Linh Vũ Cửu Thiên
Quyển 4 - Chương 73: Du long kinh hồng
Tuy rằng Hàn Phi biết được Đoan Mộc Minh Tâm có tâm tư cố ý khơi mào chiến đấu. Thế nhưng cũng không có lý do tránh né, bởi vì ở đây hắn đại biểu cho Hàn thị gia tộc, không chỉ liên quan tới vinh dự của võ sĩ cá nhân hắn thôi. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Tại Cửu Thiên đại lục, nhường nhịn không có nghĩa là khiêm tốn mà là nhu nhược!
-Ngươi nếu như có hứng thú, vậy ta chơi cùng ngươi đi.
Hàn Phi cau mày lạnh giọng nói:
-Ngươi muốn so tài thế nào?
Thấy Hàn Phi đáp ứng rồi, võ sĩ áo trắng trong mắt toát ra vẻ hưng phấn. Hắn phảng phất như nhìn thấy cảnh mình hạ thủ đối phương thảm bại lần thứ hai vậy. Trọng yếu hơn là đối thủ lúc này cũng không phải là người đồng tộc mà là võ sĩ tới từ phương xa. Ý nghĩa của thắng lợi hoàn toàn không giống nhau!
Trên thực tế, rất nhiều đệ tử của Đoan Mộc gia tộc đối với việc tộc trưởng gả ái nữ của mình tới tận Minh Lam vương quốc đều không cam lòng. Không ít người muốn nhân cơ hội ở lễ đón dâu mà cấp cho đối phương đẹp mặt. Nhưng loại cơ hội rạng rỡ mặt mày này rất khó đến phiên đệ tử ngoại tộc như Kiệt Phu, cho nên hắn làm sao có thể đơn giản buông tha Hàn Phi.
-So kiếm! đương nhiên là so kiếm rồi!
Đoan Mộc Minh Tâm reo lên:
-Quy củ rất đơn giản, hai bên không được quán nhận đấu khí vào trong vũ khí. Không thể sử dụng đấu kỹ, bị đánh trúng nơi yếu hại hay rời khỏi sàn đấu đều là thua! Ai thắng, ta thưởng cho tối nay sẽ tiếp hắn khiêu vũ.
Ngươi là “tiểu thư" sao? Hàn Phi cười cười, có chút khinh thường nói rằng:
-Xin lỗi, phần thưởng này ta không có hứng thú, đổi ra tiền đi!
Cổ tay vừa lộn, mười mai linh tinh tệ tràn đầy ánh sáng xuất hiện giữa lòng bàn tay hắn. Hàn Phi tiện tay ném đi, linh tệ bay cao chạm vào nhau vang lên những tiếng vang thanh thúy. Sau đó vũng vàng rơi xuống đất thành một cột hình trụ.
Lời nói của hắn tuy rằng không mang theo lời thô tục nhưng tuyệt đối là nham hiểm. Đoan Mộc Minh Tâm không phải người ngốc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng tức giận, hai mắt trợn tròn chỉ vào Hàn Phi quát lên:
-Ngươi?
Kiệt Phu biến sắc, đi tới trước mặt Hàn Phi trầm giọng nói rằng:
-Được! ta tiếp tiền đặt cược này của ngươi, nhưng mà ta muốn thêm một điều kiện nữa. Nếu như ngươi thua, ngươi nên chịu nhận lỗi vì đã vô lễ với Minh Tâm tiểu thư. Mà nếu như ta thua.
Hắn nhìn linh tinh tệ trong tay Hàn Phi, khinh thường nói rằng:
-Ta bồi thường tiền cho ngươi gấp mười!
Những lời này nói ra hào khí mười phần, biểu hiện hắn tuyệt đối có lòng tin với thực lực của mình. Đệ tử gia tộc Đoan Mộc ở bên cạnh nhất thời trầm trồ khen ngợi. Tuy rằng bọn họ cũng không thuận mắt với Kiệt Phu lắm, nhưng đều có tâm lý chung một kẻ thù. Nhất là trong tình huống bọn họ cảm thấy công chúa của mình bị Hàn Phi hạ thấp.
-Ha ha!
Hàn Phi cười nói:
-Ta cũng không ngại nhiều tiền.
Võ sĩ phụ trách làm trọng tài đưa tới các loại vũ khí cho hai bên chọn lựa. Kiệt Phu vẫn chọn sử dụng khoái kiếm như cũ. Khi hắn nhìn thấy Hàn Phi tuyển chọn vũ khí giống mình, trên mặt không khỏi lộ ra tia cười nhạt.
Đấu khí không thể quán nhập vào vũ khí, cũng không thể sử dụng đấu kỹ. Dưới quy tắc này mà nói hoàn toàn là so tài kiếm kỹ, mà hắn đối với kiếm kỹ của mình có lòng tin tuyệt đối.
Hai người đi tới sàn đầu, làm cho Hàn Phi cảm thấy kinh ngạc chính là, võ sĩ trọng tài không ngờ mở ra một cái trinh trắc linh pháp trận. Vô luận ai dùng đấu kỹ cùng đấu khí là có thể tra ra được. Đảm bảo công bằng tuyệt đối, mà từ điểm này có thể nhìn thấy được đấu kiếm kỹ ở Đoan Mộc gia là chuyện rất bình thường. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
-Kiệt Phu! Đánh bại hắn ta đáp ứng ba lần ước hội với ngươi!
Đoan Mộc Minh Tâm không hề có phong độ thục nữ giơ nắm tay lên nói:
-Nếu như thua, sau này đừng tới tìm ta nữa.
Khích lệ của nàng phảng phất như kích thích Kiệt Phu, ý chí chiến đấu của võ sĩ tóc hồng tăng vọt lên. Hắn vung trường kiếm trong tay chỉ vào Hàn Phi nói rằng:
-Hàn gia tiểu tử, ngươi chờ xin lỗi Minh Tâm tiểu thư đi! Ta sẽ cho người biết thế nào là người Đoan Mộc gia tộc.
-Ngươi nhiều lời vô ích quá!
Hàn Phi nhàn nhạt cắt đứt lời của hắn, căn bản không thèm nhìn đối phương, ánh mắt tập trung vào vũ khí trong tay.
Vũ khí dùng để tỷ thí đều là loại không có lưỡi, cái chuôi kiếm này dài hơn khoái kiếm bình thường cũng không ngoại lệ. Nhưng mà tuy rằng nhỏ hơn trọng kiếm một chút, cầm trong tay cũng khá nặng chứ không nhẹ. Đường cong trên thân kiếm mạnh mẽ, trên thân kiếm mơ hồ hiện lên hoa văn vân tay, đó là tiêu chí đặc biệt của thiên đoán tinh.
Tiện tay vẩy vẩy một chút, thân kiếm mềm mại không mất đi cảm nhận, mặc dù không có thanh âm xé gió, thế nhưng để tỷ thí tuyệt đối dư dả rồi.
Đồng thời vời quá trình Hàn Phi thưởng thức kiếm, Kiệt Phu bị ngó lơ giận tới sôi lên. Nhưng mà trọng tài chưa có tuyên bố tỉ thí chính thức bắt đầu. hắn cũng chỉ có thể cố gắng kiềm chế, trong lòng phát thệ nhất định phải làm cho Hàn Phi thất bại khổ sở.
-Luận võ kỹ, hai bên vừa phải!
Võ sĩ trọng tài trầm giọng nói xong lập tức rời khỏi sàn đấu. Hắn vừa rời khỏi đại biểu cho song phương quyết đấu chính thức bắt đầu!
Kiệt Phu tràn ngập lửa giận ngay từ đầu bỗng nhiên bước nửa bước về phía trước. Cả người chứa đầy lực lượng như cung nỏ bắn ra. Thoáng một chút hắn đã vượt qua cự ly mười thước, trường kiếm trong tay thẳng thắp lao tới ngực của Hàn Phi.
So kiếm tuy rằng hạn chế sử dụng đấu khí cùng đấu kỹ, thế nhưng vận dụng đấu khí làm ưu hóa tốc độ hành động của mình cũng không ảnh hưởng. Kiệt Phu cũng không phải là tên cuồng ngạo, hắn tuyệt đối có công phu chân thật.
Ánh mắt của Hàn Phi chợt lóe, hắn đưa kiếm ra đón đỡ thế đâm của đối phương. Hắn xuất thủ tốc độ cũng không phải nhanh, nhưng vừa vặn đón đỡ được công kích của đối phương. Kiếm phong xẹt qua thân kiếm của Kiệt Phu nhất thời phát sinh ra thanh âm ma sát.
Thế nhưng Hàn Phi đón đỡ cũng không phải chỉ phòng ngự, mà là sử dụng bí quyết chữ “Dẫn" trong kiếm pháp. Cổ tay chuyển nhẹ, làm cho một kích của đối phương trượt đi nơi khác.
Kiệt Phu có chút cố sức nhất thời lấy làm kinh hãi, một kiếm lệch đi, ngực của hắn đã muốn rộng mở.
Nhưng mà là một võ sĩ kiếm thủ ưu tú, hắn phản ứng cũng rất nhanh, chân trái dùng lực thuận thế từ bên phải của Hàn Phi mạnh mẽ trầm quát một tiếng. Hắn xoay người huy kiếm, vẽ thành trăm nghìn kiếm quang hướng về phía Hàn Phi mà bao phủ lấy.
Một cước chiêu này chính là hắn vừa sử dụng để đánh bại võ sĩ áo xám. Kiếm chiêu một khi triển khai, giống như sóng biển cuồn cuộn tầng tầng lớp lớp đè xuống đối phương liên miên không dứt, cho tới khi đối phương tan vỡ.
-Hay!
Đệ tử Đoan Mộc gia tộc bên ngoài cùng kêu lên ủng hộ. Bọn họ thấy được Hàn Phi dưới kiếm của Kiệt Phu, bị ép cho chật vật bất kham. Mà Đoan Mộc Minh Tâm lại càng hưng phấn không gì sánh được xiết chặt nắm tay của mình, trong miệng thì thào thì thầm:
-Đánh hắn, đánh ngã hắn!
Thế nhưng kiếm thế của Kiệt Phu vừa mới phát động, một kiếm của Hàn Phi đã bay tới giữa màn kiếm quang. Chỉ nghe thấy “leng keng" một tiếng giòn vang xuất hiện. Kiếm ảnh đầy trời bỗng nhiên biến mất không còn tăm hơi.
Hai thanh kiếm lần thứ hai giao thoa cùng nhau, kiếm chiêu của Kiệt Phu tương đối kỳ diệu, thế nhưng Hàn Phi là ai. Hắn là người trong giang hồ kiếp trước, không biết bao nhiêu lần đã dùng kiếm quyết đấu với cao thủ rồi làm sao có thẻ bị kiếm ảnh mê hoặc chứ. Hắn dễ dàng tìm ra được chỗ sơ hở trên bản thể thân kiếm.
Tại thế giới này, phương diện đấu kỹ cùng đấu khí hắn là người học tập, mà vũ kỹ cùng kiếm kỹ hắn có thể nhận mình là nhân vật cấp tông sư được rồi!
Một kiếm phá thế, Hàn Phi lập tức phát động phản kích, trường kiếm vừa chuyển, xoẹt xoẹt xoẹt, ba kiếm liên hoàn đâm ra ngoài phân biệt tiến tới yếu hầu, ngực cùng bụng của Kiệt Phu. Kiếm quang ngang dọc giống như thiểm điện đánh giữa trời cao.
Kiệt Phu quá sợ hãi, thu kiếm vội vàng thối lui về sau. Hắn phát hiện ra trên phương diện kiếm kỹ Hàn Phi tuyệt đối không thua mình. Mà hắn tham công liều lĩnh đã rơi vào trong hoàn cảnh hoàn toàn bị động rồi.
Mặc kệ hắn tránh né ra sao, kiếm quang của Hàn Phi vẫn thủy chung như hình với bóng truy kích hắn. Dưới di động rất nhanh, kiếm ảnh lưu động, tạo thành cầu vồng màu bạch ngân đẹp mắt vô cùng. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Du Long Kinh Hồng kiếm pháp! Đây là kiếm kỹ mạnh nhất mà kiếp trước Hàn Phi nắm giữ được. Kiếp này lần đầu tiên hắn sử dụng ra, tuy rằng chỉ dùng gần một chiêu, nhưng đã bức bách Kiệt Phu không thở nổi rồi.
Đây là dưới tình huống mình không có quán nhập vào đấu khí. Nếu như có thể thôi phát chân khí tạo ra kiếm khí mà nói, từ lâu đã đánh bại Kiệt Phu rồi.
Thanh âm ủng hộ bên ngoài vì thế mà dừng lại, Kiệt Phu tuy rằng cũng không phải là người của Đoan Mộc gia tộc, thế nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết kiếm kỹ của hắn được truyền thừa từ một gia tộc danh giá. Thực lực trong đám đệ tử trẻ tuổi vững vàng đứng hàng trước mười. Thật không ngờ ngay khi quyết đấu với Hàn Phi đã rơi vào trong thế hạ phong rồi.
-Thực sự rất vô dụng đi, như vậy mà bị đánh bại rồi sao?
Đoan Mộc Minh Tâm thất vọng lắc đầu, lời của nàng làm cho mấy tên theo đuổi thật ra có chút âm thầm hả hê.
Những lời này của nàng cũng bị Kiệt Phu bên trong nghe được. Khuôn mặt của hắn nhất thời nổi lên một tầng huyết sắc, bỗng nhiên dừng chân không tránh nữa, quát lớn nói:
-Phá!
Trong tiếng thét phẫn nộ, võ sĩ tóc hồng không thèm để ý tới kiếm quang truy kích tới. Trường kiếm trong tay tà tà đâm thẳng tới yết hầu của Hàn Phi, hoàn toàn là đấu pháp đồng quy vu tận à.
Một kiếm này ngưng tụ quyết tâm không gì sánh được của hắn, phẫn nộ, khuất nhục đã làm cho hắn bộc phát ra lực lượng vượt xa với trạng thái đỉnh của hắn. Thân kiếm mang theo lưu quang nhàn nhạt, vô luận là tốc độ công kích hay góc độ của nó đều không chê vào đâu được.
Một kiếm đâm trúng yết hầu Hàn Phi, tuy rằng kiếm quan tập kích tới trong nháy mắt biến thành vô tung vô ảnh. Nhưng đám người chung quanh có người phát ra tiếng thét kinh hãi, phải biết rằng kiếm không có mũi cũng có thể làm chết người đó nha. Có vài nữ nhân không đành lòng mà nhắm chặt hai mắt lại.
Thế nhưng Kiệt Phu không có chút vui sướng vì phản kích thắng lợi nào cả. Bởi vì hắn biết được kiếm của mình không đâm trúng bất luận cái gì cả. Sau đòn đánh cơ thể thoát lực nghiêm trọng, cảm giác khó chịu muốn chết.
Khoảnh khắc tiếp theo, một thanh kiếm lạnh như băng yên lặng đặt lên trên bờ vai của hắn. Thanh âm nhàn nhạt của Hàn Phi từ phía sau truyền tới:
-Ngươi đã thua!
Toàn trường nhất thời ồ lên, hầu như không có mấy người phát hiện ra Hàn Phi làm sao mà tránh được phản kích của đối phương sau đó chuyển tới phía sau Kiệt Phu. Kiệt Phu thất bại là chuyện thực hiện ra trước mắt mọi người.
Kiếm phong vẫn như cũ đâm vào khoảng không, võ sĩ tóc hồng cả người lâm vào hóa đá, sắc mặt tái nhợt không gì sánh được!
Tại Cửu Thiên đại lục, nhường nhịn không có nghĩa là khiêm tốn mà là nhu nhược!
-Ngươi nếu như có hứng thú, vậy ta chơi cùng ngươi đi.
Hàn Phi cau mày lạnh giọng nói:
-Ngươi muốn so tài thế nào?
Thấy Hàn Phi đáp ứng rồi, võ sĩ áo trắng trong mắt toát ra vẻ hưng phấn. Hắn phảng phất như nhìn thấy cảnh mình hạ thủ đối phương thảm bại lần thứ hai vậy. Trọng yếu hơn là đối thủ lúc này cũng không phải là người đồng tộc mà là võ sĩ tới từ phương xa. Ý nghĩa của thắng lợi hoàn toàn không giống nhau!
Trên thực tế, rất nhiều đệ tử của Đoan Mộc gia tộc đối với việc tộc trưởng gả ái nữ của mình tới tận Minh Lam vương quốc đều không cam lòng. Không ít người muốn nhân cơ hội ở lễ đón dâu mà cấp cho đối phương đẹp mặt. Nhưng loại cơ hội rạng rỡ mặt mày này rất khó đến phiên đệ tử ngoại tộc như Kiệt Phu, cho nên hắn làm sao có thể đơn giản buông tha Hàn Phi.
-So kiếm! đương nhiên là so kiếm rồi!
Đoan Mộc Minh Tâm reo lên:
-Quy củ rất đơn giản, hai bên không được quán nhận đấu khí vào trong vũ khí. Không thể sử dụng đấu kỹ, bị đánh trúng nơi yếu hại hay rời khỏi sàn đấu đều là thua! Ai thắng, ta thưởng cho tối nay sẽ tiếp hắn khiêu vũ.
Ngươi là “tiểu thư" sao? Hàn Phi cười cười, có chút khinh thường nói rằng:
-Xin lỗi, phần thưởng này ta không có hứng thú, đổi ra tiền đi!
Cổ tay vừa lộn, mười mai linh tinh tệ tràn đầy ánh sáng xuất hiện giữa lòng bàn tay hắn. Hàn Phi tiện tay ném đi, linh tệ bay cao chạm vào nhau vang lên những tiếng vang thanh thúy. Sau đó vũng vàng rơi xuống đất thành một cột hình trụ.
Lời nói của hắn tuy rằng không mang theo lời thô tục nhưng tuyệt đối là nham hiểm. Đoan Mộc Minh Tâm không phải người ngốc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng tức giận, hai mắt trợn tròn chỉ vào Hàn Phi quát lên:
-Ngươi?
Kiệt Phu biến sắc, đi tới trước mặt Hàn Phi trầm giọng nói rằng:
-Được! ta tiếp tiền đặt cược này của ngươi, nhưng mà ta muốn thêm một điều kiện nữa. Nếu như ngươi thua, ngươi nên chịu nhận lỗi vì đã vô lễ với Minh Tâm tiểu thư. Mà nếu như ta thua.
Hắn nhìn linh tinh tệ trong tay Hàn Phi, khinh thường nói rằng:
-Ta bồi thường tiền cho ngươi gấp mười!
Những lời này nói ra hào khí mười phần, biểu hiện hắn tuyệt đối có lòng tin với thực lực của mình. Đệ tử gia tộc Đoan Mộc ở bên cạnh nhất thời trầm trồ khen ngợi. Tuy rằng bọn họ cũng không thuận mắt với Kiệt Phu lắm, nhưng đều có tâm lý chung một kẻ thù. Nhất là trong tình huống bọn họ cảm thấy công chúa của mình bị Hàn Phi hạ thấp.
-Ha ha!
Hàn Phi cười nói:
-Ta cũng không ngại nhiều tiền.
Võ sĩ phụ trách làm trọng tài đưa tới các loại vũ khí cho hai bên chọn lựa. Kiệt Phu vẫn chọn sử dụng khoái kiếm như cũ. Khi hắn nhìn thấy Hàn Phi tuyển chọn vũ khí giống mình, trên mặt không khỏi lộ ra tia cười nhạt.
Đấu khí không thể quán nhập vào vũ khí, cũng không thể sử dụng đấu kỹ. Dưới quy tắc này mà nói hoàn toàn là so tài kiếm kỹ, mà hắn đối với kiếm kỹ của mình có lòng tin tuyệt đối.
Hai người đi tới sàn đầu, làm cho Hàn Phi cảm thấy kinh ngạc chính là, võ sĩ trọng tài không ngờ mở ra một cái trinh trắc linh pháp trận. Vô luận ai dùng đấu kỹ cùng đấu khí là có thể tra ra được. Đảm bảo công bằng tuyệt đối, mà từ điểm này có thể nhìn thấy được đấu kiếm kỹ ở Đoan Mộc gia là chuyện rất bình thường. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
-Kiệt Phu! Đánh bại hắn ta đáp ứng ba lần ước hội với ngươi!
Đoan Mộc Minh Tâm không hề có phong độ thục nữ giơ nắm tay lên nói:
-Nếu như thua, sau này đừng tới tìm ta nữa.
Khích lệ của nàng phảng phất như kích thích Kiệt Phu, ý chí chiến đấu của võ sĩ tóc hồng tăng vọt lên. Hắn vung trường kiếm trong tay chỉ vào Hàn Phi nói rằng:
-Hàn gia tiểu tử, ngươi chờ xin lỗi Minh Tâm tiểu thư đi! Ta sẽ cho người biết thế nào là người Đoan Mộc gia tộc.
-Ngươi nhiều lời vô ích quá!
Hàn Phi nhàn nhạt cắt đứt lời của hắn, căn bản không thèm nhìn đối phương, ánh mắt tập trung vào vũ khí trong tay.
Vũ khí dùng để tỷ thí đều là loại không có lưỡi, cái chuôi kiếm này dài hơn khoái kiếm bình thường cũng không ngoại lệ. Nhưng mà tuy rằng nhỏ hơn trọng kiếm một chút, cầm trong tay cũng khá nặng chứ không nhẹ. Đường cong trên thân kiếm mạnh mẽ, trên thân kiếm mơ hồ hiện lên hoa văn vân tay, đó là tiêu chí đặc biệt của thiên đoán tinh.
Tiện tay vẩy vẩy một chút, thân kiếm mềm mại không mất đi cảm nhận, mặc dù không có thanh âm xé gió, thế nhưng để tỷ thí tuyệt đối dư dả rồi.
Đồng thời vời quá trình Hàn Phi thưởng thức kiếm, Kiệt Phu bị ngó lơ giận tới sôi lên. Nhưng mà trọng tài chưa có tuyên bố tỉ thí chính thức bắt đầu. hắn cũng chỉ có thể cố gắng kiềm chế, trong lòng phát thệ nhất định phải làm cho Hàn Phi thất bại khổ sở.
-Luận võ kỹ, hai bên vừa phải!
Võ sĩ trọng tài trầm giọng nói xong lập tức rời khỏi sàn đấu. Hắn vừa rời khỏi đại biểu cho song phương quyết đấu chính thức bắt đầu!
Kiệt Phu tràn ngập lửa giận ngay từ đầu bỗng nhiên bước nửa bước về phía trước. Cả người chứa đầy lực lượng như cung nỏ bắn ra. Thoáng một chút hắn đã vượt qua cự ly mười thước, trường kiếm trong tay thẳng thắp lao tới ngực của Hàn Phi.
So kiếm tuy rằng hạn chế sử dụng đấu khí cùng đấu kỹ, thế nhưng vận dụng đấu khí làm ưu hóa tốc độ hành động của mình cũng không ảnh hưởng. Kiệt Phu cũng không phải là tên cuồng ngạo, hắn tuyệt đối có công phu chân thật.
Ánh mắt của Hàn Phi chợt lóe, hắn đưa kiếm ra đón đỡ thế đâm của đối phương. Hắn xuất thủ tốc độ cũng không phải nhanh, nhưng vừa vặn đón đỡ được công kích của đối phương. Kiếm phong xẹt qua thân kiếm của Kiệt Phu nhất thời phát sinh ra thanh âm ma sát.
Thế nhưng Hàn Phi đón đỡ cũng không phải chỉ phòng ngự, mà là sử dụng bí quyết chữ “Dẫn" trong kiếm pháp. Cổ tay chuyển nhẹ, làm cho một kích của đối phương trượt đi nơi khác.
Kiệt Phu có chút cố sức nhất thời lấy làm kinh hãi, một kiếm lệch đi, ngực của hắn đã muốn rộng mở.
Nhưng mà là một võ sĩ kiếm thủ ưu tú, hắn phản ứng cũng rất nhanh, chân trái dùng lực thuận thế từ bên phải của Hàn Phi mạnh mẽ trầm quát một tiếng. Hắn xoay người huy kiếm, vẽ thành trăm nghìn kiếm quang hướng về phía Hàn Phi mà bao phủ lấy.
Một cước chiêu này chính là hắn vừa sử dụng để đánh bại võ sĩ áo xám. Kiếm chiêu một khi triển khai, giống như sóng biển cuồn cuộn tầng tầng lớp lớp đè xuống đối phương liên miên không dứt, cho tới khi đối phương tan vỡ.
-Hay!
Đệ tử Đoan Mộc gia tộc bên ngoài cùng kêu lên ủng hộ. Bọn họ thấy được Hàn Phi dưới kiếm của Kiệt Phu, bị ép cho chật vật bất kham. Mà Đoan Mộc Minh Tâm lại càng hưng phấn không gì sánh được xiết chặt nắm tay của mình, trong miệng thì thào thì thầm:
-Đánh hắn, đánh ngã hắn!
Thế nhưng kiếm thế của Kiệt Phu vừa mới phát động, một kiếm của Hàn Phi đã bay tới giữa màn kiếm quang. Chỉ nghe thấy “leng keng" một tiếng giòn vang xuất hiện. Kiếm ảnh đầy trời bỗng nhiên biến mất không còn tăm hơi.
Hai thanh kiếm lần thứ hai giao thoa cùng nhau, kiếm chiêu của Kiệt Phu tương đối kỳ diệu, thế nhưng Hàn Phi là ai. Hắn là người trong giang hồ kiếp trước, không biết bao nhiêu lần đã dùng kiếm quyết đấu với cao thủ rồi làm sao có thẻ bị kiếm ảnh mê hoặc chứ. Hắn dễ dàng tìm ra được chỗ sơ hở trên bản thể thân kiếm.
Tại thế giới này, phương diện đấu kỹ cùng đấu khí hắn là người học tập, mà vũ kỹ cùng kiếm kỹ hắn có thể nhận mình là nhân vật cấp tông sư được rồi!
Một kiếm phá thế, Hàn Phi lập tức phát động phản kích, trường kiếm vừa chuyển, xoẹt xoẹt xoẹt, ba kiếm liên hoàn đâm ra ngoài phân biệt tiến tới yếu hầu, ngực cùng bụng của Kiệt Phu. Kiếm quang ngang dọc giống như thiểm điện đánh giữa trời cao.
Kiệt Phu quá sợ hãi, thu kiếm vội vàng thối lui về sau. Hắn phát hiện ra trên phương diện kiếm kỹ Hàn Phi tuyệt đối không thua mình. Mà hắn tham công liều lĩnh đã rơi vào trong hoàn cảnh hoàn toàn bị động rồi.
Mặc kệ hắn tránh né ra sao, kiếm quang của Hàn Phi vẫn thủy chung như hình với bóng truy kích hắn. Dưới di động rất nhanh, kiếm ảnh lưu động, tạo thành cầu vồng màu bạch ngân đẹp mắt vô cùng. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Du Long Kinh Hồng kiếm pháp! Đây là kiếm kỹ mạnh nhất mà kiếp trước Hàn Phi nắm giữ được. Kiếp này lần đầu tiên hắn sử dụng ra, tuy rằng chỉ dùng gần một chiêu, nhưng đã bức bách Kiệt Phu không thở nổi rồi.
Đây là dưới tình huống mình không có quán nhập vào đấu khí. Nếu như có thể thôi phát chân khí tạo ra kiếm khí mà nói, từ lâu đã đánh bại Kiệt Phu rồi.
Thanh âm ủng hộ bên ngoài vì thế mà dừng lại, Kiệt Phu tuy rằng cũng không phải là người của Đoan Mộc gia tộc, thế nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết kiếm kỹ của hắn được truyền thừa từ một gia tộc danh giá. Thực lực trong đám đệ tử trẻ tuổi vững vàng đứng hàng trước mười. Thật không ngờ ngay khi quyết đấu với Hàn Phi đã rơi vào trong thế hạ phong rồi.
-Thực sự rất vô dụng đi, như vậy mà bị đánh bại rồi sao?
Đoan Mộc Minh Tâm thất vọng lắc đầu, lời của nàng làm cho mấy tên theo đuổi thật ra có chút âm thầm hả hê.
Những lời này của nàng cũng bị Kiệt Phu bên trong nghe được. Khuôn mặt của hắn nhất thời nổi lên một tầng huyết sắc, bỗng nhiên dừng chân không tránh nữa, quát lớn nói:
-Phá!
Trong tiếng thét phẫn nộ, võ sĩ tóc hồng không thèm để ý tới kiếm quang truy kích tới. Trường kiếm trong tay tà tà đâm thẳng tới yết hầu của Hàn Phi, hoàn toàn là đấu pháp đồng quy vu tận à.
Một kiếm này ngưng tụ quyết tâm không gì sánh được của hắn, phẫn nộ, khuất nhục đã làm cho hắn bộc phát ra lực lượng vượt xa với trạng thái đỉnh của hắn. Thân kiếm mang theo lưu quang nhàn nhạt, vô luận là tốc độ công kích hay góc độ của nó đều không chê vào đâu được.
Một kiếm đâm trúng yết hầu Hàn Phi, tuy rằng kiếm quan tập kích tới trong nháy mắt biến thành vô tung vô ảnh. Nhưng đám người chung quanh có người phát ra tiếng thét kinh hãi, phải biết rằng kiếm không có mũi cũng có thể làm chết người đó nha. Có vài nữ nhân không đành lòng mà nhắm chặt hai mắt lại.
Thế nhưng Kiệt Phu không có chút vui sướng vì phản kích thắng lợi nào cả. Bởi vì hắn biết được kiếm của mình không đâm trúng bất luận cái gì cả. Sau đòn đánh cơ thể thoát lực nghiêm trọng, cảm giác khó chịu muốn chết.
Khoảnh khắc tiếp theo, một thanh kiếm lạnh như băng yên lặng đặt lên trên bờ vai của hắn. Thanh âm nhàn nhạt của Hàn Phi từ phía sau truyền tới:
-Ngươi đã thua!
Toàn trường nhất thời ồ lên, hầu như không có mấy người phát hiện ra Hàn Phi làm sao mà tránh được phản kích của đối phương sau đó chuyển tới phía sau Kiệt Phu. Kiệt Phu thất bại là chuyện thực hiện ra trước mắt mọi người.
Kiếm phong vẫn như cũ đâm vào khoảng không, võ sĩ tóc hồng cả người lâm vào hóa đá, sắc mặt tái nhợt không gì sánh được!
Tác giả :
Dạ Sắc Phóng Giả