Lộ Mặt

Chương 22-1

Anthony DeMarco có một sức mạnh bí ẩn.

Judd có thể cảm thấy một năng lượng thiêu đốt trong cá tính của ông ta xuyên qua căn phòng, đập từng đợt như những làn sóng mang sức mạnh vô hình. Khi Anne nói chồng bà ta đẹp trai, bà đã không chút phóng đại.

DeMarco có khuôn mặt kiểu La Mã cổ với tiểu sử được khắc họa hoàn hảo, đôi mắt đen như than, và những vệt xám trên nền tóc đen rất hấp dẫn. Ông ta ở tuổi bốn mươi, cao và có bắp thịt rắn chắc, bước đi uyển chuyển như thú săn mồi. Giọng ông ta sâu và có sức quyến rủ.

- Uống chút gì nhé, bác sĩ?

Judd lắc đầu, bị thôi miên bởi nam tính của ông ta. Bất kỳ ai cũng sẽ thề rằng, DeMarco là một người đàn ông đẹp trai hoàn hảo và là một ông chủ tử tế chào đón người khách danh dự.

Có năm người cùng có mặt trong thư phòng được chia từng ngăn sang trọng Judd, DeMarco, thám tử Angeli và hai gã đàn ông kẻ mưu sát Judd ở căn hộ của ông Rocky và Nick Vaccaro. Họ tạo thành một vòng vây chung quanh Judd. Ông đang nhìn vào những khuôn mặt kẻ thù, và nhìn thấy vẻ thích thú tàn nhẫn trong đó. Cuối cùng ông cũng biết được ai là người ông đang chiến đấu. Nếu “chiến đấu" là từ thích hợp. Ông đã bước vào cái bẫy của Angeli. Thật tồi tệ. Ông đã gọi điện cho Angeli và mời hắn đến để bắt mình. Angeli, kẻ phản bội Judas người đã dẫn ông tới đây để bị tàn sát.

DeMarco đang soi mói ông ta với niềm thích thú sâu sắc, cặp mắt đen của hắn đang dò xét.

- Tôi đã nghe một chuyện lớn về ông. – hắn nói.

Judd không lên tiếng.

- Hãy tha lỗi cho tôi đã mang ông tới đây trong bộ dạng như vầy, nhưng tôi cần hỏi ông một vài câu. – Hắn mĩm cười, sôi nổi biện hộ.

Judd biết những gì đang xảy đến, trong đầu ông đang diễn tiến nhanh chóng.

- Ông và vợ tôi đã nói với nhau những gì hả bác sĩ Stevens.

- Vợ ông à? Tôi không biết vợ ông. – Giọng Judd ánh lên vẻ ngạc nhiên.

DeMarco lắc đầu vẻ trách móc.

- Bà ấy đã đến văn phòng của ông hai lần một tuần trong ba tuần liền.

Judd nhíu mày suy nghĩ.

- Tôi không có bệnh nhân nào tên là DeMarco.

DeMarco gật đầu ra vẻ hiểu biết.

- Có lẽ bà ấy dùng tên khác. Có lẽ là tên thời con gái. Blake - Anne Blake.

Judd cẩn thận ngạc nhiên có chủ ý.

- Anne Blake à?

Hai tên Vaccaro tiến đến gần hơn.

- Đừng. – DeMarco nói cứng rắn. Rồi quay sang Judd, thái độ lịch thiệp biến mất – Bác sĩ, nếu ông muốn đùa với tôi, tôi sẽ ban cho ông những điều mà ông không tưởng nổi.

Judd nhìn vào mắt hắn và tin là hắn sẽ dám làm. Ông biết rằng mạng sống của mình như chỉ mành treo chuông. Giọng ông chứa đựng sự căm phẩn.

- Ông có thể làm gì tùy thích. Cho tới lúc này, tôi chưa từng có khái niệm rằng Anne Blake là vợ ông.

- Điều đó có thể đúng – Angeli nói – Ông ta …

DeMarco không đếm xỉa gì tời Angeli.

- Ông và vợ tôi đã nói với nhau những gì trong vòng ba tuần?

Họ đã đi đến giây phút của sự thật. Vào khoảnh khắc Judd nhìn thấy con gà trống bằng đồng với cái đuôi cụt trên mái nhà, những mảnh cuối cùng của trò chơi ghép hình đã rơi vào đúng chỗ. Anne không đưa ông vào cái bẫy chết người. Bà ấy cũng là nạn nhân giống như ông. Bà đã kết hôn với Anthony DeMarco, một ông chủ thành công của một công ty xây dựng lớn, mà không hề biết rằng ông ta thật sự là ai. Rồi những việc phải xảy đến đã làm cho bà ấy nghi ngờ rằng không phải là người mà ông ta trưng ra vẻ bề ngoài, mà ông ta dính líu đến những việc đen tối và khủng khiếp. Không có ai để tâm sự, bà ấy tìm đến bác sĩ tâm lý, một người xa lạ, người mà bà có thể giải bày tâm sự. Nhưng trong văn phòng của Judd, bản chất trung thành với chồng đã ngăn bà ấy nói lên nỗi sợ hãi của mình.

- Chúng tôi không nói gì nhiều. – Judd nói công bằng – Vợ ông không nói cho tôi biết vấn đề của bà ấy là gì cả.

Cặp mắt đen của DeMarco chiếu vào Judd không chớp, dò xét, cân nhắc.

- Ông sẽ phải nói lên cái gì đó rõ ràng hơn.

Sao mà DeMarco phải lo sợ khi ông ta biết rằng vợ mình đi điều trị ở bác sĩ tâm lý - người vợ của một thủ lĩnh của La Cosa Nostra. Sẽ không ngạc nhiên rằng Demarco đã giết người và cố chiếm đoạt hồ sơ của Anne.

- Tất cả những gì bà ấy nói là bà ấy không cảm thấy hạnh phúc về cái gì đó, nhưng lại không thể thổ lộ về điều đó.

- Nói vậy chỉ mất mười giây – DeMarco nói – Tôi đã cho ghi lại từng phút bà ấy ở văn phòng của ông. Bà ấy đã nói gì trong thời gian còn lại của ba tuần. Bà ấy chắc hẳn đã kể cho ông rằng tôi là ai.

- Bà ấy nói ông là chủ một công ty xây dựng.

DeMarco soi mói ông một cách lạnh lùng. Judd có thể nhìn thấy nhựng giọt mồ hôi tụ lại trên trán của hắn.

- Tôi đang đọc lên những cuộc phân tích đó bác sĩ. Bệnh nhân nói về mọi việc có trong tâm trí họ.

- Đó là một phần của việc trị liệu. – Judd nói một cách hùng hồn – Đó cũng là lý do mà tôi chẳng đi tới đâu với ca của bà Blake, … à bà DeMarco. Tôi dự định không coi bà ấy là bệnh nhân nữa.

- Nhưng ông đã không làm vậy.

- Tôi không cần phải làm vậy. Khi bà ấy đến gặp tôi vào thứ Sáu, bà ấy bảo rằng bà sẽ đi Châu Âu.

- Annie đã đổi ý. Bà ấy không muốn đi châu Âu với tôi. Ông có biết tại sao không?

Judd nhìn hắn, thật lòng bối rối.

- Không.

- Vì ông đó, bác sĩ à.

Tim của Judd đập lộn nhịp. Ông thận trọng giữ cảm xúc của mình không lộ qua giọng nói.

- Tôi không hiểu.

- Chắc chắn ông biết. Annie và tôi đã nói chuyện rất nhiều vào đêm qua. Bà ấy nghĩ mình đã sai lầm khi kết hôn với tôi. Bà ấy không còn hạnh phúc với tôi nữa. Vì bà ấy nghĩ bà đến đó là vì ông.

Khi DeMarco nói, dường như là tiếng thì thầm của người bị thôi miên.

- Tôi muốn ông kể hết cho tôi về những gì đã xảy ra khi chỉ có hai người ở trong văn phòng của ông và bà ấy nằm ở đi văng.

Judd tự kiên trì chống lại những xúc cảm lẫn lộn đang chạy dồn dập trong lòng. Bà ấy thận trọng. Nhưng ông nên làm gì để đạt được kết quả tốt nhất cho họ? DeMarco đang nhìn ông chờ câu trả lời.

- Không có chuyện gì cả. Nếu ông đọc kết quả phân tích, ông sẽ biết rằng mọi bệnh nhân nữ đều trải qua những biến đổi cảm xúc. Vào lúc này hay lúc khác, họ đều nghĩ họ yêu bác sĩ của mình. Đó chỉ là niềm xúc động thoáng qua.

DeMarco quan sát ông một cách chăm chú, đôi mắt đen dò xét thái độ của Judd.

- Làm sao ông biết bà ấy đến để gặp tôi? – Judd chỉ hỏi câu thường lệ.

DeMarco nhìn Judd một lúc, rồi tiến đến cái bàn làm việc lớn và cầm lên một cái dao rọc giấy bén như dao cạo trong cái giá để dao.

- Người của tôi thấy bà ấy đi vào tòa nhà của ông. Có nhiều bác sĩ nhi ở đó và họ hình dung có lẽ Annie đang dành một ngạc nhiên nhỏ cho tôi. Họ đã theo dõi bà ấy đến tận văn phòng của ông. – hắn quay sang Judd. – Ngạc nhiên làm sao, họ thấy bà ấy đang đến gặp một bác sĩ tâm thần. Vợ của Anthony DeMarco tiết lộ công việc cá nhân của tôi cho một kẻ nắn đầu người ta.

- Tôi đã bảo ông là bà ấy không …

Giọng của DeMarco trở nên nhẹ nhàng.

- Hội đồng đã họp xong, họ đã bỏ phiếu để tôi giết bà ấy, như là chúng tôi giết một kẻ phản bội.

Hắn đang lấn dần từng bước, nhắc nhở Judd về một con thú nguy hiểm bị nhốt trong lồng.

- Nhưng họ không thể phát lệnh cho tôi giống như một tên lính chân đất. Tôi là Anthony DeMarco, một thủ lĩnh. Tôi hứa với họ rằng nếu bà ấy tiết lộ bất kỳ thông tin gì về công việc của chúng tôi, tôi sẽ giết gã đã nghe bà ấy đã kể chuyện, với đôi bàn tay này. – Hắn co hai tay lại thành nắm đấm, một bên nắm lưỡi dao bén nhọn. – Là ông đó bác sĩ.

DeMarco vừa nói vừa bước vòng tròn chung quanh Judd. Và mỗi vòng DeMarco bước đến sau lưng Judd, ông lại tự nhiên gồng mình lên một cách vô thức.

- Ông đang mắc sai lầm nếu … - Judd lên tiếng.

- Không phải. Ông biết ai mắc sai lầm không? Chính là Annie. – Ông ta nhìn Judd từ đầu tới chân. Nói gằn từng tiếng một cách chân thật – Làm thế nào mà bà ấy lại có thể nghĩ rằng gã đàn ông như ông lại tốt hơn tôi chứ?

Anh em Vaccaro cười khúc khích.

- Ông không là gì cả. Một gã láu cá chuyên lui tới văn phòng mỗi ngày và kiếm được … bao nhiêu? Ba mươi ngàn Đô la một năm? Năm mươi ngàn? Một trăm ngàn? Tôi kiếm nhiều hơn số đó trong một tuần.

Chiếc mặt nạ lịch sự của DeMarco rơi rụng dần ngày một nhanh, dần dần mất đi dưới áp lục của cảm xúc. Ông ta bắt đầu nói cộc lốc, bùng lên sự kích động, một vẻ xấu xa làm méo mó đặc trưng đẹp trai của ông ta. Anne chỉ nhìn ông ta đằng sau mã ngoài này. Judd đang nhìn vào bên trong vẻ mặt trần trụi của kẻ giết người hoang tưởng.

- Mày và con điếm nhỏ đó xoắn lấy nhau.

- Chúng tôi không xoắn lấy nhau. – Judd nói.

DeMarco nhìn ông trừng trừng, mắt long lên.

- Con đó không có ý nghĩa gì với mày à?

- Tôi nói với ông rồi. Bà ấy chỉ là một bệnh nhân thôi.

- Được lắm. – Cuối cùng DeMarco nói - Mày hãy nói với cô ta đi.

- Nói với bà ấy cái gì?

- Rằng ông không đưa ra lời kết tội bà ấy. Tôi đang cho gọi bà ấy tới đây. Tôi muốn ông nói chuyện với bà ấy một mình.

Nhịp tim của Judd bắt đầu đập mạnh. Ông sẽ được cho cơ hội để tự cứu mình và Anne.

DeMarco búng tay và những gã đàn ông rút lui vào hành lang. DeMarco quay sang Judd. Cặp mắt đen sâu thẳm của hắn nhíu lại. Hắn mĩm cười lịch sự, cái mặt nạ được treo lên lại.

- Miễn là Annie không biết bất kỳ điều gì, bà ấy sẽ sống. Ông nên thuyết phục bà ấy chịu đi châu Âu với tôi.

Judd bỗng cảm thấy miệng mình khô khốc. Có một vẻ chiến thắng loé lên trong mắt DeMarco. Judd biết tại sao. Hắn đã đánh giá thấp đối thủ của mình.

Thật chết người.

DeMarco không phải là một kỳ thủ cờ vua, và hắn cũng chưa đủ láu cá để biết rằng hắn có một con tốt đen có thể chiếu bí Judd. Là Anne. Dù cho Judd đi nước cờ nào thì bà ấy cũng gặp nguy hiểm. Nếu ông khuyên bà ấy đi châu Âu với DeMarco, ông chắc chắn rằng tính mạng bà ấy cũng bị lâm nguy. Ông không tin rằng DeMar co sẽ để cho bà ấy sống sót. La Cosa Nostra sẽ biết chuyện. Ở châu Âu, Demarco có thể bố trí một “tai nạn". Nhưng nếu Judd bảo bà ấy đừng đi, nếu bà ấy phát hiện ra điều gì đang xảy đến với ông, bà sẽ cố can thiệp, và đó cũng có nghĩa là cái chết tức thì dành cho bà ấy. Hoàn toàn không có lối thoát, chỉ có một sự lựa chọn giữa hai cái bẫy.
Tác giả : Sidney Sheldon
3/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại