Long Đồ Án
Quyển 8 - Chương 179: Khôi cốt kính
“Mấy cái gương này sao lại kỳ quái như vậy?"
Công Tôn đi theo phía sau, vừa tiến vào cũng cau mày, ảnh vệ đốt đèn ở phía sau lên, căn phòng bỗng chốc sáng rực rỡ, cảm giác quỷ dị đó cũng giảm đi một chút.
Triển Chiêu lui về phía sau một bước, lại tiến lên mấy bước, nhịn không được mà thắc mắc mấy câu: “Ai nha, Uông Lâm Xuân làm mấy cái gương trang điểm này thế nào a? Gương này lại được làm bằng gì mà cứ méo méo mó mó a?"
Lúc này, một nha dịch Thường Châu phủ theo tới, nói: “Triển đại nhân, đây chính là loại gương bán chạy nhất gần đây."
Nha dịch kia vừa mới nói xong, liền mang một chiếc ghế đặt xuống trước mặt gương, nói: “Ngươi ngồi xuống soi thử."
Triển Chiêu đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, vừa mới nhìn vào trong gương đã kinh ngạc: “Oa! Thật rõ ràng a!"
“Thật sao?" Công Tôn đứng ở phía sau hắn: “Không rõ lắm a, ngược lại nhìn mặt còn có chút méo mó doạ người nữa."
“Ngươi ngồi xuống xem." Triển Chiêu đứng lên để cho hắn ngồi xuống.
Công Tôn vừa mới ngồi xuống xong liền cảm thán: “Thật rõ!"
Những người khác đều tới đây xem thử, thì ra gương này phải tới gần soi mới được, hơn nữa, tốt nhất là ngồi trước gương mà soi, rõ ràng đến độ ngay cả lông tơ trên mặt cũng có thể nhìn thấy.
“Ân … thì ra lão tử trông như vậy a." Triệu Phổ nâng cằm cẩn thận mà quan sát chính mình một chút, nhìn kỹ hai con mắt màu sắc bất đồng của mình: “A, nhìn thật rõ nữa."
Lúc này, Tiểu Diệp cũng đi vào, mặc dù trên người hắn có vết thương, thế nhưng cũng không có nặng lắm, Công Tôn đã bôi dược cao cho hắn, chờ lát nữa Bao đại nhân sẽ hỏi cặn kẽ.
Triển Chiêu hỏi Tiểu Diệp: “Tại sao gương này lại có thể soi rõ ràng như vậy?"
Diệp Toàn đi tới nhìn một chút, gật đầu môt cái, nói: “Nga, đây chính là Khôi Cốt Kính."
“Khôi Cốt Kính?"
Lúc này, Bàng Dục cùng Bao Duyên cũng chạy vào.
“Cái gì mà là Khôi Cốt Kính a?" Bàng Dục tới trước gương ngồi xuống nhìn một chút, than thở: “Ai nha, thật rõ ràng a! Lấy về cho Đại nương, Nhị nương, Tam nương, Tứ Nương, Ngũ nương, Lục nương, Thất nương cùng Tỷ tỷ mỗi người một cái."
Mọi người nhịn không được mà khoé miệng giật giật, này có bao nhiêu nương a…….
“Gương này làm thế nào a?" Bao Duyên cũng tò mò.
Tiểu Diệp thở dài, nói: “Là do sư phụ ta nghiên cứu ra, chia thành hai loại, một loại thường, một loại đặc biệt đắt tiền, đây chính là loại thường, loại đắt tiền ở trên lầu, soi vào còn rõ hơn cả cái này nữa."
Mọi người kinh ngạc.
“Cụ thể là được làm từ cái gì?" Bạch Ngọc Đường không hiểu.
“Loại này đều là kính lưu ly, trước tiên dùng lưu ly trong suốt mà làm thành gương, sau đó quét lên mặt sau một tầng ngân phấn, quan trọng nhất chính là phải dùng Khôi Cốt phấn do chính sư phụ ta đặc chế mới được như vậy." Diệp Toàn chỉ chỉ trên lầu: “Trên lầu có mấy chiếc vô cùng đắt tiền được người ta đặt làm, mặt gương không dùng lưu ly kính mà là thuỷ ngọc, thậm chí còn có cả băng ngọc, đều là các cô nương của các đại phú gia đặt làm, hoặc là của những vị hoa khôi mỹ nhân kia đặt làm."
“Khôi Cốt phấn là thứ gì?" Bạch Ngọc Đường là người có kiến thức rộng rãi cũng chưa từng nghe qua, đám người Công Tôn cũng không biết.
“Cái này chính là độc môn bí truyền của sư phụ ta." Diệp Toàn nói: “Ta chỉ biết hắn và sư nương cứ cách một thời gian lại đi đến Lão Nha Cốc nhặt đồ, nói là nguyên liệu để làm Khôi Cốt phấn, sau khi về nhà thì mài thành phấn, hoà thành một lớp bột dính dính quét lên gương."
Triển Chiêu tò mò: “Ngươi cũng không biết đó là nguyên liệu gì sao?"
Diệp Toàn lắc đầu một cái, nói: “Sư phụ nói ta vẫn còn nhỏ, chờ cho đến khi ta có thể kế thừa toàn bộ nghiệp của hắn, hắn mới nói cho ta biết, còn nói …."
“Còn nói cái gì?" Triển Chiêu thấy hắn cứ ấp a ấp úng, hình như có điều gì đó khó nói, liền hỏi: “Sư phụ cùng sư nương ngươi đều đã bị chết hết rồi, ngươi còn sợ điều gì?"
Diệp Toàn cắn răng một cái, hình như là rất thương tâm, nói: “Có một đêm ta cảm thấy đói bụng, chạy đến trù phòng tìm chút điểm tâm ăn, đi qua viện, ta nhìn thấy sư phụ cùng sư nương đang mài Khôi Cốt phấn, ta lại nghe thấy hai người họ nói chuyện. Sư nương hỏi sư phụ khi nào thì dạy ta về Khôi Cốt phấn, sư phụ liền nói, dù sao đây cũng là chuyện thương thiên hại lý, cứ để bọn họ làm là được, đừng bảo ta làm."
“Thương thiên hại lý sao?" Đám người Triển Chiêu cũng cảm thấy tò mò.
Diệp Toàn gật đầu một cái, nói: “Ta liếc vào trong nhìn một cái, bên dưới ánh trăng, ta nhìn thấy sư nương đang dùng chày gỗ mà đập vỡ một cái đầu lâu, mà đầu lâu kia lại có màu xám tro … nhìn rất đáng sợ. Ta bị doạ cho sợ chạy mất, cũng không dám lên tiếng, lại không dám hỏi, vẫn cho rằng mình ngủ dậy nên hoa mắt mà thôi."
Mọi người nghe đến đó cùng yên lặng nhìn nhau một cái —— Xương màu xám tro sao? Cái này khiến mọi người không khỏi nghĩ đến lúc đi ngang qua Lão Nha Cốc kia, có mấy khúc xương tay màu xám tro rơi xuống.
Bây giờ nghĩ lại một chút, mấy khúc xương kia đã có dấu hiệu hoá thạch, cảm giác như rất giòn, có điều cũng không biết là cái gì khiến xương biến thành như vậy?
Mặt khác …. hai phu thê này nếu như thực sự dùng xương người mài làm phấn để quét lên gương, vậy thì có bao nhiêu người phải chết đây? Những người đó là do họ giết chết hay là do Lão Nha Cốc có bãi tha ma?
Triển Chiêu cau mày.
Bạch Ngọc Đường liền hỏi: “Lão Nha Cốc có bãi tha ma nào sao?"
Triển Chiêu lắc đầu: “Không có, ta cũng chưa từng nghe qua."
Triệu Phổ bảo hai ảnh vệ đến Lão Nha Cốc thăm dò một chút, có điều lại bị Triển Chiêu cản lại, nói: “Chờ một chút, nếu như chưa quen đường Lão Nha Cốc thì đừng có vào, rất nguy hiểm."
Vì vậy Triệu Phổ cũng bảo mấy ảnh vệ từ từ, Âu Dương Thiếu Chinh hỏi: “Không phải chỉ là một sơn cốc thôi sao? Nguy hiểm lắm sao?"
“Thật ra ở đó có rất nhiều ngã rẽ, hơn nữa trên núi có nhiều đá vụn, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, người không quen rất dễ bị lạc đường, đặc biệt là vào buổi tối quạ đen lại càng nhiều, chờ đến sáng tìm mấy người biết đường hướng đạo, hơn nữa cũng nên dẫn theo mấy con chó tìm đường, như vậy sẽ an toàn hơn."
Mọi người cũng chỉ còn cách đợi trời sáng.
Lúc này, Bạch Ngọc Đường lại đột nhiên hỏi Diệp Toàn: “Sư phụ sư nương ngươi lúc đến Lão Nha Cốc có bị phân chim rơi trúng không?"
Diệp Toàn ngẩn người, sau đó lại gật đầu: “Có a! Sư nương bị."
Triển Chiêu nhướng mày, theo bản năng mà nhìn Tiểu Tứ Tử một cái.
“Sư nương ta bị phân chim rơi trúng cổ, trở về còn tắm hết mấy cái thùng nước, thoa không biết bao nhiêu phấn thơm lên người mà vẫn nói còn mùi phân chim." Nói đến đây Diệp Toàn lại khóc nhè: “Sư phụ sư nương đều là người tốt a!"
Mọi người cũng thương cảm mà nhìn Tiểu Diệp.
Công Tôn đột nhiên hỏi Tiểu Diệp: “Sư nương ngươi là bị phân điểu rơi trúng cổ sao?"
Diệp Toàn gật đầu.
Công Tôn suy nghĩ một chút, hỏi Triển Chiêu: “Vừa rồi bộ y phục bị dính phân chim của ngươi đâu?"
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường rất lẽ thẳng khí hùng mà trả lời: “Vứt."
Khoé miệng Triển Chiêu giật giật: “Giặt xong vẫn có thể mặc mà!"
Bạch Ngọc Đường dùng vẻ mặt rất không đồng tình mà nhìn Triển Chiêu: “Tuyệt đối không được!"
Công Tôn rất bất đắc dĩ, bộ kia của Lâm Dạ Hỏa cũng bị Trâu Lương vứt rồi.
“Ngươi cảm thấy phân chim kia có vấn đề?" Triệu Phổ hỏi Công Tôn.
Công Tôn suy nghĩ một chút, gật đầu: “Không có lý nào lại trùng hợp như vậy …. Những người biết chuyện trong nha môn đâu? Ta muốn hỏi một chút."
Vì vậy, Triển Chiêu cho tìm những người biết chuyện trong nha môn tới, Công Tôn hỏi cặn kẽ về vị sư gia bị điên kia, cả về vị Lưu phu nhân tự sát kia xem hai người bị phân chim rơi trúng chỗ nào.
Qua sự hồi tưởng của mọi người, Lưu phu nhân bị rơi trúng đầu, còn vị sư gia kia thì còn thảm hơn, rơi trên mặt.
Khoé miệng mọi người co rút, cứ tưởng tượng đến cảnh bị phân chim rớt ngay giữa mặt, cái này chắc không thể nói được gì nữa rồi.
Công Tôn nói với Triệu Phổ: “Ngày mai có thể lấy giúp ta chút phân chim kia về không?"
Triệu Phổ gật đầu, phân phó ảnh vệ.
Công Tôn cảm thấy rất không an toàn, cho nên bảo ảnh vệ cẩn thận, không được để cho phân chim dính phải, mặt khác … nếu như có thể thì bắt một con quạ đen về, cũng dặn dò mọi người, không được để quạ đen mổ phải.
Sau khi trở về, mọi người lại nói qua về vụ án cho Bao đại nhân.
Bao đại nhân cau mày, phái người đến cửa Lão Nha Cốc phát dù, tất cả những khách qua Lão Nha Cốc đều phải che dù, không được để phân chim kia rơi trúng.
Đêm hôm đó, mọi người đều mơ mơ màng màng ngủ một lát, rất nhanh trời cũng đã sáng rồi.
Lúc Công Tôn rời gường đã nghe thấy bên ngoài có tiếng “quác quác", hắn vừa ôm Tiểu Tứ Tử nhìn ra ngoài một cái, đã thấy trên một chiếc thạch bàn trong sân có một cái lồng chim thật to, bên trong có một con quạ đen như mực.
Thì ra, sáng sớm nay Tử Ảnh cùng Giả Ảnh đã chạy đến Lão Nha Cốc một chuyến, dùng lưới bắt một con quạ đen về.
Lúc này mọi người đều đang vây quanh cái lồng kia xem.
Triển Chiêu cau mày: “Qụa đen mà lớn vậy sao?"
Bạch Ngọc Đường cũng đứng một bên lắc đầu: “Cái này mà là quạ đen a, so với con gà còn to hơn nữa."
“Nhìn từ xa không phát hiện." Âu Dương Thiếu Chinh cũng cảm thấy kỳ lại: “Ai nha, nhìn gần cảm thấy cũng có chút quá lớn đi, khó trách sao phân chim cũng là bãi lớn như vậy."
Có quạ đen đương nhiên là có phân chim, lúc này, trong lồng cũng đã có sẵn mấy bãi rồi.
Công Tôn dùng cây thăm trúc lấy ra một ít, đặt vào trong một cái lọ, chuẩn bị mang đi nghiên cứu một chút.
Con quạ đen kia đang ở trong lồng tre mà kêu quác quác quác không ngừng.
Có điều mọi người đi xung quanh nhìn trên nhìn dưới một vòng, ngoại trừ nó lớn một chút cũng không có thấy nó có gì không ổn.
Lúc này, Bàng Dục cùng Bao Duyên đi từ bên ngoài vào, trong tay hai người đều cầm một chiếc bánh rán dầu.
“Đây là cái gì?" Triệu Phổ tò mò, nhìn chiếc bánh mềm mềm dính dính trắng đỏ đan xen.
“Là bánh gạo, người phương Nam rất thích ăn." Cũng lâu rồi Triển Chiêu chưa được ăn, muốn ra ngoài mua.
“Mua rồi." Bàng Dục lấy ra một bọc giấy lớn, đặt lên một cái bàn khác, bảo mọi người rửa tay chuẩn bị ăn điểm tâm.
Ảnh vệ tìm một tấm vài thưa che lại cái lồng quạ đen kia, treo lên một thân cây.
Con quạ đen kia đầu tiên cũng giãy giụa một trận, thế nhưng sau đó đã bị rèm che kín nên cũng an tĩnh lại.
Bàng Dục vừa ăn điểm tâm, vừa nói: “Ai, nói cho các ngươi biết chút chuyện bát quá cùng một cái chuyện xưa quỷ dị, các ngươi muốn nghe cái nào trước?"
Mọi người nhìn nhau một cái, Tiểu Tứ Tử lại đưa tay: “Chuyện bát quái."
Tiêu Lương híp mắt cầm khăn lau đường dính trên mép Tiểu Tứ Tử.
Bàng Dục cười híp mắt nói: “Vừa rồi ta mới ra ngoài dạo một vòng, hỏi thăm được một số chuyện rất thú vị, nghe nói vị Khoái Tử Sư Gia kia muốn giết Trầm tri phủ là do Trầm tri phủ phát hiện hắn ngấm ngầm thu bạc của người khác, giúp người ta làm nhiều chuyện sai trái. Trầm tri phủ khi phát hiện còn cãi nhau với hắn một trận, sau đó còn muốn trừng trị hắn. Có điều có người khuyên hắn, sư gia cũng lớn tuổi như vậy rồi, bảy mươi không đánh, tám mươi không mắng, nên đuổi hắn đi. Trâm tri phủ mềm lòng nên tha cho hắn một mạng, lại không nghĩ đến bị trúng độc thủ."
Bao Chửng kinh ngạc: “Vậy là sư gia kia đã có âm mưu giết người sao? Có bằng chứng gì không?"
Bàng Dục nhún vai một cái: “Không có, ta cũng chỉ nghe những tam cô lục bà trên phố nói mà thôi."
Tất cả mọi người đều gật đầu, ý bảo Bàng Dục cứ tiếp tục đi.
“Tiếp theo a, hình như chính thất của Lưu Thiên đó nổi điên cũng là có nguyên do." Bàng Dục cười xấu xa: “Lưu Thiên nghe nói làm người cũng không có tệ lắm, chỉ là có chút hoa tâm lại phong lưu đa tình. Hắn còn muốn nạp thêm thiếp a, có điều nghe nói chính thất không đồng ý. Sau đó sao, nghe nói Lưu Thiên sắp sửa bỏ nàng, nàng hay ghen, lại nhiều năm rồi còn chưa có hài tử, trong bảy điều lý do bỏ thê tử nàng ta đã có đến hai điều, cho dù có bỏ nàng ta thì cũng không ai có thể chê trách điều gì."
Mọi người cau mày.
Bàng Cát sờ râu: “Nga, mặc dù vị Đại phu nhân kia của Lưu Thiên có chút cực đoan, thế nhưng đây cũng coi như là một cái cớ rất hợp lý để sát hại phu quân a, dù sao đã làm phu thê như vậy rồi, cho dù vợ có hư hỏng cũng không nên bỏ mà."
“Còn gì nữa không?" Triển Chiêu tò mò hỏi.
“Còn." Bàng Dục đụng đụng Bao Duyên bên cạnh rất nghiêm túc mà ăn, nói: “Ai, Màn Thầu, ngươi nói chút đi a, đừng cứ để ta nói mãi thế."
“Sao?" Bao Duyên nhanh chóng nháy mắt mấy cái, rồi nhanh chóng nhai nhai điểm tâm trong miệng, nhanh chóng nuốt xuống, nói: “Còn chuyện nữa chính là, ông chủ của Lâm Mộc Xuân Lâu, Uông Lâm Xuân gần đây thường lén thê tử qua lại với một diêu tỉ, lại còn đem một chiếc băng ngọc Khôi Cốt Kính tốt nhất trong nhà tặng nàng ta. Cho nên phu thê hai người ngày ngày gây sự, trước kia Uông Lâm Xuân là một người rất sợ thê tử, thế nhưng gần đây do Khôi Cốt Kính bán rất chạy, kiếm được nhiều tiền cho nên mới kiêu ngạo lên … Bây giờ, trên đường mọi người đều nói, nam nhân có tiền rồi đều trở nên xấu xa hơn, những cô vợ không tốt cần cẩn thận những kiều hoa diêu tỉ a."
Mọi người nghe xong cũng suy nghĩ một cái … Đúng vậy, ba vụ án có chút táo bạo, thế nhưng những người này cũng coi như có lý do để giết người.
“Vậy chuyện xưa quỷ dị thì sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
Bao Duyên lại đụng Bàng Dục, ý là ———– Tới ngươi.
Bàng Dục lau miệng một cái, uống một ngụm trà, hăng hái ngẩng cao đầu nói: “Các ngươi có biết không, ba gia đình có người chết này đều có Khôi Cốt Kính trong nhà!"
“Cái gì?" Mọi người giật mình, có thể trùng hợp thế sao?
“Lại còn đều là loại Thuỷ ngọc Khôi Cốt Kính thượng hạng nữa!" Bàng Dục dùng giọng điệu thần bí nói: “Trong phòng lão bà của Uông Lâm Xuân có, cái này khỏi cần nói, nàng ta bán đương nhiên là cũng giữ lại cho mình một cái dùng. Chính thất của Lưu Thiên cũng có một cái bàn trang điểm như vậy, hình như là do Lưu Thiên mua về, vốn định tặng cho tiểu thiếp được sủng ái nhất, thế nhưng chính thất lại mở miệng trước nói muốn có, cho nên hắn không thể làm gì khác là tặng cho nàng trước, hình như Lưu Thiên còn muốn mua mấy cái nữa, thế nhưng hàng không có sẵn, còn phải chờ."
“Hai nữ nhân dùng bàn trang điểm thì cũng là chuyện đương nhiên." Bạch Ngọc Đường khó hiểu hỏi: “Còn vị sư gia kia đã là một lão đầu, còn muốn dùng gương làm gì?"
“Phốc." Bạch Ngọc Đường vừa mới hỏi xong, Bàng Dục còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy Bao Duyên vui vẻ mà cười rồi.
Bàng Dục cũng nhẫn cười.
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu: “Có cái gì hảo ngoạn sao?"
Bàng Dục chỉ chỉ lông mày, nói: “Vị Khoái Tử Sư Gia kia không có lông mày, cho nên mỗi buổi sáng hắn đều phải giống như nữ nhân, ngồi trước bàn trang điểm mà vẽ lông mày cho đỡ khó coi. Dùng gương đồng vốn dĩ cũng nhìn không rõ lắm cho nên có những lúc sẽ vẽ lệch, bên cao bên thấp khiến mọi người chê cười. Có điều từ khi có Khôi Cốt Kính, hắn vẽ càng lúc càng đặc biệt xuất thần."
Bàng Dục nói những lời này đều mang giọng điệu trêu chọc nghịch ngợm, thuận tiện còn cọ cọ phụ thân hắn một cái, Bàng Cát liền giơ tay lên đập đầu hắn: “Ngươi đừng có giở trò."
Bàng Dục xoa đầu cười hắc hắc.
Mọi người cũng dở khóc dở cười, có điều ……
“Quỷ quỷ ở đâu a?" Tiểu Tứ Tử vốn đã chuẩn bị tinh thần để nghe chuyện ma quỷ, cảm thấy có thể sẽ rất đáng sợ, thế nhưng nghe mãi mà chẳng thấy quỷ a.
“Khụ khụ." Bàng Dục tằng hắng, ngồi thẳng dậy, nghiêm mặt nói: “Chuyện đáng sợ đến ngay đâu … Các ngươi biết không, trong Khôi Cốt Kính có người."
“Phốc."
“Khụ khụ."
Bàng Dục vừa mới nói xong, mọi người tập thể đều bị sặc cháo, sặc sữa đậu nành, không nói gì mà nhìn hắn.
Triển Chiêu không hiểu: “Trong gương sao lại có người được?"
Bàng Dục nghiêm túc nói: “Nghe nói a, trước đêm án mạng xảy ra, Khoái Tử Sư Gia kia có đập gương, nói rằng trong gương có một mặt người."
Bạch Ngọc Đường uống trà: “Hắn soi gương thì chẳng phải là sẽ có mặt người trong gương sao."
Bàng Dục xua tay: “Hắn nói là một gương mặt hắn không hề quen biết!"
Mọi người cau mày.
“Ngay đem đó, Khoái Tử Sư Gia kia đã bất thường, hôm sau cũng điên điên khùng khùng, không nghĩ tới tối đến … hắn liền giết Tri phủ." Bàng Dục nói tiếp: “Mà hình như vị chính thất của Lưu Thiên kia vào buổi chiều hôm đó cũng đột nhiên hét ầm lên, cầm bình hoa đập vỡ gương, nói là trong đó có quỷ, có một gương mặt của người khác."
Tất cả mọi người cùng cau mày —— Giống nhau sao?
“Nghe nói lúc đó Lưu Thiên còn tưởng nàng ta giở chứng cho nên mắng nàng ta một trận, sau đó lại nghe nói vị Đại phu nhân kia cũng không được bình thường, đến tối liền …." Bàng Dục bày ra tư thế chặt đầu người: “Một lượt chặt bay mười mấy cái đầu người!"
“Vậy còn phu nhân của Uông Lâm Xuân thì sao?" Triển Chiêu hỏi.
Bàng Dục nháy mắt mấy cái: “Ta cũng không biết." Bàng Dục xua tay một cái: “Hỏi tiểu đồ đệ của hắn một chút đi."
Mọi người ăn xong điểm tâm, Vương Triều Mã Hán đã dẫn Diệp Toàn đến, đồng thời bọn họ còn mang tới một món đồ.
Bọn nha dịch đem một cái hòm thật to đặt ở trong sân.
Mọi người đều quây quanh xem.
Diệp Toàn nói: “Đây chính là bàn trang điểm trong phòng của sư nương ta."
Bọn nha dịch mở hòm ra, lấy ra một cái gương.
Mọi người chỉ thấy đây quả nhiên là một chiếc bàn trang điểm khá tinh mỹ, được tạo bằng gỗ lim, chỉ cần nhìn mộc văn cũng có thể thấy được là một loại gỗ lim quý hiếm, trên nền gỗ được trạm trổ vô cùng xảo diệu, khắc lên đó chính là hình bách điểu chầu phượng cùng hình của mười tám vị tiên nữ.
Giữa bàn trang điểm có gắn một chiếc gương cao đến nửa người, trong suốt, viền bằng gỗ lim, được khắc thành hình chim trĩ đỏ, cực kỳ tinh sảo.
Bạch Ngọc Đường nhìn một chút, nói: “Đây là được làm từ cả khối băng ngọc sao? Băng ngọc hoàn chỉnh?"
Diệp Toàn gật đầu: “Đây chính là bảo vật trấn điếm, trị giá một ngàn lượng vàng đó."
Khoé miệng mọi người giật giật, dùng một ngàn lượng vàng để mua một cái gương ……… Cứ lấy chậu nước mà soi là được rồi.
“Đúng rồi Tiểu Diệp, sư nương ngươi …." Triển Chiêu còn chưa kịp hỏi, Diệp Toàn đã nói: “Triển đại ca, tối hôm qua sư nương bị quỷ nhập!"
Hôm qua mọi người đã nghe Diệp Toàn, vì vậy đã để cho Diệp Toàn nói cặn kẽ.
“Mỗi đêm trước khi đi ngủ sư nương đều ngồi trước gương chải đầu, tối hôm qua ta lại đột nhiên nghe nàng kêu to, nói là có quỷ …. Trong gương có quỷ!"
Mọi người cùng cau mày, theo bản năng mà nhìn cái gương kia, tâm nói chắc không phải tà môn thế chứ? Trong chiếc gương nào cũng có quỷ sao?
“Sau đó ta lại nghe thấy trên lầu có tiếng cãi vã, hình như là sư nương muốn đập gương đi, sư phụ lại không cho nàng đập." Diệp Toàn nói: “Bởi vì chuyện của Dao tỷ tỷ mà quan hệ của sư phụ cùng sư nương gần đây vẫn không được tốt, ta sợ hai người bọn họ càng cãi nhau càng lớn chuyện, không khéo lại đánh nhau cho nên mới lên lầu nhìn thử, đột nhiên lại thấy sư phụ khắp người đều là máu vọt ra ngoài, sư nương vẫn còn cầm dao chén chết hắn, sau đó nàng lại muốn chém ta, nói gì mà ta giết chết các ngươi …. ta liền vội vàng chạy xuống. Sư nương thật đáng sợ, ta bị nàng làm bị thương ngã xuống lầu, thế nhưng may mắn ta nắm được thành lan can nên mới không bị thương, sư nương hình như đạp phải y phục cho nên mới té thẳng xuống đất chết."
Mọi người nghe được chuyện này đều hai mặt nhìn nhau, lại cùng nhìn chằm chằm mặt gương kia.
Mà cái gương này mặc dù trong suốt, thế nhưng nhìn từ hai phía hoặc nhìn nghiêng thì bóng người trong đó thật méo mó vẹo vọ rất quái dị, cũng giống như có một người khác, có điều …..
Mọi người còn đang nghiên cứu tấm gương kia, chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa đột nhiên mang một cái ghế đến, ngồi vào trước bàn trang điểm, nhìn chằm chằm bóng mình trong gương.
Nhìn một lát, hắn đột nhìn hít một ngụm khí lạnh, hai tay ôm lấy ngực mình.
Tiểu Tứ Tử còn đang đứng cạnh hắn, ngửa mặt nhìn hắn, gọi: “Tiểu Lâm Tử? Thúc thấy cái gì rồi?"
Lâm Dạ Hỏa che ngực, vẻ mặt hoảng hốt nhìn chằm chằm vào gương, há to miệng mà không nói ra lời.
“Ngươi thấy cái gì rồi?" Tiêu Lương cũng sốt ruột, tất cả mọi người đều kinh ngạc mà nhìn Lâm Dạ Hỏa, tâm nói chắc không phải tà môn vậy chứ? Một mặt gương thật mỏng sao lại chứa được một người được?
Lâm Dạ Hỏa phát ngốc hồi lâu, đột nhiên đưa hai tay bưng lấy má mình, vẻ mặt rất hưng phấn say mê: “A A A A! Bây giờ ta thật quá xinh đẹp!"
………………………..
Mà nhìn lại mọi người xung quanh lúc này, ngay cả Bao đại nhân cũng đỡ trán, những người khác thì dùng vẻ mặt rất chán ghét mà nhìn hắn.
Tiêu Lương nhảy loi choi bắt lấy bả vai hắn mà lắc kịch liệt: “Cái tên khùng chết tiệt, ngươi muốn chết a."
Lâm Dạ Hỏa vẫn còn đang bưng mặt mình: “A! Ngay cả một chút tì vết cũng không có! Đây là mỹ nhân nhà ai a? Trên đời này sao lại có người đẹp như vậy nha, nha, nha! Ngươi bảo người ta phải làm sao có thể sống được dưới ánh mặt trời rực rỡ là ngươi a!"
Mọi người tiếp tục vô lực cúi thấp đầu, bên cạnh có không ít người chưa từng biết đến Lâm Dạ Hỏa chỉ có thể si ngốc mà đứng nhìn, bọn nha dịch cùng Diệp Toàn thì lúng túng nhìn Lâm Dạ Hỏa, Trâu Lương thì đứng khoanh tay một bên, cau mày dựa vào thân cây, không muốn nhìn tên khùng đó.
“Gương a, gương a.’ Lâm Dạ Hỏa nâng mặt dán đến gần mặt gương kia: “Ta có phải là người đẹp nhất trên đời này không a?"
Lâm Dạ Hỏa vừa mới dứt lời, đột nhiên mọi người lại nghe thấy tiếng “rắc" một cái từ mặt gương truyền đến, trên mặt gương lúc này lại xuất hiện một vết rạn ra.
Tất cả mọi người cùng sửng sốt, Lâm Dạ Hỏa cũng sửng sốt mà nhìn chằm chằm mặt gương.
Sau đó, vết rạn kia bắt đầu lan xuống dưới, rất nhanh sau đó, tấm gương vỡ thành hai mảnh, Diệp Toàn cũng hít một ngụm khí lạnh, chính lúc mọi người còn cảm thấy rất khó hiểu tại sao tấm gương lại bị vỡ làm đôi, lại nghe đến “oành" một tiếng, Lâm Dạ Hỏa đột nhiên nhảy dựng lên, nhìn bộ dáng hắn thấy tóc gáy cũng dựng hết cả lên rồi.
“Con mẹ nó …. @#OXX!…." Lâm Dạ Hỏa nhảy ra một bên chửi một câu vô cùng thô tục, sau đó xổ mao mà tới một câu: “Má nó chứ, trong gương có người!"
Công Tôn đi theo phía sau, vừa tiến vào cũng cau mày, ảnh vệ đốt đèn ở phía sau lên, căn phòng bỗng chốc sáng rực rỡ, cảm giác quỷ dị đó cũng giảm đi một chút.
Triển Chiêu lui về phía sau một bước, lại tiến lên mấy bước, nhịn không được mà thắc mắc mấy câu: “Ai nha, Uông Lâm Xuân làm mấy cái gương trang điểm này thế nào a? Gương này lại được làm bằng gì mà cứ méo méo mó mó a?"
Lúc này, một nha dịch Thường Châu phủ theo tới, nói: “Triển đại nhân, đây chính là loại gương bán chạy nhất gần đây."
Nha dịch kia vừa mới nói xong, liền mang một chiếc ghế đặt xuống trước mặt gương, nói: “Ngươi ngồi xuống soi thử."
Triển Chiêu đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, vừa mới nhìn vào trong gương đã kinh ngạc: “Oa! Thật rõ ràng a!"
“Thật sao?" Công Tôn đứng ở phía sau hắn: “Không rõ lắm a, ngược lại nhìn mặt còn có chút méo mó doạ người nữa."
“Ngươi ngồi xuống xem." Triển Chiêu đứng lên để cho hắn ngồi xuống.
Công Tôn vừa mới ngồi xuống xong liền cảm thán: “Thật rõ!"
Những người khác đều tới đây xem thử, thì ra gương này phải tới gần soi mới được, hơn nữa, tốt nhất là ngồi trước gương mà soi, rõ ràng đến độ ngay cả lông tơ trên mặt cũng có thể nhìn thấy.
“Ân … thì ra lão tử trông như vậy a." Triệu Phổ nâng cằm cẩn thận mà quan sát chính mình một chút, nhìn kỹ hai con mắt màu sắc bất đồng của mình: “A, nhìn thật rõ nữa."
Lúc này, Tiểu Diệp cũng đi vào, mặc dù trên người hắn có vết thương, thế nhưng cũng không có nặng lắm, Công Tôn đã bôi dược cao cho hắn, chờ lát nữa Bao đại nhân sẽ hỏi cặn kẽ.
Triển Chiêu hỏi Tiểu Diệp: “Tại sao gương này lại có thể soi rõ ràng như vậy?"
Diệp Toàn đi tới nhìn một chút, gật đầu môt cái, nói: “Nga, đây chính là Khôi Cốt Kính."
“Khôi Cốt Kính?"
Lúc này, Bàng Dục cùng Bao Duyên cũng chạy vào.
“Cái gì mà là Khôi Cốt Kính a?" Bàng Dục tới trước gương ngồi xuống nhìn một chút, than thở: “Ai nha, thật rõ ràng a! Lấy về cho Đại nương, Nhị nương, Tam nương, Tứ Nương, Ngũ nương, Lục nương, Thất nương cùng Tỷ tỷ mỗi người một cái."
Mọi người nhịn không được mà khoé miệng giật giật, này có bao nhiêu nương a…….
“Gương này làm thế nào a?" Bao Duyên cũng tò mò.
Tiểu Diệp thở dài, nói: “Là do sư phụ ta nghiên cứu ra, chia thành hai loại, một loại thường, một loại đặc biệt đắt tiền, đây chính là loại thường, loại đắt tiền ở trên lầu, soi vào còn rõ hơn cả cái này nữa."
Mọi người kinh ngạc.
“Cụ thể là được làm từ cái gì?" Bạch Ngọc Đường không hiểu.
“Loại này đều là kính lưu ly, trước tiên dùng lưu ly trong suốt mà làm thành gương, sau đó quét lên mặt sau một tầng ngân phấn, quan trọng nhất chính là phải dùng Khôi Cốt phấn do chính sư phụ ta đặc chế mới được như vậy." Diệp Toàn chỉ chỉ trên lầu: “Trên lầu có mấy chiếc vô cùng đắt tiền được người ta đặt làm, mặt gương không dùng lưu ly kính mà là thuỷ ngọc, thậm chí còn có cả băng ngọc, đều là các cô nương của các đại phú gia đặt làm, hoặc là của những vị hoa khôi mỹ nhân kia đặt làm."
“Khôi Cốt phấn là thứ gì?" Bạch Ngọc Đường là người có kiến thức rộng rãi cũng chưa từng nghe qua, đám người Công Tôn cũng không biết.
“Cái này chính là độc môn bí truyền của sư phụ ta." Diệp Toàn nói: “Ta chỉ biết hắn và sư nương cứ cách một thời gian lại đi đến Lão Nha Cốc nhặt đồ, nói là nguyên liệu để làm Khôi Cốt phấn, sau khi về nhà thì mài thành phấn, hoà thành một lớp bột dính dính quét lên gương."
Triển Chiêu tò mò: “Ngươi cũng không biết đó là nguyên liệu gì sao?"
Diệp Toàn lắc đầu một cái, nói: “Sư phụ nói ta vẫn còn nhỏ, chờ cho đến khi ta có thể kế thừa toàn bộ nghiệp của hắn, hắn mới nói cho ta biết, còn nói …."
“Còn nói cái gì?" Triển Chiêu thấy hắn cứ ấp a ấp úng, hình như có điều gì đó khó nói, liền hỏi: “Sư phụ cùng sư nương ngươi đều đã bị chết hết rồi, ngươi còn sợ điều gì?"
Diệp Toàn cắn răng một cái, hình như là rất thương tâm, nói: “Có một đêm ta cảm thấy đói bụng, chạy đến trù phòng tìm chút điểm tâm ăn, đi qua viện, ta nhìn thấy sư phụ cùng sư nương đang mài Khôi Cốt phấn, ta lại nghe thấy hai người họ nói chuyện. Sư nương hỏi sư phụ khi nào thì dạy ta về Khôi Cốt phấn, sư phụ liền nói, dù sao đây cũng là chuyện thương thiên hại lý, cứ để bọn họ làm là được, đừng bảo ta làm."
“Thương thiên hại lý sao?" Đám người Triển Chiêu cũng cảm thấy tò mò.
Diệp Toàn gật đầu một cái, nói: “Ta liếc vào trong nhìn một cái, bên dưới ánh trăng, ta nhìn thấy sư nương đang dùng chày gỗ mà đập vỡ một cái đầu lâu, mà đầu lâu kia lại có màu xám tro … nhìn rất đáng sợ. Ta bị doạ cho sợ chạy mất, cũng không dám lên tiếng, lại không dám hỏi, vẫn cho rằng mình ngủ dậy nên hoa mắt mà thôi."
Mọi người nghe đến đó cùng yên lặng nhìn nhau một cái —— Xương màu xám tro sao? Cái này khiến mọi người không khỏi nghĩ đến lúc đi ngang qua Lão Nha Cốc kia, có mấy khúc xương tay màu xám tro rơi xuống.
Bây giờ nghĩ lại một chút, mấy khúc xương kia đã có dấu hiệu hoá thạch, cảm giác như rất giòn, có điều cũng không biết là cái gì khiến xương biến thành như vậy?
Mặt khác …. hai phu thê này nếu như thực sự dùng xương người mài làm phấn để quét lên gương, vậy thì có bao nhiêu người phải chết đây? Những người đó là do họ giết chết hay là do Lão Nha Cốc có bãi tha ma?
Triển Chiêu cau mày.
Bạch Ngọc Đường liền hỏi: “Lão Nha Cốc có bãi tha ma nào sao?"
Triển Chiêu lắc đầu: “Không có, ta cũng chưa từng nghe qua."
Triệu Phổ bảo hai ảnh vệ đến Lão Nha Cốc thăm dò một chút, có điều lại bị Triển Chiêu cản lại, nói: “Chờ một chút, nếu như chưa quen đường Lão Nha Cốc thì đừng có vào, rất nguy hiểm."
Vì vậy Triệu Phổ cũng bảo mấy ảnh vệ từ từ, Âu Dương Thiếu Chinh hỏi: “Không phải chỉ là một sơn cốc thôi sao? Nguy hiểm lắm sao?"
“Thật ra ở đó có rất nhiều ngã rẽ, hơn nữa trên núi có nhiều đá vụn, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, người không quen rất dễ bị lạc đường, đặc biệt là vào buổi tối quạ đen lại càng nhiều, chờ đến sáng tìm mấy người biết đường hướng đạo, hơn nữa cũng nên dẫn theo mấy con chó tìm đường, như vậy sẽ an toàn hơn."
Mọi người cũng chỉ còn cách đợi trời sáng.
Lúc này, Bạch Ngọc Đường lại đột nhiên hỏi Diệp Toàn: “Sư phụ sư nương ngươi lúc đến Lão Nha Cốc có bị phân chim rơi trúng không?"
Diệp Toàn ngẩn người, sau đó lại gật đầu: “Có a! Sư nương bị."
Triển Chiêu nhướng mày, theo bản năng mà nhìn Tiểu Tứ Tử một cái.
“Sư nương ta bị phân chim rơi trúng cổ, trở về còn tắm hết mấy cái thùng nước, thoa không biết bao nhiêu phấn thơm lên người mà vẫn nói còn mùi phân chim." Nói đến đây Diệp Toàn lại khóc nhè: “Sư phụ sư nương đều là người tốt a!"
Mọi người cũng thương cảm mà nhìn Tiểu Diệp.
Công Tôn đột nhiên hỏi Tiểu Diệp: “Sư nương ngươi là bị phân điểu rơi trúng cổ sao?"
Diệp Toàn gật đầu.
Công Tôn suy nghĩ một chút, hỏi Triển Chiêu: “Vừa rồi bộ y phục bị dính phân chim của ngươi đâu?"
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường rất lẽ thẳng khí hùng mà trả lời: “Vứt."
Khoé miệng Triển Chiêu giật giật: “Giặt xong vẫn có thể mặc mà!"
Bạch Ngọc Đường dùng vẻ mặt rất không đồng tình mà nhìn Triển Chiêu: “Tuyệt đối không được!"
Công Tôn rất bất đắc dĩ, bộ kia của Lâm Dạ Hỏa cũng bị Trâu Lương vứt rồi.
“Ngươi cảm thấy phân chim kia có vấn đề?" Triệu Phổ hỏi Công Tôn.
Công Tôn suy nghĩ một chút, gật đầu: “Không có lý nào lại trùng hợp như vậy …. Những người biết chuyện trong nha môn đâu? Ta muốn hỏi một chút."
Vì vậy, Triển Chiêu cho tìm những người biết chuyện trong nha môn tới, Công Tôn hỏi cặn kẽ về vị sư gia bị điên kia, cả về vị Lưu phu nhân tự sát kia xem hai người bị phân chim rơi trúng chỗ nào.
Qua sự hồi tưởng của mọi người, Lưu phu nhân bị rơi trúng đầu, còn vị sư gia kia thì còn thảm hơn, rơi trên mặt.
Khoé miệng mọi người co rút, cứ tưởng tượng đến cảnh bị phân chim rớt ngay giữa mặt, cái này chắc không thể nói được gì nữa rồi.
Công Tôn nói với Triệu Phổ: “Ngày mai có thể lấy giúp ta chút phân chim kia về không?"
Triệu Phổ gật đầu, phân phó ảnh vệ.
Công Tôn cảm thấy rất không an toàn, cho nên bảo ảnh vệ cẩn thận, không được để cho phân chim dính phải, mặt khác … nếu như có thể thì bắt một con quạ đen về, cũng dặn dò mọi người, không được để quạ đen mổ phải.
Sau khi trở về, mọi người lại nói qua về vụ án cho Bao đại nhân.
Bao đại nhân cau mày, phái người đến cửa Lão Nha Cốc phát dù, tất cả những khách qua Lão Nha Cốc đều phải che dù, không được để phân chim kia rơi trúng.
Đêm hôm đó, mọi người đều mơ mơ màng màng ngủ một lát, rất nhanh trời cũng đã sáng rồi.
Lúc Công Tôn rời gường đã nghe thấy bên ngoài có tiếng “quác quác", hắn vừa ôm Tiểu Tứ Tử nhìn ra ngoài một cái, đã thấy trên một chiếc thạch bàn trong sân có một cái lồng chim thật to, bên trong có một con quạ đen như mực.
Thì ra, sáng sớm nay Tử Ảnh cùng Giả Ảnh đã chạy đến Lão Nha Cốc một chuyến, dùng lưới bắt một con quạ đen về.
Lúc này mọi người đều đang vây quanh cái lồng kia xem.
Triển Chiêu cau mày: “Qụa đen mà lớn vậy sao?"
Bạch Ngọc Đường cũng đứng một bên lắc đầu: “Cái này mà là quạ đen a, so với con gà còn to hơn nữa."
“Nhìn từ xa không phát hiện." Âu Dương Thiếu Chinh cũng cảm thấy kỳ lại: “Ai nha, nhìn gần cảm thấy cũng có chút quá lớn đi, khó trách sao phân chim cũng là bãi lớn như vậy."
Có quạ đen đương nhiên là có phân chim, lúc này, trong lồng cũng đã có sẵn mấy bãi rồi.
Công Tôn dùng cây thăm trúc lấy ra một ít, đặt vào trong một cái lọ, chuẩn bị mang đi nghiên cứu một chút.
Con quạ đen kia đang ở trong lồng tre mà kêu quác quác quác không ngừng.
Có điều mọi người đi xung quanh nhìn trên nhìn dưới một vòng, ngoại trừ nó lớn một chút cũng không có thấy nó có gì không ổn.
Lúc này, Bàng Dục cùng Bao Duyên đi từ bên ngoài vào, trong tay hai người đều cầm một chiếc bánh rán dầu.
“Đây là cái gì?" Triệu Phổ tò mò, nhìn chiếc bánh mềm mềm dính dính trắng đỏ đan xen.
“Là bánh gạo, người phương Nam rất thích ăn." Cũng lâu rồi Triển Chiêu chưa được ăn, muốn ra ngoài mua.
“Mua rồi." Bàng Dục lấy ra một bọc giấy lớn, đặt lên một cái bàn khác, bảo mọi người rửa tay chuẩn bị ăn điểm tâm.
Ảnh vệ tìm một tấm vài thưa che lại cái lồng quạ đen kia, treo lên một thân cây.
Con quạ đen kia đầu tiên cũng giãy giụa một trận, thế nhưng sau đó đã bị rèm che kín nên cũng an tĩnh lại.
Bàng Dục vừa ăn điểm tâm, vừa nói: “Ai, nói cho các ngươi biết chút chuyện bát quá cùng một cái chuyện xưa quỷ dị, các ngươi muốn nghe cái nào trước?"
Mọi người nhìn nhau một cái, Tiểu Tứ Tử lại đưa tay: “Chuyện bát quái."
Tiêu Lương híp mắt cầm khăn lau đường dính trên mép Tiểu Tứ Tử.
Bàng Dục cười híp mắt nói: “Vừa rồi ta mới ra ngoài dạo một vòng, hỏi thăm được một số chuyện rất thú vị, nghe nói vị Khoái Tử Sư Gia kia muốn giết Trầm tri phủ là do Trầm tri phủ phát hiện hắn ngấm ngầm thu bạc của người khác, giúp người ta làm nhiều chuyện sai trái. Trầm tri phủ khi phát hiện còn cãi nhau với hắn một trận, sau đó còn muốn trừng trị hắn. Có điều có người khuyên hắn, sư gia cũng lớn tuổi như vậy rồi, bảy mươi không đánh, tám mươi không mắng, nên đuổi hắn đi. Trâm tri phủ mềm lòng nên tha cho hắn một mạng, lại không nghĩ đến bị trúng độc thủ."
Bao Chửng kinh ngạc: “Vậy là sư gia kia đã có âm mưu giết người sao? Có bằng chứng gì không?"
Bàng Dục nhún vai một cái: “Không có, ta cũng chỉ nghe những tam cô lục bà trên phố nói mà thôi."
Tất cả mọi người đều gật đầu, ý bảo Bàng Dục cứ tiếp tục đi.
“Tiếp theo a, hình như chính thất của Lưu Thiên đó nổi điên cũng là có nguyên do." Bàng Dục cười xấu xa: “Lưu Thiên nghe nói làm người cũng không có tệ lắm, chỉ là có chút hoa tâm lại phong lưu đa tình. Hắn còn muốn nạp thêm thiếp a, có điều nghe nói chính thất không đồng ý. Sau đó sao, nghe nói Lưu Thiên sắp sửa bỏ nàng, nàng hay ghen, lại nhiều năm rồi còn chưa có hài tử, trong bảy điều lý do bỏ thê tử nàng ta đã có đến hai điều, cho dù có bỏ nàng ta thì cũng không ai có thể chê trách điều gì."
Mọi người cau mày.
Bàng Cát sờ râu: “Nga, mặc dù vị Đại phu nhân kia của Lưu Thiên có chút cực đoan, thế nhưng đây cũng coi như là một cái cớ rất hợp lý để sát hại phu quân a, dù sao đã làm phu thê như vậy rồi, cho dù vợ có hư hỏng cũng không nên bỏ mà."
“Còn gì nữa không?" Triển Chiêu tò mò hỏi.
“Còn." Bàng Dục đụng đụng Bao Duyên bên cạnh rất nghiêm túc mà ăn, nói: “Ai, Màn Thầu, ngươi nói chút đi a, đừng cứ để ta nói mãi thế."
“Sao?" Bao Duyên nhanh chóng nháy mắt mấy cái, rồi nhanh chóng nhai nhai điểm tâm trong miệng, nhanh chóng nuốt xuống, nói: “Còn chuyện nữa chính là, ông chủ của Lâm Mộc Xuân Lâu, Uông Lâm Xuân gần đây thường lén thê tử qua lại với một diêu tỉ, lại còn đem một chiếc băng ngọc Khôi Cốt Kính tốt nhất trong nhà tặng nàng ta. Cho nên phu thê hai người ngày ngày gây sự, trước kia Uông Lâm Xuân là một người rất sợ thê tử, thế nhưng gần đây do Khôi Cốt Kính bán rất chạy, kiếm được nhiều tiền cho nên mới kiêu ngạo lên … Bây giờ, trên đường mọi người đều nói, nam nhân có tiền rồi đều trở nên xấu xa hơn, những cô vợ không tốt cần cẩn thận những kiều hoa diêu tỉ a."
Mọi người nghe xong cũng suy nghĩ một cái … Đúng vậy, ba vụ án có chút táo bạo, thế nhưng những người này cũng coi như có lý do để giết người.
“Vậy chuyện xưa quỷ dị thì sao?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
Bao Duyên lại đụng Bàng Dục, ý là ———– Tới ngươi.
Bàng Dục lau miệng một cái, uống một ngụm trà, hăng hái ngẩng cao đầu nói: “Các ngươi có biết không, ba gia đình có người chết này đều có Khôi Cốt Kính trong nhà!"
“Cái gì?" Mọi người giật mình, có thể trùng hợp thế sao?
“Lại còn đều là loại Thuỷ ngọc Khôi Cốt Kính thượng hạng nữa!" Bàng Dục dùng giọng điệu thần bí nói: “Trong phòng lão bà của Uông Lâm Xuân có, cái này khỏi cần nói, nàng ta bán đương nhiên là cũng giữ lại cho mình một cái dùng. Chính thất của Lưu Thiên cũng có một cái bàn trang điểm như vậy, hình như là do Lưu Thiên mua về, vốn định tặng cho tiểu thiếp được sủng ái nhất, thế nhưng chính thất lại mở miệng trước nói muốn có, cho nên hắn không thể làm gì khác là tặng cho nàng trước, hình như Lưu Thiên còn muốn mua mấy cái nữa, thế nhưng hàng không có sẵn, còn phải chờ."
“Hai nữ nhân dùng bàn trang điểm thì cũng là chuyện đương nhiên." Bạch Ngọc Đường khó hiểu hỏi: “Còn vị sư gia kia đã là một lão đầu, còn muốn dùng gương làm gì?"
“Phốc." Bạch Ngọc Đường vừa mới hỏi xong, Bàng Dục còn chưa kịp trả lời đã nghe thấy Bao Duyên vui vẻ mà cười rồi.
Bàng Dục cũng nhẫn cười.
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu: “Có cái gì hảo ngoạn sao?"
Bàng Dục chỉ chỉ lông mày, nói: “Vị Khoái Tử Sư Gia kia không có lông mày, cho nên mỗi buổi sáng hắn đều phải giống như nữ nhân, ngồi trước bàn trang điểm mà vẽ lông mày cho đỡ khó coi. Dùng gương đồng vốn dĩ cũng nhìn không rõ lắm cho nên có những lúc sẽ vẽ lệch, bên cao bên thấp khiến mọi người chê cười. Có điều từ khi có Khôi Cốt Kính, hắn vẽ càng lúc càng đặc biệt xuất thần."
Bàng Dục nói những lời này đều mang giọng điệu trêu chọc nghịch ngợm, thuận tiện còn cọ cọ phụ thân hắn một cái, Bàng Cát liền giơ tay lên đập đầu hắn: “Ngươi đừng có giở trò."
Bàng Dục xoa đầu cười hắc hắc.
Mọi người cũng dở khóc dở cười, có điều ……
“Quỷ quỷ ở đâu a?" Tiểu Tứ Tử vốn đã chuẩn bị tinh thần để nghe chuyện ma quỷ, cảm thấy có thể sẽ rất đáng sợ, thế nhưng nghe mãi mà chẳng thấy quỷ a.
“Khụ khụ." Bàng Dục tằng hắng, ngồi thẳng dậy, nghiêm mặt nói: “Chuyện đáng sợ đến ngay đâu … Các ngươi biết không, trong Khôi Cốt Kính có người."
“Phốc."
“Khụ khụ."
Bàng Dục vừa mới nói xong, mọi người tập thể đều bị sặc cháo, sặc sữa đậu nành, không nói gì mà nhìn hắn.
Triển Chiêu không hiểu: “Trong gương sao lại có người được?"
Bàng Dục nghiêm túc nói: “Nghe nói a, trước đêm án mạng xảy ra, Khoái Tử Sư Gia kia có đập gương, nói rằng trong gương có một mặt người."
Bạch Ngọc Đường uống trà: “Hắn soi gương thì chẳng phải là sẽ có mặt người trong gương sao."
Bàng Dục xua tay: “Hắn nói là một gương mặt hắn không hề quen biết!"
Mọi người cau mày.
“Ngay đem đó, Khoái Tử Sư Gia kia đã bất thường, hôm sau cũng điên điên khùng khùng, không nghĩ tới tối đến … hắn liền giết Tri phủ." Bàng Dục nói tiếp: “Mà hình như vị chính thất của Lưu Thiên kia vào buổi chiều hôm đó cũng đột nhiên hét ầm lên, cầm bình hoa đập vỡ gương, nói là trong đó có quỷ, có một gương mặt của người khác."
Tất cả mọi người cùng cau mày —— Giống nhau sao?
“Nghe nói lúc đó Lưu Thiên còn tưởng nàng ta giở chứng cho nên mắng nàng ta một trận, sau đó lại nghe nói vị Đại phu nhân kia cũng không được bình thường, đến tối liền …." Bàng Dục bày ra tư thế chặt đầu người: “Một lượt chặt bay mười mấy cái đầu người!"
“Vậy còn phu nhân của Uông Lâm Xuân thì sao?" Triển Chiêu hỏi.
Bàng Dục nháy mắt mấy cái: “Ta cũng không biết." Bàng Dục xua tay một cái: “Hỏi tiểu đồ đệ của hắn một chút đi."
Mọi người ăn xong điểm tâm, Vương Triều Mã Hán đã dẫn Diệp Toàn đến, đồng thời bọn họ còn mang tới một món đồ.
Bọn nha dịch đem một cái hòm thật to đặt ở trong sân.
Mọi người đều quây quanh xem.
Diệp Toàn nói: “Đây chính là bàn trang điểm trong phòng của sư nương ta."
Bọn nha dịch mở hòm ra, lấy ra một cái gương.
Mọi người chỉ thấy đây quả nhiên là một chiếc bàn trang điểm khá tinh mỹ, được tạo bằng gỗ lim, chỉ cần nhìn mộc văn cũng có thể thấy được là một loại gỗ lim quý hiếm, trên nền gỗ được trạm trổ vô cùng xảo diệu, khắc lên đó chính là hình bách điểu chầu phượng cùng hình của mười tám vị tiên nữ.
Giữa bàn trang điểm có gắn một chiếc gương cao đến nửa người, trong suốt, viền bằng gỗ lim, được khắc thành hình chim trĩ đỏ, cực kỳ tinh sảo.
Bạch Ngọc Đường nhìn một chút, nói: “Đây là được làm từ cả khối băng ngọc sao? Băng ngọc hoàn chỉnh?"
Diệp Toàn gật đầu: “Đây chính là bảo vật trấn điếm, trị giá một ngàn lượng vàng đó."
Khoé miệng mọi người giật giật, dùng một ngàn lượng vàng để mua một cái gương ……… Cứ lấy chậu nước mà soi là được rồi.
“Đúng rồi Tiểu Diệp, sư nương ngươi …." Triển Chiêu còn chưa kịp hỏi, Diệp Toàn đã nói: “Triển đại ca, tối hôm qua sư nương bị quỷ nhập!"
Hôm qua mọi người đã nghe Diệp Toàn, vì vậy đã để cho Diệp Toàn nói cặn kẽ.
“Mỗi đêm trước khi đi ngủ sư nương đều ngồi trước gương chải đầu, tối hôm qua ta lại đột nhiên nghe nàng kêu to, nói là có quỷ …. Trong gương có quỷ!"
Mọi người cùng cau mày, theo bản năng mà nhìn cái gương kia, tâm nói chắc không phải tà môn thế chứ? Trong chiếc gương nào cũng có quỷ sao?
“Sau đó ta lại nghe thấy trên lầu có tiếng cãi vã, hình như là sư nương muốn đập gương đi, sư phụ lại không cho nàng đập." Diệp Toàn nói: “Bởi vì chuyện của Dao tỷ tỷ mà quan hệ của sư phụ cùng sư nương gần đây vẫn không được tốt, ta sợ hai người bọn họ càng cãi nhau càng lớn chuyện, không khéo lại đánh nhau cho nên mới lên lầu nhìn thử, đột nhiên lại thấy sư phụ khắp người đều là máu vọt ra ngoài, sư nương vẫn còn cầm dao chén chết hắn, sau đó nàng lại muốn chém ta, nói gì mà ta giết chết các ngươi …. ta liền vội vàng chạy xuống. Sư nương thật đáng sợ, ta bị nàng làm bị thương ngã xuống lầu, thế nhưng may mắn ta nắm được thành lan can nên mới không bị thương, sư nương hình như đạp phải y phục cho nên mới té thẳng xuống đất chết."
Mọi người nghe được chuyện này đều hai mặt nhìn nhau, lại cùng nhìn chằm chằm mặt gương kia.
Mà cái gương này mặc dù trong suốt, thế nhưng nhìn từ hai phía hoặc nhìn nghiêng thì bóng người trong đó thật méo mó vẹo vọ rất quái dị, cũng giống như có một người khác, có điều …..
Mọi người còn đang nghiên cứu tấm gương kia, chỉ thấy Lâm Dạ Hỏa đột nhiên mang một cái ghế đến, ngồi vào trước bàn trang điểm, nhìn chằm chằm bóng mình trong gương.
Nhìn một lát, hắn đột nhìn hít một ngụm khí lạnh, hai tay ôm lấy ngực mình.
Tiểu Tứ Tử còn đang đứng cạnh hắn, ngửa mặt nhìn hắn, gọi: “Tiểu Lâm Tử? Thúc thấy cái gì rồi?"
Lâm Dạ Hỏa che ngực, vẻ mặt hoảng hốt nhìn chằm chằm vào gương, há to miệng mà không nói ra lời.
“Ngươi thấy cái gì rồi?" Tiêu Lương cũng sốt ruột, tất cả mọi người đều kinh ngạc mà nhìn Lâm Dạ Hỏa, tâm nói chắc không phải tà môn vậy chứ? Một mặt gương thật mỏng sao lại chứa được một người được?
Lâm Dạ Hỏa phát ngốc hồi lâu, đột nhiên đưa hai tay bưng lấy má mình, vẻ mặt rất hưng phấn say mê: “A A A A! Bây giờ ta thật quá xinh đẹp!"
………………………..
Mà nhìn lại mọi người xung quanh lúc này, ngay cả Bao đại nhân cũng đỡ trán, những người khác thì dùng vẻ mặt rất chán ghét mà nhìn hắn.
Tiêu Lương nhảy loi choi bắt lấy bả vai hắn mà lắc kịch liệt: “Cái tên khùng chết tiệt, ngươi muốn chết a."
Lâm Dạ Hỏa vẫn còn đang bưng mặt mình: “A! Ngay cả một chút tì vết cũng không có! Đây là mỹ nhân nhà ai a? Trên đời này sao lại có người đẹp như vậy nha, nha, nha! Ngươi bảo người ta phải làm sao có thể sống được dưới ánh mặt trời rực rỡ là ngươi a!"
Mọi người tiếp tục vô lực cúi thấp đầu, bên cạnh có không ít người chưa từng biết đến Lâm Dạ Hỏa chỉ có thể si ngốc mà đứng nhìn, bọn nha dịch cùng Diệp Toàn thì lúng túng nhìn Lâm Dạ Hỏa, Trâu Lương thì đứng khoanh tay một bên, cau mày dựa vào thân cây, không muốn nhìn tên khùng đó.
“Gương a, gương a.’ Lâm Dạ Hỏa nâng mặt dán đến gần mặt gương kia: “Ta có phải là người đẹp nhất trên đời này không a?"
Lâm Dạ Hỏa vừa mới dứt lời, đột nhiên mọi người lại nghe thấy tiếng “rắc" một cái từ mặt gương truyền đến, trên mặt gương lúc này lại xuất hiện một vết rạn ra.
Tất cả mọi người cùng sửng sốt, Lâm Dạ Hỏa cũng sửng sốt mà nhìn chằm chằm mặt gương.
Sau đó, vết rạn kia bắt đầu lan xuống dưới, rất nhanh sau đó, tấm gương vỡ thành hai mảnh, Diệp Toàn cũng hít một ngụm khí lạnh, chính lúc mọi người còn cảm thấy rất khó hiểu tại sao tấm gương lại bị vỡ làm đôi, lại nghe đến “oành" một tiếng, Lâm Dạ Hỏa đột nhiên nhảy dựng lên, nhìn bộ dáng hắn thấy tóc gáy cũng dựng hết cả lên rồi.
“Con mẹ nó …. @#OXX!…." Lâm Dạ Hỏa nhảy ra một bên chửi một câu vô cùng thô tục, sau đó xổ mao mà tới một câu: “Má nó chứ, trong gương có người!"
Tác giả :
Nhĩ Nhã