Linh Vũ Cửu Thiên
Quyển 4 - Chương 84: Chết cũng không cúi đầu
Toàn bộ phòng nghị sự bầu không khí chợt trở nên cực kỳ ngưng trọng!
-Ngươi thực sự rõ mình đang nói cái gì sao?
Hàn Thiên Quân ánh mắt ngưng trọng nhìn vào Hàn Phi, lạnh lẽo vô cùng:
-Nếu như ta đoán không sai, theo như lời người ta nói ngươi thích Hàn Bích Tuyền sao?
Hắn chấp chưởng võ đường gia tộc hơn mười năm, còn chưa có một đệ tử nào dám can đảm chống cự hắn!
-Đúng vậy!~ Hàn Phi không ngờ Hàn Thiên Quân cũng biết chuyện này, hắn ưỡn ngực nhìn thẳng vào đối phương. Trong mắt không có kính nể không có sợ hãi chỉ có kiên định không gì sánh nổi.
Thân là nam nhi, tự nhiên có việc không thể làm được! Hắn đã ước hẹn với Hàn Bích Tuyền, làm sao có thể kết hôn với người khác được, nó chẳng khác gì vụng trộm đằng sau lưng Hàn Bích Tuyền.
Tuy rằng huân tước quý tộc có thể lấy ba thê tử, thị thiếp không nói, thế nhưng thê tử cũng có phân ra là chính, bình. Chính thê chỉ có một vị, cho dù là quốc vương cũng không có ngoại lệ.
Với thân phận của Hàn Tâm Giao tuyệt đối không có khả năng làm bình thê của Hàn Phi. Mà chính thế của Hàn Phi chỉ có thể là một mình Hàn Bích Tuyền mà thôi. Hàn Thiên Quân đưa ra mệnh lệnh này chẳng khác gì bức hắn tới chân tường rồi.
-Làm càn! Ngươi có biết nàng là đạo sư của ngươi hay không?
Hàn Thiên Quân vỗ một cái thật mạnh lên trên án kỷ, cái án kỷ do đàn mộc cùng kim loại tỉ mỉ chế thành nhất thời biến thành bột phấn, vô thanh vô tức bay xuống mặt đất. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Một cỗ uy áp mạnh mẽ không gì sánh được bỗng nhiên xuất hiện trong phòng nghị sự. Hàn Phi hứng chịu tất cả cảm giác như ngực mình bị một cái chùy thật lớn hung hăng đập mạnh vào. Hắn không tự chủ được mà lùi về phía sau mấy bước, trong ngực khó chịu như muốn thổ huyết ra vậy!
Thình thịch! Thình thịch!
Phía sau hắn, trên bước tường, hai ngọn đèn linh tinh treo trên tường đồng thời bị nghiền nát, bột pha lê bay ra tứ tán.
Cường giả giận dữ, long trời nở đất! Đây là uy thế của Thiên Không võ sĩ. Dưới cơn thịnh nộ của Hàn Thiên Quân, phóng ra lực lượng vô cùng cường đại. Nếu đổi lại thành võ sĩ phổ thông sợ rằng trực tiếp ngã lăn xuống đất mà thương nặng rồi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Dưới áp lực trầm trọng không gì sánh được, huyền môn chân khí trong đan điền Hàn Phi vận chuyển điên cuồng lên. Tiên thiên chân khí tinh thuần hồn hậu cuồn cuộn dũng mãnh tiến vào bên trong Tinh Khí Hải, làm cho kinh mạch bành trướng lên như sắp muốn vỡ tới nơi!
Hắn chỉ lùi lại một chút rồi ổn định lại thân hình, long uy vô thanh vô tức tiến vào trong cơ thể, mới có thể khó khăn lắm chặn lại được uy áp của Hàn Thiên Quân.
-Nguyên lão đại nhân, ta không biết trong tộc có quy định không có phép đệ tử võ đường thích đạo sư, mời ngài chỉ giáo cho!
Hàn Phi ngẩng đầu hỏi một câu.
Bởi vì toàn lực vận dụng Long Linh tâm pháp chống lại cho nên cơ trên mặt hắn có hơi vặn vẹo, không ngờ lộ ra vài phần dữ tợn.
Hàn Thiên Quân nhất thời nghẹn lời, một trưởng lão bên cạnh đứng ra chỉ tay quát với Hàn Phi rằng:
-Lớn mật! Hàn Phi, ngươi dám phạm thượng!
-Mọi sự không rời khỏi một chữ LÝ!
Hàn Phi khinh miệt nhìn tên trưởng lão cáo mượn oai hùm kia, cười lạnh nói:
-Hàn thị ta truyền thừa ngàn năm, gia có gia quy, nếu như ta thực sự phạm thượng, ngươi có thể đề lên giới luật đường làm trọng tài!
-Ngươi….!
Trưởng lão kia giận tím mặt.
Hàn Thiên Lệ ở bên cạnh thấy mọi chuyện không ổn, ho khan một tiếng nói rằng:
-Thiên Quân đại nhân!
Mọi người ở đây, ngoại trừ Hàn Kỳ Ti ở ngoài thì cũng chỉ có hắn hướng về phía Hàn Phi mà thôi. Tuy rằng nói ở võ đường Hàn Thiên Quân có thể một tay che trời. Nhưng cũng không vì vậy mà ảnh hưởng tới kiến giải chủ trương của riêng hắn, càng không muốn thấy Hàn Phi bị thiệt thòi nhiều.
-Được rồi!
Hàn Thiên Quân chợt quát ra một tiếng nói, ai cũng có thể nhìn ra được vị nguyên lão tay nắm quyền to này đã cực kỳ phẫn nộ.
Trong tiếng quát, áp lực mà Hàn Phi phải đối mặt chợt tăng cường. Kình khí hắn phóng ra ngoài hoàn toàn bị đè ép trở về, cả người không khỏi run lên nhè nhẹ, cốt cách toàn thân phát ra những tiếng kêu rất nhỏ.
Trong giờ khắc này, Hàn Phi cảm giác hầu như cả người mình bị ép tới phát nổ rồi. Chỉ có thể lui về rồi ngã xuống khuất phục mới có thể thoát được áp bách này thôi.
Thà rằng chết cũng không chịu khuất phục! Dù cho phải bạo thể mà chết tại chỗ cũng không khuất phục đối phương. Áp lực vô biên lập tức khơi dậy chiến ý mãnh liệt trong lòng Hàn Phi. Kiệt ngạo cùng hung lệ trong máu của hắn đã giúp hơn có thể ngẩng cao đầu mà chống đỡ như cũ!
Tuyệt không cúi đầu!
Trong lòng rít gào rống giận như long ngâm, máu tươi dường như muốn đổ ra. Long Linh tâm pháp được thôi phát tới cực hạn. Những khối cơ trên cơ thể Hàn Phi nổi ra một phần lân giáp cự thú, những lỗ chân lông còn chảy ra một chút máu.
Rầm!
Hàn Phi đột nhiên cảm giác trong thân thể mình phảng phất như có một cái gì đó chợt nổ lớn vậy. Ngũ hành đấu khí cuồn cuộn tuôn ra ngoài cơ thể, áp lực phía bên ngoài lập tức chợt biến mất, kình khí ngoại phóng ra ngoài sản sinh ra long uy trong nháy mắt được mở rộng hơn, vững vàng ngăn chặn khí thế áp bách của Hàn Thiên Quân!
Sau một giây đồng hồ, kinh mạch của hắn giống như chìm đắm trong nước nóng thoải mái phi thường vậy. Những bộ vị bị hao tổn trước kia nhanh chóng được khỏi hẳn.
Đột phá! Hàn Phi phát hiện ra mình đã đột phá bình cảnh của Long Linh tâm pháp cấp cao, một lần thành công nhảy vọt lên cảnh giới mới. Kinh mạch của Hàn Phi không chỉ được cường hóa mạnh hơn lên, mà còn có năng lực tự bình phục vết thương rất mạnh!
Trong lúc đó, Hàn Thiên Quân làm sao không thể cảm giác được. Tuy rằng không biết những biến cố phát sinh trên người Hàn Phi. Thế nhưng lực chống đỗ ngoan cường của Hàn Phi cũng làm cho hắn hơi chút động dung.
-Xin ngài hạ thủ lưu tình, Hàn Phi chỉ là một hài tử.
Hàn Kỳ Ti chợt nói rằng.
Chuyện phát triển tới lúc này, Hàn Phi quật cường kiên trì làm cho nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nàng không ngờ tình cảm Hàn Phi dành cho Hàn Bích Tuyền lại sâu như vậy, vì Hàn Bích Tuyền mà không tiếc cãi lại lời mời chào của Hàn Thiên Quân. Cho dù không có tầng quan hệ trước đó thì nàng cũng quyết tâm bảo vệ Hàn Phi.
Nhìn như cầu tình, nhưng lời này của nàng cũng là nhắc nhở Hàn Thiên Quân không nên quên thân phận của mình. Hàn Phi chỉ là hậu bối trong hậu bối, áp chế người này không phải là chuyện một nguyên lão nên làm.
Hàn Thiên Quân sắc mặt hơi cứng lại, biến ảo vài lần, rốt cuộc cũng thu hồi lại uy áp.
Vài trên trưởng lão gia tộc hai mặt nhìn nhau, cũng không biết nói gì bây giờ cho tốt. Trong phòng nghị sự nhất thời lâm vào tình trạng trầm mặc xấu hổ.
Một tia hối hận mọc lên trong lòng Hàn Thiên Quân, điều này làm cho tâm tình của hắn càng không tốt.
Trong Hàn thị này, Hàn Thiên Quân là một trong những nguyên lão tán thành việc cải thiện quan hệ trước đây với Vân Thị. Vân Ngạo Thiên một người thừa kế dòng chính của Vân thị nhất tâm cầu lấy Hàn Bích Tuyền hắn cũng kiệt lực thúc đẩy. Nếu như tương lại Hàn Bích Tuyền có thể làm chủ mẫu Vân Thị, như vậy hai nhà hợp tác với nhau càng tốt hơn.
Nhưng là không ngờ Hàn Bích Tuyền tình nguyện đi Võ Hồn tháp cũng không muốn gả cho Vân Ngạo Thiên. Trải qua một phen điều tra, hắn mới phát hiện được Hàn Bích Tuyền với Hàn Phi có mối quan hệ không rõ ràng.
Hàn Phi nguyên cũng là một đệ tử mà Hàn Thiên Quân coi trọng, trải qua một phen suy tư đắn đo hắn quyết định dùng một phương pháp nhất cử lưỡng tiện giải quyết vấn đề này. Bởi vậy mới gọi Hàn Kỳ Ti, Hàn Thiên Lệ cùng một vài trưởng lão trong tộc tới đồng thời làm chứng.
Trong mắt hắn, gả chắt gái của mình cho Hàn Phi chính là phúc vận cực lớn của Hàn Phi rồi, tuyệt sẽ không có chuyện phản đối. Mà chỉ cần Hàn Phi đáp ứng lấy Hàn Tâm Giao làm thê tử, như vậy hắn mới có thể thông qua Hàn Kỳ Ti thuyết phục Hàn Bích Tuyền đã hết hy vọng mà gả cho Vân Ngạo Thiên.
Mọi việc bày ra quá phô trương, cũng không có ý tức lấy thế áp người. Nhưng là Hàn Thiên Quân trăm triệu lần không ngờ được một đệ tử chi thức như Hàn Phi lại có thể kiệt ngạo tới như vậy. Hàn Phi không chỉ kiên quyết cự tuyệt yêu cầu của hắn, hơn nữa dưới uy áp của hắn càng thà chết không chịu khom lưng, làm cho hắn đã đâm lao phải theo lao. Đây đúng thật là chân đạp vào đá tảng rồi.
Hàn Thiên Quân cũng không biết, Hàn Phi không phải là một đệ tử Hàn thị chân chính, linh hồn của hắn cũng không thuộc về thế giới này. Đối với gia tộc mà nói, trình độ kính nể gia tộc của hắn không thể đánh đồng với những đệ tử khác được.
Trước mặt nhiều trưởng lão như vậy, uy nghiêm của nguyên lão là không thể xâm phạm. Hàn Thiên Quân nhắm mắt bỗng mở ra, trong đôi mắt lóng lánh hàn quang:
-Hàn Phi, ta có thể không trách tội ngươi mạo phạm, thế nhưng.
-Ta sẽ tự mình rời khỏi võ đường.
Hàn Phi trầm giọng cắt đứt lời hắn nói.
Tuy rằng ngắt lời Hàn Thiên Quân sẽ làm cho hắn càng thêm căm tức, thế nhưng tới bây giờ, Hàn Phi làm sao có thể cho đối phương tùy tiện gắn tội danh lên đầu mình được. Chuyện này lại rất có thể sẽ liên quan tới Hàn Bích Tuyền.
Trước mặt nhiều người như vậy hắn trực tiếp chống đối Hàn Thiên Quân, ở lại võ đường đã là chuyện không thể có khả năng rồi. Lấy thân phận của Hàn Thiên Quân sẽ không cho phép bất kỳ một đệ tử nào mạo phạm tới tôn nghiêm của hắn ở lại được. Cho nên để cho Hàn Thiên Quân trực tiếp đuổi đi, không bằng Hàn Phi tự mình bình thản ly khai còn hơn.
Rời khỏi võ đường cũng không phải tận thế. Lấy thực lực của hắn ở bất kỳ nơi nào cũng có thể luyện tập vũ kỹ. hắn cũng không cần cầu gia tộc cái gì, Hàn thị võ đường chỉ là một cái cầu, muốn học tập tài nghệ cao thâm hơn còn phải tới Thánh Đường Quang Huy đế đô, đơn giản là tiền nhiều hay ít mà thôi.
Hàn Thiên Quân nuốt một ngụm tức giận xuống dưới, lạnh lùng nói rằng:
-Chính ngươi hiểu rõ là tốt nhất!
Để vãn hồi lại tôn nghiêm cùng quyền uy, Hàn Phi cho dù thiên phú có tốt hơn nữa cũng không thể lưu lại. Nếu đi nói không chừng còn có thể cải biến được tâm ý của Hàn Bích Tuyền, cho nên chuyện Hàn Phi vô lễ vừa rồi hắn cũng không tính toán nữa.
Thấy chuyện đã định, Hàn Kỳ Ti buồn bã thở dài, Hàn Thiên Lệ bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng cực kỳ tiếc hận.
Mà Hàn Phi đã hoàn toàn khôi phục lại bình tĩnh, hắn đi tới trước mặt Hàn Kỳ Ti cùng Hàn Thiên Lệ cung kính thi lễ mấy cái. Người sau đối với hắn chỉ bảo tương đối nhiều, người trước thì càng không phải nói rồi.
-Lúc rời khỏi võ đường ngươi phải cẩn thận, không nên xung động như vậy. Quay về nhìn phụ thân ngươi đi, thay ta chào hỏi hắn vài câu!
Hàn Kỳ Ti vành mắt hồng hồng nói rằng.
Hàn Phi gật đầu, thi lễ thêm cái nữa rồi ngang nhiên xoay người rời khỏi phòng nghị sự.
Lúc đi tới cửa, đột nhiên hắn quay đầu lại nói rằng:
-Cô cô, mời người chuyển cáo cho Bích Tuyền, sau ba năm ta sẽ quay về lấy nàng!
Lúc nói xong, hắn cũng không quay đầu mà rời đi, chỉ nghe thấy tiếng rít gào phẫn nộ của Hàn Thiên Quân ở phía sau vọng tới:
-Đừng có mà nằm mơ! Chỉ cần có ta ở đây, ngươi đừng mơ tưởng bước vào võ đường một bước!
Toàn bộ phòng ốc đều bị tiếng quát phẫn nộ của Hàn Thiên Quân làm cho lạnh run, Hàn Phi không khỏi xiết chặt nắm tay.
Lão già khốn khiếp, chúng ta chờ xem
-Ngươi thực sự rõ mình đang nói cái gì sao?
Hàn Thiên Quân ánh mắt ngưng trọng nhìn vào Hàn Phi, lạnh lẽo vô cùng:
-Nếu như ta đoán không sai, theo như lời người ta nói ngươi thích Hàn Bích Tuyền sao?
Hắn chấp chưởng võ đường gia tộc hơn mười năm, còn chưa có một đệ tử nào dám can đảm chống cự hắn!
-Đúng vậy!~ Hàn Phi không ngờ Hàn Thiên Quân cũng biết chuyện này, hắn ưỡn ngực nhìn thẳng vào đối phương. Trong mắt không có kính nể không có sợ hãi chỉ có kiên định không gì sánh nổi.
Thân là nam nhi, tự nhiên có việc không thể làm được! Hắn đã ước hẹn với Hàn Bích Tuyền, làm sao có thể kết hôn với người khác được, nó chẳng khác gì vụng trộm đằng sau lưng Hàn Bích Tuyền.
Tuy rằng huân tước quý tộc có thể lấy ba thê tử, thị thiếp không nói, thế nhưng thê tử cũng có phân ra là chính, bình. Chính thê chỉ có một vị, cho dù là quốc vương cũng không có ngoại lệ.
Với thân phận của Hàn Tâm Giao tuyệt đối không có khả năng làm bình thê của Hàn Phi. Mà chính thế của Hàn Phi chỉ có thể là một mình Hàn Bích Tuyền mà thôi. Hàn Thiên Quân đưa ra mệnh lệnh này chẳng khác gì bức hắn tới chân tường rồi.
-Làm càn! Ngươi có biết nàng là đạo sư của ngươi hay không?
Hàn Thiên Quân vỗ một cái thật mạnh lên trên án kỷ, cái án kỷ do đàn mộc cùng kim loại tỉ mỉ chế thành nhất thời biến thành bột phấn, vô thanh vô tức bay xuống mặt đất. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Một cỗ uy áp mạnh mẽ không gì sánh được bỗng nhiên xuất hiện trong phòng nghị sự. Hàn Phi hứng chịu tất cả cảm giác như ngực mình bị một cái chùy thật lớn hung hăng đập mạnh vào. Hắn không tự chủ được mà lùi về phía sau mấy bước, trong ngực khó chịu như muốn thổ huyết ra vậy!
Thình thịch! Thình thịch!
Phía sau hắn, trên bước tường, hai ngọn đèn linh tinh treo trên tường đồng thời bị nghiền nát, bột pha lê bay ra tứ tán.
Cường giả giận dữ, long trời nở đất! Đây là uy thế của Thiên Không võ sĩ. Dưới cơn thịnh nộ của Hàn Thiên Quân, phóng ra lực lượng vô cùng cường đại. Nếu đổi lại thành võ sĩ phổ thông sợ rằng trực tiếp ngã lăn xuống đất mà thương nặng rồi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Dưới áp lực trầm trọng không gì sánh được, huyền môn chân khí trong đan điền Hàn Phi vận chuyển điên cuồng lên. Tiên thiên chân khí tinh thuần hồn hậu cuồn cuộn dũng mãnh tiến vào bên trong Tinh Khí Hải, làm cho kinh mạch bành trướng lên như sắp muốn vỡ tới nơi!
Hắn chỉ lùi lại một chút rồi ổn định lại thân hình, long uy vô thanh vô tức tiến vào trong cơ thể, mới có thể khó khăn lắm chặn lại được uy áp của Hàn Thiên Quân.
-Nguyên lão đại nhân, ta không biết trong tộc có quy định không có phép đệ tử võ đường thích đạo sư, mời ngài chỉ giáo cho!
Hàn Phi ngẩng đầu hỏi một câu.
Bởi vì toàn lực vận dụng Long Linh tâm pháp chống lại cho nên cơ trên mặt hắn có hơi vặn vẹo, không ngờ lộ ra vài phần dữ tợn.
Hàn Thiên Quân nhất thời nghẹn lời, một trưởng lão bên cạnh đứng ra chỉ tay quát với Hàn Phi rằng:
-Lớn mật! Hàn Phi, ngươi dám phạm thượng!
-Mọi sự không rời khỏi một chữ LÝ!
Hàn Phi khinh miệt nhìn tên trưởng lão cáo mượn oai hùm kia, cười lạnh nói:
-Hàn thị ta truyền thừa ngàn năm, gia có gia quy, nếu như ta thực sự phạm thượng, ngươi có thể đề lên giới luật đường làm trọng tài!
-Ngươi….!
Trưởng lão kia giận tím mặt.
Hàn Thiên Lệ ở bên cạnh thấy mọi chuyện không ổn, ho khan một tiếng nói rằng:
-Thiên Quân đại nhân!
Mọi người ở đây, ngoại trừ Hàn Kỳ Ti ở ngoài thì cũng chỉ có hắn hướng về phía Hàn Phi mà thôi. Tuy rằng nói ở võ đường Hàn Thiên Quân có thể một tay che trời. Nhưng cũng không vì vậy mà ảnh hưởng tới kiến giải chủ trương của riêng hắn, càng không muốn thấy Hàn Phi bị thiệt thòi nhiều.
-Được rồi!
Hàn Thiên Quân chợt quát ra một tiếng nói, ai cũng có thể nhìn ra được vị nguyên lão tay nắm quyền to này đã cực kỳ phẫn nộ.
Trong tiếng quát, áp lực mà Hàn Phi phải đối mặt chợt tăng cường. Kình khí hắn phóng ra ngoài hoàn toàn bị đè ép trở về, cả người không khỏi run lên nhè nhẹ, cốt cách toàn thân phát ra những tiếng kêu rất nhỏ.
Trong giờ khắc này, Hàn Phi cảm giác hầu như cả người mình bị ép tới phát nổ rồi. Chỉ có thể lui về rồi ngã xuống khuất phục mới có thể thoát được áp bách này thôi.
Thà rằng chết cũng không chịu khuất phục! Dù cho phải bạo thể mà chết tại chỗ cũng không khuất phục đối phương. Áp lực vô biên lập tức khơi dậy chiến ý mãnh liệt trong lòng Hàn Phi. Kiệt ngạo cùng hung lệ trong máu của hắn đã giúp hơn có thể ngẩng cao đầu mà chống đỡ như cũ!
Tuyệt không cúi đầu!
Trong lòng rít gào rống giận như long ngâm, máu tươi dường như muốn đổ ra. Long Linh tâm pháp được thôi phát tới cực hạn. Những khối cơ trên cơ thể Hàn Phi nổi ra một phần lân giáp cự thú, những lỗ chân lông còn chảy ra một chút máu.
Rầm!
Hàn Phi đột nhiên cảm giác trong thân thể mình phảng phất như có một cái gì đó chợt nổ lớn vậy. Ngũ hành đấu khí cuồn cuộn tuôn ra ngoài cơ thể, áp lực phía bên ngoài lập tức chợt biến mất, kình khí ngoại phóng ra ngoài sản sinh ra long uy trong nháy mắt được mở rộng hơn, vững vàng ngăn chặn khí thế áp bách của Hàn Thiên Quân!
Sau một giây đồng hồ, kinh mạch của hắn giống như chìm đắm trong nước nóng thoải mái phi thường vậy. Những bộ vị bị hao tổn trước kia nhanh chóng được khỏi hẳn.
Đột phá! Hàn Phi phát hiện ra mình đã đột phá bình cảnh của Long Linh tâm pháp cấp cao, một lần thành công nhảy vọt lên cảnh giới mới. Kinh mạch của Hàn Phi không chỉ được cường hóa mạnh hơn lên, mà còn có năng lực tự bình phục vết thương rất mạnh!
Trong lúc đó, Hàn Thiên Quân làm sao không thể cảm giác được. Tuy rằng không biết những biến cố phát sinh trên người Hàn Phi. Thế nhưng lực chống đỗ ngoan cường của Hàn Phi cũng làm cho hắn hơi chút động dung.
-Xin ngài hạ thủ lưu tình, Hàn Phi chỉ là một hài tử.
Hàn Kỳ Ti chợt nói rằng.
Chuyện phát triển tới lúc này, Hàn Phi quật cường kiên trì làm cho nàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nàng không ngờ tình cảm Hàn Phi dành cho Hàn Bích Tuyền lại sâu như vậy, vì Hàn Bích Tuyền mà không tiếc cãi lại lời mời chào của Hàn Thiên Quân. Cho dù không có tầng quan hệ trước đó thì nàng cũng quyết tâm bảo vệ Hàn Phi.
Nhìn như cầu tình, nhưng lời này của nàng cũng là nhắc nhở Hàn Thiên Quân không nên quên thân phận của mình. Hàn Phi chỉ là hậu bối trong hậu bối, áp chế người này không phải là chuyện một nguyên lão nên làm.
Hàn Thiên Quân sắc mặt hơi cứng lại, biến ảo vài lần, rốt cuộc cũng thu hồi lại uy áp.
Vài trên trưởng lão gia tộc hai mặt nhìn nhau, cũng không biết nói gì bây giờ cho tốt. Trong phòng nghị sự nhất thời lâm vào tình trạng trầm mặc xấu hổ.
Một tia hối hận mọc lên trong lòng Hàn Thiên Quân, điều này làm cho tâm tình của hắn càng không tốt.
Trong Hàn thị này, Hàn Thiên Quân là một trong những nguyên lão tán thành việc cải thiện quan hệ trước đây với Vân Thị. Vân Ngạo Thiên một người thừa kế dòng chính của Vân thị nhất tâm cầu lấy Hàn Bích Tuyền hắn cũng kiệt lực thúc đẩy. Nếu như tương lại Hàn Bích Tuyền có thể làm chủ mẫu Vân Thị, như vậy hai nhà hợp tác với nhau càng tốt hơn.
Nhưng là không ngờ Hàn Bích Tuyền tình nguyện đi Võ Hồn tháp cũng không muốn gả cho Vân Ngạo Thiên. Trải qua một phen điều tra, hắn mới phát hiện được Hàn Bích Tuyền với Hàn Phi có mối quan hệ không rõ ràng.
Hàn Phi nguyên cũng là một đệ tử mà Hàn Thiên Quân coi trọng, trải qua một phen suy tư đắn đo hắn quyết định dùng một phương pháp nhất cử lưỡng tiện giải quyết vấn đề này. Bởi vậy mới gọi Hàn Kỳ Ti, Hàn Thiên Lệ cùng một vài trưởng lão trong tộc tới đồng thời làm chứng.
Trong mắt hắn, gả chắt gái của mình cho Hàn Phi chính là phúc vận cực lớn của Hàn Phi rồi, tuyệt sẽ không có chuyện phản đối. Mà chỉ cần Hàn Phi đáp ứng lấy Hàn Tâm Giao làm thê tử, như vậy hắn mới có thể thông qua Hàn Kỳ Ti thuyết phục Hàn Bích Tuyền đã hết hy vọng mà gả cho Vân Ngạo Thiên.
Mọi việc bày ra quá phô trương, cũng không có ý tức lấy thế áp người. Nhưng là Hàn Thiên Quân trăm triệu lần không ngờ được một đệ tử chi thức như Hàn Phi lại có thể kiệt ngạo tới như vậy. Hàn Phi không chỉ kiên quyết cự tuyệt yêu cầu của hắn, hơn nữa dưới uy áp của hắn càng thà chết không chịu khom lưng, làm cho hắn đã đâm lao phải theo lao. Đây đúng thật là chân đạp vào đá tảng rồi.
Hàn Thiên Quân cũng không biết, Hàn Phi không phải là một đệ tử Hàn thị chân chính, linh hồn của hắn cũng không thuộc về thế giới này. Đối với gia tộc mà nói, trình độ kính nể gia tộc của hắn không thể đánh đồng với những đệ tử khác được.
Trước mặt nhiều trưởng lão như vậy, uy nghiêm của nguyên lão là không thể xâm phạm. Hàn Thiên Quân nhắm mắt bỗng mở ra, trong đôi mắt lóng lánh hàn quang:
-Hàn Phi, ta có thể không trách tội ngươi mạo phạm, thế nhưng.
-Ta sẽ tự mình rời khỏi võ đường.
Hàn Phi trầm giọng cắt đứt lời hắn nói.
Tuy rằng ngắt lời Hàn Thiên Quân sẽ làm cho hắn càng thêm căm tức, thế nhưng tới bây giờ, Hàn Phi làm sao có thể cho đối phương tùy tiện gắn tội danh lên đầu mình được. Chuyện này lại rất có thể sẽ liên quan tới Hàn Bích Tuyền.
Trước mặt nhiều người như vậy hắn trực tiếp chống đối Hàn Thiên Quân, ở lại võ đường đã là chuyện không thể có khả năng rồi. Lấy thân phận của Hàn Thiên Quân sẽ không cho phép bất kỳ một đệ tử nào mạo phạm tới tôn nghiêm của hắn ở lại được. Cho nên để cho Hàn Thiên Quân trực tiếp đuổi đi, không bằng Hàn Phi tự mình bình thản ly khai còn hơn.
Rời khỏi võ đường cũng không phải tận thế. Lấy thực lực của hắn ở bất kỳ nơi nào cũng có thể luyện tập vũ kỹ. hắn cũng không cần cầu gia tộc cái gì, Hàn thị võ đường chỉ là một cái cầu, muốn học tập tài nghệ cao thâm hơn còn phải tới Thánh Đường Quang Huy đế đô, đơn giản là tiền nhiều hay ít mà thôi.
Hàn Thiên Quân nuốt một ngụm tức giận xuống dưới, lạnh lùng nói rằng:
-Chính ngươi hiểu rõ là tốt nhất!
Để vãn hồi lại tôn nghiêm cùng quyền uy, Hàn Phi cho dù thiên phú có tốt hơn nữa cũng không thể lưu lại. Nếu đi nói không chừng còn có thể cải biến được tâm ý của Hàn Bích Tuyền, cho nên chuyện Hàn Phi vô lễ vừa rồi hắn cũng không tính toán nữa.
Thấy chuyện đã định, Hàn Kỳ Ti buồn bã thở dài, Hàn Thiên Lệ bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng cực kỳ tiếc hận.
Mà Hàn Phi đã hoàn toàn khôi phục lại bình tĩnh, hắn đi tới trước mặt Hàn Kỳ Ti cùng Hàn Thiên Lệ cung kính thi lễ mấy cái. Người sau đối với hắn chỉ bảo tương đối nhiều, người trước thì càng không phải nói rồi.
-Lúc rời khỏi võ đường ngươi phải cẩn thận, không nên xung động như vậy. Quay về nhìn phụ thân ngươi đi, thay ta chào hỏi hắn vài câu!
Hàn Kỳ Ti vành mắt hồng hồng nói rằng.
Hàn Phi gật đầu, thi lễ thêm cái nữa rồi ngang nhiên xoay người rời khỏi phòng nghị sự.
Lúc đi tới cửa, đột nhiên hắn quay đầu lại nói rằng:
-Cô cô, mời người chuyển cáo cho Bích Tuyền, sau ba năm ta sẽ quay về lấy nàng!
Lúc nói xong, hắn cũng không quay đầu mà rời đi, chỉ nghe thấy tiếng rít gào phẫn nộ của Hàn Thiên Quân ở phía sau vọng tới:
-Đừng có mà nằm mơ! Chỉ cần có ta ở đây, ngươi đừng mơ tưởng bước vào võ đường một bước!
Toàn bộ phòng ốc đều bị tiếng quát phẫn nộ của Hàn Thiên Quân làm cho lạnh run, Hàn Phi không khỏi xiết chặt nắm tay.
Lão già khốn khiếp, chúng ta chờ xem
Tác giả :
Dạ Sắc Phóng Giả