Lỗ Ái (Bắt Yêu)
Chương 70: Bị phó thị trưởng đánh
Đại Lận giật mình, vội vàng cúp điện thoại.
Thì ra số điện thoại mà Torn đưa cho cô không phải số của bác sĩ thú y, mà là số điện thoại riêng của Đằng Duệ Triết! Torn lừa cô! Lúc cô phản ứng kịp đã mau chóng ngắt dãy số này, sau đó ôm Tiểu Tuyết cầu ra khỏi thư phòng.
Tiểu Tuyết cầu ở trong lòng cô giãy dụa không yên, thân mình xù xì nóng hầm hập, hai cái tai tuyết trắng nhỏ rũ xuống, kêu ư ử.
Cô thay giầy, sau đó tự mình đưa nó đi gặp bác sĩ.
Lúc này đã là tám giờ tối, trên đường xe cộ vẫn loáng thoáng qua lại, nhờ đèn đêm chiếu sáng, cách đó không xa cô nhìn thấy một bảng hiệu bác sĩ thú y lặng yên lóe lên. Cô xuyên qua cổng lớn nhà họ Tiêu đi qua đường lớn, tới đoạn giao nhau, lúc cô chuẩn bị sang đường thì một chiếc xe Bentley thấy đèn đỏ bật cũng coi như không, tiếp tục xông tới.
Đại Lận cả kinh, vội vàng ôm lấy Tiểu Tuyết cầu tránh sang một bên, nhưng bởi vì quá nhanh, chân trái bị trượt một cái, chật vật ngã trên đất! Có thế chiếc xe Bentley kia mới nhận ra hành lang bên kia có người đi qua, nhanh chóng cho xe dừng lại, hung hăng dừng ở trên hành lang dành cho người đi bộ!
Một giây sau, cửa sổ xe bị kéo xuống, một khuôn mặt tinh tế điêu trác ló ra bên ngoài thăm dò, nhìn thấy bên này liền hét lớn: “Cái người kia sao lại đi đứng như thế hả! Muốn chết có phải không! Muốn chết thì đi mà nhảy lầu, đừng có ở đây làm bẩn xe ba tôi!"
Đại Lận từ trên đất bò dậy, dưới chân đau muốn chết, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vo thành một nắm, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy gương mặt của Lý Tương Tương ở phía trước hô to gọi nhỏ, hùng hùng hổ hổ, vì thế cô lạnh nhạt nói: “Là ai vượt đèn đỏ? Tôi chỉ đi đúng phần đường của mình, là các người đụng phải tôi trước!"
“Ái a, hóa ra là Đại Lận à!" Nhờ ánh đèn đường Lý Tương Tương mới nhận ra người kia là Tô Đại Lận, lông mày hếch lên, không chửi ầm lên nữa mà khẽ cười âm hiểm một tiếng chậm rãi xuống khỏi xe đi về phía bên này, vênh vênh váo váo nói: “Đại Lận, đêm khuya cô chạy lung tung đi đâu vậy? Muốn bị bắt vào tù lần nữa phải không? Ôi, Tương Tương tôi xém chút nữa đã quên mất Đại Lận cô từng ngồi tù mà, không sợ trời không sợ đất, làm sao có thể sợ vượt đèn đỏ chứ? Đây không phải trò cười sao!"
Lý Tương Tương che miệng cười rộ lên, dù sao cũng bắt được cơ hội nhục nhã Đại Lận một phen, mới không cần phí phạm.
Đại Lận ôm lấy Tiểu Tuyết cầu trên đất, không thèm để ý đến Lý Tương Tương, bước khập khiễng qua đường.
Lý Tương Tương cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy, gương mặt nhỏ trầm xuống, bước vài bước đuổi theo, vừa đúng túm được tóc của Đại Lận, khẽ cười nói: “Cô đừng đi vội nha! Đụng hỏng xe ba tôi còn không chịu bồi thường sao! Cô nhìn xem kính chiếu hậu của con xe Bentley này không phải bị cô đụng hỏng rồi sao! Không định bồi thường à?"
Cô ta níu chặt lấy tóc Đại Lận, cố ý dùng sức, môi đỏ mọng gợn lên, trong mắt lóe lên tia sáng sắc lạnh.
Đại Lận bị đau hừ một tiếng, vội vàng túm lấy tóc của mình.
Ba Lý cũng chính là phó thị trưởng Lý dùng dư quang khóe mắt nhàn nhạt nhìn thoáng qua bên ngoài một cái, nói với con gái mình: “Tương Tương, lên xe!"
“Ba, cô ta chẳng những đụng hỏng xe của chúng ta, còn làm cho con kinh sợ một phen, hôm nay nhất định con phải bắt cô ta bồi thường!" Lý Tương Tương nhất quyết không buông tha, nhận thấy nơi này vắng vẻ ít người, hơn nữa giám sát cũng đuôi mù, gắt gao túm lấy một đầu tóc dài của Đại Lận, vung tay lên liền hung hăng tát lên mặt Đại Lận một cái, “Vừa rồi muốn chạy phải không? Tôi kêu cô chạy sao! Phong thái năm đó của cô biến đi đâu mất rồi? Còn có ba ba thị trưởng của cô đâu? Xem còn dám đàn áp nhà chúng tôi nữa không? Ba tôi giờ là Phó thị trưởng đấy, cô bây giờ có liếm giày cho chúng tôi cũng không xứng đâu!"
Bàn tay năm ngón in dấu lên trên khuôn mặt non mềm của Đại Lận, thấy vẫn chưa hết giận, cô ta liền giật mạnh tóc Đại Lận, tính toán đổi bên mặt đánh, Đại Lận bị đau nhất thời kêu lên, mười ngón tay thon dài định chộp tới mặt Lý Tương Tương cào lại!
Hành động này càng chọc tức Lý Tương Tương, bức cô ta điên lên, túm lấy tóc Đại Lận quật ngã xuống đất, sau đó lấy chân đang đi giày cao gót của mình giẫm, đạp lên người Đại Lận.
Đại Lận lăn qua lộn lại vài cái trên đất, hai tay nhỏ bé không ngừng bảo vệ đầu và bụng mình, phát ra âm thanh nức nở.
“Tô Đại Lận, mày có tin không! Bây giờ cho dù tao có đánh chết mày cũng không có ai đến nhặt xác mày đâu!" Lý tiểu thư càng được đà lần tới, càng đánh càng hăng, tay nắm chặt lấy tóc Đại Lận không buông, kéo cô đến ven đường, dùng giày cao gót dẫm lên mắt cá chân bị trẹo của Đại Lận, ánh mắt lộ ra tia ác độc: “Không phải muốn đánh tao sao! Sao lại không đánh nữa! Không có baba thị trưởng làm chỗ dựa nên mày không dám lên mặt nữa phải không! Baba thị trưởng của mày chết là đáng đời! Cái loại tiện nhân như mày ngồi tù cũng đáng lắm!"
Đại Lận bị dẫm đạp trên đất, nghe thấy Lý Tương Tương mắng ba cô như vậy, trong lòng đau đớn, đột nhiên giơ chân lên đạp một phát khiến Lý Tương Tương ngã nhào xuống đất, cả người run lẩy bẩy như một sợi dây từ trên mặt đất đứng lên. Lý Tương Tương bị ngã mông chạm đất, lông tơ liền dựng lên, rít lên một tiếng, lại nhào tới túm lấy Đại Lận, Đại Lận trả lại cô ta một cước, cả người căng lên, trực tiếp ấn Lý Tương Tương xuống đất.
Trong mắt cô hiện lên hơi nước, cả người run lên vì tức giận và sợ hãi, đôi đồng tử trong suốt lóe lên ánh sáng lạnh. Lý Tương Tương càng giãy giụa càng cào cô, cô càng ấn mạnh cô ta xuống đất, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đang nằm trên mặt đất.
“Không được nói ba tôi như vậy!"
“Tao cứ nói đấy!" Lý Tương Tương nắm chặt lấy cổ tay Đại Lận, muốn vịn vào đó để đứng dậy, “Ba mày tham ô nhận hối lộ thì chính là quan tham nhũng, sinh ra đứa con gái như mày cũng là đồ đê tiện! Chẳng những theo đuôi đàn ông, còn phóng hỏa đánh người! Khó trách Đằng Duệ Triết muốn tống mày vào tù, mày chính là cái loại cực phẩm nhất, cái loại mặt dày không biết xấu hổ, càng không biết chữ 'ti tiện' viết thế nào!"
“Lý Tương Tương cô thì có thể tốt đến mức nào chứ!" Đại Lận dùng chân ngăn Lý Tương Tương lại, cánh tay mảnh khảnh run rẩy, gắt gao đè Lý đại tiểu thư lại, đôi mắt trong veo lộ ra khí lạnh: “Cô bây giờ trả thù tôi là do năm đó tôi không tốt. Nhưng ba tôi đã chết, cô không nên mắng chửi người đã khuất như vậy!"
Đôi mắt cô rưng rưng, giơ tay lên, muốn trả lại cô ta một cái tát này!
“Dừng tay!"
Phó thị trưởng Lý đột nhiên lên tiếng, khiến cho cô bị lái xe nhà họ Lý thô lỗ kéo từ trên người Lý Tương Tương xuống, còn bị bắt quỳ gối trước mặt phó thị trưởng Lý.
Phó thị trưởng Lý một thân khi thế quan gia, áo mũ thẳng thớm, toàn thân toát lên khí chất của một người đàn ông quyền cao chức trọng. Ông ta chậm rãi đi đến trước mặt Đại Lận, từ trên cao nhìn xuống, hỏi: “Cô chính là con gái của thị trưởng Tô?"
Đại Lận không chịu quỳ, nhưng lái xe kiêm vệ sĩ nhà họ Lý ép cô phải quỳ, khiến cô buộc phải quỳ gối trước mặt cha con nhà họ, Lý Tương Tương bước vội đến, trên tay cầm giày cao gót muốn đánh tiếp.
“Tương Tương, lên xe đi!" Phó thị trưởng Lý lại lên tiếng, ngăn con gái mình lại.
Lý Tương Tương nổi giận đùng đùng đứng lại phía sau ba mình, nhìn chằm chằm Đại Lận.
Đại Lận quỳ gối trước mặt bọn họ, nhìn phó thị trưởng Lý nói: “Bác Lý, ba cháu trước kia cùng là đồng sự với người, lúc ở tòa thị chính cháu cũng thường nhìn thấy bác..." Lời cô còn chưa nói xong, phó thị trưởng Lý nhìn như bình tĩnh nghiêm túc đột nhiên vung một cái tát lên gương mặt chưa hết đỏ của Đại Lận, ánh mắt khinh miệt, cười lạnh nói: “Về sau không được xúc phạm đến con gái tao nữa, biết không! Mày hiện tại chỉ là dân đen, không xứng nói chuyện với chúng tao!"
Mặt Đại Lận nóng bừng đau rát, cắn răng nhịn xuống giọt nước mắt trực tràn mi, cả người lảo đảo muốn nhào xuống, nhưng cô còn đang quỳ trước mặt cha con họ Lý.
“Lái xe!" Phó thị trưởng Lý xoay người thong thả bước trở lại xe, xem như không có chuyện gì phân phó lái xe, nghênh ngang rời đi.
Lúc này Đại Lận mới từ trên đất bò đứng lên, nhìn phương hướng chiếc xe Bentley đen rời đi. Cô không hề khóc, mà chỉ đứng lặng trong gió đêm lẳng lặng nhìn, ánh mắt thê lương. Tiểu Tuyết cầu bị ném một bên yên tĩnh ngồi trên đất, ngửa mặt nhìn chủ nhân của nó.
Lúc cô ôm Tiểu Tuyết cầu đến bệnh viện thì Đằng Duệ Triết gọi điện tời, hỏi cô đang ở đâu.
Thì ra số điện thoại mà Torn đưa cho cô không phải số của bác sĩ thú y, mà là số điện thoại riêng của Đằng Duệ Triết! Torn lừa cô! Lúc cô phản ứng kịp đã mau chóng ngắt dãy số này, sau đó ôm Tiểu Tuyết cầu ra khỏi thư phòng.
Tiểu Tuyết cầu ở trong lòng cô giãy dụa không yên, thân mình xù xì nóng hầm hập, hai cái tai tuyết trắng nhỏ rũ xuống, kêu ư ử.
Cô thay giầy, sau đó tự mình đưa nó đi gặp bác sĩ.
Lúc này đã là tám giờ tối, trên đường xe cộ vẫn loáng thoáng qua lại, nhờ đèn đêm chiếu sáng, cách đó không xa cô nhìn thấy một bảng hiệu bác sĩ thú y lặng yên lóe lên. Cô xuyên qua cổng lớn nhà họ Tiêu đi qua đường lớn, tới đoạn giao nhau, lúc cô chuẩn bị sang đường thì một chiếc xe Bentley thấy đèn đỏ bật cũng coi như không, tiếp tục xông tới.
Đại Lận cả kinh, vội vàng ôm lấy Tiểu Tuyết cầu tránh sang một bên, nhưng bởi vì quá nhanh, chân trái bị trượt một cái, chật vật ngã trên đất! Có thế chiếc xe Bentley kia mới nhận ra hành lang bên kia có người đi qua, nhanh chóng cho xe dừng lại, hung hăng dừng ở trên hành lang dành cho người đi bộ!
Một giây sau, cửa sổ xe bị kéo xuống, một khuôn mặt tinh tế điêu trác ló ra bên ngoài thăm dò, nhìn thấy bên này liền hét lớn: “Cái người kia sao lại đi đứng như thế hả! Muốn chết có phải không! Muốn chết thì đi mà nhảy lầu, đừng có ở đây làm bẩn xe ba tôi!"
Đại Lận từ trên đất bò dậy, dưới chân đau muốn chết, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vo thành một nắm, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy gương mặt của Lý Tương Tương ở phía trước hô to gọi nhỏ, hùng hùng hổ hổ, vì thế cô lạnh nhạt nói: “Là ai vượt đèn đỏ? Tôi chỉ đi đúng phần đường của mình, là các người đụng phải tôi trước!"
“Ái a, hóa ra là Đại Lận à!" Nhờ ánh đèn đường Lý Tương Tương mới nhận ra người kia là Tô Đại Lận, lông mày hếch lên, không chửi ầm lên nữa mà khẽ cười âm hiểm một tiếng chậm rãi xuống khỏi xe đi về phía bên này, vênh vênh váo váo nói: “Đại Lận, đêm khuya cô chạy lung tung đi đâu vậy? Muốn bị bắt vào tù lần nữa phải không? Ôi, Tương Tương tôi xém chút nữa đã quên mất Đại Lận cô từng ngồi tù mà, không sợ trời không sợ đất, làm sao có thể sợ vượt đèn đỏ chứ? Đây không phải trò cười sao!"
Lý Tương Tương che miệng cười rộ lên, dù sao cũng bắt được cơ hội nhục nhã Đại Lận một phen, mới không cần phí phạm.
Đại Lận ôm lấy Tiểu Tuyết cầu trên đất, không thèm để ý đến Lý Tương Tương, bước khập khiễng qua đường.
Lý Tương Tương cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy, gương mặt nhỏ trầm xuống, bước vài bước đuổi theo, vừa đúng túm được tóc của Đại Lận, khẽ cười nói: “Cô đừng đi vội nha! Đụng hỏng xe ba tôi còn không chịu bồi thường sao! Cô nhìn xem kính chiếu hậu của con xe Bentley này không phải bị cô đụng hỏng rồi sao! Không định bồi thường à?"
Cô ta níu chặt lấy tóc Đại Lận, cố ý dùng sức, môi đỏ mọng gợn lên, trong mắt lóe lên tia sáng sắc lạnh.
Đại Lận bị đau hừ một tiếng, vội vàng túm lấy tóc của mình.
Ba Lý cũng chính là phó thị trưởng Lý dùng dư quang khóe mắt nhàn nhạt nhìn thoáng qua bên ngoài một cái, nói với con gái mình: “Tương Tương, lên xe!"
“Ba, cô ta chẳng những đụng hỏng xe của chúng ta, còn làm cho con kinh sợ một phen, hôm nay nhất định con phải bắt cô ta bồi thường!" Lý Tương Tương nhất quyết không buông tha, nhận thấy nơi này vắng vẻ ít người, hơn nữa giám sát cũng đuôi mù, gắt gao túm lấy một đầu tóc dài của Đại Lận, vung tay lên liền hung hăng tát lên mặt Đại Lận một cái, “Vừa rồi muốn chạy phải không? Tôi kêu cô chạy sao! Phong thái năm đó của cô biến đi đâu mất rồi? Còn có ba ba thị trưởng của cô đâu? Xem còn dám đàn áp nhà chúng tôi nữa không? Ba tôi giờ là Phó thị trưởng đấy, cô bây giờ có liếm giày cho chúng tôi cũng không xứng đâu!"
Bàn tay năm ngón in dấu lên trên khuôn mặt non mềm của Đại Lận, thấy vẫn chưa hết giận, cô ta liền giật mạnh tóc Đại Lận, tính toán đổi bên mặt đánh, Đại Lận bị đau nhất thời kêu lên, mười ngón tay thon dài định chộp tới mặt Lý Tương Tương cào lại!
Hành động này càng chọc tức Lý Tương Tương, bức cô ta điên lên, túm lấy tóc Đại Lận quật ngã xuống đất, sau đó lấy chân đang đi giày cao gót của mình giẫm, đạp lên người Đại Lận.
Đại Lận lăn qua lộn lại vài cái trên đất, hai tay nhỏ bé không ngừng bảo vệ đầu và bụng mình, phát ra âm thanh nức nở.
“Tô Đại Lận, mày có tin không! Bây giờ cho dù tao có đánh chết mày cũng không có ai đến nhặt xác mày đâu!" Lý tiểu thư càng được đà lần tới, càng đánh càng hăng, tay nắm chặt lấy tóc Đại Lận không buông, kéo cô đến ven đường, dùng giày cao gót dẫm lên mắt cá chân bị trẹo của Đại Lận, ánh mắt lộ ra tia ác độc: “Không phải muốn đánh tao sao! Sao lại không đánh nữa! Không có baba thị trưởng làm chỗ dựa nên mày không dám lên mặt nữa phải không! Baba thị trưởng của mày chết là đáng đời! Cái loại tiện nhân như mày ngồi tù cũng đáng lắm!"
Đại Lận bị dẫm đạp trên đất, nghe thấy Lý Tương Tương mắng ba cô như vậy, trong lòng đau đớn, đột nhiên giơ chân lên đạp một phát khiến Lý Tương Tương ngã nhào xuống đất, cả người run lẩy bẩy như một sợi dây từ trên mặt đất đứng lên. Lý Tương Tương bị ngã mông chạm đất, lông tơ liền dựng lên, rít lên một tiếng, lại nhào tới túm lấy Đại Lận, Đại Lận trả lại cô ta một cước, cả người căng lên, trực tiếp ấn Lý Tương Tương xuống đất.
Trong mắt cô hiện lên hơi nước, cả người run lên vì tức giận và sợ hãi, đôi đồng tử trong suốt lóe lên ánh sáng lạnh. Lý Tương Tương càng giãy giụa càng cào cô, cô càng ấn mạnh cô ta xuống đất, lạnh lùng nhìn chằm chằm người đang nằm trên mặt đất.
“Không được nói ba tôi như vậy!"
“Tao cứ nói đấy!" Lý Tương Tương nắm chặt lấy cổ tay Đại Lận, muốn vịn vào đó để đứng dậy, “Ba mày tham ô nhận hối lộ thì chính là quan tham nhũng, sinh ra đứa con gái như mày cũng là đồ đê tiện! Chẳng những theo đuôi đàn ông, còn phóng hỏa đánh người! Khó trách Đằng Duệ Triết muốn tống mày vào tù, mày chính là cái loại cực phẩm nhất, cái loại mặt dày không biết xấu hổ, càng không biết chữ 'ti tiện' viết thế nào!"
“Lý Tương Tương cô thì có thể tốt đến mức nào chứ!" Đại Lận dùng chân ngăn Lý Tương Tương lại, cánh tay mảnh khảnh run rẩy, gắt gao đè Lý đại tiểu thư lại, đôi mắt trong veo lộ ra khí lạnh: “Cô bây giờ trả thù tôi là do năm đó tôi không tốt. Nhưng ba tôi đã chết, cô không nên mắng chửi người đã khuất như vậy!"
Đôi mắt cô rưng rưng, giơ tay lên, muốn trả lại cô ta một cái tát này!
“Dừng tay!"
Phó thị trưởng Lý đột nhiên lên tiếng, khiến cho cô bị lái xe nhà họ Lý thô lỗ kéo từ trên người Lý Tương Tương xuống, còn bị bắt quỳ gối trước mặt phó thị trưởng Lý.
Phó thị trưởng Lý một thân khi thế quan gia, áo mũ thẳng thớm, toàn thân toát lên khí chất của một người đàn ông quyền cao chức trọng. Ông ta chậm rãi đi đến trước mặt Đại Lận, từ trên cao nhìn xuống, hỏi: “Cô chính là con gái của thị trưởng Tô?"
Đại Lận không chịu quỳ, nhưng lái xe kiêm vệ sĩ nhà họ Lý ép cô phải quỳ, khiến cô buộc phải quỳ gối trước mặt cha con nhà họ, Lý Tương Tương bước vội đến, trên tay cầm giày cao gót muốn đánh tiếp.
“Tương Tương, lên xe đi!" Phó thị trưởng Lý lại lên tiếng, ngăn con gái mình lại.
Lý Tương Tương nổi giận đùng đùng đứng lại phía sau ba mình, nhìn chằm chằm Đại Lận.
Đại Lận quỳ gối trước mặt bọn họ, nhìn phó thị trưởng Lý nói: “Bác Lý, ba cháu trước kia cùng là đồng sự với người, lúc ở tòa thị chính cháu cũng thường nhìn thấy bác..." Lời cô còn chưa nói xong, phó thị trưởng Lý nhìn như bình tĩnh nghiêm túc đột nhiên vung một cái tát lên gương mặt chưa hết đỏ của Đại Lận, ánh mắt khinh miệt, cười lạnh nói: “Về sau không được xúc phạm đến con gái tao nữa, biết không! Mày hiện tại chỉ là dân đen, không xứng nói chuyện với chúng tao!"
Mặt Đại Lận nóng bừng đau rát, cắn răng nhịn xuống giọt nước mắt trực tràn mi, cả người lảo đảo muốn nhào xuống, nhưng cô còn đang quỳ trước mặt cha con họ Lý.
“Lái xe!" Phó thị trưởng Lý xoay người thong thả bước trở lại xe, xem như không có chuyện gì phân phó lái xe, nghênh ngang rời đi.
Lúc này Đại Lận mới từ trên đất bò đứng lên, nhìn phương hướng chiếc xe Bentley đen rời đi. Cô không hề khóc, mà chỉ đứng lặng trong gió đêm lẳng lặng nhìn, ánh mắt thê lương. Tiểu Tuyết cầu bị ném một bên yên tĩnh ngồi trên đất, ngửa mặt nhìn chủ nhân của nó.
Lúc cô ôm Tiểu Tuyết cầu đến bệnh viện thì Đằng Duệ Triết gọi điện tời, hỏi cô đang ở đâu.
Tác giả :
Ám Hương