Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 314: Tuyên cáo vô tội

Sau khi Đỗ Dự nói câu cuối xong, chẳng còn bất cứ ai phản bác lại câu đó tại phiên tòa.

Hầu như tất cả mọi người đều bị thu hút bởi những dáng người mạnh mẽ, rắn rỏi bên ngoài cửa sổ. Họ tập hợp đến để làm chứng cho tôi một cách tự phát. Trong khi đó, cảnh sát tòa án đã chặn họ lại bên ngoài. Họ cứ đứng trên bậc thềm chờ đợi, hy vọng rằng pháp luật sẽ cho họ một câu trả lời thỏa đáng...

“Pháp bất dung tình, nhưng thứ không thể dung tha chính là tư tình và vật chất liên quan đến dục vọng đen tối của loài người." Ánh mặt trời vẫn chiếu sau lưng Đỗ Dự, nhưng gã không hề kéo rèm cửa lại, chỉ bước đến vị trí nơi mà ánh mặt trời chiếu vào gay gắt nhất: “Nếu pháp luật mang theo hơi ấm của cảm xúc, nhân tính, công bằng, chính nghĩa, bác ái của nhà lập pháp, đây mới đúng là luật pháp thật sự. Kính thưa ngài thẩm phán, phần đối chứng của bên bị cáo đến đây là kết thúc."

Được Đỗ Dự nhắc nhở, Trần Hải Nghĩa lập tức hoàn hồn lại. Sau đó, ông ta quay đầu nhìn về phía Cẩu Trường Chính: “Bị cáo đã hoàn thành phần đối chứng, nguyên đơn có phản đối gì không?"

Cẩu Trường Chính há to miệng định nói gì đó vài lần, nhưng rốt cuộc cũng không lên tiếng. Cuối cùng, gã nở một nụ cười gượng gạo, gỡ gọng kính đắt tiền ra khỏi sống mũi mình: “Nguyên đơn không có phản đối."

Nghe vậy, Giang Thần vội vàng kéo nhẹ vạt áo Âu phục của Cẩu Trường Chính, cố gắng nháy mắt với gã. Thế nhưng, Cẩu Trường Chính cũng không nói thêm gì nữa, cúi đầu ngồi xuống băng ghế luật sư của nguyên đơn.

“Phiên đối chứng song phương đã kết thúc. Hiện tại, buổi xét xử tạm dừng trong 15 phút. Bồi thẩm đoàn và thẩm phán phiên tòa sẽ tiến hành xem xét hồ sơ để xác định xem có nên xác định thành lập 21 cáo buộc của nguyên đơn hay không." Sau khi nói xong, Trần Hải Nghĩa gọi thư ký một số vị trong bồi thẩm đoàn cùng thảo luận nhằm đưa ra phán quyết cuối cùng.

Trên thực tế, vẫn tồn tại một sự khác biệt to lớn giữa các thành viên trong Bồi thẩm đoàn khi cả nhóm đã tiến hành tranh luận cực kỳ gay gắt.

15 phút cuối cùng này sẽ là thời điểm quyết định số phận của tôi; tim tôi đập nhanh hơn, quả thật vô cùng hồi hộp.

“Thả lỏng đi, thậm chí nếu anh bị phán có tội trong phiên tòa sơ thẩm, vậy sẽ vẫn còn một phiên phúc thẩm và phiên cuối cùng." Đỗ Dự an ủi: “Tôi cứ tưởng phiên sơ thẩm sẽ tổ chức vào 3 ngày sau, có ngờ đâu mở tòa trước thời hạn như vậy. Đúng là chuẩn bị hơi vội vàng rồi..."

Đỗ Dự tỏ vẻ tự trách, có vẻ như đang bực mình vì không thể làm hết sức mình. Tôi không biết trả lời gã như thế nào, chỉ liếc nhìn Cẩu Trường Chính. Người đó đang thất thần, khác hẳn với gã Đỗ Dự bên này, chẳng hề có tí cảm giác thương hại.

Phải mất 30 phút sau, các vị quan tòa mới thống nhất được kết luận. Thời gian tạm dừng kết thúc, Bồi thẩm đoàn trở về vị trí của mình. Mọi người cùng chờ đợi kết quả cuối cùng.

Trần Hải Nghĩa cầm tờ phán quyết cuối cùng sau khi trải qua một cuộc tranh luận gay gắt. Ông ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi, tuyên bố: “Trong phiên tòa vừa rồi, Hội thẩm đã lắng nghe kỹ lời khai của hai bên, tổ chức cho các bên đối chứng và tranh luận tại tòa, và cuối cùng thông qua buổi thảo luận của Hội thẩm.

Hiện tại, xin tuyên bố kết quả xét xử như sau: Do bên nguyên cáo không có đủ chứng cứ cáo buộc bị cáo Cao Kiện gây ra hành vi vi phạm pháp luật liên quan đến 21 tội danh và do sự việc vẫn chưa rõ ràng, nên tội danh bị cáo buộc không được thành lập. Chiếu theo pháp luật, hủy bỏ 21 tội danh của bị cáo.

Dựa theo Điều 191 Luật Tố tụng Hình sự quy định, tòa tuyên bố bị cáo Cao Kiện vô tội!"

Diễn biến phiên tòa được giới truyền thông truyền hình trực tiếp, toàn thể người dân Giang Thành đều có thể nhìn thấy cảnh tượng tại đây.

Cảnh sát tòa án bèn tháo còng tay cho tôi. Đứng giữa ghế bị cáo chật hẹp, tôi chợt cảm thấy thật mông lung khi lắng nghe tiếng hò reo của đám đông bên ngoài.

“Mình được tuyên án vô tội rồi ư? Đỗ Dự đã thật sự thành công trong việc biện hộ vô tội rồi à?"

“Yên lặng!" Trần Hải Nghi gõ pháp chùy lần cuối: “Phiên tòa xét xử đại án giết người và chống người thi hành công vụ tại Giang Thành đã kết thúc. Tôi tuyên bố, đóng cửa phiên tòa."

Viên thư ký bước ra từ bên cạnh và nói: “Mời tất cả mọi người đứng lên, mời chánh án và thẩm phán rời khỏi khỏi tòa án. Mời người đại diện của cả hai bên đọc bản ghi chép phiên tòa và ký tên. Mời mọi người tham gia quan sát vụ xét xử rời khỏi tòa án trong trật tự!"

“Xong rồi, không có tội! Tòa tuyên cáo mình vô tội.!" Ngọn núi to lớn đè trên người tôi 5 năm cuối cùng cũng được giải phóng, tôi đã đợi ngày này suốt 5 năm rồi.

Cảnh sát mở khóa vị trí ngồi của bị cáo, đồng thời ngăn chặn đám đông phóng viên báo đài, sau đó dẫn tôi vào lối đi dài dành riêng cho nghi phạm và quay trở lại phòng tạm giam.

Một số cảnh sát vũ trang do Ngô Dương dẫn đầu vẫn đang đợi ở đây với súng ống trong tay. Mệnh lệnh mà họ nhận được là canh giữ chặt chẽ để ngăn tôi trốn thoát.

Vừa vào đến nơi, cảnh sát vũ trang lại ấn tôi ngồi xuống. Ngô Dương vừa lấy còng tay ra, định còng tôi lại, thì hai người cảnh sát tòa án lập tức bước tới nói: “Còng tay làm gì vậy? Mở ra cho anh ta mau, thay bộ đồ tù này đi. Các người có chuẩn bị cho anh ấy bộ đồ nào khác không?"

“Thay quần áo à? Tại sao cần phải thay đồ?" Ngô Dương hạ nòng súng xuống, tỏ vẻ khó hiểu.

“Suýt nữa thì quên, phòng tạm giam không nhìn thấy hiện trường xử án..." Một trong số các đồng chí cảnh sát tòa án kiên nhẫn giải thích: “Bị cáo Cao Kiện đã được tuyên bố trắng án khi 21 điều cáo buộc của nguyên đơn không có cơ sở."

“Đùa gì vậy? Tên khốn này đã cướp xe cảnh sát, thậm chí bắn cảnh sát vũ trang và bắt cóc con trai của chủ tịch tập đoàn Giang Cẩm. Làm thế nào mà nó có thể được trắng án được" Ngô Dương từ từ giơ súng lên, bắt đầu cảnh giác.

“Anh đúng là... Tôi hảo tâm nhắc nhở thế thôi, anh không cảm ơn mà còn tỏ vẻ như thế. Vậy anh cứ canh giữ hắn rồi chờ lãnh đạo thông báo nhé. Phiên tòa đã được các phương tiện truyền thông phát trực tiếp. Đến lúc đó, nếu không thả người, ngược lại sẽ làm mất mặt cơ quan cảnh sát đấy." Thấy Ngô Dương giơ súng, viên cảnh sát tòa án lập tức lùi lại: "Anh nên chú ý một chút. Luật sư do bị cáo thuê rất lợi hại. Nếu anh xúc phạm anh ta, có thể người tiếp theo đứng trước vành móng ngựa là anh đấy..."

Nói xong, người cảnh sát tòa án rời khỏi nơi này. Không đến 5 phút, Ngô Dương nhận được cuộc điện thoại do đích thân Trần Kiến Quốc gọi đến: "Thả người."

"Nhưng mà... Đội trưởng..."

"Không nhưng nhị gì hết! Thả người!"

Đầu dây bên kia cúp máy, Ngô Dương cầm lấy chìa khóa, miễn cưỡng mở còng tay cho tôi: “Thằng nhóc nhà mày đã dùng tà thuật gì để mê hoặc các vị thẩm phán vậy?"

Còng tay được mở ra, cũng thay luôn bộ áo tù, tôi mặc quần áo bệnh nhân, ngồi yên trên ghế đẩu cứng rắn.

Một lúc sau, Đỗ Dự đẩy cửa phòng tạm giam ra với tờ thông báo vô tội trên tay: “Cao Kiện, tôi đã làm xong những gì mình đã hứa. Do đó, anh phải thực hiện lời hứa của anh."

“Đừng lo lắng, chờ tôi chuẩn bị, tôi sẽ lập tức thông báo cho anh."

Đỗ Dự đưa cho tôi danh thiếp và thông báo vô tội.

Tôi đọc tờ thông báo, tùy ý gấp lại, cầm trong tay: “Sĩ quan Ngô Dương, tôi đi được chưa? Anh có muốn đi cùng không?"

Cơ mặt của Ngô Dương xoắn vào nhau, gã nghiến răng: “Không, chúng tôi còn một nhiệm vụ khác."

“Ồ? Vậy thì tôi đi trước nhé." Tiếng cười của tôi vang vọng trong phòng tạm giam; tôi bước từng bước một ra khỏi tòa án trong bộ áo bệnh nhân.

"Ra rồi kìa! Anh ấy ra rồi!"

“Cao Kiện!"

“Đúng vậy, tối hôm đó, chính là thằng nhóc này đã leo lên đỉnh đập nước! Nó còn mặc quần áo cách điện, giả làm thợ bảo trì điện chạy loanh quanh khắp nơi, còn lừa được cả tôi đấy."

"Về là tốt rồi! Hù chết bố mày!"

Nhìn mọi người trên bậc thềm của tòa án, tôi có một cảm giác kỳ lạ mà bản thân chưa từng trải qua. Thế là, tôi nhẹ nhàng cúi đầu chào họ.

“Cảm ơn mọi người."

Chưa kịp ngẩn đầu lên, có ai đó chợt nắm chặt lấy tay tôi. Một hơi ấm từ lòng bàn tay tan vào trong cơ thể, cảm nhận một mùi hương nhàn nhạt vờn quanh chóp mũi mình, tôi vô thức nắm chặt tay cô ấy: “Đàn chị, để em lo lắng rồi."

Thiết Ngưng Hương nhẹ nhàng tiến lên một bước. Bằng vào khoảng cách này, gần như hai người lại dính chặt vào nhau. Cô ấy mở to mắt nhìn tôi, đôi mắt trong veo như sóng nước nhìn tôi chằm chằm, cứ như nhắm mắt lại sẽ khiến tôi biến mất vậy.

Nhẹ nhàng đưa tay lên, tôi định vòng tay ra sau ôm cô, nhưng đột nhiên tâm trí lại lướt qua hình ảnh chiếc áo cưới dính máu trên đỉnh đập và lời hứa nặng nề chưa thực hiện được.

Tôi lặng lẽ rút tay về, liếc nhìn mảnh Hợp Ý ngọc mà Thiết Ngưng Hương vẫn còn đeo trên cổ, cuối cùng chỉ biết im lặng.

Sau khi cảm ơn mọi người, tôi từ chối lời đề nghị của Ngô Mãnh mời đi nhậu một bữa không say không về. Tôi đi qua đám đông, cầm tờ thông báo vô tội trên tay, mặc quần áo bệnh nhân, băng qua thành phố đầy nhộn nhịp. Tôi lạc quan giữa đám đông, nhưng khi một mình thì lại không. Cố tỏ ra là mình ổn nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng

“Đã 3 ngày đã trôi qua kể từ lần livestream cuối cùng, và buổi livestream thứ 9 sẽ diễn ra vào tối nay."

Bộ trang phục bệnh nhân không hợp mốt thu hút người qua đường nhìn ngó nhưng tôi không quan tâm. Nhìn đèn nê-ông từ từ sáng lên, tôi lặng lẽ bước đi một mình.

Con phố phía sau đang vang lên một bài hát cũ từ bao năm trước, giai điệu dường như rất quen thuộc:

Không có gì là vĩ đại cả,Bằng vào sự cống hiến hạn hẹp của anh, đối mặt với lời ngợi ca tha thứ của em.

Anh thấp thỏm với niềm hạnh phúc chớm nở giữa sự hỗn loạn.

Anh đã bước về phía biên giới từ lâu.

Giữa hoa hồng và bùn lầy,

Sự uy nghiêm vô hạn của anh không có nơi để thể hiện,

Chỉ có thể chờ đợi sự cứu rỗi giữa sự vinh quang hèn mọn.

Chẳng có gì là bất tử cả.

Cũng như những hình ảnh tráng lệ, rựa rỡ được xây đắp bằng những lời nói dối.

Tựa như tiếng chuông gió vọng đến từ bờ sông ưu thương.

Anh loạng choạng trên đường phố rực cháy.

Anh đã rơi xuống vực thẳm từ lâu.

Giữa vầng trăng khuyết những dấu rêu phong,

Anh cứ mãi suy nghĩ... vốn dĩ chẳng có tình yêu nào cảChỉ mong được hồi sinh giữa sự vinh quang hèn mọn này.
4/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại