Long Bảo Nhi

Chương 4: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ghi chú: xuất hiện nhân vật mới, truyện viết ở ngôi thứ ba nên để tránh loạn thì từ đây về sau mình sẽ edit theo quy tắc từ "nàng" sẽ ám chỉ Bảo Nhi còn từ "nàng ta" là các nhân vật nữ (trẻ) khác nhé.

Nhân lúc hồng y nữ tử đang nói, mấy tên tay sai liền vọt tới.

Nàng ta tung người nghênh tiếp, đánh trả bọn chúng.

Từ nhỏ Bảo Nhi đã là bé ngoan, nên nàng rất nghe lời đứng sang một bên. Vị nữ hiệp này nói, những người này không phải là đối thủ của nàng ta, nàng ta bảo nàng đừng sợ, vì thế Bảo Nhi không sợ, nàng thực sự đứng ở bên tường xem giao đấu.

Nhưng thực ra, hồng y nữ tử ứng chiến khá vất vả. Tuy nàng ta mạnh miệng an ủi Bảo Nhi, nhưng ít nhiều cũng có phần khách sáo, nàng ta bị thuốc khống chế rất lâu, giờ cũng vừa được giải, đâu có nhiều sức lực đánh trả như vậy? Nguyên nhân đơn giản đó người ta dùng đầu gối cũng có thể hiểu, mà tiểu nha đầu kia không biết có phải cố ý không, nàng thực sự ôm bọc quần áo của mình đứng ở xa xem náo nhiệt.

Hồng y nữ tử cảm thấy không hài lòng, trước đó rõ ràng nhìn thấy nha đầu kia một chưởng đập bay gã lâu la, dù không phải công phu cao thâm gì, nhưng cũng là người biết võ, nàng tặng thuốc quý rồi cứu nàng ta, nhưng giờ lại không hề có ý giúp đỡ, rốt cuộc là có âm mưu gì?

Hồng y nữ tử càng đánh càng mệt mỏi, trong lòng lại càng tức giận với Bảo Nhi.

Xem ra tiểu nha đầu này lòng dạ thâm sâu, lại hành sự quỷ dị, mặc dù hồng y nữ tử lửa giận đã bốc lên, nhưng trong lòng lại cảm thấy phải đề phòng. 

Thực ra nàng ta đâu biết, trong nhận thức của Bảo Nhi, luyện võ là do cha nương đều tài giỏi, nàng là nữ nhi của họ nên cũng nhân tiện học theo. Quan trọng nhất là Khánh Sinh phải luyện võ mỗi ngày, nên nàng cũng luyện tập cùng hắn, cũng chỉ là đùa giỡn cho qua thời gian. Khánh Sinh ca ca không chỉ ra việc nàng làm chưa tốt, chỉ khen ngợi nàng luyện quyền thật xinh đẹp, được Khánh Sinh ca ca khích lệ, nàng cảm thấy thật vui mừng. Nếu nàng mệt mỏi, Khánh Sinh ca ca sẽ cùng nàng dùng trà ăn điểm tâm, nàng đầu đầy mồ hôi, Khánh Sinh ca ca sẽ giúp nàng lau mồ hôi.

Cho nên luyện võ cũng là vì những điều trên, chứ không phải là phục vụ việc giao đấu trên giang hồ.

Huống hồ hồng y nữ tử nói những người này không phải là đối thủ của nàng ta, Bảo Nhi tin là thật. Nhưng dù Bảo Nhi có dễ tin thì cũng không ngốc, nàng đứng ở bên nhìn một lúc, cũng thấy nữ tử này đã rơi vào thế hạ phong.

Nhóm tay sai liên tục tiến tới, trong đó cũng có mấy kẻ thực sự tài giỏi. Hồng y nữ tử âm thầm kinh hãi, nhưng suy nghĩ lại, dám bắt nàng ta tới nơi này, lại ra tay hiểm độc với nàng ta thì sao có thể là hoa lâu tầm thường được. Nhưng cứ tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp, thời gian càng kéo dài thì e càng hỏng bét.

Hồng y nữ tử cắn răng ngoan cố đánh trả, lại đột nhiên nghe thấy Bảo Nhi hét to với nàng ta: "Đánh không lại cũng không sao, bọn chúng nhiều người, cha ta nói, phải xem xét thời thế, tùy cơ ứng biến, chúng ta ra tuyệt chiêu đi!"

Giọng nói vang lên mạnh mẽ, vô cùng điềm tĩnh. Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Tuyệt chiêu?

Tuyệt chiêu gì cơ?

Tất cả còn đang nghi ngờ, chợt thấy Bảo Nhi xông tới, giơ tay đập xuống, một viên đạn mù nổ tung dưới chân mọi người. Hồng y nữ tử chưa kịp phục hồi tinh thần đã cảm thấy cổ tay bị nắm chặt, bị một lực kéo nàng ta lui vào trong phòng.

Hồng y nữ tử không kịp nghĩ nhiều, đi theo lực kéo kia, lúc này đã đứng cạnh cửa sổ. Thì ra không biết từ bao giờ Bảo Nhi đã mở cửa sổ quan sát bên ngoài. Lúc này trong phòng sương khói tràn ngập, mọi người đều choáng váng đầu óc, Bảo Nhi lặng yên không một tiếng động kéo hồng y nữ tử nhanh chóng tới cửa sổ nhảy ra ngoài, tới trên mái tòa nhà bên cạnh, nhảy dọc ngang một lúc đã tới đường cái.

Trên đường người đi không ít, hai người lẩn vào trong đám đông, nhanh chóng che giấu tung tích.

"Tuyệt chiêu?"

"Đó." Bảo Nhi vui vẻ cười ha ha, trong lòng vẫn còn rất hưng phấn."Nương ta dặn, tới lúc đánh không lại, chiêu tốt nhất là chạy trốn."

Hồng y nữ tử nghẹn lời, vừa rồi nàng ta thực sự cho rằng tiểu nha đầu này có bản lĩnh gì khó lường. Thì ra lại là chạy trốn.

Chạy trốn cũng không sao, nàng ta vẫn trốn thoát suôn sẻ.

Nữ tử này vốn là người trên giang hồ đã lâu, nàng ta nhìn hai bên một chút, kéo Bảo Nhi tới một con đường vắng, sau đó tìm một quán rượu nhỏ không hề gây chú ý, thương lượng với chủ quán thuê một căn phòng nhỏ ở tạm. Người làm ăn có bao giờ chê tiền, quán rượu kia dù không phải khách điếm nhưng chủ quán vẫn đáp ứng. Hắn gọi vợ thu dọn căn phòng nhỏ, Bảo Nhi và nàng ta cùng tiến vào.

Ngày hôm nay Bảo Nhi bị giày vò vô cùng mệt mỏi. Vào phòng, cũng không hề khách khí liền tắm rửa chải đầu, thay quần áo, trải giường chiếu, sau khi thu dọn đồ đạc thường ngày trên bàn thì im lặng leo lên giường.

Hồng y nữ tử đầy bụng tâm sự, đang suy nghĩ lúc này nên hành xử thế nào, cân nhắc xem phải nói mấy lời khách sáo với Bảo Nhi, để giải đáp nghi vấn của nàng ta. Kết quả tiểu nha đầu này giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, lại thu xếp đồ đạc đi ngủ.

Nhìn nàng vội vàng đặt đồ đạc lên bàn, còn thay đồ ngủ, đây không phải là phiêu bạt giang hồ sao, nàng cho rằng đang ở nhà mình hả?

"Tiểu cô nương, phải xưng hô với 

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại