Lôi Phong Hệ Thống
Chương 27
An Quốc Nhân ra sức tìm kiếm chủ đề mà Lôi Đình có thể cảm thấy hứng thú, đáng tiếc, đối phương không chút hứng thú với ông, anh chỉ quan tâm đến hai đứa trẻ ngồi cạnh.
Hàn Trác Vũ đang ngồi tập trung ăn cơm, động tác có quy luật vô cùng, cứ một đũa rau lại một ngụm cơm, cẩn thận nhai nuốt, một miếng thịt lại một ngụm cơm, cẩn thận nhai nuốt, tuy trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng đôi mắt đen láy lại tỏa ra sự thỏa mãn.
Lôi Đình liên tiếp liếc cậu, trong mắt tràn đầy vui vẻ. Nhìn đứa nhỏ này ăn cơm vui vẻ như vậy, người khác ăn cũng thấy ngon hơn hẳn.
Bé con nghiêng đầu nhìn từng hành động của anh trai, cuối cùng lại nhìn về phía đĩa của mình, cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Bé chọc chọc bát cơm, khuôn mặt nho nhỏ nhăn lại, nhìn có chút ngốc.
“Tít tít tít…" Hệ thống thông báo bé con cần trợ giúp.
Hàn Trác Vũ dừng ăn uống, nghiêng đầu nhìn bé con, lại nhìn đĩa trước mặt bé chỉ toàn rau, liền gắp mấy miếng thịt từ đĩa mình sang.
Lôi Đình đang định mở miệng ngăn cản, kỳ tích bỗng xảy ra, bé con gắp thịt, chậm rãi bỏ vào miệng, cẩn thận cắn một cái.
Lôi Đình bất giác ngừng thở, cẩn thận nhìn biểu cảm của con trai.
Nhai thêm mấy miếng, bé con bắt đầu nhíu mày, sau đó nhổ vào bát.
Lôi Đình thở dài, cố nén thất vọng rót nước cho con trai.
Hàn Trác Vũ nhíu mày, dùng ánh mắt khiển trách nhìn chằm chằm bé con. Tiết kiệm lương thực là quang vinh, lãng phí lương thực là đáng xấu hổ! Cậu đã bị 9527 tẩy não thành công, đương nhiên không thích nhìn thấy cảnh này. Nếu là người khác, cậu sẽ không quan tâm, nhưng trong lòng cậu, bé con không phải người khác.
Bé con nhận được ánh mắt trách móc của cậu, bả vai rụt lại, khẽ cúi đầu, lát sau lại ngước lên liếc một cái, uể oải phát hiện cậu vẫn còn tức giận!
Uống một hớp nước đẩy trôi vị kỳ lạ trong miệng, bé con lại gắp miếng thịt có dấu răng nho nhỏ lên, dũng cảm bỏ vào trong miệng, nhanh chóng nhai rồi nuốt xuống, sau đó ngửa đầu nhe răng với anh trai, tỏ vẻ mình đã biết sửa sai.
Hàn Trác Vũ dùng sức xoa đầu bé, mặt không biểu tình khen ngợi, “Ngoan!"
Lôi Đình cảm thấy mắt mình nóng bừng. Anh nhắm mắt lại, cố kiềm chế tâm trạng kích động, gắp đầy gà, heo, bò, cá chất đầy đĩa con trai, như sắp rớt xuống đến nơi.
Đúng lúc đó, thông báo của hệ thống vang lên, “Đinh ~ Nhận được 30 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!"
“A? A a a? Kí chủ, cậu làm gì vậy?" 9527 vò đầu. Đồng chí Đại Chính nhất định là bị thương ở đâu đó nên chính năng lượng bị tràn ra! Nhất định là như vậy!
“Tôi cũng không biết." Hàn Trác Vũ nghiêng đầu, nghi hoặc liếc người đàn ông một cái, phát hiện anh cũng đang dùng ánh mắt dịu dàng nhìn mình, vội vàng cúi đầu ăn cơm.
“Ăn nhiều đồ ăn vào, hai đứa đều gầy quá, phải bồi bổ thêm." Lôi Đình hận không thể gắp toàn bộ đồ ăn vào miệng hai người, nhanh chóng nuôi hai người đến béo mập.
Thấy con trai bắt chước hành động của thiếu niên, một đũa rau một ngụm cơm trắng, một miếng thịt một ngụm cơm trắng, ăn ngon lành vô cùng, anh không thể nào kìm nổi nụ cười trên gương mặt mình nữa. Quả nhiên giữ thiếu niên bên người con mình là quyết định rất chính xác.
An Quốc Nhân mấy lần há miệng đều không biết nói gì, chỉ đành phải quay sang gắp thức ăn cho vợ và con nhỏ để che giấu sự xấu hổ. Nhìn như vậy, chẳng khác nào Hàn Trác Vũ cùng Lôi Đình, Lôi Sâm mới là người một nhà.
Sau khi ăn xong, sáu người chia nhau lên hai xe ra về. Lôi Đình ngồi ở ghế lái phụ, quan sát hai đứa trẻ ngồi sau qua kính chiếu hậu.
Lôi Sâm đang cầm bàn tay trắng nõn của thiếu niên lật qua lật lại xem, còn chủ động đặt tay lên trán miếng, miệng phát ra âm thanh ‘rẹt rẹt’ như tiếng dòng điện chạy. Hàn Trác Vũ mặt không biểu tình búng nhẹ lên trán bé, thu tay về. Lôi Sâm kiên nhẫn bắt lấy tay cậu, tiếp tục đặt lên trán, miệng vẫn kêu ‘rẹt rẹt’.
Lôi Đình không biết rõ, tưởng rằng một lớn một nhỏ đang chơi trò chơi, vội vàng đưa tay lên che miệng, đề phòng mình cười thành tiếng. Anh chưa bao giờ thấy con mình hoạt bát hiếu động như vậy, cảm thấy mình thỏa mãn vô cùng.
“Đinh ~ Nhận được 30 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!"
“Tôi làm gì à?" Hàn Trác Vũ nghiêng đầu.
“Đồng chí Đại Chính bị thương ở đâu rồi, vậy nên chính năng lượng đang chảy ra ngoài. Chúng ta mặc kệ anh ta, mau xem đồng chí Tiểu Chính đi, bé đang yêu cầu chúng ta phóng điện, nếu tôi không hiểu nhầm ý bé." 9527 hận không thể dùng gậy đánh ngất bé con nghịch ngợm này. Điện của hệ thống này mà có thể tùy tiện phóng ra như vậy à?
“Làm sao bây giờ?" Hàn Trác Vũ vô số lần thu tay lại, lại vô số lần bị đứa trẻ nghịch ngợm kia cầm lấy đặt lên trán, khuôn mặt cứng đờ của cậu có chút rạn nứt. Sự cố chấp của người mắc bệnh tự kỷ quả nhiên không thể khinh thường!
“Khụ, được rồi, phóng ít điện chơi với bé cũng được." 9527 còn lâu mới thừa nhận nó đã mềm nhũn trước hành động đáng yêu của đồng chí Tiểu Chính.
Hàn Trác Vũ gật đầu, vươn ngón tay chạm nhẹ vào trán Tiểu Chính. Dòng điện yếu ớt phát ra, khi chạy vào người thì không hề đau, ngược lại cảm thấy tê tê rất thoải mái. Bé con trợn to hai mắt, ngạc nhiên nhìn anh trai. Đúng là dòng điện này khiến trái tim sắp ngừng đập của bé đập trở lại, giúp bé thoát khỏi cơn ác mộng đáng sợ ấy. Tuy lúc đó, bé rất yếu ớt, nhưng lúc dòng điện chạy qua, bé vẫn nhận ra, bé biết rõ là ai cứu mình, hơn nữa đã khắc ghi suy nghĩ đó vào sâu thẳm trong lòng. Anh trai quả nhiên là siêu nhân, giỏi quá!
“Đinh ~ Nhận được 50 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Sâm!"
“Lúc chúng ta cấp cứu cho bé, bé nhất định nhớ rõ. Vậy nên 50 điểm này là tặng tôi đúng không?" Giọng 9527 rất kỳ lạ, như thể đang kìm chế cảm xúc nào đó.
“Vốn là của cậu mà." Hàn Trác Vũ nói.
“Kí chủ, 9527 vui quá. Lúc trước tôi chỉ coi giá trị cảm ơn là số liệu, nhưng kỳ thật chúng không chỉ đơn giản giúp thôi tăng cấp. Kí chủ, vì giờ phút xúc động này, chúng ta nhất định phải tiến hành đến cùng sự nghiệp vì nhân dân phục vụ!" 9527 nhiệt huyết sôi trào.
Hàn Trác Vũ xoa đầu bé con, khóe miệng khẽ cong lên, lại nhanh chóng khôi phục mặt không biểu tình.
Lôi Đình mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ, trong lòng thỏa mãn vô cùng.
Xe chậm rãi rẽ vào tòa nhà Chính phủ, dừng ở bãi đỗ xe khu D. Lôi Sâm dường như nhận ra điều gì, lập tức nắm chặt tay anh trai, chân nhỏ quấn quanh eo anh trai, chẳng khác gì gấu koala.
Hàn Trác Vũ nghiêm mặt gỡ bé ra, một giây sau lại bị quấn chặt, lại gỡ, lại quấn… Hai đứa nhỏ cứ giằng co một hồi như vậy.
Lôi Đình sớm đã xuống xe, đứng tựa vào cửa xe nhìn hai người, không hề có ý định ngăn hai người lại, trên mặt còn nở nụ cười hạnh phúc. Nếu không phải sợ cắt ngang hai người, anh rất muốn cười thành tiếng. Hai mắt con trai mình đang sáng rực, tình cảm tràn ngập trong đôi mắt ấy còn chói mắt hơn sao trên trời đêm, khiến Lôi Đình nhìn mãi không chán.
Anh đã từng vô số lần hy vọng đôi mắt trống rỗng ấy có thể phản chiếu thế giới này, sau đó lại vô số lần rơi vào thất vọng… Nhưng mà việc anh không làm được, thiếu niên lại làm được. Hai đứa trẻ cùng cô đơn gặp được nhau trong tình huống đặc biệt như vậy, đây có lẽ là thượng đế sắp xếp.
Lôi Đình cũng không phải người cảm tính, nhưng hiện tại anh có chút không kiềm chế được cảm xúc, quay đầu sang một bên, thở phào nhẹ nhõm, âm thầm lau hết nước mắt trong hốc mắt.
“Đinh ~ Nhận được 20 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!"
Thông báo của hệ thống vang lên không hề khiến thiếu niên chú ý, cậu còn đang bận kéo bé con ra khỏi người mình.
An Quốc Nhân cùng Lôi Lệ Trân thấy Hàn Trác Vũ mãi không xuống xe, định tới hỏi thăm.
Ánh mắt uy nghiêm của Lôi Đình đảo qua, ngăn lại động tác của bọn họ.
Lôi Sâm mới bốn tuổi, nào phải đối thủ của anh trai, giằng co được 10 phút thì hết sức, nước mắt lưng tròng ngồi trong xe.
Hàn Trác Vũ xoa xoa trán bé, lạnh lùng nhấc chân định đi, lại bị Lôi Đình xoay người ngồi vào đẩy vào góc. Giờ muốn đi cũng không đi được nữa rồi.
“Tiểu Vũ, chú muốn nhờ cháu giúp một việc." Lôi Đình cười dịu dàng, ra tư thế chuẩn bị đàm phán.
Hàn Trác Vũ cúi đầu, rụt vai, kéo bé con ôm ra trước người. Tuy không sợ hãi người đàn ông này như ban đầu, nhưng ở gần anh như vậy, cậu vẫn cảm thấy rất bất an.
Bé con đã nghỉ ngơi xong, lập tức dùng cả tay và chân quấn lấy cậu.
Gương mặt không cảm xúc của thiếu niên bắt đầu rạn nứt, Lôi Đình lại bật cười. Khó khăn lắm mới ngừng cười, anh nhìn thẳng vào mắt thiếu niên, dùng giọng chân thành nhất cầu khẩn, “Chú muốn nhờ cháu ở lại làm bạn với Tiểu Sâm. Chú không định dẫn bé quay trở lại thủ đô, vì bé bị bắt cóc ở đấy, dẫn bé về sẽ khiến bé nhớ lại những điều không vui. Chú xin nghỉ dài hạn một tháng, hy vọng có thể ở bên bé vượt qua khó khăn này. Nhưng nói thật với cháu, chú không phải là một người bố có trách nhiệm. Từ lúc bé sinh ra đến giờ, thời gian chú ở bên bé rất ít, bé rơi vào tình trạng này, trách nhiệm của người bố này là lớn nhất, cũng vì chú, bé mới bị bắt cóc…"
Cảm giác giọng mình run run, Lôi Đình dừng lại một lát, tiếp tục nói, “Nhìn bé đêm nào cũng giật mình tỉnh lại giữa cơn ác mộng, sau đó chỉ có thể tiếp tục ngủ sau khi bị thôi miên; nhìn bé càng ngày càng gầy, ánh mắt càng ngày càng u ám, người làm bố như chú sốt ruột vô cùng, nhưng lại bất lực. Sự an ủi của chú, khuyên nhủ của chú, quan tâm của chú, bé đều không nghe vào tai, vì bé đã đóng cánh cửa nội tâm của mình, không cho chú vào. Nhưng những điều chú không làm được, cháu lại làm được…"
Lôi Đình mỉm cười, định xoa đầu thiếu niên rồi lại vội vàng dừng lại. Thiếu chút nữa anh quên mất, thiếu niên cũng giống con trai mình, không thích đụng chạm.
“Đinh ~ Nhận được 10 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!"
“Đồng chí Đại Chính rất có thành ý, chúng ta giúp anh ta đi! Đồng chí Tiểu Chính đáng yêu như vậy, cậu nhẫn tâm thấy bé buồn sao?" 9527 cảm thấy đẩy kí chủ đến bên Đại Chính và Tiểu Chính là một ý kiến rất hay.
Hàn Trác Vũ ngước mắt, nhanh chóng liếc người đàn ông một cái rồi lại cúi đầu.
Ánh mắt Lôi Đình càng thêm dịu dàng, cẩn thận nói, “Nhiều năm như vậy, cháu là người duy nhất có thể tiến vào trong lòng Tiểu Sâm. Mặc kệ hết những thứ khác, chú lấy thân phận người bố xin cháu – Hãy giúp con chú!"
Có lẽ lúc đầu, anh từng định cưỡng ép giữ đứa nhỏ này ở bên con trai mình. Nhưng dần dần, khi càng ngày càng hiểu rõ cậu hơn, đứa bé này không còn là nhân vật trong video nữa, mà là một người sống động. Bên dưới gương mặt không biểu cảm kia, cậu có một trái tim mềm mại hơn bất kỳ ai.
Nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập tình cảm ấy, Lôi Đình không cách nào cưỡng ép cậu làm việc gì, chỉ có thể cho cậu tôn trọng lớn nhất.
“Tít tít tít…" Tín hiệu xin giúp đỡ không ngừng vang lên.
Hàn Trác Vũ mím môi, trong mắt lộ ra sự bối rối.
Lôi Đình im lặng một lát, cưỡng ép kéo con trai ra khỏi lòng thiếu niên, mở cửa xe bước ra, đưa một tờ danh thiếp cho cậu, “Hi vọng cháu không từ chối chú ngay, ít nhất hãy suy nghĩ vài ngày. Đương nhiên, nếu cháu không muốn, chú cũng sẽ không ép. Đây là số điện thoại của chú, nghĩ kỹ thì gọi cho chú. Một lần nữa, chú rất cảm ơn cháu đã cứu Tiểu Sâm."
“Đinh ~ Nhận được 10 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!"
“Lúc đối mặt với cậu, đồng chí Đại Chính lúc nào cũng tràn ngập lòng biết ơn! Đồng chí Đại Chính là đồng chí tốt, kí chủ đồng ý đi!" 9527 lập tức khuyên nhủ. Sắp thăng cấp rồi, vậy nên nguồn chính năng lượng dồi dào như vậy không thể vứt bỏ!
Hàn Trác Vũ xuống xe, không gian rộng lớn giảm bớt sự uy nghiêm của người đàn ông. Cậu khẽ thở ra, xoa xoa bé con đang không ngừng giãy dụa trong lòng người đàn ông, khẽ gật đầu.
Lôi Đình cười dịu dàng, cẩn thận nói, “Cảm ơn! Chiều mai chú sẽ tới đón cháu." Anh biết rõ, khiến người mắc bệnh tự kỷ rời khỏi khu vực an toàn của mình là rất khó. Tâm ý của thiếu niên, anh nhớ kỹ.
“Đinh ~ Nhận được 30 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!"
Hàn Trác Vũ mím môi vụng trộm liếc người đàn ông, tâm trạng hoàn toàn thả lỏng.
Tuy nhìn có vẻ rất đáng sợ, nhưng chú Lôi thật ra là người tốt, cũng là người bố tốt. Cậu hâm mộ nghĩ như vậy.
Hàn Trác Vũ đang ngồi tập trung ăn cơm, động tác có quy luật vô cùng, cứ một đũa rau lại một ngụm cơm, cẩn thận nhai nuốt, một miếng thịt lại một ngụm cơm, cẩn thận nhai nuốt, tuy trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng đôi mắt đen láy lại tỏa ra sự thỏa mãn.
Lôi Đình liên tiếp liếc cậu, trong mắt tràn đầy vui vẻ. Nhìn đứa nhỏ này ăn cơm vui vẻ như vậy, người khác ăn cũng thấy ngon hơn hẳn.
Bé con nghiêng đầu nhìn từng hành động của anh trai, cuối cùng lại nhìn về phía đĩa của mình, cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Bé chọc chọc bát cơm, khuôn mặt nho nhỏ nhăn lại, nhìn có chút ngốc.
“Tít tít tít…" Hệ thống thông báo bé con cần trợ giúp.
Hàn Trác Vũ dừng ăn uống, nghiêng đầu nhìn bé con, lại nhìn đĩa trước mặt bé chỉ toàn rau, liền gắp mấy miếng thịt từ đĩa mình sang.
Lôi Đình đang định mở miệng ngăn cản, kỳ tích bỗng xảy ra, bé con gắp thịt, chậm rãi bỏ vào miệng, cẩn thận cắn một cái.
Lôi Đình bất giác ngừng thở, cẩn thận nhìn biểu cảm của con trai.
Nhai thêm mấy miếng, bé con bắt đầu nhíu mày, sau đó nhổ vào bát.
Lôi Đình thở dài, cố nén thất vọng rót nước cho con trai.
Hàn Trác Vũ nhíu mày, dùng ánh mắt khiển trách nhìn chằm chằm bé con. Tiết kiệm lương thực là quang vinh, lãng phí lương thực là đáng xấu hổ! Cậu đã bị 9527 tẩy não thành công, đương nhiên không thích nhìn thấy cảnh này. Nếu là người khác, cậu sẽ không quan tâm, nhưng trong lòng cậu, bé con không phải người khác.
Bé con nhận được ánh mắt trách móc của cậu, bả vai rụt lại, khẽ cúi đầu, lát sau lại ngước lên liếc một cái, uể oải phát hiện cậu vẫn còn tức giận!
Uống một hớp nước đẩy trôi vị kỳ lạ trong miệng, bé con lại gắp miếng thịt có dấu răng nho nhỏ lên, dũng cảm bỏ vào trong miệng, nhanh chóng nhai rồi nuốt xuống, sau đó ngửa đầu nhe răng với anh trai, tỏ vẻ mình đã biết sửa sai.
Hàn Trác Vũ dùng sức xoa đầu bé, mặt không biểu tình khen ngợi, “Ngoan!"
Lôi Đình cảm thấy mắt mình nóng bừng. Anh nhắm mắt lại, cố kiềm chế tâm trạng kích động, gắp đầy gà, heo, bò, cá chất đầy đĩa con trai, như sắp rớt xuống đến nơi.
Đúng lúc đó, thông báo của hệ thống vang lên, “Đinh ~ Nhận được 30 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!"
“A? A a a? Kí chủ, cậu làm gì vậy?" 9527 vò đầu. Đồng chí Đại Chính nhất định là bị thương ở đâu đó nên chính năng lượng bị tràn ra! Nhất định là như vậy!
“Tôi cũng không biết." Hàn Trác Vũ nghiêng đầu, nghi hoặc liếc người đàn ông một cái, phát hiện anh cũng đang dùng ánh mắt dịu dàng nhìn mình, vội vàng cúi đầu ăn cơm.
“Ăn nhiều đồ ăn vào, hai đứa đều gầy quá, phải bồi bổ thêm." Lôi Đình hận không thể gắp toàn bộ đồ ăn vào miệng hai người, nhanh chóng nuôi hai người đến béo mập.
Thấy con trai bắt chước hành động của thiếu niên, một đũa rau một ngụm cơm trắng, một miếng thịt một ngụm cơm trắng, ăn ngon lành vô cùng, anh không thể nào kìm nổi nụ cười trên gương mặt mình nữa. Quả nhiên giữ thiếu niên bên người con mình là quyết định rất chính xác.
An Quốc Nhân mấy lần há miệng đều không biết nói gì, chỉ đành phải quay sang gắp thức ăn cho vợ và con nhỏ để che giấu sự xấu hổ. Nhìn như vậy, chẳng khác nào Hàn Trác Vũ cùng Lôi Đình, Lôi Sâm mới là người một nhà.
Sau khi ăn xong, sáu người chia nhau lên hai xe ra về. Lôi Đình ngồi ở ghế lái phụ, quan sát hai đứa trẻ ngồi sau qua kính chiếu hậu.
Lôi Sâm đang cầm bàn tay trắng nõn của thiếu niên lật qua lật lại xem, còn chủ động đặt tay lên trán miếng, miệng phát ra âm thanh ‘rẹt rẹt’ như tiếng dòng điện chạy. Hàn Trác Vũ mặt không biểu tình búng nhẹ lên trán bé, thu tay về. Lôi Sâm kiên nhẫn bắt lấy tay cậu, tiếp tục đặt lên trán, miệng vẫn kêu ‘rẹt rẹt’.
Lôi Đình không biết rõ, tưởng rằng một lớn một nhỏ đang chơi trò chơi, vội vàng đưa tay lên che miệng, đề phòng mình cười thành tiếng. Anh chưa bao giờ thấy con mình hoạt bát hiếu động như vậy, cảm thấy mình thỏa mãn vô cùng.
“Đinh ~ Nhận được 30 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!"
“Tôi làm gì à?" Hàn Trác Vũ nghiêng đầu.
“Đồng chí Đại Chính bị thương ở đâu rồi, vậy nên chính năng lượng đang chảy ra ngoài. Chúng ta mặc kệ anh ta, mau xem đồng chí Tiểu Chính đi, bé đang yêu cầu chúng ta phóng điện, nếu tôi không hiểu nhầm ý bé." 9527 hận không thể dùng gậy đánh ngất bé con nghịch ngợm này. Điện của hệ thống này mà có thể tùy tiện phóng ra như vậy à?
“Làm sao bây giờ?" Hàn Trác Vũ vô số lần thu tay lại, lại vô số lần bị đứa trẻ nghịch ngợm kia cầm lấy đặt lên trán, khuôn mặt cứng đờ của cậu có chút rạn nứt. Sự cố chấp của người mắc bệnh tự kỷ quả nhiên không thể khinh thường!
“Khụ, được rồi, phóng ít điện chơi với bé cũng được." 9527 còn lâu mới thừa nhận nó đã mềm nhũn trước hành động đáng yêu của đồng chí Tiểu Chính.
Hàn Trác Vũ gật đầu, vươn ngón tay chạm nhẹ vào trán Tiểu Chính. Dòng điện yếu ớt phát ra, khi chạy vào người thì không hề đau, ngược lại cảm thấy tê tê rất thoải mái. Bé con trợn to hai mắt, ngạc nhiên nhìn anh trai. Đúng là dòng điện này khiến trái tim sắp ngừng đập của bé đập trở lại, giúp bé thoát khỏi cơn ác mộng đáng sợ ấy. Tuy lúc đó, bé rất yếu ớt, nhưng lúc dòng điện chạy qua, bé vẫn nhận ra, bé biết rõ là ai cứu mình, hơn nữa đã khắc ghi suy nghĩ đó vào sâu thẳm trong lòng. Anh trai quả nhiên là siêu nhân, giỏi quá!
“Đinh ~ Nhận được 50 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Sâm!"
“Lúc chúng ta cấp cứu cho bé, bé nhất định nhớ rõ. Vậy nên 50 điểm này là tặng tôi đúng không?" Giọng 9527 rất kỳ lạ, như thể đang kìm chế cảm xúc nào đó.
“Vốn là của cậu mà." Hàn Trác Vũ nói.
“Kí chủ, 9527 vui quá. Lúc trước tôi chỉ coi giá trị cảm ơn là số liệu, nhưng kỳ thật chúng không chỉ đơn giản giúp thôi tăng cấp. Kí chủ, vì giờ phút xúc động này, chúng ta nhất định phải tiến hành đến cùng sự nghiệp vì nhân dân phục vụ!" 9527 nhiệt huyết sôi trào.
Hàn Trác Vũ xoa đầu bé con, khóe miệng khẽ cong lên, lại nhanh chóng khôi phục mặt không biểu tình.
Lôi Đình mỉm cười nhìn hai đứa nhỏ, trong lòng thỏa mãn vô cùng.
Xe chậm rãi rẽ vào tòa nhà Chính phủ, dừng ở bãi đỗ xe khu D. Lôi Sâm dường như nhận ra điều gì, lập tức nắm chặt tay anh trai, chân nhỏ quấn quanh eo anh trai, chẳng khác gì gấu koala.
Hàn Trác Vũ nghiêm mặt gỡ bé ra, một giây sau lại bị quấn chặt, lại gỡ, lại quấn… Hai đứa nhỏ cứ giằng co một hồi như vậy.
Lôi Đình sớm đã xuống xe, đứng tựa vào cửa xe nhìn hai người, không hề có ý định ngăn hai người lại, trên mặt còn nở nụ cười hạnh phúc. Nếu không phải sợ cắt ngang hai người, anh rất muốn cười thành tiếng. Hai mắt con trai mình đang sáng rực, tình cảm tràn ngập trong đôi mắt ấy còn chói mắt hơn sao trên trời đêm, khiến Lôi Đình nhìn mãi không chán.
Anh đã từng vô số lần hy vọng đôi mắt trống rỗng ấy có thể phản chiếu thế giới này, sau đó lại vô số lần rơi vào thất vọng… Nhưng mà việc anh không làm được, thiếu niên lại làm được. Hai đứa trẻ cùng cô đơn gặp được nhau trong tình huống đặc biệt như vậy, đây có lẽ là thượng đế sắp xếp.
Lôi Đình cũng không phải người cảm tính, nhưng hiện tại anh có chút không kiềm chế được cảm xúc, quay đầu sang một bên, thở phào nhẹ nhõm, âm thầm lau hết nước mắt trong hốc mắt.
“Đinh ~ Nhận được 20 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!"
Thông báo của hệ thống vang lên không hề khiến thiếu niên chú ý, cậu còn đang bận kéo bé con ra khỏi người mình.
An Quốc Nhân cùng Lôi Lệ Trân thấy Hàn Trác Vũ mãi không xuống xe, định tới hỏi thăm.
Ánh mắt uy nghiêm của Lôi Đình đảo qua, ngăn lại động tác của bọn họ.
Lôi Sâm mới bốn tuổi, nào phải đối thủ của anh trai, giằng co được 10 phút thì hết sức, nước mắt lưng tròng ngồi trong xe.
Hàn Trác Vũ xoa xoa trán bé, lạnh lùng nhấc chân định đi, lại bị Lôi Đình xoay người ngồi vào đẩy vào góc. Giờ muốn đi cũng không đi được nữa rồi.
“Tiểu Vũ, chú muốn nhờ cháu giúp một việc." Lôi Đình cười dịu dàng, ra tư thế chuẩn bị đàm phán.
Hàn Trác Vũ cúi đầu, rụt vai, kéo bé con ôm ra trước người. Tuy không sợ hãi người đàn ông này như ban đầu, nhưng ở gần anh như vậy, cậu vẫn cảm thấy rất bất an.
Bé con đã nghỉ ngơi xong, lập tức dùng cả tay và chân quấn lấy cậu.
Gương mặt không cảm xúc của thiếu niên bắt đầu rạn nứt, Lôi Đình lại bật cười. Khó khăn lắm mới ngừng cười, anh nhìn thẳng vào mắt thiếu niên, dùng giọng chân thành nhất cầu khẩn, “Chú muốn nhờ cháu ở lại làm bạn với Tiểu Sâm. Chú không định dẫn bé quay trở lại thủ đô, vì bé bị bắt cóc ở đấy, dẫn bé về sẽ khiến bé nhớ lại những điều không vui. Chú xin nghỉ dài hạn một tháng, hy vọng có thể ở bên bé vượt qua khó khăn này. Nhưng nói thật với cháu, chú không phải là một người bố có trách nhiệm. Từ lúc bé sinh ra đến giờ, thời gian chú ở bên bé rất ít, bé rơi vào tình trạng này, trách nhiệm của người bố này là lớn nhất, cũng vì chú, bé mới bị bắt cóc…"
Cảm giác giọng mình run run, Lôi Đình dừng lại một lát, tiếp tục nói, “Nhìn bé đêm nào cũng giật mình tỉnh lại giữa cơn ác mộng, sau đó chỉ có thể tiếp tục ngủ sau khi bị thôi miên; nhìn bé càng ngày càng gầy, ánh mắt càng ngày càng u ám, người làm bố như chú sốt ruột vô cùng, nhưng lại bất lực. Sự an ủi của chú, khuyên nhủ của chú, quan tâm của chú, bé đều không nghe vào tai, vì bé đã đóng cánh cửa nội tâm của mình, không cho chú vào. Nhưng những điều chú không làm được, cháu lại làm được…"
Lôi Đình mỉm cười, định xoa đầu thiếu niên rồi lại vội vàng dừng lại. Thiếu chút nữa anh quên mất, thiếu niên cũng giống con trai mình, không thích đụng chạm.
“Đinh ~ Nhận được 10 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!"
“Đồng chí Đại Chính rất có thành ý, chúng ta giúp anh ta đi! Đồng chí Tiểu Chính đáng yêu như vậy, cậu nhẫn tâm thấy bé buồn sao?" 9527 cảm thấy đẩy kí chủ đến bên Đại Chính và Tiểu Chính là một ý kiến rất hay.
Hàn Trác Vũ ngước mắt, nhanh chóng liếc người đàn ông một cái rồi lại cúi đầu.
Ánh mắt Lôi Đình càng thêm dịu dàng, cẩn thận nói, “Nhiều năm như vậy, cháu là người duy nhất có thể tiến vào trong lòng Tiểu Sâm. Mặc kệ hết những thứ khác, chú lấy thân phận người bố xin cháu – Hãy giúp con chú!"
Có lẽ lúc đầu, anh từng định cưỡng ép giữ đứa nhỏ này ở bên con trai mình. Nhưng dần dần, khi càng ngày càng hiểu rõ cậu hơn, đứa bé này không còn là nhân vật trong video nữa, mà là một người sống động. Bên dưới gương mặt không biểu cảm kia, cậu có một trái tim mềm mại hơn bất kỳ ai.
Nhìn thẳng vào đôi mắt tràn ngập tình cảm ấy, Lôi Đình không cách nào cưỡng ép cậu làm việc gì, chỉ có thể cho cậu tôn trọng lớn nhất.
“Tít tít tít…" Tín hiệu xin giúp đỡ không ngừng vang lên.
Hàn Trác Vũ mím môi, trong mắt lộ ra sự bối rối.
Lôi Đình im lặng một lát, cưỡng ép kéo con trai ra khỏi lòng thiếu niên, mở cửa xe bước ra, đưa một tờ danh thiếp cho cậu, “Hi vọng cháu không từ chối chú ngay, ít nhất hãy suy nghĩ vài ngày. Đương nhiên, nếu cháu không muốn, chú cũng sẽ không ép. Đây là số điện thoại của chú, nghĩ kỹ thì gọi cho chú. Một lần nữa, chú rất cảm ơn cháu đã cứu Tiểu Sâm."
“Đinh ~ Nhận được 10 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!"
“Lúc đối mặt với cậu, đồng chí Đại Chính lúc nào cũng tràn ngập lòng biết ơn! Đồng chí Đại Chính là đồng chí tốt, kí chủ đồng ý đi!" 9527 lập tức khuyên nhủ. Sắp thăng cấp rồi, vậy nên nguồn chính năng lượng dồi dào như vậy không thể vứt bỏ!
Hàn Trác Vũ xuống xe, không gian rộng lớn giảm bớt sự uy nghiêm của người đàn ông. Cậu khẽ thở ra, xoa xoa bé con đang không ngừng giãy dụa trong lòng người đàn ông, khẽ gật đầu.
Lôi Đình cười dịu dàng, cẩn thận nói, “Cảm ơn! Chiều mai chú sẽ tới đón cháu." Anh biết rõ, khiến người mắc bệnh tự kỷ rời khỏi khu vực an toàn của mình là rất khó. Tâm ý của thiếu niên, anh nhớ kỹ.
“Đinh ~ Nhận được 30 điểm giá trị cảm ơn từ Lôi Đình!"
Hàn Trác Vũ mím môi vụng trộm liếc người đàn ông, tâm trạng hoàn toàn thả lỏng.
Tuy nhìn có vẻ rất đáng sợ, nhưng chú Lôi thật ra là người tốt, cũng là người bố tốt. Cậu hâm mộ nghĩ như vậy.
Tác giả :
Phong Lưu Thư Ngốc