Lời Tuyên Ngôn Của Trung Khuyển Hoạn Quan
Chương 61
Tần Thúc hết bệnh đã là ba ngày sau, tuy bề ngoài Liễu Thanh Đường như cũ không nhanh không chậm sai người chuẩn bị hành lý cho hắn xuất hành đến Lăng quạn tra xét quan viên, nhưng trong lòng vô cùng lo lắng. Dù sao hắn cũng mới bị bệnh một trận, sắc mặt không khả quan lắm, nếu có thể Liễu Thanh Đường không muốn hắn ngồi xe ngựa mệt nhọc, nhưng nếu hắn ở lại Vũ Kinh, sắp sửa có một trận ôn dịch, có khả năng đối với hắn sẽ tạo thành thương tổn lớn. Hắn bây giờ còn chưa điều dưỡng tốt, nếu chẳng may mắc phải ôn dịch thì thật sự nguy hiểm, Liễu Thanh Đường không muốn mạo hiểm như vậy.
“Trên đường đi không cần gấp gáp, bên ngoài trước tiên là đi xuống phía nam vì Hoàng đế chọn tú nữ, nếu thật sự thẳng hướng Lăng quận đi, ta sợ quận chủ Lăng quận sẽ sinh nghi, đến lúc đó ngươi sẽ khó tra được chuyện gì, tới Châu huyện phụ cận đi dạo một vòng, rồi hãy đi Lăng quận. Thân thể ngươi còn chưa tốt, phải chú ý nhiều, ta phân phó nhóm nô tài đi theo chăm sóc ngươi thật tốt, nhưng chính ngươi cũng phải chiếu cố bản thân mình, nếu khi trở về để ta phát hiện ngươi gầy đi, hậu quả ngươi chắc đã biết."
“Ta biết rồi, sẽ không làm ngươi lo lắng." Tần Thúc nói xong lại có chút chần chờ.
“Nhưng là ta rời đi lâu lắm, chuyện ở đây…"
“Không cần lo lắng, ta còn chưa bị ngươi cưng chiều đến mức cái gì cũng không biết, là người rảnh rỗi chỉ biết hưởng thụ."
Liễu Thanh Đường tự tin nở nụ cười dưới nắng, so với mặt trăng vừa dịu dàng lại có vài phần tương tự mẫu đơn, không phải ai cũng có được bộ dáng đó.
Đợi cho đến khi Tần Thức rời khỏi đã là đầu tháng bảy, nếu không đi có lẽ hắn thật sự không bước đi được. Đêm trước khi hắn rời đi Liễu Thanh Đường ở bên cạnh hắn, nghe hắn đọc xong một đoạn Kinh Thi liền xoay người ôm lấy thắt lưng hắn.
“Thật không muốn để cho ngươi đi."
Tần Thúc buông sách, chậm rãi luồn tay vào trong tóc nàng, một hồi lâu cũng không nói chuyện. Hắn biết Thanh Đường chỉ là nói vậy mà thôi, nếu nàng đã quyết định sẽ không thay đổi.
Hắn không phải người biết thông cảm cho người khác, hoặc nên nói là hắn ích kỉ đến cực điểm. Đối với nhiều việc hắn đều duy trì trạng thái hờ hững không quan tâm, đối với người khác cực khổ cũng không có chút đồng tình, về phần chính bản thân mình hắn cũng không cần ai đồng tình. Trên đời này ai cũng đều có bất hạnh của riêng mình, hắn chẳng qua chỉ là một cá nhân trong số đó thôi, mà hắn bây giờ vẫn còn sống, có người yêu, thế là đã quá hạnh phúc rồi.
Từ trước tới nay hắn trải qua nhiều chuyện đã rõ ràng minh bạch nhiều việc, hắn cảm thấy không ai phải có nghĩa vụ đi quản sinh tử của một người xa lạ khác, nếu như chính bản thân họ chưa từng cố gắng phấn đấu giãy giụa chỉ có ý nghĩ muốn người khác đến cứu giúp thì sống có nghĩa lý gì. Mặc kệ Lăng quận có phải tham quan thác loạn, hắn cũng không muốn để ý, hắn càng muốn ở bên cạnh Thanh Đường che chở cho nàng.
Nhưng là Tần Thúc biết người hắn yêu lại bất đồng với hắn, nàng lo lắng cho con dân, đất nước, muốn con dân của quốc gia nàng no ấm hạnh phúc, cho nên có đôi khi lúc đối mặt với nàng Tần Thúc sẽ cảm thấy tự ti, nhưng mà lại không ức chế được cảm giác tự hào.
Sau khi nàng lên làm Thái Hậu, Thanh Đường chưa một ngày nào quên bản thân mình gánh vác trách nhiệm của Nam triều trên vai, hắn luôn cảm thấy nàng mang trên lưng gánh nặng vô hình, bị ép đến nỗi không thở nổi, vậy hắn liền giúp nàng gánh vác, nếu nàng để ý hắn cũng nhất định sẽ để ý. Nàng muốn hắn làm gì hắn sẽ làm cái đó, chỉ cầu một ngày kia nàng có thể thoải mái một chút, không cần lúc nào cũng nặng trĩu tâm sự.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tần Thúc rời Vũ Kinh, là người tâm phúc bên Thái Hậu lần này tổng quản đi phụ trách công việc, một mình có một chiếc xe ngựa hơn nữa Thái Hậu nương nương ba lần sáu lượt dặn dò, đại tổng quản Tần Thúc thiếu chút nữa là được khiêng lên xe. Đi theo còn có hai ba xe ngựa chở quan viên đi theo, cho dù như thế đi trước vẫn là đoàn xe mênh mông cuồn cuộn, còn có kỵ binh Liễu gia đi theo bảo vệ, dọc đường đi mọi chuyện thật thuận lợi, không có đạo tặc nào dám tự mình chuốc lấy khổ, mấy ngày liền không khí vô cùng tốt.
Ở trong đoàn xe có một nhóm người phụ trách tuyển tú nữ ở dân gian, trên danh nghĩa là đi theo tuyển tú, trên thực tế là do Liễu Thanh Đường an bài hỗ trợ Tần Thúc, điều này đủ để biết phe cánh của Liễu Thanh Đường có bao nhiêu nhân vật lợi hại. Bọn họ tất nhiên cũng biết mục đích chân chính lần này của người này không phải đi tuyển tú mà là tra xét quận chủ Lăng quận tham ô nhận hối lộ, bức bách dân chúng như thế nào, chỉ là bọn hắn không rõ vì sao trước khi đi Thái Hậu nương nương lại phân phó bọn họ mấy tháng sau này, nếu Vũ Kinh có tin tức gì cũng phải gạt vị Tần tổng quản kia.
Tâm tư chủ tử không thể đoán mò, chỉ có thể nghe theo còn phải nghe theo lời chủ tử phân phó chăm sóc vị Tần đại tổng quản thật tốt. Không nói những người ở trong cung mới nghe thấy ác danh của Tần Thúc, bọn họ làm quan viên trên triều, còn có một số nhân vật bé nhỏ làm chân chạy việc cho chủ tử cũng đều nghe qua không ít chuyện về vị này. Từng chuyện từng chuyện một đều bị truyền ra ngoài nói hắn tâm ngoan thủ lạt, quả thực so với nương nương còn tàn bạo hơn.
Lúc trước một đám người còn nơm nớp lo sợ vị ở trong cung Thái Hậu nương nương này, ngày ngày than khóc, chỉ sợ hắn không chịu được vất vả khổ sở, tính tình bạo phát thì không biết sao cho vừa. Chỉ là khi chân chính ở chung bọn họ mới phát hiện, vị đại tổng quản tàn bạo này trên thực tế rất dễ ở chung, cũng không cần bọn họ suy đoán tâm tư, hoặc lấy lòng chiếu cố hắn.
Tần tổng quản trừ bỏ nét mặt có chút âm trầm ít nói ra thì chưa từng phát giận qua, có một số thời điểm hắn còn rất khiêm tốn, có điều gì chưa hiểu còn có thể hướng những người có địa vị thấp hơn thỉnh giáo, tuy là lần đầu nhưng cũng quản lý đoàn người tốt lắm.
Những người Liễu Thanh Đường cài vào thật ra có chút hiểu được, vì sao vị Tần tổng quản ở trong khoảng thời gian ngắn có thể lên vị trí này, bất cứ lúc nào trừ bỏ vận khí tốt còn phải là người biết cố gắng chăm chỉ, thực tế trong số bọn họ có rất nhiều người trên mặt cung kính, nhưng trong lòng vẫn có chút coi thường, một tên hoạn quan trừ bỏ nịnh nọt chủ tử còn có được cái năng lực gì. Nhưng trải qua một thời gian ở chung mới thoáng có chút thay đổi cách nghĩ.
Có những người không có cơ hội, lựa chọn cam chịu mắt không thấy tai không phiền, lại có những người không có cơ hội lại lựa chọn học tập cố gắng. Nhưng cũng có những người cái gì cũng không có lại cả ngày thầm oán trách vì sao mình không có cơ hội, có những người nếu không có cơ hội ta tự tạo cho mình cơ hội. Vị Tần tổng quản này chính là thuộc vế sau, người như vậy bình thường khó thấy.
Tựa như chủ nhân của bọn họ Thái Hậu nương nương, khi đó một kiếm giết Vương gia cùng đám đại thần, cũng bị không ít người lên án, rất nhiều người cảm thấy nàng khác người, nhưng sợ quyền thế của nàng nên mặc dù giận cũng không dám nói gì. Bọn họ là những người kề cận đi theo bên cạnh nương nương, hiểu rõ người lại chỉ cảm thấy không đáng giá. Thái Hậu nương nương tuy là nữ tử nhưng tuyệt đối không thua nam tử, hơn nữa so với nhiều người càng quan tâm quốc gia đại sự hơn, có đôi khi làm cho bọn họ những người luôn mồm nói đền đáp quốc gia, nhưng trong lòng đại bộ phận chỉ nghĩ đến quyền lực cùng mỹ nhân cảm thấy thật hổ thẹn. Sự thật so với lời đồn bên ngoài khác nhau một trời một vực, có thể thấy được cái gọi là lời đồn thật sự không thể tin.
Tần Thúc nhận thấy có một số người thái độ đối với hắn có biến hóa nhưng cũng không cần để ý đến, hắn chỉ muốn để ý Thanh Đường, còn những người khác mặc kệ như nào đối với hắn đều không có liên quan, chỉ vì muốn công việc càng thêm thuận lợi, làm thật tốt chuyện Thanh Đường phân phó hắn mới tỏ chút thái độ thân cận. Dọc đường đi trừ bỏ tìm hiểu một số chuyện phía nam của quận chủ Lăng quận, hắn đều ngồi trong xe ngựa ngắm phong cảm, một phút cũng không lãng phí.
Thực ra cảnh đẹp tuy rằng có mĩ lệ cũng không làm cho hắn có bao nhiêu xúc động, sở dĩ mỗi khi đi qua một chỗ hắn còn thật sự ngắm nhìn thật kĩ là bởi vì Thanh Đường nói, chờ hắn trở về Vũ Kinh kể cho nàng nghe những cảnh đẹp trên đường đi. Cho dù mới ở cạnh nàng một thời gian không tính là ngắn, nhưng hắn vẫn như trước kia không biết nói chuyện, bình thường nàng thích trêu đùa hắn, cùng hắn nói chuyện hắn đành vắt óc nghĩ một chút chuyện để nói cùng nàng, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình làm không tốt lắm.
Nhìn chim bay cá lượn, gốc cây ngọn cỏ, cảnh đẹp núi rừng, mỗi lần nhìn hắn đều lo lắng liệu mình có thể ở trước mặt Thanh Đường miêu tả được tất cả những cảnh sắc tươi đẹp này cho nàng. Hắn ngay cả những từ hoa mĩ để miêu tả cảnh đẹp cũng nghĩ không ra, chỉ có thể cầm sách nhìn cảnh sắc trước mặt tìm câu thích hợp để nhớ, sau đó làm bộ như Thanh Đường đang ở ngay tại trước mặt, một lần lại một lần luyện tập cho câu chuyện trôi chảy. Nàng bộ dáng chờ mong như vậy, hắn làm sao nhẫn tâm để cho nàng thất vọng.
Về sau Tần Thúc tìm một họa sĩ đi theo, để cho họa sĩ vẽ lại những cảnh đẹp mà theo hắn Thanh Đường sẽ thích. Cầm bức họa được cuộn tròn hé ra xem, Tần Thúc đột nhiên có ý nghĩ sau khi trở về nàng xem những bức tranh này, nói không chừng điều đầu tiên không phải khen ngợi cảnh sắc tuyệt mĩ, mà là ghét bỏ họa sĩ vẽ tranh không tốt. Bất quá nhìn những bức họa này hắn cũng có thể miêu tả cho nàng hiểu được đôi chút, ít nhất so với hắn nói miệng không tốt hơn rất nhiều.
Rõ ràng mới đi không bao lâu nhưng trong lòng hắn lại thấy sốt ruột, nhịn không được thúc giục đoàn người tăng tốc độ để có thể trở về Vũ Kinh sớm, nhưng lại bị khuyên can.
“Thái Hậu nương nương cố ý phân phó qua, không cho đi nhanh quá."
Một câu này khiến Tần Thúc không thúc giục gì nữa.
Tần Thúc cùng đoàn người mất một tháng mới đi đến quận lân cận Lăng quận, làm bộ như ở đó bắt đầu tuyển chọn một ít nữ tử, thân thể trong sạch tuổi vừa đủ kết hôn. Thủ tục tuyển tú rườm rà Tần Thúc mặc kệ, hắn chỉ để ý nhóm người cố tình nháo loạn, nói hắn tâm tư của hắn không có để ở đây, cuộc tuyển tú lần này chỉ là ngụy trang.
Thời điểm này phương tiện truyền đi vẫn còn lạc hậu lắm, hơn nữa phía trên có người cố tình phong tỏa tin tức, tự nhiên bọn Tần Thúc không biết, nửa tháng trước toàn bộ Vũ Kinh đều bị quân đội vây quanh, không ai được ra vào.
Trong thành Vũ Kinh tin tức bị phong tỏa, quan binh đóng ngoài thành Vũ Kinh chỉ nói đang tiến hành quân diễn, không thể đi vào thành, dân chúng đều bị nghiêm lệnh không được nói lung tung. Ở trong con mắt dân chúng bình thường tất nhiên không muốn trêu chọc vào quan binh, cũng không có ai hiếu kỳ tìm hiểu đến tột cùng, chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng.
Về phần bên trong kinh thành tình huống hoàn hảo bởi vì Liều Thanh Đường đã sớm có chuẩn bị, sau khi phát hiện một đám người mắc bệnh phong hàn, nàng liền phái thủ vệ thân thể cường tráng dẫn người đi cách ly, dù sao đi nữa thân thể của binh lính vẫn khỏe mạnh hơn là dân thường có vẻ sẽ không dễ dàng mắc dịch bệnh, cho nên đời trước bệnh chủ yếu là người già, nam nhân ốm yếu, nữ nhân cùng đứa nhỏ. Tất nhiên cũng có nam nhân thân thể khỏe mạnh cũng bị nhưng số đó tương đối ít.
Thời điểm nàng làm như vậy mọi người không ai biết vì sao, nàng đã sớm chuẩn bị kêu thái y đứng ra nói đây là dịch bệnh, thái y trong lòng đương nhiên là không phục, thái y bọn họ đều chuẩn đoán là phong hàn bình thường, nhưng Thái Hậu lại bảo bọn họ nói đó là bệnh dịch, bọn họ không có lựa chọn nào khác. Mọi người cố gắng trốn tránh sự thật, bọn họ tình nguyện là Thái Hậu nương nương nói dối để làm chút chuyện đại sự, cũng không tình nguyện nghĩ đó là ôn dịch, nếu không tình huống thật sự đáng sợ.
Ai cũng đều sợ chết, cho dù đó có là người thân của mình cũng không phải tất cả mọi người đều nguyện ý đem sinh mệnh của mình đi cùng, cho nên khi Liễu Thanh Đường hạ mệnh lệnh tất cả những người có tình huống bệnh trạng như thế đều phải cách ly cũng không có nhiều người phản đối.
Mới ngắn ngủi ba ngày các địa phương có người bị bệnh đều đã được Liễu Thanh Đường khống chế tốt, ngay cả một số ít không muốn tin tưởng đem người thân giấu đi, Liễu Thanh Đường cũng phái người đi tìm. Thời điểm này nàng phải hạ quyết tâm không được để dịch bênh phân tán, đến lúc dịch bệnh lan tràn trên diện rộng sẽ càng thêm khủng khiếp, người chết sẽ rất nhiều, nàng là người đứng đầu một nước, chỉ có thể vì sinh mệnh của dân chúng mà phụ trách.
Cũng trong ba ngày này, càng ngày càng nhiều người bị ‘phong hàn’, bán tín bán nghi nhóm thái y mới phát hiện sự việc không đúng, bệnh trạng dần dần không phải là phong hàn dọa bọn họ một đầu đầy mồ hôi lạnh. Cũng không có thời gian thắc mắc vì sao Thái Hậu nương nương biết được chuyện này, tất cả đều khẩn cấp thảo luận nghiên cứu bệnh tình, thái y viện trước nay chưa bao giờ bận rộn như thế.
Cho dù đã chết một nhóm người, nhưng đây chỉ là mở đầu so với tình huống của kiếp trước khác biệt một trời một vực. Các quan viên thấy người chết nhiều sợ bị trách phạt liền khẩn cấp báo lên trên, có lẽ lần này có thể cứu được nhiều người hơn thì tốt nhất.
Hơn nữa Liễu Thanh Đường còn phát hiện kiếp này rất nhiều bệnh nhân bị đưa đi điện Minh Thọ đời này đều không có nhiễm bệnh. Tuy rằng trong đó đã có một só bị Tần Thúc chuyển đi, nhưng những người còn lại Liễu Thanh Đường đã cho giám sát thế nhưng tất cả đều không việc gì?
Lại nói tiếp, nàng ở trong cung địa vị cao như vậy, vốn không có khả năng nhiễm dịch bệnh, bởi vì kiếp trước cho dù thời điểm dịch bệnh bùng phát, những cung nhân có khả năng nhiễm bệnh đều bị chuyển đi hết, còn có vô số dược liệu trân quý dùng cho nàng, cái ăn cái mặc nhất nhất đều cẩn thận, huống hồ lúc đó nàng cả ngày ru rú trong cung điện, theo lý không thể nào có cơ hội nhiễm dịch bệnh, nhưng quả thật nàng bị nhiễm bệnh chỉ kém một chút nữa là chết đi.
Thời điểm nửa tháng, Đào Hiệp nói cho nàng, những cung nữ nàng quan sát có một người có hành vi không thích hợp. Cung nữ kia tên gọi Nhiên Hương, là người quản lý dược liệu của Từ An Cung, hương liệu nàng pha chế phù hợp với ý thích của Liễu Thanh Đường, đã ở Từ An Cung này được vài năm, là cung nữ bậc hai. Liễu Thanh Đường sai người nhìn chằm chằm các nàng là để phòng ngừa, vạn nhất mắc dịch bệnh đúng lúc cách ly, không nghĩ tới Đào Hiệp lại nói cho nàng, thì phát hiện ở trong hương liệu nàng bỏ thêm chút đồ này nọ, mà những thứ kí đúng là những thứ mà bệnh nhân bị dịch bệnh dùng qua.
Những người mắc dịch bệnh đã sớm bị đưa đến điện Minh Thọ, bọn họ dùng gì chỉ có thể lấy ở điện Minh Thọ. Mà Từ An Cung một tháng nay đã không cho người khác ra vào Từ An Cung, Nhiên Hương làm thế nào lại có được những thẻ đó, vì sao lại đặt ra những thứ đó vào hương liệu của nàng, người đứng sau lưng là ai. Những chuyện này còn có thể là ai ngoài những người ở bên kia.
Hoàng đế sắp sửa mười lăm tuổi, đã có thể chấp chưởng triều chính, lần trước phụ thân đã làm các quốc gia xung quanh kinh sợ, không có họa ngoại xâm, liền chỉ còn họa trong nước. Có một số người cảm thấy nàng đã nhiều năm làm Thái Hậu chấp chính, cũng nên lui xuống, lại lo lắng nàng không chịu thoái nhượng sẽ bài trí dồn nàng vào chỗ chết, sự thật quả nhiên là thế, tiến lên một bước cũng chết, lùi lại một bước cũng chết, mà nàng lại không thích lùi bước.
Bây giờ thì đã có thể lý giải được vì sao kiếp trước mặc dù nàng được bảo vệ mạnh mẽ vẫn bị nhiễm dịch bệnh, bất quá dù cho có bài bố cẩn thận như thế nào cũng vẫn sẽ có chỗ sơ hở.
Lần này nàng đã có phòng bị tình huống sẽ như thế nào đây.
“Trên đường đi không cần gấp gáp, bên ngoài trước tiên là đi xuống phía nam vì Hoàng đế chọn tú nữ, nếu thật sự thẳng hướng Lăng quận đi, ta sợ quận chủ Lăng quận sẽ sinh nghi, đến lúc đó ngươi sẽ khó tra được chuyện gì, tới Châu huyện phụ cận đi dạo một vòng, rồi hãy đi Lăng quận. Thân thể ngươi còn chưa tốt, phải chú ý nhiều, ta phân phó nhóm nô tài đi theo chăm sóc ngươi thật tốt, nhưng chính ngươi cũng phải chiếu cố bản thân mình, nếu khi trở về để ta phát hiện ngươi gầy đi, hậu quả ngươi chắc đã biết."
“Ta biết rồi, sẽ không làm ngươi lo lắng." Tần Thúc nói xong lại có chút chần chờ.
“Nhưng là ta rời đi lâu lắm, chuyện ở đây…"
“Không cần lo lắng, ta còn chưa bị ngươi cưng chiều đến mức cái gì cũng không biết, là người rảnh rỗi chỉ biết hưởng thụ."
Liễu Thanh Đường tự tin nở nụ cười dưới nắng, so với mặt trăng vừa dịu dàng lại có vài phần tương tự mẫu đơn, không phải ai cũng có được bộ dáng đó.
Đợi cho đến khi Tần Thức rời khỏi đã là đầu tháng bảy, nếu không đi có lẽ hắn thật sự không bước đi được. Đêm trước khi hắn rời đi Liễu Thanh Đường ở bên cạnh hắn, nghe hắn đọc xong một đoạn Kinh Thi liền xoay người ôm lấy thắt lưng hắn.
“Thật không muốn để cho ngươi đi."
Tần Thúc buông sách, chậm rãi luồn tay vào trong tóc nàng, một hồi lâu cũng không nói chuyện. Hắn biết Thanh Đường chỉ là nói vậy mà thôi, nếu nàng đã quyết định sẽ không thay đổi.
Hắn không phải người biết thông cảm cho người khác, hoặc nên nói là hắn ích kỉ đến cực điểm. Đối với nhiều việc hắn đều duy trì trạng thái hờ hững không quan tâm, đối với người khác cực khổ cũng không có chút đồng tình, về phần chính bản thân mình hắn cũng không cần ai đồng tình. Trên đời này ai cũng đều có bất hạnh của riêng mình, hắn chẳng qua chỉ là một cá nhân trong số đó thôi, mà hắn bây giờ vẫn còn sống, có người yêu, thế là đã quá hạnh phúc rồi.
Từ trước tới nay hắn trải qua nhiều chuyện đã rõ ràng minh bạch nhiều việc, hắn cảm thấy không ai phải có nghĩa vụ đi quản sinh tử của một người xa lạ khác, nếu như chính bản thân họ chưa từng cố gắng phấn đấu giãy giụa chỉ có ý nghĩ muốn người khác đến cứu giúp thì sống có nghĩa lý gì. Mặc kệ Lăng quận có phải tham quan thác loạn, hắn cũng không muốn để ý, hắn càng muốn ở bên cạnh Thanh Đường che chở cho nàng.
Nhưng là Tần Thúc biết người hắn yêu lại bất đồng với hắn, nàng lo lắng cho con dân, đất nước, muốn con dân của quốc gia nàng no ấm hạnh phúc, cho nên có đôi khi lúc đối mặt với nàng Tần Thúc sẽ cảm thấy tự ti, nhưng mà lại không ức chế được cảm giác tự hào.
Sau khi nàng lên làm Thái Hậu, Thanh Đường chưa một ngày nào quên bản thân mình gánh vác trách nhiệm của Nam triều trên vai, hắn luôn cảm thấy nàng mang trên lưng gánh nặng vô hình, bị ép đến nỗi không thở nổi, vậy hắn liền giúp nàng gánh vác, nếu nàng để ý hắn cũng nhất định sẽ để ý. Nàng muốn hắn làm gì hắn sẽ làm cái đó, chỉ cầu một ngày kia nàng có thể thoải mái một chút, không cần lúc nào cũng nặng trĩu tâm sự.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tần Thúc rời Vũ Kinh, là người tâm phúc bên Thái Hậu lần này tổng quản đi phụ trách công việc, một mình có một chiếc xe ngựa hơn nữa Thái Hậu nương nương ba lần sáu lượt dặn dò, đại tổng quản Tần Thúc thiếu chút nữa là được khiêng lên xe. Đi theo còn có hai ba xe ngựa chở quan viên đi theo, cho dù như thế đi trước vẫn là đoàn xe mênh mông cuồn cuộn, còn có kỵ binh Liễu gia đi theo bảo vệ, dọc đường đi mọi chuyện thật thuận lợi, không có đạo tặc nào dám tự mình chuốc lấy khổ, mấy ngày liền không khí vô cùng tốt.
Ở trong đoàn xe có một nhóm người phụ trách tuyển tú nữ ở dân gian, trên danh nghĩa là đi theo tuyển tú, trên thực tế là do Liễu Thanh Đường an bài hỗ trợ Tần Thúc, điều này đủ để biết phe cánh của Liễu Thanh Đường có bao nhiêu nhân vật lợi hại. Bọn họ tất nhiên cũng biết mục đích chân chính lần này của người này không phải đi tuyển tú mà là tra xét quận chủ Lăng quận tham ô nhận hối lộ, bức bách dân chúng như thế nào, chỉ là bọn hắn không rõ vì sao trước khi đi Thái Hậu nương nương lại phân phó bọn họ mấy tháng sau này, nếu Vũ Kinh có tin tức gì cũng phải gạt vị Tần tổng quản kia.
Tâm tư chủ tử không thể đoán mò, chỉ có thể nghe theo còn phải nghe theo lời chủ tử phân phó chăm sóc vị Tần đại tổng quản thật tốt. Không nói những người ở trong cung mới nghe thấy ác danh của Tần Thúc, bọn họ làm quan viên trên triều, còn có một số nhân vật bé nhỏ làm chân chạy việc cho chủ tử cũng đều nghe qua không ít chuyện về vị này. Từng chuyện từng chuyện một đều bị truyền ra ngoài nói hắn tâm ngoan thủ lạt, quả thực so với nương nương còn tàn bạo hơn.
Lúc trước một đám người còn nơm nớp lo sợ vị ở trong cung Thái Hậu nương nương này, ngày ngày than khóc, chỉ sợ hắn không chịu được vất vả khổ sở, tính tình bạo phát thì không biết sao cho vừa. Chỉ là khi chân chính ở chung bọn họ mới phát hiện, vị đại tổng quản tàn bạo này trên thực tế rất dễ ở chung, cũng không cần bọn họ suy đoán tâm tư, hoặc lấy lòng chiếu cố hắn.
Tần tổng quản trừ bỏ nét mặt có chút âm trầm ít nói ra thì chưa từng phát giận qua, có một số thời điểm hắn còn rất khiêm tốn, có điều gì chưa hiểu còn có thể hướng những người có địa vị thấp hơn thỉnh giáo, tuy là lần đầu nhưng cũng quản lý đoàn người tốt lắm.
Những người Liễu Thanh Đường cài vào thật ra có chút hiểu được, vì sao vị Tần tổng quản ở trong khoảng thời gian ngắn có thể lên vị trí này, bất cứ lúc nào trừ bỏ vận khí tốt còn phải là người biết cố gắng chăm chỉ, thực tế trong số bọn họ có rất nhiều người trên mặt cung kính, nhưng trong lòng vẫn có chút coi thường, một tên hoạn quan trừ bỏ nịnh nọt chủ tử còn có được cái năng lực gì. Nhưng trải qua một thời gian ở chung mới thoáng có chút thay đổi cách nghĩ.
Có những người không có cơ hội, lựa chọn cam chịu mắt không thấy tai không phiền, lại có những người không có cơ hội lại lựa chọn học tập cố gắng. Nhưng cũng có những người cái gì cũng không có lại cả ngày thầm oán trách vì sao mình không có cơ hội, có những người nếu không có cơ hội ta tự tạo cho mình cơ hội. Vị Tần tổng quản này chính là thuộc vế sau, người như vậy bình thường khó thấy.
Tựa như chủ nhân của bọn họ Thái Hậu nương nương, khi đó một kiếm giết Vương gia cùng đám đại thần, cũng bị không ít người lên án, rất nhiều người cảm thấy nàng khác người, nhưng sợ quyền thế của nàng nên mặc dù giận cũng không dám nói gì. Bọn họ là những người kề cận đi theo bên cạnh nương nương, hiểu rõ người lại chỉ cảm thấy không đáng giá. Thái Hậu nương nương tuy là nữ tử nhưng tuyệt đối không thua nam tử, hơn nữa so với nhiều người càng quan tâm quốc gia đại sự hơn, có đôi khi làm cho bọn họ những người luôn mồm nói đền đáp quốc gia, nhưng trong lòng đại bộ phận chỉ nghĩ đến quyền lực cùng mỹ nhân cảm thấy thật hổ thẹn. Sự thật so với lời đồn bên ngoài khác nhau một trời một vực, có thể thấy được cái gọi là lời đồn thật sự không thể tin.
Tần Thúc nhận thấy có một số người thái độ đối với hắn có biến hóa nhưng cũng không cần để ý đến, hắn chỉ muốn để ý Thanh Đường, còn những người khác mặc kệ như nào đối với hắn đều không có liên quan, chỉ vì muốn công việc càng thêm thuận lợi, làm thật tốt chuyện Thanh Đường phân phó hắn mới tỏ chút thái độ thân cận. Dọc đường đi trừ bỏ tìm hiểu một số chuyện phía nam của quận chủ Lăng quận, hắn đều ngồi trong xe ngựa ngắm phong cảm, một phút cũng không lãng phí.
Thực ra cảnh đẹp tuy rằng có mĩ lệ cũng không làm cho hắn có bao nhiêu xúc động, sở dĩ mỗi khi đi qua một chỗ hắn còn thật sự ngắm nhìn thật kĩ là bởi vì Thanh Đường nói, chờ hắn trở về Vũ Kinh kể cho nàng nghe những cảnh đẹp trên đường đi. Cho dù mới ở cạnh nàng một thời gian không tính là ngắn, nhưng hắn vẫn như trước kia không biết nói chuyện, bình thường nàng thích trêu đùa hắn, cùng hắn nói chuyện hắn đành vắt óc nghĩ một chút chuyện để nói cùng nàng, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình làm không tốt lắm.
Nhìn chim bay cá lượn, gốc cây ngọn cỏ, cảnh đẹp núi rừng, mỗi lần nhìn hắn đều lo lắng liệu mình có thể ở trước mặt Thanh Đường miêu tả được tất cả những cảnh sắc tươi đẹp này cho nàng. Hắn ngay cả những từ hoa mĩ để miêu tả cảnh đẹp cũng nghĩ không ra, chỉ có thể cầm sách nhìn cảnh sắc trước mặt tìm câu thích hợp để nhớ, sau đó làm bộ như Thanh Đường đang ở ngay tại trước mặt, một lần lại một lần luyện tập cho câu chuyện trôi chảy. Nàng bộ dáng chờ mong như vậy, hắn làm sao nhẫn tâm để cho nàng thất vọng.
Về sau Tần Thúc tìm một họa sĩ đi theo, để cho họa sĩ vẽ lại những cảnh đẹp mà theo hắn Thanh Đường sẽ thích. Cầm bức họa được cuộn tròn hé ra xem, Tần Thúc đột nhiên có ý nghĩ sau khi trở về nàng xem những bức tranh này, nói không chừng điều đầu tiên không phải khen ngợi cảnh sắc tuyệt mĩ, mà là ghét bỏ họa sĩ vẽ tranh không tốt. Bất quá nhìn những bức họa này hắn cũng có thể miêu tả cho nàng hiểu được đôi chút, ít nhất so với hắn nói miệng không tốt hơn rất nhiều.
Rõ ràng mới đi không bao lâu nhưng trong lòng hắn lại thấy sốt ruột, nhịn không được thúc giục đoàn người tăng tốc độ để có thể trở về Vũ Kinh sớm, nhưng lại bị khuyên can.
“Thái Hậu nương nương cố ý phân phó qua, không cho đi nhanh quá."
Một câu này khiến Tần Thúc không thúc giục gì nữa.
Tần Thúc cùng đoàn người mất một tháng mới đi đến quận lân cận Lăng quận, làm bộ như ở đó bắt đầu tuyển chọn một ít nữ tử, thân thể trong sạch tuổi vừa đủ kết hôn. Thủ tục tuyển tú rườm rà Tần Thúc mặc kệ, hắn chỉ để ý nhóm người cố tình nháo loạn, nói hắn tâm tư của hắn không có để ở đây, cuộc tuyển tú lần này chỉ là ngụy trang.
Thời điểm này phương tiện truyền đi vẫn còn lạc hậu lắm, hơn nữa phía trên có người cố tình phong tỏa tin tức, tự nhiên bọn Tần Thúc không biết, nửa tháng trước toàn bộ Vũ Kinh đều bị quân đội vây quanh, không ai được ra vào.
Trong thành Vũ Kinh tin tức bị phong tỏa, quan binh đóng ngoài thành Vũ Kinh chỉ nói đang tiến hành quân diễn, không thể đi vào thành, dân chúng đều bị nghiêm lệnh không được nói lung tung. Ở trong con mắt dân chúng bình thường tất nhiên không muốn trêu chọc vào quan binh, cũng không có ai hiếu kỳ tìm hiểu đến tột cùng, chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng.
Về phần bên trong kinh thành tình huống hoàn hảo bởi vì Liều Thanh Đường đã sớm có chuẩn bị, sau khi phát hiện một đám người mắc bệnh phong hàn, nàng liền phái thủ vệ thân thể cường tráng dẫn người đi cách ly, dù sao đi nữa thân thể của binh lính vẫn khỏe mạnh hơn là dân thường có vẻ sẽ không dễ dàng mắc dịch bệnh, cho nên đời trước bệnh chủ yếu là người già, nam nhân ốm yếu, nữ nhân cùng đứa nhỏ. Tất nhiên cũng có nam nhân thân thể khỏe mạnh cũng bị nhưng số đó tương đối ít.
Thời điểm nàng làm như vậy mọi người không ai biết vì sao, nàng đã sớm chuẩn bị kêu thái y đứng ra nói đây là dịch bệnh, thái y trong lòng đương nhiên là không phục, thái y bọn họ đều chuẩn đoán là phong hàn bình thường, nhưng Thái Hậu lại bảo bọn họ nói đó là bệnh dịch, bọn họ không có lựa chọn nào khác. Mọi người cố gắng trốn tránh sự thật, bọn họ tình nguyện là Thái Hậu nương nương nói dối để làm chút chuyện đại sự, cũng không tình nguyện nghĩ đó là ôn dịch, nếu không tình huống thật sự đáng sợ.
Ai cũng đều sợ chết, cho dù đó có là người thân của mình cũng không phải tất cả mọi người đều nguyện ý đem sinh mệnh của mình đi cùng, cho nên khi Liễu Thanh Đường hạ mệnh lệnh tất cả những người có tình huống bệnh trạng như thế đều phải cách ly cũng không có nhiều người phản đối.
Mới ngắn ngủi ba ngày các địa phương có người bị bệnh đều đã được Liễu Thanh Đường khống chế tốt, ngay cả một số ít không muốn tin tưởng đem người thân giấu đi, Liễu Thanh Đường cũng phái người đi tìm. Thời điểm này nàng phải hạ quyết tâm không được để dịch bênh phân tán, đến lúc dịch bệnh lan tràn trên diện rộng sẽ càng thêm khủng khiếp, người chết sẽ rất nhiều, nàng là người đứng đầu một nước, chỉ có thể vì sinh mệnh của dân chúng mà phụ trách.
Cũng trong ba ngày này, càng ngày càng nhiều người bị ‘phong hàn’, bán tín bán nghi nhóm thái y mới phát hiện sự việc không đúng, bệnh trạng dần dần không phải là phong hàn dọa bọn họ một đầu đầy mồ hôi lạnh. Cũng không có thời gian thắc mắc vì sao Thái Hậu nương nương biết được chuyện này, tất cả đều khẩn cấp thảo luận nghiên cứu bệnh tình, thái y viện trước nay chưa bao giờ bận rộn như thế.
Cho dù đã chết một nhóm người, nhưng đây chỉ là mở đầu so với tình huống của kiếp trước khác biệt một trời một vực. Các quan viên thấy người chết nhiều sợ bị trách phạt liền khẩn cấp báo lên trên, có lẽ lần này có thể cứu được nhiều người hơn thì tốt nhất.
Hơn nữa Liễu Thanh Đường còn phát hiện kiếp này rất nhiều bệnh nhân bị đưa đi điện Minh Thọ đời này đều không có nhiễm bệnh. Tuy rằng trong đó đã có một só bị Tần Thúc chuyển đi, nhưng những người còn lại Liễu Thanh Đường đã cho giám sát thế nhưng tất cả đều không việc gì?
Lại nói tiếp, nàng ở trong cung địa vị cao như vậy, vốn không có khả năng nhiễm dịch bệnh, bởi vì kiếp trước cho dù thời điểm dịch bệnh bùng phát, những cung nhân có khả năng nhiễm bệnh đều bị chuyển đi hết, còn có vô số dược liệu trân quý dùng cho nàng, cái ăn cái mặc nhất nhất đều cẩn thận, huống hồ lúc đó nàng cả ngày ru rú trong cung điện, theo lý không thể nào có cơ hội nhiễm dịch bệnh, nhưng quả thật nàng bị nhiễm bệnh chỉ kém một chút nữa là chết đi.
Thời điểm nửa tháng, Đào Hiệp nói cho nàng, những cung nữ nàng quan sát có một người có hành vi không thích hợp. Cung nữ kia tên gọi Nhiên Hương, là người quản lý dược liệu của Từ An Cung, hương liệu nàng pha chế phù hợp với ý thích của Liễu Thanh Đường, đã ở Từ An Cung này được vài năm, là cung nữ bậc hai. Liễu Thanh Đường sai người nhìn chằm chằm các nàng là để phòng ngừa, vạn nhất mắc dịch bệnh đúng lúc cách ly, không nghĩ tới Đào Hiệp lại nói cho nàng, thì phát hiện ở trong hương liệu nàng bỏ thêm chút đồ này nọ, mà những thứ kí đúng là những thứ mà bệnh nhân bị dịch bệnh dùng qua.
Những người mắc dịch bệnh đã sớm bị đưa đến điện Minh Thọ, bọn họ dùng gì chỉ có thể lấy ở điện Minh Thọ. Mà Từ An Cung một tháng nay đã không cho người khác ra vào Từ An Cung, Nhiên Hương làm thế nào lại có được những thẻ đó, vì sao lại đặt ra những thứ đó vào hương liệu của nàng, người đứng sau lưng là ai. Những chuyện này còn có thể là ai ngoài những người ở bên kia.
Hoàng đế sắp sửa mười lăm tuổi, đã có thể chấp chưởng triều chính, lần trước phụ thân đã làm các quốc gia xung quanh kinh sợ, không có họa ngoại xâm, liền chỉ còn họa trong nước. Có một số người cảm thấy nàng đã nhiều năm làm Thái Hậu chấp chính, cũng nên lui xuống, lại lo lắng nàng không chịu thoái nhượng sẽ bài trí dồn nàng vào chỗ chết, sự thật quả nhiên là thế, tiến lên một bước cũng chết, lùi lại một bước cũng chết, mà nàng lại không thích lùi bước.
Bây giờ thì đã có thể lý giải được vì sao kiếp trước mặc dù nàng được bảo vệ mạnh mẽ vẫn bị nhiễm dịch bệnh, bất quá dù cho có bài bố cẩn thận như thế nào cũng vẫn sẽ có chỗ sơ hở.
Lần này nàng đã có phòng bị tình huống sẽ như thế nào đây.
Tác giả :
Khủng Long Ăn Cỏ