Lôi Phong Hệ Thống
Chương 54
Vì chiều còn có tiết, cô Chu và các bạn cùng lớp chỉ ở lại nửa tiếng liền về, để lại cho Hàn Trác Vũ 1590 điểm chính năng lượng, đáng tiếc tất cả đều bị 9527 vội vàng cho vào kho lưu trữ.
“Chính năng lượng này để tôi để dành, kí chủ mà cần thì đòi Đại Chính Tiểu Chính ấy. Dù sao bọn họ có rất nhiều chính năng lượng. Đây là chỗ tốt của việc tìm được bạn đời thích hợp đấy." 9527 thỏa mãn nói.
“Chú Lôi là người thân, không phải bạn đời." Hàn Trác Vũ bất đắc dĩ phản bác.
“Được rồi, cậu muốn nói sao thì nói." 9527 không thèm để ý phất tay.
Hàn Trác Vũ mím môi, kìm nén cảm xúc khác lạ trong lòng.
Lôi Đình ra ngoài tiễn khách.
Lục Bân thấy trán thiếu niên ướt mồ hôi, thuận tay lấy chậu nước ấm, vò khăn, lau mặt lau tay lau cổ cho cậu, khi đang cởi cúc áo, lại bị Lôi Đình đẩy cửa bước vào cắt ngang, “Cậu định làm gì thế?" Ánh mắt anh sắc bén như một con mãnh thú đang săn mồi.
“Lau, lau người cho Tiểu Vũ." Lục Bân sợ hết hồn, cảm thấy tay mình đang để bên cổ áo thiếu niên như bị nhị thiếu gia chém đứt.
“Về sau việc này không cần cậu làm, đi ra ngoài đi." Lôi Đình bước nhanh tới, giành khăn.
“A!" Lục Bân đi như chạy ra khỏi phòng.
Lôi Đình mặt không cảm xúc, cởi từng cúc áo trước ngực thiếu niên, lồng ngực trắng nõn mềm mại cùng xương quai xanh xinh đẹp gần như đã cướp đoạt toàn bộ hô hấp của anh. Khi hai điểm hồng nhạt cũng như ẩn như hiện, anh cúi đầu nhìn con trai đang đứng cạnh mình, mở to mắt nhìn, trầm giọng ra lệnh, “Con cũng ra ngoài đi."
Lôi Sâm làm bộ như mình không nghe thấy, nhìn chằm chằm anh trai.
Gân xanh trên trán Lôi Đình giật giật, nhìn về phía thiếu niên lại dịu dàng nói, “Tiểu Vũ, bảo thằng bé ra ngoài đi."
Hàn Trác Vũ nghiêng đầu, hoang mang nhìn chú Lôi không hiểu sao, nhưng vẫn không hỏi gì, nói với bé con, “Tiểu Sâm ra ngoài đi, ngoan nào."
Lôi Sâm mặt không cảm xúc gật đầu, ngoan ngoãn đi ra ngoài.
“Vẫn là cháu có cách." Giọng Lôi Đình khàn khàn trầm thấp, khẽ hít sâu, tiếp tục cởi những cúc áo còn lại.
Cơ thể của thiếu niên đã qua hai lần cải tạo, gần như đã đạt tới trạng thái hoàn mỹ, lúc mặc quần áo thì nhìn có vẻ gầy, nhưng khi cởi ra, phần xương quai xanh thanh thoát nhấp nhô, cơ bắp trắng nõn mà vẫn khỏe mạnh, hai điểm hồng hồng trước ngực nhô lên, phần bụng phẳng lì không mỡ thừa, xương chậu ẩn giấu dưới quần, tất cả đều đang im lặng quyến rũ người.
Đây là một cơ thể xinh đẹp đến mức có thể khiến người mất đi lý trí, huống gì Lôi Đình còn cất giấu tình cảm đặc biệt trong lòng. Anh ngừng thở, thoáng lùi một bước, dùng sức kéo cổ áo mình ra. Dường như cảm thấy làm vậy cũng không đủ để hạ nhiệt độ trong cơ thể, anh dứt khoát cởi áo khoác, mặt không cảm xúc, đôi mắt nhìn chằm chằm thiếu niên lại trở nên sâu hun hút.
Điều hòa phả ra từng luồng hơi lạnh, cơ thể thiếu niên khẽ run rẩy, hai điểm hồng nhạt cũng chậm rãi đứng thẳng.
Lôi Đình che giấu hai mắt giăng đầy tơ máu, nhanh chóng lau người cho thiếu niên. Anh vẫn đánh giá mình quá cao, sau khi nhận ra tình cảm của mình, chỉ nhìn đối phương trong trạng thái nửa kín nửa hở thôi, ngọn lửa bùng lên trong người anh đã gần như thiêu đốt toàn bộ lý trí của anh. Nhất định phải kiên nhẫn, không được dọa Tiểu Vũ, ít nhất phải đợi một năm nữa. Anh không ngừng tự nhủ như vậy, động tác dồn dập lúc này mới bình tĩnh lại.
A ~ Không biết đụng vào đâu, thiếu niên khẽ rên lên, đôi mắt ướt sũng ngước nhìn, hai gò má ửng hồng, nhìn còn mê người hơn cả dâu tây.
Cổ họng Lôi Đình giật giật, khi anh mở miệng, giọng anh khàn đến đáng ngạc nhiên, “Tiểu Vũ, cháu sao vậy? Đau ở đâu à?"
Hai má thiếu niên đỏ hơn, gần như sắp chảy nước, môi khép mở vài lần mới thấp giọng nói, “Cháu, cháu muốn đi vệ sinh."
Lôi Đình im lặng nửa ngày, cuối cùng giọng khàn khàn nói, “Cháu chờ một lát."
Thiếu niên vừa mới tiêm thuốc chống viêm, đi vệ sinh chỉ có thể dùng bô. Lôi Đình vươn tay cởi chun quần thiếu niên, biểu cảm rất trấn định, hô hấp lại dồn dập. Sau một hồi, chun quần rốt cuộc tháo xong, chỗ kia của thiếu niên bại lộ hoàn toàn trước mặt anh, màu phấn hồng đáng yêu, lông thưa thớt, không thể nào che giấu được hình dạng tinh xảo của nó, khiến Lôi Đình miệng đắng lưỡi khô, bên dưới nóng bừng. Anh chưa bao giờ ngờ tới khả năng tự chủ của mình lại kém như vậy.
Nắm lấy vật mềm nhũn kia, nhắm miệng bô, anh ra vẻ bình tĩnh nói, “Đi vệ sinh đi."
Hàn Trác Vũ mới đầu còn rất ngại ngùng, nhưng nghĩ đến mình và chú Lôi đều là đàn ông liền bình tĩnh trở lại, xả hết nước ra, sau đó thoải mái thở phào một hơi.
Mắt Lôi Đình tối sầm, nhanh chóng buộc lại chun quần và cài cúc áo cho thiếu niên, đẩy cửa gọi Lục Bân và con trai.
“Hai người để ý Tiểu Vũ một lát, tôi sẽ quay lại ngay thôi." Anh dùng sức kéo cổ áo ra, mắt đỏ bừng chứa đựng bao sắc thái tình dục.
“Nhị, nhị thiếu gia, anh bình tĩnh chút, Tiểu Vũ còn nhỏ mà!" Lục Bân kiên trì khuyên nhủ, cuối cùng còn liếc phần bụng dưới phồng lên của anh.
Vắt áo khoác lên cánh tay để che giấu chỗ đáng sợ kia, Lôi Đình lạnh lùng nói, “Tôi tự biết" rồi nhanh chóng rời đi. Văn phòng Khúc Tĩnh giờ không có người, mượn tạm một lúc vậy.
Lục Bân lắc đầu nhìn bóng lưng cứng đờ của nhị thiếu gia, đẩy cửa vào, nhìn thiếu niên nằm trên giường bệnh, ánh mắt trong suốt, biểu cảm ngây thơ, anh lại yên lặng đốt nến cho nhị thiếu gia.
Một tuần trôi qua rất nhanh, thấy thiếu niên không còn hay kêu đau nữa, làn da bên ngoài phần bó bột đã hết sưng, nhìn giống hệt người bình thường, Khúc Tĩnh cảm thấy rất ngạc nhiên. Ông chụp CT cho thiếu niên, phát hiện tình trạng phần xương gãy, mạch máu và gân phát triển rất tốt, nhanh hơn người bình thường đến ba bốn lần. Tuy tình trạng này rất hiếm khi gặp, nhưng cũng không phải không có, Lôi Đình chính là một ví dụ tiêu biểu, vậy nên Khúc Tĩnh cũng không để trong lòng.
“Với tốc độ này, hai tháng nữa là có thể dỡ bột, phẫu thuật lần hai rồi. Sau khi lấy tấm thép ra, tôi sẽ xây dựng kế hoạch tập luyện phục hồi chức năng, cậu phải đốc thúc cậu bé chăm chỉ làm. Lại nói, thể chất đứa bé này giống cậu, có khả năng tự lành rất tốt, tình trạng có lẽ sẽ không nghiêm trọng như chúng ta dự đoán lúc trước. Đúng là – Không phải người một nhà thì không vào chung một cửa!" Khúc Tĩnh cười đùa.
Khuôn mặt lạnh lùng của Lôi Đình cuối cùng cũng lộ ra chút dịu dàng, im lặng một lát mới lo lắng nói, “Tôi còn chưa nói cho Tiểu Vũ biết tình trạng thật sự của cậu bé, giờ lại khó mở lời lắm. Cậu bé vẫn muốn làm bác sĩ, nếu không có hai tay linh hoạt, liệu có gây ảnh hưởng gì đến ước mơ của cậu bé không?"
“Chưa chắc, bác sĩ có rất nhiều kiểu, hai tay linh hoạt là tính mạng của bác sĩ ngoại khoa, nhưng đối với các bác sĩ khoa khác thì còn tùy. Kỳ thật cậu bé còn rất nhiều lựa chọn." Khúc Tĩnh khoát tay.
“Vậy có thể nhờ chú khuyên cậu bé được không?" Lôi Đình thận trọng nhờ cậy.
“Cậu không nói tôi cũng làm. Cậu bé đúng là một đứa trẻ ngoan!" Khúc Tĩnh thở dài.
Cùng lúc đó, trong phòng bệnh, Hàn Trác Vũ nửa nằm trên giường, mặt không cảm xúc xem tivi. Lôi Sâm đi nhà trẻ, Lục Bân đang qua doanh trại làm thủ tục chuyển nơi công tác cho mình và nhị thiếu gia.
9527 lúng túng nửa ngày, cuối cùng do dự mở miệng, “Kí chủ, cậu có muốn nghe tín hiệu cầu cứu trong bệnh viện không?" Vì sợ quấy rầy kí chủ dưỡng thương, nó đã tắt tín hiệu rồi. Nhưng nhiều ngày nghe tin hiệu như vậy, nó rất rung động, cảm thấy kí chủ hẳn nên nghe.
Hàn Trác Vũ giờ mới nhận ra đầu mình gần đây yên tĩnh đến kỳ lạ, không chút nghĩ ngợi gật đầu đồng ý.
“Xin kí chủ hãy chuẩn bị tinh thần, hít một hơi thật sâu!" 9527 nghiêm túc cảnh cáo.
Hàn Trác Vũ chậm rãi hít sâu.
“Tôi chuẩn bị bật này! 3, 2, 1…"
Yếu ớt, kịch liệt, chậm rãi, dồn dập, nhẹ nhàng, cao vút… Đủ loại âm thanh hóa thành biển sóng âm ào tới, khiến thiếu niên đầu đau như nứt ra. Nếu không phải 9527 kịp thời truyền chính năng lượng cho cậu, chỉ e cậu đã ngất xỉu rồi.
“Rất giống địa ngục đúng không?" 9527 tắt tiếng tít tít đi, chỉ để tiếng kêu cứu mãnh liệt phát ra. Nam, nữ, già, trẻ… Ai nấy đều khàn hết cả giọng, gần như điên cuồng. Đây là vùng biển tuyệt vọng…
“Sao lại như vậy?" Thiếu niên yếu ớt nhắm mắt lại.
“Người đến bệnh viện ai cũng muốn được cứu. Tôi muốn cho kí chủ cảm nhận xem nghề bác sĩ vĩ đại đến như thế nào." 9527 nghiêm túc mở miệng, “Kí chủ, muốn đến gặp bọn họ không?"
Thiếu niên im lặng hồi lâu, cuối cùng gật đầu đồng ý. Cậu bò xuống giường, đi dép lê, bám theo vách tường hành lang mà đi, đầu cúi thấp, không đối mặt với bất kỳ ai. Nói thật, giờ cậu rất khó chịu.
“Tiểu Vũ, ra ngoài đi dạo à?" Một y tá mỉm cười chào hỏi.
“Tiểu Vũ, chú có ít táo này, cháu cầm mấy quả về mà ăn." Một người bệnh hô to, lúc sực nhớ ra thì xoa xoa đầu mình, “Haiz, chú nghĩ gì vậy chứ! Cháu đi trước đi, lát chú sẽ bảo Lục Bân mang qua cho cháu!"
“Tiểu Vũ đừng đi xa quá, lát chú cháu lại không tìm thấy!" Bác sĩ trưởng cười nhắc nhở.
Thiếu niên là vật biểu tượng của tầng này, không ai không biết.
Theo từng câu chào hỏi quan tâm, chính năng lượng không ngừng chảy vào trong cơ thể gầy gò của thiếu niên, cậu cảm giác tay chân lạnh như băng đang nóng lên, cảm giác buồn bực trong lòng cũng từng chút biến mất. Lúc này, cậu chợt nghĩ tới lời chú Lôi nói – Thế giới này không chỉ có cháu, mà còn có rất nhiều người nhiệt tình tốt bụng. Hiện giờ, cậu cảm nhận được rất rõ ràng thế giới rộng lớn tốt đẹp này, hơn nữa còn nhận ra, bước ra ngoài không khó khăn như cậu nghĩ.
Cậu chậm rãi ngẩng đầu, đối mặt với người qua lại, tuy trên mặt không có cảm xúc gì, nhưng đôi mắt trong trẻo lại bộc lộ niềm biết ơn vô hạn. Đối mặt với ánh mắt hồn nhiên như vậy, liệu có ai không thích? Vì vậy, chính năng lượng chảy vào người thiếu niên lại càng nhiều.
9527 vui mừng nhảy nhót, quyết định phải mau chóng tăng độ thánh khiết của kí chủ lên tối đa.
“Phía trước là tầng có những người tín hiệu kêu cứu mãnh liệt nhất, kí chủ phải chuẩn bị tinh thần đấy!" 9527 nhắc nhở.
Thiếu niên hít sâu, dùng nhân đá nhẹ cửa phòng khép hờ. Đây là một phòng bệnh bình thường, giường bệnh ngoài vẫn trống, giường trong thì có một người đàn ông trung niên đang nằm. Quần ông xắn cao, để lộ chân trái be bét máu, không khí tràn ngập mùi hôi thối, đi đến gần còn có thể thấy rõ giòi bọ nhúc nhích trong phần thịt thối trên chân ông ta, khung cảnh rất đáng sợ.
Hàn Trác Vũ trợn to mắt, lộ ra biểu cảm sợ hãi.
Nghe thấy tiếng mở cửa, người đàn ông nghiêng đầu nhìn qua, gương mặt vặn vẹo tràn đầy đau đớn. Vợ ông ta mắt sáng rực, phát hiện người tới không phải bác sĩ, ánh mắt lại ảm đạm, lễ phép chào hỏi, “Cậu bé đẹp trai, cháu đến tìm người à? Giường 33 không có ai cả, cháu hỏi y tá thử xem."
Hàn Trác Vũ mặt không biểu tình lùi ra sau, ánh mắt lại không cách nào rời khỏi phần đùi hư thối của người đàn ông. Tiếng kêu cứu tuyệt vọng của ông khiến đầu cậu đau như muốn nứt. Cậu biết rõ ông ta rất cần giúp đỡ, cực kỳ cần, lại chẳng có cách nào. Đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác bất lực.
“Hóa ra cháu ở đây." Khúc Tĩnh bỗng nhiên xuất hiện ở cửa.
Hàn Trác Vũ mắt sáng ngời, chờ mong nói, “Giúp chú ấy đi!" Nếu là tiến sĩ Khúc, chắc hẳn sẽ có cách đúng không?
“Chính năng lượng này để tôi để dành, kí chủ mà cần thì đòi Đại Chính Tiểu Chính ấy. Dù sao bọn họ có rất nhiều chính năng lượng. Đây là chỗ tốt của việc tìm được bạn đời thích hợp đấy." 9527 thỏa mãn nói.
“Chú Lôi là người thân, không phải bạn đời." Hàn Trác Vũ bất đắc dĩ phản bác.
“Được rồi, cậu muốn nói sao thì nói." 9527 không thèm để ý phất tay.
Hàn Trác Vũ mím môi, kìm nén cảm xúc khác lạ trong lòng.
Lôi Đình ra ngoài tiễn khách.
Lục Bân thấy trán thiếu niên ướt mồ hôi, thuận tay lấy chậu nước ấm, vò khăn, lau mặt lau tay lau cổ cho cậu, khi đang cởi cúc áo, lại bị Lôi Đình đẩy cửa bước vào cắt ngang, “Cậu định làm gì thế?" Ánh mắt anh sắc bén như một con mãnh thú đang săn mồi.
“Lau, lau người cho Tiểu Vũ." Lục Bân sợ hết hồn, cảm thấy tay mình đang để bên cổ áo thiếu niên như bị nhị thiếu gia chém đứt.
“Về sau việc này không cần cậu làm, đi ra ngoài đi." Lôi Đình bước nhanh tới, giành khăn.
“A!" Lục Bân đi như chạy ra khỏi phòng.
Lôi Đình mặt không cảm xúc, cởi từng cúc áo trước ngực thiếu niên, lồng ngực trắng nõn mềm mại cùng xương quai xanh xinh đẹp gần như đã cướp đoạt toàn bộ hô hấp của anh. Khi hai điểm hồng nhạt cũng như ẩn như hiện, anh cúi đầu nhìn con trai đang đứng cạnh mình, mở to mắt nhìn, trầm giọng ra lệnh, “Con cũng ra ngoài đi."
Lôi Sâm làm bộ như mình không nghe thấy, nhìn chằm chằm anh trai.
Gân xanh trên trán Lôi Đình giật giật, nhìn về phía thiếu niên lại dịu dàng nói, “Tiểu Vũ, bảo thằng bé ra ngoài đi."
Hàn Trác Vũ nghiêng đầu, hoang mang nhìn chú Lôi không hiểu sao, nhưng vẫn không hỏi gì, nói với bé con, “Tiểu Sâm ra ngoài đi, ngoan nào."
Lôi Sâm mặt không cảm xúc gật đầu, ngoan ngoãn đi ra ngoài.
“Vẫn là cháu có cách." Giọng Lôi Đình khàn khàn trầm thấp, khẽ hít sâu, tiếp tục cởi những cúc áo còn lại.
Cơ thể của thiếu niên đã qua hai lần cải tạo, gần như đã đạt tới trạng thái hoàn mỹ, lúc mặc quần áo thì nhìn có vẻ gầy, nhưng khi cởi ra, phần xương quai xanh thanh thoát nhấp nhô, cơ bắp trắng nõn mà vẫn khỏe mạnh, hai điểm hồng hồng trước ngực nhô lên, phần bụng phẳng lì không mỡ thừa, xương chậu ẩn giấu dưới quần, tất cả đều đang im lặng quyến rũ người.
Đây là một cơ thể xinh đẹp đến mức có thể khiến người mất đi lý trí, huống gì Lôi Đình còn cất giấu tình cảm đặc biệt trong lòng. Anh ngừng thở, thoáng lùi một bước, dùng sức kéo cổ áo mình ra. Dường như cảm thấy làm vậy cũng không đủ để hạ nhiệt độ trong cơ thể, anh dứt khoát cởi áo khoác, mặt không cảm xúc, đôi mắt nhìn chằm chằm thiếu niên lại trở nên sâu hun hút.
Điều hòa phả ra từng luồng hơi lạnh, cơ thể thiếu niên khẽ run rẩy, hai điểm hồng nhạt cũng chậm rãi đứng thẳng.
Lôi Đình che giấu hai mắt giăng đầy tơ máu, nhanh chóng lau người cho thiếu niên. Anh vẫn đánh giá mình quá cao, sau khi nhận ra tình cảm của mình, chỉ nhìn đối phương trong trạng thái nửa kín nửa hở thôi, ngọn lửa bùng lên trong người anh đã gần như thiêu đốt toàn bộ lý trí của anh. Nhất định phải kiên nhẫn, không được dọa Tiểu Vũ, ít nhất phải đợi một năm nữa. Anh không ngừng tự nhủ như vậy, động tác dồn dập lúc này mới bình tĩnh lại.
A ~ Không biết đụng vào đâu, thiếu niên khẽ rên lên, đôi mắt ướt sũng ngước nhìn, hai gò má ửng hồng, nhìn còn mê người hơn cả dâu tây.
Cổ họng Lôi Đình giật giật, khi anh mở miệng, giọng anh khàn đến đáng ngạc nhiên, “Tiểu Vũ, cháu sao vậy? Đau ở đâu à?"
Hai má thiếu niên đỏ hơn, gần như sắp chảy nước, môi khép mở vài lần mới thấp giọng nói, “Cháu, cháu muốn đi vệ sinh."
Lôi Đình im lặng nửa ngày, cuối cùng giọng khàn khàn nói, “Cháu chờ một lát."
Thiếu niên vừa mới tiêm thuốc chống viêm, đi vệ sinh chỉ có thể dùng bô. Lôi Đình vươn tay cởi chun quần thiếu niên, biểu cảm rất trấn định, hô hấp lại dồn dập. Sau một hồi, chun quần rốt cuộc tháo xong, chỗ kia của thiếu niên bại lộ hoàn toàn trước mặt anh, màu phấn hồng đáng yêu, lông thưa thớt, không thể nào che giấu được hình dạng tinh xảo của nó, khiến Lôi Đình miệng đắng lưỡi khô, bên dưới nóng bừng. Anh chưa bao giờ ngờ tới khả năng tự chủ của mình lại kém như vậy.
Nắm lấy vật mềm nhũn kia, nhắm miệng bô, anh ra vẻ bình tĩnh nói, “Đi vệ sinh đi."
Hàn Trác Vũ mới đầu còn rất ngại ngùng, nhưng nghĩ đến mình và chú Lôi đều là đàn ông liền bình tĩnh trở lại, xả hết nước ra, sau đó thoải mái thở phào một hơi.
Mắt Lôi Đình tối sầm, nhanh chóng buộc lại chun quần và cài cúc áo cho thiếu niên, đẩy cửa gọi Lục Bân và con trai.
“Hai người để ý Tiểu Vũ một lát, tôi sẽ quay lại ngay thôi." Anh dùng sức kéo cổ áo ra, mắt đỏ bừng chứa đựng bao sắc thái tình dục.
“Nhị, nhị thiếu gia, anh bình tĩnh chút, Tiểu Vũ còn nhỏ mà!" Lục Bân kiên trì khuyên nhủ, cuối cùng còn liếc phần bụng dưới phồng lên của anh.
Vắt áo khoác lên cánh tay để che giấu chỗ đáng sợ kia, Lôi Đình lạnh lùng nói, “Tôi tự biết" rồi nhanh chóng rời đi. Văn phòng Khúc Tĩnh giờ không có người, mượn tạm một lúc vậy.
Lục Bân lắc đầu nhìn bóng lưng cứng đờ của nhị thiếu gia, đẩy cửa vào, nhìn thiếu niên nằm trên giường bệnh, ánh mắt trong suốt, biểu cảm ngây thơ, anh lại yên lặng đốt nến cho nhị thiếu gia.
Một tuần trôi qua rất nhanh, thấy thiếu niên không còn hay kêu đau nữa, làn da bên ngoài phần bó bột đã hết sưng, nhìn giống hệt người bình thường, Khúc Tĩnh cảm thấy rất ngạc nhiên. Ông chụp CT cho thiếu niên, phát hiện tình trạng phần xương gãy, mạch máu và gân phát triển rất tốt, nhanh hơn người bình thường đến ba bốn lần. Tuy tình trạng này rất hiếm khi gặp, nhưng cũng không phải không có, Lôi Đình chính là một ví dụ tiêu biểu, vậy nên Khúc Tĩnh cũng không để trong lòng.
“Với tốc độ này, hai tháng nữa là có thể dỡ bột, phẫu thuật lần hai rồi. Sau khi lấy tấm thép ra, tôi sẽ xây dựng kế hoạch tập luyện phục hồi chức năng, cậu phải đốc thúc cậu bé chăm chỉ làm. Lại nói, thể chất đứa bé này giống cậu, có khả năng tự lành rất tốt, tình trạng có lẽ sẽ không nghiêm trọng như chúng ta dự đoán lúc trước. Đúng là – Không phải người một nhà thì không vào chung một cửa!" Khúc Tĩnh cười đùa.
Khuôn mặt lạnh lùng của Lôi Đình cuối cùng cũng lộ ra chút dịu dàng, im lặng một lát mới lo lắng nói, “Tôi còn chưa nói cho Tiểu Vũ biết tình trạng thật sự của cậu bé, giờ lại khó mở lời lắm. Cậu bé vẫn muốn làm bác sĩ, nếu không có hai tay linh hoạt, liệu có gây ảnh hưởng gì đến ước mơ của cậu bé không?"
“Chưa chắc, bác sĩ có rất nhiều kiểu, hai tay linh hoạt là tính mạng của bác sĩ ngoại khoa, nhưng đối với các bác sĩ khoa khác thì còn tùy. Kỳ thật cậu bé còn rất nhiều lựa chọn." Khúc Tĩnh khoát tay.
“Vậy có thể nhờ chú khuyên cậu bé được không?" Lôi Đình thận trọng nhờ cậy.
“Cậu không nói tôi cũng làm. Cậu bé đúng là một đứa trẻ ngoan!" Khúc Tĩnh thở dài.
Cùng lúc đó, trong phòng bệnh, Hàn Trác Vũ nửa nằm trên giường, mặt không cảm xúc xem tivi. Lôi Sâm đi nhà trẻ, Lục Bân đang qua doanh trại làm thủ tục chuyển nơi công tác cho mình và nhị thiếu gia.
9527 lúng túng nửa ngày, cuối cùng do dự mở miệng, “Kí chủ, cậu có muốn nghe tín hiệu cầu cứu trong bệnh viện không?" Vì sợ quấy rầy kí chủ dưỡng thương, nó đã tắt tín hiệu rồi. Nhưng nhiều ngày nghe tin hiệu như vậy, nó rất rung động, cảm thấy kí chủ hẳn nên nghe.
Hàn Trác Vũ giờ mới nhận ra đầu mình gần đây yên tĩnh đến kỳ lạ, không chút nghĩ ngợi gật đầu đồng ý.
“Xin kí chủ hãy chuẩn bị tinh thần, hít một hơi thật sâu!" 9527 nghiêm túc cảnh cáo.
Hàn Trác Vũ chậm rãi hít sâu.
“Tôi chuẩn bị bật này! 3, 2, 1…"
Yếu ớt, kịch liệt, chậm rãi, dồn dập, nhẹ nhàng, cao vút… Đủ loại âm thanh hóa thành biển sóng âm ào tới, khiến thiếu niên đầu đau như nứt ra. Nếu không phải 9527 kịp thời truyền chính năng lượng cho cậu, chỉ e cậu đã ngất xỉu rồi.
“Rất giống địa ngục đúng không?" 9527 tắt tiếng tít tít đi, chỉ để tiếng kêu cứu mãnh liệt phát ra. Nam, nữ, già, trẻ… Ai nấy đều khàn hết cả giọng, gần như điên cuồng. Đây là vùng biển tuyệt vọng…
“Sao lại như vậy?" Thiếu niên yếu ớt nhắm mắt lại.
“Người đến bệnh viện ai cũng muốn được cứu. Tôi muốn cho kí chủ cảm nhận xem nghề bác sĩ vĩ đại đến như thế nào." 9527 nghiêm túc mở miệng, “Kí chủ, muốn đến gặp bọn họ không?"
Thiếu niên im lặng hồi lâu, cuối cùng gật đầu đồng ý. Cậu bò xuống giường, đi dép lê, bám theo vách tường hành lang mà đi, đầu cúi thấp, không đối mặt với bất kỳ ai. Nói thật, giờ cậu rất khó chịu.
“Tiểu Vũ, ra ngoài đi dạo à?" Một y tá mỉm cười chào hỏi.
“Tiểu Vũ, chú có ít táo này, cháu cầm mấy quả về mà ăn." Một người bệnh hô to, lúc sực nhớ ra thì xoa xoa đầu mình, “Haiz, chú nghĩ gì vậy chứ! Cháu đi trước đi, lát chú sẽ bảo Lục Bân mang qua cho cháu!"
“Tiểu Vũ đừng đi xa quá, lát chú cháu lại không tìm thấy!" Bác sĩ trưởng cười nhắc nhở.
Thiếu niên là vật biểu tượng của tầng này, không ai không biết.
Theo từng câu chào hỏi quan tâm, chính năng lượng không ngừng chảy vào trong cơ thể gầy gò của thiếu niên, cậu cảm giác tay chân lạnh như băng đang nóng lên, cảm giác buồn bực trong lòng cũng từng chút biến mất. Lúc này, cậu chợt nghĩ tới lời chú Lôi nói – Thế giới này không chỉ có cháu, mà còn có rất nhiều người nhiệt tình tốt bụng. Hiện giờ, cậu cảm nhận được rất rõ ràng thế giới rộng lớn tốt đẹp này, hơn nữa còn nhận ra, bước ra ngoài không khó khăn như cậu nghĩ.
Cậu chậm rãi ngẩng đầu, đối mặt với người qua lại, tuy trên mặt không có cảm xúc gì, nhưng đôi mắt trong trẻo lại bộc lộ niềm biết ơn vô hạn. Đối mặt với ánh mắt hồn nhiên như vậy, liệu có ai không thích? Vì vậy, chính năng lượng chảy vào người thiếu niên lại càng nhiều.
9527 vui mừng nhảy nhót, quyết định phải mau chóng tăng độ thánh khiết của kí chủ lên tối đa.
“Phía trước là tầng có những người tín hiệu kêu cứu mãnh liệt nhất, kí chủ phải chuẩn bị tinh thần đấy!" 9527 nhắc nhở.
Thiếu niên hít sâu, dùng nhân đá nhẹ cửa phòng khép hờ. Đây là một phòng bệnh bình thường, giường bệnh ngoài vẫn trống, giường trong thì có một người đàn ông trung niên đang nằm. Quần ông xắn cao, để lộ chân trái be bét máu, không khí tràn ngập mùi hôi thối, đi đến gần còn có thể thấy rõ giòi bọ nhúc nhích trong phần thịt thối trên chân ông ta, khung cảnh rất đáng sợ.
Hàn Trác Vũ trợn to mắt, lộ ra biểu cảm sợ hãi.
Nghe thấy tiếng mở cửa, người đàn ông nghiêng đầu nhìn qua, gương mặt vặn vẹo tràn đầy đau đớn. Vợ ông ta mắt sáng rực, phát hiện người tới không phải bác sĩ, ánh mắt lại ảm đạm, lễ phép chào hỏi, “Cậu bé đẹp trai, cháu đến tìm người à? Giường 33 không có ai cả, cháu hỏi y tá thử xem."
Hàn Trác Vũ mặt không biểu tình lùi ra sau, ánh mắt lại không cách nào rời khỏi phần đùi hư thối của người đàn ông. Tiếng kêu cứu tuyệt vọng của ông khiến đầu cậu đau như muốn nứt. Cậu biết rõ ông ta rất cần giúp đỡ, cực kỳ cần, lại chẳng có cách nào. Đây là lần đầu tiên cậu có cảm giác bất lực.
“Hóa ra cháu ở đây." Khúc Tĩnh bỗng nhiên xuất hiện ở cửa.
Hàn Trác Vũ mắt sáng ngời, chờ mong nói, “Giúp chú ấy đi!" Nếu là tiến sĩ Khúc, chắc hẳn sẽ có cách đúng không?
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc