Linh Vũ Cửu Thiên
Quyển 4 - Chương 87: Về đến nhà
Trời tối dần. Thành nhỏ ngày đông rất tĩnh mịch.
Mỗi năm khi thu qua đông tới là từ Tập Thủy thành, các dong binh và người mạo hiểm lũ lượt bỏ đi. Phần lớn bọn họ di chuyển đến các thành thị ấm áp phía nam tìm kiếm cơ hội mới hay sống hưởng thụ chờ hết mùa đông. Vào mùa đông, cây cỏ trong khu rừng Hô Khiếu tương đối thưa thớt, hầu hết linh thú đều chui vào động ngủ đông. Những linh thú còn ra ngoài kiếm ăn thường vô cùng hung dữ. Cho dù không có những thứ này thì cũng chẳng có một dong binh và mạo hiểm giả nào nguyện ý mạo hiểm đi vào rừng rậm trong thời tiết như vậy cả. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Không còn những người này, Tập Thủy thành hoàn toàn trở lại là một thành trấn nho nhỏ chốn biên thùy. Những ruộng vườn ngoài thành cũng đã thu hoạch xong. Sau một năm tất bật, mọi người cũng tạm dừng tay, quây quần quanh lò sưởi trong nhà để tránh mùa đông rét mướt.
Trên đường phố, tiếng vó ngựa vội vã đột nhiên vang lên phá tan sự tĩnh lặng. Một vài người đi đường hiếu kì nhìn gã võ sĩ trẻ tuổi ngồi trên lưng ngựa.
Sau khi vào thành, Hàn Phi vội vã giảm tốc độ của Phi Hỏa, nếu không sẽ kinh động đến đội tuần tra. Mặc dù như thế cũng chỉ một sau hắn đã nhìn thấy nhà mình.
Xa nhà nửa năm, Hàn phủ cũng có chút thay đổi. Cánh cửa chính và tường bao đã được phủ một lớp sơn mới làm rực rỡ hẳn lên. Ngay trước cửa có hai võ sĩ hộ vệ đứng hiên ngang.
Điều này khiến Hàn Phi cũng hơi cảm thấy có chút kinh ngạc. Mướn võ sĩ làm hộ vệ là việc chỉ có đám quý tộc hay thương nhân thừa tiền mới làm. Trước khi Hàn gia còn không có khả năng tự nuôi mình, chỉ có thể mời mỗi Carol mà thôi.
Giật cương một cái, Phi Hỏa hí dài một tiếng rồi dừng lại trước cửa nhà. Hắn vừa mới nhảy xuống ngựa, một gã võ sĩ hộ vệ đã bước đến lễ phép hỏi:
- Xin chào! Xin hỏi các hạ đến đây có chuyện gì không?
Hàn Phi mặc quần áo võ sĩ, cưỡi ngựa tốt thần tuấn như thế, tên nhất giai võ sĩ tuy rằng không nhận ra hắn nhưng cũng biết thân phận của hắn không bình thường, bởi vậy nói năng vô cùng lễ độ.
Hàn Phi cười nói:
- Các ngươi là người mới phải không? Ta là Hàn Phi, vừa mới từ Tắc Ân trở về!
- Thì ra là huân tước đại nhân đã trở về!
Hai mắt gã võ sĩ hộ vệ sáng lên, lập tức hành lễ nói:
- Hai tháng trước chúng tôi được thành chủ Egmont phái tới. Tôi là Irene, lúc trước là võ sĩ tuần tra trong thành vệ đội.
Hai tháng trước? Hẳn là chuyện sau khi hắn đoạt được tước vị huân tước của vương quốc và đất phong. Hàn Phi đã hiểu rõ, bèn gật đầu nói:
- Mọi người vất vả rồi! Mau giúp ta dẫn Phi Hỏa về chuồng ngựa đi. Ta phải đi gặp phụ thân.
- Vâng!
Irene cười rồi nhận lấy dây cương.
Khi đã thực sự về đến nhà, cho dù Hàn Phi có ý chí cứng cỏi cũng không khỏi có chút xúc động. Hắn một bước nhảy ba bậc, chỉ hai bước đã bước vào trong phủ.
Bây giờ đã là chập tối, cả nhà Hàn gia đang ở phòng ăn dùng cơm. Một thị nữ đứng hầu bên ngoài thấy Hàn Phi xông vào, khỏi khỏi kinh ngạc hô to:
- A! Đại thiếu gia đã trở về!
- Hàn Phi về rồi à?
Hàn Mộc Thiên đột nhiên đứng dậy, do dùng sức quá mạnh làm đổ cả chiếc ghế dựa đang ngồi.
- Phụ thân, dì cả, dì hai, biểu muội, Carol đạo sư, ta đã trở về!
Hàn Phi cười cười xuất hiện ở cửa phòng ăn.
Sự xuất hiện đột ngột của hắn làm mọi người vô cùng kinh ngạc. Ai cũng không ngò Hàn Phi đột nhiên về nhà ngay lúc này, vậy mà trước đó một chút tin tức cũng không có.
- Phi nhi!
- Ca ca!
- Hàn Phi!
Đủ loại xưng hô liên tục vang lên, một thân hình nhỏ nhắn đột nhiên vọt tới, chui thẳng vào lòng Hàn Phi:
- Hàn Phi ca ca!
Thân hình mềm mại thơm tho, chính là tiểu hồ nữ Vi nhi, còn hai chị em song sinh em họ của hắn Ti Nhã, Lệ Nhã thì vừa reo hò vừa tung tăng chạy tới, một trái một phải ôm lấy đùi Hàn Phi, không ngừng kêu to:
- Ca ca ca ca.
Sau màn chào hỏi đầy sung sướng, Hàn Mộc Thiên sai thị nữ dọn một chỗ ngồi cho Hàn Phi ngồi xuống, Carlene nói với giọng có vẻ oán giận:
- Đứa nhỏ này, đã là người mang thân phận huân tước, trở về cũng không sớm nói một tiếng để chúng ta có chuẩn bị tốt hơn.
Hàn Phi cười nói:
- Di nương, chúng ta là người một nhà. Bất kể ta có thân phận gì cũng vẫn là một thành viên của Hàn gia, cũng không cần chuẩn bị gì đâu!
Hàn Mộc Thiên sau khi kinh hỉ cũng có điểm nghi hoặc:
- Phi nhi, còn hơn một tháng nữa mới đến năm mới. Bên phía võ đường cho nghỉ sớm như vậy sao?
- Phụ thân, chuyện này để chút nữa hẵng nói. Đã lâu không ăn cơm nhà, mọi người cho con nhét đầy bụng rồi nói!
Hàn Phi cười nói.
Hàn Mộc Thiên đương nhiên sẽ không hỏi gì nữa. Niềm vui của việc con trai trở về đủ để đánnh bay tất cả nghi ngờ.
Sau khi cùng gia đình vui vẻ ăn một bữa cơm, Hàn Mộc Thiên, Carlene, Deniliya và Carol cùng đi tới thư phòng. Bọn họ hiển nhiên có rất nhiều vấn đề cần hỏi Hàn Phi.
Hàn Phi cũng không giấu diếm, không ngừng kể lại những trải nghiệm của mình ở Tắc Ân cũng như nguyên nhân của việc rời đi cho mọi người nghe. Đương nhiên là có vài chuyện bí ẩn bỏ qua không đề cập tới. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Trong đó tất nhiên không ít chuyện Mộc Thiên đã biết qua thư của Hàn Ti Kỳ, nhưng rất nhiều chuyện bây giờ mới biết. Khi hắn nghe được con trai mình vì muốn cưới Hàn Bích Tuyền, không chỉ cự tuyệt lời cầu thân của gia tộc nguyên lão Hàn Thiên Quân mà còn ngay lập tức rời khỏi Võ đường, nhất thời kinh ngạc đến nỗi trợn mắt há mồm.
Biểu tình những người khác cũng chẳng khá hơn chút nào. Chỉ có Carlene tức giận bất bình nói rằng:
- Ta thấy nguyên lão gia tộc thực sự là già quá hồ đồ rồi. Muốn cưới đạo sư mình thì đã sao? Với năng lực của con, chỉ cần thích thì sau này cưới bảy tám vợ cũng là bình thường!
- Rời khỏi võ đường cũng tốt! Đám người trực hệ bọn họ xưa nay vẫn kỳ thị những con cháu bàng chi chúng ta. Cho rằng đưa ra chút ơn huệ nhỏ là có thể khiến chúng ta cúi đầu. Phi nhi của chúng ta không cần chịu cái nhục này! Sự ra đi của Phi nhi, là tổn thất của bọn hắn!
Quý tộc có tước vị càng cao có thể cưới càng nhiều vợ. Hàn Phi ngày hôm nay bất quá chỉ mới mười sáu tuổi nhưng bản thân cũng đã có tước vị vương quốc huân tước, quả thực là tương lai không thể lường trước. Dù cho không dựa vào gia tộc cũng có thể thông qua việc phục vụ vương tộc mà kiếm được công huân. Mặc dù Carlene nói nghe có vẻ như do xúc động mà nói như vậy, nhưng cũng không phải là không có lý.
Nguyên nhân Carlene ủng hộ Hàn Phi không phải chỉ có vậy, còn có bởi vì Hàn Phi trước đây từng gửi thư thể hiện rằng muốn giao toàn bộ lãnh địa cho Hàn Mộc Thiên và Hàn Lập quản lý. Sau này nếu như Hàn Phi có thể leo lên tước vị càng cao, như vậy việc Hàn Lập là người trông coi lãnh địa thì xin một chức huân tước hẳn là cũng chẳng khó khăn gì.
Cho đến lúc này, Hàn gia đã thực sự trở thành một gia đình quyền thế một phương. Không có gia tộc ràng buộc nói không chừng còn có thể phát triển tốt hơn. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất mà Carlene vô cùng tức giận.
Carlene nói khiến Hàn Mộc Thiên không ngừng cười khổ. Trong số mọi người ở đây, hắn là người chịu ảnh hưởng của gia tộc sâu đậm nhất. Suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là làm sao để dẹp yên cơn phẫn nộ của nguyên lão để Hàn Phi có thể trở lại Võ đường.
Bất quá Hàn Mộc Thiên cũng không phải người ngu dốt, ngay lập tức đã nghĩ thông suốt rằng chuyện tới nước này rồi thì cũng chẳng còn đường nào khác để mà rút lui. Nếu như gia tộc nhất định muốn mượn cơ hội này làm khó dễ, thì cùng lắm là tự lập môn hộ. Chỉ cần Hàn Phi có thể không ngừng tiến bộ, ngày tháng huy hoàng của Hàn gia sẽ không chấm dứt.
Vô tình, Hàn Phi đã trở thành trụ cột quan trọng nhất của Hàn gia, chỉ là không ai nghĩ điều này có gì sai.
- Bích Tuyền tiểu thư nhất định là một vị tiểu thư vô cùng xinh đẹp nhỉ?
Deniliya vừa cười vừa nói:
- Vốn có ta còn tưởng lần này con trở về, trước hết sẽ nhanh chóng xử lý xong chuyện Hâm Nhi. Bây giờ xem ra phải đợi thêm một thời gian nữa rồi.
Carlene cười nói:
- Cũng không cần vội. Bây giờ hai người chúng ta cứ từ từ chờ Hàn Phi cưới chính thê rồi mới cưới cũng không muộn. Nói không chừng đến lúc đó phải cưới mấy người một lần ấy chứ, ha hha ha!
Hâm Nhi là con gái Hàn Hâm Hải, coi như là em gái họ xa của Hàn Phi. Năm đó âm mưu ám hại Hàn Phi của Hàn Lâm Hải bại lộ, hắn bị áp giả đến một trang viên của gia tộc ở ngoại ô Tắc Ân giam lỏng. Hàn Mộc Thiên không đành lòng để Hàn Hâm Nhi theo hắn chịu tội bởi vậy giữ lại.
Carlene và Deniliya vô cùng yêu thích Hàn Hâm Nhi mà họ đã chăm sóc từ nhỏ đến lớn, chuẩn bị để nàng làm vợ hoặc thiếp của Hàn Phi, sớm ngày giúp Hàn gia có người nối dõi tông đường.
Suy nghĩ của hai vị di nương, Hàn Phi đương nhiên hiểu rõ. Bất quá hắn chỉ xem Hàn Hâm Nhi là em gái giống như Hàn Vi Nhi. Chuyện này sau này phải nói cho rõ.
- Hàn Phi. Vậy sau này con có tính toán gì không?
Carol hỏi:
- Ngươi đã thăng cấp thành đại địa võ sĩ, nếu như muốn tiến thêm một bước, e rằng phải đến thánh đường võ sĩ học viện ở đế đô rồi!
- Đúng vậy đạo sư! Ta dự định sang năm tới trước hết đi khắp nơi du lịch một năm. Sau đó sẽ đến đế đô đi học!
Hàn Phi thản nhiên nói.
Carol gật đầu tán dương:
- Như vậy là hay nhất!
Mọi chuyện quan trọng đều đã nói xong, Carlene đứng dậy nói:
- Phi nhi, con vội vã trở về chắc là rất mệt mỏi, trước hết tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm một chút. Còn chuyện gì ngày mai nói tiếp!
Trở về nhà mình, trở về căn phòng ngủ không có gì thay đổi, Hàn Phi thả lỏng toàn thân. Trong phòng tắm, hơi nóng bốc lên mờ mịt từ một bể nước nóng nho nhỏ chẳng biết đã đầy nước từ khi nào. Hắn nhìn thấy cũng cảm giác người có chút ngứa ngáy.
Nhanh chóng trút bỏ quần áo đầy đát cát và bụi bặm, Hàn Phi nhảy xuống, cảm giác thoải mái khi ngâm mình trong nước nóng làm hắn không khỏi rên lên một tiếng.
Ngay khi đang nhắm mắt hưởng thụ, hắn đột nhiên nghe tiếng cửa phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.
Hàn Phi mở mắt ra nhìn, chỉ thấy một thiếu nữ thủ xinh đẹp đang cầm khăn tắm trong tay đi vào phòng tắm. Vừa thấy thân thể trần truồng của hắn ngâm trong nước, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng. Không ngờ chính là Hàn Hâm Nhi.
Nửa năm không gặp. Hàn Hâm Nhi đã trổ mã trỡ nên duyên dáng yêu kiều đẹp đến mê người, mặc dù sự trẻ con trên mặt vẫn chưa biến mất, nhưng càng làm tăng thêm chút vẻ đáng yêu.
- Hâm Nhi muội muội. Làm sao ngươi vào được đây?
Hàn Phi vô cùng xấu hổ, vội vã kéo khăn mặt che bộ phận quan trọng. Hắn còn tưởng rằng người tới là thị nữ!
- Dì cả nói, để ta tới giúp ngươi chà lưng.
Hàn Hâm Nhi cúi đầu, giọng nói so với muỗi còn nhỏ hơn.
Hàn Phi nhịn không được gãi gãi đầu:
- Việc này để thị nữ làm là được rồi. Ngươi để khăn tắm ở đây là được rồi!
Thật không ngờ Hàn Hâm Nhi không nói câu nào, lẳng lặng cúi đầu, thần tình lộ ra vài phần quật cường, dùng trầm mặc biểu thị sự cự tuyệt của mình.
Hàn Phi nhịn không được thầm thở dài, di cả của hắn thật là khéo an bày
Mỗi năm khi thu qua đông tới là từ Tập Thủy thành, các dong binh và người mạo hiểm lũ lượt bỏ đi. Phần lớn bọn họ di chuyển đến các thành thị ấm áp phía nam tìm kiếm cơ hội mới hay sống hưởng thụ chờ hết mùa đông. Vào mùa đông, cây cỏ trong khu rừng Hô Khiếu tương đối thưa thớt, hầu hết linh thú đều chui vào động ngủ đông. Những linh thú còn ra ngoài kiếm ăn thường vô cùng hung dữ. Cho dù không có những thứ này thì cũng chẳng có một dong binh và mạo hiểm giả nào nguyện ý mạo hiểm đi vào rừng rậm trong thời tiết như vậy cả. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Không còn những người này, Tập Thủy thành hoàn toàn trở lại là một thành trấn nho nhỏ chốn biên thùy. Những ruộng vườn ngoài thành cũng đã thu hoạch xong. Sau một năm tất bật, mọi người cũng tạm dừng tay, quây quần quanh lò sưởi trong nhà để tránh mùa đông rét mướt.
Trên đường phố, tiếng vó ngựa vội vã đột nhiên vang lên phá tan sự tĩnh lặng. Một vài người đi đường hiếu kì nhìn gã võ sĩ trẻ tuổi ngồi trên lưng ngựa.
Sau khi vào thành, Hàn Phi vội vã giảm tốc độ của Phi Hỏa, nếu không sẽ kinh động đến đội tuần tra. Mặc dù như thế cũng chỉ một sau hắn đã nhìn thấy nhà mình.
Xa nhà nửa năm, Hàn phủ cũng có chút thay đổi. Cánh cửa chính và tường bao đã được phủ một lớp sơn mới làm rực rỡ hẳn lên. Ngay trước cửa có hai võ sĩ hộ vệ đứng hiên ngang.
Điều này khiến Hàn Phi cũng hơi cảm thấy có chút kinh ngạc. Mướn võ sĩ làm hộ vệ là việc chỉ có đám quý tộc hay thương nhân thừa tiền mới làm. Trước khi Hàn gia còn không có khả năng tự nuôi mình, chỉ có thể mời mỗi Carol mà thôi.
Giật cương một cái, Phi Hỏa hí dài một tiếng rồi dừng lại trước cửa nhà. Hắn vừa mới nhảy xuống ngựa, một gã võ sĩ hộ vệ đã bước đến lễ phép hỏi:
- Xin chào! Xin hỏi các hạ đến đây có chuyện gì không?
Hàn Phi mặc quần áo võ sĩ, cưỡi ngựa tốt thần tuấn như thế, tên nhất giai võ sĩ tuy rằng không nhận ra hắn nhưng cũng biết thân phận của hắn không bình thường, bởi vậy nói năng vô cùng lễ độ.
Hàn Phi cười nói:
- Các ngươi là người mới phải không? Ta là Hàn Phi, vừa mới từ Tắc Ân trở về!
- Thì ra là huân tước đại nhân đã trở về!
Hai mắt gã võ sĩ hộ vệ sáng lên, lập tức hành lễ nói:
- Hai tháng trước chúng tôi được thành chủ Egmont phái tới. Tôi là Irene, lúc trước là võ sĩ tuần tra trong thành vệ đội.
Hai tháng trước? Hẳn là chuyện sau khi hắn đoạt được tước vị huân tước của vương quốc và đất phong. Hàn Phi đã hiểu rõ, bèn gật đầu nói:
- Mọi người vất vả rồi! Mau giúp ta dẫn Phi Hỏa về chuồng ngựa đi. Ta phải đi gặp phụ thân.
- Vâng!
Irene cười rồi nhận lấy dây cương.
Khi đã thực sự về đến nhà, cho dù Hàn Phi có ý chí cứng cỏi cũng không khỏi có chút xúc động. Hắn một bước nhảy ba bậc, chỉ hai bước đã bước vào trong phủ.
Bây giờ đã là chập tối, cả nhà Hàn gia đang ở phòng ăn dùng cơm. Một thị nữ đứng hầu bên ngoài thấy Hàn Phi xông vào, khỏi khỏi kinh ngạc hô to:
- A! Đại thiếu gia đã trở về!
- Hàn Phi về rồi à?
Hàn Mộc Thiên đột nhiên đứng dậy, do dùng sức quá mạnh làm đổ cả chiếc ghế dựa đang ngồi.
- Phụ thân, dì cả, dì hai, biểu muội, Carol đạo sư, ta đã trở về!
Hàn Phi cười cười xuất hiện ở cửa phòng ăn.
Sự xuất hiện đột ngột của hắn làm mọi người vô cùng kinh ngạc. Ai cũng không ngò Hàn Phi đột nhiên về nhà ngay lúc này, vậy mà trước đó một chút tin tức cũng không có.
- Phi nhi!
- Ca ca!
- Hàn Phi!
Đủ loại xưng hô liên tục vang lên, một thân hình nhỏ nhắn đột nhiên vọt tới, chui thẳng vào lòng Hàn Phi:
- Hàn Phi ca ca!
Thân hình mềm mại thơm tho, chính là tiểu hồ nữ Vi nhi, còn hai chị em song sinh em họ của hắn Ti Nhã, Lệ Nhã thì vừa reo hò vừa tung tăng chạy tới, một trái một phải ôm lấy đùi Hàn Phi, không ngừng kêu to:
- Ca ca ca ca.
Sau màn chào hỏi đầy sung sướng, Hàn Mộc Thiên sai thị nữ dọn một chỗ ngồi cho Hàn Phi ngồi xuống, Carlene nói với giọng có vẻ oán giận:
- Đứa nhỏ này, đã là người mang thân phận huân tước, trở về cũng không sớm nói một tiếng để chúng ta có chuẩn bị tốt hơn.
Hàn Phi cười nói:
- Di nương, chúng ta là người một nhà. Bất kể ta có thân phận gì cũng vẫn là một thành viên của Hàn gia, cũng không cần chuẩn bị gì đâu!
Hàn Mộc Thiên sau khi kinh hỉ cũng có điểm nghi hoặc:
- Phi nhi, còn hơn một tháng nữa mới đến năm mới. Bên phía võ đường cho nghỉ sớm như vậy sao?
- Phụ thân, chuyện này để chút nữa hẵng nói. Đã lâu không ăn cơm nhà, mọi người cho con nhét đầy bụng rồi nói!
Hàn Phi cười nói.
Hàn Mộc Thiên đương nhiên sẽ không hỏi gì nữa. Niềm vui của việc con trai trở về đủ để đánnh bay tất cả nghi ngờ.
Sau khi cùng gia đình vui vẻ ăn một bữa cơm, Hàn Mộc Thiên, Carlene, Deniliya và Carol cùng đi tới thư phòng. Bọn họ hiển nhiên có rất nhiều vấn đề cần hỏi Hàn Phi.
Hàn Phi cũng không giấu diếm, không ngừng kể lại những trải nghiệm của mình ở Tắc Ân cũng như nguyên nhân của việc rời đi cho mọi người nghe. Đương nhiên là có vài chuyện bí ẩn bỏ qua không đề cập tới. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Trong đó tất nhiên không ít chuyện Mộc Thiên đã biết qua thư của Hàn Ti Kỳ, nhưng rất nhiều chuyện bây giờ mới biết. Khi hắn nghe được con trai mình vì muốn cưới Hàn Bích Tuyền, không chỉ cự tuyệt lời cầu thân của gia tộc nguyên lão Hàn Thiên Quân mà còn ngay lập tức rời khỏi Võ đường, nhất thời kinh ngạc đến nỗi trợn mắt há mồm.
Biểu tình những người khác cũng chẳng khá hơn chút nào. Chỉ có Carlene tức giận bất bình nói rằng:
- Ta thấy nguyên lão gia tộc thực sự là già quá hồ đồ rồi. Muốn cưới đạo sư mình thì đã sao? Với năng lực của con, chỉ cần thích thì sau này cưới bảy tám vợ cũng là bình thường!
- Rời khỏi võ đường cũng tốt! Đám người trực hệ bọn họ xưa nay vẫn kỳ thị những con cháu bàng chi chúng ta. Cho rằng đưa ra chút ơn huệ nhỏ là có thể khiến chúng ta cúi đầu. Phi nhi của chúng ta không cần chịu cái nhục này! Sự ra đi của Phi nhi, là tổn thất của bọn hắn!
Quý tộc có tước vị càng cao có thể cưới càng nhiều vợ. Hàn Phi ngày hôm nay bất quá chỉ mới mười sáu tuổi nhưng bản thân cũng đã có tước vị vương quốc huân tước, quả thực là tương lai không thể lường trước. Dù cho không dựa vào gia tộc cũng có thể thông qua việc phục vụ vương tộc mà kiếm được công huân. Mặc dù Carlene nói nghe có vẻ như do xúc động mà nói như vậy, nhưng cũng không phải là không có lý.
Nguyên nhân Carlene ủng hộ Hàn Phi không phải chỉ có vậy, còn có bởi vì Hàn Phi trước đây từng gửi thư thể hiện rằng muốn giao toàn bộ lãnh địa cho Hàn Mộc Thiên và Hàn Lập quản lý. Sau này nếu như Hàn Phi có thể leo lên tước vị càng cao, như vậy việc Hàn Lập là người trông coi lãnh địa thì xin một chức huân tước hẳn là cũng chẳng khó khăn gì.
Cho đến lúc này, Hàn gia đã thực sự trở thành một gia đình quyền thế một phương. Không có gia tộc ràng buộc nói không chừng còn có thể phát triển tốt hơn. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất mà Carlene vô cùng tức giận.
Carlene nói khiến Hàn Mộc Thiên không ngừng cười khổ. Trong số mọi người ở đây, hắn là người chịu ảnh hưởng của gia tộc sâu đậm nhất. Suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là làm sao để dẹp yên cơn phẫn nộ của nguyên lão để Hàn Phi có thể trở lại Võ đường.
Bất quá Hàn Mộc Thiên cũng không phải người ngu dốt, ngay lập tức đã nghĩ thông suốt rằng chuyện tới nước này rồi thì cũng chẳng còn đường nào khác để mà rút lui. Nếu như gia tộc nhất định muốn mượn cơ hội này làm khó dễ, thì cùng lắm là tự lập môn hộ. Chỉ cần Hàn Phi có thể không ngừng tiến bộ, ngày tháng huy hoàng của Hàn gia sẽ không chấm dứt.
Vô tình, Hàn Phi đã trở thành trụ cột quan trọng nhất của Hàn gia, chỉ là không ai nghĩ điều này có gì sai.
- Bích Tuyền tiểu thư nhất định là một vị tiểu thư vô cùng xinh đẹp nhỉ?
Deniliya vừa cười vừa nói:
- Vốn có ta còn tưởng lần này con trở về, trước hết sẽ nhanh chóng xử lý xong chuyện Hâm Nhi. Bây giờ xem ra phải đợi thêm một thời gian nữa rồi.
Carlene cười nói:
- Cũng không cần vội. Bây giờ hai người chúng ta cứ từ từ chờ Hàn Phi cưới chính thê rồi mới cưới cũng không muộn. Nói không chừng đến lúc đó phải cưới mấy người một lần ấy chứ, ha hha ha!
Hâm Nhi là con gái Hàn Hâm Hải, coi như là em gái họ xa của Hàn Phi. Năm đó âm mưu ám hại Hàn Phi của Hàn Lâm Hải bại lộ, hắn bị áp giả đến một trang viên của gia tộc ở ngoại ô Tắc Ân giam lỏng. Hàn Mộc Thiên không đành lòng để Hàn Hâm Nhi theo hắn chịu tội bởi vậy giữ lại.
Carlene và Deniliya vô cùng yêu thích Hàn Hâm Nhi mà họ đã chăm sóc từ nhỏ đến lớn, chuẩn bị để nàng làm vợ hoặc thiếp của Hàn Phi, sớm ngày giúp Hàn gia có người nối dõi tông đường.
Suy nghĩ của hai vị di nương, Hàn Phi đương nhiên hiểu rõ. Bất quá hắn chỉ xem Hàn Hâm Nhi là em gái giống như Hàn Vi Nhi. Chuyện này sau này phải nói cho rõ.
- Hàn Phi. Vậy sau này con có tính toán gì không?
Carol hỏi:
- Ngươi đã thăng cấp thành đại địa võ sĩ, nếu như muốn tiến thêm một bước, e rằng phải đến thánh đường võ sĩ học viện ở đế đô rồi!
- Đúng vậy đạo sư! Ta dự định sang năm tới trước hết đi khắp nơi du lịch một năm. Sau đó sẽ đến đế đô đi học!
Hàn Phi thản nhiên nói.
Carol gật đầu tán dương:
- Như vậy là hay nhất!
Mọi chuyện quan trọng đều đã nói xong, Carlene đứng dậy nói:
- Phi nhi, con vội vã trở về chắc là rất mệt mỏi, trước hết tắm rửa rồi nghỉ ngơi sớm một chút. Còn chuyện gì ngày mai nói tiếp!
Trở về nhà mình, trở về căn phòng ngủ không có gì thay đổi, Hàn Phi thả lỏng toàn thân. Trong phòng tắm, hơi nóng bốc lên mờ mịt từ một bể nước nóng nho nhỏ chẳng biết đã đầy nước từ khi nào. Hắn nhìn thấy cũng cảm giác người có chút ngứa ngáy.
Nhanh chóng trút bỏ quần áo đầy đát cát và bụi bặm, Hàn Phi nhảy xuống, cảm giác thoải mái khi ngâm mình trong nước nóng làm hắn không khỏi rên lên một tiếng.
Ngay khi đang nhắm mắt hưởng thụ, hắn đột nhiên nghe tiếng cửa phòng bị người nhẹ nhàng đẩy ra, tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.
Hàn Phi mở mắt ra nhìn, chỉ thấy một thiếu nữ thủ xinh đẹp đang cầm khăn tắm trong tay đi vào phòng tắm. Vừa thấy thân thể trần truồng của hắn ngâm trong nước, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng. Không ngờ chính là Hàn Hâm Nhi.
Nửa năm không gặp. Hàn Hâm Nhi đã trổ mã trỡ nên duyên dáng yêu kiều đẹp đến mê người, mặc dù sự trẻ con trên mặt vẫn chưa biến mất, nhưng càng làm tăng thêm chút vẻ đáng yêu.
- Hâm Nhi muội muội. Làm sao ngươi vào được đây?
Hàn Phi vô cùng xấu hổ, vội vã kéo khăn mặt che bộ phận quan trọng. Hắn còn tưởng rằng người tới là thị nữ!
- Dì cả nói, để ta tới giúp ngươi chà lưng.
Hàn Hâm Nhi cúi đầu, giọng nói so với muỗi còn nhỏ hơn.
Hàn Phi nhịn không được gãi gãi đầu:
- Việc này để thị nữ làm là được rồi. Ngươi để khăn tắm ở đây là được rồi!
Thật không ngờ Hàn Hâm Nhi không nói câu nào, lẳng lặng cúi đầu, thần tình lộ ra vài phần quật cường, dùng trầm mặc biểu thị sự cự tuyệt của mình.
Hàn Phi nhịn không được thầm thở dài, di cả của hắn thật là khéo an bày
Tác giả :
Dạ Sắc Phóng Giả