Livestream Siêu Kinh Dị
Chương 141: Em phải tin anh
Dịch: Niệm Di
Trong tầng Giấc mơ Trung dung, từng bước đi đều ẩn giấu sát khí và âm hồn khó tan, làm sao tôi dám để mặc cho Hoàng Tuyết gào thét như thế? Ngộ nhỡ làm tín hiệu thu hút có thứ gì đó đến thiệt, lúc đó có khóc cũng muộn rồi.
"Im ngay!" Tôi bất chấp tất cả, đè cô ấy xuống mép giường, dùng một tay bịt miệng cô nàng: "Em im lặng xíu được không? Em nghĩ kỹ lại xem, cơ bản là anh không hề có lý do để làm hại em."
Một làn hơi nước mỏng ứa ra từ đôi mắt xinh đẹp của Hoàng Tuyết. Tôi sợ cô ấy lên tiếng, nên dùng tay đè mạnh vào miệng cô ấy. Đôi môi mềm mại ướt át của cô nàng dáng sát vào lòng bàn tay của tôi. Cái cảm giác vi diệu, tê tái này khiến tôi khó mà quên được.
“Đây chỉ là một giấc mộng!" Dù có xúc cảm rõ rệt như thế cũng không thể nào thay đổi được một sự thật, đây chính là một giấc mơ. Tôi hít sâu một hơi, buông tay khỏi miệng Hoàng Tuyết ra dần: “Em có thể tùy tiện báo động, nhưng xin em đừng thét to quá, hoặc làm chuyện gì đó quá khích nhé. Anh xuất hiện ở đây để bảo vệ em."
Tôi vừa nói xong, bỗng nghe thấy tiếng bước chân quỷ dị bên ngoài hành lang. Đó là âm thanh đến từ một chân cao, một chân thấp, nghe như đang cố gắng bước đi vất vã giữa một vũng sình lầy. Tiếng bước chân chẳng hề có một quy luật nào cả.
“Cứu..." Hoàng Tuyết vẫn chưa từ bỏ ý đình, nhưng tôi đã đề phòng nãy giờ. Cô nàng vừa la lên một chữ, tôi bèn che miệng cô ta lại, đè dưới thân mình, rồi trùm chăn kín mít lên.
Từ trong phòng, tôi bỗng nhận ra tiếng bước chân kia vừa dừng lại, tựa như người bên ngoài cửa đã nhận ra một điều gì đó.
Ước chừng mười mấy giây sau, cửa phòng bị đẩy ra, một gương mặt trắng bệch thò vào phòng.
Tôi đè chặt Hoàng Tuyết, không cho cô ấy phát ra âm thanh, tay còn lại he hé lớp chăn ra.
Người đứng ngoài cửa mặc đồng phục y tá, sắc mặt như tờ giấy trắng. Hơn nữa, cổ của cô ta như một sợi mì mềm mại, duỗi đầu vào trong phòng, trong khi cả cơ thể lại đứng bên ngoài căn phòng.
Độ chừng vài phút, người y tá quái dị này mới chịu đi. Tiếng bước chân không có quy luật lại vang lên từ hành lang lần nữa.
“Đi xa rồi ư?" Tôi đang đè chặt lên người Hoàng Tuyết giữa chăn. Khoảng cách hai người dán sát vào nhau. Thậm chí, tôi có thể nghe thấy nhịp tim đập của cô nàng, cảm nhận được hơi thở nóng rang do cô ấy hô hấp.
Tôi xốc chăn lên, nhưng không dễ dàng buông tay như vậy nữa, mà bế Hoàng Tuyết đến cạnh cửa sổ.
Sau đó, tôi kéo một góc màn ra, chỉ vào bóng trối thâm trầm bên ngoài:
“Hoàng Tuyết, em nhìn cho rõ. Bên ngoài nơi này đâu có phải là Viện điều dưỡng Tĩnh Anh, mà là bóng tối chất chứa vô số lệ quỷ và oan hồn đấy."
Đúng vậy, chẳng có bất cứ tia sáng nào bên ngoài. Chẳng thể nhìn thấy bất cứ hình ảnh gì ngoài đó. Trông thấy cảnh tượng như vậy, một vẻ hoảng loạn dần dà hiện ra nơi đáy mắt Hoàng Tuyết.
“Tin tưởng anh! Hiện tại, em đang nằm mơ."
Hoàng Tuyết dần bình tĩnh lại, ngực cũng không phập phồng vì hoảng hốt nữa.
Thấy trạng thái của cô ấy đã ổn định, tôi liền thả lỏng bàn tay đang bịt miệng ra: “Tình cảnh của em lúc này rất nguy hiểm. Bởi vì một nguyên nhân nào đó, mà thế giới trong mơ của em đã bị oan hồn, lệ quỷ chiếm cứ. Ở chỗ này, người mà em có thể tin tưởng chỉ có mỗi một mình anh. Chỉ có anh mới có thể giúp em."
Vì có ý đồ riêng, tôi cũng không hề nói lý do chân chính vì sao quỷ hồn lại xuất hiện tại nơi này cho Hoàng Tuyết nghe.
“Nếu anh nói đây là giấc mơ, vậy tại sao anh vào đây được? Chúng ta chỉ gặp mặt nhau đúng một lần. Anh đừng nói là ban ngày nghĩ cái gì, ban đêm mơ thấy cái đó nha."
“Nguyên nhân phức tạp lắm, quá trình diễn ra rất ly kỳ. Nếu em không tự mình trải nghiệm, dù anh nói thì em cũng không tin tưởng."
Tôi thở phào vì Hoàng Tuyết đã chịu trao đổi. Đúng thật cô ấy không phải là một người cố chấp, mà biết co biết dãn theo tình hình.
“Anh không nói, sao biết em không tin?" Hoàng Tuyết nhíu đôi mày cong: “Với lại, anh sờ đủ chưa? Nếu đủ rồi thì lấy tay ra khỏi eo của em được không?"
“Hiểu lầm ớ! Anh làm vậy vì sợ em hành động quá khích thôi." Tôi ngại ngùng buôn tay, nhưng vẫn đứng cạnh Hoàng Tuyết nửa mét. Sau đó, tôi kể ra tiền căn hậu quả cho cô ấy nghe, cũng lược bỏ vài chi tiết không cần thiết, cuối cùng nhấn mạnh ba điểm quan trọng nhất.
“Thứ nhất, đây là giấc mơ của em, cần phải tỉnh lại nhanh chóng. Thứ hai, nơi này rất nguy hiểm, luôn có bọn oan hồn, lệ quỷ lảng vãng; thứ ba, em có nhớ về bức tranh cổ không hình từng được treo trong nhà khi em còn bé hay không?"
Nghe xong ba vấn đề của tôi, Hoàng Tuyết đành trả lời bất đắc dĩ: “Thứ nhất, anh nói đây là giấc mơ của em, nhưng tại sao em cảm giác nơi này chính là hiện thực. Anh kêu em tỉnh giấc, em tỉnh bằng cách nào?
Thứ hai, anh nói nơi này có oan hồn, lệ quỷ lảng vãng; nhưng từ khi em tỉnh lại, cũng chỉ thấy mỗi anh lén lút trong căn phòng này. Bọn quỷ kia đâu rồi?
Thứ ba, cái này mới buồn cười nè! Khi bố đem bức tranh không hình về nhà, em chỉ là đứa bé mấy tháng tuổi. Anh nghĩ là em nhớ được chuyện khi ấy à?"
Hoàng Tuyết nói xong, bèn dựa lưng vào cửa sổ, nhìn tôi bằng một ánh mắt của thiếu nữ gặp chàng khờ.
Đối mặt với cái nhìn sắc bén như lưỡi dao của Hoàng Tuyết, tôi chỉ dửng dưng sờ cằm, rồi bước tới một bước, ép cô ấy đến ven tường.
“Anh muốn làm gì?"
Nhìn chằm chằm ánh mắt của Hoàng Tuyết, tôi nói chậm rãi: “Em đang nói dối. Vừa rồi anh chỉ hỏi em có nhớ bức tranh không hình treo trong nhà khi còn nhỏ hay không? Nhưng em trả lời rằng, lúc bố em mang bức tranh về nhà thì em chỉ mới là một đứa em bé.
Hoàng Tuyết, anh chưa bao giờ đề cập đến việc ai là người đem bức tranh đó vào treo trong nhà của em mà! Vì thế, xin em nói rõ chuyện này cho anh, phải nói đúng chính xác, vì chuyện này rất quan trọng!"
“Anh nói gì, em không hiểu!" Hoàng Tuyết muốn đẩy tôi ra, nhưng tay của cô ấy quá yếu, làm tôi có cảm giác hai cục bông gòn đang chạm vào ngực mình: “Em không biết gì hết, khi ấy em chỉ là một đứa bé. Ký ức trước ba tuổi mơ hồ lắm rồi."
Hoàng Tuyết thấy mình không thể đẩy tôi ra, bèn cắn chặt răng: “Nể mặt anh để lại ấn tượng khá tốt trong em ở lần gặp gỡ đầu tiên, anh cút khỏi nơi này lập tức đi. Em sẽ xem như đêm nay chưa từng xảy ra chuyện gì hết. Bằng không, em sẽ kể hết tất cả mọi chuyện cho Hoàng Bá Nguyên nghe."
“Hoàng Bá Nguyên à?" Tại sao em không gọi ông ta là bố, mà kêu thẳng họ và tên? Dường như cả em và chị hai em đều không tôn trọng ông ấy, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra khi em còn bé?"
“Chuyện này không dính dáng gì đến anh!" Có lẽ hồi ức về quá khứ luôn luôn là một vết thương hở miệng, chỉ vừa chạm vào sẽ khiến đau đớn cả thân người.
Giọng Hoàng Tuyết hơi bị mất khống chế, âm điệu vút cao. Ngay khi cô ấy nói xong câu này, bỗng có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.
“Chết rồi!" Tôi chộp lấy tay Hoàng Tuyết, nhưng cô ấy lồng lộn lên, có thét to ra tiếng. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành che miệng cô ấy lại, kéo mạnh vào trong tủ quần áo.
“Nghe lời xíu đi!" Tôi dùng một tay siết chặt hai tay của Hoàng Tuyết, dùng tay còn lại để bịt miệng cô nàng. Tôi không thể nào thương hương tiếc ngọc trong giây phút này, trốn chung vào tủ quần áo cùng cô ấy.
Sau đó, tôi đóng cửa tủ lại, nhòm ra bên ngoài từ khe hở của ngăn tủ.
... Kẽo kẹt...
Tiếng mở cửa rợn người vang lên, cửa phòng điều dưỡng bị mở ra.
Một người mặc đồng phục y tá đang bước vào một cách khập khiễng, chân cao chân thấp.
Có lẽ do nhận ra có tiếng người vang lên trong căn phòng này hai lần, nên cô ấy mới chú ý. Cô ta đi vòng quanh căn phòng hai lần, rồi đứng yên ở đó, không chịu bỏ đi.
Thấy dáng vẻ của người y tá đó kỳ quái như vậy, tôi bèn dời tầm mắt xuống chân cô ta. Lúc này, tôi trông thấy tà áo blouse của cô ấy dài lếch thếch chấm đất, máu me đầm đìa: “Con lệ quỷ này bị chặt đứt một chân ư?"
Tôi tập trung quan sát, đột nhiên cảm thấy bàn tay đau nhói lên. Vì bất ngờ, bàn tay đang bịt miệng Hoàng Tuyết liền nới lỏng ra một chút theo phản xạ.
“Vậy mà em lại cắn anh?"
Thoát khỏi gọng kìm của tôi, Hoàng Tuyết nhào người phá bung cửa tủ quần áo, chạy về phía người y tá kia. Cô ấy vừa chạy vừa thét: “Trong phòng có người đột nhập! Mau gọi bảo vệ tới!"
Cô ấy đang hoang mang, không chú ý vạt áo dài của người y tá nên giẫm trúng vào, trượt chân ngã xuống mặt đất.
“Đây là gì?" Cô nàng duỗi tay sờ vào vật mà mình vừa đạp phải. Nó ươn ướt và dinh dính.
Vừa đưa bàn tay lên, sắc mặt Hoàng Tuyết tái hẳn đi: “Máu!"
Một cảm giác bất an nảy sinh trong lòng cô nàng. Hoàng Tuyết ngẩng đầu lên một cách chậm rãi.
Lúc này, người y tá ấy đang đưa lưng về phía cô ta, bóng dáng vô cùng xa lạ: “Tôi đều quen thuộc từng người y tá ở đây! Cô không phải người nơi đây! Cô là ai?"
Hoàng Tuyết ngồi bệt dưới đất, bị nỗi sợ hãi vô biên vây quanh. Cô ấy chưa kịp nghe câu trả lời, thì bỗng thấy một cảnh tượng kinh dị. Bóng lưng của người y tá vẫn không nhúc nhích, nhưng cái đầu của nó xoay ngược ra sau một góc 180 độ. Không nhầm đâu, là chỉ duy nhất cái đầu của nó xoay ngược ra sau, đối diện với cô nàng!
Đó là một gương mặt trắng bệch đi kèm với nụ cười tàn khốc, cùng cái mồm đen ngòm đang ngoác rộng ra:
“Đúng vậy! Vốn dĩ tao không phải là con người!"
Cổ của người y tá duỗi dài ra, nhìn từ trên cao xuống. Gương mặt của nó tiến dần đến người Hoàng Tuyết.
Toàn thân cô ấy cứng đờ, lạnh lẽo, vì hoảng sợ nên ngồi yên dưới đất, không thể nhúc nhích nỗi. Đôi môi cô ấy run cầm cập, mày hoa ủ dột, ngay cả muốn thét to cầu cứu cũng không làm được.
“Ngũ phương Thần tướng, mượn dùng pháp uy, trấn áp vạn vật, cấp cấp như luật lệnh!!!"
Ngay thời khắc nguy hiểm, một lá bùa lóng lánh ánh vàng đột ngột bay ra từ tủ chứa quần áo sau lưng Hoàng Tuyết!
Trong tầng Giấc mơ Trung dung, từng bước đi đều ẩn giấu sát khí và âm hồn khó tan, làm sao tôi dám để mặc cho Hoàng Tuyết gào thét như thế? Ngộ nhỡ làm tín hiệu thu hút có thứ gì đó đến thiệt, lúc đó có khóc cũng muộn rồi.
"Im ngay!" Tôi bất chấp tất cả, đè cô ấy xuống mép giường, dùng một tay bịt miệng cô nàng: "Em im lặng xíu được không? Em nghĩ kỹ lại xem, cơ bản là anh không hề có lý do để làm hại em."
Một làn hơi nước mỏng ứa ra từ đôi mắt xinh đẹp của Hoàng Tuyết. Tôi sợ cô ấy lên tiếng, nên dùng tay đè mạnh vào miệng cô ấy. Đôi môi mềm mại ướt át của cô nàng dáng sát vào lòng bàn tay của tôi. Cái cảm giác vi diệu, tê tái này khiến tôi khó mà quên được.
“Đây chỉ là một giấc mộng!" Dù có xúc cảm rõ rệt như thế cũng không thể nào thay đổi được một sự thật, đây chính là một giấc mơ. Tôi hít sâu một hơi, buông tay khỏi miệng Hoàng Tuyết ra dần: “Em có thể tùy tiện báo động, nhưng xin em đừng thét to quá, hoặc làm chuyện gì đó quá khích nhé. Anh xuất hiện ở đây để bảo vệ em."
Tôi vừa nói xong, bỗng nghe thấy tiếng bước chân quỷ dị bên ngoài hành lang. Đó là âm thanh đến từ một chân cao, một chân thấp, nghe như đang cố gắng bước đi vất vã giữa một vũng sình lầy. Tiếng bước chân chẳng hề có một quy luật nào cả.
“Cứu..." Hoàng Tuyết vẫn chưa từ bỏ ý đình, nhưng tôi đã đề phòng nãy giờ. Cô nàng vừa la lên một chữ, tôi bèn che miệng cô ta lại, đè dưới thân mình, rồi trùm chăn kín mít lên.
Từ trong phòng, tôi bỗng nhận ra tiếng bước chân kia vừa dừng lại, tựa như người bên ngoài cửa đã nhận ra một điều gì đó.
Ước chừng mười mấy giây sau, cửa phòng bị đẩy ra, một gương mặt trắng bệch thò vào phòng.
Tôi đè chặt Hoàng Tuyết, không cho cô ấy phát ra âm thanh, tay còn lại he hé lớp chăn ra.
Người đứng ngoài cửa mặc đồng phục y tá, sắc mặt như tờ giấy trắng. Hơn nữa, cổ của cô ta như một sợi mì mềm mại, duỗi đầu vào trong phòng, trong khi cả cơ thể lại đứng bên ngoài căn phòng.
Độ chừng vài phút, người y tá quái dị này mới chịu đi. Tiếng bước chân không có quy luật lại vang lên từ hành lang lần nữa.
“Đi xa rồi ư?" Tôi đang đè chặt lên người Hoàng Tuyết giữa chăn. Khoảng cách hai người dán sát vào nhau. Thậm chí, tôi có thể nghe thấy nhịp tim đập của cô nàng, cảm nhận được hơi thở nóng rang do cô ấy hô hấp.
Tôi xốc chăn lên, nhưng không dễ dàng buông tay như vậy nữa, mà bế Hoàng Tuyết đến cạnh cửa sổ.
Sau đó, tôi kéo một góc màn ra, chỉ vào bóng trối thâm trầm bên ngoài:
“Hoàng Tuyết, em nhìn cho rõ. Bên ngoài nơi này đâu có phải là Viện điều dưỡng Tĩnh Anh, mà là bóng tối chất chứa vô số lệ quỷ và oan hồn đấy."
Đúng vậy, chẳng có bất cứ tia sáng nào bên ngoài. Chẳng thể nhìn thấy bất cứ hình ảnh gì ngoài đó. Trông thấy cảnh tượng như vậy, một vẻ hoảng loạn dần dà hiện ra nơi đáy mắt Hoàng Tuyết.
“Tin tưởng anh! Hiện tại, em đang nằm mơ."
Hoàng Tuyết dần bình tĩnh lại, ngực cũng không phập phồng vì hoảng hốt nữa.
Thấy trạng thái của cô ấy đã ổn định, tôi liền thả lỏng bàn tay đang bịt miệng ra: “Tình cảnh của em lúc này rất nguy hiểm. Bởi vì một nguyên nhân nào đó, mà thế giới trong mơ của em đã bị oan hồn, lệ quỷ chiếm cứ. Ở chỗ này, người mà em có thể tin tưởng chỉ có mỗi một mình anh. Chỉ có anh mới có thể giúp em."
Vì có ý đồ riêng, tôi cũng không hề nói lý do chân chính vì sao quỷ hồn lại xuất hiện tại nơi này cho Hoàng Tuyết nghe.
“Nếu anh nói đây là giấc mơ, vậy tại sao anh vào đây được? Chúng ta chỉ gặp mặt nhau đúng một lần. Anh đừng nói là ban ngày nghĩ cái gì, ban đêm mơ thấy cái đó nha."
“Nguyên nhân phức tạp lắm, quá trình diễn ra rất ly kỳ. Nếu em không tự mình trải nghiệm, dù anh nói thì em cũng không tin tưởng."
Tôi thở phào vì Hoàng Tuyết đã chịu trao đổi. Đúng thật cô ấy không phải là một người cố chấp, mà biết co biết dãn theo tình hình.
“Anh không nói, sao biết em không tin?" Hoàng Tuyết nhíu đôi mày cong: “Với lại, anh sờ đủ chưa? Nếu đủ rồi thì lấy tay ra khỏi eo của em được không?"
“Hiểu lầm ớ! Anh làm vậy vì sợ em hành động quá khích thôi." Tôi ngại ngùng buôn tay, nhưng vẫn đứng cạnh Hoàng Tuyết nửa mét. Sau đó, tôi kể ra tiền căn hậu quả cho cô ấy nghe, cũng lược bỏ vài chi tiết không cần thiết, cuối cùng nhấn mạnh ba điểm quan trọng nhất.
“Thứ nhất, đây là giấc mơ của em, cần phải tỉnh lại nhanh chóng. Thứ hai, nơi này rất nguy hiểm, luôn có bọn oan hồn, lệ quỷ lảng vãng; thứ ba, em có nhớ về bức tranh cổ không hình từng được treo trong nhà khi em còn bé hay không?"
Nghe xong ba vấn đề của tôi, Hoàng Tuyết đành trả lời bất đắc dĩ: “Thứ nhất, anh nói đây là giấc mơ của em, nhưng tại sao em cảm giác nơi này chính là hiện thực. Anh kêu em tỉnh giấc, em tỉnh bằng cách nào?
Thứ hai, anh nói nơi này có oan hồn, lệ quỷ lảng vãng; nhưng từ khi em tỉnh lại, cũng chỉ thấy mỗi anh lén lút trong căn phòng này. Bọn quỷ kia đâu rồi?
Thứ ba, cái này mới buồn cười nè! Khi bố đem bức tranh không hình về nhà, em chỉ là đứa bé mấy tháng tuổi. Anh nghĩ là em nhớ được chuyện khi ấy à?"
Hoàng Tuyết nói xong, bèn dựa lưng vào cửa sổ, nhìn tôi bằng một ánh mắt của thiếu nữ gặp chàng khờ.
Đối mặt với cái nhìn sắc bén như lưỡi dao của Hoàng Tuyết, tôi chỉ dửng dưng sờ cằm, rồi bước tới một bước, ép cô ấy đến ven tường.
“Anh muốn làm gì?"
Nhìn chằm chằm ánh mắt của Hoàng Tuyết, tôi nói chậm rãi: “Em đang nói dối. Vừa rồi anh chỉ hỏi em có nhớ bức tranh không hình treo trong nhà khi còn nhỏ hay không? Nhưng em trả lời rằng, lúc bố em mang bức tranh về nhà thì em chỉ mới là một đứa em bé.
Hoàng Tuyết, anh chưa bao giờ đề cập đến việc ai là người đem bức tranh đó vào treo trong nhà của em mà! Vì thế, xin em nói rõ chuyện này cho anh, phải nói đúng chính xác, vì chuyện này rất quan trọng!"
“Anh nói gì, em không hiểu!" Hoàng Tuyết muốn đẩy tôi ra, nhưng tay của cô ấy quá yếu, làm tôi có cảm giác hai cục bông gòn đang chạm vào ngực mình: “Em không biết gì hết, khi ấy em chỉ là một đứa bé. Ký ức trước ba tuổi mơ hồ lắm rồi."
Hoàng Tuyết thấy mình không thể đẩy tôi ra, bèn cắn chặt răng: “Nể mặt anh để lại ấn tượng khá tốt trong em ở lần gặp gỡ đầu tiên, anh cút khỏi nơi này lập tức đi. Em sẽ xem như đêm nay chưa từng xảy ra chuyện gì hết. Bằng không, em sẽ kể hết tất cả mọi chuyện cho Hoàng Bá Nguyên nghe."
“Hoàng Bá Nguyên à?" Tại sao em không gọi ông ta là bố, mà kêu thẳng họ và tên? Dường như cả em và chị hai em đều không tôn trọng ông ấy, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra khi em còn bé?"
“Chuyện này không dính dáng gì đến anh!" Có lẽ hồi ức về quá khứ luôn luôn là một vết thương hở miệng, chỉ vừa chạm vào sẽ khiến đau đớn cả thân người.
Giọng Hoàng Tuyết hơi bị mất khống chế, âm điệu vút cao. Ngay khi cô ấy nói xong câu này, bỗng có tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.
“Chết rồi!" Tôi chộp lấy tay Hoàng Tuyết, nhưng cô ấy lồng lộn lên, có thét to ra tiếng. Chẳng còn cách nào khác, tôi đành che miệng cô ấy lại, kéo mạnh vào trong tủ quần áo.
“Nghe lời xíu đi!" Tôi dùng một tay siết chặt hai tay của Hoàng Tuyết, dùng tay còn lại để bịt miệng cô nàng. Tôi không thể nào thương hương tiếc ngọc trong giây phút này, trốn chung vào tủ quần áo cùng cô ấy.
Sau đó, tôi đóng cửa tủ lại, nhòm ra bên ngoài từ khe hở của ngăn tủ.
... Kẽo kẹt...
Tiếng mở cửa rợn người vang lên, cửa phòng điều dưỡng bị mở ra.
Một người mặc đồng phục y tá đang bước vào một cách khập khiễng, chân cao chân thấp.
Có lẽ do nhận ra có tiếng người vang lên trong căn phòng này hai lần, nên cô ấy mới chú ý. Cô ta đi vòng quanh căn phòng hai lần, rồi đứng yên ở đó, không chịu bỏ đi.
Thấy dáng vẻ của người y tá đó kỳ quái như vậy, tôi bèn dời tầm mắt xuống chân cô ta. Lúc này, tôi trông thấy tà áo blouse của cô ấy dài lếch thếch chấm đất, máu me đầm đìa: “Con lệ quỷ này bị chặt đứt một chân ư?"
Tôi tập trung quan sát, đột nhiên cảm thấy bàn tay đau nhói lên. Vì bất ngờ, bàn tay đang bịt miệng Hoàng Tuyết liền nới lỏng ra một chút theo phản xạ.
“Vậy mà em lại cắn anh?"
Thoát khỏi gọng kìm của tôi, Hoàng Tuyết nhào người phá bung cửa tủ quần áo, chạy về phía người y tá kia. Cô ấy vừa chạy vừa thét: “Trong phòng có người đột nhập! Mau gọi bảo vệ tới!"
Cô ấy đang hoang mang, không chú ý vạt áo dài của người y tá nên giẫm trúng vào, trượt chân ngã xuống mặt đất.
“Đây là gì?" Cô nàng duỗi tay sờ vào vật mà mình vừa đạp phải. Nó ươn ướt và dinh dính.
Vừa đưa bàn tay lên, sắc mặt Hoàng Tuyết tái hẳn đi: “Máu!"
Một cảm giác bất an nảy sinh trong lòng cô nàng. Hoàng Tuyết ngẩng đầu lên một cách chậm rãi.
Lúc này, người y tá ấy đang đưa lưng về phía cô ta, bóng dáng vô cùng xa lạ: “Tôi đều quen thuộc từng người y tá ở đây! Cô không phải người nơi đây! Cô là ai?"
Hoàng Tuyết ngồi bệt dưới đất, bị nỗi sợ hãi vô biên vây quanh. Cô ấy chưa kịp nghe câu trả lời, thì bỗng thấy một cảnh tượng kinh dị. Bóng lưng của người y tá vẫn không nhúc nhích, nhưng cái đầu của nó xoay ngược ra sau một góc 180 độ. Không nhầm đâu, là chỉ duy nhất cái đầu của nó xoay ngược ra sau, đối diện với cô nàng!
Đó là một gương mặt trắng bệch đi kèm với nụ cười tàn khốc, cùng cái mồm đen ngòm đang ngoác rộng ra:
“Đúng vậy! Vốn dĩ tao không phải là con người!"
Cổ của người y tá duỗi dài ra, nhìn từ trên cao xuống. Gương mặt của nó tiến dần đến người Hoàng Tuyết.
Toàn thân cô ấy cứng đờ, lạnh lẽo, vì hoảng sợ nên ngồi yên dưới đất, không thể nhúc nhích nỗi. Đôi môi cô ấy run cầm cập, mày hoa ủ dột, ngay cả muốn thét to cầu cứu cũng không làm được.
“Ngũ phương Thần tướng, mượn dùng pháp uy, trấn áp vạn vật, cấp cấp như luật lệnh!!!"
Ngay thời khắc nguy hiểm, một lá bùa lóng lánh ánh vàng đột ngột bay ra từ tủ chứa quần áo sau lưng Hoàng Tuyết!
Tác giả :
Vũ Văn Trường Cung