Long Đồ Án

Quyển 8 - Chương 190: Thiên hạ vô song

Mạnh Thanh đột nhiên đến thăm Từ Mộng Dao, Triển Chiêu liền muốn lôi Bạch Ngọc Đường nhanh chóng chạy ra, có điều Mạnh Thanh còn nói có chuyện muốn thương lượng cùng Triển Chiêu.

Triển Chiêu rất bất đắc dĩ, không thể làm gì khác là nhắm mắt nhắm mũi đi gặp hắn.

Mạnh Thanh danh nghĩa là đến thăm Từ Mộng Dao, có điều, hắn mang đến cho Từ Mộng Dao một bọc đồ thật nhỏ, lại mang đến cho Triển Chiêu một bọc đồ thật to, mà hơn nữa … Tất cả đền là đồ ăn.

Triển Chiêu tự nâng trán mình mà tỉnh lại một chút, mình mang đến cho người khác ấn tượng tham ăn đến thế nào a. Có điều Bạch Ngọc Đường ngược lại cũng không có đi cùng Triển Chiêu, mà cùng đám Công Tôn đi ăn cơm, lúc đi còn hỏi xem Triển Chiêu muốn ăn cái gì, về sẽ mang cho hắn.

Triển Chiêu không có Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh cũng cảm thấy không còn nhiều áp lực như vậy nữa, nhưng vẫn có chút khó xử mà đi gặp Mạnh Thanh.

Mạnh Thanh để bọc y phục xuống, xoa xoa cằm hỏi: “Tức giận sao?"

Triển Chiêu có chút không hiểu, nhìn hắn.

“Ta cũng không biết mọi người sẽ đến gây chuyện mà." Mạnh Thanh nói: “Có điều cũng là do ta lúc đầu không tốt, ngươi đừng có tức giận lão nhân gia a, ngươi cũng biết bọn họ cũng chỉ là vì thương ta mà thôi."

Triển Chiêu hơi ngẩn người, nháy mắt liền hiểu … Qủa nhiên, là người của Ma cung tới phá rối, cũng không biết Bạch Ngọc Đường làm thế nào mà đuổi được họ đi, có điều dựa vào bản lĩnh của hắn, hẳn là cũng không có vấn đề gì đi?

Nghĩ đến đây, Triển Chiêu lại cau mày … Trước đó mình đã đoán đúng, người đánh Bàng Dục chính là người của Ma cung, này muốn chết a!

Triển Chiêu tại chỗ đi vòng vòng, Bàng Dục vô cớ bị đánh đòn, Bao Duyên cũng thiếu chút bị nguy hiểm, chuyện này không quản không được!

Mạnh Thanh thấy Triển Chiêu quả nhiên còn tức giận, biết thân biết phận ngồi im một bên, chỉ nói: “Ngươi có tức giận gì thì cứ nhằm vào ta đi, không cần phải mắng mọi người a, ngươi cũng biết bọn họ rất thương ngươi, ngươi mà mắng bọn họ là bọn họ khó lòng chịu nổi."

Triển Chiêu chợt quay đầu lại nhìn Mạnh Thanh: “Được a! Đánh người là phạm pháp, vậy ngươi sẽ đi ngồi nhà lao a?"

Khoé miệng Mạnh Thanh cũng giật giật, tâm trạng cũng buồn bã, nói: “Có cần nghiêm túc vậy không a?"

Hai hàng lông mày của Triển Chiêu cũng nhướng lên, hỏi ngược lại: “Tại sao lại không nghiêm túc? Các ngươi vô duyên vô cớ đi đánh người mà còn nói là muốn không cần nghiêm túc sao, người khác chỉ cần nói các ngươi hai câu hay khiến cho các ngươi không vừa mắt các ngươi có thể cho đó là đùa giỡn mà bỏ qua sao?"

Mạnh Thanh há miệng: “Chỉ đùa chút thôi mà."

“Chỉ đùa giỡn?" Vẻ mặt Triển Chiêu lúc này cũng tức giận vô cùng rồi, bật cười: “Ta đánh ngươi một trận rồi nói là chỉ đùa ngươi thôi được không? Bàng Dục không những không truy cứu còn giúp các ngươi giấu giếm chỉ vì biết các ngươi là thân nhân của ta, bởi vì bọn họ không muốn ta khó xử cho nên không tố cáo, cho dù là bọn họ rất khoan hậu lại trọng tình cảm, thế nhưng cho dù người ta đã tha thứ cũng không có nghĩa là các ngươi không sai, các ngươi vì sao vẫn không chịu tỉnh lại hả?"

Mạnh Thanh gãi giã đầu: “Ngươi cũng biết tính khí của bọn họ mà, lại cũng không gây ra đại sự gì nhiều …"

“Cần phải gây ra bao nhiêu chuyện nữa mới coi là đại sự?" Triển Chiêu hỏi ngược lại: “Nếu như Bàng Dục rơi xuống sông chết đuối thì sao? Hoặc ai đó ra tay hơi nặng khiến hắn tàn phế thì sao đây?"

Mạnh Thanh nhìn trời: “Ta nghe họ nói là đã giải quyết xong rồi a … Bàng Dục còn nhận mấy Kiền gia gia nữa mà."

Triển Chiêu không nói nổi, tên Bàng Dục này cũng thật vô tâm vô phế.

“Bọn họ đã làm gì với Bạch Ngọc Đường rồi?" Triển Chiêu hỏi.

Mạnh Thanh thấy quả nhiên là Triển Chiêu vẫn lo lắng cho Bạch Ngọc Đường, cảm thấy có chút khó chịu, thờ ơ nói một câu: “Bọn họ về nhà rồi vẫn còn khen hắn đây, hình như đã bị thu phục hết rồi."

Triển Chiêu nghe xong liền hỏi: “Có người nào bị thương không?"

“Không có, còn khen hắn không dứt miệng nữa." Mạnh Thanh nhìn trời.

Triển Chiêu sờ sờ cằm, quả nhiên Bạch Ngọc Đường biết cách thu phục tâm lão nhân gia a, không biết hắn đã dùng chiêu gì, có đều … bọn họ đều gạt mình. Lúc này Triển Chiêu lại cảm thấy có chút không được tự nhiên —— Làm sao có thể đối mặt với Bàng Dục cùng Bao Duyên đây, hay là tìm một cái động mà chui vào đi.

Mạnh Thanh ngượng ngùng nói: “Vậy, hay là ngươi đánh ta một trận đi."

Triển Chiêu thiêu mi, nghiêm túc nói: “Đây nói không chừng cũng là một biện pháp, ta đây cứ đến bảo Bao đại nhân đánh ngươi một trăm trượng đi."

Mạnh Thanh mở mắt thật to: “Ngươi thực sự làm thật a!"

Triển Chiêu nhìn trời, tâm nói, ta đánh ngươi ngươi cũng đâu có bỏ được a?

Mạnh Thanh thở dài, nói: “Vậy ta có thể lấy công chuộc tội không?"

Triển Chiêu nhìn hắn —– Muốn chuộc tội thế nào?

“Ta biết các ngươi muốn điều tra chuyện của Kim Đỉnh sơn, ta có thể làm cầu nối cho các ngươi xâm nhập vào đó đi." Mạnh Thanh nói.

Triển Chiêu hơi sững sờ: “Xâm nhập vào đó?"

Mạnh Thanh thở dài: “Ta biết một bằng hữu, cũng được coi là phú hộ bậc nhất Thường Châu phủ, là người của Kim Đỉnh giáo, hắn phụ trách dẫn một số phú gia mà Kim Thiền cảm thấy hứng thú lên núi. Chỉ cần phù hợp với ý Kim Thiền, là có thể vào được sơn cốc đó, cũng có thể vào giáo nữa."

Triển Chiêu thiêu mi một cái.

“Lúc trước ta có đặc biệt hỏi hắn, Kim Đỉnh giáo cảm thấy hứng thú với những người như thế nào?" Mạnh Thanh nói: “Thứ nhất là người có tiền, thứ hai là người có quyền, tất nhiên nếu như có cả tiền cùng quyền thì càng tốt, còn có cả những thân bằng của người có tiền có quyền nữa, ngoài ra còn có cả những người có dược liệu."

“Dược liệu?" Triển Chiêu cảm thấy buồn bực: “Dược ngọc các loại sao?"

Mạnh Thanh mở to mắt nhìn: “Cái này hắn cũng không nói rõ, có điều, Kim Đỉnh giáo hình như rất hứng thú với những người có những đồ vật trân quý hiếm thấy, hơn nữa, tốt nhất là dược vật, chẳng hạn như nhân sâm hoặc linh chi ngàn năm chẳng hạn, này cũng không biết tại sao nữa."

Triển Chiêu sờ cằm — Cần dược liệu làm cái gì chứ?

“Cuối cùng chính là …" Mạnh Thanh sờ cằm nói: “Nam nhân có ngoại hình … thật đẹp."

Mí mắt Triển Chiêu run run: “Kim Thiền là con cóc cái sao?"

Mạnh Thanh đang uống trà, bị một câu nói này của Triển Chiêu khiến cho phun hết ra, lắc đầu cười khổ: “Ngươi thật sự là qua nhiều năm như vậy mà vẫn không hề thay đổi a, vẫn còn hoạt bát như thế."

Chân mày Triển Chiêu cũng nhướng lên, tâm nói, Lão tử đây là Đại hiệp, ngươi lại dám dùng từ hoạt bát để tả ta? Ta cũng đâu phải là mèo chứ!

Cũng không so đo nhiều nữa, Triển Chiêu liền chỉ cái mũi mình: “Mang ta vào đi!"

Mạnh Thanh lắc đầu: “Ngươi không được."

“Tại sao?" Triển Chiêu bất mãn: “Ta có dược mà!"

“Ngươi có cái gì cũng không được." Mạnh Thanh bất đắc dĩ: “Tất cả người Thường Châu phủ đều biết ngươi!"

Triển Chiêu lấy lại tinh thần, cũng đúng, cái này thật khó khăn, vậy phải cho ai đi đây?

“Bạch Ngọc Đường có thể đi." Mạnh Thanh đột nhiên nói.

Triển Chiêu híp mắt nhìn hắn, vẻ mặt tràn đầy cảnh giác.

Mạnh Thanh ôm ngực: “Ngươi có cần thiên vị rõ ràng như vậy không a? Tâm ta đang rỉ máu rồi đây này!"

Triển Chiêu bất mãn: “Tại sao lại bảo hắn đi?"

“Hắn có tiền, hơn nữa ngoại hình cũng đẹp." Mạnh Thanh tự nhiên nói.

Triển Chiêu bất mãn: “Vậy cũng không được, lỡ gặp nguy hiểm thì phải làm sao?"

Khoé miệng Mạnh Thanh giật giật: “Hắn giải quyết được cả hơn một trăm thúc bá cùng a di Ma cung, ngươi còn sợ cái con cóc kia ăn thịt hắn a?"

Triển Chiêu cau mày, vẫn còn rất do dự.

“Hay là ngươi cứ nghĩ kỹ đi." Mạnh Thanh nói: “Nếu như hắn đồng ý, ngày mai ta tới gặp các ngươi."

Triển Chiêu nhìn hắn: “Ngươi cũng đi?"

“Đúng vậy, ta vào cùng hắn, nhất định sẽ đem hắn an toàn không sứt mẻ ra ngoài, vậy ngươi đã an tâm chưa?" Mạnh Thanh hỏi.

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, cảm thấy như vậy cũng có thể tiếp ứng nhau, có điều …. Sao vẫn cảm thấy không yên tâm, cần mang theo nhiều người vào một chút, tốt nhất là người cơ trí cùng công phu tốt chút đi theo … Lâm Dạ Hỏa được không a? Không được, tính tình quá táo bạo, ngộ nhỡ mang đến phiền toái cho Bạch Ngọc Đường thì sao. Trâu Lương có vẻ đáng tin hơn, cũng không biết có thể mang theo Giả Ảnh nữa không, hay là mình cải trang đi theo đi?

Triển Chiêu đứng cạnh bàn sờ cằm suy nghĩ xem làm cách nào để có thể giúp Bạch Ngọc Đường xâm nhập vào núi, mà quan trọng nhất chính là làm thế nào để đem hắn an toàn không chút hao tổn ra ngoài.

Mạnh Thanh nhìn một bàn đồ ăn ngon mình mang đến, lại nhìn Triển Chiêu bên cạnh rõ ràng đang nghĩ đến Bạch Ngọc Đường mà thở dài.

Mạnh Thanh đứng dậy, nói: “Ta đi trò chuyện cùng Từ Mộng Dao một chút, ngươi đi ăn cơm không?"

“Ừ, lát nữa ăn." Triển Chiêu gật đầu, lại hỏi: “Ngươi đã từng đến Kim Đỉnh sơn cốc chưa? Trước kia không phải chỉ là một sơn cốc bình thường thôi sao? Ta không nhớ là lúc nhỏ có nghe người nào nói qua về sơn cốc đó a."

Mạnh Thanh lắc đầu một cái: “Ta chưa từng đi, có điều chỉ nhỏ như vậy, hẳn là sẽ không có nguy hiểm gì đi."

Triển Chiêu gật đầu một cái, lại lầm bầm lầu bầu: “Không biết có thể âm thầm đi theo vào hay không."

Mạnh Thanh cầm cái bọc nhỏ đi: “Ta ra ngoài trước."

Triển Chiêu gật đầu một cái, vẫn cứ suy ngẫm như cũ.

Mạnh Thanh đi ra tới cửa, nhìn Triển Chiêu một cái, sau đó đột nhiên nói một câu: “Con mèo gầy!"

Triển Chiêu thiêu mi một cái, quay lại trừng Mạnh Thanh một cái: “Ngươi nói cái gì?! Ta gầy chỗ nào?! Ta đây chính là săn chắc!"

…………………..

Có điều, không đợi Triển Chiêu nói xong Mạnh Thanh đã vừa cười vừa chạy mất.

Triển Chiêu thở dài, khoanh tay bất đắc dĩ, có điều trước khi đi khuôn mặt Mạnh Thanh vẫn tươi cười hỉ hả như vậy, hắn là rất nhanh sẽ quên được thôi a? Mình cũng đã thể hiện rõ như vậy rồi, hẳn là hắn cũng đã hiểu rồi.

Mạnh Thanh vừa chạy ra đến cửa, nụ cười trên môi cũng dần thu lại, thay vào đó là một tầng sát ý dày đặc —– Chỉ cần Bạch Ngọc Đường còn sống thì vẫn là một cái phiền toái lớn nhất, nếu như muốn xoá hình bóng người này ra khỏi tâm trí Triển Chiêu, biện pháp duy nhất chính là để hắn chết đi.

“Biểu tình trên mặt ngươi thật đáng sợ."

Mạnh Thanh lấy lại tinh thần, thì ra hắn đã đến viện của Từ Mộng Dao.

Chỉ thấy Từ Mộng Dao đang đứng một mình ngắm hoa trong sân, lại tự tiếu phi tiếu mà nhìn hắn: “Sao vậy? Đã rất lâu rồi không nhìn thấy ngươi có loại biểu tình này, là người nào lại chọc cho Mạnh công tử phát hoả giận như vậy a?"

Mạnh Thanh đi tới trong sân, nhìn bốn bên xung quanh một chút, sau đó thấp giọng cảnh cáo nàng ta: “Ngươi tốt nhất nên nói chuyện cẩn thận một chút, chung quanh đây đều là cao thủ, đặc biệt là mấy ngày nữa cả Thiên Tôn cùng Ân Hầu cũng đến, ngươi tốt nhất nên tự giữ mình, ngàn vạn lần đừng có để lộ ra chân tướng gì đó."

Từ Mộng Dao cười lạnh một tiếng, lắc đầu: “Mặt người dạ thú có lẽ chính là để hình dung loại người như ngươi đi?"

Mạnh Thanh cũng không để ý, đến cạnh bàn ngồi xuống, hỏi: “Sao rồi?"

“Ta đã nói về Dược ngọc." Từ Mộng Dao cũng ngồi xuống, rót cho hắn một chén trà, nói: “Mọi chuyện đều tiến hành rất thuận lợi, có lẽ Triển Chiêu cũng đã biết xung quanh Ma cung đều là bảo ngọc rồi."

Mạnh Thanh uống trà, gật đầu một cái.

“Lại nói tới." Từ Mộng Dao cau mày: “Ân Hầu đối với ngươi cùng phụ thân ngươi đều rất tốt, phụ thân ngươi lại trung thành như vậy, ngươi làm ra chuyện thế này, không sợ lão nhân gia đau lòng sao?"

Mạnh Thanh đặt chén trà xuống, nhìn Từ Mộng Dao một cái: “Tuổi của Ân Hầu cũng quá lớn rồi, hắn đang ở chốn huy hoàng rực rỡ lại đột nhiên muốn quy ẩn, đó là chuyện của hắn, Ma cung là tâm huyết nhiều năm của mọi người, không có lý do nào lại muốn tất cả người trong Ma cung cùng quy ẩn theo hắn mà nhìn chính đạo chiếm lĩnh võ lâm. Phụ thân ta già nên hồ đồ, thế hệ trước của Ma cung cũng đã sớm không còn tâm tranh đấu nữa rồi, chuyện này tuyệt đối không được, chỉ cần khơi lại dã tâm của họ là Ma cung có thể tất yếu đem toàn bộ võ lâm thâu tóm, trở thành đương kim bá chủ."

Từ Mộng Dao lắc đầu: “Dã tâm thật lớn."

Mạnh Thanh mắt lạnh nhìn nàng, đưa tay đặt bọc y phục trước mặt nàng: “Ngươi chỉ cần làm xong chuyện của mình là được rồi, những chuyện khác bớt can thiệp một chút."

Nói xong liền đứng lên đi.

Từ Mộng Dao mở bọc y phục ra, từ trong đống y phục tìm ra một hộp gấm nhỏ, sau đó mở ra nhìn một cái rồi lại cẩn thận cất đi, đi vào trong phòng.

………..

Triển Chiêu ngồi trong phòng, bụng sôi sùng sục kêu đói, hắn bò người trên cửa sổ nhìn ánh trăng bên ngoài sân, bĩu môi —- Chuột Bạch ăn cơm chậm quá!

“Thiếu gia." Triển Phúc ôm y phục mới cho hắn thay từ ngoài đi vào, hỏi: “Ngươi có đói không a? Ta mang cho ngươi chút điểm tâm để ăn đi?"

Triển Chiêu lắc đầu một cái, nói: “Không ăn!"

Triển Phúc không tin hỏi hắn: “Thật sự không ăn sao? Không đói bụng?" Nói xong lại nhìn thấy một bọc đồ ăn thật lớn trên bàn: “Không ăn điểm tâm sao?"

Triển Chiêu xoay mặt sang, không có hứng thú! Kiên quyết nhất định phải đợi Chuột về uy mới được!

Đang suy nghĩ lại nghe thấy bên ngoài truyền đến một thanh âm ngọt lịm: “Miêu Miêu!"

Triển Chiêu ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đang ôm một thực hạp thật lớn chạy vào, Tiêu Lương đi theo phía sau, lại còn có cả Tiểu Ngũ ăn no tinh thần phấn chấn chạy vào theo.

Triển Chiêu nhận lấy thực hạp mà Tiểu Tứ Tử đưa, mở ra nhìn một chút, đều là những món mình thích ăn, còn nóng hổi a, liền hỏi: “Tại sao lại là cháu mang tới? Bạch Ngọc Đường đâu rồi?"

“Bạch Bạch thúc ấy …" Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt lên trầm mặc một lúc, sau đó nói tiếp: “Cho nên bảo cháu mang vào."

Triển Chiêu không nói gì mà nhìn trời, Tiểu Tứ Tử chính là như vậy, nếu như ngươi nói cho nó chuyện gì, trong đó có một nửa ngươi bảo nó phải giữ bí mật, không cho nó nói cho người khác, vì vậy, Tiểu Tứ Tử vốn không biết gạt người cũng không biết bịa ra một chuyện khác để lấp liếm, nó sẽ liền tỉnh lược đi cái đoạn bí mật kia, sau đó lại nói tiếp đoạn sau.

Triển Chiêu liếc mắt nhìn Tiêu Lương phía sau một cái, có điều bây giờ hắn cũng đói quá, cho nên mở thực hạp ra trước.

Tiêu Lương bị nhìn, nhanh nói: “Đi ị đi!"

“Phốc …" Triển Chiêu vừa mới ăn một miếng đã liền phun hết ra.

Tiểu Tứ Tử không nói gì mà nhìn Tiêu Lương —— Tiểu Lương Tử, sao ngươi lại nói đi ị khi người ta đang ăn cơm chứ?

Tiêu Lương cũng bất đắc dĩ dĩ, vừa rồi lúc ăn cơm ở nóc nhà đối diện đột nhiên xuất hiện một lão đầu, loé cái đã biến mất không ảnh, chỉ để lại một cái phi tiêu.

Phi tiêu kia bay từ cửa sổ khách điếm vào, rơi ngay xuống mặt bàn trước mặt Bạch Ngọc Đường, trên phi tiêu còn có một phong thư.

Bạch Ngọc Đường mở thư ra nhìn một chút, sau đó liền gọi cho Triển Chiêu chút thức ăn, bảo mọi người mang về cho hắn, sau đó thì mình cũng đi. Trước khi đi Bạch Ngọc Đường không quên nhắc nhở mọi người, không được nói chuyện này với Triển Chiêu.

Có điều khả năng nói dối của Tiểu Lương Tử cũng không có tốt hơn Tiểu Tứ Tử là bao, lý do duy nhất mà bé có thể nghĩ ra chính là —— Đi ị.

Triển Chiêu thấy hai tiểu hài nhi rõ ràng là muốn gạt người, cũng cảm thấy có chút lo lắng, đặt chén đũa xuống, hỏi: “Hắn rốt cuộc là đi làm gì? Có nói hay không? Không nói không mang hai đứa đến Ma cung!"

Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử nhìn nhau một cái, hai bé thực sự rất muốn đến Ma cung a, thế nhưng nếu nói ra thật quá không có nghĩa khí đi.

“Hay là thế này, hai đứa không cần nói gì hết, thúc hỏi cái gì hai đứa chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu là được, như vậy coi như là thúc đoán ra chứ không phải là hai đứa phản bội Bạch Ngọc Đường, được chứ?" Triển Chiêu tự nhiên có biện pháp để đối phó với tiểu hài nhi.

Quả nhiên, Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử đều gật đầu.

“Hắn đột nhiên bị người ta gọi đi rồi?" Triển Chiêu hỏi.

Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái.

“Người gọi hắn đi mặc y phục màu trắng?"

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương lắc đầu.

“Y phục đen?"

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương gật đầu.

“Triển Chiêu khẽ cau mày: “Tóc màu xám?"

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương ngẩng mặt lên trời ngẫm nghĩ —- Không thấy rõ ràng.

“Binh khí rất lớn?"

Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử lắc đầu, phi tiêu nhỏ a.

“Rất nhỏ?" Hai người gật đầu.

Triển Chiêu hơi ngẩn người: “Là phi tiêu?"

Hai người tiếp tục gật đầu.

“Hắn có phải là dùng một chiếc phi tiêu truyền thư cho Bạch Ngọc Đường không?" Triển Chiêu nóng vội.

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương đều gật đầu.

“Bọn họ hẹn ở đâu?" Dáng vẻ của Triển Chiêu lại càng gấp gáp.

Tiêu Lương cùng Tiểu Tứ Tử cùng nhau lắc đầu, cái này hai bé thực sự không biết, Bạch Ngọc Đường xem thư xong liền giữ luôn rồi.

“Nguy rồi!" Triển Chiêu gấp đến độ cơm cũng không còn muốn ăn nữa, cầm Cự Khuyết lên, chạy ra ngoài.

Đến bên ngoài, Triển Chiêu thả Kim Xác tử đi, chỉ thấy Kim Xác tử bay đến giữa không trung, bắt đầu đảo quanh bốn phía, hình như còn có chút nghi hoặc.

Triển Chiêu giận nha, nhảy lên trên nóc nhà: “Đi ra hết cho ta!"

Hắn nói xong, cũng không có phản ứng gì.

Triển Chiêu giận đến độ đạp nóc nhà: “Có ra hay không? Nếu không ra cạo sạch râu mấy người!"

…………..

Chỉ thấy lát sau, trên nóc nhà xung quan đều xuất hiện mấy cái đầu thăm dò thò ra, nhìn Triển Chiêu, mỗi người nhìn một cái đều ngốc lăng a.

Triển Chiêu cũng bớt giận hơn, ngón tay chỉ một người có mái tóc xanh: “Nhị Quy Thúc!"

Triển Chiêu vừa gọi xong lão đầu kia liền chạy từ nóc nhà ra ngay, hai người vừa đối mặt, Triển Chiêu đột nhiên vui vẻ: “Tóc dài ra rồi a!"

Sau đó chỉ thấy lão đầu nước mắt lưng tròng mà lao tới, nhào thẳng lên người Triển Chiêu: “Chiêu Chiêu a! Sao ngươi lại không về nhà a!"

…….

Sau đó hơn một trăm lão đầu xung quanh đều nhào ra.

“Ngươi đã về rồi! Ân Hầu lại không cho phép chúng ta đến quấy rầy ngươi."

“Thế nhưng ngươi lại không về nhà."

“Ai nha, tại sao vẫn còn gầy như vậy?"

“Con ngoan a, càng lớn lại càng đẹp trai a!"

………..

Triển Chiêu cũng không có cách nào khác, bị một đám lão đầu lão thái thái vây quanh hết ôm lại cọ.

Triển Chiêu thấy bọn họ vẫn còn khóc hề hề, bất đắc dĩ mà vỗ vỗ từng người một: “Ngoan nào, không phải là con đã trở lại rồi sao, bây giờ vẫn còn có vụ án cần tra, tra xong nhất định con sẽ về Ma cung một chuyến."

“Thật a?"

Một đám lão đầu lão thái thái vô cùng vui vẻ.

“Chờ một chút!" Triển Chiêu nhớ tới chính sự, hỏi: “Tiểu Phiến thúc hẹn Bạch Ngọc Đường đi rồi phải không?"

Một đám lão đầu lập tức nhìn nơi khác, làm bộ không nghe.

“Hắn thật sự hẹn Bạch Ngọc Đường đi rồi?" Triển Chiêu bất mãn.

“Hắn nói là tìm Bạch tiểu tử thử công phu một chút mà thôi." Mấy lão đầu cùng lẩm bẩm.

Triển Chiêu nóng nảy: “Ở đâu vậy?"

Mấy lão đầu đều không nói.

Triển Chiêu kéo lại một lão đầu định giật râu.

“A … ở trong rừng cây a."

“Trong rừng cây nào?" Triển Chiêu tiếp tục kéo râu.

“Thật đau a …. Ở rừng cây ngoại giao thành Tây, bên trên Vọng Hồ Đình …."

Lão đầu mới nói xong, nhìn lại … Triển Chiêu đã biến mất.

“Uy, Yến Tử Phi của Chiêu Chiêu lại tiến bộ a."

“Đúng vậy, rất có dáng vẻ của Cung chủ."

“Tiểu Phiến liệu đã giải quyết Bạch Ngọc Đường xong chưa a?"

“Lúc này hẳn là đã xong rồi đi."

“Liệu Bạch Ngọc Đường có thể thắng hắn không a?"

“Làm sao có thể."

Mấy lão quỷ còn đang nói chuyện phiếm, chợt cảm thấy có người chọc chọc bả vai hắn, quay đầu lại nhìn thì thấy là một nam tử áo đỏ trẻ tuổi rất đẹp mắt đang đứng ở nóc nhà, giống y như một con cún con mà hỏi bọn hắn: “Mọi người nói Tiểu Phiến thúc đó có phải là Quỷ Phiến Mạc Hư không?"

Mấy lão đầu đều gật gật đầu, sau đó lại hỏi: “Ngươi là ai a?"

“Đồ đệ của Vô Sa."

“Nga … đồ đệ của Đại hoà thượng a." Mấy lão đầu đều gật đầu.

“Mạc Hư không phải là một trong thập đại cao thủ Ma cung sao? Hắn cũng đã hơn một trăm tuổi rồi, thân phận như vậy mà cũng đến tìm Bạch Ngọc Đường thử võ sao?" Lâm Dạ Hỏa rất tò mò.

“Quỷ phiến là Kiền gia gia của Tiểu Mạnh Tử."

“Đúng nha, Quỷ Phiến thấy Tiểu Mạnh Tử không vui cho nên cũng không có vui vẻ a."

“Nghe nói tính tình Quỷ Phiến rất xấu." Lâm Dạ Hỏa hỏi.

Mấy lão đầu đều gật đầu.

“Chẳng qua là hắn chỉ tìm Bạch Ngọc Đường thử công phu một chút sao?"

“Cái này cũng không hẳn nga!" Mấy lão đầu cũng có chút lo lắng.

“Nói không chừng Tiểu Bạch tiểu tử sẽ bị Quỷ Phiến giết chết đó."

“Đúng vậy, Quỷ Phiến không biết đùa giỡn đâu."

“Đúng!"

Lâm Dạ Hỏa tò mò: “Công phu của hắn thực sự tốt như vậy sao?"

“Đúng vậy, ngang ngửa với Hoạ Thư Sinh đó, nằm trong đệ ngũ Ma cung."

“Dù sao thì Tiểu Bạch tiểu tử cũng là đồ đệ của Thiên Tôn, dù sao cũng chỉ có hơn hai mươi tuổi."

“Nội lực của Quỷ Phiến cao hơn hắn ít nhất ba lần, lần này hắn căn bản là chết chắc."

……….

Lâm Dạ Hỏa đứng trên nóc nhà mà khoanh tay suy nghĩ —– Không biết Bạch Ngọc Đường có thể đánh thắng được Quỷ Phiến hay không, cái này xem ra độ khó cũng quá cao đi.

…………….

Triển Chiêu chạy đến Vọng Hồ Đình, liền nhìn thấy một bóng đen đâm đầu tới.

Triển Chiêu liếc mắt nhìn, cay mày … người tới chính là Quỷ Phiến, gương mặt hắn lúc này đen thui, tâm tình hình như cực kỳ tệ hại.

Hai người nhìn thẳng vào nhau, Triển Chiêu chỉ thấy toàn thân cao thấp của Quỷ Phiến hoàn toàn không hao tổn gì, tâm tình cũng đã treo ngược cành cây, gọi: “Tiểu Phiến thúc …"

Gương mặt Quỷ Phiến từ trước đến nay đều vô cùng nghiêm túc, nhìn Triển Chiêu một chút, sau đó gật đầu một cái, “Ừ" một tiếng rồi cứ thế tức giận hừ hừ mà bỏ đi.

Triển Chiêu quay đầu lại … lúc này mới phát hiện, trên tay áo Quỷ Phiến có một lỗ thủng thật lớn.

Triển Chiêu ngẩn người, sau đó chạy đến hướng Vọng Hồ Đình, chỉ thấy ở trong đình Vọng Hồ nơi xa, có một thân ảnh màu trắng đang nằm đo, Bạch Ngọc Đường lại nằm dài trên mặt đất.

Triển Chiêu há miệng, lúc này hắn cảm thấy không khí cũng không cách nào hô hấp được nữa, nhảy một cái mà lao thẳng vào trong đình.

Chỉ thấy Bạch Ngọc Đường vẫn nhắm mắt nằm nơi đó.

“Ngọc Đường!" Triển Chiêu nhào qua, cầm lấy hai vai hắn mà lắc lắc: “Ngọc Đường!"

Triển Chiêu nằm xuống, dán chặt lỗ tai vào ngực Bạch Ngọc Đường mà nghe —- Tim có đập! Hơn nữa còn đập rất mạnh mẽ.

Lần đầu tiên Triển Chiêu cảm thấy, thì ra nhịp tim đập lại dễ nghe như vậy, lần nữa ngẩng mặt lên nhìn.

Chỉ thấy đôi mắt Bạch Ngọc Đường cũng đã mở ra, nhìn hắn: “Miêu nhi!"

“Ngươi có sao không?" Triển Chiêu tiến lại gần, hai tay bưng mặt hắn, nhìn trên dưới một lượt, kiểm tra một hồi, hình như không có bị thương chỗ nào.

Triển Chiêu lại nhéo cánh tay Bạch Ngọc Đường môt cái, nhéo nhéo chân, sờ sờ eo, lại xoa xoa ngực —– Không có cảm giác bị thương, xương cũng không sao, vậy thì tại sao lại nằm trên đất chứ?

Bạch Ngọc Đường hơi cười cười: “Hơi mệt, Tiểu Phiến thúc đó của ngươi thật khó đối phó."

Triển Chiêu hơi sững sờ, kinh hãi mà nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ngươi … Ngươi đánh thắng?"

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Cũng coi như là thắng đi."

Triển Chiêu há to miệng, kinh hãi mà nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ngươi làm sao mà thắng được?!"

Bạch Ngọc Đường đưa tay nhéo cằm hắn một cái: “Ta đương nhiên có biện pháp của ta."

“Thiên tài!" Triển Chiêu kéo kéo cổ áo Bạch Ngọc Đường mà lắc hai cái, vô cùng kích động: “Làm tốt lắm!"

Bạch Ngọc Đường thấy dáng vẻ kích động của Triển Chiêu, bất đắc dĩ: “Có điều nội lực của ta đều đã tiêu hao hết rồi, cần nửa canh giờ để khôi phục."

Triển Chiêu gật đầu, ngồi bên cạnh chờ hắn.

Bạch Ngọc Đường hỏi hắn: “Ngươi ăn cơm xong chưa?"

Triển Chiêu nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, sau đó lật người một cái nằm lên người hắn, hai tay đặt bên hai tai hắn, cúi đầu nhìn chằm chằm vào mặt hắn.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu trước mặt.

Triển Chiêu thả lỏng một chút, nâng cằm, nằm tựa lên ngực Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường đưa tay nhéo mũi Triển Chiêu một cái, nói: “Xem ra là chưa ăn xong, nhẹ hơn bình thường một chút."

Triển Chiêu cười cười, sau đó lại nghiêm túc nhìn hắn, nói: “Mạnh Thanh mang đến thật nhiều đồ ăn ngon cho ta."

Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn người, có chút khó hiểu mà nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu nói: “Có điều, ta một chút cũng không muốn ăn. Thật ra thì, không phải ai mang đồ ăn cho ta ta cũng sẽ bị cướp đi mất."

Bạch Ngọc Đường bật cười.

“Không cho phép cười!" Triển Chiêu vẻ mặt nghiêm túc.

Bạch Ngọc Đường không cười nữa, có chút khó hiểu nhìn Triển Chiêu.

Đầu ngón tay thon dài của Triển Chiêu mơn trớn cái cằm thật đẹp của Bạch Ngọc Đường, nói: “Thật ra thì, cho dù ngươi rất nghèo, rất xấu, công phu cũng rất kém, cho dù ngươi một lần mất đi tất cả ta cũng không có để ý."

Bạch Ngọc Đường có chút bất ngờ mà nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu vươn ngón tay thon, chỉ chỉ vị trí trái tim của Bạch Ngọc Đường, nói: “Bạch Ngọc Đường chân chính là ở đây."

Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm Triển Chiêu, đôi mắt của Mèo này mang theo một thần thái khó có thể tả hết bằng lời.

Triển Chiêu nhẹ nhàng tựa vào ngực Bạch Ngọc Đường, chăm chú lắng nghe: “Bạch Ngọc Đường chân chính, không có liên quan gì đến võ công, gia thế, tiền tài, dáng vẻ … Chỉ là ở nơi này, không có ai sánh được."

Bạch Ngọc Đường ngửa mặt nhìn bầu trời đầy sao sáng bên ngoài đình, có chút cảm thấy thất thần … Đời này, hắn đã nghe qua vô số những lời nói dễ nghe, những lời tán dương, thế nhưng duy nhất chỉ có những lời này của Triển Chiêu, khiến cho hắn cảm thấy tâm hồn mình phiêu phiêu lơ lửng … Thì ra, thật sự có một người chỉ cần một câu nói cũng có thể khiến cho người nghe được mê mẩn tâm trí như vậy.

Trong lúc lâng lâng mê mẩn ấy, Bạch Ngọc Đường lại đột nhiên nghe được Triển Chiêu dùng thanh âm vô cùng nhỏ nhẹ, nói một câu: “Ngươi là tốt nhất!"

Kéo mặt hắn đặt lên đầu vai mình, ôm lấy hắn vào lòng, hai tay siết thật chặt, Bạch Ngọc Đường đang cười rất hạnh phúc —- Mèo này là của hắn, ai cũng đừng hòng cướp đi!

………

Trên sườn núi xa xa.

Quỷ Phiến đứng ở đó nhìn hai thân ảnh đang xuất thần trong đình.

“Ngươi mà thất bại a."

Một thanh âm truyền từ phía sau đến.

Quỷ Phiến quay đầu lại, chỉ thấy người đang cười là Ngô Nhất Hoạ.

“Ngươi hình như không bất ngờ chút nào." Quỷ Phiến mắt lạnh mà nhìn hắn.

Ngô Nhất Hoạ cười gật đầu: “Vậy ngươi có cảm tưởng gì?"

Quỷ Phiến quay đầu lại nhìn về phía Vọng Hồ đình nơi xa, xoay người rời di, thân ảnh của hắn nhanh chóng biến mất, cho đến khi sắp không nhìn thấy được hắn rồi, Ngô Nhất Hoạ mới nghe thấy từ không trung truyền đến một câu nói sâu kín: “Hai người bọn họ quả thật xứng đôi."

Ngô Nhất Hoạ cười, chợt lách người … đã đuổi tới sau lưng Quỷ Phiến, hỏi: “Vậy Bạch Ngọc Đường thì sao đây? Ngươi đánh giá nó thế nào?"

Quỷ Phiến trầm mặc hồi lâu, cuối cùng tới một câu: “Tiểu Tử này, Thiên Hạ Vô Song!"
Tác giả : Nhĩ Nhã
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại