Lời Yêu Thương Ngọt Ngào
Chương 10: Lão công, đừng đánh em
Edit: Doãn Riêu
Beta: Doãn Mộc
Miểu Miểu xông thẳng xuống lầu.
Hoắc Tư Diễn đương nhiên không thể nào còn ở đó, cô tâm sự nặng nề lê bước chân, từ từ đi tới dưới gốc cây anh đứng vài phút trước. Ngẩng đầu, đếm từng chiếc lá trên cây, hình bầu dục, mạch lạc rõ ràng, rất có cảm giác mùa hè, mặt trên của lá còn là màu vàng nhạt của ánh mặt trời.
Bóng cây bao trùm phía trên đến gió thổi cũng không lọt, ngăn cách cô với xung quanh. Trái tim chợt trở nên hoảng loạn, tựa như mưa rào vội vã rơi, Miểu Miểu muốn tóm lấy thứ đã từng bỏ qua, nhưng lại không biết nó rốt cuộc cái gì.
Là màn mưa mùa đông năm học cao nhị sao? Trận mưa phùn kia kéo dài, khiến cho cô toàn thân ướt đẫm chật vật, con phố thật dài ấy, tựa hồ vĩnh viễn không chạy được đến đích cuối. Hay là tháng mười khi học năm hai đại học kia, không ngại trốn học, trong lòng vui mừng đi gặp một người. Muốn chứng minh một đáp án, chờ đợi cô là kết cục gần một năm vô tri vô giác nằm trên giường bệnh?
Hay hoặc giả là, cái kẹp sách khắc chữ "Miểu" với ý tứ không rõ ràng?
Lúc đếm tới 1001 cái lá cây, Miểu Miểu tìm được đáp án, cô nắm chặt cái kẹp sách kim loại trong tay, tự nói thầm với mình, đây chính là đáp án.
Nó giống như một lễ vật ngoài ý muốn, khiến cho cô vui mừng trong chốc lát, nhưng mà nó dù có đẹp, cũng không thuộc về cô, phải trả lại.
Cứ như vậy tâm tình dần bình tĩnh trở lại, yên lặng đến mức có thể nghe tiếng gió chẳng biết nổi lên từ lúc nào, thổi cho mấy chiếc lá xanh xào xạc lay động. Miểu Miểu kiên trì đếm xong chiếc lá cuối cùng, sau đó chậm chạp trở về ký túc xá thu dọn hành lý.
Khi về đến nhà tất nhiên đã muộn, đèn ngoài cửa lớn của biệt thự đều sáng lên. Miểu Miểu kéo rương hành lý vào nhà, mẹ cô thích ý nằm trên tháp quý phi, trong tay còn cầm một ly trà nghi ngút khói, ba cô lại ngồi chồm hổm ở một bên, giúp bà ấy xoa chân.
Đồng chí lão Tạ là một bác sĩ khoa chỉnh hình có thâm niên hành nghề hơn hai mươi năm, thủ pháp đấm bóp vừa chuyên nghiệp vừa lão luyện, nhìn biểu cảm của nữ sĩ là biết hưởng thụ như thế nào. Miểu Miểu còn nhớ khi mình còn bé đi nhà văn hóa thiếu nhi múa ba-lê, trở về eo mỏi lưng đau, thay đổi biện pháp làm nũng muốn ba ba xoa bóp cho mình, nhưng ba cô nói tiểu hài tử làm gì có thắt lưng, cô tủi thân vô cùng, sao lại không thắt lưng được? Eo nhỏ cũng là thắt lưng mà, cô ngoác miệng khóc. Ai biết đòn công kích bằng nước mắt còn chưa được sử dụng, đã bị mẹ cô ném vào phòng tắm ngâm nước nóng.
"Miểu Miểu đã về rồi à."
Tạ Thích Minh phát hiện con gái đứng ở cửa trước, đứng dậy đi đến, giúp cô mang rương hành lý vào phòng khách: "Đói bụng không, ba ba đi làm cơm cho. Sáng nay nhị ca của con tặng nhiều ngao tươi qua đây, làm canh đậu hủ ngao được không? Hay là con muốn ăn miến ngao? "
Miểu Miểu đang bụng đói kêu vang, nói: "Hai món con đều muốn! "
"Được." Tạ Thích Minh có cầu tất ứng, "Con trò chuyện cùng mẹ đi, ba đi làm."
"Vâng ạ." Miểu Miểu theo vào phòng bếp, lấy nước rửa tay. Ra đến phòng khách, An Dung Trinh ngồi dậy, đưa tay khẽ xoa huyệt thái dương.
Miểu Miểu biết ở công ty mẹ bề bộn nhiều việc, có lúc ngay cả ăn cũng không để ý tới, còn biến thành đau dạ dày, làm việc cường độ lớn liền đau nửa đầu. Xấp xỉ năm mươi tuổi, bảo dưỡng cho dù tốt, khóe mắt vẫn xuất hiện mệt mỏi và nếp nhăn không thể loại bỏ.
"Con xoa giúp mẹ nhé!"
Đến gần, Miểu Miểu mới thấy tóc trên đầu mẹ đã bạc một nửa, như sương tuyết đứng cạnh chỗ tóc nhuộm đen kia, đặc biệt bắt mắt.Trước đây mẹ có một mái tóc dài đen mượt, mềm mại như tơ lụa. Nhưng năm ấy, bà nghe bác sĩ nói biết con gái duy nhất của mình thành người sống đời sống thực vật, có thể cũng không bao giờ tỉnh lại, bà ngất xỉu tại chỗ. Sau một đêm tóc bạc trắng.
Nghĩ tới đây, chóp mũi Miểu Miểu cay xè, nhịn không được nghiêng người, An Dung Trinh sờ mặt cô, dịu dàng hỏi: "Làm sao, ở trường học bị bắt nạt?"
"Không ạ." Miểu Miểu nhẹ hít mũi, không cho bà nghe thấy tiếng ngẹn ngào, "Mẹ và ba ba đi Đôn Hoàng du lịch, cũng không mang con đi cùng, thật quá đáng mà."
An Dung Trinh bật cười: "Con là đứa trẻ năm sáu tuổi sao?"
Miểu Miểu lầm bầm: "Không có ai giúp con cầm túi, đi mệt cũng không có người giúp con xoa chân, càng có không người giúp con chụp ảnh thật đẹp..."
"Bớt đi" An Dung Trinh lại cười nói, "Tự tìm bạn trai cho mình đi."
"Tìm không được mà."
Người thích cô, cô không thích. Người cô thích, cũng đã có chủ.
"Xem duyên phận a!"
An Dung Trinh nói, "Chuyện tình cảm, không cưỡng cầu được."
Miểu Miểu gật đầu tán thành.
An Dung Trinh lại lấy một quyển sách in hoa đào nhỏ ở bên cạnh qua: "Cái này là trang phục hè kiểu mới của công ty năm nay, con chọn lựa vài món mình thích, ngày mai mẹ bảo người ta mang đến nhà. Thứ sáu là đại thọ tám mươi tuổi của bà nội, cả nhà chúng ta đều trở về."
Miểu Miểu mở ra tập ra xem: "Hai ngày trước con gọi điện thoại về, là bà nội nhận, bà vừa nghe liền biết là con, không biết vui vẻ đến mức nào mà ông nội ngồi bên cạnh nói, bà cười đến rớt cả răng giả..."
An Dung Trinh cũng nói: "Từ nhỏ đến lớn, trong đám trẻ con, bọn họ thương con nhất."
Miểu miểu ngẹo đầu: "Bởi vì con đáng yêu nhất đó. "
An Dung Trinh cưng chiều cười, tay nhéo chóp mũi cô.
Thời gian tâm sự ấm áp của hai mẹ con lặng lẽ trôi qua, Tạ Thích Minh dọn cơm nóng hổi lên bàn, cởi tạp dề xong mới gọi hai người vào ăn.
Miểu Miểu được ăn canh đậu hủ ngao và miến ngao như mong muốn, hài lòng vào phòng bếp rửa chén, lau khô tay đi ra nhìn thấy ba mẹ nồng tình mật ý mà ngắm trăng ở trong sân, cô hâm mộ nhún nhún vai, quay về phòng.
Cô tắm rửa xong, thuận tiện đắp mặt nạ dưỡng da, bị Tiểu Kiều lôi kéo đánh hai ván Vương Giả Vinh Diệu, bị đánh thương tích đầy mình. Một ván liên tiếp mất mười ba mạng, kéo thấp kinh nghiệm toàn đội, nuôi đối phương đến béo trắng, người ta còn khấp khởi vui mừng khiêu khích cô: "Cám ơn bạn nhé."
Thực tế chứng minh, học sinh khá giỏi khoa công nghệ của đại học A, không nhất định có thể chơi game giỏi. Tựa như bọn họ dù cho học chuyên ngành tốt, cũng sẽ không sửa máy vi tính.
Miểu Miểu an ủi bản thân mình như vậy là quá tốt rồi, rời khỏi trò chơi. Lột mặt nạ dưỡng da, rửa lại mặt, sau đó ngã xuống giường, chăn mỏng còn lưu hương vị của ánh mặt trời, mềm mại vây quanh cô, cực kỳ thoải mái.
Buồn ngủ kéo tới.
Nhưng trước khi ngủ còn có một việc muốn làm.
Miểu Miểu lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Hoắc Tư Diễn: "Hoắc sư huynh, cái kẹp sách của anh còn ở chỗ em, xem lúc nào tiện thì anh lấy về nhé!"
Đợi vài phút, chưa trả lời, ngược lại có thông báo xin kết bạn, Miểu Miểu nhìn ba chữ "Hoắc Tư Diễn", do dự ước chừng 10 giây, mới đồng ý.
Bạn đã thêm "hsy", bây giờ có thể bắt đầu tán gẫu.
Bên kia chậm chạp không có động tĩnh, Miểu Miểu nghĩ thầm, có gửi lại tin nhắn không? Đầu ngón tay của cô vừa động, một tin nhắn mới liền hiện trên trang bìa.
hsy: Không cần trả.
Lại tới một cái.
hsy: Vật quy nguyên chủ*.
*Vật trả về chủ cũ.
Miểu Miểu mở to hai mắt, bên trong viết đầy nghi hoặc, rõ ràng mỗi một chữ đều hiểu, nhưng hết lần này tới lần khác không hiểu hai câu này của anh là có ý gì.
Vật quy nguyên chủ?
Cái kẹp sách hình con mèo, trả lại cho chủ nhân...cũ?
Đây ý muốn nói --
Cái kẹp sách vốn chính là thuộc về cô?
Miểu Miểu đột nhiên làm một chiêu lý ngư đả đỉnh* bật dậy, lấy cái kẹp sách trong túi ra, lật tới mặt trái, cái chữ "Miểu" kia, không giống như cùng tay nghề của một người làm ra với cái kẹp này, ngược lại giống như thành phẩm sau, dùng dao khắc từng chữ. Hơn nữa từ nhỏ động vật cô thích nhất chính là mèo, nhưng mẹ dị ứng lông mèo, trong nhà vẫn không nuôi, cô còn âm thầm lên kế hoạch tương lai sau khi kết hôn nuôi một con mèo.
*Một động tác trong võ thuật, khi nằm trên đất dùng lực tay, chân, lưng để đứng bật dậy.
Có lẽ là nằm ở trên giường bệnh mê man quá lâu, khi thì mờ nhạt khi thì vụn vặt từng đoạn ngắn ký ức xuất hiện, theo tương quan người và sự việc và vật xuất hiện, dần dần trở nên rõ ràng.
Về việc nuôi mèo, cô đã từng bàn bạc với Hoắc Tư Diễn, hỏi anh có bị dị ứng lông mèo không, anh nói không, cô vui vẻ nâng má, thật tốt quá! Sau này chúng ta nuôi một con chứ!? Còn lôi kéo tay anh, mạnh mẽ lắc.
Cho nên, cái kẹp sách này là trước kia Hoắc Tư Diễn đã định đưa cho cô?
Tại sao cố ý làm cái kẹp sách này, tại sao muốn tự tay khắc tên của cô? Có phải...anh đã từng có một chút thích cô?
Ý nghĩ vui vẻ này tràn ra như pháo hoa, nhưng trong khoảnh khắc cô lại buồn rầu, nếu như thích cô, tại sao lại trả lời một câu đả thương người như thế?
Hơn nữa, coi như sự thực như thế nào, bây giờ cũng đã thay đổi rồi.
Màn hình điện thoại di động lại sáng lên một cái.
Miểu Miểu mở ra, liếc mắt liền thấy: "hsy" thu hồi một tin nhắn.
Nội dung tin nhắn, Hoắc Tư Diễn ngồi sau bàn đọc sách, cầm điện thoại di động, viết viết xóa xóa năm phút đồng hồ. Cân nhắc từng chữ, ngay cả dấu chấm câu cũng đặc biệt dụng tâm lựa chọn, mất một giây gửi đi, dùng hai giây rút về.
Trăng tròn lơ lửng trên bầu trời đêm, ánh trăng bị cửa sổ đóng chặt ngăn ở bên ngoài, để lại vài bóng nghiêng. Trong thư phòng khí lạnh mở vừa đủ, nhưng là nhiệt độ thấp mà người thường không chịu nổi. Hoắc Tư Diễn còn rõ ràng cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng đang lan ra khắp lưng, đầu bên kia điện thoại di động là người anh thích từ lâu, không biết từ lúc nào đã trở thành cô gái cuối cùng, anh không cam lòng buông tha dù cho chỉ còn một chút hy vọng.
Có thể, cũng có thể gọi nó là, hy vọng.
Trên bàn sách chỉnh tề bày những chồng văn kiện, một phần trong đó là báo cáo đánh giá tài sản của khoa học kĩ thuật Thanh Viễn mà Chu Phùng Ngọc đưa tới lúc chạng vạng. Trừ cái đó ra, còn có tài liệu về người sáng lập công ty mà Hoắc Tư Diễn tìm được lúc trước, cơ cấu nội bộ, hình thức đưa vào hoạt động, hạng mục trọng điểm, sản phẩm độc quyền, thậm chí tài liệu chi tiết nguyên nhân phá sản. Anh chưa bao giờ làm chuyện mà mình không nắm chắc.
Nhưng đối với Tạ An Miểu Miểu, Hoắc Tư Diễn hoàn toàn không nắm chắc, nhìn bóng cây in trên cửa sổ, anh âm thầm thở phào một cái.
May là cô không thấy được tin nhắn mới.
Nếu như có thể, anh làm sao có thể thầm muốn làm bạn với cô?
Hoắc Tư Diễn tuyệt đối sẽ không nghĩ tới là, lúc này học sinh khá giỏi khoa máy tính Tạ An Miểu Miểu đang ôm máy tính xách tay, đăng nhập Wechat, mở ra web gốc. Ngón tay trắng nõn cạch cạch gõ một hồi, rất nhanh đem tin nhắn anh thu hồi, không sót một chữ hoàn hoàn chỉnh chỉnh trả lại như cũ!
hsy: Anh dự định về sau sống ở thành phố A, tỉ lệ cơ hội gặp mặt không nhỏ. Có thể, chúng ta có thể quen biết giống như bạn bè, em cảm thấy thế nào? (Beta: crush mà học khoa máy tính thì vậy đó ((:)
Đêm đó, Miểu Miểu ôm chăn, ngây người rất lâu...
***
Hai ngày nhanh chống trôi qua.
Sáng sớm, Miểu Miểu theo ba mẹ ngồi máy bay về quê ở Bắc Thành ăn mừng đại thọ tám mươi của bà nội, khi cô còn nhỏ đã từng sống ở Bắc Thành, Tết âm lịch hằng năm cũng sẽ trở về một lần, đối với một gốc cây một ngọn cỏ ở đây đều không xa lạ.
Bắc Thành một mặt núi vây quanh, ba mặt bị nước bao quanh, đất đai phì nhiêu, xưa nay có tiếng là "Đất lành".
Từ tối hôm qua ông nội đã phái cháu trai lớn Tạ Nam Tinh đến đón một nhà ba người. Miểu Miểu trong xe, nhìn từng mảnh ruộng lúa vàng rực rỡ ngoài cửa sổ, có gió thổi qua, lúa nổi sóng phập phồng, đẹp như tranh vẽ.
Nhà cũ Tạ gia tọa lạc ở trấn nhỏ Đông Nam Giác, trước cửa nhà còn đào một hồ nước. Nuôi hoa sen và cá, lúc giữa hè, hoa sen vừa e thẹn vừa vui mừng nở rộ, lá cây cũng từng tầng xanh đậm chồng lên nhau, lũ cá yên ổn bơi lội chơi đùa ở dưới. Bên cạnh còn xây tòa núi giả cao đến nửa người, chính diện là một đầu sư tử uy phong lẫm liệt, miệng mở lớn, nước từ bên trong ào ạt phun ra, thì ra là cái bồn rửa tay.
Miểu Miểu mặc váy hồng nhạt rata thục nữ, một cái nhăn mày một nụ cười lại lộ rõ vẻ hoạt bát sinh động, vừa nhấc váy xuống xe, liền nhìn thấy ông nội và bà nội nâng đỡ nhau từ trong phòng đi ra, cô vội vàng chạy lên đón, ngọt ngào cười kêu: "Ông nội, bà nội."
Lão nhân gia liên tục đáp lời, một trái một phải nắm tay cô đi vào nhà.
Miểu Miểu ở trên dưới Tạ gia được nhận hết cưng chiều, ông nội cô có bảy anh em. Chính ông sinh sáu đứa con trai, sau lại lại có tám cháu trai, tất cả đều là bé trai, Tạ lão gia tử mong ngày mong đêm, mong đến râu cũng bạc trắng, cuối cùng cũng mong được một cô cháu gái bảo bối.
Như vậy còn không thương yêu tận tim tận gan được sao?
Miểu Miểu sinh ra không bao lâu, không biết vì sao thường xuyên sinh bệnh, khiến cả gia đình sầu chết đi. Tạ lão gia tử tìm đến một thầy bói, đối phương tính sinh thần bát tự của đứa nhỏ, lại xem tướng mạo, nói là ngũ hành thiếu thủy. Lão gia tử lập tức nói, vậy kêu Tạ Miểu đi, thầy bói lắc đầu, nói cháu gái ông thiếu thủy có hơi nhiều, ba cái thủy chỉ sợ áp không được. (Chữ Miểu được tạo thành từ ba bộ thủy xếp vào nhau:淼, bộ thủy:水)
Nếu tam thủy không được, dứt khoát lại thêm cái Miểu nữa.
Thầy bói lại không lạnh không nóng nói, sáu thủy sợ là sẽ ngập lụt, lão gia tử gấp đến độ muốn bốc hỏa. Thầy bói hỏi họ của mẹ đứa nhỏ, kinh ngạc cảm thán, sáu thủy trước thêm chữ "An", không chỉ có thể khống chế thủy, còn có thể gặp dữ hóa lành. Vì thế, tên của Miểu Miểu cứ như vậy định ra.
Từ nhỏ Miểu Miểu đã lớn lên trong bình an, có thể nói là tập hợp trăm ngàn sủng ái trên một người. Phía trên có tám đường ca, có học tập tốt, cũng có đánh nhau lợi hại, khi Miểu Miểu đi học một đội hộ hoa sứ giả đi theo phía sau, cô ngẩng đầu ưỡn ngực đi đầu, giống như một con khổng tước nhỏ kiêu ngạo xinh đẹp.
Bạn nhỏ cách vách không những không dám bắt nạt cô, còn hâm mộ đến khóc.
Tiệc sinh nhật của bà nội sáu giờ chiều mới chính thức bắt đầu. Thời gian còn sớm, phần lớn khách khứa còn chưa tới, Miểu Miểu đi theo ông nội bà nội vào nhà, nhìn thấy người ngồi ở bên trong đều là họ hàng thân thiết, đại bộ phận là trưởng bối, cô chào từng người, bị ba cô sáu bà bác gái thím nhỏ lôi kéo tay, bảy tám cái miệng thi nhau quan tâm săn sóc, không phải hỏi công việc, chính là hỏi có bạn trai chưa...
Còn may là Tạ Nam Trưng đến đây giải cứu cô, Miểu Miểu phát một ánh mắt cảm kích đến vị đường ca xếp hạng đầu tiên trong lòng mình. Sau đó giống chim non về rừng chạy vội tới bên người ông nội bà nội, chỉ chốc lát sau liền dỗ cho hai vị lão nhân thoải mái cười to.
Năm giờ chiều, khách khứa hầu như đều đến hết.
Miểu Miểu tinh mắt phát hiện có mấy gương mặt xa lạ, hỏi thăm mới biết được bọn họ đều là bạn bè mà các đường ca mang về để tạo chút không khí vui mừng của buổi tiệc mừng thọ. Đàn ông trẻ tuổi, thoạt nhìn không phải phần tử trí thức, thì chính là tinh anh trong xã hội, mỗi người vừa vào cửa liền như có như không mà đem ánh mắt đặt ở trên người cô.
Cô tựa như có dự cảm nào đó không tốt lắm.
Quả nhiên.
Sau khi bữa tiệc náo nhiệt kết thúc, Miểu Miểu bị bác gái cả bắt được, nói là muốn mang cô đi giới thiệu bạn mới, cô đương nhiên không chịu, giãy giụa. Bác gái cả cho rằng cô thẹn thùng, cười nói: "Không có gì đâu, chỉ là tùy tiện tâm sự, kết thêm bạn mới thôi sao!"
Dưới tình thế cấp bách, Miểu Miểu cũng không rảnh lo nhiều như vậy, che bụng: "Đau quá, cháu muốn đi toilet."
Nhanh như chớp lao đi.
Cô chạy đến sân sau, thở hồng hộc, đang muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút, bỗng nhiên thấy trong đình hóng gió có một nhóc con đang ngồi. Cô đi qua, thì ra là con trai của đại đường ca, năm nay mới vừa năm tuổi bạn học nhỏ Tạ Tinh Phồn.
"Lén lút làm gì đó?"
Bất ngờ nghe được thanh âm, Tạ Tinh Phồn thiếu chút nữa bị dọa tới rớt hồn, thấy rõ người phía sau là Miểu Miểu, nó lập tức giấu điện thoại ra sau lưng, ngoan ngoãn chào: "Cô nhỏ."
Đáng tiếc, Miểu Miểu đã sớm thấy được: "Chơi trò gì vậy?"
Tiểu bằng hữu phiết khóe miệng, kéo dài thanh âm, mềm như bông, ủy khuất kêu: "Tiểu cô cô..."
"Yên tâm yên tâm." Miểu Miểu xoa khuôn mặt phấn nộn của nó, "Cô sẽ không nói cho ba mẹ con."
Tạ Tinh Phồn để mặc cô xoa tròn bóp dẹp, còn dùng một đôi mắt hoài nghi màu đen to tròn không ngừng nhìn cô. Miểu Miểu nghĩ thầm, trẻ con bây giờ cảnh giác cũng quá nặng đi, vậy tình thương mến thương của cô cháu thì sao? Cô lấy di động từ trong túi xách ra: "Như vậy đi, cô cũng tới chơi một ván, chúng ta chính là cùng ngồi trên một chiếc thuyền."
Tiểu gia hỏa mắt sáng ngời, cảm thấy đề nghị này của cô không tồi: "Chúng ta xem như thông đồng làm bậy đi."
Khóe mắt Miểu Miểu co giật: "..."
Tiểu tử, ngữ văn của cháu là giáo viên tiếng Anh dạy à?
"Cô nhỏ biết chơi không?"
Miểu Miểu ho nhẹ một tiếng: "Tạm được đi, Carry* toàn bộ..." Là không có khả năng.
*Carry: mang theo, gánh (gánh team trong game).
Tạ Tinh Phồn tin là thật, ngẫm lại cũng đúng vậy, cô nhỏ học máy tính, chơi trò chơi nhất định cũng siêu lợi hại, nó giữ cái ý tưởng ngây thơ này, đăng nhập trò chơi.
Vương Giả Vinh Diệu là trò chơi 5V5, phân ra ba con đường thượng, trung, hạ. Chủ yếu có pháp sư, xe tăng, thích khách, xạ thủ, chiến sĩ và anh hùng phụ trợ chờ phân loại. Tổng cộng có bảy cái đẳng cấp, từ thấp đến cao phân biệt là thanh đồng quật cường, bạch ngân duy trì, hoàng kim vinh diệu, bạch kim tôn quý, kim cương vĩnh hằng, vương giả tối cường, vương giả vinh diệu. Bây giờ đẳng cấp của Miểu Miểu là kim cương, do Tiểu Kiều cày giúp cô.
Ván này, cô chọn pháp sư Điêu Thuyền, Tạ Tinh Phồn còn lại là cầm xạ thủ Lỗ Ban số 7.
Không đến một phút đồng hồ, hệ thống tuyên cáo: first blood!
Điêu Thuyền mơ mơ màng màng chạy trên đường bị Lữ Bố ở đối diện vô tình đánh chết, vinh quang cống nạp một mạng.
Bạn nhỏ Tạ Tinh Phồn khiếp sợ ngẩng đầu, Miểu Miểu vò vò tóc, ngượng ngùng mà cười cười: "Thất thủ, thất thủ."
Chờ khi Điêu Thuyền lần lượt cống nạp tám mạng, Tạ Tinh Phồn điều khiển tiểu Lỗ Ban tránh trong bụi cỏ, rốt cuộc tuyệt vọng mà ý thức được -- cô nhỏ của nó, chơi trò chơi đặc biệt đặc biệt ngốc, so với nó còn ngốc hơn!
Nháy mắt, Điêu Thuyền lại không còn một nửa mạng, hướng nàng vung đến lưỡi dao sắc bén đúng là CP* của cô, địch quân Lữ Bố, cô còn chút máu chạy trốn, không quên đùa giỡn vị ID Ngọc Nữ Chưởng Môn Nhân này, thoạt nhìn giống người chơi nữ.
*Couple [CP]: Điêu Thuyền-Lữ Bố.
[ Kênh Chung ] Miểu Miểu đáng yêu (Điêu Thuyền): Anh anh anh, lão công đừng đánh em!
Tiểu Kiều nói, đánh không lại thì chạy, chạy không được thì xin tha, không bao giờ sai.
Tạ Tinh Phồn đứng xem toàn bộ quá trình trong lòng khinh bỉ cô nhỏ của mình: Cực vô sỉ a! Còn may đồng đội không biết nó và cô cùng nhau tổ đội.
Bất quá, khinh bỉ thì khinh bỉ, địch quân Lữ Bố bỗng nhiên bất động như bị ma chú định thân, tiếp theo thế mà thật sự thủ hạ lưu tình, không hề đuổi giết cô.
Điêu Thuyền sống sót sau tai nạn vui sướng chạy về, không ngờ lại bị một con đại điểu hậu duệ của địch nhân bắn gục trước cửa nhà...
Chưa đến sáu phút, ngoại trừ Miểu Miểu, bốn người chơi khác đều không hẹn mà cùng đầu hàng, trò chơi kết thúc.
Rớt một ngôi sao thật vất vả mới tích cóp được, khuôn mặt nhỏ của Tạ Tinh Phồn như sắp khóc. Miểu Miểu vội vàng an ủi nó, vừa vặn giao diện trò chơi có người gửi lời mời tới, cô không nhìn kỹ liền nhấn đồng ý.
Bước vào giao diện BP*, cột thấp nhất bên cạnh hiển thị Ngọc Nữ Chưởng Môn Nhân, còn có ID quen mắt gọi là Ngọc Diện Tiểu Hồ Ly, cũng chính là hậu duệ lúc trước, Miểu Miểu bi phẫn mà nghĩ, này hai người là...Ngại ván trước ngược cô chưa đủ sao?
*Vặn tuyển anh hùng.
Cô chọc lại chọc lên ảnh đại diện của hai người, các cậu tự tìm đến, bây giờ đến phiên tôi tới ngược các cậu đây!
Miểu Miểu lại chọn Điêu Thuyền, bên cạnh thanh âm nho nhỏ vang lên: "Cô nhỏ còn muốn chơi tiếp sao?"
"Ừ ừ, dù sao cũng không có việc gì để làm."
"Đừng cho là con không biết, cô vì trốn tránh gặp mặt mới né qua đây."
Miểu Miểu xì cười: "Con là trẻ con, biết cái gì là gặp mặt?"
"Con đương nhiên biết!" Tạ Tinh Phồn dùng giọng ngây thơ nói, "Gặp mặt chính là con trai và con gái ngồi ở cùng nhau cho nhau xem mặt, nhìn vừa mắt thì kết hôn sinh em bé. Hôm nay thật nhiều chú không quen biết đến, lúc ăn cơm đều nhìn cô chằm chằm đó..."
Miểu Miểu không biết nghĩ đến cái gì, nhăn mi lại, trong lòng có chút không thoải mái.
Tiểu gia hỏa bẻ ngón tay, hận rèn sắt không thành thép mà thở dài: "Cô đã hai mươi bốn tuổi, thế mà còn không có bạn trai." Không giống nó, lúc mới vừa đến nhà trẻ khi liền kết bạn với bạn nữ nhỏ rồi! Tò mò mà nhích lại gần, ngửi lại ngửi, thì ra đây là mùi hương của cẩu độc thân trong truyền thuyết, còn rất dễ ngửi.
"Ai!" Nó lại kêu lên, "Cô nhỏ sao cô lại mở loa tổ đội?!" Như vậy hai người xa lạ tổ đội với cô kia có khả năng nghe được nội dung bọn họ nói chuyện phiếm.
Loa là lúc chơi cùng Tiểu Kiều, cô ấy yêu cầu mở, thuận tiện chỉ đạo, Miểu Miểu nhìn thấy loa của Tiểu Hồ Ly cũng mở, vội vàng đóng loa của mình.
Cùng thời gian, mấy trăm km ở ngoài thành phố A, ở nơi nào đó trong khu biệt thự Thịnh An.
Người chơi tên là Ngọc Diện Tiểu Hồ Ly-Chu Phùng Ngọc nghe tên người chơi Miểu Miểu đáng yêu nói chuyện với một tiểu hài tử, khóe miệng nhếch lên, cô gái này chơi không ra gì, nhưng giọng nói rất êm tai, không biết lớn lên có xinh đẹp hay không, hơn nữa xem ra vẫn còn độc thân, có lẽ có thể ngầm phát triển một chút?
Chu Phùng Ngọc như vậy nghĩ, ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy Hoắc Tư Diễn ngồi ở đối diện khẩn trường túm lấy sô pha bên cạnh, gân xanh trên mu bàn tay toàn bộ nổi lên. Khuôn mặt từ trước đến nay không hề gợn sóng cũng có biến hóa thật lớn, nhưng mà, phân biệt không ra là hỉ hay là bi...
Duy nhất khẳng định chính là, cảm xúc của anh vô cùng kích động, kích động tới cực điểm, chỉ là, bị thói quen của anh ép xuống.
Chu Phùng Ngọc buồn bực, hạ mí mắt của mình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc tiên sinh: Vật quy nguyên chủ (thẻ kẹp sách trước thu, người cũng sắp tới. Đứng lại đừng nhúc nhích, anh muốn theo đuổi em.)
Miểu Miểu: Thao tác khôi phục tin tức đã bị thu hồi có phải rất tuấn tú hay không?
Hoắc tiên sinh; chẳng lẽ trọng điểm chương này không phải -- em gọi anh là lão công?
Kiên trì trụ nha các bảo bảo, mặc niệm ba lần đây là ngọt văn. Thắng lợi liền ở trước mắt, Hoắc tiên sinh muốn phát động thế công! Một người truy một lần, công bằng công chính.
Chương này mập như vậy, rải đóa hoa hoa cầu chúc một chút Hoắc tiên sinh kỳ khai đắc thắng, sớm ngày ôm được mỹ nhân về?
Bối cảnh âm: Miểu Miểu gia gia, sáu cái bá bá thúc thúc, tám đường ca, cùng nàng ba mẹ ý vị thâm trường tiếng cười.
Bùn manh có thể tưởng tượng Hoắc tiên sinh chậm nhiệt theo đuổi bạn gái như thế nào sao? Hắc hắc hắc chương sau sẽ thấy, tiếp tục rơi xuống bao lì xì ~
_____________________________________
Beta: Các bạn nghĩ Hoắc tiên sinh kích động vì điều gì?:)))
Beta: Doãn Mộc
Miểu Miểu xông thẳng xuống lầu.
Hoắc Tư Diễn đương nhiên không thể nào còn ở đó, cô tâm sự nặng nề lê bước chân, từ từ đi tới dưới gốc cây anh đứng vài phút trước. Ngẩng đầu, đếm từng chiếc lá trên cây, hình bầu dục, mạch lạc rõ ràng, rất có cảm giác mùa hè, mặt trên của lá còn là màu vàng nhạt của ánh mặt trời.
Bóng cây bao trùm phía trên đến gió thổi cũng không lọt, ngăn cách cô với xung quanh. Trái tim chợt trở nên hoảng loạn, tựa như mưa rào vội vã rơi, Miểu Miểu muốn tóm lấy thứ đã từng bỏ qua, nhưng lại không biết nó rốt cuộc cái gì.
Là màn mưa mùa đông năm học cao nhị sao? Trận mưa phùn kia kéo dài, khiến cho cô toàn thân ướt đẫm chật vật, con phố thật dài ấy, tựa hồ vĩnh viễn không chạy được đến đích cuối. Hay là tháng mười khi học năm hai đại học kia, không ngại trốn học, trong lòng vui mừng đi gặp một người. Muốn chứng minh một đáp án, chờ đợi cô là kết cục gần một năm vô tri vô giác nằm trên giường bệnh?
Hay hoặc giả là, cái kẹp sách khắc chữ "Miểu" với ý tứ không rõ ràng?
Lúc đếm tới 1001 cái lá cây, Miểu Miểu tìm được đáp án, cô nắm chặt cái kẹp sách kim loại trong tay, tự nói thầm với mình, đây chính là đáp án.
Nó giống như một lễ vật ngoài ý muốn, khiến cho cô vui mừng trong chốc lát, nhưng mà nó dù có đẹp, cũng không thuộc về cô, phải trả lại.
Cứ như vậy tâm tình dần bình tĩnh trở lại, yên lặng đến mức có thể nghe tiếng gió chẳng biết nổi lên từ lúc nào, thổi cho mấy chiếc lá xanh xào xạc lay động. Miểu Miểu kiên trì đếm xong chiếc lá cuối cùng, sau đó chậm chạp trở về ký túc xá thu dọn hành lý.
Khi về đến nhà tất nhiên đã muộn, đèn ngoài cửa lớn của biệt thự đều sáng lên. Miểu Miểu kéo rương hành lý vào nhà, mẹ cô thích ý nằm trên tháp quý phi, trong tay còn cầm một ly trà nghi ngút khói, ba cô lại ngồi chồm hổm ở một bên, giúp bà ấy xoa chân.
Đồng chí lão Tạ là một bác sĩ khoa chỉnh hình có thâm niên hành nghề hơn hai mươi năm, thủ pháp đấm bóp vừa chuyên nghiệp vừa lão luyện, nhìn biểu cảm của nữ sĩ là biết hưởng thụ như thế nào. Miểu Miểu còn nhớ khi mình còn bé đi nhà văn hóa thiếu nhi múa ba-lê, trở về eo mỏi lưng đau, thay đổi biện pháp làm nũng muốn ba ba xoa bóp cho mình, nhưng ba cô nói tiểu hài tử làm gì có thắt lưng, cô tủi thân vô cùng, sao lại không thắt lưng được? Eo nhỏ cũng là thắt lưng mà, cô ngoác miệng khóc. Ai biết đòn công kích bằng nước mắt còn chưa được sử dụng, đã bị mẹ cô ném vào phòng tắm ngâm nước nóng.
"Miểu Miểu đã về rồi à."
Tạ Thích Minh phát hiện con gái đứng ở cửa trước, đứng dậy đi đến, giúp cô mang rương hành lý vào phòng khách: "Đói bụng không, ba ba đi làm cơm cho. Sáng nay nhị ca của con tặng nhiều ngao tươi qua đây, làm canh đậu hủ ngao được không? Hay là con muốn ăn miến ngao? "
Miểu Miểu đang bụng đói kêu vang, nói: "Hai món con đều muốn! "
"Được." Tạ Thích Minh có cầu tất ứng, "Con trò chuyện cùng mẹ đi, ba đi làm."
"Vâng ạ." Miểu Miểu theo vào phòng bếp, lấy nước rửa tay. Ra đến phòng khách, An Dung Trinh ngồi dậy, đưa tay khẽ xoa huyệt thái dương.
Miểu Miểu biết ở công ty mẹ bề bộn nhiều việc, có lúc ngay cả ăn cũng không để ý tới, còn biến thành đau dạ dày, làm việc cường độ lớn liền đau nửa đầu. Xấp xỉ năm mươi tuổi, bảo dưỡng cho dù tốt, khóe mắt vẫn xuất hiện mệt mỏi và nếp nhăn không thể loại bỏ.
"Con xoa giúp mẹ nhé!"
Đến gần, Miểu Miểu mới thấy tóc trên đầu mẹ đã bạc một nửa, như sương tuyết đứng cạnh chỗ tóc nhuộm đen kia, đặc biệt bắt mắt.Trước đây mẹ có một mái tóc dài đen mượt, mềm mại như tơ lụa. Nhưng năm ấy, bà nghe bác sĩ nói biết con gái duy nhất của mình thành người sống đời sống thực vật, có thể cũng không bao giờ tỉnh lại, bà ngất xỉu tại chỗ. Sau một đêm tóc bạc trắng.
Nghĩ tới đây, chóp mũi Miểu Miểu cay xè, nhịn không được nghiêng người, An Dung Trinh sờ mặt cô, dịu dàng hỏi: "Làm sao, ở trường học bị bắt nạt?"
"Không ạ." Miểu Miểu nhẹ hít mũi, không cho bà nghe thấy tiếng ngẹn ngào, "Mẹ và ba ba đi Đôn Hoàng du lịch, cũng không mang con đi cùng, thật quá đáng mà."
An Dung Trinh bật cười: "Con là đứa trẻ năm sáu tuổi sao?"
Miểu Miểu lầm bầm: "Không có ai giúp con cầm túi, đi mệt cũng không có người giúp con xoa chân, càng có không người giúp con chụp ảnh thật đẹp..."
"Bớt đi" An Dung Trinh lại cười nói, "Tự tìm bạn trai cho mình đi."
"Tìm không được mà."
Người thích cô, cô không thích. Người cô thích, cũng đã có chủ.
"Xem duyên phận a!"
An Dung Trinh nói, "Chuyện tình cảm, không cưỡng cầu được."
Miểu Miểu gật đầu tán thành.
An Dung Trinh lại lấy một quyển sách in hoa đào nhỏ ở bên cạnh qua: "Cái này là trang phục hè kiểu mới của công ty năm nay, con chọn lựa vài món mình thích, ngày mai mẹ bảo người ta mang đến nhà. Thứ sáu là đại thọ tám mươi tuổi của bà nội, cả nhà chúng ta đều trở về."
Miểu Miểu mở ra tập ra xem: "Hai ngày trước con gọi điện thoại về, là bà nội nhận, bà vừa nghe liền biết là con, không biết vui vẻ đến mức nào mà ông nội ngồi bên cạnh nói, bà cười đến rớt cả răng giả..."
An Dung Trinh cũng nói: "Từ nhỏ đến lớn, trong đám trẻ con, bọn họ thương con nhất."
Miểu miểu ngẹo đầu: "Bởi vì con đáng yêu nhất đó. "
An Dung Trinh cưng chiều cười, tay nhéo chóp mũi cô.
Thời gian tâm sự ấm áp của hai mẹ con lặng lẽ trôi qua, Tạ Thích Minh dọn cơm nóng hổi lên bàn, cởi tạp dề xong mới gọi hai người vào ăn.
Miểu Miểu được ăn canh đậu hủ ngao và miến ngao như mong muốn, hài lòng vào phòng bếp rửa chén, lau khô tay đi ra nhìn thấy ba mẹ nồng tình mật ý mà ngắm trăng ở trong sân, cô hâm mộ nhún nhún vai, quay về phòng.
Cô tắm rửa xong, thuận tiện đắp mặt nạ dưỡng da, bị Tiểu Kiều lôi kéo đánh hai ván Vương Giả Vinh Diệu, bị đánh thương tích đầy mình. Một ván liên tiếp mất mười ba mạng, kéo thấp kinh nghiệm toàn đội, nuôi đối phương đến béo trắng, người ta còn khấp khởi vui mừng khiêu khích cô: "Cám ơn bạn nhé."
Thực tế chứng minh, học sinh khá giỏi khoa công nghệ của đại học A, không nhất định có thể chơi game giỏi. Tựa như bọn họ dù cho học chuyên ngành tốt, cũng sẽ không sửa máy vi tính.
Miểu Miểu an ủi bản thân mình như vậy là quá tốt rồi, rời khỏi trò chơi. Lột mặt nạ dưỡng da, rửa lại mặt, sau đó ngã xuống giường, chăn mỏng còn lưu hương vị của ánh mặt trời, mềm mại vây quanh cô, cực kỳ thoải mái.
Buồn ngủ kéo tới.
Nhưng trước khi ngủ còn có một việc muốn làm.
Miểu Miểu lấy điện thoại di động ra, gửi tin nhắn cho Hoắc Tư Diễn: "Hoắc sư huynh, cái kẹp sách của anh còn ở chỗ em, xem lúc nào tiện thì anh lấy về nhé!"
Đợi vài phút, chưa trả lời, ngược lại có thông báo xin kết bạn, Miểu Miểu nhìn ba chữ "Hoắc Tư Diễn", do dự ước chừng 10 giây, mới đồng ý.
Bạn đã thêm "hsy", bây giờ có thể bắt đầu tán gẫu.
Bên kia chậm chạp không có động tĩnh, Miểu Miểu nghĩ thầm, có gửi lại tin nhắn không? Đầu ngón tay của cô vừa động, một tin nhắn mới liền hiện trên trang bìa.
hsy: Không cần trả.
Lại tới một cái.
hsy: Vật quy nguyên chủ*.
*Vật trả về chủ cũ.
Miểu Miểu mở to hai mắt, bên trong viết đầy nghi hoặc, rõ ràng mỗi một chữ đều hiểu, nhưng hết lần này tới lần khác không hiểu hai câu này của anh là có ý gì.
Vật quy nguyên chủ?
Cái kẹp sách hình con mèo, trả lại cho chủ nhân...cũ?
Đây ý muốn nói --
Cái kẹp sách vốn chính là thuộc về cô?
Miểu Miểu đột nhiên làm một chiêu lý ngư đả đỉnh* bật dậy, lấy cái kẹp sách trong túi ra, lật tới mặt trái, cái chữ "Miểu" kia, không giống như cùng tay nghề của một người làm ra với cái kẹp này, ngược lại giống như thành phẩm sau, dùng dao khắc từng chữ. Hơn nữa từ nhỏ động vật cô thích nhất chính là mèo, nhưng mẹ dị ứng lông mèo, trong nhà vẫn không nuôi, cô còn âm thầm lên kế hoạch tương lai sau khi kết hôn nuôi một con mèo.
*Một động tác trong võ thuật, khi nằm trên đất dùng lực tay, chân, lưng để đứng bật dậy.
Có lẽ là nằm ở trên giường bệnh mê man quá lâu, khi thì mờ nhạt khi thì vụn vặt từng đoạn ngắn ký ức xuất hiện, theo tương quan người và sự việc và vật xuất hiện, dần dần trở nên rõ ràng.
Về việc nuôi mèo, cô đã từng bàn bạc với Hoắc Tư Diễn, hỏi anh có bị dị ứng lông mèo không, anh nói không, cô vui vẻ nâng má, thật tốt quá! Sau này chúng ta nuôi một con chứ!? Còn lôi kéo tay anh, mạnh mẽ lắc.
Cho nên, cái kẹp sách này là trước kia Hoắc Tư Diễn đã định đưa cho cô?
Tại sao cố ý làm cái kẹp sách này, tại sao muốn tự tay khắc tên của cô? Có phải...anh đã từng có một chút thích cô?
Ý nghĩ vui vẻ này tràn ra như pháo hoa, nhưng trong khoảnh khắc cô lại buồn rầu, nếu như thích cô, tại sao lại trả lời một câu đả thương người như thế?
Hơn nữa, coi như sự thực như thế nào, bây giờ cũng đã thay đổi rồi.
Màn hình điện thoại di động lại sáng lên một cái.
Miểu Miểu mở ra, liếc mắt liền thấy: "hsy" thu hồi một tin nhắn.
Nội dung tin nhắn, Hoắc Tư Diễn ngồi sau bàn đọc sách, cầm điện thoại di động, viết viết xóa xóa năm phút đồng hồ. Cân nhắc từng chữ, ngay cả dấu chấm câu cũng đặc biệt dụng tâm lựa chọn, mất một giây gửi đi, dùng hai giây rút về.
Trăng tròn lơ lửng trên bầu trời đêm, ánh trăng bị cửa sổ đóng chặt ngăn ở bên ngoài, để lại vài bóng nghiêng. Trong thư phòng khí lạnh mở vừa đủ, nhưng là nhiệt độ thấp mà người thường không chịu nổi. Hoắc Tư Diễn còn rõ ràng cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng đang lan ra khắp lưng, đầu bên kia điện thoại di động là người anh thích từ lâu, không biết từ lúc nào đã trở thành cô gái cuối cùng, anh không cam lòng buông tha dù cho chỉ còn một chút hy vọng.
Có thể, cũng có thể gọi nó là, hy vọng.
Trên bàn sách chỉnh tề bày những chồng văn kiện, một phần trong đó là báo cáo đánh giá tài sản của khoa học kĩ thuật Thanh Viễn mà Chu Phùng Ngọc đưa tới lúc chạng vạng. Trừ cái đó ra, còn có tài liệu về người sáng lập công ty mà Hoắc Tư Diễn tìm được lúc trước, cơ cấu nội bộ, hình thức đưa vào hoạt động, hạng mục trọng điểm, sản phẩm độc quyền, thậm chí tài liệu chi tiết nguyên nhân phá sản. Anh chưa bao giờ làm chuyện mà mình không nắm chắc.
Nhưng đối với Tạ An Miểu Miểu, Hoắc Tư Diễn hoàn toàn không nắm chắc, nhìn bóng cây in trên cửa sổ, anh âm thầm thở phào một cái.
May là cô không thấy được tin nhắn mới.
Nếu như có thể, anh làm sao có thể thầm muốn làm bạn với cô?
Hoắc Tư Diễn tuyệt đối sẽ không nghĩ tới là, lúc này học sinh khá giỏi khoa máy tính Tạ An Miểu Miểu đang ôm máy tính xách tay, đăng nhập Wechat, mở ra web gốc. Ngón tay trắng nõn cạch cạch gõ một hồi, rất nhanh đem tin nhắn anh thu hồi, không sót một chữ hoàn hoàn chỉnh chỉnh trả lại như cũ!
hsy: Anh dự định về sau sống ở thành phố A, tỉ lệ cơ hội gặp mặt không nhỏ. Có thể, chúng ta có thể quen biết giống như bạn bè, em cảm thấy thế nào? (Beta: crush mà học khoa máy tính thì vậy đó ((:)
Đêm đó, Miểu Miểu ôm chăn, ngây người rất lâu...
***
Hai ngày nhanh chống trôi qua.
Sáng sớm, Miểu Miểu theo ba mẹ ngồi máy bay về quê ở Bắc Thành ăn mừng đại thọ tám mươi của bà nội, khi cô còn nhỏ đã từng sống ở Bắc Thành, Tết âm lịch hằng năm cũng sẽ trở về một lần, đối với một gốc cây một ngọn cỏ ở đây đều không xa lạ.
Bắc Thành một mặt núi vây quanh, ba mặt bị nước bao quanh, đất đai phì nhiêu, xưa nay có tiếng là "Đất lành".
Từ tối hôm qua ông nội đã phái cháu trai lớn Tạ Nam Tinh đến đón một nhà ba người. Miểu Miểu trong xe, nhìn từng mảnh ruộng lúa vàng rực rỡ ngoài cửa sổ, có gió thổi qua, lúa nổi sóng phập phồng, đẹp như tranh vẽ.
Nhà cũ Tạ gia tọa lạc ở trấn nhỏ Đông Nam Giác, trước cửa nhà còn đào một hồ nước. Nuôi hoa sen và cá, lúc giữa hè, hoa sen vừa e thẹn vừa vui mừng nở rộ, lá cây cũng từng tầng xanh đậm chồng lên nhau, lũ cá yên ổn bơi lội chơi đùa ở dưới. Bên cạnh còn xây tòa núi giả cao đến nửa người, chính diện là một đầu sư tử uy phong lẫm liệt, miệng mở lớn, nước từ bên trong ào ạt phun ra, thì ra là cái bồn rửa tay.
Miểu Miểu mặc váy hồng nhạt rata thục nữ, một cái nhăn mày một nụ cười lại lộ rõ vẻ hoạt bát sinh động, vừa nhấc váy xuống xe, liền nhìn thấy ông nội và bà nội nâng đỡ nhau từ trong phòng đi ra, cô vội vàng chạy lên đón, ngọt ngào cười kêu: "Ông nội, bà nội."
Lão nhân gia liên tục đáp lời, một trái một phải nắm tay cô đi vào nhà.
Miểu Miểu ở trên dưới Tạ gia được nhận hết cưng chiều, ông nội cô có bảy anh em. Chính ông sinh sáu đứa con trai, sau lại lại có tám cháu trai, tất cả đều là bé trai, Tạ lão gia tử mong ngày mong đêm, mong đến râu cũng bạc trắng, cuối cùng cũng mong được một cô cháu gái bảo bối.
Như vậy còn không thương yêu tận tim tận gan được sao?
Miểu Miểu sinh ra không bao lâu, không biết vì sao thường xuyên sinh bệnh, khiến cả gia đình sầu chết đi. Tạ lão gia tử tìm đến một thầy bói, đối phương tính sinh thần bát tự của đứa nhỏ, lại xem tướng mạo, nói là ngũ hành thiếu thủy. Lão gia tử lập tức nói, vậy kêu Tạ Miểu đi, thầy bói lắc đầu, nói cháu gái ông thiếu thủy có hơi nhiều, ba cái thủy chỉ sợ áp không được. (Chữ Miểu được tạo thành từ ba bộ thủy xếp vào nhau:淼, bộ thủy:水)
Nếu tam thủy không được, dứt khoát lại thêm cái Miểu nữa.
Thầy bói lại không lạnh không nóng nói, sáu thủy sợ là sẽ ngập lụt, lão gia tử gấp đến độ muốn bốc hỏa. Thầy bói hỏi họ của mẹ đứa nhỏ, kinh ngạc cảm thán, sáu thủy trước thêm chữ "An", không chỉ có thể khống chế thủy, còn có thể gặp dữ hóa lành. Vì thế, tên của Miểu Miểu cứ như vậy định ra.
Từ nhỏ Miểu Miểu đã lớn lên trong bình an, có thể nói là tập hợp trăm ngàn sủng ái trên một người. Phía trên có tám đường ca, có học tập tốt, cũng có đánh nhau lợi hại, khi Miểu Miểu đi học một đội hộ hoa sứ giả đi theo phía sau, cô ngẩng đầu ưỡn ngực đi đầu, giống như một con khổng tước nhỏ kiêu ngạo xinh đẹp.
Bạn nhỏ cách vách không những không dám bắt nạt cô, còn hâm mộ đến khóc.
Tiệc sinh nhật của bà nội sáu giờ chiều mới chính thức bắt đầu. Thời gian còn sớm, phần lớn khách khứa còn chưa tới, Miểu Miểu đi theo ông nội bà nội vào nhà, nhìn thấy người ngồi ở bên trong đều là họ hàng thân thiết, đại bộ phận là trưởng bối, cô chào từng người, bị ba cô sáu bà bác gái thím nhỏ lôi kéo tay, bảy tám cái miệng thi nhau quan tâm săn sóc, không phải hỏi công việc, chính là hỏi có bạn trai chưa...
Còn may là Tạ Nam Trưng đến đây giải cứu cô, Miểu Miểu phát một ánh mắt cảm kích đến vị đường ca xếp hạng đầu tiên trong lòng mình. Sau đó giống chim non về rừng chạy vội tới bên người ông nội bà nội, chỉ chốc lát sau liền dỗ cho hai vị lão nhân thoải mái cười to.
Năm giờ chiều, khách khứa hầu như đều đến hết.
Miểu Miểu tinh mắt phát hiện có mấy gương mặt xa lạ, hỏi thăm mới biết được bọn họ đều là bạn bè mà các đường ca mang về để tạo chút không khí vui mừng của buổi tiệc mừng thọ. Đàn ông trẻ tuổi, thoạt nhìn không phải phần tử trí thức, thì chính là tinh anh trong xã hội, mỗi người vừa vào cửa liền như có như không mà đem ánh mắt đặt ở trên người cô.
Cô tựa như có dự cảm nào đó không tốt lắm.
Quả nhiên.
Sau khi bữa tiệc náo nhiệt kết thúc, Miểu Miểu bị bác gái cả bắt được, nói là muốn mang cô đi giới thiệu bạn mới, cô đương nhiên không chịu, giãy giụa. Bác gái cả cho rằng cô thẹn thùng, cười nói: "Không có gì đâu, chỉ là tùy tiện tâm sự, kết thêm bạn mới thôi sao!"
Dưới tình thế cấp bách, Miểu Miểu cũng không rảnh lo nhiều như vậy, che bụng: "Đau quá, cháu muốn đi toilet."
Nhanh như chớp lao đi.
Cô chạy đến sân sau, thở hồng hộc, đang muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút, bỗng nhiên thấy trong đình hóng gió có một nhóc con đang ngồi. Cô đi qua, thì ra là con trai của đại đường ca, năm nay mới vừa năm tuổi bạn học nhỏ Tạ Tinh Phồn.
"Lén lút làm gì đó?"
Bất ngờ nghe được thanh âm, Tạ Tinh Phồn thiếu chút nữa bị dọa tới rớt hồn, thấy rõ người phía sau là Miểu Miểu, nó lập tức giấu điện thoại ra sau lưng, ngoan ngoãn chào: "Cô nhỏ."
Đáng tiếc, Miểu Miểu đã sớm thấy được: "Chơi trò gì vậy?"
Tiểu bằng hữu phiết khóe miệng, kéo dài thanh âm, mềm như bông, ủy khuất kêu: "Tiểu cô cô..."
"Yên tâm yên tâm." Miểu Miểu xoa khuôn mặt phấn nộn của nó, "Cô sẽ không nói cho ba mẹ con."
Tạ Tinh Phồn để mặc cô xoa tròn bóp dẹp, còn dùng một đôi mắt hoài nghi màu đen to tròn không ngừng nhìn cô. Miểu Miểu nghĩ thầm, trẻ con bây giờ cảnh giác cũng quá nặng đi, vậy tình thương mến thương của cô cháu thì sao? Cô lấy di động từ trong túi xách ra: "Như vậy đi, cô cũng tới chơi một ván, chúng ta chính là cùng ngồi trên một chiếc thuyền."
Tiểu gia hỏa mắt sáng ngời, cảm thấy đề nghị này của cô không tồi: "Chúng ta xem như thông đồng làm bậy đi."
Khóe mắt Miểu Miểu co giật: "..."
Tiểu tử, ngữ văn của cháu là giáo viên tiếng Anh dạy à?
"Cô nhỏ biết chơi không?"
Miểu Miểu ho nhẹ một tiếng: "Tạm được đi, Carry* toàn bộ..." Là không có khả năng.
*Carry: mang theo, gánh (gánh team trong game).
Tạ Tinh Phồn tin là thật, ngẫm lại cũng đúng vậy, cô nhỏ học máy tính, chơi trò chơi nhất định cũng siêu lợi hại, nó giữ cái ý tưởng ngây thơ này, đăng nhập trò chơi.
Vương Giả Vinh Diệu là trò chơi 5V5, phân ra ba con đường thượng, trung, hạ. Chủ yếu có pháp sư, xe tăng, thích khách, xạ thủ, chiến sĩ và anh hùng phụ trợ chờ phân loại. Tổng cộng có bảy cái đẳng cấp, từ thấp đến cao phân biệt là thanh đồng quật cường, bạch ngân duy trì, hoàng kim vinh diệu, bạch kim tôn quý, kim cương vĩnh hằng, vương giả tối cường, vương giả vinh diệu. Bây giờ đẳng cấp của Miểu Miểu là kim cương, do Tiểu Kiều cày giúp cô.
Ván này, cô chọn pháp sư Điêu Thuyền, Tạ Tinh Phồn còn lại là cầm xạ thủ Lỗ Ban số 7.
Không đến một phút đồng hồ, hệ thống tuyên cáo: first blood!
Điêu Thuyền mơ mơ màng màng chạy trên đường bị Lữ Bố ở đối diện vô tình đánh chết, vinh quang cống nạp một mạng.
Bạn nhỏ Tạ Tinh Phồn khiếp sợ ngẩng đầu, Miểu Miểu vò vò tóc, ngượng ngùng mà cười cười: "Thất thủ, thất thủ."
Chờ khi Điêu Thuyền lần lượt cống nạp tám mạng, Tạ Tinh Phồn điều khiển tiểu Lỗ Ban tránh trong bụi cỏ, rốt cuộc tuyệt vọng mà ý thức được -- cô nhỏ của nó, chơi trò chơi đặc biệt đặc biệt ngốc, so với nó còn ngốc hơn!
Nháy mắt, Điêu Thuyền lại không còn một nửa mạng, hướng nàng vung đến lưỡi dao sắc bén đúng là CP* của cô, địch quân Lữ Bố, cô còn chút máu chạy trốn, không quên đùa giỡn vị ID Ngọc Nữ Chưởng Môn Nhân này, thoạt nhìn giống người chơi nữ.
*Couple [CP]: Điêu Thuyền-Lữ Bố.
[ Kênh Chung ] Miểu Miểu đáng yêu (Điêu Thuyền): Anh anh anh, lão công đừng đánh em!
Tiểu Kiều nói, đánh không lại thì chạy, chạy không được thì xin tha, không bao giờ sai.
Tạ Tinh Phồn đứng xem toàn bộ quá trình trong lòng khinh bỉ cô nhỏ của mình: Cực vô sỉ a! Còn may đồng đội không biết nó và cô cùng nhau tổ đội.
Bất quá, khinh bỉ thì khinh bỉ, địch quân Lữ Bố bỗng nhiên bất động như bị ma chú định thân, tiếp theo thế mà thật sự thủ hạ lưu tình, không hề đuổi giết cô.
Điêu Thuyền sống sót sau tai nạn vui sướng chạy về, không ngờ lại bị một con đại điểu hậu duệ của địch nhân bắn gục trước cửa nhà...
Chưa đến sáu phút, ngoại trừ Miểu Miểu, bốn người chơi khác đều không hẹn mà cùng đầu hàng, trò chơi kết thúc.
Rớt một ngôi sao thật vất vả mới tích cóp được, khuôn mặt nhỏ của Tạ Tinh Phồn như sắp khóc. Miểu Miểu vội vàng an ủi nó, vừa vặn giao diện trò chơi có người gửi lời mời tới, cô không nhìn kỹ liền nhấn đồng ý.
Bước vào giao diện BP*, cột thấp nhất bên cạnh hiển thị Ngọc Nữ Chưởng Môn Nhân, còn có ID quen mắt gọi là Ngọc Diện Tiểu Hồ Ly, cũng chính là hậu duệ lúc trước, Miểu Miểu bi phẫn mà nghĩ, này hai người là...Ngại ván trước ngược cô chưa đủ sao?
*Vặn tuyển anh hùng.
Cô chọc lại chọc lên ảnh đại diện của hai người, các cậu tự tìm đến, bây giờ đến phiên tôi tới ngược các cậu đây!
Miểu Miểu lại chọn Điêu Thuyền, bên cạnh thanh âm nho nhỏ vang lên: "Cô nhỏ còn muốn chơi tiếp sao?"
"Ừ ừ, dù sao cũng không có việc gì để làm."
"Đừng cho là con không biết, cô vì trốn tránh gặp mặt mới né qua đây."
Miểu Miểu xì cười: "Con là trẻ con, biết cái gì là gặp mặt?"
"Con đương nhiên biết!" Tạ Tinh Phồn dùng giọng ngây thơ nói, "Gặp mặt chính là con trai và con gái ngồi ở cùng nhau cho nhau xem mặt, nhìn vừa mắt thì kết hôn sinh em bé. Hôm nay thật nhiều chú không quen biết đến, lúc ăn cơm đều nhìn cô chằm chằm đó..."
Miểu Miểu không biết nghĩ đến cái gì, nhăn mi lại, trong lòng có chút không thoải mái.
Tiểu gia hỏa bẻ ngón tay, hận rèn sắt không thành thép mà thở dài: "Cô đã hai mươi bốn tuổi, thế mà còn không có bạn trai." Không giống nó, lúc mới vừa đến nhà trẻ khi liền kết bạn với bạn nữ nhỏ rồi! Tò mò mà nhích lại gần, ngửi lại ngửi, thì ra đây là mùi hương của cẩu độc thân trong truyền thuyết, còn rất dễ ngửi.
"Ai!" Nó lại kêu lên, "Cô nhỏ sao cô lại mở loa tổ đội?!" Như vậy hai người xa lạ tổ đội với cô kia có khả năng nghe được nội dung bọn họ nói chuyện phiếm.
Loa là lúc chơi cùng Tiểu Kiều, cô ấy yêu cầu mở, thuận tiện chỉ đạo, Miểu Miểu nhìn thấy loa của Tiểu Hồ Ly cũng mở, vội vàng đóng loa của mình.
Cùng thời gian, mấy trăm km ở ngoài thành phố A, ở nơi nào đó trong khu biệt thự Thịnh An.
Người chơi tên là Ngọc Diện Tiểu Hồ Ly-Chu Phùng Ngọc nghe tên người chơi Miểu Miểu đáng yêu nói chuyện với một tiểu hài tử, khóe miệng nhếch lên, cô gái này chơi không ra gì, nhưng giọng nói rất êm tai, không biết lớn lên có xinh đẹp hay không, hơn nữa xem ra vẫn còn độc thân, có lẽ có thể ngầm phát triển một chút?
Chu Phùng Ngọc như vậy nghĩ, ngẩng đầu nhìn sang, chỉ thấy Hoắc Tư Diễn ngồi ở đối diện khẩn trường túm lấy sô pha bên cạnh, gân xanh trên mu bàn tay toàn bộ nổi lên. Khuôn mặt từ trước đến nay không hề gợn sóng cũng có biến hóa thật lớn, nhưng mà, phân biệt không ra là hỉ hay là bi...
Duy nhất khẳng định chính là, cảm xúc của anh vô cùng kích động, kích động tới cực điểm, chỉ là, bị thói quen của anh ép xuống.
Chu Phùng Ngọc buồn bực, hạ mí mắt của mình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?
Tác giả có lời muốn nói:
Hoắc tiên sinh: Vật quy nguyên chủ (thẻ kẹp sách trước thu, người cũng sắp tới. Đứng lại đừng nhúc nhích, anh muốn theo đuổi em.)
Miểu Miểu: Thao tác khôi phục tin tức đã bị thu hồi có phải rất tuấn tú hay không?
Hoắc tiên sinh; chẳng lẽ trọng điểm chương này không phải -- em gọi anh là lão công?
Kiên trì trụ nha các bảo bảo, mặc niệm ba lần đây là ngọt văn. Thắng lợi liền ở trước mắt, Hoắc tiên sinh muốn phát động thế công! Một người truy một lần, công bằng công chính.
Chương này mập như vậy, rải đóa hoa hoa cầu chúc một chút Hoắc tiên sinh kỳ khai đắc thắng, sớm ngày ôm được mỹ nhân về?
Bối cảnh âm: Miểu Miểu gia gia, sáu cái bá bá thúc thúc, tám đường ca, cùng nàng ba mẹ ý vị thâm trường tiếng cười.
Bùn manh có thể tưởng tượng Hoắc tiên sinh chậm nhiệt theo đuổi bạn gái như thế nào sao? Hắc hắc hắc chương sau sẽ thấy, tiếp tục rơi xuống bao lì xì ~
_____________________________________
Beta: Các bạn nghĩ Hoắc tiên sinh kích động vì điều gì?:)))
Tác giả :
Lâm Uyên Ngư Nhi