Long Đồ Án
Quyển 11 - Chương 277: Phệ nhân dao
Trong tiết trời tươi đẹp có hạnh hoa dương liễu chiếu rủ lối về, đoàn người Khai Phong Phủ đã ở quá lâu nơi băng thiên tuyết địa cuối cùng cũng về đến thành Khai Phong.
Mặc dù trong thư Triệu Trinh có viết là chuyện rất khẩn cấp, dọc đường mọi người đi cũng rất vội, có điều Khai Phong Phủ vẫn cứ yên bình cùng náo nhiệt như như thường, bình thường dân chúng thành Khai Phong cũng rất thích vui chơi dạo phố, hôm nay lại đúng lúc họp chợ, trên đường chỗ nào cũng thấy người người đông nghịt.
Gần đến trưa, cửa Bắc thành Khai Phong được mở ra, bên ngoài truyền đến tiếng kèn hiệu mở đường.
Có người tinh mắt vừa nhìn thấy biển hiệu “Công Chính Liêm Minh" đã ngay lập tức kêu lên: “Bao Đại nhân về rồi!"
Vì vậy, dân chúng thành Khai Phong đã lâu không được nhìn thấy Bao Đại nhân liền đứng gọn sang bên đường hoan nghênh, dĩ nhiên, thanh âm nghe rõ nhất đều là của các cô nương, thiếu phụ đang cầm khăn tay vẫy vẫy, vừa vẫy vừa hét vang trời: “Triển đại nhân! AAAA!" Phải hình dung mấy tiếng kêu này thế nào đây, đơn giản chính là vang tận trời xanh đi.
Theo lý mà nói, độ được hoan nghênh ở Khai Phong Phủ này thì Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều là bất phân thắng bại, thế nhưng, mấy ngày nay dọc đường đi, Ngũ gia đã cảm giác cứ như họ mình sắp nên đổi thành “Nê Ngọc Đường" rồi, cho nên còn chưa có vào thành hắn đã dẫn theo người chạy về Bạch phủ, tắm rửa thay y phục đầy đất ra.
Đi ở phía sau đội ngũ đi tuần Khai Phong Phủ là binh mã của Triệu Phổ, vì vậy, tiếng thét chói tai của đám cô nương liền bị tiếng hô của đám tráng niên hán tử thay thế, mọi người nhìn sang lại thấy một đám đại hán tử phất khăn lau đầy mồ hôi mà gọi: “Cửu Vương gia! Ngoao ngoao ngoao ngoaoooo!"
Thanh âm này cũng khiến cho Tiểu Ngũ cả kinh mà thiếu chút không muốn nhận mình làm cọp nữa.
Triệu Phổ nghe mà co rút cả khóe miệng, giận dữ, dựa vào đâu mà người kêu tên Triển Chiêu đều là cô nương, người gọi tên lão tử lại là mãng hán chứ?!
Có điều, tiếng gọi tên to nhất cũng không phải của Triển Chiêu, cũng không phải Triệu Phổ, mà chỉ thấy từ mã xa sau lưng Triệu Phổ, màn xe vừa được nhấc lên, Tiểu Tứ Tử thò đầu ra ngoài nhìn ….
“Nha aaaaaaaaaa!"
Nam nữ già trẻ ở cả hai bên đường đều sôi trào, tất cả cùng nhau kêu: “Tiểu Tứ Tử! Nha nha nha nha!"
Triển Chiêu cùng Triệu Phổ đều theo bản năng mà nhướng mắt lên, Công Tôn cũng sờ cằm: “Tiểu Tứ Tử lại được hoan nghênh hơn cả Triển Chiêu và Triệu Phổ a!"
Tiểu Tứ Tử nghe thấy có người gọi bé, liền cười thật tươi chào mọi người, lại vẫy vẫy bàn tay mũm mỉm với các bá bá thúc thúc, thẩm thẩm di di, chỉ trong nháy mắt …. Mọi người đồng loạt tê liệt.
Bao Đại nhân sờ râu gật đầu: “Ai nha, cái này là hậu sinh khả úy a!"
Trong thùng xe, Bàng Thái sư bị say xe đến lợi hại, Bao Duyên thì giúp hắn quạt gió, Bàng Dục vuốt ngực cho hắn.
Lúc trước, khi Bao Duyên mới đến Khai Phong Phủ, trăm triệu lần cũng không nghĩ mình lại có ngày ngồi quạt gió cho đại tham quan nổi tiếng nhất thiên hạ này.
“Ta nói a Lão Bao, ngươi cũng không nói là vụ án gì mà cứ thế sai người ta chạy thục mạng mà về, nửa cái mạng của lão phu cũng bị ngươi hại chết đến nơi rồi a!"
Bao Đại nhân liếc hắn một cái: “Ngươi không muốn nhanh gặp Hương Hương sao?"
Bao Đại nhân vừa mới nói xong chỉ thấy Bàng Thái sư đột nhiên kích động.
Bao Duyên vội vàng quạt cho hắn, vừa nói với Bao Chửng: “Phụ thân, người đừng kích thích hắn!"
Thái sư kích động hỏi Bàng Dục: “Còn xa nữa không a? Vào cung trước đã! A…. Ngoại tôn nhi nữ của ta a! Ngoại công tới rồi đây!"
Bao Đại nhân lắc đầu.
Mã xa vừa đến đường chính thì bắt đầu phân đôi chia hai hướng Nam Bắc mà đi, một phần trở về Cửu Vương phủ, một bên về Khai Phong Phủ, còn mấy chiếc mã xa còn lại thì chạy thẳng về Hoàng cung.
Đến cửa thành, mọi người đều xuống mã xa.
Triển Chiêu đứng bên ngoài đội ngũ nhìn ngó xung quanh, tâm nói, Bạch Ngọc Đường thật chậm! Tắm thôi mà có cần lâu vậy không chứ! Chỉ có con Chuột lắm tiền kia là để ý nhiều đến chuyện này vậy thôi!
Lâm Dạ Hỏa duỗi người, từ mã xa ngáp thắng xuống đến dưới đất, xoa xoa bả vai một cái, nhìn ngó xung quanh rồi sửng sốt: “Hòa thượng mập kia đâu mất rồi?"
Tất cả mọi người hết nói nổi.
Lại nói tới, từ lúc Lâm Dạ Hỏa đi theo đám người Khai Phong Phủ, được ăn nhiều thịt cá hơn, vì vậy mấy ngày trước có cân thử, lại thấy tăng mất ca cân. Triển Chiêu hâm mộ chết mất, thế nhưng Lâm Dạ Hỏa lại sắp điên rồi, nhảy dựng lên chất vấn, Khai Phong Phủ không phải là nha môn thanh liêm sao, vì cái gì lại có nhiều đồ ăn ngon đến vậy?!
Tất cả mọi người đều theo bản năng mà nhìn Bạch Ngọc Đường một chút —— Đều là do hắn chăm Mèo mà ra cả.
Thế nhưng, Trâu Lương lại chêm vào thêm một câu: “Ngươi không thấy chỉ có mình ngươi béo thôi sao, người khác đâu có béo!"
Vì vậy, Lâm Dạ Hỏa xấu hổ, quyết định giảm cân.
Lâm Dạ Hỏa tính toán một chút, thời gian đến Khai Phong Phủ còn ba ngày nữa, vì vậy hắn liền bế quan, ở yên trong mã xa không chịu ra ngoài, mỗi ngày đều chỉ ăn đậu hũ để giảm cân.
Ban nãy, vừa mới xuất quan xong, Lâm Dạ Hỏa thử đo eo cùng cánh tay mình, thấy được dáng vẻ mình đã quay về như trước, cho nên rất vui mừng.
Cách đó không xa, Tiểu Lương Tử hỏi Túc Thanh: “Nếu Hỏa kê kia mà biết mỗi ngày Trâu Lương đều thêm các loại cháo gà, canh cá, hải sản vào canh đậu hũ của hắn, liệu hắn có điên mất không?"
Túc Thanh cũng bất đắc dĩ: “Ngàn vạn lần đừng cho hắn biết, cứ nói hắn gầy là được."
Tất cả mọi người ăn ý gật đầu, Trâu Lương nhìn đám mây trên trời —— Béo chút sờ mới tốt!
Vì thế, Bạch Ngọc Đường liền liếc mắt nhìn nhìn Triển Chiêu, ý là —— Một tên ăn hàng chuyên nghiệp như ngươi, tại sao ăn hoài vẫn không béo! Người ta chỉ uống canh thôi cũng béo đến ba cân!
Triển Chiêu liếc cái eo vĩnh viễn không hề đổi của Bạch Ngọc Đường kia, miểu hắn, ý là —— Ngươi còn dám nói ta.
Tiểu Tứ Tử cũng nhéo thử cái bụng nhỏ của mình, lại nhìn cái eo còn không rộng bằng bàn tay Cửu Cửu của Công Tôn, bĩu môi —- Nếu có thể béo thêm chút thì tốt rồi!
Lâm Dạ Hỏa xuống xe rồi tìm không thấy sư phụ của mình đâu …. Đại hòa thượng đi đây rồi? cùng Thiên Tôn, Ân Hậu và Lục Thiên Hàn đi rồi sao.
Bốn lão nhân gia này vốn cũng đi cùng mọi người, nhưng nửa đường lại thần thần bí bí nói là có chuyện muốn làm rồi chuồn đi mất, về phần đi đâu, cũng không ai biết được. Có điều, mọi người cũng không lo lắng, dù sao thì, bốn người này cùng đi, ai có thể động đến bọn họ đây?
Nam Cung Kỷ mang theo một đám thị về, từ trong cung ra đón, tất cả mọi người cùng vào cung, duy nhất chỉ có Triển Chiêu vẫn còn dậm chân mà một mực ngắm về phía sau, Bạch Ngọc Đường thật chậm quá, siêu cấp chậm!
Hắn còn đang buồn bực, đột nhiên lại nghe thấy sau lưng có người nói: “Còn không đi sao? Cẩn thận lát nữa lại lạc đường!"
Triển Chiêu nheo mắt, quay đầu lại …. Quả nhiên, người nọ một thân trắng tinh, tiêu sái đứng ở phía sau hắn, đại khái là do lần này thường ngồi mã xa đi, cho nên Bạch Ngọc Đường càng ngày càng trắng.
Triển Chiêu cau mày ——- Con Chuột này thật đẹp.
Bạch Ngọc Đường thấy mọi người sắp đi rồi, liền kéo Triển Chiêu đi vào theo.
Lúc này, Triệu Trinh mặc thường phục đang ở trong Ngự hoa viên chờ bọn hắn, đại khái biết là Thái sư muốn gặp ngoại tôn nữ chết rồi, cho nên hắn cũng bế theo cả Hương Hương.
Đã lâu không gặp hai người này, Hương Hương đương nhiên là lớn lên không ít, càng lúc càng đáng yêu hơn, quả nhiên là một tiểu mỹ nhân rất hoạt bát a! Bé con mập mạp trắng trẻo mặc một cái váy trắng muốt, Bàng phi quả rất khéo nuôi.
Hương Hương hiển nhiên là nhớ rõ Thái sư cùng Bàng Dục, hai tay vươn ra mà nhi nhi nha nha, Thái sư cũng chẳng còn nhớ đến lễ tiết quần thần nữa, nhào đến hôn lấy hôn để.
Triệu Trinh liền đưa khuê nữ cho hắn, đến bên bọn Bao Chửng bảo mọi người ngồi xuống, cùng nói chuyện.
Vừa mới gặp mặt, Triệu Trinh đã nói mọi người vất vả rồi, lần đi Bắc sứ lần này mọi người đã lao lực nhiều, lại vừa nghe thấy mấy vị Lão nhân gia không tới, Triệu Trinh cảm thấy tiếc, vốn dĩ còn muốn cảm tạ thật tốt nữa chứ.
“Hoàng thượng." Bao Chửng chắp tay với Triệu Trinh.
Triệu Trinh gật đầu một cái, nói: “Trẫm vội gọi Bao tướng trở lại như vậy cũng không phải là Trẫm gấp gáp, mà là Trẫm cảm thấy, Bao tướng nhất định sẽ rất gấp."
Bao Chửng gật đầu: “Đa tạ Hoàng thượng thể nguyện! Lão thần quả thực rất gấp a!"
Triệu Trinh cười cười: “Lát nữa ta sẽ để Nam Cung dẫn người đến Khai Phong Phủ, ái khanh trở về cứ từ từ điều tra, có điều, tối nay Trẫm thiết yến tẩy trần cho các ngươi!"
“Hoàng thượng …." Bao Chửng hình như muốn cự tuyệt, cảm thấy cứ để ngày khác ăn uống đi, chuyện chính sự quan trọng hơn!
Đám người Triển Chiêu cũng hiếu kỳ —– Vì sao Bao Đại nhân lại vội vã như vậy a? Ngay cả Bàng Thái sư cũng rất ít khi thấy Bao Chửng như vậy, nhịn không được có chút ngạc nhiên.
Triệu Trinh lại cười, vỗ vỗ Bao Chửng: “Ái khanh, nếu Trẫm không tẩy trần cho các ngươi, Thái hậu nhất định sẽ niệm kinh chết Trấm, các ngươi cũng không thể làm khó Trẫm a."
Bao Chửng liền nói: “Không dám!"
Triệu Trinh thật là vô cùng vui vẻ, đưa tay kéo Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương, cùng với Bàng Thái sư và Bàng Dục vào hậu cung thăm Bàng phi và Thái hậu.
Rất lâu rồi Công Tôn cũng chưa có vào cung, cũng nói là đi kiểm tra sức khỏe cho Thái hậu cùng Bàng phi, trước khi đi tuần Công Tôn có kê cho Thái hậu mấy đơn thuốc trị phong thấp, không biết bây giờ thế nào rồi.
Là người nhà, Triệu Phổ đương nhiên cũng đi theo, mà Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường còn có Lâm Dạ Hỏa rảnh rỗi liền theo Bao Chửng trở về Khai Phong Phủ.
Mấy Đại tướng quân của Triệu gia quân khác, Long Kiều Quảng về Tây Bắc trước, Âu Dương Thiếu Chinh sau khi vào thành rồi thì mang theo binh mã về Vương phủ, Trâu Lương bị Triệu Phổ an bài đi theo đám người Bao Đại nhân trở về Khai Phong Phủ, nghe ngóng xem rốt cuộc là có chuyện gì, sau đó trở về báo cho hắn.
Mọi người sau khi bận rộn một hồi, cuối cùng cũng trở lại thư phòng, tự ngồi vào chỗ của mình.
Sau khi Bao Duyên châm cho Bao Đại nhân chén trà, liền nhịn không được mà hỏi: “Phụ thân a, kỳ án gì a?"
Bao Đại nhân suy nghĩ một chút, thở dài, hỏi Bao Duyên: “Lần trước đã bảo con rồi, chuyện cho con vào Thái học, con nghĩ thế nào?"
“Được nha" Bao Duyên gật đầu: “Không phải nói nửa năm nữa mới đi sao?"
Bao Đại nhân sờ sờ râu, gật đầu một cái: “Năm đó, phụ thân cũng học ở Thái học."
Tất cả mọi người đều ngồi xuống uống trà, vừa nghe Bao Chửng nói.
Bình thường thì tất cả đại tài tử khắp nơi đều vào Thái học, nơi đó chính là nơi tụ tập của tài tử cùng con nhà quan lại quyền quý, nơi đó cũng có rất nhiều những văn hào nổi danh đương thời đang dạy học, nói chung người xuất thân từ Thái học đều có tiền đồ rộng mở về sau.
Mọi người cũng không hiểu được, chuyện Bao Đại nhân vội vã trở lại này, có quan hệ gì với Thái học viện.
“Lại nhắc tới, các ngươi từng nghe qua Bút tiên, Điệp tiên chưa?" Bao Đại nhân hỏi.
Bao Duyên liền cau mày, nhỏ giọng nói: “Phụ thân a, những thứ đó đều là thuật sĩ giang hồ gạt người mà thôi!"
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng gật đầu, cảm thấy rất khó hiểu: “Bao Đại nhân cũng tin tưởng những thứ này sao?"
Bao Đại nhân cười cười, nói: “Trước kia ta cũng nghĩ như vậy, thực ra đến hôm nay ta vẫn nghĩ như vậy, từ nhỏ ta cũng đã không tin vào mấy cái thần lực tà hồ quỷ quái này, có điều …. Lúc Bổn phủ còn trẻ, trong thời gian đi học ở Thái học kia, lại xảy ra một vụ kỳ án."
Vừa nói, Bao Đại nhân vừa đưa ra một cuộn long đồ án được cuộn lại, bày lên trên bàn, nói: “Thật ra thì ở Khai Phong Phủ cũng có rất nhiều những huyền án còn chưa được giải quyết, đây chính là một trong số đó."
Bao Duyên mở quyển tông ra, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cùng bưng chén trà tò mò nhìn, Lâm Dạ Hỏa đọc tên vụ án —— Vụ án Âm Dương Điện Qủy Diện Nhân.
Mọi người đều nhìn nhau.
“Âm Dương Điện?!" Bao Duyên sửng sốt.
Triển Chiêu chưa từng nghe qua, tò mò hỏi: “Là cái gì?"
“Ân!" Bao Duyên cau mày: “Tương tự như Bút tiên, điệp tiên, là một loại thuyết pháp về cách liên thông hai giới âm dương."
“Cái đó chơi thế nào?" Trâu Lương không biết mấy thứ thần thần quỷ quỷ này, cho nên tò mò hỏi.
Ngược lại, Túc Thanh, dù sao cũng có chút gia học sâu xa, nên cũng hiểu rõ chút, nói: “Âm Dương Điện là một trò chơi âm trạch cùng dương trạch. Đầu tiên, cần tìm một tòa nhà được dựng ở nơi phong thủy có giao nhau giữa hai giới âm dương. Sau đó, đến nửa đê, hát một bài đồng dao, như vậy có thể biến dương trạch thành âm trạch, Âm Dương Điện lúc này người có thể đi vào, quỷ có thể đi ra, rất tà môn."
“Đồng dao đó hát thế nào?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Hình như là cái gì mà … Âm Dương Điện, Âm Dương trạch …." Túc Thanh vò đầu bứt tai cũng nghĩ không ra.
Lúc này lại nghe thấy Bao Đại nhân vẫn luôn trầm mặc lúc này lại đột nhiên mở miệng nói: “Âm dương điện, âm dương trạch, bắc âm, nam dương bạch trúc thai. Điện bừng sáng, linh vị bài, một mảnh giấy vàng một cành củi. Lửa từ địa ngục, quỷ thức tỉnh, quỷ diện nhân mở đường ra. Một người quỳ, hai người nâng, ba người bốn người chôn dưới đất, nháy mắt cái, xác chết thàng hàng …."
Mí mắt mọi người cũng liên tục co giật, bài đồng dao này là do ai viết ra a, đáng sợ như vậy.
“Bào đồng dao này gọi là Phệ hồn ca, còn được gọi là Phệ nhân dao." Bao Đại nhân nhàn nhạt nói: “Tương truyền, chỉ cần nửa đêm, đến tòa đại trạch có phong thủy tương giao giữa âm và dương, hát bài đồng dao này là có thể biến dương trạch thành âm dương trạch. Đến lúc đó, Bắc Nam âm dương, có nghĩa là từ cửa Bắc người sống có thể tiến vào âm phủ, cho nên nói Bắc môn chính là cửa vào, mà chỉ cần có một người đi vào từ cửa Bắc là từ cửa Nam sẽ có một quỷ hồn đi ra, đến nhân gian tác quái, vì vậy cửa Nam chính là cửa ra."
“Phụ thân …." Bao Duyên nhịn không được mà hỏi Bao Chửng: “Chuyện này mà người cũng tin a?"
Bao Đại nhân cười cười: “Dĩ nhiên là không tin, thế nhưng phụ thân tận mắt thấy án phát sinh!"
Mọi người sửng sốt, nhìn Bao Đại nhân.
“Năm đó, hảo bằng hữu của ta vì mới mất đi ái nhân yêu quý nhất mà dùng phương pháp này, muốn đến âm dương điện dẫn người yêu của hắn trở về." Bao Đại nhân than thở: “Hắn tìm tòa đại trạch có phong thủy âm dương, nửa đêm hát bài đồng dao này. Ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đi vào từ Cửa Bắc, từ đó về sau, hắn liền biến mất. Sau đó, ta lại chính mắt nhìn thấy từ cửa Nam có một quỷ diện nhân chạy ra, trốn vào một ngõ nhỏ trong đêm tối. Năm đó, hung án liên tiếp xảy ra khiến Khai Phong Phủ gà bay chó chạy không lúc nào yên, rất nhiều người đều nói, nhìn thấy một người mặt quỷ tác quái …. Cứ vậy và giằng co mất một năm mới dừng lại. Thế nhưng vẫn không tìm được người mặt quỷ đó, mà bằng hữu cùng học đó của ta, cũng chưa từng xuất hiện lại."
Mặc dù trong thư Triệu Trinh có viết là chuyện rất khẩn cấp, dọc đường mọi người đi cũng rất vội, có điều Khai Phong Phủ vẫn cứ yên bình cùng náo nhiệt như như thường, bình thường dân chúng thành Khai Phong cũng rất thích vui chơi dạo phố, hôm nay lại đúng lúc họp chợ, trên đường chỗ nào cũng thấy người người đông nghịt.
Gần đến trưa, cửa Bắc thành Khai Phong được mở ra, bên ngoài truyền đến tiếng kèn hiệu mở đường.
Có người tinh mắt vừa nhìn thấy biển hiệu “Công Chính Liêm Minh" đã ngay lập tức kêu lên: “Bao Đại nhân về rồi!"
Vì vậy, dân chúng thành Khai Phong đã lâu không được nhìn thấy Bao Đại nhân liền đứng gọn sang bên đường hoan nghênh, dĩ nhiên, thanh âm nghe rõ nhất đều là của các cô nương, thiếu phụ đang cầm khăn tay vẫy vẫy, vừa vẫy vừa hét vang trời: “Triển đại nhân! AAAA!" Phải hình dung mấy tiếng kêu này thế nào đây, đơn giản chính là vang tận trời xanh đi.
Theo lý mà nói, độ được hoan nghênh ở Khai Phong Phủ này thì Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đều là bất phân thắng bại, thế nhưng, mấy ngày nay dọc đường đi, Ngũ gia đã cảm giác cứ như họ mình sắp nên đổi thành “Nê Ngọc Đường" rồi, cho nên còn chưa có vào thành hắn đã dẫn theo người chạy về Bạch phủ, tắm rửa thay y phục đầy đất ra.
Đi ở phía sau đội ngũ đi tuần Khai Phong Phủ là binh mã của Triệu Phổ, vì vậy, tiếng thét chói tai của đám cô nương liền bị tiếng hô của đám tráng niên hán tử thay thế, mọi người nhìn sang lại thấy một đám đại hán tử phất khăn lau đầy mồ hôi mà gọi: “Cửu Vương gia! Ngoao ngoao ngoao ngoaoooo!"
Thanh âm này cũng khiến cho Tiểu Ngũ cả kinh mà thiếu chút không muốn nhận mình làm cọp nữa.
Triệu Phổ nghe mà co rút cả khóe miệng, giận dữ, dựa vào đâu mà người kêu tên Triển Chiêu đều là cô nương, người gọi tên lão tử lại là mãng hán chứ?!
Có điều, tiếng gọi tên to nhất cũng không phải của Triển Chiêu, cũng không phải Triệu Phổ, mà chỉ thấy từ mã xa sau lưng Triệu Phổ, màn xe vừa được nhấc lên, Tiểu Tứ Tử thò đầu ra ngoài nhìn ….
“Nha aaaaaaaaaa!"
Nam nữ già trẻ ở cả hai bên đường đều sôi trào, tất cả cùng nhau kêu: “Tiểu Tứ Tử! Nha nha nha nha!"
Triển Chiêu cùng Triệu Phổ đều theo bản năng mà nhướng mắt lên, Công Tôn cũng sờ cằm: “Tiểu Tứ Tử lại được hoan nghênh hơn cả Triển Chiêu và Triệu Phổ a!"
Tiểu Tứ Tử nghe thấy có người gọi bé, liền cười thật tươi chào mọi người, lại vẫy vẫy bàn tay mũm mỉm với các bá bá thúc thúc, thẩm thẩm di di, chỉ trong nháy mắt …. Mọi người đồng loạt tê liệt.
Bao Đại nhân sờ râu gật đầu: “Ai nha, cái này là hậu sinh khả úy a!"
Trong thùng xe, Bàng Thái sư bị say xe đến lợi hại, Bao Duyên thì giúp hắn quạt gió, Bàng Dục vuốt ngực cho hắn.
Lúc trước, khi Bao Duyên mới đến Khai Phong Phủ, trăm triệu lần cũng không nghĩ mình lại có ngày ngồi quạt gió cho đại tham quan nổi tiếng nhất thiên hạ này.
“Ta nói a Lão Bao, ngươi cũng không nói là vụ án gì mà cứ thế sai người ta chạy thục mạng mà về, nửa cái mạng của lão phu cũng bị ngươi hại chết đến nơi rồi a!"
Bao Đại nhân liếc hắn một cái: “Ngươi không muốn nhanh gặp Hương Hương sao?"
Bao Đại nhân vừa mới nói xong chỉ thấy Bàng Thái sư đột nhiên kích động.
Bao Duyên vội vàng quạt cho hắn, vừa nói với Bao Chửng: “Phụ thân, người đừng kích thích hắn!"
Thái sư kích động hỏi Bàng Dục: “Còn xa nữa không a? Vào cung trước đã! A…. Ngoại tôn nhi nữ của ta a! Ngoại công tới rồi đây!"
Bao Đại nhân lắc đầu.
Mã xa vừa đến đường chính thì bắt đầu phân đôi chia hai hướng Nam Bắc mà đi, một phần trở về Cửu Vương phủ, một bên về Khai Phong Phủ, còn mấy chiếc mã xa còn lại thì chạy thẳng về Hoàng cung.
Đến cửa thành, mọi người đều xuống mã xa.
Triển Chiêu đứng bên ngoài đội ngũ nhìn ngó xung quanh, tâm nói, Bạch Ngọc Đường thật chậm! Tắm thôi mà có cần lâu vậy không chứ! Chỉ có con Chuột lắm tiền kia là để ý nhiều đến chuyện này vậy thôi!
Lâm Dạ Hỏa duỗi người, từ mã xa ngáp thắng xuống đến dưới đất, xoa xoa bả vai một cái, nhìn ngó xung quanh rồi sửng sốt: “Hòa thượng mập kia đâu mất rồi?"
Tất cả mọi người hết nói nổi.
Lại nói tới, từ lúc Lâm Dạ Hỏa đi theo đám người Khai Phong Phủ, được ăn nhiều thịt cá hơn, vì vậy mấy ngày trước có cân thử, lại thấy tăng mất ca cân. Triển Chiêu hâm mộ chết mất, thế nhưng Lâm Dạ Hỏa lại sắp điên rồi, nhảy dựng lên chất vấn, Khai Phong Phủ không phải là nha môn thanh liêm sao, vì cái gì lại có nhiều đồ ăn ngon đến vậy?!
Tất cả mọi người đều theo bản năng mà nhìn Bạch Ngọc Đường một chút —— Đều là do hắn chăm Mèo mà ra cả.
Thế nhưng, Trâu Lương lại chêm vào thêm một câu: “Ngươi không thấy chỉ có mình ngươi béo thôi sao, người khác đâu có béo!"
Vì vậy, Lâm Dạ Hỏa xấu hổ, quyết định giảm cân.
Lâm Dạ Hỏa tính toán một chút, thời gian đến Khai Phong Phủ còn ba ngày nữa, vì vậy hắn liền bế quan, ở yên trong mã xa không chịu ra ngoài, mỗi ngày đều chỉ ăn đậu hũ để giảm cân.
Ban nãy, vừa mới xuất quan xong, Lâm Dạ Hỏa thử đo eo cùng cánh tay mình, thấy được dáng vẻ mình đã quay về như trước, cho nên rất vui mừng.
Cách đó không xa, Tiểu Lương Tử hỏi Túc Thanh: “Nếu Hỏa kê kia mà biết mỗi ngày Trâu Lương đều thêm các loại cháo gà, canh cá, hải sản vào canh đậu hũ của hắn, liệu hắn có điên mất không?"
Túc Thanh cũng bất đắc dĩ: “Ngàn vạn lần đừng cho hắn biết, cứ nói hắn gầy là được."
Tất cả mọi người ăn ý gật đầu, Trâu Lương nhìn đám mây trên trời —— Béo chút sờ mới tốt!
Vì thế, Bạch Ngọc Đường liền liếc mắt nhìn nhìn Triển Chiêu, ý là —— Một tên ăn hàng chuyên nghiệp như ngươi, tại sao ăn hoài vẫn không béo! Người ta chỉ uống canh thôi cũng béo đến ba cân!
Triển Chiêu liếc cái eo vĩnh viễn không hề đổi của Bạch Ngọc Đường kia, miểu hắn, ý là —— Ngươi còn dám nói ta.
Tiểu Tứ Tử cũng nhéo thử cái bụng nhỏ của mình, lại nhìn cái eo còn không rộng bằng bàn tay Cửu Cửu của Công Tôn, bĩu môi —- Nếu có thể béo thêm chút thì tốt rồi!
Lâm Dạ Hỏa xuống xe rồi tìm không thấy sư phụ của mình đâu …. Đại hòa thượng đi đây rồi? cùng Thiên Tôn, Ân Hậu và Lục Thiên Hàn đi rồi sao.
Bốn lão nhân gia này vốn cũng đi cùng mọi người, nhưng nửa đường lại thần thần bí bí nói là có chuyện muốn làm rồi chuồn đi mất, về phần đi đâu, cũng không ai biết được. Có điều, mọi người cũng không lo lắng, dù sao thì, bốn người này cùng đi, ai có thể động đến bọn họ đây?
Nam Cung Kỷ mang theo một đám thị về, từ trong cung ra đón, tất cả mọi người cùng vào cung, duy nhất chỉ có Triển Chiêu vẫn còn dậm chân mà một mực ngắm về phía sau, Bạch Ngọc Đường thật chậm quá, siêu cấp chậm!
Hắn còn đang buồn bực, đột nhiên lại nghe thấy sau lưng có người nói: “Còn không đi sao? Cẩn thận lát nữa lại lạc đường!"
Triển Chiêu nheo mắt, quay đầu lại …. Quả nhiên, người nọ một thân trắng tinh, tiêu sái đứng ở phía sau hắn, đại khái là do lần này thường ngồi mã xa đi, cho nên Bạch Ngọc Đường càng ngày càng trắng.
Triển Chiêu cau mày ——- Con Chuột này thật đẹp.
Bạch Ngọc Đường thấy mọi người sắp đi rồi, liền kéo Triển Chiêu đi vào theo.
Lúc này, Triệu Trinh mặc thường phục đang ở trong Ngự hoa viên chờ bọn hắn, đại khái biết là Thái sư muốn gặp ngoại tôn nữ chết rồi, cho nên hắn cũng bế theo cả Hương Hương.
Đã lâu không gặp hai người này, Hương Hương đương nhiên là lớn lên không ít, càng lúc càng đáng yêu hơn, quả nhiên là một tiểu mỹ nhân rất hoạt bát a! Bé con mập mạp trắng trẻo mặc một cái váy trắng muốt, Bàng phi quả rất khéo nuôi.
Hương Hương hiển nhiên là nhớ rõ Thái sư cùng Bàng Dục, hai tay vươn ra mà nhi nhi nha nha, Thái sư cũng chẳng còn nhớ đến lễ tiết quần thần nữa, nhào đến hôn lấy hôn để.
Triệu Trinh liền đưa khuê nữ cho hắn, đến bên bọn Bao Chửng bảo mọi người ngồi xuống, cùng nói chuyện.
Vừa mới gặp mặt, Triệu Trinh đã nói mọi người vất vả rồi, lần đi Bắc sứ lần này mọi người đã lao lực nhiều, lại vừa nghe thấy mấy vị Lão nhân gia không tới, Triệu Trinh cảm thấy tiếc, vốn dĩ còn muốn cảm tạ thật tốt nữa chứ.
“Hoàng thượng." Bao Chửng chắp tay với Triệu Trinh.
Triệu Trinh gật đầu một cái, nói: “Trẫm vội gọi Bao tướng trở lại như vậy cũng không phải là Trẫm gấp gáp, mà là Trẫm cảm thấy, Bao tướng nhất định sẽ rất gấp."
Bao Chửng gật đầu: “Đa tạ Hoàng thượng thể nguyện! Lão thần quả thực rất gấp a!"
Triệu Trinh cười cười: “Lát nữa ta sẽ để Nam Cung dẫn người đến Khai Phong Phủ, ái khanh trở về cứ từ từ điều tra, có điều, tối nay Trẫm thiết yến tẩy trần cho các ngươi!"
“Hoàng thượng …." Bao Chửng hình như muốn cự tuyệt, cảm thấy cứ để ngày khác ăn uống đi, chuyện chính sự quan trọng hơn!
Đám người Triển Chiêu cũng hiếu kỳ —– Vì sao Bao Đại nhân lại vội vã như vậy a? Ngay cả Bàng Thái sư cũng rất ít khi thấy Bao Chửng như vậy, nhịn không được có chút ngạc nhiên.
Triệu Trinh lại cười, vỗ vỗ Bao Chửng: “Ái khanh, nếu Trẫm không tẩy trần cho các ngươi, Thái hậu nhất định sẽ niệm kinh chết Trấm, các ngươi cũng không thể làm khó Trẫm a."
Bao Chửng liền nói: “Không dám!"
Triệu Trinh thật là vô cùng vui vẻ, đưa tay kéo Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương, cùng với Bàng Thái sư và Bàng Dục vào hậu cung thăm Bàng phi và Thái hậu.
Rất lâu rồi Công Tôn cũng chưa có vào cung, cũng nói là đi kiểm tra sức khỏe cho Thái hậu cùng Bàng phi, trước khi đi tuần Công Tôn có kê cho Thái hậu mấy đơn thuốc trị phong thấp, không biết bây giờ thế nào rồi.
Là người nhà, Triệu Phổ đương nhiên cũng đi theo, mà Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường còn có Lâm Dạ Hỏa rảnh rỗi liền theo Bao Chửng trở về Khai Phong Phủ.
Mấy Đại tướng quân của Triệu gia quân khác, Long Kiều Quảng về Tây Bắc trước, Âu Dương Thiếu Chinh sau khi vào thành rồi thì mang theo binh mã về Vương phủ, Trâu Lương bị Triệu Phổ an bài đi theo đám người Bao Đại nhân trở về Khai Phong Phủ, nghe ngóng xem rốt cuộc là có chuyện gì, sau đó trở về báo cho hắn.
Mọi người sau khi bận rộn một hồi, cuối cùng cũng trở lại thư phòng, tự ngồi vào chỗ của mình.
Sau khi Bao Duyên châm cho Bao Đại nhân chén trà, liền nhịn không được mà hỏi: “Phụ thân a, kỳ án gì a?"
Bao Đại nhân suy nghĩ một chút, thở dài, hỏi Bao Duyên: “Lần trước đã bảo con rồi, chuyện cho con vào Thái học, con nghĩ thế nào?"
“Được nha" Bao Duyên gật đầu: “Không phải nói nửa năm nữa mới đi sao?"
Bao Đại nhân sờ sờ râu, gật đầu một cái: “Năm đó, phụ thân cũng học ở Thái học."
Tất cả mọi người đều ngồi xuống uống trà, vừa nghe Bao Chửng nói.
Bình thường thì tất cả đại tài tử khắp nơi đều vào Thái học, nơi đó chính là nơi tụ tập của tài tử cùng con nhà quan lại quyền quý, nơi đó cũng có rất nhiều những văn hào nổi danh đương thời đang dạy học, nói chung người xuất thân từ Thái học đều có tiền đồ rộng mở về sau.
Mọi người cũng không hiểu được, chuyện Bao Đại nhân vội vã trở lại này, có quan hệ gì với Thái học viện.
“Lại nhắc tới, các ngươi từng nghe qua Bút tiên, Điệp tiên chưa?" Bao Đại nhân hỏi.
Bao Duyên liền cau mày, nhỏ giọng nói: “Phụ thân a, những thứ đó đều là thuật sĩ giang hồ gạt người mà thôi!"
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng gật đầu, cảm thấy rất khó hiểu: “Bao Đại nhân cũng tin tưởng những thứ này sao?"
Bao Đại nhân cười cười, nói: “Trước kia ta cũng nghĩ như vậy, thực ra đến hôm nay ta vẫn nghĩ như vậy, từ nhỏ ta cũng đã không tin vào mấy cái thần lực tà hồ quỷ quái này, có điều …. Lúc Bổn phủ còn trẻ, trong thời gian đi học ở Thái học kia, lại xảy ra một vụ kỳ án."
Vừa nói, Bao Đại nhân vừa đưa ra một cuộn long đồ án được cuộn lại, bày lên trên bàn, nói: “Thật ra thì ở Khai Phong Phủ cũng có rất nhiều những huyền án còn chưa được giải quyết, đây chính là một trong số đó."
Bao Duyên mở quyển tông ra, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cùng bưng chén trà tò mò nhìn, Lâm Dạ Hỏa đọc tên vụ án —— Vụ án Âm Dương Điện Qủy Diện Nhân.
Mọi người đều nhìn nhau.
“Âm Dương Điện?!" Bao Duyên sửng sốt.
Triển Chiêu chưa từng nghe qua, tò mò hỏi: “Là cái gì?"
“Ân!" Bao Duyên cau mày: “Tương tự như Bút tiên, điệp tiên, là một loại thuyết pháp về cách liên thông hai giới âm dương."
“Cái đó chơi thế nào?" Trâu Lương không biết mấy thứ thần thần quỷ quỷ này, cho nên tò mò hỏi.
Ngược lại, Túc Thanh, dù sao cũng có chút gia học sâu xa, nên cũng hiểu rõ chút, nói: “Âm Dương Điện là một trò chơi âm trạch cùng dương trạch. Đầu tiên, cần tìm một tòa nhà được dựng ở nơi phong thủy có giao nhau giữa hai giới âm dương. Sau đó, đến nửa đê, hát một bài đồng dao, như vậy có thể biến dương trạch thành âm trạch, Âm Dương Điện lúc này người có thể đi vào, quỷ có thể đi ra, rất tà môn."
“Đồng dao đó hát thế nào?" Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Hình như là cái gì mà … Âm Dương Điện, Âm Dương trạch …." Túc Thanh vò đầu bứt tai cũng nghĩ không ra.
Lúc này lại nghe thấy Bao Đại nhân vẫn luôn trầm mặc lúc này lại đột nhiên mở miệng nói: “Âm dương điện, âm dương trạch, bắc âm, nam dương bạch trúc thai. Điện bừng sáng, linh vị bài, một mảnh giấy vàng một cành củi. Lửa từ địa ngục, quỷ thức tỉnh, quỷ diện nhân mở đường ra. Một người quỳ, hai người nâng, ba người bốn người chôn dưới đất, nháy mắt cái, xác chết thàng hàng …."
Mí mắt mọi người cũng liên tục co giật, bài đồng dao này là do ai viết ra a, đáng sợ như vậy.
“Bào đồng dao này gọi là Phệ hồn ca, còn được gọi là Phệ nhân dao." Bao Đại nhân nhàn nhạt nói: “Tương truyền, chỉ cần nửa đêm, đến tòa đại trạch có phong thủy tương giao giữa âm và dương, hát bài đồng dao này là có thể biến dương trạch thành âm dương trạch. Đến lúc đó, Bắc Nam âm dương, có nghĩa là từ cửa Bắc người sống có thể tiến vào âm phủ, cho nên nói Bắc môn chính là cửa vào, mà chỉ cần có một người đi vào từ cửa Bắc là từ cửa Nam sẽ có một quỷ hồn đi ra, đến nhân gian tác quái, vì vậy cửa Nam chính là cửa ra."
“Phụ thân …." Bao Duyên nhịn không được mà hỏi Bao Chửng: “Chuyện này mà người cũng tin a?"
Bao Đại nhân cười cười: “Dĩ nhiên là không tin, thế nhưng phụ thân tận mắt thấy án phát sinh!"
Mọi người sửng sốt, nhìn Bao Đại nhân.
“Năm đó, hảo bằng hữu của ta vì mới mất đi ái nhân yêu quý nhất mà dùng phương pháp này, muốn đến âm dương điện dẫn người yêu của hắn trở về." Bao Đại nhân than thở: “Hắn tìm tòa đại trạch có phong thủy âm dương, nửa đêm hát bài đồng dao này. Ta lại chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đi vào từ Cửa Bắc, từ đó về sau, hắn liền biến mất. Sau đó, ta lại chính mắt nhìn thấy từ cửa Nam có một quỷ diện nhân chạy ra, trốn vào một ngõ nhỏ trong đêm tối. Năm đó, hung án liên tiếp xảy ra khiến Khai Phong Phủ gà bay chó chạy không lúc nào yên, rất nhiều người đều nói, nhìn thấy một người mặt quỷ tác quái …. Cứ vậy và giằng co mất một năm mới dừng lại. Thế nhưng vẫn không tìm được người mặt quỷ đó, mà bằng hữu cùng học đó của ta, cũng chưa từng xuất hiện lại."
Tác giả :
Nhĩ Nhã