Long Hồn (Khúc Điều Chi Thương)
Chương 88: Lần thứ hai gia tộc họp mặt

Long Hồn (Khúc Điều Chi Thương)

Chương 88: Lần thứ hai gia tộc họp mặt

“Thiên Hành… ngươi còn nhớ rõ chúng ta lần đầu tiên gặp mặt trong Long Hồn… Lúc đó, ta đã cảm thấy ngươi rất quen thuộc, nhưng lại nghĩ không ra rốt cuộc đã gặp nhau ở nơi nào, về sau mới biết được, thì ra… Trên thế giới sẽ có chuyện trùng hợp như vậy, tựa như trong phim, ha ha, hiện tại nhớ tới, chúng ta giống như đã quen biết từ lâu rồi." Ta không có mở mắt, vẫn giữ tư thế như vậy, hưởng thụ được ánh dương quang rửa tội.

“Đúng vậy a, bây giờ nhìn lại, chúng ta tựa như đã bên nhau cả đời, nhàn nhã như vậy, đã lâu rồi không có tìm được cảm giác như vậy, Phong…" hay tay Thiên Hành trên hông của ta siết nhẹ một cái, phảng phất như muốn đem thân thể ta khảm vào cơ thể hắn, ***g ngực rộng lớn, cho ta cảm giác an toàn vô hạn.

“Thiên Hành, nếu như ngươi không thực hiện hôn ước, cha mẹ của ngươi…" Tuy ta biết rõ tình huống hiện tại ta không nên nói ra những chuyện làm phá hư không khí như thế, nhưng ta hy vọng người ta yêu được hạnh phúc, hy vọng hắn có thể không phụ lòng cha mẹ.

“Phong, ta nghĩ, nếu như cha mẹ dưới suối vàng có biết, biết rõ ta giờ phút này hạnh phúc như thế, biết rõ hạnh phúc cả đời của ta đều đặt ở trên người của ngươi, ta nghĩ, bọn họ cũng sẽ không lo lắng, bọn họ cũng sẽ vì ta mà cảm thấy cao hứng, không phải sao?" hai cánh tay to lớn của Thiên Hành lại càng ôm chặt lấy ta hơn, bên tai của ta chậm rãi nói.

“Thiên Hành…" Ta nghiêng thân thể, kéo đầu Thiên Hành xuống, nhẹ nhàng hôn môi hắn, muốn nhấm nháp vị ngọt ngào của nó. Thong thả mà thưởng thức, nụ hôn không mang theo dục vọng cuông nhiệt, trong khe hở bật ra sợi sợi mật ý…

… Hồi lâu

“Phong, chúng ta trở về đi." Nụ hôn dài vừa dứt, Thiên Hành thở nhẹ nói.

“Ân, ta mệt, ngươi ôm ta trở về đi, nhưng ta không phải bạn học của gối ôm! Ha ha." Ta híp mắt, hưởng thụ lấy từng giây từng phút thời gian chỉ có hai người.

“Tuân mệnh!" Thiên Hành dưới ánh mặt trời khuôn mặt tươi cười mang theo hạnh phúc vô hạn, hai tay dùng sức một cái, liền đem cả người ta đều bế lên, ta thuận thế đem cánh tay choàng lên cổ của hắn, cùng trở về xe.

Một đường trầm tĩnh, ta ngồi ở ghế phụ, nhìn một bên mặt cương nghị của Thiên Hành, ngủ không được, phảng phất như hàng mỹ nghệ ngắm hoài không chán, hồi tưởng lại quá khứ, phảng phất giống như Mộng.

“Đang suy nghĩ gì?" Thiên Hành không có nhìn ta, nhìn thẳng phía trước hỏi, hiển nhiên ánh mắt của ta đã khiến cho hắn chú ý.

“Nhớ ngươi." Ta nói một câu thật lòng.

“Phong." Thiên Hành không nói thêm gì nữa, thực sự một câu mà còn hơn thiên ngôn vạn ngữ.

“Tới nhà." Thiên Hành quen thuộc lái xe tiến vào ga-ra của ta, tựa hồ con đường này hắn đã đi qua hàng trăm lần.

“Ôm ta vào nhà." Ta chẳng muốn đi, đã có người hầu, không cần phải động thân.

Lúc này Thiên Hành không hề như vừa rồi, ngược lại học ta ngày hôm qua, trực tiếp đem ta khiêng vào nhà. Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trên cầu thang, ta cứ như vậy bị khiêng vào phòng ngủ.

“Gối ôm đồng học, ta muốn ngủ." Nằm vật xuống giường lớn, đẩy ra bàn tay đang tác quái của Thiên Hành, ôm lấy ***g ngực khiến ta lưu luyến chìm vào mộng đẹp, trong mộng… Có hắn.

Tối hôm đó.

“Phong, ngày mai gia tộc họp mặt, ngoại trừ vài người chúng ta còn có,Đàm Thanh, Khúc, Hạ Đích, Quỷ Nhãn bọn họ cũng sẽ đến." thanh âm Thiên Hành truyền đến, xem ra hắn đã biết ta tỉnh, cắt đứt chuyện tốt ta đang hưởng thụ gối ôm.

“Tối hôm nay họp mặt vậy nên nghỉ ngơi thật tốt, đúng rồi, các ngươi khi nào thì quyết định họp mặt?" Ta lại nép vào trên người gối ôm chỉ giành riêng cho ta, tiếp tục hưởng thụ.

“Chính là khi hệ thống vừa thông báo xong, lúc ấy ngươi không login." Thiên Hành làm tròn bổn phận là gối ôm, cho ta cảm giác hắn suốt một ngày tựa hồ chỉ duy trì một tư thế, bởi vì thường niên dưỡng thành thói quen bình thường ta chỉ ngủ mấy giờ mà bây giờ ta lại có thể ngủ an ổn như thế cả một ngày.

“A, mấy ngày hôm trước có mấy công ty muốn quấy phá chúng ta, ngày đó ta thức suốt đêm chính là đi xử lý những việc kia." Nói đến đây, ta lại nghĩ tới mấy tên bằng hữu xấu, nếu bọn họ biết Long Hồn đóng cửa để nâng cấp còn kéo dài đến năm ngày, không biết bọn họ sẽ có biểu tình gì?

“A, Thì ra là như vậy." Thiên Hành hiểu ý nhẹ gật đầu, không có hỏi lại. Ta nghĩ hắn đã biết rõ, những chuyện này căn bản không làm khó được ta.

“Thiên Hành, có muốn xem hình khi ta còn bé không?" Đột nhiên ta cao hứng, cũng không đợi Thiên Hành trả lời, ta bắt đầu lục tung khắp phòng.

“Lão thiên a! Tiểu Phong, ngươi khi còn bé thật đáng yêu!" Thiên Hành trong tay cầm album ảnh từ nhỏ đến lớn của ta, mà ngón tay hắn chỉ vào một tấm ảnh trong đó, lúc đó ta học cấp 2, cùng cha mẹ du lịch, ta bị vị mụ mụ thân ái mẹ ép buộc chụp nó, nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn chu ra có thể nhìn ra ta lúc đó không tình nguyện đến cỡ nào.

“Ta trước kia không thích chụp ảnh, nhưng bất đắc dĩ ta lại có một người mẹ là một người cuồng chụp ảnh, nàng coi ta giống như một con búp bê, từ nhỏ đã ép ta làm người mẫu cho nàng, đem ta hóa trang giống như tiểu oa nhi." Trong lời nói tuy như nén giận, nhưng trong lòng ta một điểm tức giận cũng không có, bởi vì ta biết rõ, cha mẹ thương yêu ta nhất.

“Ha ha! Tiểu Phong, ngươi bao lớn mà còn mặc quần yếm chụp ảnh! Ha ha ha" Thiên Hành giơ lên một tấm ảnh, cười ngửa tới ngửa lui.

“Uy! Lấy ra lấy ra!" Đáng chết, lại quên còn có một tấm ảnh như vậy! Đó là lúc ta lên tiểu học, có một ngày mụ mụ đột nhiên cầm một thứ với quý danh là quần yếm về nhà, bắt ta mặc nó, ta còn nhớ rất rõ, trên cái quần kia, còn có in hình một con chuột, nghe mẹ nói, đó là nhân vật hoạt hình yêu thích của nàng khi còn bé.

Mẹ thấy liền thích, không để ý cha phản đối, muốn mua trở về cho ta mặc, còn mỹ kỳ danh viết sau tấm ảnh một cậu — Kỹ niệm xưa, cười khổ, đó không phải là kỹ niệm của ta a!

“Phong… Cám ơn ngươi, cám ơn ngươi chịu cùng ta chia xẻ những thứ này…" Thiên Hành cười, chăm chú nhìn ta, bên tai ta nỉ non.

“Thiên Hành, trao đổi đi!" Bị hắn thấy được tấm ảnh đó thật sự khiến ta bất ngờ, đương nhiên phải đòi lại lợi tức!

“Ta từ nhỏ đã chán ghét chụp ảnh, trong nhà của ta, chỉ có ảnh khi ta tốt nghiệp các cấp thôi, đã làm ngươi thất vọng rồi, hắc hắc!" Thiên Hành trong lời nói mang theo chút cảm giác hả hê.

“Ngươi chiếm tiện nghi của ta!" Ta bắt một cái gối đầu hướng trên người Thiên Hành đánh tới, sau khi xem qua ảnh chụp của ta, hai người như trở về thời thơ ấu bắt đầu cầm gối đầu triển khai cuộc đại chiến bằng gối đầu, đến khi võ gối bị rách tung, cả phòng đều là vũ mao bay tứ tán,lúc đó mới ngừng lại được.

“Cho ngươi một kinh hỉ!" Nhìn xem cả phòng vũ mao tung bay, ta đột nhiên nghĩ đến lúc trước có xây trong phòng ngủ một cái cơ quan đặc biệt, tay dưới giường sờ soạng vài cái, rốt cục đụng phải một cái nút, dùng sức ấn xuống, lại nằm vào trong ngực Thiên Hành, “Nhìn lên trên."

Nóc phòng ngủ thong thả di động, chính giữa tách ra, hướng bốn phía lui về, chậm rãi, một bầu trời đầy sao chiếu rọi vào mắt của chúng ta. Đêm nay trăng không tròn, cũng không chiếu sáng lắm, nhưng những vì sao lại rất tỏa sáng, nhìn thấy bầu trời bao la như vậy, chúng ta đều yên tĩnh trở lại.

“Phong… Ta muốn ngươi." Thiên Hành hai tay ôm chặt hơn, bên tai truyền đến tiếng thở dốc của hắn.

Ta xoay người một cái, giạng hai chân ngồi ở trên người hắn, theo ý của hắn, cũng là lòng của mình…





“Rời giường đi a! Thái dương đã rọi đến mông rồi!" Một tia nắng chiếu vào mắt của ta, bị thanh âm bên tai quấy rầy, ta phất tay giống như đuổi ruồi, trở mình tiếp tục ngủ.

Thiên Hành chết tiệt, ngươi cho ta là thần a, nửa đêm mới ngủ, trời vừa sáng liền gọi ta thức, ngươi so với Hoàng Thế Nhân còn Hoàng Thế Nhân hơn!

“Đã đến trưa rồi, một hồi chúng ta còn phải đi họp mặt đó!" Thiên Hành vừa nói như vậy, ta mới nhớ tới ngày hôm qua hắn có nhắc qua, nguyên lai hôm nay ngày họp mặt gia tộc!

“Cho ta năm phút, ngươi đi lấy xe." Tưởng thời gian đã trễ, ta nhảy dựng lên.

“Không cần phải gấp gáp, còn thời gian, ngươi trước đi tắm." Thiên Hành vừa nói một bên đẩy ta vào phòng tắm.

Đến phòng tắm soi gương ta mới phát hiện, trên cổ có hai dấu hôn thật to…

“Thiên Hành!!!" Ta che lấy cổ lao ra khỏi phòng tắm, trông thấy nụ cười giảo hoạt trên mặt Thiên Hành liền biết hắn cố ý, mặc kệ nhiều việc như vậy, ta nhào tới, trên cổ của hắn hung hăng cắn một cái, đến khi Thiên Hành nhịn không được kêu lên ta mới thoả mãn bỏ ra.

“Tốt lắm, có thể được nghệ thuật gia ta đây tạo dấu ấn trên thân thể ngươi, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh!" Ta nhìn gương mặt Thiên Hành dở khóc dở cười, cố ý biểu hiện ra bộ dáng đạt được thành tựu.

“Nhanh đi rửa mặt đi, còn có nước miếng trên miệng!" Thiên Hành bất đắc dĩ, ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, vội vàng hối thúc.

Thiên! Không thể tưởng tượng được vừa rồi lại mất năm phút, ta không nhận ra mình đã cắn hắn lâu như vậy! Vội vàng chạy trở lại phòng tắm, tắm rữa sạch sẽ, thay quần áo, cùng Thiên Hành đến địa điểm họp mặt.

Lần này gia tộc họp mặt ở KTV, xem như theo mong muốn của Tiểu Yêu đã thành, Khúc chính là một người thích ca hát, cho tới bây giờ Micro không rời khỏi tay của nàng, một bài tiếp một bài, Đàm Thanh bọn họ mặc dù cùng chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt ở hiện thực,nhưng bởi vì trong trò chơi ở chung thật sự đủ lâu, mọi người gặp mặt rất hòa hợp.

Lúc này, ta quét mắt qua một phòng hào khí vui sướng, phảng phất mình cũng bị cuốn hút, như là trở về thời đại học, thời gian ta cùng hắn và đám bằng hữu điên khùng náo loạn.

Nhìn qua mọi người trong phòng, mỗi người trên mặt đều cười vui, nhưng duy chỉ có một người, hắn tựa hồ đang đắn đo cái gì, vẻ mặt nghiêm trọng, người này, chính là Tiểu Huy!

Rất nhanh, Tiểu Huy đã nhận ra ánh mắt của ta, quay đầu nhìn ta, trong mắt sáng tối, ánh mắt lập loè cho ta đoán ra, vấn đề Tiểu Huy phiền não, chỉ sợ cùng ta có quan hệ.

Ta cho Tiểu Huy một ánh mắt, ý bảo hắn đi ra ngoài nói chuyện, hắn suy nghĩ một chút, nhẹ gật đầu, trong mắt cảm giác như trút được gánh nặng. Ta vừa muốn rời đi, Thiên Hành liền đi theo, hiển nhiên hắn vừa rồi đã thấy ánh mắt trao đổi giữa chúng ta.

“Tiểu Huy, ngươi có gì cần nói với ta?" Ba người chúng ta quẹo vào một góc trong hành lang, trước mặt của ta chính là Tiểu Huy, đứng phía sau là Thiên Hành.

“Tiểu Phong… mấy ngày gần đây… ngươi nên cẩn thận một chút…" Tiểu Huy suy tư một hồi, vẫn nói ra.

“Có ý gì?" Thiên Hành vừa nghe lời này, có chút nóng vội hỏi.

“Ngươi muốn ta cẩn thận một chút? Ngươi có phải hay không nghe được gì đó? Hay là… Ngươi nhận được nhiệm vụ…?" Từ lần họp mặt trước, ta một mực chú ý đến Tiểu Huy, hắn lúc đó lời nói mập mờ, thật sự làm ta lo lắng, đây cũng không phải ta không tín nhiệm, mà là sự quan tâm đối với bằng hữu.

“Ngươi…" Tiểu Huy nghe được lời của ta, mở to hai mắt, nhưng lập tức liền khôi phục gương mặt không biểu tình ngày xưa. Nhưng chỉ một cái chớp mắt, cũng cho ta càng thêm khẳng định suy đoán của mình.

“Ta không có điều tra ngươi, chỉ là suy đoán." Đơn giản mấy câu, nhưng trấn an được tâm tình Tiểu Huy vậy là đủ rồi.

Thiên Hành tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng ta kéo tay của hắn, ý bảo hắn an tâm một chút chớ vội.

“Ta biết rõ, ngươi không có điều tra ta, đúng, ta là sát thủ." Tiểu Huy nhìn nhìn ta, lại nhìn nhìn Thiên Hành, rốt cục đem thân phận che dấu đã lâu nói ra, một câu nói kia, nặng như Thái Sơn!

Một sát thủ nếu như có thể dùng gương mặt thật trước mặt ngươi khác thừa nhận thân phận của mình, như vậy chỉ có hai loại khả năng, thứ nhất, ngươi là mục tiêu ám sát của hắn, hơn nữa không có khả năng sống sót. Thứ hai, giống như tình huống hiện tại của chúng ta, Tiểu Huy hoàn toàn tín nhiệm chúng ta!

“Ngươi…" Thiên Hành vừa mới đinh mở miệng, lại lâm vào trầm tư.

Ba người đứng ở góc tối không người cùng nhìn nhau, nửa ngày, Tiểu Huy rốt cục mở miệng lần nữa: “Ngày hôm qua ta nhận được một phần bưu kiện, là một nhiệm vụ mới, mục tiêu chính là ngươi… Thẩm Vũ Phong, thù lao được trả rất cao, gấp ba lần những nhiệm vụ khác…"

“Xem ra ta phải mời ngươi một bữa thịnh soạn rồi! Làm cho ngươi bị mất nhiệm vụ đáng giá." Ta nở nụ cười, có bằng hữu như thế, còn đòi hỏi gì nữa.

“Ngươi không lo lắng?" Tiểu Huy có chút giật mình. Chắc là hắn lần đầu tiên gặp qua người không sợ chết như ta.

“Ta biết là ai." Mỉm cười nhìn Tiểu Huy, mỗi chữ mỗi câu khẳng định nói, “Bạch Lãng."

“Làm sao ngươi biết? Chẳng lẽ… Ta hiểu rồi." Tiểu Huy đầu tiên là kinh ngạc, sau lại lâm vào trầm tư, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, cùng hắn tổ đội đã lâu như vậy, lần đầu tiên trông thấy trên mặt hắn có nhiều biểu cảm như vậy.

“Ha ha, Bạch Lãng cùng ta đối nghịch cũng không phải ngày một ngày hai, hai ngày trước chúng ta vừa mới đánh sập bốn công ty con dưới tay hắn, hắn không tìm ta gây phiền toái mới là lạ! Bất quá ngược lại ta thật không ngờ, bọn họ lại dùng chiêu này, chắc là chó cùng đường cắn bậy!"

“Ngươi đã đã biết, ta cũng yên tâm, ta vào trong trước." Tiểu Huy hướng chúng ta nhẹ gật đầu, lách mình rời đi.

“Tiểu Phong, rất lâu trước kia ngươi đã bắt đầu quan sát Tiểu Huy?" Thiên Hành lời này tuy là câu hỏi, nhưng lại giống như khẳng định.

“Đúng, còn nhớ lần đầu tiên họp mặt không?"

“Ngày đó… Ta chỉ chú ý đến ngươi…" Thiên Hành nói xong này, trên mặt lại hồng lên một chút, thật sự đáng yêu.

“Ngày đó nói đến việc Tiểu Huy và Tiểu Yêu làm sao quen biết, Tiểu Huy liền đem chủ đề chuyển hướng, khi đó ta đã cảm thấy không đúng, mặc kệ vì nguyên nhân gì, ta nghĩ muốn tìm hiểu một chút, vì vậy sau đó ta bất tri bất giác chú ý hắn.

Trong trò chơi, hắn là đạo tặc, tuy nhiên sử dụng kỹ năng lại cùng đạo tặc bình thường bất đồng, khi đánh quái, ngẫu nhiên thể hiển hiện ra khả năng quan sát nhạy cảm cùng năng lực phản ứng siêu cường, còn có thủ pháp công kích quái rất nhanh, đây là tuyệt đối không phải khả năng người bình thường có được.

Càng quan sát ta càng cảm thấy kỳ quái, hắn và Tiểu Yêu tựa hồ có ràng buộc nào đó, ta nghĩ Tiểu Yêu… Có lẽ đã từng đã cứu hắn, ăn ý giữa hai người cũng rất cao, nhưng quan sát thân thủ của Tiểu Yêu, lại không được như Tiểu Huy, như vậy ta liền suy đoán, có lẽ khi hắn làm nhiệm vụ bị thương, trùng hợp được Tiểu Yêu cứu." Ta từng điểm từng điểm đem thời gian quan sát dài của ta đối với Tiểu Huy cùng suy đoán của mình nói cho Thiên Hành nghe.

“Ân, cẩn thận ngẫm lại, xác thực là như thế, bất quá, hiện tại vấn đề trọng yếu không phải thảo luận thân phận Tiểu Huy là người thế nào!" trông thấy ánh mắt lo lắng của Thiên Hành, trong lòng ta dâng lên một cảm giác ngọt ngào khó tả.

“Thuê sát thủ cần gì?" Ta biết rõ hắn đang lo lắng, lo lắng Bạch Lãng không chỉ thuê một mình Tiểu Huy, còn có thể có những sát thủ khác tới giết ta. Chỉ ta không hiểu nỗi, bốn công ty nhỏ cộng thêm vài phần trăm cổ phiếu, tối đa cũng chỉ khiến cho Bạch Lãng mất đi 0,6 % số tiền mà hắn bỏ ra thuê sát thủ, chẳng lẽ còn có chuyện gì? Nói sao cũng vậy, ta chẳng qua là cần phải phản kích mà thôi.

“Ta hiểu được, Tiểu Phong, chuyện này để cho ta xữ lý." Thiên Hành chủ động xin đi giết giặc.

“Ngươi không phải đã đáp ứng không nhúng tay vào chuyện của ta sao?" Ta nhíu mày,ta khó hiểu, Thiên Hành đã quá hiểu tính cách của ta, sao lại nói ra như vậy?

“Không nên uổng phí thời gian, chỉ cần năm phút để thu dọn, ngươi cũng đừng có mãi lo công việc, còn có hai ngày, chúng ta hai người hảo hảo chơi đùa không vui sao?" Thiên Hành tự tin cười.

“Cái gì? Năm phút? Làm sao có thể?" Cho dù ta cùng đám bằng hữu kia cộng lại, muốn đánh đỗ Bạch Lãng hơn nữa còn muốn hắn mắc nợ ngập đầu cũng ít nhất phải mất thời gian một buổi tối, theo như lời Thiên Hành chỉ cần năm phút, quả thực không có khả năng!

“Ngươi đã quên Đại Hà rồi? Giao cho hắn, năm phút đã là quá nhiều." Thiên Hành ghé vào tai ta nói.

“Vậy… Đã như vậy, chúng ta có thể tiếp tục nghỉ ngơi rồi?" Nghe xong lời này, ta cũng bật cười, đã có osin sai vặt, làm gì mà phải cho người ta tiêu dao còn mình phải thức đêm chịu tội? Tuy nhiên ta đối với nhân vật hacker này không hiểu rõ lắm, nhưng Thiên Hành đã nói vậy, ta đây vô tin tưởng điều kiện!

“Đó là đương nhiên, cứ giao cho ta, chỉ cần cùng Đại Hà nói một tiếng là xong!" Thiên Hành cười mỉm nhìn ta.

“Vậy trở về thôi, đừng để cho mọi người chờ!" Cũng không nhìn Thiên Hành, ta liền kéo hắn đi trở về.

“Đó!" Vùa tiến vào phòng, chính là tiếng hoan hô đinh tai nhức óc, theo đó, còn có thứ nước gì đó hướng trên người chúng ta phun tới.

Thiên Hành phản ứng so với ta nhanh hơn, nhanh chóng kéo ta ra ngoài cửa, giúp cho y phục của chúng ta thoát qua một kiếp.

“Uy! Các ngươi thật không biết đùa! Thực mất hứng!" Khúc trong hơi thở mang theo hơi rượu xiên veo nói to.

Ta cùng Thiên Hành đứng ở cửa ra vào, Thiên Hành đứng ở phía sau ta, cố ý hành động làm người khác chú ý, cả đám chúng ta có chút mờ ám phải che dấu, tất cả mọi người bắt đầu chậm rãi tới gần Khúc, trong tay đều cầm ít đồ, Hạ Đích đứng ở bên cạnh Khúc, căn bản nhìn không ra những người phía sau có hành động mờ ám, vì phối hợp với mọi người, ta tận lực thu hút chú ý của Khúc, thẳng đến…

“1, 2, 3!" Tất cả mọi người vây quanh Khúc cùng Hạ Đích, trên tay mỗi người cần một chai nước, có rượu còn có coca, tóm lại thứ gì nước gì có thể, cuối cùng đem hai người bọn họ tưới ướt sũng.

“Ha ha ha!" Không biết là ai trước bạo cười ra tiếng, dẫn tới mọi người cùng nhau cười, cuối cùng ngay cả Khúc cùng Hạ Đích cũng nở nụ cười, bất quá Khúc cũng không phải là người dễ trêu chọc,liền cầm lấy một chai nước ngọt sốc lên hướng mọi người dội, đến khi cả phòng mọi người cùng nàng giống nhau mới dừng tay.

Lần thứ hai gia tộc họp mặt, mọi người lại giống như “Tiểu hài tử" chơi đùa, cuối cùng cũng đã kết thúc…
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại