Lời Nguyền Lỗ Ban
Quyển 6 - Chương 10: Đường Âm Thế lại cản trở
Chu Chân Mệnh đã vòng qua ngọn núi Quy Giới. Trên đường đi, hắn đã đổi cưỡi ngựa thành đi xe ngựa. Ngồi trong mui xe kín mít, hắn có thể tranh thủ bình tâm tĩnh dưỡng, cũng có thể phân tích kỹ lưỡng tình thế hiện tại. Tuy Chu gia liên tục gặp bất lợi, song đại cục vẫn nằm trong tầm kiểm soát. Đặc biệt là sau khi Thức Bảo linh đồng nhận ra Lỗ Nhất Khí có mang theo bảo bối chỉ rõ vị trí của bảo cấu, thì hy vọng lại một lần nữa nhen lên trong lòng hắn. Ngoài ra, còn một điều đáng mừng nữa là Lỗ Nhất Khí đã bước vào đường canh Âm Thế trên núi Quy Giới. Sự việc tiến triển tới bước này, Chu Chân Mệnh gần như đã có thể chắc chắn rằng, hắn chỉ cần tới được chùa Lạt ma Kim Đỉnh, sẽ có người mang bảo bối của Lỗ Nhất Khí dâng đến tận tay.Còn Lỗ Nhất Khí vẫn đang trong cuộc trốn chạy đầy căng thẳng trên con đường mỗi lúc càng thêm tăm tối.
- Sắp tới cuối rồi. Càng tối thì càng tới gần điểm canh năm trời sáng! - Hạ Táo Hoa phấn chấn hẳn lên, tựa như người lênh đênh trên biển suốt bao ngày cuối cùng đã nhìn thấy bến cảng.
Lỗ Nhất Khí không nói câu nào.
Lão mù lảm nhảm câu gì đó, song chẳng ai nghe ra lão nói gì.
Năm con chim ưng săn mỏ hoa Trường Bạch bất chợt lặng lẽ lướt tới từ một bên khe núi không một tiếng động, tựa như năm bóng ma lang thang trong đêm tối, âm thầm bám theo đám Lỗ Nhất Khí, song chẳng ai phát hiện thấy sự tồn tại của chúng.
Càng gần tới điểm canh năm, đường đi càng thêm hiểm trở, thế núi hai bên liên tục xuất hiện những vách đá dựng đứng trơn trượt nối tiếp nhau, mặt đá nhẵn như dao chém. Đám Lỗ Nhất Khí gần như phải lách mình qua khe đá mà đi.
Đến đoạn đường này, lão Lợi lại vượt lên trước dẫn đầu, thanh đao Bách toái siết chặt trong tay, toả ra hàn khí lẫm liệt. Đó là một thanh đao không sợ bất cứ thứ gì, gặp ma chém ma, gặp Phật chém Phật. Vượt qua quãng đường kẹp giữa hai bên vách đá dựng đứng trước mặt, là đã có thể thoát khỏi đường canh Âm Thế, xa xa đã thấy le lói ánh tàn dương hắt vào đoạn cuối con đường. Đúng vậy, đường canh Âm Thế đã xuất hiện ánh sáng canh năm, chính là lúc mặt trời lặn. Cuối cùng cũng đã kết thúc, tất cả mọi người đều không giấu nổi vẻ phấn khích hân hoan.
- Thứ gì kia? – Lão Lợi đột nhiên khựng lại.
Thứ khiến lão Lợi cảm thấy bất ổn đang hiện diện ở rất gần điểm canh năm trời sáng. Nhìn bề ngoài, trông cũng giống con người, song tư thế lại vô cùng quái đản, nửa thân trên gập về phía trước thành một góc vuông, song không hề thấy cơ bắp chuyển động hay hơi thở phập phồng, tựa như một tảng đá đen trũi.
Chính vào lúc đó, một bóng đen bất ngờ lướt tới sau lưng họ.
Lỗ Nhất Khí bỗng chốc cảm thấy lồng ngực đau tức, toàn thân như bị ép chặt. Gần như cùng lúc đó, tất cả những người khác cũng cảm nhận thấy luồng áp lực vô hình.
- Chỉ cần các ngươi tiến thêm hai bước, chắc chắn sẽ không được chết yên lành! - Một giọng nói oang oang vang lên, là Thiên táng sư đã đuổi tới.
Thế là hết! Tình hình phía trước lành ít dữ nhiều, sau lưng lại có cao thủ tuyệt thế chặn kín đường lui.
- Các ngươi không phải căng thẳng, ta chỉ tới để xem trò vui mà thôi! – Thiên táng sư đã đứng im bất động.
- Có lẽ lão ta nói thật đấy! – Dương Tiểu Đao thì thầm với Lỗ Nhất Khí.
- Tại sao? - Hạ Táo Hoa vội hỏi.
- Không có đao khí, lão ta đến đao cũng không mang theo!
- Các ngươi đứng đó rì rầm nãy giờ, hẳn đã nhận ra nơi đây là khảm diện “Vô địa tự dung" rồi chứ? – Thiên táng sư lại nói lớn.
- Lão già chết giẫm không biết nhục mặt kia, nhìn thấy sắp thua nên chạy tới phá rối đấy phỏng? - Một giọng nói khô khốc như tiếng cú rúc đột ngột vang lên, là đang chửi mắng Thiên táng sư.
Đám Lỗ Nhất Khí sửng sốt nhìn nhau, không ai nhận ra giọng nói vừa rồi từ đâu phát ra.
- Chẳng cần tôi phải phá đám. Dăm cái gai độc mà bà rải ra đúng là chả có kỹ xảo cóc khô gì cả! – Thiên táng sư trả lời.
- Còn nói là không phá đám. Chẳng thà nói quách cho chúng biết cách phá khảm nút của ta luôn cho xong, đúng là lão mặt dày đê tiện! - Giọng nói khô khốc gằn lên giận dữ.
- “Vô địa tự dung" là do Đường môn ở Tứ Xuyên sáng tạo ra. Dùng gai giẫm bật đàn hồi, phi tiêu tám vòng quanh người và chuỳ tam giác mưa rơi làm nút lẫy. Khảm này thông thường thiết kế ở nơi trái phải không có đường đi, ba nút lẫy lần lượt công sát tại ba tầng dưới, giữa và trên, người trúng phải không còn đường tháo chạy. “Vô địa tự dung" tức là không có đất dung bản thân mình, ý nói ngay cả người thiết kế khảm diện cũng không có chỗ dung thân trong khảm! - Lỗ Nhất Khí đã nhớ ra được những thông tin có liên quan.
- Khé khé khé! Thảo nào có thể thoát khỏi tay lão già mắc dịch kia, quả là có chút hiểu biết! - Tiếng cười ré lên xé tai, như thế moi tim móc ruột.
- Là tảng đá kia đang nói! Nó chuyển động rồi! Nó chuyển động rồi! - Quỷ Nhãn Tam đã nhìn thấy cái đầu trên tảng đá hình người gập đôi khẽ nhúc nhích một cái.
Lỗ Nhất Khí cũng cảm thấy tảng đá rất bất thường. Làn khí tướng của những đồ vật cũ kỹ, chết chóc mà nó mang theo đang dần dần trở nên sống động.
- Có điều kiến thức có nhiều tới đâu cũng không thể nhìn thấu bản chất của bà. Tuy rằng bà cũng xuất thân từ Đường môn, song lại không đi đường chính, trộm kỹ nghệ, trộm đồ đạc, lại trộm cả người. Hắn chỉ là con chim mới ra ràng, làm sao có thể mổ nổi bộ da mặt dày cộp của bà. - Giọng điệu Thiên táng sư giống hệt như đang đấu khẩu.
- Khé khé! Đúng vậy, thì sao? Lão già chết tiệt, muốn làm rối loạn tâm khí của ta ư? Đừng hòng! Lần này ta thắng là chắc! Ngươi có nói tuốt tuồn tuột mọi thứ về khảm nút của ta cũng chẳng sao, hắn có thể phá nổi không? Khé khé khé!
Lỗ Nhất Khí nghe Thiên táng sư nói người kia xuất thân từ Đường môn, mới như bừng tỉnh. Thứ khí tướng cũ kỹ, chết chóc mà cậu vừa cảm giác thấy chính là khí tướng của chất độc.
- Từ nãy tới giờ tôi không cảm nhận ra sát khí, té ra là vì tiền bối xuất thân từ Đường môn. Đường môn giỏi về chất độc, ám khí, dùng ám khí chất độc để giết người, tuyệt đối không thể để cho đối thủ lường trước được, bởi vậy đương nhiên sẽ phải thu khí tàng hình che giấu sát ý. Hơn nữa, tôi cũng không cảm giác thấy nhẫn khí, có nghĩa là các nút lẫy trong Vô địa tự dung ở đây đã được thay đổi. Tiền bối Thiên táng sư vừa nãy có nhắc tới gai độc, tôi nghĩ rằng nó được sử dụng để thay thế cho gai giẫm bật đàn hồi. Còn như phi tiêu tám vòng quanh người và chuỳ tam giác mưa rơi, tôi nghĩ cũng có thể dùng đá ở đây thay thế.
- Lão già băm thịt chết tiệt kia, con chim non này ở đâu ra thế? Được lắm! – Hình người vuông góc đã di chuyển thực sự, bước lại phía Lỗ Nhất Khí vài bước. Quả nhiên là một con người, một người với hình thù vô cùng quái đản.
Người đã di chuyển, song Lỗ Nhất Khí vẫn không cảm nhận thấy một mảy may sát khí, xem ra công phu thu khí tàng hình của kẻ này đã luyện dến cảnh giới thượng thừa.
- Đừng đi nữa, trước mặt bà chính là Vô địa tự dung, đừng làm tổn thương tới bản thân! – Ý tứ là quan tâm tới người khác, song giọng nói Lỗ Nhất Khí không hề mang chút biểu cảm, mà bình thản tựa như hơi thở.
- Khé khé khé, oắt con nhắc ta mới nhớ. Khảm diện đã bày ở đây, ta còn phải phí sức làm gì, cứ ngồi đợi là xong! – Tuy con người góc vuông kia nói là ngồi đợi, song lại không hề ngồi xuống.
- Là bà ta! Chắc chắn là bà ta! - Dưỡng Quỷ Tỳ đột nhiên kêu lên khe khẽ.
- Là ai thế? Con gái, con biết bà ta ư? – Viêm Hoá Lôi hỏi.
- Cha còn nhớ bảy mươi năm về trước, trong Đường môn Tứ Xuyên xảy ra chuyện lớn, dẫn tới Đường môn huỷ diệt!
- Con muốn nói tới chuyện “Bối phi tinh" ư?
- Đúng vậy! Bối phi tinh là thứ ám khí ghê gớm tàn độc nhất trên thế gian này, vốn được giấu kín ở trong động Diểu Độc của Đường môn. Không ngờ một nữ đệ tử bên ngoài của Đường môn đã quyến rũ môn trưởng, lấy trộm chìa khoá của động Diểu Độc, mở ra năm bộ khoá phân nhánh móc liền, ăn cắp Bối phi tinh mang đi. Đường môn tung ra toàn bộ cao thủ để truy bắt, một trận đại chiến nổ ra, cao thủ bị tàn sát gần hết. Còn nữ đồ đệ kia trong lúc cúi lưng bắn Bối phi tinh đã bị dùi tuyết mang đâm đứt một đường mạch ở sống lưng, may được cao thủ Chu gia cứu thoát mới bảo toàn được tính mạng. Có điều từ đó thành người tàn tật, không thể đứng thẳng lưng.
- Tại sao bà ta phải lấy trộm Bối phi tinh? – Dương Tiểu Đao tò mò hỏi.
- Châm đao Âm ma đã giết chết hai người anh em ruột của bà ta, bà ta muốn dùng vật này để báo thù.
- A, tôi biết rồi! Năm xưa châm đao Âm ma đột nhiên tuyệt tích giang hồ, té ra là bị một người đàn bà bức bách. - Dụng ý của Hạ Táo Hoa là dùng lời nói để kích động Thiên táng sư và hình người vuông góc kia giao đấu – Nhưng tại sao hai vị không quyết một trận sống mái, mà lại rủ nhau cùng ẩn mình tại chốn u tịch hoang lương này? Chẳng lẽ đánh đấm một hồi lại nảy sinh tình ý?
- Anh hùng trọng nhau, nam nữ sinh tình, khó tránh! - Quỷ Nhãn Tam chốt lại một câu gọn lỏn.
Đám Lỗ Nhất Khí mỗi người một câu nhao nhao cả lên, song Thiên táng sư và hình người vuông góc kia lại trầm ngâm không nói, không biết đang nghĩ ngợi gì.
Đột nhiên, từ chỗ hình người vuông góc, một ngọn đuốc dầu trẩu cháy bùng lên, ánh lửa xanh lam nổ lép bép liên hồi, tàn lửa bắn đi tung toé.
- Trong ngọn đuốc này có vật chất lạ, mọi người cẩn thận, đừng để trúng chiêu! – Viêm Hoá Lôi vừa liếc qua đã nhìn thấy vẻ bất thường trong ngọn đuốc.
Ngọn đuốc bùng sáng, mọi người lập tức nhìn rõ hình dáng của con người vuông góc kia, và tất thảy đều giật mình chết khiếp. Đó chính xác là một con người, điều này hẳn là không sai. Song tất cả những ai đã nhìn thấy tướng mạo của mụ ta đều khó lòng thừa nhận mụ ta là một con người.
Thứ không giống con người nhất ở mụ ta chính là bộ mặt. Đến cục phân trâu phơi khô còn sáng sủa hơn thế. Trên đầu trọc lốc không một sợi tóc, vô số múi da thịt nhũn nhẽo xệ xuống và những nếp nhăn sâu hoắm dọc ngang như khe rãnh đã che lấp toàn bộ ngũ quan trên khuôn mặt, chỉ còn hai đốm sáng he hé phía dưới một rãnh nhăn nằm ngang sát đỉnh đầu là bằng chứng cho sự tồn tại của đôi mắt.
Vừa nhìn thấy bộ mặt gớm guốc, Dương Tiểu Đao đã kêu lên:
- Nghê Tam, ngươi vừa nói cái gì mà nam nữ sinh tình? Với bộ dạng này, thì sinh cái nỗi gì?
- Phải rồi, châm đao Âm ma làm gì có chuyện nảy sinh tình cảm với một đống thịt da nhăn nhúm thế kia! – Câu nói của Hạ Táo Hoa khiến mọi người đều bật cười.
Lỗ Nhất Khí cũng suýt bật cười, song một cảm giác bất an đã kìm hãm ý cười lại. Không ổn! Hai cao thủ tuyệt đỉnh chắn trước chắn sau, lại thêm khảm diện Vô địa tự dung tà độc khó lường, trong tình thế nguy hiểm và căng thẳng này, tại sao mọi người lại thoải mái cười cợt như thế?
Lỗ Nhất Khí lập tức tụ khí ngưng thần, quên đi tất cả, đưa cảm giác đi đi lại lại trên đoạn đường ngắn ngủi trước mặt. Song cậu chẳng cảm giác được điều gì. Nhưng khi từ trạng thái ngưng thần trở lại bình thường, cậu phát hiện ra tất cả những người bên cạnh vẫn giữ nguyên nụ cười châm chọc trên môi, nhấc bước tiến về phía Vô địa tự dung.
- Khé khé khé! Lão già chết toi, bất ngờ phải không? Ta chỉ dùng một vũ khí phụ trợ, đã khiến bọn chúng từng đứa một tự đi vào chỗ chết.
- Bà đừng mừng vội! Tên quan trọng nhất vẫn chưa bị mê hoặc, không chừng sẽ biến nước cờ chỉ trong nháy mắt! – Thiên táng sư cất giọng oang oang.
“Vũ khí phụ trợ" - mấy tiếng này đã mang lại cho Lỗ Nhất Khí một lời gợi ý, cậu cấp tốc rà soát, lục lọi trong trí não.
Trong cuốn “Dị môn binh khí luận điểm" của Tân Tử Thanh đời Thanh có viết, vũ khí của Đường môn chủ yếu phân thành ba loại: vũ khí giết, vũ khí bắt và vũ khí phụ trợ. Vũ khí giết là chỉ những ám khí tàn độc bá đạo hoặc chứa chất kích độc; vũ khí bắt là chỉ ám khí dùng để bắt sống đối thủ; vũ khí phụ trợ là chỉ vũ khí có tác dụng trợ giúp cho vũ khí giết và vũ khí bắt, làm tê liệt hoặc mê hoặc đối thủ.
Trong cuốn “Diệu khí các tự" không rõ tác giả có một phần chuyên biệt nói về vũ khí phụ trợ của Đường môn, nói rằng vũ khí phụ trợ còn gọi là vũ khí mê hoặc, lợi dụng sự kết hợp khéo léo giữa hình, ánh sáng, âm thanh để đạt mục đích mê hoặc. Kỳ thực, nếu xét về mặt kỹ thuật chế tạo, thành quả cao nhất của Đường môn lại không phải là ám khí hay chất độc, mà là chế tạo vũ khí phụ trợ.
Là ngọn đuốc! Ánh lửa bập bùng, ánh sáng bất định, hoa lửa tứ tán, lại liên tục phát ra tiếng nổ lép bép. Đây chính là thứ vũ khí phụ trợ kết hợp bởi âm thanh, ánh sáng và hình để mê hoặc tâm trí con người, khiến con người vô thức muốn lại gần nó, có được nó.
Vậy tại sao Lỗ Nhất Khí lại không bị mê hoặc? Trong trước tác “Khiếu vật chế thực pháp biên chú" của Tưởng Trung Cương người Ngô Giang thời Minh có viết rằng: “Cách mê hoặc của vũ khí mê, chính là dẫn dắt mà nhập vào, khiến người ta sa vào cảnh giới mê hoặc trong vô thức. Nếu ý thức theo sự dẫn dắt mà đi, sẽ không rơi vào mê hoặc". Vào lúc bó đuốc bùng lên, trạng thái tinh thần thuận theo tự nhiên của Lỗ Nhất Khí đã đi theo ý mê hoặc của vũ khí mê, bởi vậy, ý thức chỉ xoay quanh sự mê hoặc mà không nhập vào mê hoặc.
Vừa rồi Thiên táng sư có nói, chỉ cần bước thêm hai bước sẽ chết tan thây. Bởi vậy, những người bị mê hoặc nhiều nhất chỉ có thể bước lên hai bước, cần phải lập tức ngăn họ lại. Nếu không, sẽ nhanh chóng chuyển từ mất hồn sang mất mạng.
Vào đúng thời khắc khẩn trương này, bỗng một đoạn văn chớp qua trong trí não Lỗ Nhất Khí: “Vũ khí mê hoặc, đâm vào cơ thể, kinh hãi tinh thần, đều vô dụng, tất phải kích động trái tim...". Đây là một đoạn trong chương “Thiên cơ" của “Cơ xảo tập". Theo ý nghĩa của chữ, có thể giải thích rằng, nếu bị gây mê hoặc, có thể làm thức tỉnh bằng cách đâm vào cơ thể thật đau hoặc làm cho tinh thần kinh hãi. Nếu làm như vậy cũng không được, cần phải “kích động trái tim". Nhưng thế nào mới là “kích động trái tim"?
“Kích động trái tim ư? Phải rồi! Như thế này sẽ có thể kích động đến trái tim!" Lỗ Nhất Khí chẳng kịp nghĩ ngợi gì thêm, đưa hai tay đỡ lấy khuôn mặt xinh đẹp của Dưỡng Quỷ Tỳ, hôn ngay lên đôi môi mềm mại của cô.
Cảm giác như bị điện giật, Lỗ Nhất Khí suýt nữa đã chìm đắm trong cơn si mê bất tận không thể dứt ra. Song khi ý niệm tự nhiên xoay chuyển một vòng quanh trí não, cậu lập tức hiểu rõ rằng, mình phải “kích động trái tim" đến tận cùng, cho đến khi Dưỡng Quỷ Tỳ tỉnh lại. Cậu bèn đưa đầu lưỡi vào qua đôi môi hé mở của Dưỡng Quỷ Tỳ.
Cậu cảm thấy đầu lưỡi của Dưỡng Quỷ Tỳ khẽ run lên, chuyển động, rồi quấn riết vào lưỡi cậu.
Lỗ Nhất Khí mở choàng đôi mắt khép hờ, cậu đã nhìn thấy ánh mắt thẹn thùng nhưng rất đỗi vui tươi của Dưỡng Quỷ Tỳ. Đã tỉnh lại rồi!
Lỗ Nhất Khí vội vã rời khỏi đôi môi cô, nói gấp:
- Mau nghĩ cách khiến họ dừng lại!
Dưỡng Quỷ Tỳ lúc này mới choàng tỉnh khỏi trạng thái hổ thẹn và ngây ngất, vội quay đầu nhìn những người còn lại, rồi lại nhìn khoảng cách bước chân, lập tức nhận ra tình thế đã cực kỳ nguy cấp. Cô vội đưa tay kéo lấy dái tai của Viêm Hoá Lôi day bấm vài cái, rồi thổi đánh phù vào lỗ tai ông ta.
Chiêu này gọi là “quỷ kinh mộng", là chiêu pháp đánh thức người hôn mê mà chỉ những người nuôi ma mới biết. Viêm Hoá Lôi tỉnh lại, Quỷ Nhãn Tam tỉnh lại... lần lượt từng người đều được Dưỡng Quỷ Tỳ đánh thức đúng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.
- Sắp tới cuối rồi. Càng tối thì càng tới gần điểm canh năm trời sáng! - Hạ Táo Hoa phấn chấn hẳn lên, tựa như người lênh đênh trên biển suốt bao ngày cuối cùng đã nhìn thấy bến cảng.
Lỗ Nhất Khí không nói câu nào.
Lão mù lảm nhảm câu gì đó, song chẳng ai nghe ra lão nói gì.
Năm con chim ưng săn mỏ hoa Trường Bạch bất chợt lặng lẽ lướt tới từ một bên khe núi không một tiếng động, tựa như năm bóng ma lang thang trong đêm tối, âm thầm bám theo đám Lỗ Nhất Khí, song chẳng ai phát hiện thấy sự tồn tại của chúng.
Càng gần tới điểm canh năm, đường đi càng thêm hiểm trở, thế núi hai bên liên tục xuất hiện những vách đá dựng đứng trơn trượt nối tiếp nhau, mặt đá nhẵn như dao chém. Đám Lỗ Nhất Khí gần như phải lách mình qua khe đá mà đi.
Đến đoạn đường này, lão Lợi lại vượt lên trước dẫn đầu, thanh đao Bách toái siết chặt trong tay, toả ra hàn khí lẫm liệt. Đó là một thanh đao không sợ bất cứ thứ gì, gặp ma chém ma, gặp Phật chém Phật. Vượt qua quãng đường kẹp giữa hai bên vách đá dựng đứng trước mặt, là đã có thể thoát khỏi đường canh Âm Thế, xa xa đã thấy le lói ánh tàn dương hắt vào đoạn cuối con đường. Đúng vậy, đường canh Âm Thế đã xuất hiện ánh sáng canh năm, chính là lúc mặt trời lặn. Cuối cùng cũng đã kết thúc, tất cả mọi người đều không giấu nổi vẻ phấn khích hân hoan.
- Thứ gì kia? – Lão Lợi đột nhiên khựng lại.
Thứ khiến lão Lợi cảm thấy bất ổn đang hiện diện ở rất gần điểm canh năm trời sáng. Nhìn bề ngoài, trông cũng giống con người, song tư thế lại vô cùng quái đản, nửa thân trên gập về phía trước thành một góc vuông, song không hề thấy cơ bắp chuyển động hay hơi thở phập phồng, tựa như một tảng đá đen trũi.
Chính vào lúc đó, một bóng đen bất ngờ lướt tới sau lưng họ.
Lỗ Nhất Khí bỗng chốc cảm thấy lồng ngực đau tức, toàn thân như bị ép chặt. Gần như cùng lúc đó, tất cả những người khác cũng cảm nhận thấy luồng áp lực vô hình.
- Chỉ cần các ngươi tiến thêm hai bước, chắc chắn sẽ không được chết yên lành! - Một giọng nói oang oang vang lên, là Thiên táng sư đã đuổi tới.
Thế là hết! Tình hình phía trước lành ít dữ nhiều, sau lưng lại có cao thủ tuyệt thế chặn kín đường lui.
- Các ngươi không phải căng thẳng, ta chỉ tới để xem trò vui mà thôi! – Thiên táng sư đã đứng im bất động.
- Có lẽ lão ta nói thật đấy! – Dương Tiểu Đao thì thầm với Lỗ Nhất Khí.
- Tại sao? - Hạ Táo Hoa vội hỏi.
- Không có đao khí, lão ta đến đao cũng không mang theo!
- Các ngươi đứng đó rì rầm nãy giờ, hẳn đã nhận ra nơi đây là khảm diện “Vô địa tự dung" rồi chứ? – Thiên táng sư lại nói lớn.
- Lão già chết giẫm không biết nhục mặt kia, nhìn thấy sắp thua nên chạy tới phá rối đấy phỏng? - Một giọng nói khô khốc như tiếng cú rúc đột ngột vang lên, là đang chửi mắng Thiên táng sư.
Đám Lỗ Nhất Khí sửng sốt nhìn nhau, không ai nhận ra giọng nói vừa rồi từ đâu phát ra.
- Chẳng cần tôi phải phá đám. Dăm cái gai độc mà bà rải ra đúng là chả có kỹ xảo cóc khô gì cả! – Thiên táng sư trả lời.
- Còn nói là không phá đám. Chẳng thà nói quách cho chúng biết cách phá khảm nút của ta luôn cho xong, đúng là lão mặt dày đê tiện! - Giọng nói khô khốc gằn lên giận dữ.
- “Vô địa tự dung" là do Đường môn ở Tứ Xuyên sáng tạo ra. Dùng gai giẫm bật đàn hồi, phi tiêu tám vòng quanh người và chuỳ tam giác mưa rơi làm nút lẫy. Khảm này thông thường thiết kế ở nơi trái phải không có đường đi, ba nút lẫy lần lượt công sát tại ba tầng dưới, giữa và trên, người trúng phải không còn đường tháo chạy. “Vô địa tự dung" tức là không có đất dung bản thân mình, ý nói ngay cả người thiết kế khảm diện cũng không có chỗ dung thân trong khảm! - Lỗ Nhất Khí đã nhớ ra được những thông tin có liên quan.
- Khé khé khé! Thảo nào có thể thoát khỏi tay lão già mắc dịch kia, quả là có chút hiểu biết! - Tiếng cười ré lên xé tai, như thế moi tim móc ruột.
- Là tảng đá kia đang nói! Nó chuyển động rồi! Nó chuyển động rồi! - Quỷ Nhãn Tam đã nhìn thấy cái đầu trên tảng đá hình người gập đôi khẽ nhúc nhích một cái.
Lỗ Nhất Khí cũng cảm thấy tảng đá rất bất thường. Làn khí tướng của những đồ vật cũ kỹ, chết chóc mà nó mang theo đang dần dần trở nên sống động.
- Có điều kiến thức có nhiều tới đâu cũng không thể nhìn thấu bản chất của bà. Tuy rằng bà cũng xuất thân từ Đường môn, song lại không đi đường chính, trộm kỹ nghệ, trộm đồ đạc, lại trộm cả người. Hắn chỉ là con chim mới ra ràng, làm sao có thể mổ nổi bộ da mặt dày cộp của bà. - Giọng điệu Thiên táng sư giống hệt như đang đấu khẩu.
- Khé khé! Đúng vậy, thì sao? Lão già chết tiệt, muốn làm rối loạn tâm khí của ta ư? Đừng hòng! Lần này ta thắng là chắc! Ngươi có nói tuốt tuồn tuột mọi thứ về khảm nút của ta cũng chẳng sao, hắn có thể phá nổi không? Khé khé khé!
Lỗ Nhất Khí nghe Thiên táng sư nói người kia xuất thân từ Đường môn, mới như bừng tỉnh. Thứ khí tướng cũ kỹ, chết chóc mà cậu vừa cảm giác thấy chính là khí tướng của chất độc.
- Từ nãy tới giờ tôi không cảm nhận ra sát khí, té ra là vì tiền bối xuất thân từ Đường môn. Đường môn giỏi về chất độc, ám khí, dùng ám khí chất độc để giết người, tuyệt đối không thể để cho đối thủ lường trước được, bởi vậy đương nhiên sẽ phải thu khí tàng hình che giấu sát ý. Hơn nữa, tôi cũng không cảm giác thấy nhẫn khí, có nghĩa là các nút lẫy trong Vô địa tự dung ở đây đã được thay đổi. Tiền bối Thiên táng sư vừa nãy có nhắc tới gai độc, tôi nghĩ rằng nó được sử dụng để thay thế cho gai giẫm bật đàn hồi. Còn như phi tiêu tám vòng quanh người và chuỳ tam giác mưa rơi, tôi nghĩ cũng có thể dùng đá ở đây thay thế.
- Lão già băm thịt chết tiệt kia, con chim non này ở đâu ra thế? Được lắm! – Hình người vuông góc đã di chuyển thực sự, bước lại phía Lỗ Nhất Khí vài bước. Quả nhiên là một con người, một người với hình thù vô cùng quái đản.
Người đã di chuyển, song Lỗ Nhất Khí vẫn không cảm nhận thấy một mảy may sát khí, xem ra công phu thu khí tàng hình của kẻ này đã luyện dến cảnh giới thượng thừa.
- Đừng đi nữa, trước mặt bà chính là Vô địa tự dung, đừng làm tổn thương tới bản thân! – Ý tứ là quan tâm tới người khác, song giọng nói Lỗ Nhất Khí không hề mang chút biểu cảm, mà bình thản tựa như hơi thở.
- Khé khé khé, oắt con nhắc ta mới nhớ. Khảm diện đã bày ở đây, ta còn phải phí sức làm gì, cứ ngồi đợi là xong! – Tuy con người góc vuông kia nói là ngồi đợi, song lại không hề ngồi xuống.
- Là bà ta! Chắc chắn là bà ta! - Dưỡng Quỷ Tỳ đột nhiên kêu lên khe khẽ.
- Là ai thế? Con gái, con biết bà ta ư? – Viêm Hoá Lôi hỏi.
- Cha còn nhớ bảy mươi năm về trước, trong Đường môn Tứ Xuyên xảy ra chuyện lớn, dẫn tới Đường môn huỷ diệt!
- Con muốn nói tới chuyện “Bối phi tinh" ư?
- Đúng vậy! Bối phi tinh là thứ ám khí ghê gớm tàn độc nhất trên thế gian này, vốn được giấu kín ở trong động Diểu Độc của Đường môn. Không ngờ một nữ đệ tử bên ngoài của Đường môn đã quyến rũ môn trưởng, lấy trộm chìa khoá của động Diểu Độc, mở ra năm bộ khoá phân nhánh móc liền, ăn cắp Bối phi tinh mang đi. Đường môn tung ra toàn bộ cao thủ để truy bắt, một trận đại chiến nổ ra, cao thủ bị tàn sát gần hết. Còn nữ đồ đệ kia trong lúc cúi lưng bắn Bối phi tinh đã bị dùi tuyết mang đâm đứt một đường mạch ở sống lưng, may được cao thủ Chu gia cứu thoát mới bảo toàn được tính mạng. Có điều từ đó thành người tàn tật, không thể đứng thẳng lưng.
- Tại sao bà ta phải lấy trộm Bối phi tinh? – Dương Tiểu Đao tò mò hỏi.
- Châm đao Âm ma đã giết chết hai người anh em ruột của bà ta, bà ta muốn dùng vật này để báo thù.
- A, tôi biết rồi! Năm xưa châm đao Âm ma đột nhiên tuyệt tích giang hồ, té ra là bị một người đàn bà bức bách. - Dụng ý của Hạ Táo Hoa là dùng lời nói để kích động Thiên táng sư và hình người vuông góc kia giao đấu – Nhưng tại sao hai vị không quyết một trận sống mái, mà lại rủ nhau cùng ẩn mình tại chốn u tịch hoang lương này? Chẳng lẽ đánh đấm một hồi lại nảy sinh tình ý?
- Anh hùng trọng nhau, nam nữ sinh tình, khó tránh! - Quỷ Nhãn Tam chốt lại một câu gọn lỏn.
Đám Lỗ Nhất Khí mỗi người một câu nhao nhao cả lên, song Thiên táng sư và hình người vuông góc kia lại trầm ngâm không nói, không biết đang nghĩ ngợi gì.
Đột nhiên, từ chỗ hình người vuông góc, một ngọn đuốc dầu trẩu cháy bùng lên, ánh lửa xanh lam nổ lép bép liên hồi, tàn lửa bắn đi tung toé.
- Trong ngọn đuốc này có vật chất lạ, mọi người cẩn thận, đừng để trúng chiêu! – Viêm Hoá Lôi vừa liếc qua đã nhìn thấy vẻ bất thường trong ngọn đuốc.
Ngọn đuốc bùng sáng, mọi người lập tức nhìn rõ hình dáng của con người vuông góc kia, và tất thảy đều giật mình chết khiếp. Đó chính xác là một con người, điều này hẳn là không sai. Song tất cả những ai đã nhìn thấy tướng mạo của mụ ta đều khó lòng thừa nhận mụ ta là một con người.
Thứ không giống con người nhất ở mụ ta chính là bộ mặt. Đến cục phân trâu phơi khô còn sáng sủa hơn thế. Trên đầu trọc lốc không một sợi tóc, vô số múi da thịt nhũn nhẽo xệ xuống và những nếp nhăn sâu hoắm dọc ngang như khe rãnh đã che lấp toàn bộ ngũ quan trên khuôn mặt, chỉ còn hai đốm sáng he hé phía dưới một rãnh nhăn nằm ngang sát đỉnh đầu là bằng chứng cho sự tồn tại của đôi mắt.
Vừa nhìn thấy bộ mặt gớm guốc, Dương Tiểu Đao đã kêu lên:
- Nghê Tam, ngươi vừa nói cái gì mà nam nữ sinh tình? Với bộ dạng này, thì sinh cái nỗi gì?
- Phải rồi, châm đao Âm ma làm gì có chuyện nảy sinh tình cảm với một đống thịt da nhăn nhúm thế kia! – Câu nói của Hạ Táo Hoa khiến mọi người đều bật cười.
Lỗ Nhất Khí cũng suýt bật cười, song một cảm giác bất an đã kìm hãm ý cười lại. Không ổn! Hai cao thủ tuyệt đỉnh chắn trước chắn sau, lại thêm khảm diện Vô địa tự dung tà độc khó lường, trong tình thế nguy hiểm và căng thẳng này, tại sao mọi người lại thoải mái cười cợt như thế?
Lỗ Nhất Khí lập tức tụ khí ngưng thần, quên đi tất cả, đưa cảm giác đi đi lại lại trên đoạn đường ngắn ngủi trước mặt. Song cậu chẳng cảm giác được điều gì. Nhưng khi từ trạng thái ngưng thần trở lại bình thường, cậu phát hiện ra tất cả những người bên cạnh vẫn giữ nguyên nụ cười châm chọc trên môi, nhấc bước tiến về phía Vô địa tự dung.
- Khé khé khé! Lão già chết toi, bất ngờ phải không? Ta chỉ dùng một vũ khí phụ trợ, đã khiến bọn chúng từng đứa một tự đi vào chỗ chết.
- Bà đừng mừng vội! Tên quan trọng nhất vẫn chưa bị mê hoặc, không chừng sẽ biến nước cờ chỉ trong nháy mắt! – Thiên táng sư cất giọng oang oang.
“Vũ khí phụ trợ" - mấy tiếng này đã mang lại cho Lỗ Nhất Khí một lời gợi ý, cậu cấp tốc rà soát, lục lọi trong trí não.
Trong cuốn “Dị môn binh khí luận điểm" của Tân Tử Thanh đời Thanh có viết, vũ khí của Đường môn chủ yếu phân thành ba loại: vũ khí giết, vũ khí bắt và vũ khí phụ trợ. Vũ khí giết là chỉ những ám khí tàn độc bá đạo hoặc chứa chất kích độc; vũ khí bắt là chỉ ám khí dùng để bắt sống đối thủ; vũ khí phụ trợ là chỉ vũ khí có tác dụng trợ giúp cho vũ khí giết và vũ khí bắt, làm tê liệt hoặc mê hoặc đối thủ.
Trong cuốn “Diệu khí các tự" không rõ tác giả có một phần chuyên biệt nói về vũ khí phụ trợ của Đường môn, nói rằng vũ khí phụ trợ còn gọi là vũ khí mê hoặc, lợi dụng sự kết hợp khéo léo giữa hình, ánh sáng, âm thanh để đạt mục đích mê hoặc. Kỳ thực, nếu xét về mặt kỹ thuật chế tạo, thành quả cao nhất của Đường môn lại không phải là ám khí hay chất độc, mà là chế tạo vũ khí phụ trợ.
Là ngọn đuốc! Ánh lửa bập bùng, ánh sáng bất định, hoa lửa tứ tán, lại liên tục phát ra tiếng nổ lép bép. Đây chính là thứ vũ khí phụ trợ kết hợp bởi âm thanh, ánh sáng và hình để mê hoặc tâm trí con người, khiến con người vô thức muốn lại gần nó, có được nó.
Vậy tại sao Lỗ Nhất Khí lại không bị mê hoặc? Trong trước tác “Khiếu vật chế thực pháp biên chú" của Tưởng Trung Cương người Ngô Giang thời Minh có viết rằng: “Cách mê hoặc của vũ khí mê, chính là dẫn dắt mà nhập vào, khiến người ta sa vào cảnh giới mê hoặc trong vô thức. Nếu ý thức theo sự dẫn dắt mà đi, sẽ không rơi vào mê hoặc". Vào lúc bó đuốc bùng lên, trạng thái tinh thần thuận theo tự nhiên của Lỗ Nhất Khí đã đi theo ý mê hoặc của vũ khí mê, bởi vậy, ý thức chỉ xoay quanh sự mê hoặc mà không nhập vào mê hoặc.
Vừa rồi Thiên táng sư có nói, chỉ cần bước thêm hai bước sẽ chết tan thây. Bởi vậy, những người bị mê hoặc nhiều nhất chỉ có thể bước lên hai bước, cần phải lập tức ngăn họ lại. Nếu không, sẽ nhanh chóng chuyển từ mất hồn sang mất mạng.
Vào đúng thời khắc khẩn trương này, bỗng một đoạn văn chớp qua trong trí não Lỗ Nhất Khí: “Vũ khí mê hoặc, đâm vào cơ thể, kinh hãi tinh thần, đều vô dụng, tất phải kích động trái tim...". Đây là một đoạn trong chương “Thiên cơ" của “Cơ xảo tập". Theo ý nghĩa của chữ, có thể giải thích rằng, nếu bị gây mê hoặc, có thể làm thức tỉnh bằng cách đâm vào cơ thể thật đau hoặc làm cho tinh thần kinh hãi. Nếu làm như vậy cũng không được, cần phải “kích động trái tim". Nhưng thế nào mới là “kích động trái tim"?
“Kích động trái tim ư? Phải rồi! Như thế này sẽ có thể kích động đến trái tim!" Lỗ Nhất Khí chẳng kịp nghĩ ngợi gì thêm, đưa hai tay đỡ lấy khuôn mặt xinh đẹp của Dưỡng Quỷ Tỳ, hôn ngay lên đôi môi mềm mại của cô.
Cảm giác như bị điện giật, Lỗ Nhất Khí suýt nữa đã chìm đắm trong cơn si mê bất tận không thể dứt ra. Song khi ý niệm tự nhiên xoay chuyển một vòng quanh trí não, cậu lập tức hiểu rõ rằng, mình phải “kích động trái tim" đến tận cùng, cho đến khi Dưỡng Quỷ Tỳ tỉnh lại. Cậu bèn đưa đầu lưỡi vào qua đôi môi hé mở của Dưỡng Quỷ Tỳ.
Cậu cảm thấy đầu lưỡi của Dưỡng Quỷ Tỳ khẽ run lên, chuyển động, rồi quấn riết vào lưỡi cậu.
Lỗ Nhất Khí mở choàng đôi mắt khép hờ, cậu đã nhìn thấy ánh mắt thẹn thùng nhưng rất đỗi vui tươi của Dưỡng Quỷ Tỳ. Đã tỉnh lại rồi!
Lỗ Nhất Khí vội vã rời khỏi đôi môi cô, nói gấp:
- Mau nghĩ cách khiến họ dừng lại!
Dưỡng Quỷ Tỳ lúc này mới choàng tỉnh khỏi trạng thái hổ thẹn và ngây ngất, vội quay đầu nhìn những người còn lại, rồi lại nhìn khoảng cách bước chân, lập tức nhận ra tình thế đã cực kỳ nguy cấp. Cô vội đưa tay kéo lấy dái tai của Viêm Hoá Lôi day bấm vài cái, rồi thổi đánh phù vào lỗ tai ông ta.
Chiêu này gọi là “quỷ kinh mộng", là chiêu pháp đánh thức người hôn mê mà chỉ những người nuôi ma mới biết. Viêm Hoá Lôi tỉnh lại, Quỷ Nhãn Tam tỉnh lại... lần lượt từng người đều được Dưỡng Quỷ Tỳ đánh thức đúng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc.
Tác giả :
Viên Thái Cực