Long Du Thiển Khê
Chương 14
“Tiên sinh, sắp hạ cánh rồi." Ngoài cửa truyền đến thanh âm báo cáo.
Trước kia bọn họ còn dám đẩy cửa vào mà thông báo, nhưng hiện tại thì.....
Long Thiên Thích đáp lời: “Đã biết."
Cúi đầu nhìn liếc mắt một cái, trên giường Nguyệt Khê đã ngủ say trên bạc thảm, ẩn ẩn có thể thấy được trên da thịt xinh đẹp những dấu hồng ngân do chính mình lưu lại. Long Thiên Thích không tự giác cười khẽ ra tiếng, biết khi hắn ngủ rất ghét bị người quấy rầy, nhưng vẫn cầm lấy quần áo cẩn thận giúp hắn mặc vào. Lập tức sẽ xuống phi cơ, nên không thể cứ như vậy mà ôm hắn đi được.
Phi cơ rất nhanh đình ổn, cửa khoang thuyền mở ra, ở bên ngoài có rất nhiều người đang chờ nghênh đón y.
“Phụ thân đại nhân!" Nhìn thấy cửa khoang thuyền vừa mở, người lên trước đón tiếp chính là Long Tuấn Khanh.
Trong thanh âm lạnh như băng không chứa một tia tình cảm, một thiếu niên sắp tròn mười tám tuổi, nhưng Long Tuấn Khanh lại có vẻ vĩ đại làm cho mọi người ghé mắt.
Nhưng đôi mày của Long Thiên Thích nhíu càng chặt, y rõ ràng cảm giác sự ngông cuồng trên người Tuấn Khanh càng ngày càng thịnh.
“Cũng khoẻ?" Long Thiên Thích hỏi.
“Hết thảy mạnh khoẻ, phụ thân chớ lo." Long Tuấn Khanh đáp, ánh mắt cũng đang chăm chú nhìn về phía người mà Long Thiên Thích đang ôm, ngủ thật sự trầm, bên ngoài bọc chính là áo khoác của Long Thiên Thích, cả đầu đều oa ở trong ngực Long Thiên Thích, làm cho người ta thấy không rõ diện mạo hắn.
Nghe nói bộ dạng cũng không tệ lắm, nhưng tình nhân bên cạnh phụ thân người nào bộ dạng mà không nghiêng nước nghiêng thành? Bất quá được đãi ngộ như thế này vẫn là lần đầu tiên. Dưới loại tình huống này cho dù không gọi hắn tỉnh, cũng nên kêu bọn vệ sĩ ôm. Long Tuấn Khanh không khỏi đánh giá biểu tình của Long Thiên Thích, tuy rằng vẫn là trước sau như một cường thế, nhưng tựa hồ đã nhu hoà hơn trước rất nhiều.
Dựa theo tính cách của phụ thân mà hắn hiểu biết từ trước đến nay, phụ thân đối người này rất không bình thường.
Lúc này vệ sĩ đã mở cửa xe, Long Thiên Thích ôm Nguyệt Khê tiến vào trước, Long Tuấn Khanh lập tức theo vào.
“Ân ~~"
Vì tư thế không được điều chỉnh tốt, Nguyệt Khê đang ngủ nhẹ giọng kháng nghị.
“Ngoan, ngươi tiếp tục ngủ đi." Long Thiên Thích cười khẽ hống hắn.
Long Tuấn Khanh trợn to hai mắt, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn y, người trước mắt này thật là phụ thân sao?
Long Thiên Thích đối với sự kinh ngạc của đứa con không gì giải thích, hỏi lại: “Tú Nhân khoẻ?"
Long Tuấn Khanh lập tức nhíu chặt mi, nói: “Ta không rõ phụ thân làm như vậy là có ý gì."
“Ta nghĩ đến ngươi thôi." Long Thiên Thích thở dài.
Long Tuấn Khanh cười lạnh, nói: “Phụ thân thật sự nhiều lo lắng, chỉ là một Nguyên Tú Nhân, cho dù hắn thông minh hơn người bình thường, cũng tuyệt đối không thể làm gì lật đổ được Long gia. Hơn nữa ta lại càng không muốn vì một tên phản bội ta mà mất đúng mực."
“Là vậy sao?" Long Thiên Thích thở dài. Xem ra chuyện y muốn cùng Nguyệt Khê du ngoạn ngũ hồ tứ hải có lẽ sẽ kéo dài thêm thời gian rồi.
“Người giống như hoài nghi ta?" Long Tuấn Khanh chọn mi.
Long Thiên Thích lẳng lặng nhìn hắn, một hồi mới trầm giọng nói: “Ta bất quá chỉ rời đi nửa năm mà thôi, ngươi lại học ở đâu khẩu khí này để nói chuyện với ta?"
Long Tuấn Khanh chấn động.
“Ngươi tuy rằng là đứa con của tộc trưởng, nhưng Long thị là đại tộc, tiền bối rất nhiều, chẳng lẽ ngươi cũng dùng loại khẩu khí này?" Long Thiên Thích chậm rãi mở miệng, trong lời nói có một loại khí thế làm cho người ta không thể phản bác: “Ngươi là đứa con duy nhất của ta, hiện tại ở đây chỉ có hai người chúng ta, ngươi đối ta nói chuyện như vậy, ta sẽ không trách ngươi. Nhưng đến lúc diễn ra hội nghị trong tộc, ta hy vọng ngươi có thể chú ý ngữ khí của ngươi.
Ngươi có biết nửa năm qua, ta thu được trong tộc bao nhiêu lời trách cứ không? Chẳng lẽ ngươi thật sự tưởng ngươi có cách lãnh đạo, mới không có bị trong tộc áp lực sao? Đó là bởi vì ta đã áp chế. Ta nhớ rõ đã từng dạy ngươi, ngoại trừ địch nhân bên ngoài ra, ngươi còn phải chú ý đến địch nhân bên cạnh ngươi, nếu ngay cả việc nhà đều xử lý không tốt, cho dù ngươi ở bên ngoài đánh hạ nhiều đối thủ đến như thế nào, nhiều nhất cũng chỉ được xem như là một mà thôi.
Bảo trì thế cục cân bằng, một người cho dù có năng lực như thế nào cũng không thể xử lý toàn bộ mọi chuyện, ngươi phải biết lợi dụng người bên cạnh một cách đúng lúc để họ giúp ngươi hoàn thành sự tình các loại, đồng thời cũng phải để những người đó gánh vác mới đúng là lưỡng toàn kỳ mỹ. Nếu trước khi ngươi chưa hoàn toàn hiểu được đạo lý này, quyền hạn trong tay, ta sẽ không buông để giao cho ngươi, ta cũng đã cho người liên lạc mấy lão sư nổi danh, ngươi trước hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi."
“Phụ thân!" Long Tuấn Khanh kêu lên.
“Ngươi là đứa con duy nhất của ta, Long gia sớm muộn gì đều là của ngươi, nhưng nếu muốn trở thành tộc trưởng siêu việt, ngươi hiện tại cần hảo hảo tỉnh lại. Hơn nữa lập tức chính là bình định hội nghị trong tộc, trước lúc đó, ngươi hãy đóng cửa từ chối tiếp khách đi. Ngươi phải nhớ kỹ, cho dù quyền lực nơi tay, có rất nhiều sự tình cũng không phải theo ý muốn."
“Vâng." Long Tuấn Khanh cúi đầu.
“Ngươi đã cảm thấy Nguyên Tú Nhân không còn ý nghĩa, liền đem hắn giao cho ta đi." Long Thiên Thích đột nhiên mở miệng.
“Không......" Long Tuấn Khanh phản xạ không điều kiện mở miệng.
“Thế khi cùng một tên ngu ngốc thì ngươi cảm thấy có ý tứ sao?" Long Thiên Thích thản nhiên trả lời, cũng không quên liếc mắt một cái nhìn Nguyệt Khê trong ngực, mới thở dài một hơi tiếp tục nói: “Tú Nhân là một đứa nhỏ vĩ đại, các ngươi cùng một chỗ ta cũng vẫn cảm thấy thật thích hợp, nhưng không nghĩ tới ta chỉ đi có nửa năm, mọi chuyện đã biến thành như vậy."
“Hiện tại các ngươi nếu tiếp tục ở bên nhau, có lẽ đối với cả hai sẽ trở thành một loại gánh nặng, đem người mà mình yêu thương nhất đối đãi như vậy, ngươi rốt cuộc là đang tra tấn ai, thật sự là tra tấn hắn sao?" Long Thiên Thích thở dài.
“Là hắn đã phản bội ta!" Long Tuấn Khanh cơ hồ rống lên.
“Đó là bởi vì ngươi cho hắn cơ hội phản bội của, nếu đối với ngươi như vậy là trọng yếu, nên hảo hảo bảo hộ, vì cái gì không kịp thời ngăn cản trước khi hắn phản bội? Luôn cho rằng người khác sai lầm, vì cái gì không hảo hảo nhìn lại chính mình. Ngươi là một cường giả, ngươi là một ngọn núi, có thể vì người khác che mưa chắn gió, nhưng mà xem qua toà sơn hay bảo tháp cũng phải cần người khác mới có thể sinh tồn. Những gì trọng yếu, muốn có, không thể mất đi, nên đối đãi thế nào, ngay cả điều này còn phải chờ người khác dạy ngươi sao?" Long Thiên Thích khẩu khí trở nên nghiêm khắc.
“......"
“Sau thời gian dài đối với hắn như thế, ngươi nên có điểm thanh tỉnh. Các ngươi đã không thể cùng một chỗ, vô luận là hắn có thanh tỉnh hay không, vẫn là nói đến tình cảnh hiện tại thôi, sớm một chút cho hắn rời đi, đối với ai đều có ưu đãi."
“Kia...... Phụ thân tính xử trí hắn như thế nào?" Long Tuấn Khanh hỏi, cũng cảm thấy một chút khẩn trương.
“Ta cơ hồ là nhìn thấy hắn lớn lên, sẽ không thương tổn hắn." Long Thiên Thích thở dài, lại nói: “Giải dược cho hắn, sau đó để hắn tự lựa chọn con đường đi cho mình."
Tay trái Long Tuấn Khanh không khỏi nắm chặt, cũng không nói được một lời, hắn biết vô luận hắn nói cái gì đi nữa, phụ thân cũng không thể thay đổi quyết định. Có lẽ thật sự giống như phụ thân nói, nên buông tay, mỗi lần nhìn thấy cái tên ngốc nghếch Tú Nhân kia, luôn giống như có vạn mũi kim đâm vào tim hắn.
Mà Tú Nhân nếu thanh tỉnh...... Không khỏi cười khổ, ta tình nguyện hắn cứ ngốc như vậy.
Long Thiên Thích nhìn thấy Long Tuấn Khanh trầm mặc, đáy lòng thật mạnh thở dài. Tiểu hài tử là phải trải qua chút sự tình mới có thể lớn dần, chỉ hy vọng chuyện lần này có thể có giúp hắn thành thục hơn. Y vốn không tính huỷ hoại Nguyên Tú Nhân, chính là khi đó Tuấn Khanh cần bình tĩnh một chút, vô luận ai phản bội ai, bọn họ đều đã bị trừng phạt đủ. Mà Tuấn Khanh cũng nên rõ ràng, cho dù có chấp nhất như thế nào đi nữa cũng phải đến lúc buông tay.
Cúi đầu nhìn liếc mắt một cái Nguyệt Khê còn oa ở trong ngực y đang từ từ nhắm hai mắt lại, cười nói: “Tỉnh đi."
Nguyệt Khê cười mở mắt ra, thân thủ ôm cổ Long Thiên Thích, hôn nhẹ hai má y.
Có thể không tỉnh sao? Thanh âm của hai người đều lớn đến kinh người, chính là cái loại không khí vừa rồi, hắn thật sự không thích hợp tỉnh lại, đang tính tiếp tục giả vờ ngủ, không nghĩ tới Long Thiên Thích lại đột nhiên ra tiếng gọi hắn. Giả bộ đã muốn không còn ý nghĩa, tuy rằng chính mình tỉnh lại sẽ làm cho người kia thật mất mặt, nhưng còn khá giả hơn là đắc tội lão đại.
“Lập tức sẽ tới thôi, muốn ngủ thì chờ trở về sẽ ngủ tiếp." Long Thiên Thích cười đem Nguyệt Khê từ trên người mình buông xuống, làm cho hắn ngồi ở bên cạnh chính mình.
“Úc!" Nguyệt Khê cười đáp, vẫn nhìn chằm chằm vào Long Thiên Thích, không dám nhìn tới Long Tuấn Khanh.
Mới vừa bị lão tử chính mình mắng qua, hẳn là sắc mặt không có gì hay ho rồi.
Long Thiên Thích cười xoa xoa tóc hắn, phân phó lái xe: “Ta cùng thiếu gia xuống xe ở cửa chính, ngươi đem Nguyệt Khê thiếu gia đưa đến sau trạch đi, nói cho quản gia, không cần chuẩn bị phòng khác, cứ đưa hắn đến phòng ta là được rồi."
“......" Trầm mặc một hồi, lái xe mới phản ứng lại, đáp lời: “Vâng."
Hắn lái xe cho tộc trưởng đã gần hai mươi năm, tình nhân loại này hắn cũng gặp qua không ít, nhưng không có người nào có thể ở lại tôn gian của tộc trưởng.
Long Thiên Thích hôn nhẹ hai má Nguyệt Khê, nói: “Hảo hảo nghỉ ngơi một chút, buổi tối ta đi tìm ngươi."
Nguyệt Khê cũng cười, khoé mắt lại quét về phía đội ngũ sắp xếp chỉnh tề để hoan nghênh bên ngoài.
Hôm nay buổi tối Long Thiên Thích nếu có thể tìm đến hắn, hắn sẽ cắt đầu mà tặng cho y. Chuyện gì trọng yếu, chuyện gì không trọng yếu, trong thiên hạ không có ai so với Long Thiên Thích rõ ràng hơn. Vừa rồi nghe buổi nói chuyện kia, thật sự là còn hơn đọc sách mười năm.
Xe rất nhanh đình ổn, cửa xe mở ra, Long Thiên Thích dẫn đầu xuống xe, Long Tuấn Khanh theo sát phía sau. Thật sự mà nói, từ khi Long Thiên Thích mười chín tuổi kế thừa vị trí tộc trưởng đến nay vẫn là lần đầu tiên rời đi bổn gia lâu như vậy. Tuy rằng quốc nội đầu tư rất trọng yếu, nhưng không trọng yếu đến nỗi phải đích thân y đi lo liệu.
“Kiêu." Cước bộ Long Thiên Thích đột nhiên ngừng lại, gọi cận vệ chính mình phân phó: “Đem Tú Nhân đến phân trạch đi, đem giải dược cho hắn, sau đó an bài hắn xuất ngoại."
Y thiếu chút nữa đã quên, Nguyệt Khê cùng Tú Nhân từng có gặp mặt một lần, vạn nhất không nghĩ qua mà gặp gỡ, thật đúng là không biết nên giải thích với Nguyệt Khê như thế nào, sớm một chút cất bước thật là tốt.
“Vâng."
“Phụ thân......" Long Tuấn Khanh sắc mặt trắng bệch.
Long Thiên Thích lại không để ý đến hắn, nếu phải buông tay, cần gì phải chấp nhất.
Nguyệt Khê xuyên thấu qua cửa kính xe nhìn thấy bên ngoài Long gia, chỉ một chữ: Lớn, là lớn thật sự, lái xe từ cửa chính đến cửa sau trên dưới hơn mười phút. Cho dù đây là vùng ngoại thành, cũng quá khoa trương một chút.
Long gia cửa sau không tính là lớn, đương nhiên đó là kết quả khi cùng cửa chính so sánh.
“Nguyệt Khê thiếu gia, mời xuống xe." Lái xe cung kính giữ cửa mở ra.
Nguyệt Khê lập tức xuống xe, lẳng lặng nhìn nhìn viện này, có một chút phong mạo thời kì dân quốc Trung Quốc, bất quá phong cách mĩ thức vẫn là nhiều hơn.
“Phòng của tộc trưởng ở bên kia, xin mời theo ta."
“Cám ơn ngài." Nguyệt Khê cười.
Lái xe giống như có chút thụ sủng nhược kinh, nhìn thoáng qua Nguyệt Khê, liền tức tốc cúi đầu.
“Hoan nghênh Nguyệt Khê thiếu gia."
“Thật sự quá khách khí." Nguyệt Khê đáp lễ, theo tuổi thì rõ ràng thấy được người hầu của Long gia đều là lão nhân.
“Phòng của ta ở nơi nào? Thật sự có điểm mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi trước một chút." Nguyệt Khê thập phần khách khí nói.
“Xin theo ta đi lên, tộc trưởng đã phân phó, ngài sẽ ở phòng của y."
“Phiền toái ngài dẫn đường." Nguyệt Khê tiếp tục khách khí.
Lão quản gia mang hắn lên lầu hai, mở ra cửa phòng, quả nhiên...... Phòng của Long Thiên Thích luôn được bày trí y như nhau, chính là hơi lớn hơn một chút, hơn nữa thư phòng cùng phòng ngủ cũng đã tách ra.
“Quần áo của ngài cũng đều đã chuẩn bị tốt, tất cả ở trong tủ kia."
“Thực là phiền toái quá."
Nhanh chóng đóng lại cửa phòng, Nguyệt Khê liếc mắt một lượt khắp phòng, nhưng không có lập tức tắm rửa thay quần áo, ngay cả vừa rồi vẫn ngáp liên tục trong nháy mắt lấy lại tinh thần. Xác định quản gia đã đi xa, Nguyệt Khê nhanh chóng lấy ra di động.
“Uy." Điện thoại bên kia truyền đến thanh âm ngáy ngủ của Mai Thuấn Thần.
“Là ta." Nguyệt Khê đè thấp âm lượng.
“Xuống phi cơ rồi à?" Mai Thuấn Thần cười.
“KEN vốn tên là Nguyên Tú Nhân có phải hay không?"
Bên kia điện thoại quả nhiên Mai Thuấn Thần sửng sốt một chút, một hồi lâu mới phản ứng lại, nói: “Ngươi...... Đã biết?"
“Ân." Vừa rồi chính là đoán, hiện tại là khẳng định.
“Ai! Nguyên Tú Nhân và Long Tuấn Khanh là cùng nhau lớn lên, có thể nói là thanh mai trúc mã. Sau lại......" Mai Thuấn Thần có vài phần đau thương, nguyên bản hắn là muốn cho Nguyệt Khê có tâm tình tốt mới không đề cập tới, bất quá đã biết rồi cũng tốt.
“Không cần phải nói." Nguyệt Khê lập tức cắt điện thoại.
KEN tên này hắn không quen, nhưng Nguyên Tú Nhân tên này hắn có biết đến. Nhớ rõ vài năm trước, trên các bài báo đều thi nhau đăng bài viết một cách hăng hái về vị thiếu niên ngạo khí mười phần, mười ba tuổi liền tốt nghiệp học viện Cáp Phật Thương, tài hoa hơn người làm cho tất cả mọi người đều biết đến, là một vị thiếu niên thiên tài xuất thế.
Mà hiện tại thì sao...... Thanh mai trúc mã mà còn rơi vào cái kết cục như vậy.
Một tháng kế tiếp mỗi người đều phi thường bận rộn, Long Thiên Thích ở bên ngoài bận rộn chuyện gia sự cùng các loại sự vụ của công ty, dù sao trước kia việc này do Long Tuấn Khanh lo một nửa, hiện tại hắn đã bị cấm cửa, hết thảy đều phải tự mình xử lý; Long Tuấn Khanh cũng bận, bận rộn bị một đống lão sư giáo dục, bận rộn viết sám hối thư cầu xin lão cha tha thứ; Nguyệt Khê cũng bận, bận rộn sửa chữa một cái trường thiên (tác phẩm văn học dài, gồm nhiều chương, nhiều tập…), mà Thương Phong Dật vào lúc này lại mang đến một đống nan đề cho hắn; quản gia cùng bọn người hầu trong hậu viện cũng bận, bận rộn tìm cho vị Nguyệt Khê thiếu gia mới tới này một số bộ sách cơ hồ không xuất bản nữa từ các thư quán, hơn nữa phải là tiếng Trung. Nguyệt Khê xem không hiểu tiếng Anh.
Chuyện thiếu gia mới tới được an trí ở trong phòng tộc trưởng, làm cho người hầu cao thấp của Long gia rất khiếp sợ, ai cũng nhanh chóng ý thức được hắn địa vị bất đồng với họ. Hạ quyết tâm phải cẩn thận hầu hạ, lại phát hiện vị tiểu thiếu gia này thật sự không quá khó hầu hạ, chỉ cần lúc hắn đói cho hắn ăn, lúc khát cho hắn nước uống, hắn hoàn toàn không phàn nàn hay đòi hỏi gì quá đáng.
Hắn mỗi ngày cơ hồ có đến hai mươi mấy giờ ở trong phòng, ngẫu nhiên xuất hiện ở đại sảnh, cũng chỉ với vẻ mặt tươi cười thành khẩn nhờ quản gia đi tìm mấy bản thư mà thôi. Những người hầu của Long gia đều là lão nhân, đối chủ tử trung thành thật sự, đối với vị này cái gì cũng không muốn, lại chỉ cần sách, bọn họ đương nhiên thật cao hứng. Hơn nữa Nguyệt Khê mỗi lần đều là cười đến vẻ mặt xán lạn, giống như việc nhờ bọn họ mua sách là đã là chuyện gì đó rất khó khăn đối với bọn họ, hại bọn họ cũng không thể không biết xấu hổ.
Nhưng khi lần thứ ba mua sách, số lượng cần đến hai ba người khuân vác, những người hầu không khỏi sợ hãi than thầm, cho dù dùng sách này để thay cơm ăn, cũng phải ăn đến một hai tháng a. Cùng ngày buổi chiều, Nguyệt Khê lại ra cửa phòng, cùng quản gia thương lượng ở trong phòng Long Thiên Thích đặt một cái giá sách, quản gia đương nhiên không dám đồng ý, bài trí trong phòng tộc trưởng, bọn họ là tuyệt đối không dám lộn xộn, lão quản gia lại nghĩ ra một biện pháp, ở cách vách phòng Long Thiên Thích thu thập thành một gian thư phòng. Tuy rằng tộc trưởng có thư phòng, nhưng đây lại là nơi y làm việc công, bình thường người đến quét tước cũng được đặc biệt tuyển chọn.
“Nguyệt Khê thiếu gia, Nguyệt Khê thiếu gia......"
Lão quản gia cẩn thận gõ cửa, vị tiểu thiếu gia này bộ dáng vẫn giống như vội vàng tra tư liệu, ăn cơm cũng không tính đúng giờ, nhưng mà hôm nay giống như đã muốn suốt một ngày đều không có nếm qua chút đồ ăn gì. Cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt, bọn họ cũng không hảo đẩy cửa đi vào xem.
“Làm sao vậy?" Long Thiên Thích hỏi.
“Tộc trưởng, ngài đã về." Lão quản gia lập tức xoay người, nhanh chóng đem trạng huống một tháng qua báo cáo rõ ràng, từ lúc nghe được tin tức tộc trưởng đã về tới, hắn đã không gặp qua tộc trưởng, hẳn là do bận quá cho nên trực tiếp ngủ ở thư phòng phía trước viện.
Long Thiên Thích càng nghe càng nhíu mày, phất tay cho lão quản gia rời đi, chính mình còn lại liền nhanh chóng đẩy ra cửa phòng.
Quả nhiên...... Đang gác đầu lên sách mà ngủ.
Phòng bên này của Long Thiên Thích đương nhiên đủ lớn, mặc dù không giống như phòng ở quốc nội đem thư phòng cùng phòng ngủ xác nhập, nhưng phòng ngủ của y từ trước đến nay luôn đặt một cái bàn công tác đúng tiêu chuẩn, mà hiện tại nguyên lai trên bàn thập phần chỉnh tề lại bày đầy các loại sách, tuỳ tay bãi phóng, mở ra, loạn thất bát tao một đống lớn.
Long Thiên Thích mi mặt nhăn càng chặt, y mới vài ngày không có trở về, hắn đã bắt đầu hồ nháo như vậy. Thân thể rõ ràng vừa mới hảo một chút, vậy mà chủ quan ngay cả cơm cũng không ăn đúng giờ, phỏng chừng ngay cả ngủ cũng không hảo hảo đủ giấc.
“Ngươi đã đến rồi!" Nghe được tiếng mở cửa, Nguyệt Khê ngẩng đầu lên, đánh cái ngáp, nhìn thoáng qua ly cà phê bên cạnh, đã không còn một giọt.
Chỉ là muốn nâng cao tinh thần thôi.
Gần đây một mực giúp Thương Phong Dật tìm số liệu, cũng không biết Thương Phong Dật là bị tiếng sét với người nào rồi, đột nhiên muốn cái gì số liệu của các quốc gia cổ đại Âu Châu, hại hắn không thể không lật xem đàn thư. Bất quá, chính mình cũng được mở mang thêm kiến thức, tiếp theo thiên tiểu thuyết cũng có linh cảm.
Long Thiên Thích cũng nhíu chặt mi, gầm nhẹ nói: “Mấy thứ loạn thất bát tao này không nên nhìn nữa, một lát nữa ta sẽ cho người toàn bộ mang đi."
“Ta một mình ở trong này thật nhàm chán, tìm quyển sách đến xem cũng không được sao?" Nguyệt Khê kháng nghị, lập tức đánh cái ngáp nói: “Ta chỉ là tối hôm qua ngủ muộn một chút, cam đoan không có làm chuyện gì thương tổn thân thể."
Long Thiên Thích cảm thấy có chút áy náy, giống như từ khi trở về bên này liền vẫn để hắn một thân một mình tại nơi này, ngay cả nhìn đều không có nhìn qua hắn.
“Được rồi, đừng nóng giận, ta về sau nhất định sẽ chú ý." Nguyệt Khê cười cam đoan, đồng thời chống thắt lưng từ ghế đứng lên, hỏi: “Ăn cơm chưa? Có thời gian ăn cơm cùng ta hay không?"
Đồng hồ treo tường gõ mấy tiếng cho biết đã tới giờ dùng bữa tối.
Long Thiên Thích do dự một chút, vẫn gật gật đầu. Nguyệt Khê lập tức cầm lấy điện thoại gọi cho lão quản gia: “Ta và tộc trưởng cùng nhau dùng cơm, phiền toái ngài dọn dưới lầu phòng khách, chúng ta lập tức đi xuống."
“Gần đây có rất nhiều chuyện, xem nhẹ ngươi, ngươi không tức giận chứ?" Long Thiên Thích hỏi.
Nguyệt Khê việc không đáng lo lắc đầu, cười nói: “Như thế nào lại thế, chẳng phải trước kia ngươi cũng thường xuyên không trở lại sao? Không cần nghĩ ngợi nhiều, chúng ta xuống lầu ăn cơm thôi."
Khi nói chuyện, Nguyệt Khê đã cầm lấy áo khoác mặc bên ngoài. Bởi vì vẫn thường không bước ra khỏi cửa, hắn ngay cả quần áo cũng chưa hảo hảo xuyên qua, luôn một thân áo ngủ là xong. Nếu không phải ngày thường đánh răng rửa mặt dưỡng thành thói quen, Long Thiên Thích hôm nay rất có có thể sẽ nhìn thấy hắn rối bù bê bết.
Lôi kéo tay Long Thiên Thích vui vẻ đi xuống lầu, tuy rằng từ lúc bắt đầu vào cửa, Nguyệt Khê chưa từng bước chân ra khỏi đại môn tiểu lâu của tộc trưởng một bước, nhưng lúc ăn cơm cũng nghe lão quản gia ẩn ẩn đề cập qua. Bên này là tổ trạch Long gia, phân biệt trước sau hai cái sân, tiền viện dùng để xử lý công sự, còn hậu viện là nơi dùng để nghỉ ngơi. Bất quá trước đây cũng không có giới tuyến rõ ràng, hơn nữa người trong Long thị bộ tộc nhiều lắm, dòng họ rất nhiều người cũng ở tại hậu viện. Cho nên Long Thiên Thích liền phân phó qua, nếu không có chuyện gì đặc biệt, không cho phép ngoại nhân tiến vào, cũng bởi vì như thế, Nguyệt Khê mới có thể thanh tĩnh lâu như vậy.
“Vì cái gì không đi ra ngoài?" Ở trên bàn cơm khi hai người đã yên vị, Long Thiên Thích đột nhiên hỏi.
“Một mực hoàn thành bản thảo, cũng vì lười ra ngoài, hơn nữa anh trai ta còn nhờ ta giúp hắn tìm số liệu, tìm đến hôn thiên ám địa mới tìm được một chút." Nguyệt Khê cười, có chút mệt mỏi, cũng không dám ở trước mặt Long Thiên Thích ngáp.
“Ta là hỏi, vì cái gì ngay cả cửa phòng đều không có bước chân ra?" Long Thiên Thích hỏi lại.
Trước kia lúc còn ở quốc nội, Nguyệt Khê là không thường ra ngoài, nhưng trên cơ bản nếu thời tiết không tồi, hắn sẽ đến bên ngoài phơi nắng, mà hiện tại lại ngay cả cửa phòng cũng không ra.
“Cái kia...... Ta sợ khí hậu không quen." Nguyệt Khê suy nghĩ nửa ngày mới tìm được một lý do như vậy.
Trước khi xuất ngoại, hắn đã đáp ứng Mai Thuấn Thần sẽ bình an trở về, hắn liền nhất định phải bình an trở về. Mà muốn bình an trở về thì không thể làm gì để bản thân gặp phiền toái, mà không muốn gặp phải phiền toái, thì không nên cùng với bất luận kẻ nào trong nhà này nảy sinh quan hệ. Cho nên, khi nghe Long Thiên Thích an bài hắn ở trong phòng của y, hắn liền hạ quyết tâm, chết cũng không ra khỏi cửa phòng một bước, hắn cũng không tin có người nào dám chạy đến phòng Long Thiên Thích tìm hắn gây rắc rối.
Nếu mà ngay cả phòng riêng của Long Thiên Thích có thể tuỳ tiện người nào vào cũng được thì ngay lúc đó lái xe cũng sẽ không có phản ứng như thế.
“Không cần ở trước mặt ta nói dối." Long Thiên Thích nhíu mày.
“Ta không phải vì sợ phiền toái sao?" Nguyệt Khê cười cố gắng làm dịu đi không khí nói: “Ngươi trước đây không phải đã nói rồi sao, sinh nhật mười tám tuổi của Tuấn Khanh rất trọng yếu, sẽ có rất nhiều đại nhân vật muốn tới. Vạn nhất lúc ta ở bên ngoài không cẩn thận đắc tội với ai, không phải làm cho ngươi khó xử sao?"
“Cho dù là đắc tội cũng không có gì." Long Thiên Thích nói, tuy rằng Nguyệt Khê nói những câu này là vì nghĩ cho y, nhưng nghe đã có chút là lạ, kỳ thật y hy vọng Nguyệt Khê có thể càng ỷ lại y thì càng tốt.
“Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện." Nguyệt Khê cười cười, nhìn thấy đồ ăn đã được bưng lên. Lập tức lại lộ ra tươi cười: “Ta đã sớm đói bụng, hơn nữa khó có dịp được ngươi có thể cùng ta ăn cơm, nhất định phải hảo hảo ăn một chút."
Nhưng hiển nhiên Long Thiên Thích cũng không có giống Nguyệt Khê thật là tốt ăn uống, chỉ nhìn chằm chằm gương mặt Nguyệt Khê có chút gầy yếu. Lúc m ới gặp hắn, hắn có khuôn mặt trái xoan khá đầy đặn, mấy tháng hảo hảo dưỡng rốt cuộc thoáng béo một chút, mà mới qua đây một tháng rồi lại gầy đi xuống. Nguyệt Khê sợ làm gì đó gây phiền toái cho y, rồi lại sợ y sẽ vì tránh rắc rối mà không chịu ra mặt bảo vệ hắn. Vì cái gì hắn thuỷ chung không tin y chứ?
“Ngươi không ăn sao? Hôm nay đồ ăn rất ngon a." Nguyệt Khê thấy Long Thiên Thích không hề động đũa, chủ động gấp mấy thứ trước mặt đặt vào trong bát Long Thiên Thích.
Long Thiên Thích vẫn đang lẳng lặng nhìn hắn, chau mày, không nói được một lời.
“Phụ thân!" Long Tuấn Khanh vừa vặn đẩy cửa tiến vào.
Nhìn hắn vào cửa, Nguyệt Khê buông bát đũa định đứng dậy, không nghĩ tới Long Thiên Thích lại ấn hắn xuống, nói: “Không cần đứng lên."
Nguyệt Khê ngoan ngoãn cúi đầu ngồi xuống, Long Tuấn Khanh nhìn lướt qua Nguyệt Khê có chút kinh ngạc, chính là vừa định mở miệng, Long Thiên Thích nhân tiện nói: “Trước ngồi xuống, ăn cơm."
Long Tuấn Khanh lại có chút kinh ngạc, nhưng vẫn theo lời Long Thiên Thích ngồi xuống bên tay phải.
“Vẫn chưa kịp giới thiệu các ngươi với nhau." Long Thiên Thích đột nhiên nói như thế, Nguyệt Khê không khỏi ngẩng đầu.
“Hắn là con ta Long Tuấn Khanh, mà vị này chính là Nguyệt Khê, các ngươi tuổi cũng không sai biệt nhiều, liền xưng tên là tốt rồi." Long Thiên Thích thản nhiên giới thiệu.
Nguyệt Khê rất muốn lộ khuôn mặt tươi cười với Long Tuấn Khanh, nhưng thật sự có chút cười không nổi. Cùng Long Tuấn Khanh xưng tên?
Đây là không phải có điểm quá đề cao hắn rồi sao?
Quả nhiên, Long Tuấn Khanh cũng là vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn về phía phụ thân đại nhân kính yêu của hắn, tựa hồ chờ mong y giải thích.
“Còn có, Nguyệt Khê sẽ theo giúp ta cả đời, về sau hai người các ngươi nhất định phải hoà bình ở chung."
“Ba."
“Ba."
Long Tuấn Khanh cùng Nguyệt Khê hai người cằm đồng thời rơi xuống đất, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Trước kia bọn họ còn dám đẩy cửa vào mà thông báo, nhưng hiện tại thì.....
Long Thiên Thích đáp lời: “Đã biết."
Cúi đầu nhìn liếc mắt một cái, trên giường Nguyệt Khê đã ngủ say trên bạc thảm, ẩn ẩn có thể thấy được trên da thịt xinh đẹp những dấu hồng ngân do chính mình lưu lại. Long Thiên Thích không tự giác cười khẽ ra tiếng, biết khi hắn ngủ rất ghét bị người quấy rầy, nhưng vẫn cầm lấy quần áo cẩn thận giúp hắn mặc vào. Lập tức sẽ xuống phi cơ, nên không thể cứ như vậy mà ôm hắn đi được.
Phi cơ rất nhanh đình ổn, cửa khoang thuyền mở ra, ở bên ngoài có rất nhiều người đang chờ nghênh đón y.
“Phụ thân đại nhân!" Nhìn thấy cửa khoang thuyền vừa mở, người lên trước đón tiếp chính là Long Tuấn Khanh.
Trong thanh âm lạnh như băng không chứa một tia tình cảm, một thiếu niên sắp tròn mười tám tuổi, nhưng Long Tuấn Khanh lại có vẻ vĩ đại làm cho mọi người ghé mắt.
Nhưng đôi mày của Long Thiên Thích nhíu càng chặt, y rõ ràng cảm giác sự ngông cuồng trên người Tuấn Khanh càng ngày càng thịnh.
“Cũng khoẻ?" Long Thiên Thích hỏi.
“Hết thảy mạnh khoẻ, phụ thân chớ lo." Long Tuấn Khanh đáp, ánh mắt cũng đang chăm chú nhìn về phía người mà Long Thiên Thích đang ôm, ngủ thật sự trầm, bên ngoài bọc chính là áo khoác của Long Thiên Thích, cả đầu đều oa ở trong ngực Long Thiên Thích, làm cho người ta thấy không rõ diện mạo hắn.
Nghe nói bộ dạng cũng không tệ lắm, nhưng tình nhân bên cạnh phụ thân người nào bộ dạng mà không nghiêng nước nghiêng thành? Bất quá được đãi ngộ như thế này vẫn là lần đầu tiên. Dưới loại tình huống này cho dù không gọi hắn tỉnh, cũng nên kêu bọn vệ sĩ ôm. Long Tuấn Khanh không khỏi đánh giá biểu tình của Long Thiên Thích, tuy rằng vẫn là trước sau như một cường thế, nhưng tựa hồ đã nhu hoà hơn trước rất nhiều.
Dựa theo tính cách của phụ thân mà hắn hiểu biết từ trước đến nay, phụ thân đối người này rất không bình thường.
Lúc này vệ sĩ đã mở cửa xe, Long Thiên Thích ôm Nguyệt Khê tiến vào trước, Long Tuấn Khanh lập tức theo vào.
“Ân ~~"
Vì tư thế không được điều chỉnh tốt, Nguyệt Khê đang ngủ nhẹ giọng kháng nghị.
“Ngoan, ngươi tiếp tục ngủ đi." Long Thiên Thích cười khẽ hống hắn.
Long Tuấn Khanh trợn to hai mắt, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn y, người trước mắt này thật là phụ thân sao?
Long Thiên Thích đối với sự kinh ngạc của đứa con không gì giải thích, hỏi lại: “Tú Nhân khoẻ?"
Long Tuấn Khanh lập tức nhíu chặt mi, nói: “Ta không rõ phụ thân làm như vậy là có ý gì."
“Ta nghĩ đến ngươi thôi." Long Thiên Thích thở dài.
Long Tuấn Khanh cười lạnh, nói: “Phụ thân thật sự nhiều lo lắng, chỉ là một Nguyên Tú Nhân, cho dù hắn thông minh hơn người bình thường, cũng tuyệt đối không thể làm gì lật đổ được Long gia. Hơn nữa ta lại càng không muốn vì một tên phản bội ta mà mất đúng mực."
“Là vậy sao?" Long Thiên Thích thở dài. Xem ra chuyện y muốn cùng Nguyệt Khê du ngoạn ngũ hồ tứ hải có lẽ sẽ kéo dài thêm thời gian rồi.
“Người giống như hoài nghi ta?" Long Tuấn Khanh chọn mi.
Long Thiên Thích lẳng lặng nhìn hắn, một hồi mới trầm giọng nói: “Ta bất quá chỉ rời đi nửa năm mà thôi, ngươi lại học ở đâu khẩu khí này để nói chuyện với ta?"
Long Tuấn Khanh chấn động.
“Ngươi tuy rằng là đứa con của tộc trưởng, nhưng Long thị là đại tộc, tiền bối rất nhiều, chẳng lẽ ngươi cũng dùng loại khẩu khí này?" Long Thiên Thích chậm rãi mở miệng, trong lời nói có một loại khí thế làm cho người ta không thể phản bác: “Ngươi là đứa con duy nhất của ta, hiện tại ở đây chỉ có hai người chúng ta, ngươi đối ta nói chuyện như vậy, ta sẽ không trách ngươi. Nhưng đến lúc diễn ra hội nghị trong tộc, ta hy vọng ngươi có thể chú ý ngữ khí của ngươi.
Ngươi có biết nửa năm qua, ta thu được trong tộc bao nhiêu lời trách cứ không? Chẳng lẽ ngươi thật sự tưởng ngươi có cách lãnh đạo, mới không có bị trong tộc áp lực sao? Đó là bởi vì ta đã áp chế. Ta nhớ rõ đã từng dạy ngươi, ngoại trừ địch nhân bên ngoài ra, ngươi còn phải chú ý đến địch nhân bên cạnh ngươi, nếu ngay cả việc nhà đều xử lý không tốt, cho dù ngươi ở bên ngoài đánh hạ nhiều đối thủ đến như thế nào, nhiều nhất cũng chỉ được xem như là một mà thôi.
Bảo trì thế cục cân bằng, một người cho dù có năng lực như thế nào cũng không thể xử lý toàn bộ mọi chuyện, ngươi phải biết lợi dụng người bên cạnh một cách đúng lúc để họ giúp ngươi hoàn thành sự tình các loại, đồng thời cũng phải để những người đó gánh vác mới đúng là lưỡng toàn kỳ mỹ. Nếu trước khi ngươi chưa hoàn toàn hiểu được đạo lý này, quyền hạn trong tay, ta sẽ không buông để giao cho ngươi, ta cũng đã cho người liên lạc mấy lão sư nổi danh, ngươi trước hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi."
“Phụ thân!" Long Tuấn Khanh kêu lên.
“Ngươi là đứa con duy nhất của ta, Long gia sớm muộn gì đều là của ngươi, nhưng nếu muốn trở thành tộc trưởng siêu việt, ngươi hiện tại cần hảo hảo tỉnh lại. Hơn nữa lập tức chính là bình định hội nghị trong tộc, trước lúc đó, ngươi hãy đóng cửa từ chối tiếp khách đi. Ngươi phải nhớ kỹ, cho dù quyền lực nơi tay, có rất nhiều sự tình cũng không phải theo ý muốn."
“Vâng." Long Tuấn Khanh cúi đầu.
“Ngươi đã cảm thấy Nguyên Tú Nhân không còn ý nghĩa, liền đem hắn giao cho ta đi." Long Thiên Thích đột nhiên mở miệng.
“Không......" Long Tuấn Khanh phản xạ không điều kiện mở miệng.
“Thế khi cùng một tên ngu ngốc thì ngươi cảm thấy có ý tứ sao?" Long Thiên Thích thản nhiên trả lời, cũng không quên liếc mắt một cái nhìn Nguyệt Khê trong ngực, mới thở dài một hơi tiếp tục nói: “Tú Nhân là một đứa nhỏ vĩ đại, các ngươi cùng một chỗ ta cũng vẫn cảm thấy thật thích hợp, nhưng không nghĩ tới ta chỉ đi có nửa năm, mọi chuyện đã biến thành như vậy."
“Hiện tại các ngươi nếu tiếp tục ở bên nhau, có lẽ đối với cả hai sẽ trở thành một loại gánh nặng, đem người mà mình yêu thương nhất đối đãi như vậy, ngươi rốt cuộc là đang tra tấn ai, thật sự là tra tấn hắn sao?" Long Thiên Thích thở dài.
“Là hắn đã phản bội ta!" Long Tuấn Khanh cơ hồ rống lên.
“Đó là bởi vì ngươi cho hắn cơ hội phản bội của, nếu đối với ngươi như vậy là trọng yếu, nên hảo hảo bảo hộ, vì cái gì không kịp thời ngăn cản trước khi hắn phản bội? Luôn cho rằng người khác sai lầm, vì cái gì không hảo hảo nhìn lại chính mình. Ngươi là một cường giả, ngươi là một ngọn núi, có thể vì người khác che mưa chắn gió, nhưng mà xem qua toà sơn hay bảo tháp cũng phải cần người khác mới có thể sinh tồn. Những gì trọng yếu, muốn có, không thể mất đi, nên đối đãi thế nào, ngay cả điều này còn phải chờ người khác dạy ngươi sao?" Long Thiên Thích khẩu khí trở nên nghiêm khắc.
“......"
“Sau thời gian dài đối với hắn như thế, ngươi nên có điểm thanh tỉnh. Các ngươi đã không thể cùng một chỗ, vô luận là hắn có thanh tỉnh hay không, vẫn là nói đến tình cảnh hiện tại thôi, sớm một chút cho hắn rời đi, đối với ai đều có ưu đãi."
“Kia...... Phụ thân tính xử trí hắn như thế nào?" Long Tuấn Khanh hỏi, cũng cảm thấy một chút khẩn trương.
“Ta cơ hồ là nhìn thấy hắn lớn lên, sẽ không thương tổn hắn." Long Thiên Thích thở dài, lại nói: “Giải dược cho hắn, sau đó để hắn tự lựa chọn con đường đi cho mình."
Tay trái Long Tuấn Khanh không khỏi nắm chặt, cũng không nói được một lời, hắn biết vô luận hắn nói cái gì đi nữa, phụ thân cũng không thể thay đổi quyết định. Có lẽ thật sự giống như phụ thân nói, nên buông tay, mỗi lần nhìn thấy cái tên ngốc nghếch Tú Nhân kia, luôn giống như có vạn mũi kim đâm vào tim hắn.
Mà Tú Nhân nếu thanh tỉnh...... Không khỏi cười khổ, ta tình nguyện hắn cứ ngốc như vậy.
Long Thiên Thích nhìn thấy Long Tuấn Khanh trầm mặc, đáy lòng thật mạnh thở dài. Tiểu hài tử là phải trải qua chút sự tình mới có thể lớn dần, chỉ hy vọng chuyện lần này có thể có giúp hắn thành thục hơn. Y vốn không tính huỷ hoại Nguyên Tú Nhân, chính là khi đó Tuấn Khanh cần bình tĩnh một chút, vô luận ai phản bội ai, bọn họ đều đã bị trừng phạt đủ. Mà Tuấn Khanh cũng nên rõ ràng, cho dù có chấp nhất như thế nào đi nữa cũng phải đến lúc buông tay.
Cúi đầu nhìn liếc mắt một cái Nguyệt Khê còn oa ở trong ngực y đang từ từ nhắm hai mắt lại, cười nói: “Tỉnh đi."
Nguyệt Khê cười mở mắt ra, thân thủ ôm cổ Long Thiên Thích, hôn nhẹ hai má y.
Có thể không tỉnh sao? Thanh âm của hai người đều lớn đến kinh người, chính là cái loại không khí vừa rồi, hắn thật sự không thích hợp tỉnh lại, đang tính tiếp tục giả vờ ngủ, không nghĩ tới Long Thiên Thích lại đột nhiên ra tiếng gọi hắn. Giả bộ đã muốn không còn ý nghĩa, tuy rằng chính mình tỉnh lại sẽ làm cho người kia thật mất mặt, nhưng còn khá giả hơn là đắc tội lão đại.
“Lập tức sẽ tới thôi, muốn ngủ thì chờ trở về sẽ ngủ tiếp." Long Thiên Thích cười đem Nguyệt Khê từ trên người mình buông xuống, làm cho hắn ngồi ở bên cạnh chính mình.
“Úc!" Nguyệt Khê cười đáp, vẫn nhìn chằm chằm vào Long Thiên Thích, không dám nhìn tới Long Tuấn Khanh.
Mới vừa bị lão tử chính mình mắng qua, hẳn là sắc mặt không có gì hay ho rồi.
Long Thiên Thích cười xoa xoa tóc hắn, phân phó lái xe: “Ta cùng thiếu gia xuống xe ở cửa chính, ngươi đem Nguyệt Khê thiếu gia đưa đến sau trạch đi, nói cho quản gia, không cần chuẩn bị phòng khác, cứ đưa hắn đến phòng ta là được rồi."
“......" Trầm mặc một hồi, lái xe mới phản ứng lại, đáp lời: “Vâng."
Hắn lái xe cho tộc trưởng đã gần hai mươi năm, tình nhân loại này hắn cũng gặp qua không ít, nhưng không có người nào có thể ở lại tôn gian của tộc trưởng.
Long Thiên Thích hôn nhẹ hai má Nguyệt Khê, nói: “Hảo hảo nghỉ ngơi một chút, buổi tối ta đi tìm ngươi."
Nguyệt Khê cũng cười, khoé mắt lại quét về phía đội ngũ sắp xếp chỉnh tề để hoan nghênh bên ngoài.
Hôm nay buổi tối Long Thiên Thích nếu có thể tìm đến hắn, hắn sẽ cắt đầu mà tặng cho y. Chuyện gì trọng yếu, chuyện gì không trọng yếu, trong thiên hạ không có ai so với Long Thiên Thích rõ ràng hơn. Vừa rồi nghe buổi nói chuyện kia, thật sự là còn hơn đọc sách mười năm.
Xe rất nhanh đình ổn, cửa xe mở ra, Long Thiên Thích dẫn đầu xuống xe, Long Tuấn Khanh theo sát phía sau. Thật sự mà nói, từ khi Long Thiên Thích mười chín tuổi kế thừa vị trí tộc trưởng đến nay vẫn là lần đầu tiên rời đi bổn gia lâu như vậy. Tuy rằng quốc nội đầu tư rất trọng yếu, nhưng không trọng yếu đến nỗi phải đích thân y đi lo liệu.
“Kiêu." Cước bộ Long Thiên Thích đột nhiên ngừng lại, gọi cận vệ chính mình phân phó: “Đem Tú Nhân đến phân trạch đi, đem giải dược cho hắn, sau đó an bài hắn xuất ngoại."
Y thiếu chút nữa đã quên, Nguyệt Khê cùng Tú Nhân từng có gặp mặt một lần, vạn nhất không nghĩ qua mà gặp gỡ, thật đúng là không biết nên giải thích với Nguyệt Khê như thế nào, sớm một chút cất bước thật là tốt.
“Vâng."
“Phụ thân......" Long Tuấn Khanh sắc mặt trắng bệch.
Long Thiên Thích lại không để ý đến hắn, nếu phải buông tay, cần gì phải chấp nhất.
Nguyệt Khê xuyên thấu qua cửa kính xe nhìn thấy bên ngoài Long gia, chỉ một chữ: Lớn, là lớn thật sự, lái xe từ cửa chính đến cửa sau trên dưới hơn mười phút. Cho dù đây là vùng ngoại thành, cũng quá khoa trương một chút.
Long gia cửa sau không tính là lớn, đương nhiên đó là kết quả khi cùng cửa chính so sánh.
“Nguyệt Khê thiếu gia, mời xuống xe." Lái xe cung kính giữ cửa mở ra.
Nguyệt Khê lập tức xuống xe, lẳng lặng nhìn nhìn viện này, có một chút phong mạo thời kì dân quốc Trung Quốc, bất quá phong cách mĩ thức vẫn là nhiều hơn.
“Phòng của tộc trưởng ở bên kia, xin mời theo ta."
“Cám ơn ngài." Nguyệt Khê cười.
Lái xe giống như có chút thụ sủng nhược kinh, nhìn thoáng qua Nguyệt Khê, liền tức tốc cúi đầu.
“Hoan nghênh Nguyệt Khê thiếu gia."
“Thật sự quá khách khí." Nguyệt Khê đáp lễ, theo tuổi thì rõ ràng thấy được người hầu của Long gia đều là lão nhân.
“Phòng của ta ở nơi nào? Thật sự có điểm mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi trước một chút." Nguyệt Khê thập phần khách khí nói.
“Xin theo ta đi lên, tộc trưởng đã phân phó, ngài sẽ ở phòng của y."
“Phiền toái ngài dẫn đường." Nguyệt Khê tiếp tục khách khí.
Lão quản gia mang hắn lên lầu hai, mở ra cửa phòng, quả nhiên...... Phòng của Long Thiên Thích luôn được bày trí y như nhau, chính là hơi lớn hơn một chút, hơn nữa thư phòng cùng phòng ngủ cũng đã tách ra.
“Quần áo của ngài cũng đều đã chuẩn bị tốt, tất cả ở trong tủ kia."
“Thực là phiền toái quá."
Nhanh chóng đóng lại cửa phòng, Nguyệt Khê liếc mắt một lượt khắp phòng, nhưng không có lập tức tắm rửa thay quần áo, ngay cả vừa rồi vẫn ngáp liên tục trong nháy mắt lấy lại tinh thần. Xác định quản gia đã đi xa, Nguyệt Khê nhanh chóng lấy ra di động.
“Uy." Điện thoại bên kia truyền đến thanh âm ngáy ngủ của Mai Thuấn Thần.
“Là ta." Nguyệt Khê đè thấp âm lượng.
“Xuống phi cơ rồi à?" Mai Thuấn Thần cười.
“KEN vốn tên là Nguyên Tú Nhân có phải hay không?"
Bên kia điện thoại quả nhiên Mai Thuấn Thần sửng sốt một chút, một hồi lâu mới phản ứng lại, nói: “Ngươi...... Đã biết?"
“Ân." Vừa rồi chính là đoán, hiện tại là khẳng định.
“Ai! Nguyên Tú Nhân và Long Tuấn Khanh là cùng nhau lớn lên, có thể nói là thanh mai trúc mã. Sau lại......" Mai Thuấn Thần có vài phần đau thương, nguyên bản hắn là muốn cho Nguyệt Khê có tâm tình tốt mới không đề cập tới, bất quá đã biết rồi cũng tốt.
“Không cần phải nói." Nguyệt Khê lập tức cắt điện thoại.
KEN tên này hắn không quen, nhưng Nguyên Tú Nhân tên này hắn có biết đến. Nhớ rõ vài năm trước, trên các bài báo đều thi nhau đăng bài viết một cách hăng hái về vị thiếu niên ngạo khí mười phần, mười ba tuổi liền tốt nghiệp học viện Cáp Phật Thương, tài hoa hơn người làm cho tất cả mọi người đều biết đến, là một vị thiếu niên thiên tài xuất thế.
Mà hiện tại thì sao...... Thanh mai trúc mã mà còn rơi vào cái kết cục như vậy.
Một tháng kế tiếp mỗi người đều phi thường bận rộn, Long Thiên Thích ở bên ngoài bận rộn chuyện gia sự cùng các loại sự vụ của công ty, dù sao trước kia việc này do Long Tuấn Khanh lo một nửa, hiện tại hắn đã bị cấm cửa, hết thảy đều phải tự mình xử lý; Long Tuấn Khanh cũng bận, bận rộn bị một đống lão sư giáo dục, bận rộn viết sám hối thư cầu xin lão cha tha thứ; Nguyệt Khê cũng bận, bận rộn sửa chữa một cái trường thiên (tác phẩm văn học dài, gồm nhiều chương, nhiều tập…), mà Thương Phong Dật vào lúc này lại mang đến một đống nan đề cho hắn; quản gia cùng bọn người hầu trong hậu viện cũng bận, bận rộn tìm cho vị Nguyệt Khê thiếu gia mới tới này một số bộ sách cơ hồ không xuất bản nữa từ các thư quán, hơn nữa phải là tiếng Trung. Nguyệt Khê xem không hiểu tiếng Anh.
Chuyện thiếu gia mới tới được an trí ở trong phòng tộc trưởng, làm cho người hầu cao thấp của Long gia rất khiếp sợ, ai cũng nhanh chóng ý thức được hắn địa vị bất đồng với họ. Hạ quyết tâm phải cẩn thận hầu hạ, lại phát hiện vị tiểu thiếu gia này thật sự không quá khó hầu hạ, chỉ cần lúc hắn đói cho hắn ăn, lúc khát cho hắn nước uống, hắn hoàn toàn không phàn nàn hay đòi hỏi gì quá đáng.
Hắn mỗi ngày cơ hồ có đến hai mươi mấy giờ ở trong phòng, ngẫu nhiên xuất hiện ở đại sảnh, cũng chỉ với vẻ mặt tươi cười thành khẩn nhờ quản gia đi tìm mấy bản thư mà thôi. Những người hầu của Long gia đều là lão nhân, đối chủ tử trung thành thật sự, đối với vị này cái gì cũng không muốn, lại chỉ cần sách, bọn họ đương nhiên thật cao hứng. Hơn nữa Nguyệt Khê mỗi lần đều là cười đến vẻ mặt xán lạn, giống như việc nhờ bọn họ mua sách là đã là chuyện gì đó rất khó khăn đối với bọn họ, hại bọn họ cũng không thể không biết xấu hổ.
Nhưng khi lần thứ ba mua sách, số lượng cần đến hai ba người khuân vác, những người hầu không khỏi sợ hãi than thầm, cho dù dùng sách này để thay cơm ăn, cũng phải ăn đến một hai tháng a. Cùng ngày buổi chiều, Nguyệt Khê lại ra cửa phòng, cùng quản gia thương lượng ở trong phòng Long Thiên Thích đặt một cái giá sách, quản gia đương nhiên không dám đồng ý, bài trí trong phòng tộc trưởng, bọn họ là tuyệt đối không dám lộn xộn, lão quản gia lại nghĩ ra một biện pháp, ở cách vách phòng Long Thiên Thích thu thập thành một gian thư phòng. Tuy rằng tộc trưởng có thư phòng, nhưng đây lại là nơi y làm việc công, bình thường người đến quét tước cũng được đặc biệt tuyển chọn.
“Nguyệt Khê thiếu gia, Nguyệt Khê thiếu gia......"
Lão quản gia cẩn thận gõ cửa, vị tiểu thiếu gia này bộ dáng vẫn giống như vội vàng tra tư liệu, ăn cơm cũng không tính đúng giờ, nhưng mà hôm nay giống như đã muốn suốt một ngày đều không có nếm qua chút đồ ăn gì. Cửa phòng ngủ vẫn đóng chặt, bọn họ cũng không hảo đẩy cửa đi vào xem.
“Làm sao vậy?" Long Thiên Thích hỏi.
“Tộc trưởng, ngài đã về." Lão quản gia lập tức xoay người, nhanh chóng đem trạng huống một tháng qua báo cáo rõ ràng, từ lúc nghe được tin tức tộc trưởng đã về tới, hắn đã không gặp qua tộc trưởng, hẳn là do bận quá cho nên trực tiếp ngủ ở thư phòng phía trước viện.
Long Thiên Thích càng nghe càng nhíu mày, phất tay cho lão quản gia rời đi, chính mình còn lại liền nhanh chóng đẩy ra cửa phòng.
Quả nhiên...... Đang gác đầu lên sách mà ngủ.
Phòng bên này của Long Thiên Thích đương nhiên đủ lớn, mặc dù không giống như phòng ở quốc nội đem thư phòng cùng phòng ngủ xác nhập, nhưng phòng ngủ của y từ trước đến nay luôn đặt một cái bàn công tác đúng tiêu chuẩn, mà hiện tại nguyên lai trên bàn thập phần chỉnh tề lại bày đầy các loại sách, tuỳ tay bãi phóng, mở ra, loạn thất bát tao một đống lớn.
Long Thiên Thích mi mặt nhăn càng chặt, y mới vài ngày không có trở về, hắn đã bắt đầu hồ nháo như vậy. Thân thể rõ ràng vừa mới hảo một chút, vậy mà chủ quan ngay cả cơm cũng không ăn đúng giờ, phỏng chừng ngay cả ngủ cũng không hảo hảo đủ giấc.
“Ngươi đã đến rồi!" Nghe được tiếng mở cửa, Nguyệt Khê ngẩng đầu lên, đánh cái ngáp, nhìn thoáng qua ly cà phê bên cạnh, đã không còn một giọt.
Chỉ là muốn nâng cao tinh thần thôi.
Gần đây một mực giúp Thương Phong Dật tìm số liệu, cũng không biết Thương Phong Dật là bị tiếng sét với người nào rồi, đột nhiên muốn cái gì số liệu của các quốc gia cổ đại Âu Châu, hại hắn không thể không lật xem đàn thư. Bất quá, chính mình cũng được mở mang thêm kiến thức, tiếp theo thiên tiểu thuyết cũng có linh cảm.
Long Thiên Thích cũng nhíu chặt mi, gầm nhẹ nói: “Mấy thứ loạn thất bát tao này không nên nhìn nữa, một lát nữa ta sẽ cho người toàn bộ mang đi."
“Ta một mình ở trong này thật nhàm chán, tìm quyển sách đến xem cũng không được sao?" Nguyệt Khê kháng nghị, lập tức đánh cái ngáp nói: “Ta chỉ là tối hôm qua ngủ muộn một chút, cam đoan không có làm chuyện gì thương tổn thân thể."
Long Thiên Thích cảm thấy có chút áy náy, giống như từ khi trở về bên này liền vẫn để hắn một thân một mình tại nơi này, ngay cả nhìn đều không có nhìn qua hắn.
“Được rồi, đừng nóng giận, ta về sau nhất định sẽ chú ý." Nguyệt Khê cười cam đoan, đồng thời chống thắt lưng từ ghế đứng lên, hỏi: “Ăn cơm chưa? Có thời gian ăn cơm cùng ta hay không?"
Đồng hồ treo tường gõ mấy tiếng cho biết đã tới giờ dùng bữa tối.
Long Thiên Thích do dự một chút, vẫn gật gật đầu. Nguyệt Khê lập tức cầm lấy điện thoại gọi cho lão quản gia: “Ta và tộc trưởng cùng nhau dùng cơm, phiền toái ngài dọn dưới lầu phòng khách, chúng ta lập tức đi xuống."
“Gần đây có rất nhiều chuyện, xem nhẹ ngươi, ngươi không tức giận chứ?" Long Thiên Thích hỏi.
Nguyệt Khê việc không đáng lo lắc đầu, cười nói: “Như thế nào lại thế, chẳng phải trước kia ngươi cũng thường xuyên không trở lại sao? Không cần nghĩ ngợi nhiều, chúng ta xuống lầu ăn cơm thôi."
Khi nói chuyện, Nguyệt Khê đã cầm lấy áo khoác mặc bên ngoài. Bởi vì vẫn thường không bước ra khỏi cửa, hắn ngay cả quần áo cũng chưa hảo hảo xuyên qua, luôn một thân áo ngủ là xong. Nếu không phải ngày thường đánh răng rửa mặt dưỡng thành thói quen, Long Thiên Thích hôm nay rất có có thể sẽ nhìn thấy hắn rối bù bê bết.
Lôi kéo tay Long Thiên Thích vui vẻ đi xuống lầu, tuy rằng từ lúc bắt đầu vào cửa, Nguyệt Khê chưa từng bước chân ra khỏi đại môn tiểu lâu của tộc trưởng một bước, nhưng lúc ăn cơm cũng nghe lão quản gia ẩn ẩn đề cập qua. Bên này là tổ trạch Long gia, phân biệt trước sau hai cái sân, tiền viện dùng để xử lý công sự, còn hậu viện là nơi dùng để nghỉ ngơi. Bất quá trước đây cũng không có giới tuyến rõ ràng, hơn nữa người trong Long thị bộ tộc nhiều lắm, dòng họ rất nhiều người cũng ở tại hậu viện. Cho nên Long Thiên Thích liền phân phó qua, nếu không có chuyện gì đặc biệt, không cho phép ngoại nhân tiến vào, cũng bởi vì như thế, Nguyệt Khê mới có thể thanh tĩnh lâu như vậy.
“Vì cái gì không đi ra ngoài?" Ở trên bàn cơm khi hai người đã yên vị, Long Thiên Thích đột nhiên hỏi.
“Một mực hoàn thành bản thảo, cũng vì lười ra ngoài, hơn nữa anh trai ta còn nhờ ta giúp hắn tìm số liệu, tìm đến hôn thiên ám địa mới tìm được một chút." Nguyệt Khê cười, có chút mệt mỏi, cũng không dám ở trước mặt Long Thiên Thích ngáp.
“Ta là hỏi, vì cái gì ngay cả cửa phòng đều không có bước chân ra?" Long Thiên Thích hỏi lại.
Trước kia lúc còn ở quốc nội, Nguyệt Khê là không thường ra ngoài, nhưng trên cơ bản nếu thời tiết không tồi, hắn sẽ đến bên ngoài phơi nắng, mà hiện tại lại ngay cả cửa phòng cũng không ra.
“Cái kia...... Ta sợ khí hậu không quen." Nguyệt Khê suy nghĩ nửa ngày mới tìm được một lý do như vậy.
Trước khi xuất ngoại, hắn đã đáp ứng Mai Thuấn Thần sẽ bình an trở về, hắn liền nhất định phải bình an trở về. Mà muốn bình an trở về thì không thể làm gì để bản thân gặp phiền toái, mà không muốn gặp phải phiền toái, thì không nên cùng với bất luận kẻ nào trong nhà này nảy sinh quan hệ. Cho nên, khi nghe Long Thiên Thích an bài hắn ở trong phòng của y, hắn liền hạ quyết tâm, chết cũng không ra khỏi cửa phòng một bước, hắn cũng không tin có người nào dám chạy đến phòng Long Thiên Thích tìm hắn gây rắc rối.
Nếu mà ngay cả phòng riêng của Long Thiên Thích có thể tuỳ tiện người nào vào cũng được thì ngay lúc đó lái xe cũng sẽ không có phản ứng như thế.
“Không cần ở trước mặt ta nói dối." Long Thiên Thích nhíu mày.
“Ta không phải vì sợ phiền toái sao?" Nguyệt Khê cười cố gắng làm dịu đi không khí nói: “Ngươi trước đây không phải đã nói rồi sao, sinh nhật mười tám tuổi của Tuấn Khanh rất trọng yếu, sẽ có rất nhiều đại nhân vật muốn tới. Vạn nhất lúc ta ở bên ngoài không cẩn thận đắc tội với ai, không phải làm cho ngươi khó xử sao?"
“Cho dù là đắc tội cũng không có gì." Long Thiên Thích nói, tuy rằng Nguyệt Khê nói những câu này là vì nghĩ cho y, nhưng nghe đã có chút là lạ, kỳ thật y hy vọng Nguyệt Khê có thể càng ỷ lại y thì càng tốt.
“Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện." Nguyệt Khê cười cười, nhìn thấy đồ ăn đã được bưng lên. Lập tức lại lộ ra tươi cười: “Ta đã sớm đói bụng, hơn nữa khó có dịp được ngươi có thể cùng ta ăn cơm, nhất định phải hảo hảo ăn một chút."
Nhưng hiển nhiên Long Thiên Thích cũng không có giống Nguyệt Khê thật là tốt ăn uống, chỉ nhìn chằm chằm gương mặt Nguyệt Khê có chút gầy yếu. Lúc m ới gặp hắn, hắn có khuôn mặt trái xoan khá đầy đặn, mấy tháng hảo hảo dưỡng rốt cuộc thoáng béo một chút, mà mới qua đây một tháng rồi lại gầy đi xuống. Nguyệt Khê sợ làm gì đó gây phiền toái cho y, rồi lại sợ y sẽ vì tránh rắc rối mà không chịu ra mặt bảo vệ hắn. Vì cái gì hắn thuỷ chung không tin y chứ?
“Ngươi không ăn sao? Hôm nay đồ ăn rất ngon a." Nguyệt Khê thấy Long Thiên Thích không hề động đũa, chủ động gấp mấy thứ trước mặt đặt vào trong bát Long Thiên Thích.
Long Thiên Thích vẫn đang lẳng lặng nhìn hắn, chau mày, không nói được một lời.
“Phụ thân!" Long Tuấn Khanh vừa vặn đẩy cửa tiến vào.
Nhìn hắn vào cửa, Nguyệt Khê buông bát đũa định đứng dậy, không nghĩ tới Long Thiên Thích lại ấn hắn xuống, nói: “Không cần đứng lên."
Nguyệt Khê ngoan ngoãn cúi đầu ngồi xuống, Long Tuấn Khanh nhìn lướt qua Nguyệt Khê có chút kinh ngạc, chính là vừa định mở miệng, Long Thiên Thích nhân tiện nói: “Trước ngồi xuống, ăn cơm."
Long Tuấn Khanh lại có chút kinh ngạc, nhưng vẫn theo lời Long Thiên Thích ngồi xuống bên tay phải.
“Vẫn chưa kịp giới thiệu các ngươi với nhau." Long Thiên Thích đột nhiên nói như thế, Nguyệt Khê không khỏi ngẩng đầu.
“Hắn là con ta Long Tuấn Khanh, mà vị này chính là Nguyệt Khê, các ngươi tuổi cũng không sai biệt nhiều, liền xưng tên là tốt rồi." Long Thiên Thích thản nhiên giới thiệu.
Nguyệt Khê rất muốn lộ khuôn mặt tươi cười với Long Tuấn Khanh, nhưng thật sự có chút cười không nổi. Cùng Long Tuấn Khanh xưng tên?
Đây là không phải có điểm quá đề cao hắn rồi sao?
Quả nhiên, Long Tuấn Khanh cũng là vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn về phía phụ thân đại nhân kính yêu của hắn, tựa hồ chờ mong y giải thích.
“Còn có, Nguyệt Khê sẽ theo giúp ta cả đời, về sau hai người các ngươi nhất định phải hoà bình ở chung."
“Ba."
“Ba."
Long Tuấn Khanh cùng Nguyệt Khê hai người cằm đồng thời rơi xuống đất, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Tác giả :
Tử Kinh