Lời Nói Dối
Chương 10
Editor: Gà
Mỗi năm đều sẽ có những ngày kỳ quặc thế này, năm nay đặc biệt nhiều, rừng vốn lớn, kiểu chim gì cũng xuất hiện.
Đỗ Hoành nhìn cô bé, lại nhìn Đỗ Thành Nghĩa: “Con lên xem em ạ."
Thấy Đỗ Thành Nghĩa gật đầu, cậu xới một chén cơm, gắp thêm một ít món ăn, trực tiếp bưng lên, khuôn mặt Đỗ Thành Nghĩa trầm như nước nhìn thật kỹ đứa con gái này.
Vợ ông mất sớm, có thể nói ông một thân một mình nuôi lớn Đỗ Trình Trình, mặc dù trong nhà có người giúp việc chăm lo, nhưng làm sao có thể chăm sóc ông mọi lúc mọi nơi? Đoạn thời gian đó ông vừa chìm trong nỗi đau mất vợ, vừa phải coi quản chuyện công ty, đồng thời còn phải chăm sóc con gái, có thể nói lao tâm lao lực quá độ.
Mẹ của đứa con gái riêng này, lúc đó vẫn là trợ lý bên cạnh giúp ông xử lý mọi việc.
Trợ lý cẩn thận làm việc bên cạnh ông hai năm, là một cô gái yếu đuối nhưng hiểu chuyện, nhiều lần tỏ ý không cần danh phận, chỉ cần có thể ở bên ông, nhưng ông mất vợ chứ không mất não, ở thời đại xem trọng vật chất như nơi này, làm gì còn sinh viên mới tốt nghiệp đại học nào không cần danh phận chỉ cầu được bên nhau, nói trắng ra, không phải nhìn trúng công ty lớn này của ông à.
Nói đến công ty này, ban đầu do mẹ Trình Trình bỏ vốn, hai người cùng nhau bước đi từng bước, xây dựng nên công ty này, không ngờ đến khi ông công thành danh toại, mẹ Trình Trình lại bất ngờ qua đời.
Vì ông cố gắng làm ăn, lại muốn chăm sóc Đỗ Trình Trình vẫn còn bé, nên không muốn tiến thêm bước nữa, ai ngờ sau một cuộc xã giao, say rượu dẫn đến xảy ra quan hệ với trợ lý của ông, cứ như vậy, khiến cô ta có thai, lúc ấy cô ta từ chức bỏ đi, đợi đến khi sinh đứa trẻ ra, mới đến tìm ông.
Lúc ấy Trình Trình cần người chăm sóc, ông cũng từng cân nhắc xem có nên đi thêm bước nữa để có người chăm sóc Trình Trình không, hơn nữa trợ lý đó cũng khá giỏi, tính tình xem như dịu dàng, nên ông lung lay, trở về hỏi ý kiến con gái, lại nghe con gái nói một phen, suy nghĩ một chút công ty này do ông và mẹ Trình Trình tự mình sáng lập, về sau cũng sẽ giao cho Trình Trình, dù sao mẹ ghẻ không giống mẹ ruột, lo rằng khi ông không nhìn thấy, con gái bảo bối sẽ chịu uất ức, nên vẫn nuôi hai mẹ con này bên ngoài, xem như có người bầu bạn, nhưng người phụ nữ này ở ngoài, đã nhiễm phải những chuyện bẩn gì rồi.
Thoáng thấy Đỗ Nhược đã mười tuổi, mười năm này trợ lý luôn ở cạnh ông, mặc dù đã từng nói muốn kết hôn với ông, nhưng ông kiên quyết không đồng ý, dù vậy cô ta cũng không đến quấy rầy cuộc sống của Trình Trình, hai năm qua cô ta thường xuyên lấy nước mắt rửa mặt, vì đứa con gái riêng này theo cô ta nên đến cả hộ khẩu cũng không có, hiện tại con bé còn nhỏ nên không hiểu chuyện, đợi khi con gái dần trưởng thành, nếu để người khác biết con gái là con riêng không biết cha là ai, thì con gái phải làm sao đây?
Mặc dù Đỗ Thành Nghĩa không có bao nhiêu tình nghĩa với người có tính chất bầu bạn này, nhưng đối với con gái của mình, rốt cuộc vẫn có liên hệ máu mủ, nghĩ đến chỉ là một cô bé, không ảnh hưởng đến toàn cục, nên lập tức đưa cô ta về, không ngờ ngày đầu tiên đến đã gây ra chuyện như vậy, từ trước đến giờ người làm ăn buôn bán luôn có chút mê tín, rất sợ xui xẻo, thấy vẻ mặt đen đủi này của cô ta, thật sự khiến người ta muốn sụp đổ.
“Về sau cách chị con xa ra, trong nhà có người giúp việc, không cần con nhúng tay vào những chuyện như vậy, ăn cơm xong nhanh rồi đi nghỉ ngơi, ngày mai bảo tiểu Lưu dẫn con đến trường học báo danh." Nói xong ông hơi cảnh cáo quét mắt nhìn cô bé mới tý tuổi đầu đã giở thủ đoạn trước mặt ông, lạnh nhạt nói: “Nếu không muốn ở đây, ngày mai ba sẽ gọi điện thoại cho mẹ con, đón trở về!"
Đỗ Nhược ngẩn ra, cô ta sớm biết rõ ba thiên vị, nhưng không biết ông thiên vị đến mức đó, chẳng lẽ cô ta không phải là con gái của ông sao? Đều là con gái của ông, tại sao ông ấy có thể thiên vị như thế?
Trên mặt cô ta biểu lộ dáng vẻ xấu hổ nhận sai, cúi đầu mặc cho Đỗ Thành Nghĩa mắng, trong lòng lại hận cắn răng nghiến lợi: Đỗ Thành Nghĩa, ba bất nhân đừng trách tôi bất nghĩa, tất cả đều do ba ép tôi đấy! Ba không xem tôi là con, thì đừng trách tôi không xem ông như ba!
Lần này, cô ta vừa trở về, cộng thêm việc hận Đỗ Trình Trình thấu xương, bắt đầu có chút nóng vội.
Đỗ Trình Trình tức giận ngồi trên xích đu ở ban công, hai chân xếp lại như quan âm ngồi trên đài sen, mắt không biết nhìn về phía nào, xích đu thoáng động một cái.
Từ nhỏ đến lớn, cô bé đều giống như tiểu nữ vương, dù người xung quanh không dụ dỗ cưng chiều, nhưng cô bé thông minh lanh lợi, lại hoạt bát nhiệt tình, cho dù tính khí hơi nóng, nhưng không chỉ không khiến người cảm thấy ghét, ngược lại càng tô thêm sắc thái cho cô bé, chưa hề chủ động khi dễ người khác, cũng chưa từng chịu uất ức như thế.
Đỗ Hoành đặt thức ăn trên bàn tròn nhỏ, ngồi đối diện cô: “Vừa nãy em không ăn được bao nhiêu, ăn thêm một chút đi."
“Không muốn ăn!"
“Vì một người không quan trọng, em khiến bản thân tức giận đến cơm cũng không ăn, có đáng giá không?" Âm thanh cậu thật thấp: “Chẳng lẽ sau này chỉ cần cô ta như vậy với em, em sẽ không ăn cơm sao? Đó không phải hợp ý cô ta sao?"
“Hừ! Không dám đâu!" Mặc dù Đỗ Trình Trình vẫn tức giận, nhưng nghe Đỗ Hoành nói thế, cuối cùng cũng cầm lấy chén cơm: “Tay anh còn đau không? Cô cầm tay cậu lên, nhìn thấy vết sưng phồng đỏ ửng, cẩn thận chạm vào: “Rất đau hả? Anh thật tình, anh chỉ cần giữ chặt cô ta là được, sao nhất định phải đoạt lấy chứ, hại bản thân rồi nè."
Cô không biết tính toán của Đỗ Nhược lúc đó, chỉ xem như ngoài ý muốn, Đỗ Hoành nhìn ánh mắt lo lắng của cô bé, nhàn nhạt cười.
Đỗ Trình Trình vừa thấy vẻ mặt cưng chiều em gái vô điều kiện kia, thì trừng mắt liếc cậu một cái, chu môi nói: “Anh ngoan lắm, còn nhớ bưng cơm cho em, nhưng quên mang cho anh rồi."
“Không sao, anh đi xuống xới thêm một chén nữa, lần sau đừng tùy hứng như vậy, vì người như vậy khiến bản thân nổi giận, sẽ khiến chính mình chịu thiệt đó, cô bé ngốc."
Đỗ Trình Trình nhe răng.
Mặc dù cô hầm hừ, nhưng cô không phải người ngốc, trong đầu bắt đầu suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.
Đối phương không làm gì, chỉ chảy vài giọt nước mắt đã khiến bản thân mình tức giận như vậy, để bản thân có cảm giác tức không nói nên lời, loại cảm giác đó tựa như là nếu mình nổi giận, thì mình chính là tùy hứng cố ý gây sự, loại cảm giác này có thể khiến người ta nghẹn đến nội thương.
Tính tình cô chính trực, không am hiểu cách tiếp xúc với người như thế nhất, ở trường học tiếp xúc với các bạn cũng khá thoải mái, cho dù là cô bé mảnh mai, nhưng tất cả đều thiện lương, hiểu ý người khác, có lúc ở cùng họ cô sẽ sinh ra cảm giác đại tỷ đang bảo vệ đàn em, chưa từng như hôm nay, rõ ràng rất muốn đánh người, nhưng vì người ta múc canh cho cô bé, có ý tốt, nổi giận không thể phát tiết, còn phải nói cảm ơn với cô ta, nếu không nói cảm ơn thì có vẻ bản thân không lễ phép không có giáo dục.
Chẳng lẽ vì cô ta khóc? Bản thân mình ghét con gái khóc ư? Không biết nữa, trong lớp cũng có bạn học nữ thích khóc, cô bé làm trưởng lớp, còn thường giúp họ ra mặt nói chuyện với các bé trai khi dễ các bạn ấy đấy.
Vì cô bé còn nhỏ, cho dù suy nghĩ, nhưng cũng nghĩ không đến, nói thẳng ra là, cô bé cảm nhận được ác ý của người đối diện, là người rất nhạy cảm, người nào có ác ý với bạn, sẽ rất dễ dàng phân biệt được, dĩ nhiên, không nói đến những người giỏi về khẩu xà tâm phật.
Ngày thứ hai là ngày Đỗ Nhược chuyển trường nhập học.
Chuyển trường cũng không dễ dàng, trường Đỗ Trình Trình học có đến bốn hệ học, bao gồm cả nhà trẻ, tiểu học, sơ trung, trung học, vào trường học không chỉ cần thi viết, còn phải thông qua phỏng vấn mới được, đứa bé các nhà khác lấy việc thi đỗ trường này làm tự hào, mà trường học này của Đỗ Trình Trình, còn gọi là tiểu học quý tộc, chỉ cần có tiền, điều kiện nhập học có thể buông lỏng một chút.
Bên ngoài Đỗ Nhược là một cô bé mười tuổi, nhưng bên trong là cô gái hai mươi bốn tuổi, nên có ý nghĩ của chính mình.
Kiếp trước nếu nói cô ta có chỗ nào không bằng Đỗ Trình Trình, đó chính là học tập.
Chẳng biết tại sao, cô ta tự nhận mình không hề thua kém Đỗ Trình Trình về mọi mặt, duy chỉ có thành tích học tập, để cô ta không cách nào lừa mình dối người, sau đó cô ta dứt khoát bỏ qua việc học, chuyên vào âm mưu tính toán, nhưng chuyện này vẫn khiến đáy lòng cô ta có chút tự ti, hiện tại làm lại một đời, cô ta lập tức muốn đánh bại thứ mà cô am hiểu nhất, cướp đi toàn bộ kiêu ngạo của cô!
Đỗ Nhược nở nụ cười quyết thắng, buổi sáng lúc ăn cơm, cô ta đi đến trước mặt Đỗ Thành Nghĩa: “Ba, con muốn nhảy lớp, con muốn học chung cấp lớp với chị."
Trên bàn mọi người đều kinh ngạc nhìn cô ta: “Nhảy lớp?" Đỗ Thành Nghĩa cũng kinh ngạc.
Nhưng ông đã từng xem qua bài thi của cô ta, tiểu học năm thứ tư rồi, số học còn có thể bị nộp giấy trắng, vậy mà dám nói với ông rằng muốn nhảy lớp?
Ông nhìn kỹ cô ta, rồi nói: “Qua bài thi của tiểu học Gia Luân rồi hãy nói!"
Đỗ Nhược cười ngọt ngào, xem như ông đồng ý, gương mặt đắc ý vừa lòng với những gì đã được dự liệu trước.
Một người trưởng thành hai mươi bốn tuổi, mặc dù kiếp trước không thi lên đại học, chỉ tốt nghiệp trung học, đối phó với bài thi nhảy lớp của một đứa học sinh tiểu học, còn không phải dễ như trở bàn tay? Cộng trừ nhân chia, ai mà không biết chứ!
Cô ta nghĩ xong, trước nhảy đến lớp Đỗ Trình Trình, khiến cô không thể tốt nghiệp, sau đó sẽ nhảy đến cấp lớp của anh Đỗ Hoành, như vậy cô ta có thể ở cùng anh Đỗ Hoành rồi.
Woa, nghĩ đến tương lai tốt đẹp đó, thật hoàn hảo làm sao!
_________________
Mỗi năm đều sẽ có những ngày kỳ quặc thế này, năm nay đặc biệt nhiều, rừng vốn lớn, kiểu chim gì cũng xuất hiện.
Đỗ Hoành nhìn cô bé, lại nhìn Đỗ Thành Nghĩa: “Con lên xem em ạ."
Thấy Đỗ Thành Nghĩa gật đầu, cậu xới một chén cơm, gắp thêm một ít món ăn, trực tiếp bưng lên, khuôn mặt Đỗ Thành Nghĩa trầm như nước nhìn thật kỹ đứa con gái này.
Vợ ông mất sớm, có thể nói ông một thân một mình nuôi lớn Đỗ Trình Trình, mặc dù trong nhà có người giúp việc chăm lo, nhưng làm sao có thể chăm sóc ông mọi lúc mọi nơi? Đoạn thời gian đó ông vừa chìm trong nỗi đau mất vợ, vừa phải coi quản chuyện công ty, đồng thời còn phải chăm sóc con gái, có thể nói lao tâm lao lực quá độ.
Mẹ của đứa con gái riêng này, lúc đó vẫn là trợ lý bên cạnh giúp ông xử lý mọi việc.
Trợ lý cẩn thận làm việc bên cạnh ông hai năm, là một cô gái yếu đuối nhưng hiểu chuyện, nhiều lần tỏ ý không cần danh phận, chỉ cần có thể ở bên ông, nhưng ông mất vợ chứ không mất não, ở thời đại xem trọng vật chất như nơi này, làm gì còn sinh viên mới tốt nghiệp đại học nào không cần danh phận chỉ cầu được bên nhau, nói trắng ra, không phải nhìn trúng công ty lớn này của ông à.
Nói đến công ty này, ban đầu do mẹ Trình Trình bỏ vốn, hai người cùng nhau bước đi từng bước, xây dựng nên công ty này, không ngờ đến khi ông công thành danh toại, mẹ Trình Trình lại bất ngờ qua đời.
Vì ông cố gắng làm ăn, lại muốn chăm sóc Đỗ Trình Trình vẫn còn bé, nên không muốn tiến thêm bước nữa, ai ngờ sau một cuộc xã giao, say rượu dẫn đến xảy ra quan hệ với trợ lý của ông, cứ như vậy, khiến cô ta có thai, lúc ấy cô ta từ chức bỏ đi, đợi đến khi sinh đứa trẻ ra, mới đến tìm ông.
Lúc ấy Trình Trình cần người chăm sóc, ông cũng từng cân nhắc xem có nên đi thêm bước nữa để có người chăm sóc Trình Trình không, hơn nữa trợ lý đó cũng khá giỏi, tính tình xem như dịu dàng, nên ông lung lay, trở về hỏi ý kiến con gái, lại nghe con gái nói một phen, suy nghĩ một chút công ty này do ông và mẹ Trình Trình tự mình sáng lập, về sau cũng sẽ giao cho Trình Trình, dù sao mẹ ghẻ không giống mẹ ruột, lo rằng khi ông không nhìn thấy, con gái bảo bối sẽ chịu uất ức, nên vẫn nuôi hai mẹ con này bên ngoài, xem như có người bầu bạn, nhưng người phụ nữ này ở ngoài, đã nhiễm phải những chuyện bẩn gì rồi.
Thoáng thấy Đỗ Nhược đã mười tuổi, mười năm này trợ lý luôn ở cạnh ông, mặc dù đã từng nói muốn kết hôn với ông, nhưng ông kiên quyết không đồng ý, dù vậy cô ta cũng không đến quấy rầy cuộc sống của Trình Trình, hai năm qua cô ta thường xuyên lấy nước mắt rửa mặt, vì đứa con gái riêng này theo cô ta nên đến cả hộ khẩu cũng không có, hiện tại con bé còn nhỏ nên không hiểu chuyện, đợi khi con gái dần trưởng thành, nếu để người khác biết con gái là con riêng không biết cha là ai, thì con gái phải làm sao đây?
Mặc dù Đỗ Thành Nghĩa không có bao nhiêu tình nghĩa với người có tính chất bầu bạn này, nhưng đối với con gái của mình, rốt cuộc vẫn có liên hệ máu mủ, nghĩ đến chỉ là một cô bé, không ảnh hưởng đến toàn cục, nên lập tức đưa cô ta về, không ngờ ngày đầu tiên đến đã gây ra chuyện như vậy, từ trước đến giờ người làm ăn buôn bán luôn có chút mê tín, rất sợ xui xẻo, thấy vẻ mặt đen đủi này của cô ta, thật sự khiến người ta muốn sụp đổ.
“Về sau cách chị con xa ra, trong nhà có người giúp việc, không cần con nhúng tay vào những chuyện như vậy, ăn cơm xong nhanh rồi đi nghỉ ngơi, ngày mai bảo tiểu Lưu dẫn con đến trường học báo danh." Nói xong ông hơi cảnh cáo quét mắt nhìn cô bé mới tý tuổi đầu đã giở thủ đoạn trước mặt ông, lạnh nhạt nói: “Nếu không muốn ở đây, ngày mai ba sẽ gọi điện thoại cho mẹ con, đón trở về!"
Đỗ Nhược ngẩn ra, cô ta sớm biết rõ ba thiên vị, nhưng không biết ông thiên vị đến mức đó, chẳng lẽ cô ta không phải là con gái của ông sao? Đều là con gái của ông, tại sao ông ấy có thể thiên vị như thế?
Trên mặt cô ta biểu lộ dáng vẻ xấu hổ nhận sai, cúi đầu mặc cho Đỗ Thành Nghĩa mắng, trong lòng lại hận cắn răng nghiến lợi: Đỗ Thành Nghĩa, ba bất nhân đừng trách tôi bất nghĩa, tất cả đều do ba ép tôi đấy! Ba không xem tôi là con, thì đừng trách tôi không xem ông như ba!
Lần này, cô ta vừa trở về, cộng thêm việc hận Đỗ Trình Trình thấu xương, bắt đầu có chút nóng vội.
Đỗ Trình Trình tức giận ngồi trên xích đu ở ban công, hai chân xếp lại như quan âm ngồi trên đài sen, mắt không biết nhìn về phía nào, xích đu thoáng động một cái.
Từ nhỏ đến lớn, cô bé đều giống như tiểu nữ vương, dù người xung quanh không dụ dỗ cưng chiều, nhưng cô bé thông minh lanh lợi, lại hoạt bát nhiệt tình, cho dù tính khí hơi nóng, nhưng không chỉ không khiến người cảm thấy ghét, ngược lại càng tô thêm sắc thái cho cô bé, chưa hề chủ động khi dễ người khác, cũng chưa từng chịu uất ức như thế.
Đỗ Hoành đặt thức ăn trên bàn tròn nhỏ, ngồi đối diện cô: “Vừa nãy em không ăn được bao nhiêu, ăn thêm một chút đi."
“Không muốn ăn!"
“Vì một người không quan trọng, em khiến bản thân tức giận đến cơm cũng không ăn, có đáng giá không?" Âm thanh cậu thật thấp: “Chẳng lẽ sau này chỉ cần cô ta như vậy với em, em sẽ không ăn cơm sao? Đó không phải hợp ý cô ta sao?"
“Hừ! Không dám đâu!" Mặc dù Đỗ Trình Trình vẫn tức giận, nhưng nghe Đỗ Hoành nói thế, cuối cùng cũng cầm lấy chén cơm: “Tay anh còn đau không? Cô cầm tay cậu lên, nhìn thấy vết sưng phồng đỏ ửng, cẩn thận chạm vào: “Rất đau hả? Anh thật tình, anh chỉ cần giữ chặt cô ta là được, sao nhất định phải đoạt lấy chứ, hại bản thân rồi nè."
Cô không biết tính toán của Đỗ Nhược lúc đó, chỉ xem như ngoài ý muốn, Đỗ Hoành nhìn ánh mắt lo lắng của cô bé, nhàn nhạt cười.
Đỗ Trình Trình vừa thấy vẻ mặt cưng chiều em gái vô điều kiện kia, thì trừng mắt liếc cậu một cái, chu môi nói: “Anh ngoan lắm, còn nhớ bưng cơm cho em, nhưng quên mang cho anh rồi."
“Không sao, anh đi xuống xới thêm một chén nữa, lần sau đừng tùy hứng như vậy, vì người như vậy khiến bản thân nổi giận, sẽ khiến chính mình chịu thiệt đó, cô bé ngốc."
Đỗ Trình Trình nhe răng.
Mặc dù cô hầm hừ, nhưng cô không phải người ngốc, trong đầu bắt đầu suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra.
Đối phương không làm gì, chỉ chảy vài giọt nước mắt đã khiến bản thân mình tức giận như vậy, để bản thân có cảm giác tức không nói nên lời, loại cảm giác đó tựa như là nếu mình nổi giận, thì mình chính là tùy hứng cố ý gây sự, loại cảm giác này có thể khiến người ta nghẹn đến nội thương.
Tính tình cô chính trực, không am hiểu cách tiếp xúc với người như thế nhất, ở trường học tiếp xúc với các bạn cũng khá thoải mái, cho dù là cô bé mảnh mai, nhưng tất cả đều thiện lương, hiểu ý người khác, có lúc ở cùng họ cô sẽ sinh ra cảm giác đại tỷ đang bảo vệ đàn em, chưa từng như hôm nay, rõ ràng rất muốn đánh người, nhưng vì người ta múc canh cho cô bé, có ý tốt, nổi giận không thể phát tiết, còn phải nói cảm ơn với cô ta, nếu không nói cảm ơn thì có vẻ bản thân không lễ phép không có giáo dục.
Chẳng lẽ vì cô ta khóc? Bản thân mình ghét con gái khóc ư? Không biết nữa, trong lớp cũng có bạn học nữ thích khóc, cô bé làm trưởng lớp, còn thường giúp họ ra mặt nói chuyện với các bé trai khi dễ các bạn ấy đấy.
Vì cô bé còn nhỏ, cho dù suy nghĩ, nhưng cũng nghĩ không đến, nói thẳng ra là, cô bé cảm nhận được ác ý của người đối diện, là người rất nhạy cảm, người nào có ác ý với bạn, sẽ rất dễ dàng phân biệt được, dĩ nhiên, không nói đến những người giỏi về khẩu xà tâm phật.
Ngày thứ hai là ngày Đỗ Nhược chuyển trường nhập học.
Chuyển trường cũng không dễ dàng, trường Đỗ Trình Trình học có đến bốn hệ học, bao gồm cả nhà trẻ, tiểu học, sơ trung, trung học, vào trường học không chỉ cần thi viết, còn phải thông qua phỏng vấn mới được, đứa bé các nhà khác lấy việc thi đỗ trường này làm tự hào, mà trường học này của Đỗ Trình Trình, còn gọi là tiểu học quý tộc, chỉ cần có tiền, điều kiện nhập học có thể buông lỏng một chút.
Bên ngoài Đỗ Nhược là một cô bé mười tuổi, nhưng bên trong là cô gái hai mươi bốn tuổi, nên có ý nghĩ của chính mình.
Kiếp trước nếu nói cô ta có chỗ nào không bằng Đỗ Trình Trình, đó chính là học tập.
Chẳng biết tại sao, cô ta tự nhận mình không hề thua kém Đỗ Trình Trình về mọi mặt, duy chỉ có thành tích học tập, để cô ta không cách nào lừa mình dối người, sau đó cô ta dứt khoát bỏ qua việc học, chuyên vào âm mưu tính toán, nhưng chuyện này vẫn khiến đáy lòng cô ta có chút tự ti, hiện tại làm lại một đời, cô ta lập tức muốn đánh bại thứ mà cô am hiểu nhất, cướp đi toàn bộ kiêu ngạo của cô!
Đỗ Nhược nở nụ cười quyết thắng, buổi sáng lúc ăn cơm, cô ta đi đến trước mặt Đỗ Thành Nghĩa: “Ba, con muốn nhảy lớp, con muốn học chung cấp lớp với chị."
Trên bàn mọi người đều kinh ngạc nhìn cô ta: “Nhảy lớp?" Đỗ Thành Nghĩa cũng kinh ngạc.
Nhưng ông đã từng xem qua bài thi của cô ta, tiểu học năm thứ tư rồi, số học còn có thể bị nộp giấy trắng, vậy mà dám nói với ông rằng muốn nhảy lớp?
Ông nhìn kỹ cô ta, rồi nói: “Qua bài thi của tiểu học Gia Luân rồi hãy nói!"
Đỗ Nhược cười ngọt ngào, xem như ông đồng ý, gương mặt đắc ý vừa lòng với những gì đã được dự liệu trước.
Một người trưởng thành hai mươi bốn tuổi, mặc dù kiếp trước không thi lên đại học, chỉ tốt nghiệp trung học, đối phó với bài thi nhảy lớp của một đứa học sinh tiểu học, còn không phải dễ như trở bàn tay? Cộng trừ nhân chia, ai mà không biết chứ!
Cô ta nghĩ xong, trước nhảy đến lớp Đỗ Trình Trình, khiến cô không thể tốt nghiệp, sau đó sẽ nhảy đến cấp lớp của anh Đỗ Hoành, như vậy cô ta có thể ở cùng anh Đỗ Hoành rồi.
Woa, nghĩ đến tương lai tốt đẹp đó, thật hoàn hảo làm sao!
_________________
Tác giả :
Cửu Tử