Lời Nguyền Lỗ Ban

Quyển 1 - Chương 21: Gã tí hon

Khảm diện Mắt cá dương đã bắt đầu vận hành, họ đã sắp rơi vào nút Những cặp mắt tràn ngập căn phòng bỗng chốc biến mất tăm, thay vào đó là sự xuất hiện thình lình của vô số luồng sáng vàng chói lọi, từ bốn phương tám hướng chiếu thẳng về phía ba người Họ đều biết rõ, luồng sáng chói loá nhường kia sẽ gây tổn thương đến mắt, khiến họ không nhìn thấy được nữa.

Đây chắc chắn là điều mà đối phương đang chờ đợi Bởi vậy, họ lập tức nhắm nghiền hai mắt, còn lấy tay che kín phía trước Trong vô số đạo kim quang rực rỡ chao xuống rất nhiều phiến lá, cũng một màu vàng chói lọi, rất mỏng, rất nhẹ, không hề phát ra một tiếng động Phần đuôi mỗi phiến lá đều có một ống đạo lưu xoáy trôn ốc Dưới tác dụng của ống đạo lưu, các phiến lá vừa rơi vừa xoay tròn, tuy chỉ từ độ cao vài thước song lại tăng tốc vùn vụt tựa như rơi xuống từ trăm mét.

Trong nháy mắt, chúng càng bay càng nhanh, càng xoay càng tít, tựa như những vòng xoáy vàng chói từ trên trời lao xuống, nhằm thẳng vào đỉnh đầu ba người mà xẹt tới Những phiến lá vàng kim đó là gì? Con quay lá liễu! Chúng có điểm gì thần diệu? Giết người không tốn sức! Ba người không hề hay biết cái chết đang ập xuống đỉnh đầu Họ không nhìn thấy, cũng không nghe thấy.

Họ khác nào đang vươn cổ chờ trảm quyết! Từ xưa tới nay, cơ quan cạm bẫy khi đã bố trí xong, trừ phi có người sa bẫy, đạp lẫy, còn thông thường sẽ không ai động chạm đến chúng, càng không ai đi lau chùi quét dọn những thứ này Bởi vậy, khi con quay lá liễu vừa khởi động, liền có một thứ rơi xuống trước cả chúng Chính là bụi Một lớp bụi cực mỏng.

Song một chút xíu bụi thôi, cũng đủ để Lỗ Thịnh Hiếu ngửi thấy, đó là một thứ mùi cũ kỹ mốc meo Trong “Lục hợp chi lực" của Lỗ gia có một công phu gọi là Tịch trần (trừ bụi) Khi luyện công phu này, độ nhạy cảm với bụi bặm của người luyện sẽ cao hơn rất nhiều so với người bình thường - Cẩn thận trên đầu! Lỗ Thịnh Hiếu hô lên thật lớn, sau đó cầm vào cây đục sắt xoay tít trên tay như một bông hoa, giơ lên trên đỉnh đầu.

Quỷ Nhãn Tam đang lúng túng không biết phải làm gì, nghe tiếng hô của Lỗ Thịnh Hiếu, lập tức phản ứng ngay, vận lực vào cánh tay, một lắc một kéo, bật tung Vũ Kim Cương, giơ lên che trên đầu Lỗ Nhất Khí không biết phía trên có gì, cũng không dám nổ súng bắn bừa, chỉ biết thụp người xuống, nép sát vào Quỷ Nhãn Tam Một tràng những tiếng loảng xoảng đinh tai nhức óc vang dội trên đầu họ, là tiếng kim loại va đập cạo rít vào nhau, nghe mà buốt răng rợn gáy.

Những phiến lá màu vàng va phải mặt dù thép và cây đục sắt, văng tung toé ra ngoài Nhưng từ những chỗ khác, lại có vài chiếc lá vàng chói bay xéo mà tới Họ không thể nhìn thấy chúng Lỗ Thịnh Hiếu là người đầu tiên cảm nhận thấy có lưỡi dao cứa vào cơ thể Một chiếc lá vàng bay vùn vụt về phía cánh tay phải đang giơ lên của ông, chỉ nghe “xẹt" một tiếng rất êm, tay áo bông của ông đã bị cứa đứt một đường dài.

Chiếc lá chao đi một vòng, lại lao về phía ông lần thứ hai, lướt qua vai phải của ông Trong tiếng loạt soạt của vải bông bị cứa rách, còn kèm theo một tiếng trầm nặng của da đứt thịt rách Ngay sau đó là cảm giác đau xé, máu huyết phun trào Theo phản xạ, ông lập tức né sang bên trái Lá vàng tiếp tục chao xuống, lại cứa ngang sườn ông Máu phun ra thành tia từ chỗ rách trên áo bông, tung toé trên nền đất.

Đặc điểm của con quay lá liễu chính là càng xuống càng nhanh, càng cứa càng sâu, càng chém càng mạnh Cũng may mà Lỗ Thịnh Hiếu đã kịp né sang một bên nếu không, nhát thứ ba chắc chắn sẽ chém đứt xương sườn, xẻ sâu đến phủ tạng Nỗi đau đớn từ vết chém bên sườn là kịch liệt nhất Lỗ Thịnh Hiếu toàn thân tê dại, không còn đủ sức để tiếp tục né tránh.

Con quay tiếp tục vùn vụt chao xuống, chém một cú chí mạng vào xương hông của Lỗ Thịnh Hiếu Ông có thể cảm nhận thấy đầu mũi nhọn hoắt của nó cắm phập thật sâu vào xương, từ chỗ đó, những vết nứt hình răng cưa nhanh chóng chạy túa ra xung quanh Cả thân người ông đổ nghiêng sang bên phải… Phạm vi che chắn của cây Vũ Kim Cương trên tay Quỷ Nhãn Tam đương nhiên rộng hơn cây đục của Lỗ Thịnh Hiếu, bởi vậy, nhát chém đầu tiên từ con quay lá liễu đã trúng vào thắt lưng hắn.

Thật may, ngang lưng hắn là chiếc đai lưng da bò rộng bản, nên vết chém chỉ sượt qua da thịt Phiến lá vừa xẹt qua, hắn lập tức nhảy bật ra xa ba bước Lỗ Nhất Khí bỗng chốc phơi ra không còn thứ gì che chắn, đến khi cậu ý thức được, thì hai chiếc lá vàng đã xẹt tới bên tai trái và cánh tay phải của cậu Nhát chém bên trái cắt đứt ngang vành tai, khiến vành tai gần như xẻ thành hai nửa.

Còn nhát chém bên tay phải khiến cậu suýt đánh rơi khẩu súng đang nắm chắc trong tay Cậu đã trúng đòn, nhưng cậu không né tránh, không phải là không muốn tránh, mà là không biết tránh như thế nào Phản xạ né tránh tức tốc sau khi bị trúng đòn không phải chỉ luyện trong ngày một ngày hai là học được, đây là công phu, là võ nghệ Một thanh niên không hề biết cách tránh né, và hai phiến lá vàng đoạt mệnh… Nhưng, Lỗ Nhất Khí đã không bị chém lần thứ hai.

Phản ứng đầu tiên của cậu không phải là né tránh, mà là xua đuổi những thứ đã gây đau đớn và khiếp sợ cho cậu Và cậu vung mạnh cả hai tay Một người có khả năng nổ súng chỉ dựa vào cảm giác, lại bách phát bách trúng như cậu, trước một kích thích bất thình lình, tốc độ hành động còn nhanh hơn cả bắn súng Bởi vậy phiến lá còn chưa kịp xoay nửa vòng, mu bàn tay trái của cậu đã vụt ngang trúng vào ống đạo lưu xoắn trôn ốc trên đuôi phiến lá.

Phiến lá lập tức đổi hướng, cắm phập xuống nền đất Khẩu súng bên tay phải cậu đập trúng vào mặt bên của chiếc lá còn lại, khiến nó xoay tít mà văng đi, va phải một tấm gương đồng, phát ra tiếng rền vang vọng chuông Lỗ Nhất Khí vội vàng bịt chặt tai lại ngồi thụp xuống, không phải là vì tiếng rền phát ra từ gương đồng quá lớn, mà vành tai trái bị chém đứt đang đau xé, máu đã nhuốm đỏ một bên má cậu.

Đúng lúc chiếc lá vàng rơi xuống đất, những kim quang chói loá bỗng vụt tối sầm Lỗ Thịnh Hiếu và Lỗ Nhất Khí đều nhắm mắt nên không phát hiện ra điều này Chỉ có Quỷ Nhãn Tam vốn dĩ vô cùng nhạy cảm với ánh sáng là cảm nhận được Luồng kim quang vừa chuyển từ sáng sang mờ, mắt hắn cũng lập tức chuyển từ nhắm sang mở Vừa mở mắt, Quỷ Nhãn Tam lập tức nhìn thấy một bóng người từ trên cao lao bổ về phía hắn.

Bóng người thấp tịt, nhưng vô cùng rắn rỏi, khắp cơ thể cuồn cuộn một nguồn sức mạnh đáng sợ Chỉ nhìn thoáng qua đã biết ngay là bậc cao thủ, tuy còn cách khá xa, song đã cảm nhận được luồng kình phong đang ập tới Đúng là hạng tiểu nhân, đang định tung đòn đánh lén Bóng người vụt một cái đã tới trước mặt Quỷ Nhãn Tam, cây côn ngắn nhọn đầu trong tay gã bể thẳng xuống đỉnh đầu hắn, đầu nhọn của cây côn loé lên một luồng hàn quang lóa mắt.

Đúng là hạng tiểu nhân! Vừa nãy đã đánh lén Lỗ Nhất Khí trong bóng tối, giờ lại quay sang đánh lén Quỷ Nhãn Tam Quỷ Nhãn Tam ngả người về phía sau, gập gối lại, một tay cầm chắc Vũ Kim Cương Rồi đột ngột bật thẳng người lên, vai, lưng, eo và chân tạo thành một đường thẳng, tay đập cây dù thật mạnh về phía trước Đây là chiêu số Quan Đông Bá Vương thuẫn, hắn sử chiêu này là muốn lấn át thể hình nhỏ bé của đối thủ, dự định “lấy cứng chọi cứng".

Tay còn lại cũng đồng thời rút ra chiếc xẻng lưỡi cày, dự định sau đòn đầu tiên, sẽ thừa dịp xông lên truy kích đối thủ Chỉ nghe “choang" một tiếng chói tai, tựa như một tiếng thanh la lớn, đó là tiếng va đập của đoản côn lên mặt dù thép Quỷ Nhãn Tam đã nhầm, sức mạnh của gã tí hon quả thật khó tưởng tượng Gã không bị đánh lùi, mà ngược lại, Quỷ Nhãn Tam đã bật ngược về sau, lui liền ba bước, cây dù suýt chút nữa văng khỏi tay.

Gã tí hon đạp chân vào tán dù, nhảy vọt lên không, giống như một con sóc bay, tiếp tục lao vào Quỷ Nhãn Tam, cây côn ngắn trỏ thẳng vào mặt hắn Quỷ Nhãn Tam chỉ còn cách tiếp tục lùi lại để tránh khỏi cú đâm, cũng chỉ có cách lùi lại, mới có thể dùng Vũ Kim Cương chặn gã tí hon lại Quỷ Nhãn Tam vừa lùi lại, gã tí hon đã biết mình đâm trượt, bởi vậy không đợi cơ thể rơi xuống đã tung mũi chân đạp vào mép tán dù, đúng lúc Quỷ Nhãn Tam thu cây dù về phía sau.

Gã mượn lực đạo đó, tiếp tục nhảy bật về phía trước, cơ thể vẫn ở giữa Quỷ Nhãn Tam và Vũ Kim Cương Phía sau Quỷ Nhãn Tam là một tấm gương đồng lớn chặn mất đường thoái lui, bởi vậy, hắn đã hết đường, không thể lùi được nữa Hắn lập tức thụp người sát đất, đưa chân giậm mạnh vào mặt gương, cơ thể áp sát mặt đất lao vụt ra phía ngoài, thuận đà lăn đi một vòng, né được gã tí hon.

Gã tí hon tuy thân hình thấp bé, song động tác chạm đất xoay mình lại rất linh hoạt lanh lẹ So sánh với gã, Quỷ Nhãn Tam có phần vụng về luống cuống Mới giao đấu có một hiệp mà Quỷ Nhãn Tam đã ở thế hạ phong Nhưng hắn cũng hiểu rõ, mình thất thế là do phán đoán sai lầm, hắn phải nhanh chóng giành lại thế áp đảo Quỷ Nhãn Tam dùng Vũ Kim Cương che chắn nửa thân dưới, bước xéo lên nửa bước, cây xẻng lưỡi cày trong tay bổ mạnh xuống đỉnh đầu gã tí hon.

Gã không tiếp chiêu, mà lùi lại, gã đang thoái lui giống như Quỷ Nhãn Tam khi nãy, sau đó, đứng trước tấm gương, lắc lư cơ thể sang hai bên, nghiêng người bước xéo, chớp mắt đã biến mất sau mấy tấm gương như một bóng ma, không thấy tăm hơi đâu nữa Những tiếng va chạm chát chúa vang ra trong lúc Quỷ Nhãn Tam giao chiến với gã tí hon đã khiến Lỗ Nhất Khí choàng tỉnh khỏi cơn hoảng loạn do đau đớn để nhận ra rằng nguy hiểm vẫn chưa qua, chết chóc vẫn đang rình rập.

Cậu mở choàng mắt, vào lúc thị giác từ mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, cậu nhìn thấy một vật nhỏ bé lách ra từ phía sau một tấm gương đồng, rồi lao thẳng tới sau lưng Quỷ Nhãn Tam như một chiếc phi tiêu góc cạnh và sắc nhọn, trong khi hắn không hề hay biết Vật đó giơ một cây côn bằng kim loại loé ánh hàn quang lao thẳng vào gáy Quỷ Nhãn Tam.

Một tiếng súng nổ vang Lỗ Nhất Khí đã nổ súng mà không mảy may do dự, cho dù trước mặt cậu là bóng dáng của một đứa trẻ sơ sinh Gã tí hon chỉ rên khẽ một tiếng, có thể thấy gã chịu đau rất giỏi, động tác vẫn không chút đình trệ Viên đạn sượt qua cổ tay bé xíu của gã, lấy đi một mảng da thịt, song cây côn vẫn nắm chắc trong bàn tay bị thương.

Phát súng thứ hai bắn vào đầu gối phải của gã Lần này gã không rên lấy một tiếng, cũng không chịu dừng thế tấn công, một đòn giáng trúng lưng Quỷ Nhãn Tam Cú đánh khiến lục phủ ngũ tạng của Quỷ Nhãn Tam như lộn ngược, lồng ngực đau tức, cổ họng bỏng rát, mắt nảy đom đóm Hắn không hề có chút phòng bị nào với cú đánh lén này, không thể tưởng tượng gã tí hon vừa mới lẩn vào sau tấm gương, chớp mắt đã thình lình xuất hiện sau lưng.

Hắn đang dồn toàn bộ sức lực về phía trước, khi cây côn giáng xuống, cơ bắp sau lưng hắn còn chưa kịp gồng lên Sau cú tấn công, gã tí hon ngã lăn ra đất, song vừa chạm đất, gã không hề dừng lại lấy một giây, mà giống như một con khỉ què, dùng cả tay lẫn chân bò nhanh về phía một tấm gương đồng, tốc độ còn nhanh hơn cả khi chưa trúng đạn.

Lỗ Nhất Khí không thể ngờ được hai phát đạn của cậu vẫn không thể ngăn cản được gã tí hon Cậu vốn dĩ chỉ định bắn cho gã bị thương để chặn gã lại và bắt sống Trước tình thế này, cậu nghĩ chẳng thà một nhát bắn trúng chỗ hiểm, kết liễu tính mạng gã, bảo toàn cho Quỷ Nhãn Tam Cũng may Quỷ Nhãn Tam bị thương không nghiêm trọng lắm, xung lực của cú đánh phần lớn đã được chặn lại bởi đủ thứ công cụ lỉnh kỉnh trong chiếc tủi đeo trên lưng, đặc biệt là cây cuốc mỏ hạc bằng thép.

Tuy thương thế không nặng, song cũng cần chút ít thời gian để cơ thể hồi phục Lúc này, những tấm gương đồng xung quanh bỗng nhiên chuyển động, khảm diện bắt đầu biến hoá Hai tấm gương đồng lớn từ bên cạnh di chuyển xen vào Mắt cá dương, với ý đồ phân tách ba người bọn họ Lộ Nhất Khí gọi lớn: - Anh Tam! Lại đây! Mau lại đây! Quỷ Nhãn Tam đang đứng trơ trơ ở đó, lưng hơi khom xuống, tay trái cầm Vũ Kim Cương, một bên gọng dù đặt trên mặt đất; tay phải cầm cây xẻng lưỡi cày chống xuống đất.

Kỳ thực, cây xẻng chỉ chống hờ xuống đất, kình lực trên cánh tay hắn đã dồn về lưỡi xẻng thông qua cán xẻng, toàn bộ cơ thể giống như một cánh cung lớn đang kéo căng hết cỡ Cảm giác đau đớn trên lưng do cú tập kích vừa nãy đã mau chóng dịu đi Quỷ Nhãn Tam biết rõ, trạng thái của hắn không có gì đáng ngại, hắn vẫn có thể tiếp tục giao chiến.

Song hắn vẫn làm ra vẻ yếu ớt, để lừa gã tí hon kia xông ra, sau đó sẽ cho gã một đòn… Quỷ Nhãn Tam đang tính toán như vậy, bỗng nghe thấy tiếng gọi của Lỗ Nhất Khí Lời nói của Lỗ Nhất Khí với hắn chính là mệnh lệnh, hắn lập tức từ bỏ ý đồ, nghiêng người di chuyển đến bên Lỗ Nhất Khí Lỗ Thịnh Hiếu cũng đã mở mắt, phản ứng của ông chậm chạp hơn, song không phải do tuổi tác.

Chiếc lá cắm ngập tận xương khiến ông đau đớn đến không thể chịu nổi, vào khoảnh khắc ông ngã xuống, ông gần như muốn vứt bỏ đi tất cả, thậm chí ngay cả mạng sống của chính mình Nhưng khi mở mắt ra, vừa hay nhìn thấy cú tập kích thứ ba của gã tí hon Quỷ Nhãn Tam vừa thả lỏng cơ thể định di chuyển về phía Lỗ Nhất Khí, mới vừa nhấc chân lên chưa kịp hạ xuống thì từ sau một tấm gương đồng đang di chuyển, một hình người bé xíu áp sát mặt đất lao vụt ra, đâm thắng vào cạnh sườn của Quỷ Nhãn Tam từ bên trái.

Động tác của gã tí hon vẫn cực kỳ nhanh chóng và linh hoạt, cơ thể vẫn hết sức mạnh mẽ dẻo dai, dường như chưa hề bị thương Tấm gương đồng đang di chuyển đã che khuất tầm nhìn của Lỗ Nhất Khí, cậu không kịp nổ súng, chỉ có thể đứng trơ ra chứng kiến đầu côn nhọn hoắt trong tay gã lao thẳng vào mạng sườn Quỷ Nhãn Tam Quỷ Nhãn Tam cũng không kịp trở cây Vũ Kim Cương trong tay trái qua, càng không kịp đưa cây xẻng lưỡi cày bên tay phải lên đón đỡ.

Hắn đã buông rơi cây Vũ Kim Cương Người trong giới võ lâm thường là đến chết cũng không chịu buông vũ khí, song Quỷ Nhãn Tam không phải là người trong giới võ lâm, mà hắn là một gã giang hồ đích thực Người trong giang hồ không từ thủ đoạn, nếu cần thiết, họ sẵn sàng vứt bỏ cả cha mẹ của mình Vứt bỏ Vũ Kim Cương, tay trái hắn sẽ rảnh rỗi, tay trái rảnh rỗi, sẽ có thể chụp lấy cây côn.

Quỷ Nhãn Tam và gã tí hon mỗi người nắm một đầu côn Gã tí hon vẫn tiêp tục đâm về phía trước, bởi lẽ hắn thấy vẫn còn cơ hội để đâm trúng Quỷ Nhãn Tam Vì sao? Vì Quỷ Tam không khoẻ bằng gã Quỷ Nhãn Tam cũng biết, chỉ dựa vào tay trái, hắn không đủ sức đẩy lùi được đối thủ, hắn lập tức vung cây xẻng lưỡi cày bên tay phải chém xéo một đòn.

Gã tí hon chỉ hơi nghiêng người rụt cổ đã né được Quỷ Nhãn Tam lại bổ thêm nhát nữa, gã lại tránh, cứ thế chém liên tiếp đến hơn chục nhát, gã đều né được dễ dàng Gã tí hon không còn rảnh để tiếp tục đẩy cây côn đâm về trước, vì gã phải tránh né những nhát xẻng bổ xuống Song hắn vẫn không chịu lỏng tay, cũng không lùi lại Trông cảnh tượng lúc này, chẳng khác gì Quỷ Nhãn Tam đang bị một cây cột nhỏ bằng đá biết chuyển động dùng côn giữ chặt, chỉ biết đứng đó đâm bừa chém loạn.

Tấm gương đồng sau lưng Quỷ Nhãn Tam rung lên một cái, lại một bóng người bay vọt lên cao Hoá ra không chỉ có một gã tí hon! Kẻ đánh lén lần này, chắc chắn Quỷ Nhãn Tam không thể nhìn thấy, song Lỗ Nhất Khí và Lỗ Thịnh Hiếu đều đã nhìn thấy Lỗ Thịnh Hiếu chỉ kịp hét lớn một tiếng: - Cẩn thận! Còn Lỗ Nhất Khí chỉ làm được duy nhất một việc là bóp cò, mục tiêu nhanh chóng được phóng đại và kéo gần trong mắt cậu, ấn đường của gã tí hon dường như đã ở ngay phía trước nòng súng.

Cậu đã nổ súng là trăm phát trăm trúng, kẻ đánh lén kia không thể thoát được Viên đạn vừa bay khỏi nòng súng, đúng lúc một tấm gương di chuyển tới chắn ngang đường đạn, viên đạn chỉ bắn vỡ một góc của tấm gương Quỷ Nhãn Tam nghe thấy tiếng gió ở sau gáy, hắn vội đẩy đầu nhọn của cây gậy lệch sang một bên, xoay người, múa tít cây xẻng che chắn sau lưng.

Lúc này, cả cơ thể hắn đang đổ nghiêng, hoàn toàn dựa vào cây côn để chống đỡ Nhưng đầu còn lại của cây côn nằm trong gã tí hon Tiểu nhân dù sao cũng vẫn là tiểu nhân, gã còn bất chấp thủ đoạn và đê tiện hơn cả người giang hồ Đầu còn lại của cây côn đã bị buông ra Quỷ Nhãn Tam biết, gã tí hon đã buông tay khỏi cây côn Quỷ Nhãn Tam vừa đổ ập xuống, sau lưng liền bị nện một cú như trời giáng.

Đó chính là nắm đấm của gã tí hon sau khi buông côn Cơ thể Quỷ Nhãn Tam xoay ngang một góc vuông, rồi ngã đánh huỵch trên mặt đất Gã tí hon vừa ra tay xong, lập tức lủi sang bên trái, lặn mất tăm sau tấm gương đồng Gã tí hon đánh lén thứ hai không lẩn đi, gã vẫn chưa đánh trúng, gã phải hoàn thành sứ mệnh Gã lại nhảy vụt lên cao, chĩa thẳng đầu nhọn của cây côn nhằm vào tim Quỷ Nhãn Tam.

Tiếng súng lại vang lên, lần này Lỗ Nhất Khí không nể nang gì nữa, viên đạn xuyên thẳng vào ấn đường của gã tí hon thứ hai Cơ thể chắc nịch đầy sức mạnh đang bay vụt trên không bỗng co rút thành một cục, rơi phịch xuống nền đất Quỷ Nhãn Tam vẫn chưa đứng dậy ngay được, xem ra thương thế lần này nặng hơn trước rất nhiều Lỗ Nhất Khí đành phải dìu bác tới bên Quỷ Nhãn Tam.

Lỗ Nhất Khí vừa đưa tay ra định đỡ, thì Quỷ Tam đã tự ngồi bật dậy, từ miệng phun ra một bụm máu đỏ tươi, tung toé trên đôi ủng da bò mềm của hắn nhuộm đỏ cả xà cạp và mép ủng màu trắng Quỷ Nhãn Tam vội mò mẫm trong túi, móc ra một hộp da Mở nắp ra, thấy bên trong có rất nhiều ô nhỏ Quỷ Nhãn Tam cầm một chiếc thìa bạc nhỏ xúc lấy một thìa bột màu vàng và một thìa bột màu đỏ đổ lên trên mặt lưỡi, sau đó nhấp một ngụm rượu nuốt xuống.

Khi thực hiện những động tác trên, đôi tay hắn không ngớt run lên lẩy bẩy Lỗ Thịnh Hiếu vẫn chưa nhổ bỏ lá vàng cắm trên xương hông, ông sợ nếu nhổ nó ra, máu sẽ chảy không cầm được Đáng sợ hơn nữa là khi giật mũi nhọn ra, xương có thể vỡ thành nhiều mảnh, như vậy, ông sẽ không thể đi lại được nữa Ông lôi từ trong hòm gỗ ra một cuộn vải đỏ, đó là dây may mắn được dùng khi lên xà nóc, lắp hoành phi trong xây dựng.

Ông quấn dây vải men theo mép trên và mép dưới của phiến lá vàng liền mấy vòng, sau đó thắt một nút thắt Đề bảo như ý* ở trên phiến lá chừng ba đốt ngón tay Như vậy, có thể đảm bảo vết thương không trở nặng, cầm bớt được máu, giảm bớt đau đớn, nhờ thế có thể miễn cưỡng đi lại được * Tức là nút thắt như ý nâng bảo vật Xử lý xong vết thương, Lỗ Thịnh Hiếu đi tới bên cạnh gã tí hon vừa bị bắn chết, xem xét một hồi.

Ông quan sát tỉ mỉ mọi đặc điểm của gã, vì muốn biết gã rốt cuộc từ đâu tới Gã tí hon đó không phải là đứa trẻ, cũng không phải là người lùn, mà là một người phát triển bình thường cơ thể và tứ chi cân đối, râu tóc đầy đủ, da dẻ hồng hào mềm mại, khớp xương linh hoạt chắc chắn Duy có điều hình thể rất nhỏ bé, không hề cân xứng với thể trọng.

Quỷ Nhãn Tam uống xong thuốc, đang ngồi trên đất điều hoà hơi thở Lúc này, hắn mới thực sự nhìn rõ kẻ vừa giao tranh chí tử với mình là thứ gì Hắn nhổ một bãi nước bọt đầy máu về phía gã tí hon, đầy căm giận: - Thằng hề! Đồ tiểu nhân tuyệt hậu! - Tuyệt hậu! A, đúng rồi, đây chính là Hán yêm! - Có lẽ là Bách tuế anh*! * Tức là đứa trẻ trăm tuổi.
Tác giả : Viên Thái Cực
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại