Livestream Siêu Kinh Dị
Chương 355: Bại lộ!
Miệng tụng kinh Phật, bình thản và tự nhiên, từng âm thanh vang lên trong tai mơ hồ hiện ra dấu vết của Phật tính.
Ngay sau khi tôi vừa niệm kinh Địa Tạng, đừng nói là Lãnh Thanh Huyền, ngay cả anh Lưu mù cũng choáng váng. Vốn dĩ, anh ta chỉ nghĩ tôi đang khoác lác mà thôi, còn định nhắc nhở tôi đừng nói nhiều quá sẽ hóa vụn, ai mà ngờ tôi lại có thể đọc ra kinh Phật như thế này.
Cả anh ấy và Lãnh Thanh Huyền đều không phải người phàm, vừa nghe xong đã biết kinh Phật này là hàng thật.
“Tên Cao Kiện này, đầu tiên là nó tu theo Diệu Chân đạo, thế mà bây giờ còn lòi ra kinh Phật nữa. Rốt cuộc, nó tu bao nhiêu môn? Trên người thằng này có giấu bao nhiêu bí mật nữa?" Anh Lưu mù im lặng, chỉ nhìn tôi bằng một vẻ đầy nghi ngờ.
Quan tưởng trong tâm, tôi giữ thần thái mình ở trạng thái bình tĩnh, tâm như mặt nước tĩnh lặng; đây là một trong những hiệu quả cơ bản nhất của kinh Phật.
Đến khi niệm xong bộ đầu tiên của kinh Địa Tạng, luồng gió âm lạnh lẽo trong căn phòng đã biến mất và những lá Âm phù mà Lãnh Thanh Huyền dán ở bốn góc nhà cũng đã rơi xuống cả.
“Xem ra, tôi vẫn có năng khiếu vào Phật môn nhỉ? Nếu có thể dùng trăm triệu công đức làm con thuyền, vượt qua khổ hải, ắt thành công đạp bước lên bỉ ngạn." Tôi cố ý nói thế, nhưng lời này lọt vào tai Lãnh Thanh Huyền lại tựa như một câu cảm thán từ tận đáy lòng. Gã há miệng, muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết phải nói thế nào. Gằn giọng hừ nhẹ, gã phất mạnh đạo bào rồi quay đầu rời đi.
“Chuyện méo gì thế này? Vậy là đi một mạch luôn đó hả? Đáng nhẽ ra, người ta phải biết điều một xíu trong lúc này sao? Gã có thể tùy ý chọn một món trong Mao Sơn tam bảo rồi tặng cho mình mà. Kết một mối thiện duyên không bao giờ là thừa cả!" Tôi bước ra khỏi cửa hàng, phát hiện Lãnh Thanh Huyền đã đi được một quãng đường dài. Gã phóng như bay, không hề quay đầu nhìn lại.
“Chú em quá khoe khoang rồi. Hợp Ý ngọc còn đỡ, chứ chú em nghĩ xem, trình đâu mà tên ấy có thể lấy ra được thứ tương ứng với bộ bùa chú thượng thừa và chân kinh truyền thế như vậy?" Anh Lưu mù nói trong cảnh dở khóc dở cười: “Mao Sơn Đạo là một trong những môn phái tu đạo lớn nhất hiện nay. Giờ nghe chú em nói như vậy, gã làm sao có mặt mũi ở lại? Dù gì đi nữa, gã không mang theo hàng tương xứng, nếu tiếp tục khuyên nhủ chú em lại hóa ra tự rước lấy nhục vào bản thân à?"
“Úi giời, em chỉ muốn nhân cơ hội để bòn rút tên đó một tí, ai ngờ hắn lại yếu bóng vía đến vậy. Chẳng lẽ mấy vị đạo sĩ chính thống này kiêu ngạo đến thế ư?" Tôi cất Hợp Ý ngọc vào, có chút bất đắc dĩ: "Sớm biết như vậy, em sẽ nói ít lại, xin xỏ vài tờ Âm phù là đẹp rồi."
“Đó chính là sự kiêu ngạo của Huyền môn chính tông. Khi cảnh giới tu hành của chú em tiếp tục nâng cao trong tương lai, chú em có khả năng gặp càng nhiều tu sĩ như vậy nữa. Bọn chúng không muốn dính dáng đến nhân quả nơi thế tục, nên chú em đừng bao giờ dùng ánh mắt thế tục của mình để phỏng đoán hành vi của bọn họ." Sau khi nhắc nhở vài câu, anh Lưu mù cũng đi về, để lại tôi ngồi tu hành một mình trong căn phòng nhỏ.
Tầm 3 - 4h chiều, khung cảnh yên bình nơi đây chợt bị tiếng còi cảnh sát phá vỡ. Cửa chính của shop bật mở ra, một nữ cảnh sát hiên ngang sải chân bước vào trong nhà.
“Cao Kiện, có người ở trên đến, chỉ định muốn anh đi cùng với em một chuyến." Thiết Ngưng Hương thấy tôi đang ngồi xếp bằng, bèn cười cợt hỏi: “Anh đang làm gì á? Định tu tiên ư?"
Vận hành xong một chu thiên tu luyện, tôi nhận ra Thiết Ngưng Hương đang mặc đồng phục cảnh sát với đầy đủ các quan hàm trên người: "Đàn chị, em được phục chức rồi à?"
“Nhờ số hên của anh đấy! Đi nhanh lên nào! Có tay to mặt lớn đến, đừng để người ta chờ lâu." Thiết Ngưng Hương nắm lấy tay tôi, kéo tôi ra ngoài. Động tác thân mật này rất tự nhiên, kiểu như chúng tôi đáng lý ra phải nên như vậy.
Tôi khóa cửa hàng, lên xe rồi hỏi: “Tay to mặt lớn à? Tại sao người đó lại muốn gặp hai chúng ta? Đừng nói là phó Cục trưởng Thiết nha!"
Chợt nhớ lại tình cảnh lúc Thiết Ngưng Hương dẫn tôi về thăm nhà cô nàng đợt trước, tôi chỉ trêu đùa nhẹ một câu mà thôi, ai mà ngờ lại khiến gương mặt của Thiết Ngưng Hương phải ửng hồng: “Nghĩ hay đó! Muốn ra mắt bố em hả, còn quá sớm đó nha!"
Tôi thờ ơ lắc đầu, cũng không hiểu ẩn ý trong câu nói vừa rồi của Thiết Ngưng Hương.
Chiếc xe cảnh sát chạy thẳng đến Thế Kỷ Tân Uyển. Mỗi lần đến nơi này, tôi đều cảm giác được sẽ có một biến cố nào đó xảy ra. “Anh đang căng thẳng với bên nhà Giang, giờ đến đây có vẻ không ổn cho lắm."
Thiết Ngưng Hương cũng hơi áy náy: “Là do bên trên sắp xếp, em cũng hết cách rồi."
“Em có chắc không đó?" Nhìn về phía Thế Kỷ Tân Uyển hoành tráng kia, tôi vẫn luôn nghĩ đây sẽ là một âm mưu nào đó của nhà họ Giang giữa thời điểm nhạy cảm này: “Có khi nào bọn chúng định giết người diệt khẩu không em?"
“Anh đó nha, đầu óc âm u quá rồi." Thiết Ngưng Hương dừng xe, vỗ nhẹ vai tôi: “Cục trưởng chi nhánh thành phố và Ngô Mãnh cũng ở đó. Đây hẳn là cuộc họp tuyên dương mà thôi. Anh đừng lo mà."
Dù Thiết Ngưng Hương khá lạc quan về buổi gặp gỡ này, tôi vẫn phải âm thầm cảnh giác. Một cuộc họp khen thưởng không thể tổ chức quá xa hoa tại một nơi như Thế Kỷ Tân Uyển được, chắc chắn đang có một âm mưu nào đó.
Đi theo Thiết Ngưng Hương lên tầng 7, tôi không hề trông thấy các đồng chí khác của phân cục chi nhánh thành phố. Hỏi Thiết Ngưng Hương, cô nàng cũng chẳng biết.
Đi theo nhân viên phục vụ, chúng tôi bước vào căn phòng VIP lớn nhất trên tầng 7. Có 5 người ngồi đang ngồi trong đó, trong khi không gian nơi này có thể chứa cùng lúc đến 30 người.
Người lớn tuổi nhất ngồi trong góc bàn là Lưu Hưng An, Cục trưởng Cục cảnh sát chi nhánh thành phố, và kẻ ngồi bên cạnh ông ta là một gã đạo sĩ mắc áo gấm. Kẻ này cử chỉ trầm ổn, ánh mắt lạnh nhạt, tỏ ra không hề quan tâm đến bất cứ chuyện gì xung quanh.
Ngồi bên cạnh vị đạo sĩ áo gấm ấy chính là Lãnh Thanh Huyền, người đã đến cửa hàng của tôi vào buổi sáng. Gã mặc một chiếc áo choàng màu xanh lam, sắc mặt lạnh lùng, tỏ vẻ người lạ chớ đến gần, thậm chí còn không nhìn vào cả một bàn ăn đầy các món ngon.
“Lại gặp kẻ này lần nữa à?" Vừa liếc sang, tôi híp mắt lại thật nhanh khi nhìn thấy kẻ thứ tư đang ngồi cùng bàn với những người vừa đề cập.
“Lục Cẩn à?"
Chính là tên Lục Cẩn đang ngồi cạnh Lãnh Thanh Huyền; nhưng so với lần trước gặp mặt, gã có vẻ điềm đạm hơn rất nhiều. Điều này được biểu hiện qua bộ trang phục mà gã đang mặc, từ chiếc đạo bào màu vàng tươi bình thường, đến việc thay đổi từ mũ đội đầu hình bông sen bằng ngọc thành một chiếc trâm ngọc đơn giản.
Người cuối cùng trong phòng không có chỗ ngồi; gã đang đứng bên cửa sổ, vẫn là thể hình cường tráng đó và đang nhìn tôi bằng một ánh mắt hình viên đạn.
“Chung Cửu à? Tại sao bọn này lại tới đây?" Diệu Chân đạo đằng sau Lục Cẩn là một tông môn đúng kiểu danh môn chính phải trong khi chống lưng cho nhà họ Giang lại là Tâm Âm tông - một môn phái tà ác qua việc luyện thi, giết người. Hai môn phái đối lập nhau như thế, chắc chắn không thể hợp tác để đối phó với mình được: “Có lẽ, chuyện này không liên quan đến nhà họ Giang. Là Lục Cẩn muốn trả thù mình!"
Nghĩ xong, tôi nhẹ thở dài. Tà tông muốn đưa tôi vào chỗ chết, Huyền môn chính tông lại không chịu buông tha cho tôi, trong khi Song Diện Phật đại diện cho bọn Soán Mệnh sư lại là kẻ tử thù với tôi. Duy chỉ có mỗi Âm Gian Tú Tràng đứng về phía tôi lại chỉ là mối quan hệ hợp tác mà thôi. Có thể không phải ai khác đã giết tôi trước, mà là chính là cái studio Âm Gian đó.
“Hắn là Cao Kiện à?" Đạo sĩ mặc áo gấm mở mắt, nhìn tôi rồi nhắm mắt lại. Có vẻ như, được trực tiếp nhìn thấy gã ấy đã là một vinh dự cực lớn cho tôi rồi.
“Đúng vậy, hắn là người bảo vệ đập lớn Cản Giang, cứu cả Giang Thành." Cục trưởng Lưu tự mình rót rượu, sau đó vẫy tay với tôi: “Nhóc Cao, cậu đã lập công lớn cho Giang Thành, ngay cả bên trên cũng vui mừng vì cậu đấy. Hôm nay, Lục đạo trưởng đến đây để tặng cậu một phần quà đáng giá đó!"
Tôi cau mày, chậm rãi bước tới. Cái gọi là phần quà đáng giá đối với tôi dường như không có chút chân thành nào cả. Sau khi tiếp xúc với thế giới mà người thường chưa từng thấy, tôi đã hoàn toàn mất đi hảo cảm với cái bọn luôn tự xưng là danh môn chính phái.
Trên bàn có hai ly rượu, nhưng chẳng ai giữa tôi và đạo trưởng áo gấm chạm vào ly rượu đó. Cục trưởng Lưu hơi xấu hổ, bèn cười nhẹ rồi tự mình cầm ly rượu lên: “Nào, nhóc Cao, cậu là anh hùng của thành phố Giang Thành này. Chúng tôi đã đổ oan cho cậu suốt 5 năm nay rồi. Tôi đại biểu phân cục thành phố Giang Thành uống trước một ly xin lỗi vậy."
Vì cục trưởng Lưu đã nói đến nước này, tôi cũng không nỡ từ chối. Thế là, tôi cầm ly rượu lên làm động tác mời nhưng không hề chạm môi. Ngay sau đó, lại có chuyện khác xảy ra trong căn phòng này.
Ngồi ở nửa bàn bên kia, Lục Cẩn giả vờ vô ý nói: “Từ một kẻ giết người trở thành anh hùng cứu cả thành phố, thân phận của anh ta thay đổi cũng quá nhanh nhỉ? Liệu có điều tra kỹ càng hết chưa? Có khi nào tên anh hùng ấy cũng là một trong những kẻ cầm đầu bày mưu tính kế trong vụ này?"
Sau khi Lục Cẩm nói xong, Lãnh Thanh Huyền vẫn im lặng, nhưng gã đạo sĩ mặc áo gấm chợt mở mắt ra. Kẻ này nghiêm túc nhìn tôi rồi đột nhiên nhíu mày: "Cứu vớt Giang Thành, thân mang trăm triệu công đức, chắc chắn cậu bạn đây phải có phúc khí tràn trề, tinh thần sung mãn và được đất trời phù hộ. Thế nhưng, khuôn mặt của cậu trông khá đoản mệnh, quanh thân còn có Âm khí vờn quanh. Mặc dù bước đi của cậu vẫn ổn định nhưng thiếu hụt khí huyết quá nhiều. Có vẻ như, cậu không phải là người cứu vớt Giang Thành vậy!"
Bã bèn bấm tay tính toán, sau đó chợt sa sầm mặt hẳn đi: "Thiên cơ bị che đậy, sao chiếu mệnh mông lung! Rốt cuộc, cậu là ai?"
Nghe gã nói như vậy, tôi cũng khó nói nên lời. Trăm triệu công đức kia đã bị Âm Gian Tú Tràng phỗng tay trên, hiện tại tôi còn gánh chỉ số công đức ở mức âm đây này. Mấy ngày trước, tôi cũng vừa thoát khỏi tay Quỷ mẫu, bị hàng đống quỷ em bé quấn thân, dĩ nhiên là có âm khí vờn quanh bên người rồi.
“Chính tôi đã cứu Giang Thành. Mọi người trên đập đều có thể làm chứng việc này. Không có gì phải bàn cãi." Vốn dĩ, tôi không hy vọng xa vời rằng bọn đạo sĩ này sẽ tặng thưởng cho tôi. Tự cưỡi giễu một tiếng, tôi xoay người, chuẩn bị rời khỏi nơi này
“Đừng vội vàng đi." Lục Cẩn kêu Chung Nghĩa chặn lại cửa phòng: “Sư huynh, tên Cao Kiện này không hề đơn giản đâu. Hắn không chỉ cứu toàn bộ Giang Thành, mà với thân phận người ngoài như hắn lại có thể học lóm được tâm pháp độc môn của Diệu Chân quan chúng ta! Đệ từng tận mắt chứng kiến gã thi triển đấy!"
Ngay sau khi tôi vừa niệm kinh Địa Tạng, đừng nói là Lãnh Thanh Huyền, ngay cả anh Lưu mù cũng choáng váng. Vốn dĩ, anh ta chỉ nghĩ tôi đang khoác lác mà thôi, còn định nhắc nhở tôi đừng nói nhiều quá sẽ hóa vụn, ai mà ngờ tôi lại có thể đọc ra kinh Phật như thế này.
Cả anh ấy và Lãnh Thanh Huyền đều không phải người phàm, vừa nghe xong đã biết kinh Phật này là hàng thật.
“Tên Cao Kiện này, đầu tiên là nó tu theo Diệu Chân đạo, thế mà bây giờ còn lòi ra kinh Phật nữa. Rốt cuộc, nó tu bao nhiêu môn? Trên người thằng này có giấu bao nhiêu bí mật nữa?" Anh Lưu mù im lặng, chỉ nhìn tôi bằng một vẻ đầy nghi ngờ.
Quan tưởng trong tâm, tôi giữ thần thái mình ở trạng thái bình tĩnh, tâm như mặt nước tĩnh lặng; đây là một trong những hiệu quả cơ bản nhất của kinh Phật.
Đến khi niệm xong bộ đầu tiên của kinh Địa Tạng, luồng gió âm lạnh lẽo trong căn phòng đã biến mất và những lá Âm phù mà Lãnh Thanh Huyền dán ở bốn góc nhà cũng đã rơi xuống cả.
“Xem ra, tôi vẫn có năng khiếu vào Phật môn nhỉ? Nếu có thể dùng trăm triệu công đức làm con thuyền, vượt qua khổ hải, ắt thành công đạp bước lên bỉ ngạn." Tôi cố ý nói thế, nhưng lời này lọt vào tai Lãnh Thanh Huyền lại tựa như một câu cảm thán từ tận đáy lòng. Gã há miệng, muốn nói điều gì đó nhưng lại không biết phải nói thế nào. Gằn giọng hừ nhẹ, gã phất mạnh đạo bào rồi quay đầu rời đi.
“Chuyện méo gì thế này? Vậy là đi một mạch luôn đó hả? Đáng nhẽ ra, người ta phải biết điều một xíu trong lúc này sao? Gã có thể tùy ý chọn một món trong Mao Sơn tam bảo rồi tặng cho mình mà. Kết một mối thiện duyên không bao giờ là thừa cả!" Tôi bước ra khỏi cửa hàng, phát hiện Lãnh Thanh Huyền đã đi được một quãng đường dài. Gã phóng như bay, không hề quay đầu nhìn lại.
“Chú em quá khoe khoang rồi. Hợp Ý ngọc còn đỡ, chứ chú em nghĩ xem, trình đâu mà tên ấy có thể lấy ra được thứ tương ứng với bộ bùa chú thượng thừa và chân kinh truyền thế như vậy?" Anh Lưu mù nói trong cảnh dở khóc dở cười: “Mao Sơn Đạo là một trong những môn phái tu đạo lớn nhất hiện nay. Giờ nghe chú em nói như vậy, gã làm sao có mặt mũi ở lại? Dù gì đi nữa, gã không mang theo hàng tương xứng, nếu tiếp tục khuyên nhủ chú em lại hóa ra tự rước lấy nhục vào bản thân à?"
“Úi giời, em chỉ muốn nhân cơ hội để bòn rút tên đó một tí, ai ngờ hắn lại yếu bóng vía đến vậy. Chẳng lẽ mấy vị đạo sĩ chính thống này kiêu ngạo đến thế ư?" Tôi cất Hợp Ý ngọc vào, có chút bất đắc dĩ: "Sớm biết như vậy, em sẽ nói ít lại, xin xỏ vài tờ Âm phù là đẹp rồi."
“Đó chính là sự kiêu ngạo của Huyền môn chính tông. Khi cảnh giới tu hành của chú em tiếp tục nâng cao trong tương lai, chú em có khả năng gặp càng nhiều tu sĩ như vậy nữa. Bọn chúng không muốn dính dáng đến nhân quả nơi thế tục, nên chú em đừng bao giờ dùng ánh mắt thế tục của mình để phỏng đoán hành vi của bọn họ." Sau khi nhắc nhở vài câu, anh Lưu mù cũng đi về, để lại tôi ngồi tu hành một mình trong căn phòng nhỏ.
Tầm 3 - 4h chiều, khung cảnh yên bình nơi đây chợt bị tiếng còi cảnh sát phá vỡ. Cửa chính của shop bật mở ra, một nữ cảnh sát hiên ngang sải chân bước vào trong nhà.
“Cao Kiện, có người ở trên đến, chỉ định muốn anh đi cùng với em một chuyến." Thiết Ngưng Hương thấy tôi đang ngồi xếp bằng, bèn cười cợt hỏi: “Anh đang làm gì á? Định tu tiên ư?"
Vận hành xong một chu thiên tu luyện, tôi nhận ra Thiết Ngưng Hương đang mặc đồng phục cảnh sát với đầy đủ các quan hàm trên người: "Đàn chị, em được phục chức rồi à?"
“Nhờ số hên của anh đấy! Đi nhanh lên nào! Có tay to mặt lớn đến, đừng để người ta chờ lâu." Thiết Ngưng Hương nắm lấy tay tôi, kéo tôi ra ngoài. Động tác thân mật này rất tự nhiên, kiểu như chúng tôi đáng lý ra phải nên như vậy.
Tôi khóa cửa hàng, lên xe rồi hỏi: “Tay to mặt lớn à? Tại sao người đó lại muốn gặp hai chúng ta? Đừng nói là phó Cục trưởng Thiết nha!"
Chợt nhớ lại tình cảnh lúc Thiết Ngưng Hương dẫn tôi về thăm nhà cô nàng đợt trước, tôi chỉ trêu đùa nhẹ một câu mà thôi, ai mà ngờ lại khiến gương mặt của Thiết Ngưng Hương phải ửng hồng: “Nghĩ hay đó! Muốn ra mắt bố em hả, còn quá sớm đó nha!"
Tôi thờ ơ lắc đầu, cũng không hiểu ẩn ý trong câu nói vừa rồi của Thiết Ngưng Hương.
Chiếc xe cảnh sát chạy thẳng đến Thế Kỷ Tân Uyển. Mỗi lần đến nơi này, tôi đều cảm giác được sẽ có một biến cố nào đó xảy ra. “Anh đang căng thẳng với bên nhà Giang, giờ đến đây có vẻ không ổn cho lắm."
Thiết Ngưng Hương cũng hơi áy náy: “Là do bên trên sắp xếp, em cũng hết cách rồi."
“Em có chắc không đó?" Nhìn về phía Thế Kỷ Tân Uyển hoành tráng kia, tôi vẫn luôn nghĩ đây sẽ là một âm mưu nào đó của nhà họ Giang giữa thời điểm nhạy cảm này: “Có khi nào bọn chúng định giết người diệt khẩu không em?"
“Anh đó nha, đầu óc âm u quá rồi." Thiết Ngưng Hương dừng xe, vỗ nhẹ vai tôi: “Cục trưởng chi nhánh thành phố và Ngô Mãnh cũng ở đó. Đây hẳn là cuộc họp tuyên dương mà thôi. Anh đừng lo mà."
Dù Thiết Ngưng Hương khá lạc quan về buổi gặp gỡ này, tôi vẫn phải âm thầm cảnh giác. Một cuộc họp khen thưởng không thể tổ chức quá xa hoa tại một nơi như Thế Kỷ Tân Uyển được, chắc chắn đang có một âm mưu nào đó.
Đi theo Thiết Ngưng Hương lên tầng 7, tôi không hề trông thấy các đồng chí khác của phân cục chi nhánh thành phố. Hỏi Thiết Ngưng Hương, cô nàng cũng chẳng biết.
Đi theo nhân viên phục vụ, chúng tôi bước vào căn phòng VIP lớn nhất trên tầng 7. Có 5 người ngồi đang ngồi trong đó, trong khi không gian nơi này có thể chứa cùng lúc đến 30 người.
Người lớn tuổi nhất ngồi trong góc bàn là Lưu Hưng An, Cục trưởng Cục cảnh sát chi nhánh thành phố, và kẻ ngồi bên cạnh ông ta là một gã đạo sĩ mắc áo gấm. Kẻ này cử chỉ trầm ổn, ánh mắt lạnh nhạt, tỏ ra không hề quan tâm đến bất cứ chuyện gì xung quanh.
Ngồi bên cạnh vị đạo sĩ áo gấm ấy chính là Lãnh Thanh Huyền, người đã đến cửa hàng của tôi vào buổi sáng. Gã mặc một chiếc áo choàng màu xanh lam, sắc mặt lạnh lùng, tỏ vẻ người lạ chớ đến gần, thậm chí còn không nhìn vào cả một bàn ăn đầy các món ngon.
“Lại gặp kẻ này lần nữa à?" Vừa liếc sang, tôi híp mắt lại thật nhanh khi nhìn thấy kẻ thứ tư đang ngồi cùng bàn với những người vừa đề cập.
“Lục Cẩn à?"
Chính là tên Lục Cẩn đang ngồi cạnh Lãnh Thanh Huyền; nhưng so với lần trước gặp mặt, gã có vẻ điềm đạm hơn rất nhiều. Điều này được biểu hiện qua bộ trang phục mà gã đang mặc, từ chiếc đạo bào màu vàng tươi bình thường, đến việc thay đổi từ mũ đội đầu hình bông sen bằng ngọc thành một chiếc trâm ngọc đơn giản.
Người cuối cùng trong phòng không có chỗ ngồi; gã đang đứng bên cửa sổ, vẫn là thể hình cường tráng đó và đang nhìn tôi bằng một ánh mắt hình viên đạn.
“Chung Cửu à? Tại sao bọn này lại tới đây?" Diệu Chân đạo đằng sau Lục Cẩn là một tông môn đúng kiểu danh môn chính phải trong khi chống lưng cho nhà họ Giang lại là Tâm Âm tông - một môn phái tà ác qua việc luyện thi, giết người. Hai môn phái đối lập nhau như thế, chắc chắn không thể hợp tác để đối phó với mình được: “Có lẽ, chuyện này không liên quan đến nhà họ Giang. Là Lục Cẩn muốn trả thù mình!"
Nghĩ xong, tôi nhẹ thở dài. Tà tông muốn đưa tôi vào chỗ chết, Huyền môn chính tông lại không chịu buông tha cho tôi, trong khi Song Diện Phật đại diện cho bọn Soán Mệnh sư lại là kẻ tử thù với tôi. Duy chỉ có mỗi Âm Gian Tú Tràng đứng về phía tôi lại chỉ là mối quan hệ hợp tác mà thôi. Có thể không phải ai khác đã giết tôi trước, mà là chính là cái studio Âm Gian đó.
“Hắn là Cao Kiện à?" Đạo sĩ mặc áo gấm mở mắt, nhìn tôi rồi nhắm mắt lại. Có vẻ như, được trực tiếp nhìn thấy gã ấy đã là một vinh dự cực lớn cho tôi rồi.
“Đúng vậy, hắn là người bảo vệ đập lớn Cản Giang, cứu cả Giang Thành." Cục trưởng Lưu tự mình rót rượu, sau đó vẫy tay với tôi: “Nhóc Cao, cậu đã lập công lớn cho Giang Thành, ngay cả bên trên cũng vui mừng vì cậu đấy. Hôm nay, Lục đạo trưởng đến đây để tặng cậu một phần quà đáng giá đó!"
Tôi cau mày, chậm rãi bước tới. Cái gọi là phần quà đáng giá đối với tôi dường như không có chút chân thành nào cả. Sau khi tiếp xúc với thế giới mà người thường chưa từng thấy, tôi đã hoàn toàn mất đi hảo cảm với cái bọn luôn tự xưng là danh môn chính phái.
Trên bàn có hai ly rượu, nhưng chẳng ai giữa tôi và đạo trưởng áo gấm chạm vào ly rượu đó. Cục trưởng Lưu hơi xấu hổ, bèn cười nhẹ rồi tự mình cầm ly rượu lên: “Nào, nhóc Cao, cậu là anh hùng của thành phố Giang Thành này. Chúng tôi đã đổ oan cho cậu suốt 5 năm nay rồi. Tôi đại biểu phân cục thành phố Giang Thành uống trước một ly xin lỗi vậy."
Vì cục trưởng Lưu đã nói đến nước này, tôi cũng không nỡ từ chối. Thế là, tôi cầm ly rượu lên làm động tác mời nhưng không hề chạm môi. Ngay sau đó, lại có chuyện khác xảy ra trong căn phòng này.
Ngồi ở nửa bàn bên kia, Lục Cẩn giả vờ vô ý nói: “Từ một kẻ giết người trở thành anh hùng cứu cả thành phố, thân phận của anh ta thay đổi cũng quá nhanh nhỉ? Liệu có điều tra kỹ càng hết chưa? Có khi nào tên anh hùng ấy cũng là một trong những kẻ cầm đầu bày mưu tính kế trong vụ này?"
Sau khi Lục Cẩm nói xong, Lãnh Thanh Huyền vẫn im lặng, nhưng gã đạo sĩ mặc áo gấm chợt mở mắt ra. Kẻ này nghiêm túc nhìn tôi rồi đột nhiên nhíu mày: "Cứu vớt Giang Thành, thân mang trăm triệu công đức, chắc chắn cậu bạn đây phải có phúc khí tràn trề, tinh thần sung mãn và được đất trời phù hộ. Thế nhưng, khuôn mặt của cậu trông khá đoản mệnh, quanh thân còn có Âm khí vờn quanh. Mặc dù bước đi của cậu vẫn ổn định nhưng thiếu hụt khí huyết quá nhiều. Có vẻ như, cậu không phải là người cứu vớt Giang Thành vậy!"
Bã bèn bấm tay tính toán, sau đó chợt sa sầm mặt hẳn đi: "Thiên cơ bị che đậy, sao chiếu mệnh mông lung! Rốt cuộc, cậu là ai?"
Nghe gã nói như vậy, tôi cũng khó nói nên lời. Trăm triệu công đức kia đã bị Âm Gian Tú Tràng phỗng tay trên, hiện tại tôi còn gánh chỉ số công đức ở mức âm đây này. Mấy ngày trước, tôi cũng vừa thoát khỏi tay Quỷ mẫu, bị hàng đống quỷ em bé quấn thân, dĩ nhiên là có âm khí vờn quanh bên người rồi.
“Chính tôi đã cứu Giang Thành. Mọi người trên đập đều có thể làm chứng việc này. Không có gì phải bàn cãi." Vốn dĩ, tôi không hy vọng xa vời rằng bọn đạo sĩ này sẽ tặng thưởng cho tôi. Tự cưỡi giễu một tiếng, tôi xoay người, chuẩn bị rời khỏi nơi này
“Đừng vội vàng đi." Lục Cẩn kêu Chung Nghĩa chặn lại cửa phòng: “Sư huynh, tên Cao Kiện này không hề đơn giản đâu. Hắn không chỉ cứu toàn bộ Giang Thành, mà với thân phận người ngoài như hắn lại có thể học lóm được tâm pháp độc môn của Diệu Chân quan chúng ta! Đệ từng tận mắt chứng kiến gã thi triển đấy!"
Tác giả :
Vũ Văn Trường Cung