Lời Nói Dối Cuối Cùng
Chương 5-4
Cả một đêm thân thể bị Tằng Nữu hung mãnh chà đạp, Nghiêm Tư Cẩn ở trên giường của chính mình tỉnh lại, cái tên vẫn lừa gạt mình kia quả nhiên đã không còn ở đây nữa.
Nghiêm Tư Cẩn nở nụ cười nhạo châm biếm, thân thể tàn tạ khiến anh không thể thở nổi, anh không có bất kỳ đòi hỏi nào, chỉ hi vọng người kia biến mất vĩnh viễn, đừng tới đây quấy rầy tra tấn anh nữa.
Trong đầu còn nhớ tới viễn cảnh quá khứ, rõ ràng là hình ảnh hạnh phúc đến như vậy hiện tại lại biến thành lưỡi dao sắc bén ở trong lòng anh cứa qua cứa lại. Nghiêm Tư Cẩn chưa bao giờ nghĩ tới, anh đã đến cái tuổi này sao lại còn có thể chơi cái trò “Tình yêu" mà những người trẻ tuổi thường hay chơi, quả nhiên anh chơi không nổi, hơn nữa còn thua hoàn toàn.
Nghiêm Tư Cẩn không biết Tằng Nữu có giống như ngày đó đột nhiên trở về sau đó giở trò cầm thú với anh, anh rất sợ hãi, mỗi ngày sau khi buôn bán xong, anh liền đóng chặt cửa siêu thị.
Như anh mong muốn, đã qua ba ngày Tằng Nữu chưa từng xuất hiện. Nghiêm Tư Cẩn đoán rằng cậu đã đi rồi, sẽ không trở về, đối với mình đã mất hứng, đối với trò chơi này đã chán ghét rồi đi.
Tằng Nữu từng nói, cậu có thể phụ người khác nhưng người khác không thể phụ cậu, cậu không kêu ngừng, như vậy là vẫn còn tiếp tục. Cho đến hiện giờ, cuối cùng cậu cũng đồng ý thả anh tự do, trò chơi có thể kết thúc rồi chứ?
“Tôi đã sớm nói qua." Nghiêm Tư Cẩn cúi đầu thu dọn hàng hóa để trên kệ, lại nghe được giọng nữ kiêu ngạo lên tiếng.
Nghiêm Tư Cẩn giật mình xoay người, “Là cô? …… Hắn không có ở đây."
Đường Ny bễ nghễ nhìn anh cười một tiếng, “Đương nhiên rồi, bởi vì ảnh còn ở chỗ tôi mà."
Ánh mắt Nghiêm Tư Cẩn run lên một chút, nhưng nhanh chóng thu lại tâm tình, “…… Ờ."
“Sao thế? Tôi đã sớm nói với ông rồi, tôi mới là bạn gái của ảnh. Cho dù có phát sinh chuyện gì, ảnh cũng trở lại bên cạnh tôi." Đường Ny đi theo phía sau Nghiêm Tư Cẩn. Cô không biết nam nhân này có cái gì tốt, vì sao Tằng Nữu đồng ý ở lại đây, cô càng không hiểu chính là, tại sao cô lại chú ý đến nam nhân này.
“Tùy cô." Nghiêm Tư Cẩn âm thanh trầm xuống, “Nếu không mua đồ, xin cô đừng gây trở ngại đến việc buôn bán của tôi."
Đường Ny lông mày nhảy dựng lên, người này lại dám dùng thái độ đối với mình? Cô kiêu ngạo khẽ vuốt ngón tay, âm thanh cao lên, “Từ nhỏ tôi và Tằng Nữu cùng nhau lớn lên, cho dù ảnh có nhiều bóng hồng đi chăng nữa, cuối cùng sẽ không rời bỏ tôi."
Nghiêm Tư Cẩn ngẩn ra, nhớ tới ngày ấy từng có một thiếu niên cứ một lần lại một lần ghé vào tai anh nói những lời nói ── em vĩnh viễn sẽ không rời xa anh, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau.
“Sẵn tiện đây tôi nói cho ông biết một chuyện," Đường Ny thấy đối phương dáng vẻ hoảng hốt thất lạc, biểu tình càng đắc ý, cô duỗi ngón tay đưa đến trước mặt Nghiêm Tư Cẩn, “Tối hôm nay tôi sẽ cùng Tằng Nữu đính hôn."
Nghiêm Tư Cẩn ngẩng đầu lên, không thể tin nổi trừng mắt nhìn tiểu thư nhà giàu này, cô gái tiếp tục cười, “Sao vậy, hâm mộ tôi sao? Tôi không ngại ông tới tham gia, bởi vì chỉ là đính hôn, nghi thức rất đơn giản, cử hành ngay tại nhà Tằng gia. Có điều…… Ông ngay cả nhà Tằng gia ở đâu còn không biết đường để mà đến."
Đường Ny vươn tay ra, dáng vẻ ưu nhã từ trong túi xách lấy ra tấm thiệp mời nạm viền vàng, bỏ xuống trước mặt Nghiêm Tư Cẩn, hừ lạnh, kiêu căng ngạo mạn rời đi siêu thị.
Nghiêm Tư Cẩn chậm rãi ngồi xổm xuống, tay run rẩy nửa buổi, mới nhặt thiệp mời lên. Cứ như mình bị bệnh, anh nghiêm túc xem kỹ nội dung bên trong, bên tai lại không ngừng vang lên những lời người kia đã từng nói. Anh tuyệt vọng ném tấm thiệp xuống đất, nhưng qua tiếp nửa buổi lại nhặt lên, cẩn thận đặt trên bàn.
Đến buổi chiều, Nghiêm Tư Cẩn đã sớm không còn tâm trạng buôn bán. Anh không muốn nghĩ đến chuyện đính hôn của Tằng Nữu, nhưng lại có một âm thanh không ngừng nhắc nhở anh. Nếu Tằng Nữu thật sự đính hôn, sợ rằng hai người sẽ không còn cơ hội gặp mặt. Anh có thể tránh thoát được tên lừa gạt kia, thế nhưng…… Sao tim lại đau như vậy.
Anh nên làm cái gì đây?
Nhìn thời gian cử hành nghi thức càng ngày càng gần, nhịp tim đập của anh cũng càng ngày càng kịch liệt.
Anh không nên bị trêu đùa như vậy, anh không nên bị đùa giỡn như thế…… Coi như là lừa dối, cũng nên cho mình một lý do. Lòng người lại có thể tùy tiện chà đạp như thế sao? Anh không biết mình đã làm sai cái gì mà phải chịu đựng sự trừng phạt này, bị Tằng Nữu dùng lời nói dối đầy mê hoặc, không ngừng bị Tằng Nữu đùa giỡn cùng lừa dối.
Ngay cả kết thúc cũng chỉ là một sự tàn khốc mà thôi, Nghiêm Tư Cẩn thuyết phục chính mình, anh chỉ là muốn biết đáp án, muốn biết nguyên nhân, muốn chính miệng người đó nói cho anh biết lời nói thật lòng.
Cậu chưa từng nói lời thật lòng, như vậy lúc này đây, cho dù là chân tướng tàn khốc nhất, anh phải nghe cho bằng được.
Thế là dựa theo địa chỉ ghi trên tấm thiệp mời, anh lao như bay ra khỏi siêu thị, hướng đến nhà Tằng Nữu.
Taxi dừng ở trước cửa nhà, Nghiêm Tư Cẩn cuối cùng cũng hiểu được trong lời nói của ba Tằng Nữu “Không đáng" có hàm nghĩa gì.
Tằng gia quả thực như hoàng cung nguy nga tráng lệ, cho dù có chiếm nhiều diện tích, vẻ ngoài xa hoa cùng với hệ thống bảo vệ đủ hiện đại cũng chứng tỏ trình độ giàu có.
Nghiêm Tư Cẩn cũng chưa từng qua lại với những nhà phú thương, anh chỉ là một người bình thường, là ông chủ kinh doanh siêu thị tiện lợi mini mà thôi, anh có tư cách sao?
Tuy rằng anh lùi bước, nhưng hai chân lại bước về phía trước, anh không thể rút lui như thế, anh…… Anh đã làm gì mà phải bị đùa giỡn cùng lừa dối như vậy. Anh tuy rằng bình thường, nhưng cũng có tự tôn; anh không cầu gì cả, chỉ hi vọng Tằng Nữu cho anh một câu trả lời hợp lý, cho anh biết anh đã làm sai cái gì mà đối phương lại dằn vặt đùa giỡn anh như thế.
Anh nắm chặt tay, quyết định như thế, đi tới cửa lớn Tằng gia, bảo vệ đứng trước cửa lập tức ngăn cản anh lại.
Nghiêm Tư Cẩn vội vàng đem thiệp mời Đường Ny ném cho anh lấy ra, đưa tới bảo vệ trước mặt đang đánh giá anh từ trên xuống dưới.
Nghiêm Tư Cẩn chỉ bận quần áo mùa đông bình thường, không giống như các khách mời bận trang phục xa hoa, bảo vệ rất hoài nghi xem lại vài lần, kiểm tra thiệp mời đến tận nửa buổi, mới cho Nghiêm Tư Cẩn đi vào.
Nghiêm Tư Cẩn căn bản không biết đường đi, đi qua cửa lớn tiến vào một tòa hoa viên, anh rất nhanh liền mất đi phương hướng. Giữa lúc anh còn đang hoang mang, bả vai có người vỗ lên một cái.
“Xin hỏi, ngài là vị nào?" Nói chuyện chính là một người bận quần áo nhã nhặn.
Nghiêm Tư Cẩn nâng kính mắt lên, đối phương ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm anh, anh căng thẳng đến nỗi nói không ra lời.
Người đến là quản gia Tằng gia, vừa nhìn thấy Nghiêm Tư Cẩn cùng những người khác bận đồ không giống nhau dáng vẻ lại nghèo túng, ông liền cảm thấy không đúng, tuy rằng trên tay có thiệp mời, nhưng dáng vẻ đối phương lại rụt rè như vậy, khiến ông bắt đầu sinh ra nghi ngờ.
“Được rồi, vị tiên sinh này, chúng tôi cũng không muốn làm khó dễ anh, nếu anh không phải khách mời Tằng gia vẫn là mời anh nhanh chóng rời đi. Không thì tôi sẽ gọi người đến đuổi anh đi."
Nghiêm Tư Cẩn không nghĩ tới người hầu nhà có tiền lại mắt sắc đến như vậy, anh chưa từng thấy loại tình cảnh này, cũng sẽ không nói dối, một hồi liền luống cuống, anh không thể làm gì khác hơn là khẩn cầu, “Đừng, đừng đuổi tôi đi, ông đừng nên hiểu lầm, tôi chỉ là…… Chỉ là muốn đến nhìn Tằng Nữu."
“Thiếu gia?" Quản gia lộ ra vẻ mặt không tin, rất cảnh giác hỏi, “Anh tìm thiếu gia có việc gì?"
“Tôi, tôi có vài lời muốn cùng hắn nói chuyện. Xin ông…… Chỉ một chút thôi, tôi chỉ muốn cùng hắn nói mấy câu mà thôi."
Quản gia lại nhìn Nghiêm Tư Cẩn một lần, thiếu gia sao lại quen biết người lớn tuổi bận đồ như thế này? Huống chi thiếu gia là nhân vật chính của ngày hôm nay, sao có thể chạy ra đây cho được, ông đẩy Nghiêm Tư Cẩn, “Được rồi, đừng quấy rầy, thiếu gia của chúng tôi không quen biết hạng người như anh đâu."
“Không, hắn quen tôi!" Nghiêm Tư Cẩn gào thét lên, thân thể bị người đẩy ra bên ngoài, nhưng anh lại càng muốn đi vào, cuối cùng đối phương có sức lực hơn, đem anh hướng ra ngoài cửa đẩy mạnh một cái.
Nghiêm Tư Cẩn thiếu chút nữa không đứng vững, anh hoảng loạn giải thích: “Là thật đó, tôi không phải tới đây quấy rầy, tôi chỉ là…… Muốn gặp Tằng Nữu mà thôi."
Anh không dư thừa sức lực, đi lừa gạt người thật sự quá vất vả.
Thế nhưng quản gia không để ý tới anh, tiếp tục dùng sức đẩy anh, toàn thân Nghiêm Tư Cẩn không có sức mạnh, cuối cùng bị đẩy ngã đập mông xuống đất.
Các khách mời xung quanh còn tiến vào cửa đều dùng con mắt quái dị xem thường nhìn anh, Nghiêm Tư Cẩn cảm thấy quá thống khổ mệt mỏi, anh kéo ống quần lão quản gia muốn rời khỏi đây, “Van cầu ông, tôi chỉ là muốn thấy hắn một chút thôi, tôi sẽ không quấy rầy đâu, thật sự đấy…… Tôi van ông mà!"
Nghiêm Tư Cẩn cũng không muốn đem tình cảnh này làm cho lúng túng đến như vậy, anh đã chẳng còn cảm thấy xấu hổ mà đi tới nơi này, thậm chí cho dù có bị người đẩy ngã xuống đất, hiện giờ anh còn phải đi cầu người ta đây.
Tôn nghiêm anh lại một lần nữa bởi vì cái tên lừa gạt kia bị dẫm đạp xuống đất rồi!
“Thằng điên! Kéo ra ngoài! Mau kéo ra ngoài!" Quản gia đá Nghiêm Tư Cẩn bay ra ngoài, lớn tiếng gọi bảo vệ vào.
Bảo vệ sức lực mạnh mẽ lại cường tráng đem Nghiêm Tư Cẩn từ trên mặt đất xách lên, Nghiêm Tư Cẩn khổ sở giãy dụa nhưng không thể dùng sức. Anh nhớ tới mỗi lần Tằng Nữu đối xử với anh như vậy, anh đều không có lực! Anh hận chính mình quá yếu đuối.
Nghiêm Tư Cẩn bị kéo ra khỏi Tằng gia, vô tình ném ở ngoài cửa, bảo vệ trở vào trong không để ý đến anh nữa. Nghiêm Tư Cẩn không còn cách nào để đi vào, nhưng lại không cam lòng, không thể làm gì khác hơn là ngồi ở một bên bậc thang nhà Tằng gia, có như thế nào cũng không chịu rời đi.
Nghiêm Tư Cẩn nở nụ cười nhạo châm biếm, thân thể tàn tạ khiến anh không thể thở nổi, anh không có bất kỳ đòi hỏi nào, chỉ hi vọng người kia biến mất vĩnh viễn, đừng tới đây quấy rầy tra tấn anh nữa.
Trong đầu còn nhớ tới viễn cảnh quá khứ, rõ ràng là hình ảnh hạnh phúc đến như vậy hiện tại lại biến thành lưỡi dao sắc bén ở trong lòng anh cứa qua cứa lại. Nghiêm Tư Cẩn chưa bao giờ nghĩ tới, anh đã đến cái tuổi này sao lại còn có thể chơi cái trò “Tình yêu" mà những người trẻ tuổi thường hay chơi, quả nhiên anh chơi không nổi, hơn nữa còn thua hoàn toàn.
Nghiêm Tư Cẩn không biết Tằng Nữu có giống như ngày đó đột nhiên trở về sau đó giở trò cầm thú với anh, anh rất sợ hãi, mỗi ngày sau khi buôn bán xong, anh liền đóng chặt cửa siêu thị.
Như anh mong muốn, đã qua ba ngày Tằng Nữu chưa từng xuất hiện. Nghiêm Tư Cẩn đoán rằng cậu đã đi rồi, sẽ không trở về, đối với mình đã mất hứng, đối với trò chơi này đã chán ghét rồi đi.
Tằng Nữu từng nói, cậu có thể phụ người khác nhưng người khác không thể phụ cậu, cậu không kêu ngừng, như vậy là vẫn còn tiếp tục. Cho đến hiện giờ, cuối cùng cậu cũng đồng ý thả anh tự do, trò chơi có thể kết thúc rồi chứ?
“Tôi đã sớm nói qua." Nghiêm Tư Cẩn cúi đầu thu dọn hàng hóa để trên kệ, lại nghe được giọng nữ kiêu ngạo lên tiếng.
Nghiêm Tư Cẩn giật mình xoay người, “Là cô? …… Hắn không có ở đây."
Đường Ny bễ nghễ nhìn anh cười một tiếng, “Đương nhiên rồi, bởi vì ảnh còn ở chỗ tôi mà."
Ánh mắt Nghiêm Tư Cẩn run lên một chút, nhưng nhanh chóng thu lại tâm tình, “…… Ờ."
“Sao thế? Tôi đã sớm nói với ông rồi, tôi mới là bạn gái của ảnh. Cho dù có phát sinh chuyện gì, ảnh cũng trở lại bên cạnh tôi." Đường Ny đi theo phía sau Nghiêm Tư Cẩn. Cô không biết nam nhân này có cái gì tốt, vì sao Tằng Nữu đồng ý ở lại đây, cô càng không hiểu chính là, tại sao cô lại chú ý đến nam nhân này.
“Tùy cô." Nghiêm Tư Cẩn âm thanh trầm xuống, “Nếu không mua đồ, xin cô đừng gây trở ngại đến việc buôn bán của tôi."
Đường Ny lông mày nhảy dựng lên, người này lại dám dùng thái độ đối với mình? Cô kiêu ngạo khẽ vuốt ngón tay, âm thanh cao lên, “Từ nhỏ tôi và Tằng Nữu cùng nhau lớn lên, cho dù ảnh có nhiều bóng hồng đi chăng nữa, cuối cùng sẽ không rời bỏ tôi."
Nghiêm Tư Cẩn ngẩn ra, nhớ tới ngày ấy từng có một thiếu niên cứ một lần lại một lần ghé vào tai anh nói những lời nói ── em vĩnh viễn sẽ không rời xa anh, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng nhau.
“Sẵn tiện đây tôi nói cho ông biết một chuyện," Đường Ny thấy đối phương dáng vẻ hoảng hốt thất lạc, biểu tình càng đắc ý, cô duỗi ngón tay đưa đến trước mặt Nghiêm Tư Cẩn, “Tối hôm nay tôi sẽ cùng Tằng Nữu đính hôn."
Nghiêm Tư Cẩn ngẩng đầu lên, không thể tin nổi trừng mắt nhìn tiểu thư nhà giàu này, cô gái tiếp tục cười, “Sao vậy, hâm mộ tôi sao? Tôi không ngại ông tới tham gia, bởi vì chỉ là đính hôn, nghi thức rất đơn giản, cử hành ngay tại nhà Tằng gia. Có điều…… Ông ngay cả nhà Tằng gia ở đâu còn không biết đường để mà đến."
Đường Ny vươn tay ra, dáng vẻ ưu nhã từ trong túi xách lấy ra tấm thiệp mời nạm viền vàng, bỏ xuống trước mặt Nghiêm Tư Cẩn, hừ lạnh, kiêu căng ngạo mạn rời đi siêu thị.
Nghiêm Tư Cẩn chậm rãi ngồi xổm xuống, tay run rẩy nửa buổi, mới nhặt thiệp mời lên. Cứ như mình bị bệnh, anh nghiêm túc xem kỹ nội dung bên trong, bên tai lại không ngừng vang lên những lời người kia đã từng nói. Anh tuyệt vọng ném tấm thiệp xuống đất, nhưng qua tiếp nửa buổi lại nhặt lên, cẩn thận đặt trên bàn.
Đến buổi chiều, Nghiêm Tư Cẩn đã sớm không còn tâm trạng buôn bán. Anh không muốn nghĩ đến chuyện đính hôn của Tằng Nữu, nhưng lại có một âm thanh không ngừng nhắc nhở anh. Nếu Tằng Nữu thật sự đính hôn, sợ rằng hai người sẽ không còn cơ hội gặp mặt. Anh có thể tránh thoát được tên lừa gạt kia, thế nhưng…… Sao tim lại đau như vậy.
Anh nên làm cái gì đây?
Nhìn thời gian cử hành nghi thức càng ngày càng gần, nhịp tim đập của anh cũng càng ngày càng kịch liệt.
Anh không nên bị trêu đùa như vậy, anh không nên bị đùa giỡn như thế…… Coi như là lừa dối, cũng nên cho mình một lý do. Lòng người lại có thể tùy tiện chà đạp như thế sao? Anh không biết mình đã làm sai cái gì mà phải chịu đựng sự trừng phạt này, bị Tằng Nữu dùng lời nói dối đầy mê hoặc, không ngừng bị Tằng Nữu đùa giỡn cùng lừa dối.
Ngay cả kết thúc cũng chỉ là một sự tàn khốc mà thôi, Nghiêm Tư Cẩn thuyết phục chính mình, anh chỉ là muốn biết đáp án, muốn biết nguyên nhân, muốn chính miệng người đó nói cho anh biết lời nói thật lòng.
Cậu chưa từng nói lời thật lòng, như vậy lúc này đây, cho dù là chân tướng tàn khốc nhất, anh phải nghe cho bằng được.
Thế là dựa theo địa chỉ ghi trên tấm thiệp mời, anh lao như bay ra khỏi siêu thị, hướng đến nhà Tằng Nữu.
Taxi dừng ở trước cửa nhà, Nghiêm Tư Cẩn cuối cùng cũng hiểu được trong lời nói của ba Tằng Nữu “Không đáng" có hàm nghĩa gì.
Tằng gia quả thực như hoàng cung nguy nga tráng lệ, cho dù có chiếm nhiều diện tích, vẻ ngoài xa hoa cùng với hệ thống bảo vệ đủ hiện đại cũng chứng tỏ trình độ giàu có.
Nghiêm Tư Cẩn cũng chưa từng qua lại với những nhà phú thương, anh chỉ là một người bình thường, là ông chủ kinh doanh siêu thị tiện lợi mini mà thôi, anh có tư cách sao?
Tuy rằng anh lùi bước, nhưng hai chân lại bước về phía trước, anh không thể rút lui như thế, anh…… Anh đã làm gì mà phải bị đùa giỡn cùng lừa dối như vậy. Anh tuy rằng bình thường, nhưng cũng có tự tôn; anh không cầu gì cả, chỉ hi vọng Tằng Nữu cho anh một câu trả lời hợp lý, cho anh biết anh đã làm sai cái gì mà đối phương lại dằn vặt đùa giỡn anh như thế.
Anh nắm chặt tay, quyết định như thế, đi tới cửa lớn Tằng gia, bảo vệ đứng trước cửa lập tức ngăn cản anh lại.
Nghiêm Tư Cẩn vội vàng đem thiệp mời Đường Ny ném cho anh lấy ra, đưa tới bảo vệ trước mặt đang đánh giá anh từ trên xuống dưới.
Nghiêm Tư Cẩn chỉ bận quần áo mùa đông bình thường, không giống như các khách mời bận trang phục xa hoa, bảo vệ rất hoài nghi xem lại vài lần, kiểm tra thiệp mời đến tận nửa buổi, mới cho Nghiêm Tư Cẩn đi vào.
Nghiêm Tư Cẩn căn bản không biết đường đi, đi qua cửa lớn tiến vào một tòa hoa viên, anh rất nhanh liền mất đi phương hướng. Giữa lúc anh còn đang hoang mang, bả vai có người vỗ lên một cái.
“Xin hỏi, ngài là vị nào?" Nói chuyện chính là một người bận quần áo nhã nhặn.
Nghiêm Tư Cẩn nâng kính mắt lên, đối phương ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm anh, anh căng thẳng đến nỗi nói không ra lời.
Người đến là quản gia Tằng gia, vừa nhìn thấy Nghiêm Tư Cẩn cùng những người khác bận đồ không giống nhau dáng vẻ lại nghèo túng, ông liền cảm thấy không đúng, tuy rằng trên tay có thiệp mời, nhưng dáng vẻ đối phương lại rụt rè như vậy, khiến ông bắt đầu sinh ra nghi ngờ.
“Được rồi, vị tiên sinh này, chúng tôi cũng không muốn làm khó dễ anh, nếu anh không phải khách mời Tằng gia vẫn là mời anh nhanh chóng rời đi. Không thì tôi sẽ gọi người đến đuổi anh đi."
Nghiêm Tư Cẩn không nghĩ tới người hầu nhà có tiền lại mắt sắc đến như vậy, anh chưa từng thấy loại tình cảnh này, cũng sẽ không nói dối, một hồi liền luống cuống, anh không thể làm gì khác hơn là khẩn cầu, “Đừng, đừng đuổi tôi đi, ông đừng nên hiểu lầm, tôi chỉ là…… Chỉ là muốn đến nhìn Tằng Nữu."
“Thiếu gia?" Quản gia lộ ra vẻ mặt không tin, rất cảnh giác hỏi, “Anh tìm thiếu gia có việc gì?"
“Tôi, tôi có vài lời muốn cùng hắn nói chuyện. Xin ông…… Chỉ một chút thôi, tôi chỉ muốn cùng hắn nói mấy câu mà thôi."
Quản gia lại nhìn Nghiêm Tư Cẩn một lần, thiếu gia sao lại quen biết người lớn tuổi bận đồ như thế này? Huống chi thiếu gia là nhân vật chính của ngày hôm nay, sao có thể chạy ra đây cho được, ông đẩy Nghiêm Tư Cẩn, “Được rồi, đừng quấy rầy, thiếu gia của chúng tôi không quen biết hạng người như anh đâu."
“Không, hắn quen tôi!" Nghiêm Tư Cẩn gào thét lên, thân thể bị người đẩy ra bên ngoài, nhưng anh lại càng muốn đi vào, cuối cùng đối phương có sức lực hơn, đem anh hướng ra ngoài cửa đẩy mạnh một cái.
Nghiêm Tư Cẩn thiếu chút nữa không đứng vững, anh hoảng loạn giải thích: “Là thật đó, tôi không phải tới đây quấy rầy, tôi chỉ là…… Muốn gặp Tằng Nữu mà thôi."
Anh không dư thừa sức lực, đi lừa gạt người thật sự quá vất vả.
Thế nhưng quản gia không để ý tới anh, tiếp tục dùng sức đẩy anh, toàn thân Nghiêm Tư Cẩn không có sức mạnh, cuối cùng bị đẩy ngã đập mông xuống đất.
Các khách mời xung quanh còn tiến vào cửa đều dùng con mắt quái dị xem thường nhìn anh, Nghiêm Tư Cẩn cảm thấy quá thống khổ mệt mỏi, anh kéo ống quần lão quản gia muốn rời khỏi đây, “Van cầu ông, tôi chỉ là muốn thấy hắn một chút thôi, tôi sẽ không quấy rầy đâu, thật sự đấy…… Tôi van ông mà!"
Nghiêm Tư Cẩn cũng không muốn đem tình cảnh này làm cho lúng túng đến như vậy, anh đã chẳng còn cảm thấy xấu hổ mà đi tới nơi này, thậm chí cho dù có bị người đẩy ngã xuống đất, hiện giờ anh còn phải đi cầu người ta đây.
Tôn nghiêm anh lại một lần nữa bởi vì cái tên lừa gạt kia bị dẫm đạp xuống đất rồi!
“Thằng điên! Kéo ra ngoài! Mau kéo ra ngoài!" Quản gia đá Nghiêm Tư Cẩn bay ra ngoài, lớn tiếng gọi bảo vệ vào.
Bảo vệ sức lực mạnh mẽ lại cường tráng đem Nghiêm Tư Cẩn từ trên mặt đất xách lên, Nghiêm Tư Cẩn khổ sở giãy dụa nhưng không thể dùng sức. Anh nhớ tới mỗi lần Tằng Nữu đối xử với anh như vậy, anh đều không có lực! Anh hận chính mình quá yếu đuối.
Nghiêm Tư Cẩn bị kéo ra khỏi Tằng gia, vô tình ném ở ngoài cửa, bảo vệ trở vào trong không để ý đến anh nữa. Nghiêm Tư Cẩn không còn cách nào để đi vào, nhưng lại không cam lòng, không thể làm gì khác hơn là ngồi ở một bên bậc thang nhà Tằng gia, có như thế nào cũng không chịu rời đi.
Tác giả :
Thụy Mê Sinh