào.
"Thật sao?"
Long Thần cười lạnh một tiếng, hai chân giẫm mạnh lao thẳng tới nghênh đón Bạch Thế Kỷ.
“Ầm!"Hai người giống như vẫn thạch đụng thẳng vào nhau.Lực lượng Tinh quang đối kháng với Ngũ Phương Chân Ma quyền phát ra tiếng nổ dữ dội, hai người bị lực phản chấn đẩy lùi về phía sau mấy bước.
Long Thần đón đỡ chính diện khiến cho Bạch Thế Kỷ thật sự kinh hãi, thậm chí Dương Vũ và Dương Linh Nguyệt cũng không dám tin. Sau đó bọn họ đột nhiên lộ vẻ mừng rỡ, bởi vì Long Thần có thể ngạnh kháng Bạch Thế Kỷ cho thấy thực lực hai người ngang nhau. Long Thần chống đỡ càng lâu, hi vọng của bọn họ lại càng lớn. Ánh mắt bọn họ vô cùng khẩn trương, trong lòng âm thầm cầu nguyện Long Thần càng mạnh càng tốt.
Vào lúc này, thanh âm Bạch Thế Kỷ truyền vào trong tai bọn họ.
"Nghe nói ngươi sử dụng Vẫn Tinh quyền đã tới trình độ đại thành. Bây giờ chứng kiến ta mới tin tưởng chuyện này, ngươi có thể chống đỡ năm lực lượng của ta đúng là rất giỏi."
Dương Vũ và Dương Linh Nguyệt nghe thế liền sợ hãi tái mặt, thì ra lúc nãy Bạch Thế Kỷ chỉ vận dụng năm thành lực lượng Ngũ Phương Chân Ma quyền mà thôi. Nếu như hắn dùng hết toàn lực, thậm chí thi triển U Minh Động Thiên Chỉ thì Long Thần làm sao chống lại?
Sắc mặt Dương Linh Nguyệt trắng bệch, còn Dương Vũ cũng thúc thủ vô sách.
Long Thần lại nhếch miệng cười nhạo, bởi vì hắn cũng chỉ dùng năm thành lực đạo. Cái tên kia còn tưởng mình tài giỏi hơn người, làm như trên đời này chỉ có một mình hắn biết ẩn giấu thực lực vậy.
Chỉ là hắn không có thời gian phụng bồi Bạch Thế Kỷ, thấy bộ dáng tên này đắc ý khoa khoang lập tức hạ quyết tâm kết thúc trận chiến.
"Bạch Thế Kỷ, nạp mạng đi!" Long Thần cười lớn.
Lúc này đã dò xét thực lực Bạch Thế Kỷ rõ ràng rồi, hiện tại hắn muốn giải quyết sớm tên này để đi cứu Dương Linh Thanh.
“Vụt!"Long Thần lao tới như tên bắn. Trong quá trình đó, hai tay hắn nhanh chóng kết ấn điều động chân khí chuẩn bị một kích tối cường.
"Bạch Thế Kỷ, chịu chết đi!"
Hai huynh muội Dương Vũ mở to mắt khiếp sợ nhìn vào Long Thần. Nhất là Dương Vũ rất là quen thuộc chiến kỹ Thương Long ấn. Không ngờ Long Thần chỉ tu luyện mười mấy ngày đã thi triển được Thương Long ấn. Bản thân hắn không ngừng tu luyện mất nửa năm mới đạt tới trình độ này, từ đó cho thấy thiên phú của Long Thần vượt xa hắn.
"Mười mấy ngày đã luyện xong Thương Long ấn. Không thể nào, tại sao hắn đột nhiên giỏi thế?"
Đây là ý niệm trong đầu Dương Linh Nguyệt và Dương Vũ, nhưng bọn họ vẫn chưa nhận ra chân khí màu đỏ khác thường của Long Thần.
Mắt thấy Long Thần khống chế một đầu trường long đỏ rực lao tới, Bạch Thế Kỷ vội vàng tập trung tinh thần đối phó.
"Thương Long ấn? Cảnh giới Long Mạch cảnh đệ lục trọng thi triển ra Thương Long ấn có bao nhiêu uy lực chứ? Để ta cho ngươi nếm thử mùi vị U Minh Động Thiên Chỉ."
"U Minh Động Thiên Chỉ - Hóa Ma nhất chỉ."
Lúc này Long Thần dẫn theo một ấn khí thế mãnh liệt xông tới.
Ngón tay Bạch Thế Kỷ lập lòe Hắc quang, chỉ thứ nhất trong U Minh Động Thiên Chỉ - Hóa Ma nhất chỉ trực tiếp va chạm với Long ảnh màu đỏ.
“Ầm!"Hai cỗ lực lượng nổ tung chấn cho lỗ tai mọi người đau nhói, làn sóng xung kích thổi tạt vào rừng rây ngã đổ chồng chất.
"Long Thần thi triển Thương Long ấn làm sao chống lại Hóa Ma nhất chỉ của Bạch Thế Kỷ chứ!"
Dương Vũ không hề lạc quan chút nào.
Bạch Thế Kỷ cũng nghĩ như thế, đột nhiên hắn cảm giác bên phía Long Thần truyền đến khí tức cường đại nhất thời trong lòng sợ hãi chí cực.
Sau đó hắn trơ mắt nhìn Hóa Ma nhất chỉ của mình bị Long ảnh công phá dần dần tiêu tán. Bạch Thế Kỷ còn chưa kịp phản ứng thì Long ảnh đã lao tới đánh trúng ngực hắn.
“A …aa … aaa!"Bạch Thế Kỷ kêu thảm một tiếng, há miệng phun ra một vòi máu tươi, thân thể lảo đảo té ngã xuống đất.
Tròng mắt hắn trợn trừng thật lớn, thần sắc kinh hãi không biết nên nói gì cho tốt.
Hắn căn bản không rõ tại sao một võ giả Long Mạch cảnh đệ lục trọng sử dụng Thương Long ấn lại mạnh mẽ như vậy.
Mặc dù uy lực Thương Long ấn đã yếu đi hơn phân nửa, nhưng mà đánh trúng Bạch Thế Kỷ chính diện vẫn khiến nội phủ hắn rung động tán loạn, cảm giác đau đớn xuyên tim không thể chịu nổi. Hắn chống tay xuống đất định bò dậy, nhưng chật vật mãi vẫn không đứng lên được.
Vốn là hai người Dương Vũ đã tuyệt vọng bỗng nhiên giật mình một cái, hắn dụi dụi mắt rồi kinh hô:"Không thể, làm sao như vậy được?"
Ánh mắt Dương Linh Nguyệt cũng trợn trừng thật lớn, bàn tay đỡ lấy y phục rách nát rời ra lúc nào không biết. Thế nhưng, bây giờ nàng hoàn toàn không để ý tới chuyện đó.
"Chuyện này là không thể!"
Nàng hoàn toàn không tưởng tượng nổi, Long Thần bất học vô thuật, bại gia chỉ tử trong mắt nàng đột nhiên biểu hiện quá mức cường đại. Hắn đánh bại Dương Chiến còn chưa tính, đánh bại nàng cũng không sao. Nhưng mà lúc này Long Thần còn đánh bại cả Bạch Thế Kỷ, vốn là thanh niên cao thủ chân chính tại Bạch Dương trấn.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Về phần hai người Bạch Chỉ Tinh và Bạch Thế Đông đã bị dọa cho sợ tái mặt rồi, hoàn toàn không dám động đậy một bước.
Bạch Thế Đông nhớ tới câu nói lúc trước với Bạch Thế Kỷ, nhất thời cảm thấy hai chân nhũn ra.
Bạch Thế Kỷ dốc toàn lực giãy dụa chỉ làm cho thương thế nội phủ nặng hơn, tầm mắt hắn bắt đầu mơ hồ. Sau đó một bóng người đi tới trước mặt hắn, người đó chính là Long Thần.
Một bàn tay to nắm lấy cổ họng hắn, mỗi một ngón tay xiết chặt khiến cho Bạch Thế Kỷ nghẹt thở:"Ta... ta sắp chết sao?"
“Phịch!"
Long Thần ném hắn sang một góc, lạnh lùng nói: "Đồ chó hoang, đợi lão tử cứu Linh Thanh trở về rồi sẽ lấy mạng chó của ngươi."
Thân ảnh hắn chớp lóe một cái, hai người Bạch Chỉ Tinh và Bạch Thế Đông đang canh giữ Dương Vũ lập tức kêu thảm.
Bạch Chỉ Tinh bị Long Thần đánh hôn mê bất tỉnh, còn Bạch Thế Đông sợ quá tự động té ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm Long Thần. Bãi cỏ dưới mông hắn lúc này đã ướt nhẹp rồi.
Long Thần hung hăng tung một cước đạp ngất hắn.
"Con mẹ ngươi, hễ động một tý là cứt đái tùm lum, thối chết đi được. Sau này lão tử gặp một lần đánh một lần, xem ngươi mỗi ngày đi tiểu mấy lần."
Sau khi nói xong, hắn bỏ qua Dương Vũ đang nhìn mình khiếp sợ, cười nhạt nói:"Dương Linh Nguyệt, ngươi biểu diễn thân thể thiếu nữ lã lướt động lòng người đối với đường đệ của mình không cảm thấy mất lịch sự sao?"
Dương Linh Nguyệt đến bây giờ mới phát hiện y phục trên người mình biến đâu mất rồi lúc này nàng mới hét lên một tiếng, hai tay cuống quít nhặt mấy mảnh vải dưới đất lên che thân. Ánh mắt nàng vẫn không quên liếc sang Long Thần, hẳn là trách hắn dám trêu chọc mình.
Long Thần không có hứng thú với nàng, nói thẳng vào chính đề: "Ta đi cứu Linh Thanh, hai người các ngươi khống chế tốt ba người này. Ngươi nói cho ta biết Dương Linh Thanh đang ở đâu?"
Mặc dù hắn thông minh tuyệt đỉnh cũng đoán không ra nguyên nhân chân chính.
Lúc này hắn nghe thấy phía trước loáng thoáng có thanh âm đánh nhau truyền tới, hắn lập tức vận lực phóng thẳng tới.
Trước mắt hắn là một mảnh đất trống, hai người đang đánh nhau chết sống lại là cặp đôi mập mờ Dương Linh Nguyệt và Bạch Thế Kỷ.
Long Thần quét mắt nhìn một vòng, Dương Vũ đã ngã xuống đất, mặt mày trắng bệch dọa người, chỉ có ánh mắt phẫn nộ đang nhìn chằm chằm Bạch Thế Kỷ. Còn Bạch Chỉ Tinh và Bạch Thế Đông đang ở bên đó chế trụ Dương Vũ, không cho hắn có cơ hội giãy dụa.
Bạch Thế Kỷ chỉ là đùa bỡn với Dương Linh Nguyệt mà thôi, hắn hoàn toàn có thể đánh bại Dương Linh Nguyệt nhưng không có hạ thủ. Mỗi lần hắn ra chiêu lại xé rách một mảnh y phục trên người nàng.
Đánh nhau cho đến bây giờ, y phục trên người Dương Linh Nguyệt đã rơi mất bảy phần rồi, cảnh xuân lộ ra gần hết lại không có cách nào vãn hồi cục diện. Trong đôi mắt nàng đã lộ vẻ tuyệt vọng, chiến đấu không có một chút sức lực.
"Bạch Thế Kỷ, ngươi là tên khốn kiếp."
Mắt thấy Bạch Thế Kỷ chộp tới ngực nàng, Dương Linh Nguyệt nhất thời gào lên tê tâm liệt phế.
Dương Linh Nguyệt rõ ràng Bạch Thế Kỷ đang muốn làm gì, nguyên bản nàng đúng là có ý với hắn, cũng ảo tưởng chính mình sẽ có một ngày hạnh phúc. Nhưng mà cái ngày đó tới quá nhanh, thậm chí còn phải bày trò trước mặt ca ca mình. Vì thế trong lòng nàng vô cùng đau khổ, bị giày vò nước mắt tràn mi.
"Bạch Thế Kỷ, tại sao? Tại sao Bạch gia các ngươi đối xử với chúng ta như vậy? Ngươi muốn giết thì giết, không được chà đạp muội muội của ta, không được!"
Dương Vũ đã bị trọng thương, lúc này Bạch Thế Đông và Bạch Chỉ Tinh liên thủ khống chế không cho hắn động đậy.
"Ca, cứu ta!"
Thanh âm Dương Linh Nguyệt truyền tới khiến cho Dương Vũ tức giận vùng vẫy, tròng mắt hắn lồi lên như muốn nứt ra. Nhưng thân thể hắn đã vô lực, mỗi lần cử động lại nhức nhối không thể chịu nổi.
Lúc nãy Bạch Thế Thần và Bạch Thế Kỷ liên thủ đối phó hắn, lại còn là âm mưu đánh lén nên hạ thủ vô cùng dễ dàng.
Hắn không cam lòng nhìn muội muội của mình bị người ta làm nhục. Thế nhưng, lúc này đây hắn có thể làm gì?
Trong lúc hai người đã tuyệt vọng, từ trong rừng cây truyền đến tiếng gió rít. Một thân ảnh hiện ra cách vị trí Bạch Thế Kỷ không xa, người này vừa nhìn đã trợn mắt kinh ngạc khi thấy cảnh tượng kinh hoàng thế kia.
Người tới hiển nhiên là Long Thần.
Thấy Long Thần xuất hiện đúng lúc, Bạch Thế Kỷ đành phải thu hồi tay lại, mỉm cười âm tàn với Long Thần: "Ta đang định làm việc xong lại đi tìm ngươi. Không nghĩ tới tiểu tử nhà ngươi tự nạp mạng tới cửa rồi. Cũng tốt, ta trước tiên giải quyết ngươi, sau đó lại hưởng dụng tiểu yêu nữ thơm tho này."
Vốn là Dương Linh Nguyệt và Dương Vũ đang mừng rỡ khi thấy có người chạy tới, nhưng vừa nhận ra Long Thần thì bọn họ lại lộ vẻ thất vọng, cuối cùng cắn răng quay mặt sang hướng khác.
Long Thần đến cũng như không, rõ ràng là đưa thêm một mạng vô ích.
Vấn đề là bọn họ trước kia thân cận Bạch gia, bài xích Long Thần, lúc này ngược lại bị người ta hạ độc thủ khó tránh khỏi suy nghĩ bị Long Thần cười nhạo. Hơn nữa, Long Thần chỉ là võ giả Long Mạch cảnh đệ ngũ trọng làm sao đánh lại Bạch Thế Kỷ?
Có thể nói Long Thần xuất hiện chỉ kéo dài thêm chút ít thời gian chịu nhục và tử vong mà thôi, hoàn toàn không có khả năng vãn hồi cục diện.
Bạch Thế Đông và Bạch Chỉ Tinh có chút khẩn trương, nhưng mà Bạch Thế Kỷ vẫn còn ở đây, vì thế bọn họ mới yên tâm chờ xem kịch vui.
Nhất là Bạch Thế Đông lúc trước bị Long Thần trêu chọc mất hết thể diện, nhưng lại không dám báo thù. Hiện tại hắn thấy bên mình thế mạnh mới cười lạnh nói:"Thế Kỷ ca, chờ ngươi đánh hắn trọng thương có thể để ta giết hắn không?"
Bạch Thế Kỷ không quản Dương Linh Nguyệt nữa, mà quay sang đối mặt với Long Thần:"Hi vọng không đến nổi một chiêu là chết, nếu hắn còn thở thì để cho ngươi giải quyết!"
Thấy Dương Vũ và Dương Linh Nguyệt quay mặt sang nơi khác, Long Thần nhất thời giận dữ thở phì phì.
Hai người này hiển nhiên là nhìn không tốt hắn, bản thân hắn cũng lười cứu bọn họ. Hắn trực tiếp bỏ qua làm như không thấy Bạch Thế Kỷ, nhìn sang Dương Linh Nguyệt nhìn quần áo xốc xếch, nói:"Linh Thanh đâu?"
Dương Linh Nguyệt lại không thèm để ý tới hắn, nàng chỉ lo lắng kéo lại y phục rách nát, cố gắng che kín cơ thể mình.
Bản thân nàng cũng không đánh giá cao Long Thần, hắn đến cũng như không. Lúc này tâm lý nàng còn đang hoảng loạn, tạm thời mất đi năng lực suy tư.
Lại bị một người nữa ngó lơ, lần này Long Thần nổi giận đùng đùng. Hắn tức giận không phải vì đám người Dương Linh Nguyệt, mà là vì không ai trả lời hắn Dương Linh Thanh đang ở đâu.
"Dương Linh Nguyệt, Dương Vũ, ta hỏi tổ sư cha các ngươi, Linh Thanh đi đâu rồi?"
Dương Vũ và Dương Linh Nguyệt không hề lên tiếng, để mặc cho Long Thần tự biên tự diễn. Về phần Long Thần cũng quên mất Bạch Thế Kỷ đang nổi giận y như mình.Hai tên này tức giận đều là vì người ta ngó lơ, sự tình đúng là khôi hài tới cực điểm.
Trong mắt Bạch Thế Kỷ bắn ra sát khí, bộ dạng âm trầm chuẩn bị bạo động.
Hắn chậm rãi đi từng bước đến gần Long Thần, giọng nói lạnh lẽo như nước hồ mùa đông:
"Ngươi chết đến nơi rồi còn muốn làm anh hùng. Ngươi chà đạp đệ đệ của ta đáng chết ngàn lần, nếu không phải vì ông nội ta dặn dò, nhà ngươi đã đi gặp lão phụ thân phế vật từ lâu rồi."
"Ngươi nói cái gì?"
Long Thần nắm chặt quả đấm, hắn ghét nhất chính là người khác nói phụ thân của mình là phế vật. Nhất là câu nói kia từ trong miệng Bạch Thế Kỷ lại càng khó chịu, bởi vì tên này là nhi tử Bạch Triển Hùng.
"Nữ nhân kia cũng thật đáng buồn, nếu như nàng biết người của Bạch gia hạ sát thủ đối với đệ tử Dương gia. Không biết nàng suy nghĩ thế nào đây?"
Trong lòng Long Thần vô cùng phẫn nộ, hai người Dương Vũ và Dương Linh Nguyệt biểu hiện càng thêm khó coi. Huống chi, hắn không biết tình hình Dương Linh Thanh lúc này ra sao.
Hắn chợt nhớ ra Bạch Thế Thần cũng không có ở nơi này, thời điểm tiến vào Đại hoang sơn, hắn có vẻ ưa thích Dương Linh Thanh.
Rồi Long Thần lại nghĩ tới Bạch Thế Kỷ định làm chuyện gì với Dương Linh Nguyệt nhất thời có dự cảm xấu. Cuối cùng hắn điều động chân khí toàn thân tràn vào sáu đạo Long mạch.
Trong quá trình này, hắn cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ như khi biến thân, xương cốt toàn thân, tứ chi, làn da dần dần hiện ra màu đỏ như máu.
"Nếu như Linh Thanh có chuyện gì, ta sẽ cho Bạch gia chôn cùng."
Cho đến cuối cùng, hai tròng mắt Long Thần cũng đỏ rực, một cỗ chân khí mạnh mẽ bộc phát chấn động rừng cây.
Bạch Thế Kỷ hiển nhiên sẽ không để hắn tùy ý rời khỏi, nếu muốn cứu Dương Linh Thanh nhất định phải giết chết tên này trong thời gian ngắn nhất. Đồng thời đây cũng là mục tiêu của hắn trong chuyến đi này.
Thấy Long Thần bộc phát khí thế kinh khủng, Bạch Thế Kỷ khẽ nhíu mày lo lắng:"Không trách được dám càn rỡ trước mặt ta, thì ra là đã đạt tới Long Mạch cảnh đệ lục trọng. Chỉ bằng vào trình độ này đã muốn đối phó ta? Nhận lấy cái chết đi!"
Bạch Thế Kỷ vừa nói dứt lời, ánh mắt Dương Vũ và Dương Linh Nguyệt khẩn trương nhìn sang. Trên thực tế, trong tiềm thức bọn họ luôn kỳ vọng Long Thần có thể kiên trì càng lâu càng tốt.
Nghe tới Long Thần đã đạt tới Long Mạch cảnh đệ lục trọng, trong lòng bọn họ vui mừng quá mức. Nói không chừng sẽ có thể trì hoãn tới lúc có người cứu viện.
Rốt cuộc vẫn có một tia hi vọng, nhưng mà hai người bọn họ vẫn không hề cảm kích Long Thần.Bạch Thế Kỷ dẫn đầu phát động công kích về phía Long Thần.
Thực lực hắn là Long Mạch cảnh đệ thất trọng hoàn toàn bạo phát, khí thế cường đại áp tới Long Thần như cuồng phong bạo vũ.
Thế nhưng, Bạch Thế Kỷ vô cùng kinh ngạc khi thấy Long Thần không lui nửa bước, bộ dạng vẫn bình tĩnh như thường.
"Muốn liều chết chống đỡ sao? Quật cường có ích gì chứ!"
"Thật ra ngươi cũng không phải là phế vật, chỉ có điều số mệnh ngươi đến đây là kết thúc rồi."
Lúc này Long Thần đang âm thầm điều động chân khí trong cơ thể, cỗ chân khí màu đỏ dần dần ngưng tụ hóa thành trường long bao quanh thân thể hắn.
Theo quá trình chân khí ngưng tụ, Long Thần phát hiện áp lực chung quanh cũng từ từ giảm bớt, cho tới khi không còn bị ảnh hưởng chút nào.
"Thật sao?"
Long Thần cười lạnh một tiếng, hai chân giẫm mạnh lao thẳng tới nghênh đón Bạch Thế Kỷ.
“Ầm!"Hai người giống như vẫn thạch đụng thẳng vào nhau.Lực lượng Tinh quang đối kháng với Ngũ Phương Chân Ma quyền phát ra tiếng nổ dữ dội, hai người bị lực phản chấn đẩy lùi về phía sau mấy bước.
Long Thần đón đỡ chính diện khiến cho Bạch Thế Kỷ thật sự kinh hãi, thậm chí Dương Vũ và Dương Linh Nguyệt cũng không dám tin. Sau đó bọn họ đột nhiên lộ vẻ mừng rỡ, bởi vì Long Thần có thể ngạnh kháng Bạch Thế Kỷ cho thấy thực lực hai người ngang nhau. Long Thần chống đỡ càng lâu, hi vọng của bọn họ lại càng lớn. Ánh mắt bọn họ vô cùng khẩn trương, trong lòng âm thầm cầu nguyện Long Thần càng mạnh càng tốt.
Vào lúc này, thanh âm Bạch Thế Kỷ truyền vào trong tai bọn họ.
"Nghe nói ngươi sử dụng Vẫn Tinh quyền đã tới trình độ đại thành. Bây giờ chứng kiến ta mới tin tưởng chuyện này, ngươi có thể chống đỡ năm lực lượng của ta đúng là rất giỏi."
Dương Vũ và Dương Linh Nguyệt nghe thế liền sợ hãi tái mặt, thì ra lúc nãy Bạch Thế Kỷ chỉ vận dụng năm thành lực lượng Ngũ Phương Chân Ma quyền mà thôi. Nếu như hắn dùng hết toàn lực, thậm chí thi triển U Minh Động Thiên Chỉ thì Long Thần làm sao chống lại?
Sắc mặt Dương Linh Nguyệt trắng bệch, còn Dương Vũ cũng thúc thủ vô sách.
Long Thần lại nhếch miệng cười nhạo, bởi vì hắn cũng chỉ dùng năm thành lực đạo. Cái tên kia còn tưởng mình tài giỏi hơn người, làm như trên đời này chỉ có một mình hắn biết ẩn giấu thực lực vậy.
Chỉ là hắn không có thời gian phụng bồi Bạch Thế Kỷ, thấy bộ dáng tên này đắc ý khoa khoang lập tức hạ quyết tâm kết thúc trận chiến.
"Bạch Thế Kỷ, nạp mạng đi!" Long Thần cười lớn.
Lúc này đã dò xét thực lực Bạch Thế Kỷ rõ ràng rồi, hiện tại hắn muốn giải quyết sớm tên này để đi cứu Dương Linh Thanh.
“Vụt!"Long Thần lao tới như tên bắn. Trong quá trình đó, hai tay hắn nhanh chóng kết ấn điều động chân khí chuẩn bị một kích tối cường.
"Bạch Thế Kỷ, chịu chết đi!"
Hai huynh muội Dương Vũ mở to mắt khiếp sợ nhìn vào Long Thần. Nhất là Dương Vũ rất là quen thuộc chiến kỹ Thương Long ấn. Không ngờ Long Thần chỉ tu luyện mười mấy ngày đã thi triển được Thương Long ấn. Bản thân hắn không ngừng tu luyện mất nửa năm mới đạt tới trình độ này, từ đó cho thấy thiên phú của Long Thần vượt xa hắn.
"Mười mấy ngày đã luyện xong Thương Long ấn. Không thể nào, tại sao hắn đột nhiên giỏi thế?"
Đây là ý niệm trong đầu Dương Linh Nguyệt và Dương Vũ, nhưng bọn họ vẫn chưa nhận ra chân khí màu đỏ khác thường của Long Thần.
Mắt thấy Long Thần khống chế một đầu trường long đỏ rực lao tới, Bạch Thế Kỷ vội vàng tập trung tinh thần đối phó.
"Thương Long ấn? Cảnh giới Long Mạch cảnh đệ lục trọng thi triển ra Thương Long ấn có bao nhiêu uy lực chứ? Để ta cho ngươi nếm thử mùi vị U Minh Động Thiên Chỉ."
"U Minh Động Thiên Chỉ - Hóa Ma nhất chỉ."
Lúc này Long Thần dẫn theo một ấn khí thế mãnh liệt xông tới.
Ngón tay Bạch Thế Kỷ lập lòe Hắc quang, chỉ thứ nhất trong U Minh Động Thiên Chỉ - Hóa Ma nhất chỉ trực tiếp va chạm với Long ảnh màu đỏ.
“Ầm!"Hai cỗ lực lượng nổ tung chấn cho lỗ tai mọi người đau nhói, làn sóng xung kích thổi tạt vào rừng rây ngã đổ chồng chất.
"Long Thần thi triển Thương Long ấn làm sao chống lại Hóa Ma nhất chỉ của Bạch Thế Kỷ chứ!"
Dương Vũ không hề lạc quan chút nào.
Bạch Thế Kỷ cũng nghĩ như thế, đột nhiên hắn cảm giác bên phía Long Thần truyền đến khí tức cường đại nhất thời trong lòng sợ hãi chí cực.
Sau đó hắn trơ mắt nhìn Hóa Ma nhất chỉ của mình bị Long ảnh công phá dần dần tiêu tán. Bạch Thế Kỷ còn chưa kịp phản ứng thì Long ảnh đã lao tới đánh trúng ngực hắn.
“A …aa … aaa!"Bạch Thế Kỷ kêu thảm một tiếng, há miệng phun ra một vòi máu tươi, thân thể lảo đảo té ngã xuống đất.
Tròng mắt hắn trợn trừng thật lớn, thần sắc kinh hãi không biết nên nói gì cho tốt.
Hắn căn bản không rõ tại sao một võ giả Long Mạch cảnh đệ lục trọng sử dụng Thương Long ấn lại mạnh mẽ như vậy.
Mặc dù uy lực Thương Long ấn đã yếu đi hơn phân nửa, nhưng mà đánh trúng Bạch Thế Kỷ chính diện vẫn khiến nội phủ hắn rung động tán loạn, cảm giác đau đớn xuyên tim không thể chịu nổi. Hắn chống tay xuống đất định bò dậy, nhưng chật vật mãi vẫn không đứng lên được.
Vốn là hai người Dương Vũ đã tuyệt vọng bỗng nhiên giật mình một cái, hắn dụi dụi mắt rồi kinh hô:"Không thể, làm sao như vậy được?"
Ánh mắt Dương Linh Nguyệt cũng trợn trừng thật lớn, bàn tay đỡ lấy y phục rách nát rời ra lúc nào không biết. Thế nhưng, bây giờ nàng hoàn toàn không để ý tới chuyện đó.
"Chuyện này là không thể!"
Nàng hoàn toàn không tưởng tượng nổi, Long Thần bất học vô thuật, bại gia chỉ tử trong mắt nàng đột nhiên biểu hiện quá mức cường đại. Hắn đánh bại Dương Chiến còn chưa tính, đánh bại nàng cũng không sao. Nhưng mà lúc này Long Thần còn đánh bại cả Bạch Thế Kỷ, vốn là thanh niên cao thủ chân chính tại Bạch Dương trấn.
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Về phần hai người Bạch Chỉ Tinh và Bạch Thế Đông đã bị dọa cho sợ tái mặt rồi, hoàn toàn không dám động đậy một bước.
Bạch Thế Đông nhớ tới câu nói lúc trước với Bạch Thế Kỷ, nhất thời cảm thấy hai chân nhũn ra.
Bạch Thế Kỷ dốc toàn lực giãy dụa chỉ làm cho thương thế nội phủ nặng hơn, tầm mắt hắn bắt đầu mơ hồ. Sau đó một bóng người đi tới trước mặt hắn, người đó chính là Long Thần.
Một bàn tay to nắm lấy cổ họng hắn, mỗi một ngón tay xiết chặt khiến cho Bạch Thế Kỷ nghẹt thở:"Ta... ta sắp chết sao?"
“Phịch!"
Long Thần ném hắn sang một góc, lạnh lùng nói: "Đồ chó hoang, đợi lão tử cứu Linh Thanh trở về rồi sẽ lấy mạng chó của ngươi."
Thân ảnh hắn chớp lóe một cái, hai người Bạch Chỉ Tinh và Bạch Thế Đông đang canh giữ Dương Vũ lập tức kêu thảm.
Bạch Chỉ Tinh bị Long Thần đánh hôn mê bất tỉnh, còn Bạch Thế Đông sợ quá tự động té ngã xuống đất, sắc mặt trắng bệch nhìn chằm chằm Long Thần. Bãi cỏ dưới mông hắn lúc này đã ướt nhẹp rồi.
Long Thần hung hăng tung một cước đạp ngất hắn.
"Con mẹ ngươi, hễ động một tý là cứt đái tùm lum, thối chết đi được. Sau này lão tử gặp một lần đánh một lần, xem ngươi mỗi ngày đi tiểu mấy lần."
Sau khi nói xong, hắn bỏ qua Dương Vũ đang nhìn mình khiếp sợ, cười nhạt nói:"Dương Linh Nguyệt, ngươi biểu diễn thân thể thiếu nữ lã lướt động lòng người đối với đường đệ của mình không cảm thấy mất lịch sự sao?"
Dương Linh Nguyệt đến bây giờ mới phát hiện y phục trên người mình biến đâu mất rồi lúc này nàng mới hét lên một tiếng, hai tay cuống quít nhặt mấy mảnh vải dưới đất lên che thân. Ánh mắt nàng vẫn không quên liếc sang Long Thần, hẳn là trách hắn dám trêu chọc mình.
Long Thần không có hứng thú với nàng, nói thẳng vào chính đề: "Ta đi cứu Linh Thanh, hai người các ngươi khống chế tốt ba người này. Ngươi nói cho ta biết Dương Linh Thanh đang ở đâu?"
Tác giả :
Phong Thanh Dương