Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm
Chương 107: Cô ấy đang ngủ
Bàn tay nhỏ bé của cô được nằm trọn trong lòng bàn tay ấm áp của anh. Ánh mắt long lanh của cô đang nhìn đối diện anh, ở khoảng cách này, nó rất gần đến mức cô sợ sẽ lại đắm chìm vào tình yêu sai trái không lối thoát này. Cô rất muốn nói cho anh biết cô rất yêu anh, cô rất quan tâm anh, nhưng cô không đủ can đảm, làm sao cô lại có thể yêu một người ác độc đầy nhẫn tâm như thế này? Người luôn cố gắng trả thù gia đình của cô... chính cô cũng không hiểu tại sao càng muốn giữ khoảng cách, trái tim của cô lại không ngừng yêu anh, muốn đến gần anh hơn. Làn gió thổi qua mái tóc cúa cô, cô quay người lại, gỡ bỏ bàn tay to lớn kia ra, chậm rãi bước đến gần cửa sổ, làn gió mát thổi mái tóc của cô bay bay trong gió, ánh mắt cô nhìn ra ngoài đèn đường đang hắt vào, cô ngước lên, nhìn những ngôi sao trên bầu trời đen kia đang lấp lánh trong con ngươi của cô, thoáng chốc thở dài, sao anh lại không cẩn thận chốt cửa mà để cửa sổ mở toang như thế... chẳng khác nào muốn hại cơ thể...vừa bật điều hoà lại để gió lạnh bay vào. Cô hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng đóng cửa sổ lại, lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Hương thơm bạc hà nhẹ nhàng lan toả khắp mũi của cô, cằm của anh nhẹ nhàng đặt lên bờ vai trần trắng nõn nà của cô. Theo quán tính, cô giật thót mình, rụt cổ lại, vội vàng thoát khỏi sự dịu dàng của anh.
"Đứng yên..."
Hơi thở nóng ran của anh phả vào tai cô, giọng nói ấm quen thuộc như mật ngọt rót vào tai. Cô đột nhiên ngoan ngoãn nghe lời hẳn, đứng yên mặc kệ cho anh ôm.
"Nếu sự dịu dàng này để giết chết con tim của tôi, thì anh đã thành công rồi!"
Trong không gian tĩnh lặng, giọng nói trong trẻo dứt khoát của cô vang lên. Lý trí như đã được lấy lại, cô vội vàng hất tay anh ra, khuôn mặt lạnh đối diện với anh.
"Tôi không muốn em đau khổ...thật sự tôi..."
"Im đi!"
Giọng nói của anh như một sự áy náy vang lên, giọng nói ngập ngừng, nhưng ánh mắt căm phẫn kia đã cắt ngang những lời anh đang sắp nói. Anh im lặng, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ bé đang tức giận kia, từ ngỡ ngàng lại chuyển sang cười trừ. Hôm nay cô gái nhỏ này lại to gan kêu anh "im đi"? Chắc bây giờ lời nói nào của anh cô cũng đều nghe chướng tai gai mắt! Anh không chấp nhất trẻ con, thật sự không muốn đôi co với đứa trẻ này.
"Được rồi, em về ngủ đi, trời sắp sáng rồi, thức khuya như vậy không tốt cho sức khoẻ của em đâu!"
"Đừng giả nhân giả nghĩa nữa! Từ nay đừng bao giờ quan tâm tôi, tôi không cần"
Cô tức giận chửi anh vô cớ, lập tức rời khỏi phòng anh. Anh nhíu mày khó hiểu, giải thích cũng không cho, đến quan tâm cũng không cho? Thật sự, phải làm gì mới hài lòng cô đây...thật khó hiểu.
Anh lắc đầu, bước ra khỏi phòng nhìn theo bóng dáng của cô đã đi khuất rồi mới vào phòng. Nếu anh không yêu cô, anh đã trừng phạt đứa nhóc to gan này rồi.
Những ngón tay dài của anh lướt trên bàn phím máy vi tính, anh ngắm nhìn tách cà phê đã để nguội kia, khẽ mỉm cười. Chỉ có người thân mới hiểu được, cà phê không hề giúp ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh, mà chỉ giúp anh bớt căng thẳng hơn mà thôi. Anh cầm tách cà phê lên, nhìn hoa văn đơn giản trên tách cà phê đã nguội, nhưng mùi hương vẫn còn, anh uống một ngụm rồi bắt đầu làm việc tiếp. Chẳng chốc lát thiếp đi lúc nào không hay...
...
Cô về đến phòng, chỉ ngồi thơ thẩn ở cửa sổ, trời nổi gió tới bây giờ vẫn chưa dứt, từng cơn gió bay xộc vào phòng của cô, mái tóc mây bồng bềnh bay bay rối tung, cô mặc kệ, ánh mắt vẫn xa xăm nhìn về phía những ngôi nhà cao tầng kia, trong đầu luôn suy nghĩ đến những chuyện đau buồn của mình. Cứ ngỡ rằng anh ấy sẽ là người bảo vệ cô suốt đời... nhưng thật ra không phải. Cô nhắm mắt, một giọt nước mắt rơi xuống chậu xương rồng cứng rắn kia, những kí ức ngọt ngào dần tan biến. Cô cảm thấy bản thân thật cô đơn, trống trải, cả người lạnh lẽo cũng giống như màn đêm tĩnh mịch cô đơn ngoài kia...
Màn hình bỗng dưng hiện lên tin nhắn của "Lâm Phúc" Cô giật mình vì tin nhắn đánh thức.
"Em ngủ có ngon không?"
"Nhớ em quá, nhưng lại sợ em đang ngủ"
Cô lướt mắt qua màn hình, tại sao mấy người đàn ông này lại không ngủ? Toàn thức khuya làm việc thế này.
Cô chậm rãi nhắn lại vài câu rồi bấm gửi, cô biết tình cảm anh ta dành cho cô, nhưng cô chỉ xem anh ấy là người anh trai, hoàn toàn không muốn tiến triển thêm. Một phần là cô không thích anh ta, một phần là vì...
Những tiếng ting tong reo lên, cô mặc kệ không đáp lại cũng chẳng buồn dòm ngó. Anh ta càng làm vậy, lại càng khiến cô thêm phiền lòng. Cô gục mặt xuống bàn, ngay lúc này cô chỉ muốn ngủ thêm một chút nữa, mặc kệ những thứ đang diễn ra.
"Cạch"
Đúng như thói quen, anh chỉ chợp mắt một lúc, thức dậy đã vội vàng chạy đến phòng của cô quan sát cô, đôi mày cong, cái môi nhỏ nhắn, làn da mịn màng kia rất đáng yêu khi ngủ say. Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, anh nhíu mày cầm lên xem, cô không thích cài mật khẩu bởi sẽ khiến cô mất thời gian nên anh đã dễ dàng nhìn thấy.
"Cô ấy đang ngủ!"
Anh chỉ nhắn lại một dòng cũng đã đủ khiến phía bên kia ngỡ ngàng, những dòng tin nhắn quan tâm của bên kia khiến anh không khỏi cau mày.
"Ngày mai em sẽ bất ngờ!"
"Đứng yên..."
Hơi thở nóng ran của anh phả vào tai cô, giọng nói ấm quen thuộc như mật ngọt rót vào tai. Cô đột nhiên ngoan ngoãn nghe lời hẳn, đứng yên mặc kệ cho anh ôm.
"Nếu sự dịu dàng này để giết chết con tim của tôi, thì anh đã thành công rồi!"
Trong không gian tĩnh lặng, giọng nói trong trẻo dứt khoát của cô vang lên. Lý trí như đã được lấy lại, cô vội vàng hất tay anh ra, khuôn mặt lạnh đối diện với anh.
"Tôi không muốn em đau khổ...thật sự tôi..."
"Im đi!"
Giọng nói của anh như một sự áy náy vang lên, giọng nói ngập ngừng, nhưng ánh mắt căm phẫn kia đã cắt ngang những lời anh đang sắp nói. Anh im lặng, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ bé đang tức giận kia, từ ngỡ ngàng lại chuyển sang cười trừ. Hôm nay cô gái nhỏ này lại to gan kêu anh "im đi"? Chắc bây giờ lời nói nào của anh cô cũng đều nghe chướng tai gai mắt! Anh không chấp nhất trẻ con, thật sự không muốn đôi co với đứa trẻ này.
"Được rồi, em về ngủ đi, trời sắp sáng rồi, thức khuya như vậy không tốt cho sức khoẻ của em đâu!"
"Đừng giả nhân giả nghĩa nữa! Từ nay đừng bao giờ quan tâm tôi, tôi không cần"
Cô tức giận chửi anh vô cớ, lập tức rời khỏi phòng anh. Anh nhíu mày khó hiểu, giải thích cũng không cho, đến quan tâm cũng không cho? Thật sự, phải làm gì mới hài lòng cô đây...thật khó hiểu.
Anh lắc đầu, bước ra khỏi phòng nhìn theo bóng dáng của cô đã đi khuất rồi mới vào phòng. Nếu anh không yêu cô, anh đã trừng phạt đứa nhóc to gan này rồi.
Những ngón tay dài của anh lướt trên bàn phím máy vi tính, anh ngắm nhìn tách cà phê đã để nguội kia, khẽ mỉm cười. Chỉ có người thân mới hiểu được, cà phê không hề giúp ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh, mà chỉ giúp anh bớt căng thẳng hơn mà thôi. Anh cầm tách cà phê lên, nhìn hoa văn đơn giản trên tách cà phê đã nguội, nhưng mùi hương vẫn còn, anh uống một ngụm rồi bắt đầu làm việc tiếp. Chẳng chốc lát thiếp đi lúc nào không hay...
...
Cô về đến phòng, chỉ ngồi thơ thẩn ở cửa sổ, trời nổi gió tới bây giờ vẫn chưa dứt, từng cơn gió bay xộc vào phòng của cô, mái tóc mây bồng bềnh bay bay rối tung, cô mặc kệ, ánh mắt vẫn xa xăm nhìn về phía những ngôi nhà cao tầng kia, trong đầu luôn suy nghĩ đến những chuyện đau buồn của mình. Cứ ngỡ rằng anh ấy sẽ là người bảo vệ cô suốt đời... nhưng thật ra không phải. Cô nhắm mắt, một giọt nước mắt rơi xuống chậu xương rồng cứng rắn kia, những kí ức ngọt ngào dần tan biến. Cô cảm thấy bản thân thật cô đơn, trống trải, cả người lạnh lẽo cũng giống như màn đêm tĩnh mịch cô đơn ngoài kia...
Màn hình bỗng dưng hiện lên tin nhắn của "Lâm Phúc" Cô giật mình vì tin nhắn đánh thức.
"Em ngủ có ngon không?"
"Nhớ em quá, nhưng lại sợ em đang ngủ"
Cô lướt mắt qua màn hình, tại sao mấy người đàn ông này lại không ngủ? Toàn thức khuya làm việc thế này.
Cô chậm rãi nhắn lại vài câu rồi bấm gửi, cô biết tình cảm anh ta dành cho cô, nhưng cô chỉ xem anh ấy là người anh trai, hoàn toàn không muốn tiến triển thêm. Một phần là cô không thích anh ta, một phần là vì...
Những tiếng ting tong reo lên, cô mặc kệ không đáp lại cũng chẳng buồn dòm ngó. Anh ta càng làm vậy, lại càng khiến cô thêm phiền lòng. Cô gục mặt xuống bàn, ngay lúc này cô chỉ muốn ngủ thêm một chút nữa, mặc kệ những thứ đang diễn ra.
"Cạch"
Đúng như thói quen, anh chỉ chợp mắt một lúc, thức dậy đã vội vàng chạy đến phòng của cô quan sát cô, đôi mày cong, cái môi nhỏ nhắn, làn da mịn màng kia rất đáng yêu khi ngủ say. Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, anh nhíu mày cầm lên xem, cô không thích cài mật khẩu bởi sẽ khiến cô mất thời gian nên anh đã dễ dàng nhìn thấy.
"Cô ấy đang ngủ!"
Anh chỉ nhắn lại một dòng cũng đã đủ khiến phía bên kia ngỡ ngàng, những dòng tin nhắn quan tâm của bên kia khiến anh không khỏi cau mày.
"Ngày mai em sẽ bất ngờ!"
Tác giả :
Trần Trần