Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc
Quyển 2 - Chương 166: Phong ba ở Khúc A
Tần Dũng đột nhiên xuất hiện, khiến ta chấn động, hắn rõ ràng từng tới đây rồi, bởi Lâm Cung cùng hắn rất thân thiết. Nhìn bọn họ chào hỏi vấn an, ta ở bên cạnh lặng cả người. Tần Dũng nhìn thấy ta, một chút mất tự nhiên cũng không có, tiến lên hành lễ: “Công tử, tôi tới rồi, chi phí dùng cho năm nay cũng đã mang tới."
Ta nghe mới biết, thì ra ngươi hằng năm đều tới đây? Lại còn chi phí năm nay? Chẳng trách ta nghĩ mãi không ra, có mấy mảnh ruộng kia, muốn cung cấp lương thực cho nhiều người ăn mặc như vậy vốn rất khó khăn, nhưng cuộc sống của bọn họ ở đây xem ra lại rất nhẹ nhàng, thì ra là ngươi cung ứng cho bọn họ! Lúc này, ta cho dù đầy bụng nghi ngờ, cũng chỉ có thể để lại: “Vậy tốt rồi, ta đang muốn cho người tìm ngươi tới. Lâm đại ca, ta cùng Tần Dũng muốn nói chút chuyện." Tạm biệt Lâm Cung rồi, ta xoay người đi sâu vào trong núi, Tần Dũng vội vàng đi theo.
Tới một chỗ không ai nhìn thấy nữa, sắc mặt ta cũng không tốt: “Ngươi sao lại tới đây? Mấy năm nay ngươi vẫn chiếu cố bọn họ sao? Ta không thấy ngươi nhắc tới?"
Tần Dũng bộ dáng không hiểu gì hết nhìn ta: “Công tử sao lại thế? Tống Vũ tới đây không phải do ngài sắp xếp sao? Bọn họ ở đây, ngài lại hạ lệnh không cho họ quấy rầy người trong thôn, tôi tất nhiên phải cấp chi phí ăn ở cho họ, nếu không bọn họ thành sơn tặc à?"
Ta… Trong nhất thời hết chỗ nói. Cũng không thể nói cho hắn biết, vốn dĩ không định cho hắn biết chuyện này. Thôi bỏ đi, đám người Tống Vũ là do hắn một tay mang đi, hắn biết sắp xếp của ta với bọn họ cũng không có gì lạ. Ta cũng chỉ có thể giả bộ hồ đồ: “Không phải chuyện đó, ta là nói, chuyện ngươi làm sao không báo sớm cho ta?" Thuần túy là già mồm cãi cố thôi, chính mình cũng thấy vô lực nữa là.
Tần Dũng đương nhiên trả lời: “Công tử nhiều việc như vậy, quan tâm chuyện này làm gì? Người ngài an bài, tôi biết phải xử lý thế nào. Tôi là quản gia của ngài, là đầu lĩnh thương đội, đây là trách nhiệm của tôi."
Ta cười khổ, chột dạ liếc nhìn hắn: “Vậy người trong nhà ta, cũng là ngươi…"
Tần Dũng trả lời rõ ràng: “Tôi không tới thôn, ở đây cũng chỉ đến hai lần. Những huynh đệ tới đưa đồ, tôi không cho bọn họ biết quan hệ giữa người ở đây và trong thôn, cũng dặn bọn họ không thể tùy tiện vào thôn, gây rối dân chúng. Đồ chuyển tới nhà công tử, chắc là do Tống Vũ đưa tới. Tôi vẫn cảm thấy công tử hình như không muốn người khác biết nơi này là quê của ngài, tôi cũng thấy càng ít người biết càng tốt, dù sao…"
Ta vội vàng nói: “Ngươi biết là tốt rồi. Được rồi, không nói chuyện này nữa. Ngươi tới đúng lúc lắm, ta vừa huấn luyện cho bọn họ, nhưng mà thiếu ngựa, đồ ăn cho ngựa dựa vào thôn cung cấp cũng khó khăn, ngươi sắp xếp đi. Đúng rồi, ta không thể ở lại đây dạy hết võ công cho bọn họ, lại có rất nhiều kiến thức trên chiến trường muốn dạy, đặc biệt là cho thủ hạ của Lâm Cung. Ngươi tuyển mấy kẻ giỏi cưỡi ngựa tới đây, làm sư phụ cho bọn họ. Kỳ thực, nếu có thể ở chỗ Nạp Nhĩ Khang tuyển mấy người Hung Nô tinh thông cưỡi ngựa bắn cung thì tốt rồi. Đáng tiếc…"
Tần Dũng suy nghĩ rồi nói: “Cũng không phải không thể được, thủ hạ của Khang huynh có mấy người có khả năng. Vấn đề là, nơi này là căn cứ bí mật, để bọn họ biết…"
Ta liên tục gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, những người đó kỳ thực là chuẩn bị cho Vân đại ca sau này bắc thượng, để người khác biết, đặc biệt là người Hung Nô biết, nhất định không tốt. Thôi bỏ đi, xem khả năng lĩnh ngộ của bọn họ thôi."
Tần Dũng há miệng nhìn ta: “Công tử, ngài muốn thu phục đại gia sao?"
Ta lắc đầu: “Bây giờ chưa được. Nhưng mà ngươi cũng biết rồi, ta không thể để ca ca đi theo Lưu Bị chịu chết. Bất luận dùng cách nào, ta cũng muốn huynh ấy tới bên cạnh ta. Ca ca vẫn có nguyện vọng làm Hoắc Khứ Bệnh, ta nhất định phải thành toàn cho huynh ấy, nhất định."
Tần Dũng ở bên cạnh ta thở dài: “Vậy chuyện này để sau hãy nói. Công tử, ở đây tôi sẽ xử lý tốt, Tống Vũ không tồi, ngài cứ yên tâm giao cho huynh ấy. Lần này tôi đến là đưa tin, chỉ sợ công tử phải mau chóng tới Giang Đông một chuyến rồi."
Thấy ánh mắt hỏi thăm của ta, Tần Dũng trầm giọng nói: “Khúc A truyền tin đến, Ngô hầu dọn tới Kiến Nghiệp, đem Tam công tử thăng làm Khúc A thái thú, bọn họ toàn bộ đã tới Khúc A, chuyện trước kia ngài nói, đã có hành động."
Ta giật mình hiểu ra: “Bọn chúng từ Đan Dương đi Khúc A rồi? Được, chúng ta lập tức xuất phát."
Mang theo Lâm Cung trở lại thôn, giao phó toàn bộ công việc xong, ta cùng Tần Dũng hỏa tốc tới Giang Đông.
Chuyện ở phương Bắc đã không cần ta tham dự thêm. Trên đường xuôi nam, Tần Dũng cẩn thận giải thích lại mọi chuyện đã xảy ra thời gian qua. Đầu tiên, Tào Tháo tự mình dẫn đại quân tấn công gần mười ngày, chiếm được cứ điểm cuối cùng của Viên Đàm – Cao Đường, Viên Đàm cùng vợ con toàn bộ bị giết. Trong đám con của Viên Thiệu, một kẻ có năng lực phản kháng thế là đã đi đời. Tào Tháo sau khi thở phào một hơi, mệnh lệnh cho Cao Thuận cùng Hạ Hầu Đôn tiếp tục tấn công U châu, bản thân mang theo ba vạn đại quân chạy tới Thanh châu, mục tiêu tất nhiên là tả hữu áp sát Quản Thừa. Ta nghĩ một hồi, Tào Tháo đích thân dẫn quân đi thảo phạt một tiểu nhân vật như vậy, mục đích chỉ sợ là e ngại đám thổ hào Thanh châu, khiến đám sơn tặc tự do hoạt động trong núi quy phục. Lời của Tần Dũng chứng thực suy nghĩ của ta, vì Tào Tháo không chỉ triệu hồi Tang Bá ở U châu về Thanh châu, còn phong cho Tang Bá làm huyện lệnh Thái Sơn, phụ trách truy quét đạo phỉ sơn tặc. Cùng Tang Bá trở lại Thanh châu, còn có một người gọi là Lữ Càn, Tào Tháo phong hắn làm thứ sử Thanh châu, chuyên môn đối phó với thổ hào giàu có nhưng hay dao động.
Vốn dĩ, Trương Yến và Quản Hợi vẫn ở trong núi ở Tịnh châu càn quét mấy thế lực phản kháng nhỏ, nhưng những phần tử cứng đầu của Viên phái ở Tịnh châu, thừa dịp đại quân Tào Tháo vây công Nghiệp thành, lại bắt đầu quấy rối. Trương Yến đối phó với những kẻ này có chút quá sức, cho nên vị huynh trưởng đã lâu không gặp của ta đang trên đường trở lại Hứa Đô, Trương Liêu Nhị ca liền mang theo Cam Lục ca cùng tới Tịnh châu thực hiện nhiệm vụ tướng quân thanh trừ thảo khấu của mình.
Tào Tháo ở phương bắc mọi chuyện đều thuận lợi như vậy, tin tức nhận được lại khiến ta không thể không mau chóng tới Giang Đông, cho nên, kế hoạch ban đầu trở về Hứa đô đưa người nhà tới Lạc Dương đành phải hoãn lại. Ta sẽ không để tỉ tỉ cùng người nhà các huynh trưởng đi Nghiệp thành, dọn đến dọn đi rất phiền phức. Có điều, hiện giờ cũng chỉ có thể dặn dò thương đội bắt đầu thi công nhà cửa ở Lạc Dương.
Ra roi thúc ngựa chạy tới Khúc A, tiểu nhị trong dược điếm nhìn thấy ta, câu đầu tiên đó là: “Bọn họ định hai ngày sau động thủ. Hôm đó, Tôn thái thú sẽ đãi tiệc các huyện lệnh, quận thừa sắp nhận chức ở các nơi." Vận khí thật tốt, đây là cảm giác đầu tiên của ta.
Bọn họ trong miệng tiểu nhị nói, chính là Quy Lãm, Đái Viên cùng Biên Hồng. Quy Lãm cùng Đái Viên đều là người của Ngô quận thái thú cũ Thịnh Hiến. Thịnh Hiến cũng là một tài tử uyên bác, có giao hảo với Khổng Dung, được Khổng Dung ngưỡng mộ. Thời gian Thịnh Hiến tại nhiệm, kết giao thân thiết với sĩ lâm, ngay cả sau khi từ quan, trong nhà người đến kẻ đi cũng rất náo nhiệt. Tôn Sách sau khi chiếm được Ngô quận, đối với thái thú tiền nhiệm này rất đề phòng, thanh danh tốt đúng là khiến chủ tử kiêng kỵ, mà Thịnh Hiến cũng không thể nào xem trọng Tôn Sách, đặc biệt sau khi Tôn Sách lấy được Ngô quận, lại áp dụng chính sách chèn ép sĩ lâm tài tử. Đúng lúc hai người chia rẽ, Tôn Quyền không biết ở chỗ Tôn Sách nói gì, Tôn Sách trong cơn giận dữ, đem Thịnh Hiến xử trảm. Nhi tử Thịnh Hiến trốn tới Hứa Đô, được Tào Tháo trưng thu, thủ hạ cũ của Thịnh Hiến là Quy Lãm và Đái Viên trốn vào thâm sơn. Tôn Dựcsau khi nhận chức thái thú Đan Dương, tuyên bố ân xá, phái người vào núi thuyết phục Quy Lãm cùng Đái Viên về giúp mình. Hai người này đối với Tôn Dực không thật lòng, căn bản không thật tâm quy thuận, trong bóng tối với cùng các thủ hạ cũ không ngừng liên hệ. Lúc đám người Tôn Sách ở Khúc A, bọn họ dụng tâm cẩn thận, lời nói việc làm đều che dấu chặt chẽ, lúc này Tôn Sách dời đô tới Kiến Nghiệp, đưa Tôn Dực điều tới Khúc A, bọn họ cảm thấy cơ hội đã tới. Cho nên hai người liên lạc với một nhóm người, lại liên hệ với Lưu Phức bên Giang Bắc, chuẩn bị hiến thành.
Biên Hồng là người bên cạnh Tôn Dực, người kia không phải kẻ an phận, chuyên mơ tưởng những thứ không phải của mình, lợi dụng vị thế ở bên cạnh Tôn Dực đòi này nọ của người bên ngoài. Tôn Dực giống với Tôn Sách, rất phản cảm với những hành vi tiểu nhân, một lần để hắn thấy Biên Hồng cùng Đái Viên ở cùng nhau, nhận hối lộ của Đái Viên, liền giáo huấn một phen, sau này cũng răn dạy quở mắng Biên Hồng nhiều lần. Biên Hồng ở bên ngoài khóc rống lên tỏ vẻ hối cải, sau lưng lại ghi hận Tôn Dực trong lòng.
Đối với tâm tình của Biên Hồng, Quy Lãm và Đái Viên đều thấy rõ, dưới sự xúi bẩy bóng gió, lại dùng thêm tiền tài dụ dỗ, Biên Hồng quả nhiên cấu kết với bọn họ, mấy người cùng mưu đồ, tìm cơ hội sát hại Tôn Dực, khởi sự tại Khúc A. Sở dĩ chưa tìm được cơ hội, vì Tôn Dực rất giống Tôn Sách, võ nghệ cao cường, khí lực cũng lớn, lại thường xuyên đao bất ly thân, trong tình huống bình thường, người khác không lại gần được hắn, tùy tiện ám sát chưa chắc đã đắc thủ. Mà Tôn Dực muốn tổ chức tiệc rượu, chính là cơ hội bọn chúng chờ đợi đã lâu. Bởi Tôn Sách đã đem đại bộ phận người tới Kiến Nghiệp, Khúc A cũng có điều chỉnh nhân sự lớn, một đám người nhận chức huyện lệnh quận thừa vội vã chờ bổ nhiệm, cho nên, Tôn Dực muốn thiết yến ở phủ nha, công bố chức danh, đồng thời là tiệc tiễn biệt. Người lúc say rượu, cơ hội tập kích lớn hơn nhiều, hơn nữa, hiện tại Tôn Sách đã đi xa, nhận được tin tức, muốn trở về cũng mất không ít thời gian, Lưu Phức mới có thể vượt mặt Tôn Sách tiến vào Khúc A. Cho nên, Biên Hồng cùng Quy Lãm, Đái Viên đã chuẩn bị xong việc làm phản. Vốn trong lịch sử, Tôn Dực chính là chết do bọn chúng ám sát.
Tôn Dực ở nhiều phương diện rất giống Tôn Sách, dũng mãnh, ngay thẳng, không biết đề phòng người ngoài. Có lẽ là do lúc này Tôn gia ở Giang Đông đã đứng vững, Tôn Dực đối với khả năng xuất hiện kẻ phản bội trên địa bàn của mình một chút cũng không cảnh giác, điểm ấy đặc biệt càng giống Tôn Sách. Tính cách này đối với một người nắm quyền mà nói, tuyệt đối không tốt. Từ thị vô cùng thông minh, là một nữ tử không tồi, nàng nhìn người nhìn việc đều có kiến giải của riêng mình, đã nhiều lần khuyên Tôn Dực đừng thân cận đám người Đái Viên. Đáng tiếc, Tôn Dực không nghe lọt lời khuyên của nàng. Đây chính là bi ai của thân nữ tử. Nếu ta dùng thân phận nữ tử ngay từ đầu đi phụ giúp chủ công, chỉ sợ ông ấy cùng các huynh trưởng cũng chỉ cười đùa mà đối đãi với ta, sẽ không nghe ta nói. Đương nhiên, lúc này nếu ta khôi phục thân phận của mình đi gặp bọn họ sẽ không như vậy, nhưng mà ta cũng sẽ không thể có tự do nữa, chủ công sẽ không buông tha ta, ta cũng không muốn làm một người đứng sau màn trướng. Với lại, nữ nhân của chủ công quá nhiều. Nghĩ tới những thứ này, ta có chút cảm giác buồn cười, xem ra thời gian qua hưởng thụ thân tình đã có ảnh hưởng, ta lại nghĩ tới chuyện đi làm vợ người ta.
Ta có trí nhớ của Vũ ca ca, tất nhiên không để Tôn Dực chết như vậy. Ban đầu không nói cho Tôn Sách biết, một là chuyện chưa xảy ra, nói cũng không ai tin, cho dù Tôn Sách giết bọn họ, chỉ càng tăng thêm hiểu lầm cho người khác; thứ hai, có người ngầm gây chuyện ở Giang Đông, ta sẽ rất vui vẻ, công và tư phải rõ ràng. Đương nhiên, ta sẽ không để Tôn Dực chết, cũng là vì Tôn Sách. Ta không biết, Vũ ca ca cũng không biết, cái chết của Tôn Dực có liên quan tới Tôn Quyền hay không, rất nhiều chuyện không thể biết rõ ràng. Đối với Tôn Quyền, trong lòng ta có chút dũng khí muốn giết hắn, cứ nghĩ tới chuyện hắn lại nhẫn tâm xuống tay với Vũ ca ca, ta lại hận tới nghiến răng. Thôi bỏ đi, chỉ cần hắn không tiếp tục hại Bá Phù, ta tạm thời sẽ không để ý tới hắn nữa, Bá Phù thương yêu đệ muội của mình đến mức nào, ta biết rất rõ. Lúc này việc cần làm là đừng để Bá Phù quá thương tâm.
Chuẩn bị xong hết thảy, hai ngày sau, ta làm khách không mời tới phủ đệ Tôn Dực. Tôn Dực đang thiết yến chiêu đãi mọi người nghe báo ta đến vô cùng cao hứng, vội tự mình ra đón: “Tử Vân huynh, sao lại tới đây? Huynh trưởng đã tới Kiến Nghiệp rồi."
Nhìn biểu hiện vui mừng phát ra từ nội tâm của hắn, ta cũng chân thành cười: “Ta đương nhiên biết Bá Phù đã đi Kiến Nghiệp. Thế nào? Ta không thể tới chỗ này gặp đệ sao? Hay là, đệ không chào đón tiểu thương nhân là ta?"
Tôn Dực biết ta đang đùa hắn, vẫn vội vàng giải thích: “Huynh nói gì thế? Dực vẫn luôn mong huynh có thể tới. Nếu huynh thường xuyên tới đây thì tốt rồi, đại ca cùng Công Cẩn huynh, còn cả Tử Bố tiên sinh nhiều lần dặn dò ta học hỏi huynh, tránh cho ta ngốc nghếch không biết gì."
Ta cười lớn: “Bá Phù bọn họ cũng thật khôi hài, thủ hạ nhiều người tài giỏi như vậy, lại bảo đệ học ta. Học cái gì? Học buôn bán sao? Môn học vấn này ta không dạy đệ được, chưa nghe nói dạy xong đồ đệ, sư phụ chết đói sao."
Tôn Dực cũng vui vẻ: “Chính huynh nói, làm ăn cũng không đơn giản, không dễ như làm một tướng quân. Ta cũng không học huynh chuyện buôn bán, huynh đem bản lĩnh làm tướng quân dạy cho ta một nửa, thế nào?"
Ta mỉm cười: “Bản lĩnh làm tướng quân? Vậy phải xem đệ chuẩn bị làm loại tướng quân nào. Loại bản lĩnh này không phải năm bữa nửa tháng có thể dạy xong. Thúc Bật, có lẽ hôm nay ta có thể dạy trước cho đệ một loại bản lĩnh." Câu sau, ta ghé vào tai hắn nói nhỏ.
Tôn Dực không hiểu ý ta, đang định nói tiếp, chúng ta đã vào tới sảnh đường. Ta cười ngăn cản hắn tiếp tục đặt câu hỏi: “Người ta nói, đến sớm không bằng đến đúng lúc, tiệc rượu thịnh soạn thế này, vừa vặn ta đang đói bụng."
Tôn Dực cười lớn lệnh cho thủ hạ sắp xếp chỗ ngồi cho ta. Người trên sảnh đường, thấy ta tùy tùy tiện tiện ngồi xuống ghế đầu bên tay trái, cũng có chút giật mình. Tôn Dực cười giới thiệu ta với mọi người, thanh danh của ta ở Giang Đông thật lớn, Tôn Dực vừa nói tên ta, mỗi người trên mặt đều ra vẻ tỉnh ngộ. Ta cười chào hỏi với mọi người, chú ý nhìn thần sắc Quy Lãm cùng Đái Viên, hai người đều nhíu mày, lộ ra một tia khó xử. Ta xuất hiện khiến bọn chúng có chút do dự. Biên Hồng lại thể hiện vẻ tiểu nhân rất tốt, tay chân nhanh nhẹn thêm đồ ăn lên bàn chỗ ta ngồi.
Tiệc rượu tiếp tục, ta cùng Tôn Dực vừa nói vừa cười, ánh mắt lại không buông tha Quy Lãm cùng Đái Viên. Chỉ chốc lát sau, hai người lần lượt đứng dậy, ngầm nói muốn đi nhà xí, Biên Hồng giả lả cười, cũng rút ra ngoài. Đợi sau khi bọn họ trở về, sắc mặt đã bình tĩnh như lúc ban đầu, tiếp tục cùng người xung quanh vừa nói vừa cười. Ở cửa sảnh đường có bóng Tần Dũng, liếc nhìn ta một cái, xác định tin tức bên ngoài. Hừ, Quy Lãm, Đái Viên đúng là vội vã, sau khi ta xuất hiện, vẫn giữ nguyên kế hoạch hành động. Không quan tâm sự xuất hiện của ta? Hay là muốn cả ta cũng xử? Hôm nay, nhất định là ngày xui xẻo của các ngươi.
Tiệc rượu diễn ra rất náo nhiệt, mọi người đều cao hứng, Tôn Dực so với Tôn Sách còn sảng khoái hơn, tửu lượng cũng tốt, hôm nay đã uống không ít, cảm giác khô nóng, đến vạt áo cũng mở rộng, bội đao tất nhiên bỏ xuống. Biên Hồng đem bội đao đắc thủ trong tay, trên mặt lộ vẻ đắc ý. Theo bọn chúng thấy, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch. Quy Lãm cùng Đái Viên thật có thể kìm nén nhẫn nhịn, ánh mắt như có như không nhìn Biên Hồng, vẫn chuyên chú nói chuyện. Sắc trời gần tới hoàng hôn, tiệc rượu cũng đã xong.
Ta lúc này đã lấy cớ tửu lượng không tốt, khó chịu xin rời khỏi sảnh đường, đứng ngoài sân khoanh tay nhìn trời, giả bộ không bình tĩnh đợi tiệc rượu kết thúc. Mọi người rượu uống đã đủ, lúc này lần lượt đứng dậy lễ tạ cáo từ. Tôn Dực tất nhiên muốn làm tận chức trách chủ trì, đứng dậy tiễn bọn họ ra. Biên Hồng bước nhanh theo bên cạnh Tôn Dực đi ra ngoài. Quy Lãm cùng Viên Đái nhìn nhau, chậm rãi lùi lại phía sau mọi người.
Biểu hiện của bọn họ đều rơi vào mắt ta, trong lòng cười lạnh một tiếng, cầm Nguyệt nhi trong tay, ra hiệu cho Tần Dũng chuẩn bị sẵn sàng. Mọi người toàn bộ rời tiệc đi ra ngoài, ra tới sảnh đường trước cửa lớn, đều hướng Tôn Dực cáo từ, lại cùng những người xung quanh chào hỏi khách khí, tình hình nhất thời có vẻ lộn xộn. Ta sớm đã chen tới bên cạnh Tôn Dực, trong miệng đang cùng mấy người nói nói chút chuyện vặt, ánh mắt không rời cây đao trong tay Biên Hồng.
Biên Hồng không phát hiện tình hình bất thường, đương nhiên biết cục diện hỗn loạn lúc này là cơ hội xuống tay tốt nhất, hắn lùi về sau, thoáng nhìn bọn Cao Lãm, khóe miệng hơi khẽ động một chút liền tới gần sau lưng Tôn Dực. Lúc mọi người còn đang cười nói khách khí, Biên Hồng phát động, đao trong tay không chút do dự chém tới sau lưng Tôn Dực. Hai người đang ở bên cạnh Tôn Dực, bị hành động này dọa cho choáng váng, mồm há ra mà không thốt nên lời.
Mắt thấy lưỡi dao đã chém tới Tôn Dực vẫn đang không biết chút gì, một thanh trường kiếm bên cạnh bỗng chen vào chặn đường đao lại, tiếng cười lạnh của ta vang lên: “Thế nào? Biên Hồng, cách trả đao cho chủ tử thế này ta chưa từng gặp qua."
Tôn Dực nghe được phía sau truyền tới một tiếng “đang" lập tức quay đầu lại nhìn, đúng lúc nghe được câu nói mỉa của ta. Lúc này, hai người bên cạnh Tôn Dực mới hô ra tiếng: “Thích khách. Tôn thái thú bị ám sát."
Lời vừa cất ra, nhất thời xung quanh một mảnh náo loạn, đại đa số người phản ứng đầu tiên là chạy, cơ hồ đều vừa chạy vừa la: “Có người ám sát Thái thú."
Khác với hành động của những người xung quanh, ta vững vàng dùng Nguyệt nhi chống lại thanh đao trong tay Biên Hồng, châm chọc cười: “Biên Hồng, ngươi còn muốn chém xuống sao? Không còn cơ hội nữa đâu. Buông đao xuống, có lẽ còn có thể sống tới ngày mai."
Biên Hồng sắc mặt đại biến, tay run lên, ánh mắt không tự giác nhìn Quy Lãm và Đái Viên đằng sau. Tôn Dực cũng đã kịp phản ứng, tức giận tới nổi gân xanh. Không đợi ta nói thêm, hắn ra một cước đạp xuống Biên Hồng: “Tên hỗn đản, ngươi muốn phản chủ?"
Một cước này chính là đá vào cổ tay Biên Hồng, hắn đau đớn, tay đã không cầm nổi, đại đao rơi xuống bên chân ta. Biên Hồng lập tức lui về phía sau lại gần Quy Lãm và Đái Viên. Ta mỉm cười thu hồi Nguyệt nhi nói: “Từng đó bản lĩnh, lại dám làm loại chuyện này. Biên Hồng, ngươi có núi cao để tựa, hay đầu óc bị nhúng nước rồi? Ai mua chuộc ngươi làm loại chuyện này?"
Tôn Dực đã nhặt đao của mình lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Biên Hồng. Thấy Biên Hồng nãy giờ không nói gì, hắn nổi giận: “Vì sao? Nói, ai sai khiến ngươi?"
Không đợi Biên Hồng kịp mở lời, Đái Viên đã tới gần hắn, đột nhiên một kiếm đâm tới, trong miệng còn hô lên: “Dám ám sát Thái thú, đáng chết." Điển hình giết người diệt khẩu.
Tôn Dực sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe một giọng nói khác vang lên: “Đại nhân động tác thật nhanh, hắn không thể để ngài xử lý được." Đúng là Tần Dũng xuất hiện bên cạnh Biên Hồng, đại đao trong tay gạt ra một kiếm, thuận thế đem Biên Hồng lôi lại, đẩy về phía sau mình.
Lúc này, thân binh gia tướng của Tôn Dực đều đã tới, canh giữ bên cạnh hắn. Nhìn thấy nguy cơ đã cơ bản giải trừ, ta cười một tiếng dài, trêu chọc bọn Đái Viên: “Ta nói này Đái đại nhân, ngài cũng tức giận thái quá rồi. Thật quan tâm tới Thúc Bật nha! Ta sao lại cảm thấy ngài muốn giết người diệt khẩu nhỉ? Chẳng lẽ, ngài chính là người đứng sau màn sai khiến người? Biên Hồng, ngươi nói đi?"
Đái Viên cùng Quy Lãm sắc mặt đều thay đổi, đứng sát vào nhau không nói lời nào. Biên Hồng lúc này đã bị thân binh của Tôn Dực đè xuống trói lại. Hắn không giãy dụa nữa, mà dùng ánh mắt không tin nổi nhìn Đái Viên ngẩn người.
Đái Viên không tự giác muốn cười, đáng tiếc chỉ có thể khẽ nhếch khóe miệng: “Triệu công tử nói đùa, ta làm sao biết việc này? Ta chẳng qua tức giận hành vi của tên tiểu nhân này, nhất thời không kìm nén được thôi."
Tôn Dực sao lại không cảnh giác nữa, lúc này cũng hiểu rõ sự tình phức tạp. Hắn còn chưa kịp hỏi Đái Viên, bên ngoài phủ đã vọng lại tiếng ồn ào, âm thanh binh khí va chạm cũng truyền vào rất rõ ràng. Tôn Dực hiểu rõ bên ngoài cũng có chuyện không nhỏ, biết đây không phải hành vi ám sát tầm thường, hắn nhướng mày, lệnh cho thân binh bảo vệ ta, bản thân đề đao định lao ra chém giết.
Ta cười đẩy binh sĩ ngăn trước người ra, lớn giọng ngăn cản Tôn Dực xúc động: “Thúc Bật, đệ không phải muốn ta dạy bản lĩnh làm tướng quân sao? Làm tướng quân không thể xúc động giống như đệ."
Tôn Dực dừng bước, có chút xấu hổ nhìn ta. Ta cười đi đến bên cạnh hắn: “Làm một tướng quân, đầu tiên gặp chuyện phải tỉnh táo. Việc đệ cần làm lúc này trước hết là phòng thủ phủ nha, sau đó phái quân sĩ ra ngoài thám thính nguyên nhân gây ồn ào, rồi căn cứ vào tình hình cụ thể mà tiến hành phân tích, tìm đối sách. Hiểu chứ?"
Tôn Dực thật sự học hỏi, lập tức sai thân binh ra ngoài xem xét thật kỹ, sau đó nhìn quanh một vòng, sờ đầu nói: “Các ngươi, mấy người các ngươi bảo vệ Tử Vân huynh… Những người khác… những người khác… Ở đây hình như không cần bố trí phòng vệ đâu!"
Ta bật cười, cũng không làm khó hắn nữa, dứt khoát nhận làm chỉ huy: “Đừng coi chừng ta, chỗ này có người lo rồi. Thúc Bật, bảo bọn họ đem Biên Hồng giữ ở phòng bên, mấy người các ngươi, mời các đại nhân vào bên trong! Đái đại nhân, Quy đại nhân, trước xin mời!"
Đái Viên cùng Quy Lãm nắm chặt binh khí trong tay, không nói một lời nhìn chằm chằm cửa lớn. Tôn Dực nhìn bọn chúng nhíu mày: “Hai vị làm sao thế? Mấy người thất thần gì chứ? Không nghe thấy Tử Vân huynh bảo các người làm gì sao?" Mấy thân binh lập tức tiến lên, binh khí ép tới, muốn đẩy hai người vào bên trong.
Ta ngăn mấy thân binh hành động, nhìn Đái Viên và Quy Lãm cười nói: “Ta nói này, hai vị đại nhân vẫn nên tự giác, vào trong uống trà, ngẫm lại mình nên làm cái gì. Người ở ngoài các người không trông cậy được đâu, trước khi ta tới phủ Thái thú đã cùng Từ Nguyên, Tôn Cao, Phó Anh cùng vài vị thân tướng sắp xếp tốt cho bọn họ rồi. Các người nghe không, âm thanh bên ngoài càng lúc càng nhỏ, các người không thể vãn hồi thế thua nữa rồi. Nếu còn muốn chịu khổ, giống Biên Hồng bị trói lại, rất nhục nhã."
Tôn Dực nghe xong, căm tức nhìn hai người: “Nói, vì sao? Ta đối với các ngươi không tệ, các ngươi lại dám…"
Quy Lãm vẫn không nói gì, lúc này ngửa mặt lên trời cười lớn: “Ngươi đối với ta không tệ, nhưng trung thần không quên chủ cũ. Chúng ta sớm đã muốn vì chủ báo thù, đáng tiếc, thất bại trong gang tấc. Triệu Như, ngươi làm hỏng đại sự, kiếp này không thể giết ngươi, kiếp sau ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Ta biết hắn đã có ý muốn chết, đối với một người muốn chết, ta cũng không muốn dùng ác ngữ nữa: “Đúng, việc hôm nay, ngươi là thua trên tay ta, ta sẽ không trách ngươi hận ta. Triệu Như cũng bội phục ngươi là thần tử trung thần, nhưng ta lại không thể không làm. Ngươi là thần tử trung thành, ta là vì huynh đệ tận nghĩa. Các ngươi làm việc không chu đáo bị ta biết được, ta đương nhiên không thể thấy huynh đệ gặp nạn mà thờ ơ."
Quy Lãm không thèm nói gì, chỉ ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, tự vẫn chết. Đái Viên lại để binh sĩ tước vũ khí, ngơ ngác nhìn thi thể Quy Lãm bị lôi ra ngoài. Chúng ta không nói gì nữa, lặng lẽ chờ tin tức bên ngoài. Chốc lát sau, tiếng hò hét đã biến mất, Tôn Cao gọi cửa tiến vào, thi lễ với Tôn Dực: “Đại nhân, phản binh bên ngoài toàn bộ đã thu thập xong, thuộc hạ xin chỉ thị của đại nhân."
Tôn Dực cũng không nói gì thêm, lệnh cho binh lính đem Đái Viên bỏ tù, rồi thi lễ với ta: “Tử Vân huynh đi nghỉ trước đi, ta sẽ xử lý những chuyện còn lại."
Ta biết hắn muốn đi làm gì, cũng muốn mở miệng xin hắn buông tha cho gia quyến hai người, nghĩ một hồi lại thôi. Người Tôn gia tính tình nóng nảy, mỗi lần giết người đều là giết cả nhà. Đối với vấn đề này, ta cũng nói qua vài lần. Tôn Sách trả lời: không thể để lại hậu hoạn. Ôi, Giang Đông từ xưa đã có thói quen nghĩa sĩ liều mạng báo gia cừu. Cho nên, ta thấy đã nhiều, cũng im lặng không nói nữa. Nhưng nhìn thân ảnh Tôn Dực bước vội, ta vẫn không đành lòng, gọi hắn lại nói: “Thúc Bật, binh sĩ bên ngoài chẳng qua là người bị sai khiến, có thể tha thì tha đi!"
Tôn Dực cười: “Tử Vân huynh vẫn nhân từ như vậy. Được, ta nghe lời huynh, chỉ cần không phải là kẻ cầm đầu, ta sẽ không giết." Nói xong, đi nhanh ra ngoài.
Ta chỉ biết cười khổ, những người đó cho dù tránh được cái chết hôm nay, chỉ sợ khó tránh khổ dịch cả đời. Ta thì thầm: “Xin lỗi, các ngươi chớ có trách ta, đây cũng là chuyện không có cách nào tránh được."
Ta nghe mới biết, thì ra ngươi hằng năm đều tới đây? Lại còn chi phí năm nay? Chẳng trách ta nghĩ mãi không ra, có mấy mảnh ruộng kia, muốn cung cấp lương thực cho nhiều người ăn mặc như vậy vốn rất khó khăn, nhưng cuộc sống của bọn họ ở đây xem ra lại rất nhẹ nhàng, thì ra là ngươi cung ứng cho bọn họ! Lúc này, ta cho dù đầy bụng nghi ngờ, cũng chỉ có thể để lại: “Vậy tốt rồi, ta đang muốn cho người tìm ngươi tới. Lâm đại ca, ta cùng Tần Dũng muốn nói chút chuyện." Tạm biệt Lâm Cung rồi, ta xoay người đi sâu vào trong núi, Tần Dũng vội vàng đi theo.
Tới một chỗ không ai nhìn thấy nữa, sắc mặt ta cũng không tốt: “Ngươi sao lại tới đây? Mấy năm nay ngươi vẫn chiếu cố bọn họ sao? Ta không thấy ngươi nhắc tới?"
Tần Dũng bộ dáng không hiểu gì hết nhìn ta: “Công tử sao lại thế? Tống Vũ tới đây không phải do ngài sắp xếp sao? Bọn họ ở đây, ngài lại hạ lệnh không cho họ quấy rầy người trong thôn, tôi tất nhiên phải cấp chi phí ăn ở cho họ, nếu không bọn họ thành sơn tặc à?"
Ta… Trong nhất thời hết chỗ nói. Cũng không thể nói cho hắn biết, vốn dĩ không định cho hắn biết chuyện này. Thôi bỏ đi, đám người Tống Vũ là do hắn một tay mang đi, hắn biết sắp xếp của ta với bọn họ cũng không có gì lạ. Ta cũng chỉ có thể giả bộ hồ đồ: “Không phải chuyện đó, ta là nói, chuyện ngươi làm sao không báo sớm cho ta?" Thuần túy là già mồm cãi cố thôi, chính mình cũng thấy vô lực nữa là.
Tần Dũng đương nhiên trả lời: “Công tử nhiều việc như vậy, quan tâm chuyện này làm gì? Người ngài an bài, tôi biết phải xử lý thế nào. Tôi là quản gia của ngài, là đầu lĩnh thương đội, đây là trách nhiệm của tôi."
Ta cười khổ, chột dạ liếc nhìn hắn: “Vậy người trong nhà ta, cũng là ngươi…"
Tần Dũng trả lời rõ ràng: “Tôi không tới thôn, ở đây cũng chỉ đến hai lần. Những huynh đệ tới đưa đồ, tôi không cho bọn họ biết quan hệ giữa người ở đây và trong thôn, cũng dặn bọn họ không thể tùy tiện vào thôn, gây rối dân chúng. Đồ chuyển tới nhà công tử, chắc là do Tống Vũ đưa tới. Tôi vẫn cảm thấy công tử hình như không muốn người khác biết nơi này là quê của ngài, tôi cũng thấy càng ít người biết càng tốt, dù sao…"
Ta vội vàng nói: “Ngươi biết là tốt rồi. Được rồi, không nói chuyện này nữa. Ngươi tới đúng lúc lắm, ta vừa huấn luyện cho bọn họ, nhưng mà thiếu ngựa, đồ ăn cho ngựa dựa vào thôn cung cấp cũng khó khăn, ngươi sắp xếp đi. Đúng rồi, ta không thể ở lại đây dạy hết võ công cho bọn họ, lại có rất nhiều kiến thức trên chiến trường muốn dạy, đặc biệt là cho thủ hạ của Lâm Cung. Ngươi tuyển mấy kẻ giỏi cưỡi ngựa tới đây, làm sư phụ cho bọn họ. Kỳ thực, nếu có thể ở chỗ Nạp Nhĩ Khang tuyển mấy người Hung Nô tinh thông cưỡi ngựa bắn cung thì tốt rồi. Đáng tiếc…"
Tần Dũng suy nghĩ rồi nói: “Cũng không phải không thể được, thủ hạ của Khang huynh có mấy người có khả năng. Vấn đề là, nơi này là căn cứ bí mật, để bọn họ biết…"
Ta liên tục gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, những người đó kỳ thực là chuẩn bị cho Vân đại ca sau này bắc thượng, để người khác biết, đặc biệt là người Hung Nô biết, nhất định không tốt. Thôi bỏ đi, xem khả năng lĩnh ngộ của bọn họ thôi."
Tần Dũng há miệng nhìn ta: “Công tử, ngài muốn thu phục đại gia sao?"
Ta lắc đầu: “Bây giờ chưa được. Nhưng mà ngươi cũng biết rồi, ta không thể để ca ca đi theo Lưu Bị chịu chết. Bất luận dùng cách nào, ta cũng muốn huynh ấy tới bên cạnh ta. Ca ca vẫn có nguyện vọng làm Hoắc Khứ Bệnh, ta nhất định phải thành toàn cho huynh ấy, nhất định."
Tần Dũng ở bên cạnh ta thở dài: “Vậy chuyện này để sau hãy nói. Công tử, ở đây tôi sẽ xử lý tốt, Tống Vũ không tồi, ngài cứ yên tâm giao cho huynh ấy. Lần này tôi đến là đưa tin, chỉ sợ công tử phải mau chóng tới Giang Đông một chuyến rồi."
Thấy ánh mắt hỏi thăm của ta, Tần Dũng trầm giọng nói: “Khúc A truyền tin đến, Ngô hầu dọn tới Kiến Nghiệp, đem Tam công tử thăng làm Khúc A thái thú, bọn họ toàn bộ đã tới Khúc A, chuyện trước kia ngài nói, đã có hành động."
Ta giật mình hiểu ra: “Bọn chúng từ Đan Dương đi Khúc A rồi? Được, chúng ta lập tức xuất phát."
Mang theo Lâm Cung trở lại thôn, giao phó toàn bộ công việc xong, ta cùng Tần Dũng hỏa tốc tới Giang Đông.
Chuyện ở phương Bắc đã không cần ta tham dự thêm. Trên đường xuôi nam, Tần Dũng cẩn thận giải thích lại mọi chuyện đã xảy ra thời gian qua. Đầu tiên, Tào Tháo tự mình dẫn đại quân tấn công gần mười ngày, chiếm được cứ điểm cuối cùng của Viên Đàm – Cao Đường, Viên Đàm cùng vợ con toàn bộ bị giết. Trong đám con của Viên Thiệu, một kẻ có năng lực phản kháng thế là đã đi đời. Tào Tháo sau khi thở phào một hơi, mệnh lệnh cho Cao Thuận cùng Hạ Hầu Đôn tiếp tục tấn công U châu, bản thân mang theo ba vạn đại quân chạy tới Thanh châu, mục tiêu tất nhiên là tả hữu áp sát Quản Thừa. Ta nghĩ một hồi, Tào Tháo đích thân dẫn quân đi thảo phạt một tiểu nhân vật như vậy, mục đích chỉ sợ là e ngại đám thổ hào Thanh châu, khiến đám sơn tặc tự do hoạt động trong núi quy phục. Lời của Tần Dũng chứng thực suy nghĩ của ta, vì Tào Tháo không chỉ triệu hồi Tang Bá ở U châu về Thanh châu, còn phong cho Tang Bá làm huyện lệnh Thái Sơn, phụ trách truy quét đạo phỉ sơn tặc. Cùng Tang Bá trở lại Thanh châu, còn có một người gọi là Lữ Càn, Tào Tháo phong hắn làm thứ sử Thanh châu, chuyên môn đối phó với thổ hào giàu có nhưng hay dao động.
Vốn dĩ, Trương Yến và Quản Hợi vẫn ở trong núi ở Tịnh châu càn quét mấy thế lực phản kháng nhỏ, nhưng những phần tử cứng đầu của Viên phái ở Tịnh châu, thừa dịp đại quân Tào Tháo vây công Nghiệp thành, lại bắt đầu quấy rối. Trương Yến đối phó với những kẻ này có chút quá sức, cho nên vị huynh trưởng đã lâu không gặp của ta đang trên đường trở lại Hứa Đô, Trương Liêu Nhị ca liền mang theo Cam Lục ca cùng tới Tịnh châu thực hiện nhiệm vụ tướng quân thanh trừ thảo khấu của mình.
Tào Tháo ở phương bắc mọi chuyện đều thuận lợi như vậy, tin tức nhận được lại khiến ta không thể không mau chóng tới Giang Đông, cho nên, kế hoạch ban đầu trở về Hứa đô đưa người nhà tới Lạc Dương đành phải hoãn lại. Ta sẽ không để tỉ tỉ cùng người nhà các huynh trưởng đi Nghiệp thành, dọn đến dọn đi rất phiền phức. Có điều, hiện giờ cũng chỉ có thể dặn dò thương đội bắt đầu thi công nhà cửa ở Lạc Dương.
Ra roi thúc ngựa chạy tới Khúc A, tiểu nhị trong dược điếm nhìn thấy ta, câu đầu tiên đó là: “Bọn họ định hai ngày sau động thủ. Hôm đó, Tôn thái thú sẽ đãi tiệc các huyện lệnh, quận thừa sắp nhận chức ở các nơi." Vận khí thật tốt, đây là cảm giác đầu tiên của ta.
Bọn họ trong miệng tiểu nhị nói, chính là Quy Lãm, Đái Viên cùng Biên Hồng. Quy Lãm cùng Đái Viên đều là người của Ngô quận thái thú cũ Thịnh Hiến. Thịnh Hiến cũng là một tài tử uyên bác, có giao hảo với Khổng Dung, được Khổng Dung ngưỡng mộ. Thời gian Thịnh Hiến tại nhiệm, kết giao thân thiết với sĩ lâm, ngay cả sau khi từ quan, trong nhà người đến kẻ đi cũng rất náo nhiệt. Tôn Sách sau khi chiếm được Ngô quận, đối với thái thú tiền nhiệm này rất đề phòng, thanh danh tốt đúng là khiến chủ tử kiêng kỵ, mà Thịnh Hiến cũng không thể nào xem trọng Tôn Sách, đặc biệt sau khi Tôn Sách lấy được Ngô quận, lại áp dụng chính sách chèn ép sĩ lâm tài tử. Đúng lúc hai người chia rẽ, Tôn Quyền không biết ở chỗ Tôn Sách nói gì, Tôn Sách trong cơn giận dữ, đem Thịnh Hiến xử trảm. Nhi tử Thịnh Hiến trốn tới Hứa Đô, được Tào Tháo trưng thu, thủ hạ cũ của Thịnh Hiến là Quy Lãm và Đái Viên trốn vào thâm sơn. Tôn Dựcsau khi nhận chức thái thú Đan Dương, tuyên bố ân xá, phái người vào núi thuyết phục Quy Lãm cùng Đái Viên về giúp mình. Hai người này đối với Tôn Dực không thật lòng, căn bản không thật tâm quy thuận, trong bóng tối với cùng các thủ hạ cũ không ngừng liên hệ. Lúc đám người Tôn Sách ở Khúc A, bọn họ dụng tâm cẩn thận, lời nói việc làm đều che dấu chặt chẽ, lúc này Tôn Sách dời đô tới Kiến Nghiệp, đưa Tôn Dực điều tới Khúc A, bọn họ cảm thấy cơ hội đã tới. Cho nên hai người liên lạc với một nhóm người, lại liên hệ với Lưu Phức bên Giang Bắc, chuẩn bị hiến thành.
Biên Hồng là người bên cạnh Tôn Dực, người kia không phải kẻ an phận, chuyên mơ tưởng những thứ không phải của mình, lợi dụng vị thế ở bên cạnh Tôn Dực đòi này nọ của người bên ngoài. Tôn Dực giống với Tôn Sách, rất phản cảm với những hành vi tiểu nhân, một lần để hắn thấy Biên Hồng cùng Đái Viên ở cùng nhau, nhận hối lộ của Đái Viên, liền giáo huấn một phen, sau này cũng răn dạy quở mắng Biên Hồng nhiều lần. Biên Hồng ở bên ngoài khóc rống lên tỏ vẻ hối cải, sau lưng lại ghi hận Tôn Dực trong lòng.
Đối với tâm tình của Biên Hồng, Quy Lãm và Đái Viên đều thấy rõ, dưới sự xúi bẩy bóng gió, lại dùng thêm tiền tài dụ dỗ, Biên Hồng quả nhiên cấu kết với bọn họ, mấy người cùng mưu đồ, tìm cơ hội sát hại Tôn Dực, khởi sự tại Khúc A. Sở dĩ chưa tìm được cơ hội, vì Tôn Dực rất giống Tôn Sách, võ nghệ cao cường, khí lực cũng lớn, lại thường xuyên đao bất ly thân, trong tình huống bình thường, người khác không lại gần được hắn, tùy tiện ám sát chưa chắc đã đắc thủ. Mà Tôn Dực muốn tổ chức tiệc rượu, chính là cơ hội bọn chúng chờ đợi đã lâu. Bởi Tôn Sách đã đem đại bộ phận người tới Kiến Nghiệp, Khúc A cũng có điều chỉnh nhân sự lớn, một đám người nhận chức huyện lệnh quận thừa vội vã chờ bổ nhiệm, cho nên, Tôn Dực muốn thiết yến ở phủ nha, công bố chức danh, đồng thời là tiệc tiễn biệt. Người lúc say rượu, cơ hội tập kích lớn hơn nhiều, hơn nữa, hiện tại Tôn Sách đã đi xa, nhận được tin tức, muốn trở về cũng mất không ít thời gian, Lưu Phức mới có thể vượt mặt Tôn Sách tiến vào Khúc A. Cho nên, Biên Hồng cùng Quy Lãm, Đái Viên đã chuẩn bị xong việc làm phản. Vốn trong lịch sử, Tôn Dực chính là chết do bọn chúng ám sát.
Tôn Dực ở nhiều phương diện rất giống Tôn Sách, dũng mãnh, ngay thẳng, không biết đề phòng người ngoài. Có lẽ là do lúc này Tôn gia ở Giang Đông đã đứng vững, Tôn Dực đối với khả năng xuất hiện kẻ phản bội trên địa bàn của mình một chút cũng không cảnh giác, điểm ấy đặc biệt càng giống Tôn Sách. Tính cách này đối với một người nắm quyền mà nói, tuyệt đối không tốt. Từ thị vô cùng thông minh, là một nữ tử không tồi, nàng nhìn người nhìn việc đều có kiến giải của riêng mình, đã nhiều lần khuyên Tôn Dực đừng thân cận đám người Đái Viên. Đáng tiếc, Tôn Dực không nghe lọt lời khuyên của nàng. Đây chính là bi ai của thân nữ tử. Nếu ta dùng thân phận nữ tử ngay từ đầu đi phụ giúp chủ công, chỉ sợ ông ấy cùng các huynh trưởng cũng chỉ cười đùa mà đối đãi với ta, sẽ không nghe ta nói. Đương nhiên, lúc này nếu ta khôi phục thân phận của mình đi gặp bọn họ sẽ không như vậy, nhưng mà ta cũng sẽ không thể có tự do nữa, chủ công sẽ không buông tha ta, ta cũng không muốn làm một người đứng sau màn trướng. Với lại, nữ nhân của chủ công quá nhiều. Nghĩ tới những thứ này, ta có chút cảm giác buồn cười, xem ra thời gian qua hưởng thụ thân tình đã có ảnh hưởng, ta lại nghĩ tới chuyện đi làm vợ người ta.
Ta có trí nhớ của Vũ ca ca, tất nhiên không để Tôn Dực chết như vậy. Ban đầu không nói cho Tôn Sách biết, một là chuyện chưa xảy ra, nói cũng không ai tin, cho dù Tôn Sách giết bọn họ, chỉ càng tăng thêm hiểu lầm cho người khác; thứ hai, có người ngầm gây chuyện ở Giang Đông, ta sẽ rất vui vẻ, công và tư phải rõ ràng. Đương nhiên, ta sẽ không để Tôn Dực chết, cũng là vì Tôn Sách. Ta không biết, Vũ ca ca cũng không biết, cái chết của Tôn Dực có liên quan tới Tôn Quyền hay không, rất nhiều chuyện không thể biết rõ ràng. Đối với Tôn Quyền, trong lòng ta có chút dũng khí muốn giết hắn, cứ nghĩ tới chuyện hắn lại nhẫn tâm xuống tay với Vũ ca ca, ta lại hận tới nghiến răng. Thôi bỏ đi, chỉ cần hắn không tiếp tục hại Bá Phù, ta tạm thời sẽ không để ý tới hắn nữa, Bá Phù thương yêu đệ muội của mình đến mức nào, ta biết rất rõ. Lúc này việc cần làm là đừng để Bá Phù quá thương tâm.
Chuẩn bị xong hết thảy, hai ngày sau, ta làm khách không mời tới phủ đệ Tôn Dực. Tôn Dực đang thiết yến chiêu đãi mọi người nghe báo ta đến vô cùng cao hứng, vội tự mình ra đón: “Tử Vân huynh, sao lại tới đây? Huynh trưởng đã tới Kiến Nghiệp rồi."
Nhìn biểu hiện vui mừng phát ra từ nội tâm của hắn, ta cũng chân thành cười: “Ta đương nhiên biết Bá Phù đã đi Kiến Nghiệp. Thế nào? Ta không thể tới chỗ này gặp đệ sao? Hay là, đệ không chào đón tiểu thương nhân là ta?"
Tôn Dực biết ta đang đùa hắn, vẫn vội vàng giải thích: “Huynh nói gì thế? Dực vẫn luôn mong huynh có thể tới. Nếu huynh thường xuyên tới đây thì tốt rồi, đại ca cùng Công Cẩn huynh, còn cả Tử Bố tiên sinh nhiều lần dặn dò ta học hỏi huynh, tránh cho ta ngốc nghếch không biết gì."
Ta cười lớn: “Bá Phù bọn họ cũng thật khôi hài, thủ hạ nhiều người tài giỏi như vậy, lại bảo đệ học ta. Học cái gì? Học buôn bán sao? Môn học vấn này ta không dạy đệ được, chưa nghe nói dạy xong đồ đệ, sư phụ chết đói sao."
Tôn Dực cũng vui vẻ: “Chính huynh nói, làm ăn cũng không đơn giản, không dễ như làm một tướng quân. Ta cũng không học huynh chuyện buôn bán, huynh đem bản lĩnh làm tướng quân dạy cho ta một nửa, thế nào?"
Ta mỉm cười: “Bản lĩnh làm tướng quân? Vậy phải xem đệ chuẩn bị làm loại tướng quân nào. Loại bản lĩnh này không phải năm bữa nửa tháng có thể dạy xong. Thúc Bật, có lẽ hôm nay ta có thể dạy trước cho đệ một loại bản lĩnh." Câu sau, ta ghé vào tai hắn nói nhỏ.
Tôn Dực không hiểu ý ta, đang định nói tiếp, chúng ta đã vào tới sảnh đường. Ta cười ngăn cản hắn tiếp tục đặt câu hỏi: “Người ta nói, đến sớm không bằng đến đúng lúc, tiệc rượu thịnh soạn thế này, vừa vặn ta đang đói bụng."
Tôn Dực cười lớn lệnh cho thủ hạ sắp xếp chỗ ngồi cho ta. Người trên sảnh đường, thấy ta tùy tùy tiện tiện ngồi xuống ghế đầu bên tay trái, cũng có chút giật mình. Tôn Dực cười giới thiệu ta với mọi người, thanh danh của ta ở Giang Đông thật lớn, Tôn Dực vừa nói tên ta, mỗi người trên mặt đều ra vẻ tỉnh ngộ. Ta cười chào hỏi với mọi người, chú ý nhìn thần sắc Quy Lãm cùng Đái Viên, hai người đều nhíu mày, lộ ra một tia khó xử. Ta xuất hiện khiến bọn chúng có chút do dự. Biên Hồng lại thể hiện vẻ tiểu nhân rất tốt, tay chân nhanh nhẹn thêm đồ ăn lên bàn chỗ ta ngồi.
Tiệc rượu tiếp tục, ta cùng Tôn Dực vừa nói vừa cười, ánh mắt lại không buông tha Quy Lãm cùng Đái Viên. Chỉ chốc lát sau, hai người lần lượt đứng dậy, ngầm nói muốn đi nhà xí, Biên Hồng giả lả cười, cũng rút ra ngoài. Đợi sau khi bọn họ trở về, sắc mặt đã bình tĩnh như lúc ban đầu, tiếp tục cùng người xung quanh vừa nói vừa cười. Ở cửa sảnh đường có bóng Tần Dũng, liếc nhìn ta một cái, xác định tin tức bên ngoài. Hừ, Quy Lãm, Đái Viên đúng là vội vã, sau khi ta xuất hiện, vẫn giữ nguyên kế hoạch hành động. Không quan tâm sự xuất hiện của ta? Hay là muốn cả ta cũng xử? Hôm nay, nhất định là ngày xui xẻo của các ngươi.
Tiệc rượu diễn ra rất náo nhiệt, mọi người đều cao hứng, Tôn Dực so với Tôn Sách còn sảng khoái hơn, tửu lượng cũng tốt, hôm nay đã uống không ít, cảm giác khô nóng, đến vạt áo cũng mở rộng, bội đao tất nhiên bỏ xuống. Biên Hồng đem bội đao đắc thủ trong tay, trên mặt lộ vẻ đắc ý. Theo bọn chúng thấy, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch. Quy Lãm cùng Đái Viên thật có thể kìm nén nhẫn nhịn, ánh mắt như có như không nhìn Biên Hồng, vẫn chuyên chú nói chuyện. Sắc trời gần tới hoàng hôn, tiệc rượu cũng đã xong.
Ta lúc này đã lấy cớ tửu lượng không tốt, khó chịu xin rời khỏi sảnh đường, đứng ngoài sân khoanh tay nhìn trời, giả bộ không bình tĩnh đợi tiệc rượu kết thúc. Mọi người rượu uống đã đủ, lúc này lần lượt đứng dậy lễ tạ cáo từ. Tôn Dực tất nhiên muốn làm tận chức trách chủ trì, đứng dậy tiễn bọn họ ra. Biên Hồng bước nhanh theo bên cạnh Tôn Dực đi ra ngoài. Quy Lãm cùng Viên Đái nhìn nhau, chậm rãi lùi lại phía sau mọi người.
Biểu hiện của bọn họ đều rơi vào mắt ta, trong lòng cười lạnh một tiếng, cầm Nguyệt nhi trong tay, ra hiệu cho Tần Dũng chuẩn bị sẵn sàng. Mọi người toàn bộ rời tiệc đi ra ngoài, ra tới sảnh đường trước cửa lớn, đều hướng Tôn Dực cáo từ, lại cùng những người xung quanh chào hỏi khách khí, tình hình nhất thời có vẻ lộn xộn. Ta sớm đã chen tới bên cạnh Tôn Dực, trong miệng đang cùng mấy người nói nói chút chuyện vặt, ánh mắt không rời cây đao trong tay Biên Hồng.
Biên Hồng không phát hiện tình hình bất thường, đương nhiên biết cục diện hỗn loạn lúc này là cơ hội xuống tay tốt nhất, hắn lùi về sau, thoáng nhìn bọn Cao Lãm, khóe miệng hơi khẽ động một chút liền tới gần sau lưng Tôn Dực. Lúc mọi người còn đang cười nói khách khí, Biên Hồng phát động, đao trong tay không chút do dự chém tới sau lưng Tôn Dực. Hai người đang ở bên cạnh Tôn Dực, bị hành động này dọa cho choáng váng, mồm há ra mà không thốt nên lời.
Mắt thấy lưỡi dao đã chém tới Tôn Dực vẫn đang không biết chút gì, một thanh trường kiếm bên cạnh bỗng chen vào chặn đường đao lại, tiếng cười lạnh của ta vang lên: “Thế nào? Biên Hồng, cách trả đao cho chủ tử thế này ta chưa từng gặp qua."
Tôn Dực nghe được phía sau truyền tới một tiếng “đang" lập tức quay đầu lại nhìn, đúng lúc nghe được câu nói mỉa của ta. Lúc này, hai người bên cạnh Tôn Dực mới hô ra tiếng: “Thích khách. Tôn thái thú bị ám sát."
Lời vừa cất ra, nhất thời xung quanh một mảnh náo loạn, đại đa số người phản ứng đầu tiên là chạy, cơ hồ đều vừa chạy vừa la: “Có người ám sát Thái thú."
Khác với hành động của những người xung quanh, ta vững vàng dùng Nguyệt nhi chống lại thanh đao trong tay Biên Hồng, châm chọc cười: “Biên Hồng, ngươi còn muốn chém xuống sao? Không còn cơ hội nữa đâu. Buông đao xuống, có lẽ còn có thể sống tới ngày mai."
Biên Hồng sắc mặt đại biến, tay run lên, ánh mắt không tự giác nhìn Quy Lãm và Đái Viên đằng sau. Tôn Dực cũng đã kịp phản ứng, tức giận tới nổi gân xanh. Không đợi ta nói thêm, hắn ra một cước đạp xuống Biên Hồng: “Tên hỗn đản, ngươi muốn phản chủ?"
Một cước này chính là đá vào cổ tay Biên Hồng, hắn đau đớn, tay đã không cầm nổi, đại đao rơi xuống bên chân ta. Biên Hồng lập tức lui về phía sau lại gần Quy Lãm và Đái Viên. Ta mỉm cười thu hồi Nguyệt nhi nói: “Từng đó bản lĩnh, lại dám làm loại chuyện này. Biên Hồng, ngươi có núi cao để tựa, hay đầu óc bị nhúng nước rồi? Ai mua chuộc ngươi làm loại chuyện này?"
Tôn Dực đã nhặt đao của mình lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Biên Hồng. Thấy Biên Hồng nãy giờ không nói gì, hắn nổi giận: “Vì sao? Nói, ai sai khiến ngươi?"
Không đợi Biên Hồng kịp mở lời, Đái Viên đã tới gần hắn, đột nhiên một kiếm đâm tới, trong miệng còn hô lên: “Dám ám sát Thái thú, đáng chết." Điển hình giết người diệt khẩu.
Tôn Dực sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe một giọng nói khác vang lên: “Đại nhân động tác thật nhanh, hắn không thể để ngài xử lý được." Đúng là Tần Dũng xuất hiện bên cạnh Biên Hồng, đại đao trong tay gạt ra một kiếm, thuận thế đem Biên Hồng lôi lại, đẩy về phía sau mình.
Lúc này, thân binh gia tướng của Tôn Dực đều đã tới, canh giữ bên cạnh hắn. Nhìn thấy nguy cơ đã cơ bản giải trừ, ta cười một tiếng dài, trêu chọc bọn Đái Viên: “Ta nói này Đái đại nhân, ngài cũng tức giận thái quá rồi. Thật quan tâm tới Thúc Bật nha! Ta sao lại cảm thấy ngài muốn giết người diệt khẩu nhỉ? Chẳng lẽ, ngài chính là người đứng sau màn sai khiến người? Biên Hồng, ngươi nói đi?"
Đái Viên cùng Quy Lãm sắc mặt đều thay đổi, đứng sát vào nhau không nói lời nào. Biên Hồng lúc này đã bị thân binh của Tôn Dực đè xuống trói lại. Hắn không giãy dụa nữa, mà dùng ánh mắt không tin nổi nhìn Đái Viên ngẩn người.
Đái Viên không tự giác muốn cười, đáng tiếc chỉ có thể khẽ nhếch khóe miệng: “Triệu công tử nói đùa, ta làm sao biết việc này? Ta chẳng qua tức giận hành vi của tên tiểu nhân này, nhất thời không kìm nén được thôi."
Tôn Dực sao lại không cảnh giác nữa, lúc này cũng hiểu rõ sự tình phức tạp. Hắn còn chưa kịp hỏi Đái Viên, bên ngoài phủ đã vọng lại tiếng ồn ào, âm thanh binh khí va chạm cũng truyền vào rất rõ ràng. Tôn Dực hiểu rõ bên ngoài cũng có chuyện không nhỏ, biết đây không phải hành vi ám sát tầm thường, hắn nhướng mày, lệnh cho thân binh bảo vệ ta, bản thân đề đao định lao ra chém giết.
Ta cười đẩy binh sĩ ngăn trước người ra, lớn giọng ngăn cản Tôn Dực xúc động: “Thúc Bật, đệ không phải muốn ta dạy bản lĩnh làm tướng quân sao? Làm tướng quân không thể xúc động giống như đệ."
Tôn Dực dừng bước, có chút xấu hổ nhìn ta. Ta cười đi đến bên cạnh hắn: “Làm một tướng quân, đầu tiên gặp chuyện phải tỉnh táo. Việc đệ cần làm lúc này trước hết là phòng thủ phủ nha, sau đó phái quân sĩ ra ngoài thám thính nguyên nhân gây ồn ào, rồi căn cứ vào tình hình cụ thể mà tiến hành phân tích, tìm đối sách. Hiểu chứ?"
Tôn Dực thật sự học hỏi, lập tức sai thân binh ra ngoài xem xét thật kỹ, sau đó nhìn quanh một vòng, sờ đầu nói: “Các ngươi, mấy người các ngươi bảo vệ Tử Vân huynh… Những người khác… những người khác… Ở đây hình như không cần bố trí phòng vệ đâu!"
Ta bật cười, cũng không làm khó hắn nữa, dứt khoát nhận làm chỉ huy: “Đừng coi chừng ta, chỗ này có người lo rồi. Thúc Bật, bảo bọn họ đem Biên Hồng giữ ở phòng bên, mấy người các ngươi, mời các đại nhân vào bên trong! Đái đại nhân, Quy đại nhân, trước xin mời!"
Đái Viên cùng Quy Lãm nắm chặt binh khí trong tay, không nói một lời nhìn chằm chằm cửa lớn. Tôn Dực nhìn bọn chúng nhíu mày: “Hai vị làm sao thế? Mấy người thất thần gì chứ? Không nghe thấy Tử Vân huynh bảo các người làm gì sao?" Mấy thân binh lập tức tiến lên, binh khí ép tới, muốn đẩy hai người vào bên trong.
Ta ngăn mấy thân binh hành động, nhìn Đái Viên và Quy Lãm cười nói: “Ta nói này, hai vị đại nhân vẫn nên tự giác, vào trong uống trà, ngẫm lại mình nên làm cái gì. Người ở ngoài các người không trông cậy được đâu, trước khi ta tới phủ Thái thú đã cùng Từ Nguyên, Tôn Cao, Phó Anh cùng vài vị thân tướng sắp xếp tốt cho bọn họ rồi. Các người nghe không, âm thanh bên ngoài càng lúc càng nhỏ, các người không thể vãn hồi thế thua nữa rồi. Nếu còn muốn chịu khổ, giống Biên Hồng bị trói lại, rất nhục nhã."
Tôn Dực nghe xong, căm tức nhìn hai người: “Nói, vì sao? Ta đối với các ngươi không tệ, các ngươi lại dám…"
Quy Lãm vẫn không nói gì, lúc này ngửa mặt lên trời cười lớn: “Ngươi đối với ta không tệ, nhưng trung thần không quên chủ cũ. Chúng ta sớm đã muốn vì chủ báo thù, đáng tiếc, thất bại trong gang tấc. Triệu Như, ngươi làm hỏng đại sự, kiếp này không thể giết ngươi, kiếp sau ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Ta biết hắn đã có ý muốn chết, đối với một người muốn chết, ta cũng không muốn dùng ác ngữ nữa: “Đúng, việc hôm nay, ngươi là thua trên tay ta, ta sẽ không trách ngươi hận ta. Triệu Như cũng bội phục ngươi là thần tử trung thần, nhưng ta lại không thể không làm. Ngươi là thần tử trung thành, ta là vì huynh đệ tận nghĩa. Các ngươi làm việc không chu đáo bị ta biết được, ta đương nhiên không thể thấy huynh đệ gặp nạn mà thờ ơ."
Quy Lãm không thèm nói gì, chỉ ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, tự vẫn chết. Đái Viên lại để binh sĩ tước vũ khí, ngơ ngác nhìn thi thể Quy Lãm bị lôi ra ngoài. Chúng ta không nói gì nữa, lặng lẽ chờ tin tức bên ngoài. Chốc lát sau, tiếng hò hét đã biến mất, Tôn Cao gọi cửa tiến vào, thi lễ với Tôn Dực: “Đại nhân, phản binh bên ngoài toàn bộ đã thu thập xong, thuộc hạ xin chỉ thị của đại nhân."
Tôn Dực cũng không nói gì thêm, lệnh cho binh lính đem Đái Viên bỏ tù, rồi thi lễ với ta: “Tử Vân huynh đi nghỉ trước đi, ta sẽ xử lý những chuyện còn lại."
Ta biết hắn muốn đi làm gì, cũng muốn mở miệng xin hắn buông tha cho gia quyến hai người, nghĩ một hồi lại thôi. Người Tôn gia tính tình nóng nảy, mỗi lần giết người đều là giết cả nhà. Đối với vấn đề này, ta cũng nói qua vài lần. Tôn Sách trả lời: không thể để lại hậu hoạn. Ôi, Giang Đông từ xưa đã có thói quen nghĩa sĩ liều mạng báo gia cừu. Cho nên, ta thấy đã nhiều, cũng im lặng không nói nữa. Nhưng nhìn thân ảnh Tôn Dực bước vội, ta vẫn không đành lòng, gọi hắn lại nói: “Thúc Bật, binh sĩ bên ngoài chẳng qua là người bị sai khiến, có thể tha thì tha đi!"
Tôn Dực cười: “Tử Vân huynh vẫn nhân từ như vậy. Được, ta nghe lời huynh, chỉ cần không phải là kẻ cầm đầu, ta sẽ không giết." Nói xong, đi nhanh ra ngoài.
Ta chỉ biết cười khổ, những người đó cho dù tránh được cái chết hôm nay, chỉ sợ khó tránh khổ dịch cả đời. Ta thì thầm: “Xin lỗi, các ngươi chớ có trách ta, đây cũng là chuyện không có cách nào tránh được."
Tác giả :
Mộng Ngưng Tiểu Trúc