Lời Hứa Cả Đời
Chương 12
♣
Editor: Lệ Cung Chủ
Trữ Nhược lần đầu biết được, nguyên lai núi Kỳ Lân cách Quang Hoa giáo rất xa.
Mộ Cẩm từng nói, mỗi lần vừa đi vừa về thì phải tốn hơn nửa tháng, mà Trữ Nhược đã đi đường suốt mười ngày rồi.
Y lúc trước quả nhiên ra roi thúc ngựa, đi đường cả ngày lẫn đêm.
Trữ Nhược nghĩ vậy, trong lòng dâng lên ngọt ngào, nhưng sau đó chua xót lũ lượt kéo đến.
Có nên đi chậm một chút không, như vậy sẽ không phải thấy cảnh y và mỹ thiếu nữ xinh đẹp tựa vào nhau, nhưng hắn lại bất giác đi nhanh hơn, chỉ vì muốn sớm gặp lại y.
Biết đâu hằng ngày vẫn có người ngồi ở trước cửa Quang Hoa giáo chờ mong, tựa vào cạnh cửa, tà tà cười nói: “Trữ Nhược, mỗi lần đều là ta đến tìm ngươi, chung quy ngươi cũng nên đến tìm ta một lần chứ nhỉ?"
Có thể sự thật là như vậy!
Hy vọng luôn tới rất nhanh, còn tuyệt vọng lại khiến người ta trở tay không kịp.
Trữ Nhược phong trần mệt mỏi tới trước cửa Quang Hoa giáo, xa xa đã nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt đông như trẩy hội, khắp nơi giăng đèn kết hoa.
Đó cũng không phải là chuyện quá sức chịu đựng, mấy ngày đi đường cứ vô thức nghĩ đi nghĩ lại chuyện này nhiều lần, cho nên xem ra hiện tại cũng không quá đau lòng.
Trữ Nhược tịch mịch nở nụ cười, nước mắt từ khóe mắt ứa ra, cũng không nhiều. Hắn vội vàng lấy tay áo lau đi, tiếp tục bước về phía trước đưa thiệp mời, trong lúc chạm vào dòng chữ to mạ vàng bên trên, giống như bị thứ gì đó làm phỏng ngón tay, hận không thể lập tức xé nát tờ giấy đó.
Trên tay nhất thời cầm không chắc, thiệp mời bị gió thổi đi, Trữ Nhược đang xuất thần, trì độn không vươn tay bắt kịp. Bên cạnh bỗng hiện lên một bóng dáng, trong phút chốc, người kia đã đưa thiệp mời tới trước mắt Trữ Nhược: “Cũng may lần này bắt được, lỡ mà đánh mất thiệp mời của Mộ đại giáo chủ thì nhất định phải phạt ba chén rượu."
Trữ Nhược nói lời cảm tạ, người tiếp đón cúi mình nói: “Âu Dương trang chủ đến thật đúng lúc, Trữ thần y, ngài cứ đi theo Âu Dương trang chủ vào trong Thiên Tự Hào lâu nghỉ ngơi trước rồi sửa soạn lại, phòng ở đã được thu dọn tốt cả rồi."
Người nọ nhìn Trữ Nhược từ trên xuống dưới, miệng chậc chậc khen: “Thì ra là Trữ thần y, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu."
Trữ Nhược đáp lễ.
Đây là ‘nguyệt lão’ Âu Dương Huyền Ca sao? Tuổi cũng không quá lớn, phỏng chừng bằng tuổi Mộ Cẩm, gương mặt mày kiếm mắt sáng, phong lưu tuấn lãng.
Phụ thân của Mộ Cẩm, giáo chủ cũ của Quang Hoa giáo – Mộ Phi cùng phụ thân của Âu Dương Huyền Ca – Âu Dương Trầm vốn mấy đời thân nhau, Âu Dương Huyền Ca cùng Mộ Cẩm đương nhiên là bằng hữu tốt từ thuở nhỏ.
Ngự Kiếm sơn trang, nổi tiếng về đúc kiếm trên giang hồ, cũng không quan tâm là chính giáo hay ma giáo. Theo truyền thuyết, năm đó, danh môn chính phái rối loạn, một đám người muốn diệt trừ Quang Hoa giáo, trang chủ Ngự Kiếm sơn trang Âu Dương Trầm bởi vì có giao hảo cùng với Mộ Phi, suốt mấy tháng đóng cửa không mở, cự tuyệt tất cả yêu cầu đúc kiếm, chỉ giúp Mộ Phi đúc một thanh thần binh lợi khí, sau đó bị lăng mạ vì giúp kẻ xấu làm chuyện ác.
Nguyên nhân chính là như thế, trận đại chiến kia có thể nói lưỡng bại câu thương (hai bên đều thiệt hại), Mộ Phi mặc dù chết nhưng Quang Hoa giáo cũng không đến nông nỗi toàn quân bị diệt, qua nhiều năm, lại ở trong tay Mộ Cẩm dần dần lớn mạnh, hơn nữa không còn làm việc ác trắng trợn.
Trữ Nhược suy nghĩ nhiều giờ, Âu Dương Huyền Ca trộm nhìn hắn, cười nói: “Trước đây nghe phụ thân nói qua, giang hồ từng đồn đãi, ‘Nếu luận về phương diện dung mạo, Kham Chúc Hoắc Lang’ là đệ nhất, tuy rằng ta không có cơ hội nhìn thấy phong thái của tôn sư, nhưng hôm nay gặp được Trữ huynh, liền biết được, Hoắc tiền bối không chỉ truyền danh hào ‘Thiên hạ đệ nhất thần y’ cho huynh, mà còn truyền cả danh hào ‘Thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử’!"
Trữ Nhược cảm thấy hắn dùng ngôn ngữ quá ngả ngớn, chỉ có thể cười mà không đáp, lơ đãng hỏi: “Nghe nói mỹ sự của Sở tiểu thư và Mộ giáo chủ là do Âu Dương trang chủ tác hợp à?"
Âu Dương Huyền Ca cười to nói: “Lang hữu tình, thiếp cố ý, ta chỉ là đứng ngoài cổ vũ, không đáng nhắc đến."
Trữ Nhược sắc mặt tối sầm lại, Âu Dương Huyền Ca theo dõi hắn nói: “Trữ huynh không khoẻ chỗ nào à?" Nói xong vỗ đầu mình nói, “Ta hồ đồ, huynh hẳn là rõ tình trạng của mình nhất."
Trữ Nhược miễn cưỡng nói: “Đi đường liên tục mấy ngày liền, sợ lỡ mất đại lễ nên có hơi mệt một chút."
Khi đang nói chuyện thì đã đến Thiên Tự Hào lâu, Âu Dương Huyền Ca tự mình đẩy cửa cho Trữ Nhược bước vào phòng, lúc gần đi còn thân thiết sờ trán hắn, nghiêm túc nói: “Không có nóng, xem ra không phải nhiễm phong hàn, Trữ huynh sớm nghỉ ngơi một chút." Buông tay vừa cười, “Trữ huynh chớ trách ta múa rìu qua mắt thợ, xen vào việc của người khác, huynh có quan hệ không hề bình thường với Mộ thiếu gia, cho nên ta tự nhiên cũng đối đãi với huynh như bằng hữu tốt."
Hắn chỉa chỉa tủ đồ nơi góc tường: “Nơi đó đã để sẵn đồ, Trữ huynh có thể tắm rửa rồi thay quần áo, ngủ một giấc đi, khi nào đến cơm chiều thì ta sẽ đến gọi huynh."
Trữ Nhược gật gật đầu, nhìn hắn xoay lưng đi, nhịn không được gọi lại hỏi: “Quan hệ giữa ta và Mộ Cẩm… Ngươi biết bao nhiêu?"
Âu Dương Huyền Ca ngập ngừng, nói: “Không ít."
Trữ Nhược cảm thấy hiểu rõ. Hắn đóng cửa phòng, bước nhanh đến tủ đồ phía trước, vừa mở ra đã thấy bên trong có một bộ y bào được may khéo léo, cũng là màu xanh nhạt.
Thời gian cơm chiều, đèn hoa rực rỡ sáng lên, Âu Dương Huyền Ca đúng hẹn đến gõ cửa phòng Trữ Nhược, Trữ Nhược sửa sang lại quần áo rồi đi ra, Âu Dương Huyền Ca kinh thán nói: “Quần áo màu này thực hợp với huynh, Mộ thiếu gia thật có mắt thẩm mỹ."
Trữ Nhược thản nhiên nói: “Nhưng ta thích màu trắng hơn." Hắn kéo ống tay áo xuống, cười nói, “Thôi, ngày vui của y, nơi chốn xa hoa truỵ lạc, ta cũng không nhất định phải mặc màu trắng thuần khiết như vậy, màu này là được rồi."
Âu Dương Huyền Ca dẫn hắn tới trước bàn, cùng ngồi ở bên cạnh. Trên bàn đủ loại thức ăn cùng một bình rượu ấm, Trữ Nhược lộ vẻ kinh ngạc: “Chỉ có hai người chúng ta sao?" Âu Dương Huyền Ca vừa rót rượu vừa cười: " ‘Thiên Tự Hào lâu’ này vốn cũng chỉ có ta và hai người kia ở." Hắn bưng chén rượu lên, “Trữ huynh, ta mời ngươi, tiên chủ hậu khách!" Nói xong ngửa đầu trút rượu vào cổ họng, Trữ Nhược cũng cùng uống một ly, rượu mạnh theo yết hầu chảy xuống, cảm thấy nóng hừng hực, “Âu Dương trang chủ, thỉnh."
Âu Dương Huyền Ca cau mày nói: “Trữ huynh không cần gọi trang chủ, nghe xa cách quá, gọi ta là Huyền Ca hoặc Âu Dương đều được."
Trữ Nhược trầm ngâm một lát: “Cung kính không bằng tòng mệnh, ta đây sẽ gọi Âu Dương. Ngươi cũng đừng gọi ta là Trữ huynh, tính theo tuổi thì ta nhỏ hơn ngươi, cứ gọi là Trữ Nhược đi."
Âu Dương Huyền Ca cười ha ha, lại uống một ly rồi rót đầy rượu cho Trữ Nhược, Trữ Nhược che tay nói: “Ta không thể uống nữa, ta cho tới bây giờ đều không uống rượu, hôm nay xem như phá lệ."
Âu Dương Huyền Ca đưa chén rượu đến bên miệng, như có điều gì đó: “Ngươi có biết, lợi ích lớn nhất của rượu chính là khiến người say quên mọi u sầu."
Trữ Nhược lạnh lùng nói: “Ta có gì phải u sầu chứ?"
Âu Dương Huyền Ca sửng sốt, hắn nâng chén rượu lên giữa không trung rồi cạn sạch, nhận lỗi nói: “Là ta nói sai rồi, tự phạt ba chén."
Nói xong lại rót thêm hai chén rượu, Trữ Nhược thở dài một hơi, từ trong túi hương nhỏ tùy thân lấy ra một viên thuốc màu trắng đưa cho Âu Dương Huyền Ca: “Ngươi tuy tửu lượng cao nhưng cũng cần tiết chế một chút, uống rượu hại thân."
Âu Dương Huyền Ca cười nói: “Chút này có gì đáng ngại." Hắn tiếp nhận viên thuốc ngậm vào miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Trữ Nhược, Trữ Nhược bị hắn nhìn nên cảm thấy không được tự nhiên, trực tiếp hỏi: “Sao vậy?"
“Sắc mặt bây giờ của ngươi vừa tái nhợt lại ửng đỏ, so với ban ngày còn phong lưu hơn." Âu Dương Huyền Ca thấy Trữ Nhược nghiêm mặt, lập tức bắt lấy tay hắn nói, “Trữ Nhược, ở bên cạnh ta đi."
Trữ Nhược vừa định nổi giận, nghe thấy những lời này, ngay cả tay cũng quên rút ra, hắn trợn tròn hai mắt, lại khôi phục vẻ mặt bình thường, đứng lên nói: “Âu Dương, ngươi uống nhiều quá rồi, ta nhờ người dìu ngươi về phòng."
Âu Dương Huyền Ca gắt gao kéo lấy hắn: “Ta không uống nhiều, ta nói thật. Ngươi ở bên cạnh ta, ta nhất định không phụ ngươi. Ta cả đời sẽ đối với ngươi."
Trữ Nhược vừa nghe lời này, chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, nước mắt chực trào, tựa như rượu mạnh đổ trực tiếp vào xoang mũi.
“Âu Dương, ngươi nắm tay người ta làm cái gì?"
Trữ Nhược theo thanh âm nhìn lại, Mộ Cẩm xuất hiện ở cửa, cả người mặc bộ đồ cưới đỏ thẫm.
Vẫn đẹp, nhưng mình lại thích y mặc màu xanh hơn.
Âu Dương Huyền Ca cười hì hì đứng dậy: “Ta về trước đây."
Trữ Nhược ngơ ngác đứng ở trước bàn, tiến cũng không được, lùi cũng không xong. Hồi lâu, hắn nâng chén rượu lên, đón ánh mắt sắc bén của Mộ Cẩm đang nhìn thẳng vào mình, nói một tiếng “Chúc mừng", rồi một hơi uống cạn sạch chén rượu.
Mượn rượu tiêu sầu, sầu càng sầu.
Mộ Cẩm im lặng nhìn Trữ Nhược say khước, cuối cùng đỡ hắn trở về phòng. Trữ Nhược ghé bên cạnh cái ao nôn thốc nôn tháo, cả người đều hư thoát, lòng bàn chân nhẹ tênh, chỉ có thể tựa vào trên người Mộ Cẩm đi về.
Mộ Cẩm giúp hắn cởi cổ áo, trách cứ nói: “Không biết uống còn tham uống làm gì chứ?"
Trữ Nhược hất tay y: “Đừng chạm vào ta!"
Mộ Cẩm không nói lời nào, đặt Trữ Nhược ở trên giường, đứng dậy kéo lấy cái khăn mặt, giúp hắn lau mồ hôi lạnh bên trán. Trữ Nhược nhắm chặt hai mắt, vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Mộ Cẩm vứt khăn mặt qua một bên, cúi người hôn lên môi Trữ Nhược, Trữ Nhược giãy dụa, đáng tiếc tứ chi xụi lơ vô lực, vừa động một chút thì đã thở hồng hộc, chỉ có thể cắn chặt răng.
Mộ Cẩm chậm rãi dừng động tác, suy sụp nói: “Ngươi đang trách ta."
Trữ Nhược nói: “Ta trách ngươi."
Mộ Cẩm nói: “Ta có nỗi khổ của ta."
Trữ Nhược nói: “Ta hiểu."
Sớm biết rằng ngươi và ta khác nhau, ta chỉ là một thầy thuốc, giúp những người đến cầu y hỏi dược kê thuốc chữa bệnh, cũng không thèm quan tâm chuyện người khác lên án. Nhưng ngươi là người đứng đầu một giáo, lúc nào cũng phải sống dưới sự chú ý của người khác.
Một khi đã như vậy, cần gì lúc trước phải hứa hẹn?
Nếu ta trách ngươi, đơn giản chỉ vì ngươi lúc trước vui vẻ mới thề thốt tốt đẹp, nhưng ngày sau lại thay đổi bất thường.
Mộ Cẩm nói: “Trong lòng ngươi còn có ta."
Trữ Nhược nói: “Đương nhiên."
Thanh âm Mộ Cẩm càng trở nên khẩn trương: “Trữ Nhược, ta đã đáp ứng cả đời sẽ đối tốt với ngươi thì ta đây nhất định cả đời sẽ đối tốt với ngươi. Chuyện đó và chuyện ta cưới vợ không hề can hệ!"
Trữ Nhược tức cười, hồi lâu mới nói: “Là ta nhận lầm người."
Ta muốn chính là Mộ Cẩm, người đã nói với ta rằng sẽ chờ ta ba năm, là Mộ Cẩm mà trong mắt chỉ có một mình ta.
Y thích quần áo màu xanh, y hay nói: “Trữ Nhược, mặc bộ đồ trắng này cho ta xem đi."
Rất nhiều thứ, chứ không phải nói một câu “Nhận lầm người" rồi là có thể thoải mái, nhưng không nói lời này, thì còn có thể nói cái gì?
Mộ Cẩm mặt đầy bi thương, muốn nhẹ nhàng ôm lấy Trữ Nhược, Trữ Nhược lui đến góc tường, ánh mắt đề phòng. Mộ Cẩm hỏi hắn: “Ngươi tới đây không phải bởi vì muốn gặp ta sao?"
Trữ Nhược gằn từng tiếng đáp: “Ta đến là vì muốn nói hai chữ ‘Chúc mừng’ với ngươi, còn nữa, cùng ngươi nói lời từ biệt."
“Ngươi muốn đi đâu? Về nhà?"
Trữ Nhược từ chối không đáp.
Nhà? Làm gì còn nhà chứ? Nhà đã sớm bị lửa thiêu rụi.
Về sau bốn biển là nhà của ta, hành y tế thế, nếu đi mệt rồi thì tìm một tiểu sơn thôn có phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần ở lại, trở thành một thầy thuốc đi chân trần, ngồi lều cỏ tranh, nuôi vài con gà con vịt, khi bận thì xem bệnh cho người ta, khi nhàn thì chăm động vật hoặc nằm phơi nắng.
Đi đến chân trời góc biển, đi đến nơi mà ngươi rốt cuộc tìm không thấy nữa, đi đến nơi mà ta không còn mong đợi ngươi nữa.
Có lẽ ta còn yêu ngươi, hàng ngày đều nhớ tới ngươi mấy lần, tựa như sư phụ vậy, đến chết vẫn nhớ mãi không quên, nhưng ta tuyệt đối sẽ không ở bên cạnh ngươi, chờ đợi ngươi phân phát cho ta một chút tình cảm.
Trắng như tuyết trên núi, sáng tựa trăng giữa mây.
Nghe lòng người hai ý, ta đành đoạn tình này.
Hôm nay chén sum họp, đầu sông tiễn sớm mai.
Lững thững theo dòng nước, nước mãi chảy đông tây.
Buồn đau lại buồn đau, vợ chồng chẳng nên than.
Nguyện một lòng vì người, bạc đầu chẳng xa nhau.
Chiếc cần sao lay động, đuôi cá sao cong cong.
Nam nhi trọng nghĩa khí, sao tiền bạc thay lòng?
Editor: Lệ Cung Chủ
Trữ Nhược lần đầu biết được, nguyên lai núi Kỳ Lân cách Quang Hoa giáo rất xa.
Mộ Cẩm từng nói, mỗi lần vừa đi vừa về thì phải tốn hơn nửa tháng, mà Trữ Nhược đã đi đường suốt mười ngày rồi.
Y lúc trước quả nhiên ra roi thúc ngựa, đi đường cả ngày lẫn đêm.
Trữ Nhược nghĩ vậy, trong lòng dâng lên ngọt ngào, nhưng sau đó chua xót lũ lượt kéo đến.
Có nên đi chậm một chút không, như vậy sẽ không phải thấy cảnh y và mỹ thiếu nữ xinh đẹp tựa vào nhau, nhưng hắn lại bất giác đi nhanh hơn, chỉ vì muốn sớm gặp lại y.
Biết đâu hằng ngày vẫn có người ngồi ở trước cửa Quang Hoa giáo chờ mong, tựa vào cạnh cửa, tà tà cười nói: “Trữ Nhược, mỗi lần đều là ta đến tìm ngươi, chung quy ngươi cũng nên đến tìm ta một lần chứ nhỉ?"
Có thể sự thật là như vậy!
Hy vọng luôn tới rất nhanh, còn tuyệt vọng lại khiến người ta trở tay không kịp.
Trữ Nhược phong trần mệt mỏi tới trước cửa Quang Hoa giáo, xa xa đã nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt đông như trẩy hội, khắp nơi giăng đèn kết hoa.
Đó cũng không phải là chuyện quá sức chịu đựng, mấy ngày đi đường cứ vô thức nghĩ đi nghĩ lại chuyện này nhiều lần, cho nên xem ra hiện tại cũng không quá đau lòng.
Trữ Nhược tịch mịch nở nụ cười, nước mắt từ khóe mắt ứa ra, cũng không nhiều. Hắn vội vàng lấy tay áo lau đi, tiếp tục bước về phía trước đưa thiệp mời, trong lúc chạm vào dòng chữ to mạ vàng bên trên, giống như bị thứ gì đó làm phỏng ngón tay, hận không thể lập tức xé nát tờ giấy đó.
Trên tay nhất thời cầm không chắc, thiệp mời bị gió thổi đi, Trữ Nhược đang xuất thần, trì độn không vươn tay bắt kịp. Bên cạnh bỗng hiện lên một bóng dáng, trong phút chốc, người kia đã đưa thiệp mời tới trước mắt Trữ Nhược: “Cũng may lần này bắt được, lỡ mà đánh mất thiệp mời của Mộ đại giáo chủ thì nhất định phải phạt ba chén rượu."
Trữ Nhược nói lời cảm tạ, người tiếp đón cúi mình nói: “Âu Dương trang chủ đến thật đúng lúc, Trữ thần y, ngài cứ đi theo Âu Dương trang chủ vào trong Thiên Tự Hào lâu nghỉ ngơi trước rồi sửa soạn lại, phòng ở đã được thu dọn tốt cả rồi."
Người nọ nhìn Trữ Nhược từ trên xuống dưới, miệng chậc chậc khen: “Thì ra là Trữ thần y, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu."
Trữ Nhược đáp lễ.
Đây là ‘nguyệt lão’ Âu Dương Huyền Ca sao? Tuổi cũng không quá lớn, phỏng chừng bằng tuổi Mộ Cẩm, gương mặt mày kiếm mắt sáng, phong lưu tuấn lãng.
Phụ thân của Mộ Cẩm, giáo chủ cũ của Quang Hoa giáo – Mộ Phi cùng phụ thân của Âu Dương Huyền Ca – Âu Dương Trầm vốn mấy đời thân nhau, Âu Dương Huyền Ca cùng Mộ Cẩm đương nhiên là bằng hữu tốt từ thuở nhỏ.
Ngự Kiếm sơn trang, nổi tiếng về đúc kiếm trên giang hồ, cũng không quan tâm là chính giáo hay ma giáo. Theo truyền thuyết, năm đó, danh môn chính phái rối loạn, một đám người muốn diệt trừ Quang Hoa giáo, trang chủ Ngự Kiếm sơn trang Âu Dương Trầm bởi vì có giao hảo cùng với Mộ Phi, suốt mấy tháng đóng cửa không mở, cự tuyệt tất cả yêu cầu đúc kiếm, chỉ giúp Mộ Phi đúc một thanh thần binh lợi khí, sau đó bị lăng mạ vì giúp kẻ xấu làm chuyện ác.
Nguyên nhân chính là như thế, trận đại chiến kia có thể nói lưỡng bại câu thương (hai bên đều thiệt hại), Mộ Phi mặc dù chết nhưng Quang Hoa giáo cũng không đến nông nỗi toàn quân bị diệt, qua nhiều năm, lại ở trong tay Mộ Cẩm dần dần lớn mạnh, hơn nữa không còn làm việc ác trắng trợn.
Trữ Nhược suy nghĩ nhiều giờ, Âu Dương Huyền Ca trộm nhìn hắn, cười nói: “Trước đây nghe phụ thân nói qua, giang hồ từng đồn đãi, ‘Nếu luận về phương diện dung mạo, Kham Chúc Hoắc Lang’ là đệ nhất, tuy rằng ta không có cơ hội nhìn thấy phong thái của tôn sư, nhưng hôm nay gặp được Trữ huynh, liền biết được, Hoắc tiền bối không chỉ truyền danh hào ‘Thiên hạ đệ nhất thần y’ cho huynh, mà còn truyền cả danh hào ‘Thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử’!"
Trữ Nhược cảm thấy hắn dùng ngôn ngữ quá ngả ngớn, chỉ có thể cười mà không đáp, lơ đãng hỏi: “Nghe nói mỹ sự của Sở tiểu thư và Mộ giáo chủ là do Âu Dương trang chủ tác hợp à?"
Âu Dương Huyền Ca cười to nói: “Lang hữu tình, thiếp cố ý, ta chỉ là đứng ngoài cổ vũ, không đáng nhắc đến."
Trữ Nhược sắc mặt tối sầm lại, Âu Dương Huyền Ca theo dõi hắn nói: “Trữ huynh không khoẻ chỗ nào à?" Nói xong vỗ đầu mình nói, “Ta hồ đồ, huynh hẳn là rõ tình trạng của mình nhất."
Trữ Nhược miễn cưỡng nói: “Đi đường liên tục mấy ngày liền, sợ lỡ mất đại lễ nên có hơi mệt một chút."
Khi đang nói chuyện thì đã đến Thiên Tự Hào lâu, Âu Dương Huyền Ca tự mình đẩy cửa cho Trữ Nhược bước vào phòng, lúc gần đi còn thân thiết sờ trán hắn, nghiêm túc nói: “Không có nóng, xem ra không phải nhiễm phong hàn, Trữ huynh sớm nghỉ ngơi một chút." Buông tay vừa cười, “Trữ huynh chớ trách ta múa rìu qua mắt thợ, xen vào việc của người khác, huynh có quan hệ không hề bình thường với Mộ thiếu gia, cho nên ta tự nhiên cũng đối đãi với huynh như bằng hữu tốt."
Hắn chỉa chỉa tủ đồ nơi góc tường: “Nơi đó đã để sẵn đồ, Trữ huynh có thể tắm rửa rồi thay quần áo, ngủ một giấc đi, khi nào đến cơm chiều thì ta sẽ đến gọi huynh."
Trữ Nhược gật gật đầu, nhìn hắn xoay lưng đi, nhịn không được gọi lại hỏi: “Quan hệ giữa ta và Mộ Cẩm… Ngươi biết bao nhiêu?"
Âu Dương Huyền Ca ngập ngừng, nói: “Không ít."
Trữ Nhược cảm thấy hiểu rõ. Hắn đóng cửa phòng, bước nhanh đến tủ đồ phía trước, vừa mở ra đã thấy bên trong có một bộ y bào được may khéo léo, cũng là màu xanh nhạt.
Thời gian cơm chiều, đèn hoa rực rỡ sáng lên, Âu Dương Huyền Ca đúng hẹn đến gõ cửa phòng Trữ Nhược, Trữ Nhược sửa sang lại quần áo rồi đi ra, Âu Dương Huyền Ca kinh thán nói: “Quần áo màu này thực hợp với huynh, Mộ thiếu gia thật có mắt thẩm mỹ."
Trữ Nhược thản nhiên nói: “Nhưng ta thích màu trắng hơn." Hắn kéo ống tay áo xuống, cười nói, “Thôi, ngày vui của y, nơi chốn xa hoa truỵ lạc, ta cũng không nhất định phải mặc màu trắng thuần khiết như vậy, màu này là được rồi."
Âu Dương Huyền Ca dẫn hắn tới trước bàn, cùng ngồi ở bên cạnh. Trên bàn đủ loại thức ăn cùng một bình rượu ấm, Trữ Nhược lộ vẻ kinh ngạc: “Chỉ có hai người chúng ta sao?" Âu Dương Huyền Ca vừa rót rượu vừa cười: " ‘Thiên Tự Hào lâu’ này vốn cũng chỉ có ta và hai người kia ở." Hắn bưng chén rượu lên, “Trữ huynh, ta mời ngươi, tiên chủ hậu khách!" Nói xong ngửa đầu trút rượu vào cổ họng, Trữ Nhược cũng cùng uống một ly, rượu mạnh theo yết hầu chảy xuống, cảm thấy nóng hừng hực, “Âu Dương trang chủ, thỉnh."
Âu Dương Huyền Ca cau mày nói: “Trữ huynh không cần gọi trang chủ, nghe xa cách quá, gọi ta là Huyền Ca hoặc Âu Dương đều được."
Trữ Nhược trầm ngâm một lát: “Cung kính không bằng tòng mệnh, ta đây sẽ gọi Âu Dương. Ngươi cũng đừng gọi ta là Trữ huynh, tính theo tuổi thì ta nhỏ hơn ngươi, cứ gọi là Trữ Nhược đi."
Âu Dương Huyền Ca cười ha ha, lại uống một ly rồi rót đầy rượu cho Trữ Nhược, Trữ Nhược che tay nói: “Ta không thể uống nữa, ta cho tới bây giờ đều không uống rượu, hôm nay xem như phá lệ."
Âu Dương Huyền Ca đưa chén rượu đến bên miệng, như có điều gì đó: “Ngươi có biết, lợi ích lớn nhất của rượu chính là khiến người say quên mọi u sầu."
Trữ Nhược lạnh lùng nói: “Ta có gì phải u sầu chứ?"
Âu Dương Huyền Ca sửng sốt, hắn nâng chén rượu lên giữa không trung rồi cạn sạch, nhận lỗi nói: “Là ta nói sai rồi, tự phạt ba chén."
Nói xong lại rót thêm hai chén rượu, Trữ Nhược thở dài một hơi, từ trong túi hương nhỏ tùy thân lấy ra một viên thuốc màu trắng đưa cho Âu Dương Huyền Ca: “Ngươi tuy tửu lượng cao nhưng cũng cần tiết chế một chút, uống rượu hại thân."
Âu Dương Huyền Ca cười nói: “Chút này có gì đáng ngại." Hắn tiếp nhận viên thuốc ngậm vào miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Trữ Nhược, Trữ Nhược bị hắn nhìn nên cảm thấy không được tự nhiên, trực tiếp hỏi: “Sao vậy?"
“Sắc mặt bây giờ của ngươi vừa tái nhợt lại ửng đỏ, so với ban ngày còn phong lưu hơn." Âu Dương Huyền Ca thấy Trữ Nhược nghiêm mặt, lập tức bắt lấy tay hắn nói, “Trữ Nhược, ở bên cạnh ta đi."
Trữ Nhược vừa định nổi giận, nghe thấy những lời này, ngay cả tay cũng quên rút ra, hắn trợn tròn hai mắt, lại khôi phục vẻ mặt bình thường, đứng lên nói: “Âu Dương, ngươi uống nhiều quá rồi, ta nhờ người dìu ngươi về phòng."
Âu Dương Huyền Ca gắt gao kéo lấy hắn: “Ta không uống nhiều, ta nói thật. Ngươi ở bên cạnh ta, ta nhất định không phụ ngươi. Ta cả đời sẽ đối với ngươi."
Trữ Nhược vừa nghe lời này, chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, nước mắt chực trào, tựa như rượu mạnh đổ trực tiếp vào xoang mũi.
“Âu Dương, ngươi nắm tay người ta làm cái gì?"
Trữ Nhược theo thanh âm nhìn lại, Mộ Cẩm xuất hiện ở cửa, cả người mặc bộ đồ cưới đỏ thẫm.
Vẫn đẹp, nhưng mình lại thích y mặc màu xanh hơn.
Âu Dương Huyền Ca cười hì hì đứng dậy: “Ta về trước đây."
Trữ Nhược ngơ ngác đứng ở trước bàn, tiến cũng không được, lùi cũng không xong. Hồi lâu, hắn nâng chén rượu lên, đón ánh mắt sắc bén của Mộ Cẩm đang nhìn thẳng vào mình, nói một tiếng “Chúc mừng", rồi một hơi uống cạn sạch chén rượu.
Mượn rượu tiêu sầu, sầu càng sầu.
Mộ Cẩm im lặng nhìn Trữ Nhược say khước, cuối cùng đỡ hắn trở về phòng. Trữ Nhược ghé bên cạnh cái ao nôn thốc nôn tháo, cả người đều hư thoát, lòng bàn chân nhẹ tênh, chỉ có thể tựa vào trên người Mộ Cẩm đi về.
Mộ Cẩm giúp hắn cởi cổ áo, trách cứ nói: “Không biết uống còn tham uống làm gì chứ?"
Trữ Nhược hất tay y: “Đừng chạm vào ta!"
Mộ Cẩm không nói lời nào, đặt Trữ Nhược ở trên giường, đứng dậy kéo lấy cái khăn mặt, giúp hắn lau mồ hôi lạnh bên trán. Trữ Nhược nhắm chặt hai mắt, vẫn nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Mộ Cẩm vứt khăn mặt qua một bên, cúi người hôn lên môi Trữ Nhược, Trữ Nhược giãy dụa, đáng tiếc tứ chi xụi lơ vô lực, vừa động một chút thì đã thở hồng hộc, chỉ có thể cắn chặt răng.
Mộ Cẩm chậm rãi dừng động tác, suy sụp nói: “Ngươi đang trách ta."
Trữ Nhược nói: “Ta trách ngươi."
Mộ Cẩm nói: “Ta có nỗi khổ của ta."
Trữ Nhược nói: “Ta hiểu."
Sớm biết rằng ngươi và ta khác nhau, ta chỉ là một thầy thuốc, giúp những người đến cầu y hỏi dược kê thuốc chữa bệnh, cũng không thèm quan tâm chuyện người khác lên án. Nhưng ngươi là người đứng đầu một giáo, lúc nào cũng phải sống dưới sự chú ý của người khác.
Một khi đã như vậy, cần gì lúc trước phải hứa hẹn?
Nếu ta trách ngươi, đơn giản chỉ vì ngươi lúc trước vui vẻ mới thề thốt tốt đẹp, nhưng ngày sau lại thay đổi bất thường.
Mộ Cẩm nói: “Trong lòng ngươi còn có ta."
Trữ Nhược nói: “Đương nhiên."
Thanh âm Mộ Cẩm càng trở nên khẩn trương: “Trữ Nhược, ta đã đáp ứng cả đời sẽ đối tốt với ngươi thì ta đây nhất định cả đời sẽ đối tốt với ngươi. Chuyện đó và chuyện ta cưới vợ không hề can hệ!"
Trữ Nhược tức cười, hồi lâu mới nói: “Là ta nhận lầm người."
Ta muốn chính là Mộ Cẩm, người đã nói với ta rằng sẽ chờ ta ba năm, là Mộ Cẩm mà trong mắt chỉ có một mình ta.
Y thích quần áo màu xanh, y hay nói: “Trữ Nhược, mặc bộ đồ trắng này cho ta xem đi."
Rất nhiều thứ, chứ không phải nói một câu “Nhận lầm người" rồi là có thể thoải mái, nhưng không nói lời này, thì còn có thể nói cái gì?
Mộ Cẩm mặt đầy bi thương, muốn nhẹ nhàng ôm lấy Trữ Nhược, Trữ Nhược lui đến góc tường, ánh mắt đề phòng. Mộ Cẩm hỏi hắn: “Ngươi tới đây không phải bởi vì muốn gặp ta sao?"
Trữ Nhược gằn từng tiếng đáp: “Ta đến là vì muốn nói hai chữ ‘Chúc mừng’ với ngươi, còn nữa, cùng ngươi nói lời từ biệt."
“Ngươi muốn đi đâu? Về nhà?"
Trữ Nhược từ chối không đáp.
Nhà? Làm gì còn nhà chứ? Nhà đã sớm bị lửa thiêu rụi.
Về sau bốn biển là nhà của ta, hành y tế thế, nếu đi mệt rồi thì tìm một tiểu sơn thôn có phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần ở lại, trở thành một thầy thuốc đi chân trần, ngồi lều cỏ tranh, nuôi vài con gà con vịt, khi bận thì xem bệnh cho người ta, khi nhàn thì chăm động vật hoặc nằm phơi nắng.
Đi đến chân trời góc biển, đi đến nơi mà ngươi rốt cuộc tìm không thấy nữa, đi đến nơi mà ta không còn mong đợi ngươi nữa.
Có lẽ ta còn yêu ngươi, hàng ngày đều nhớ tới ngươi mấy lần, tựa như sư phụ vậy, đến chết vẫn nhớ mãi không quên, nhưng ta tuyệt đối sẽ không ở bên cạnh ngươi, chờ đợi ngươi phân phát cho ta một chút tình cảm.
Trắng như tuyết trên núi, sáng tựa trăng giữa mây.
Nghe lòng người hai ý, ta đành đoạn tình này.
Hôm nay chén sum họp, đầu sông tiễn sớm mai.
Lững thững theo dòng nước, nước mãi chảy đông tây.
Buồn đau lại buồn đau, vợ chồng chẳng nên than.
Nguyện một lòng vì người, bạc đầu chẳng xa nhau.
Chiếc cần sao lay động, đuôi cá sao cong cong.
Nam nhi trọng nghĩa khí, sao tiền bạc thay lòng?
Tác giả :
Uyển Như Luân Hồi