Linh Vũ Cửu Thiên
Quyển 4 - Chương 71: Thiếu nữ điêu ngoa
…Quy củ bất thành văn này là, mặc kệ buôn bán đồ vật gì ở nơi nào đi nữa, nếu như một bên đang hỏi giá, trước khi chưa có trả giá xong hoặc hoàn toàn buông tha. Những người khác chỉ có thể đứng ở bên cạnh nhìn mà không được nhúng tay vào, đây là quy tắc lễ phép cơ bản của giao dịch.
Hàn Phi không có để ý tới cái thanh âm kia, chỉ vào vòng tay cùng chiếc nhẫn và nói:
-Được rồi chúng ta mua những thứ này, tất cả gói lại đi!
-Hay là thôi đi, quá đắt rồi!
Hàn Bích Tuyền biết Hàn Phi cùng tiểu mập mạp mở cửa hàng buôn bán cũng có lời, càng biết hơn tiền này là hắn dùng để mua đấu kỹ. Tuy rằng trong lòng rất ngọt ngào nhưng vẫn không muốn Hàn Phi bỏ tiền xuống mua cái dây chuyền giá cả quá đắt đỏ này.
-Không có việc gì, Bích Tuyền tỷ, ta mới vừa lời được một món tiền lớn cách đây không lâu, tỷ cứ yên tâm đi!
Hàn Phi cười nói.
Hắn đột nhiên nhíu mày rất không vui vẻ mà nói rằng:
-Tại sao còn chưa gói lại?
Thì ra lão bản nương kia cũng không chỉ không vui sướng vì bán được hàng mà trên mặt tràn đầy thần sắc bối rối, cũng không có động thủ tay chân gói đồ lại.
-Tranh? Thứ mà bản tiểu thư nhìn trúng, còn dám bán cho người khác sao? Cũng không biết đây là địa phương nào sao!
Thanh âm ngạo mạn vô lễ lần thứ hai vang lên, tuy rằng thanh thúy êm tai thế nhưng rơi vào trong tai Hàn Phi có một loại đáng ghét nói không nên lời.
Hàn Phi nhìn lại chỉ thấy một thiếu nữ tầm mười sáu mười bảy vẻ mặt khinh thường mà nhìn mình. Dung mạo nàng thực ra cũng không tồi, tuy rằng có chút ngây ngô, nhưng mặc một bộ đồ võ sĩ màu hồng cũng có vài phần tư thế oai hùng.
Bên cạnh nàng còn có hai thiếu niên đồng bạn, phía sau còn có võ sĩ tùy tùng bưu hãn, thân phận rõ ràng không tầm thường.
Hàn Phi không thèm để ý thiếu nữ này, chỉ nói với lão bản nương rằng:
-Lão bản nương, ngươi bán hàng ở đây cũng không phải một hai ngày, quy củ buôn bán cũng không phải không hiểu chứ?
-Quy củ đương nhiên là hiểu rồi, nhưng là vị này là thất tiểu thư của Đoan Mộc gia tộc à.
Lão bản nương cười khổ nói.
Phần dưới không cần nói cũng hiểu được, Đoan Mộc gia tộc ở trong thành này là thổ hoàng đế, một người mở tiệm làm sao dám đắc tội với đối phương.
Hồng y thiếu nữ đắc ý vô cùng mà nói rằng:
-Hiện giờ đã biết rồi sao? Đừng tưởng có tiền thì có thể nói quy củ ở chỗ này. Nhanh rời đi đi, bản tiểu thư hôm nay tâm tình rất tốt không muốn tính toán với các ngươi!
Nàng kiêu ngạo ngang ngược làm cho hai đồng bạn bên cạnh cũng không chịu được, đưa tay lôi kéo lại, kết quả bị nàng trừng mắt nhìn cho phải rụt tay lại.
-A! tiểu thư nhà Đoan Mộc sao?
Hàn Phi cười ha hả, nhưng mà cũng sắc bén phản kích trở lại:
-Chắc là giả mạo rồi? Đoan Mộc gia truyền thừa cả nghìn năm, là một hào môn làm sao có thể nuôi dưỡng một nữ nhi thiếu lễ phép như vậy chứ?
Hàn Bích Tuyền không nhịn được mà cười “xì" một tiếng, lắc đầu tháo dây chuyền trên cổ xuống nói rằng:
-Quên đi, Hàn Phi, chúng ta đi.
Mình đang là khách ở phương xa tới, cho dù là đúng đi nữa, chỉ vì một sợi dây chuyền mà xung đột với Đoan Mộc gia tộc là địa chủ ở đây cũng không phải chuyện Hàn Bích Tuyền mong muốn.
Hồng y thiếu nữ cũng ngây ngẩn cả người, nàng căn bản không ngờ được là không dọa được đối phương. Ngược lại bị đối phương nói là không có giáo dục, khác gì hung hăng tát vào mặt nàng một cái chứ.
Trải qua việc như vậy, Hàn Phi cũng cảm thấy không lý thú gì cả, vì vậy chuẩn bị cùng Hàn Bích Tuyền rời đi.
Lúc này hồng y thiếu nữ mới tỉnh lại, nàng bước lên một bước chắn trước người Hàn Phi, tức giận kêu lên:
-Còn muốn chạy sao? Không có dễ dàng như vậy đâu, nhanh xin lỗi bản tiểu thư.
Lúc này ngay cả Hàn Bích Tuyền cũng trầm mặt xuống, Đoan Mộc thất tiểu thư thực sự tính tình rất không tốt.
Hàn Phi cười lạnh một tiếng, bước về phía trước một bước, một cỗ kình khí vô hình tùy theo đó và xuất ra. Trong nháy mắt đã quét tới trên người đối phương.
Hồng y thiếu nữ bị bất ngờ, cỗ lực lượng này chạm phải làm cho nàng thất tha thất thiểu lùi lại sau hai bước, chạm vào cánh cửa tiệm, thiếu chút nữa là ngã chổng vó. May mắn đồng bạn của nàng nhanh tay nhanh mắt, lắc mình vọt tới đỡ nàng. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Cái này rõ ràng là đã chọc phải tổ ong vò vẽ, hồng y thiếu nữ bỏ tay tay của đồng bạn, kêu lớn nói rằng:
-Đoan Mộc Thành, ngươi không cần đỡ ta, nhanh đi dạy dỗ hắn, xảy ra chuyện gì ta chịu!
Thiếu niên Đoan Mộc Thành vẻ mặt hơi khó xử, hắn khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, lông mày rậm, mắt to, nhìn qua đã biết là người tương đối đôn hậu.
Thấy thiếu niên không có lập tức hành động, hồng y thiếu nữ sắc mặt đỏ bừng, nước mắt rất nhanh đổ xuống rồi:
-Tốt lắm, ngay cả ngươi cũng không giúp đỡ ta, sau này đừng tới tìm ta nữa!
Thiếu niên thở dài một hơi, trên mặt toát ra một vẻ kiên nghị, đột nhiên cất bước tới phía trước thiếu nữ, đối diện với Hàn Phi nói rằng:
-Đắc tội rồi, xin mời các hạ xinh lỗi Minh Oánh tiểu thư, nếu không…
-Bằng không thế nào? Ngươi muốn đánh nhau một trận với ta sao?
Hàn Phi dùng ánh mắt đùa giỡn nhìn đối phương nói.
Hiển nhiên Đoan Mộc Thành này rất thích hồng y thiếu nữ, cho nên cho dù không tình nguyện cũng phải động thân. Đối với chuyện này Hàn Phi rất hiểu, đối với tình yêu của mình một số người vì thế mà mơ mơ màng màng, thế gian này cũng không phải chỉ có một mình hắn.
Đoan Mộc Thành nghiêm túc gật đầu, hắn nghiêng người bước nửa bước về phía bên trái, hai năm tay dương lên, ngẩng đầu, ưỡn ngực. Cả người hắn hoàn toàn thay đổi, lộ ra khí thế sắc bén. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Nhìn thấy hắn bày ra tư thế chiến đấu, những khách nhân chung quanh nhất thời thối lui ra một bên. Hàn Bích Tuyền bên cạnh cũng dừng lẩm bẩm lại, thấy tư thế không buông tha của đối phương cũng chẳng thèm quản nữa.
Mà tiểu thư tên là Minh Oánh của Đoan Mộc gia tộc lúc này cũng đã biến mất nước mắt, nàng hưng phấn huy động hai nắm tay của mình mà reo lên:
-Hay quá, Thành ca ca, mau đánh ngã hắn đi, sau này ta sẽ là bạn nhảy của ngươi!
Nghe được người trong lòng trợ uy, Đoan Mộc Thành nóng lòng, gầm nhẹ một tiếng nói:
-Các hạ cẩn thận, ta ra chiêu đây!
Người này thực là có chút dễ thương! Hàn Phi thiếu chút nữa bật cười tại chỗ, thình lình Đoan Mộc Thành một quyền thẳng tới.
Một quyền này đường đường chính chính đánh thẳng tới ngực đối phương, thế lực mạnh, quyền phong sắc bén. Bên trong dĩ nhiên còn có chứ khí độ tông sư mơ hồ. Hiện giờ thiếu niên có tạo nghệ quyền pháp cao thâm trong số những võ sĩ chuyên dùng vũ khí thế này là rất ít thấy.
Chỉ tiếc rằng hắn gặp phải Hàn Phi, công phu quyền cước của Hàn Phi tuy rằng ở kiếp trước chỉ có tiêu chuẩn nhị lưu mà thôi. Thế nhưng trong cái thế giới coi trọng đấu khí cùng đấu kỹ thế này thì năng lực của hắn cũng được tính là nhất lưu.
Đối mặt với công kích của đối phương, Hàn Phi không tránh né một tay thủ hộ trước ngực, vừa vặn chặn được nắm tay của đoan Mộc Thành. Năm ngón tay vững vàng nắm lại, cánh tay bỗng nhiên lộn ra ngoài.
Đoan Mộc Thành thất kinh, một quyền của hắn nện vào lòng bàn tay của Hàn Phi giống như đánh vào bông gòn vậy. Lực lượng đủ để đánh ngã một chiến sĩ cường tráng đã biến mất vô tung vô ảnh. Càng đáng sợ hơn chính là bàn tay của Hàn Phi đã nắm trọn nắm tay của hắn. Cánh tay của hắn lập tức bị vặn ra ngoài, lực lượng của đối thủ vượt xa dự liệu của hắn.
Giật mình, Đoan Mộc Thành lập tức làm ra ứng phó, hắn thuận thế mạnh mẽ quay người, cái đùi phải giơ cao, toàn thân nghiêng sang một bên đá tới cổ của đối phương.
Đây là phản kích tương đối cao minh, chỉ là cước bộ của hắn còn chưa tới được cổ Hàn Phi, một cước của Hàn Phi đã đánh mạnh vào bụng của hắn. Bàn tay mở ra, đồng thời phát lực tạo thành liên hoàn cước đá hắn bay ra ngoài.
Đoan Mộc Thành bay về phía sau tới khoảng năm sáu mét mới dừng lại. Hắn đập mạnh vào cửa tiệm trang sức, rơi xuống trên đường cái, thiếu chút nữa va vào người đi trên đường.
Rầm rầm! mông của hắn đụng vào mặt đất phát ra thanh âm nặng nề, lập tức dựng dậy.
Thiếu niên khuôn mặt biến thành màu đỏ tím, hắn nhìn chằm chằm vào Hàn Phi đang đứng trong tiệm. Bỗng nhiên trầm quát một tiếng, toàn thân lộ ra đấu khí quang mang màu vàng, thân hình bỗng nhiên cao lớn hơn một chút, cơ thể bành trướng làm cho quần áo biến thành những mảnh nhỏ!
Người đi đường không hiểu chuyện gì xảy ra, tất cả đều hoảng loạn tránh ra một bên. Nhất thời tạo thành hỗn loạn không nhỏ, mà một ít võ sĩ dong binh đi ngang qua đã dừng lại xem náo nhiệt.
Đoan Mộc Thành một bước bay về phía Hàn Phi, trên phiến đá cứng rắn dưới lòng đường, lúc này hiển nhiên đã hiện ra một dấu chân rồi.
Hàn Phi cười lạnh một tiếng, bước từ trong tiệm trang sức đi ra, vừa rồi hắn còn hạ thủ lưu tình. Bằng không một cước của hắn làm cho thiếu niên kia không trọng thương cũng không được. Nhưng nếu đối phương đã không thức thời như vậy, hắn cũng không cố kỵ nữa.
Giữa lúc hai người đang chuẩn bị chiến đấu, trên đường bỗng nhiên truyền tới tiếng bước chân vội vã cùng tiếng quát lớn. Đoàn người vây xem vội vã tản ra, một đội võ sĩ vũ trang hạng nặng lập tức xuất hiện.
Võ sĩ tuần tra Vọng Hải thành phản ứng có thể nói là thần tốc. Ở nơi này vừa có động tĩnh lập tức bọn họ hiện thân, đủ có thể thấy được bình thường huấn luyện rất kỹ.
Thấy võ sĩ tuần tra xuất hiện, Đoan Mộc Thành nhất thời rụt xuống, cước bộ dừng lại có vẻ có chút bất an.
Mà hồng y thiếu nữ cũng đắc ý vạn phần, lao ra ngoài cửa chỉ vào Hàn Phi nói rằng:
-Các ngươi mau bắt người này, hắn từ nơi khác tới dám quấy rối Vọng Hải này, cũng không nhìn ra thân phận của ta thế nào!
Thủ lĩnh võ sĩ đội tuần tra hiển nhiên nhận ra hồng y thiếu nữ này. Hắn nhìn Đoan Mộc Thành quần áo rách nát rồi lại nhìn Hàn Phi đang thong dong tự nhiên, ho khan một tiếng nói rằng: Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
-Thất tiểu thư, xin hỏi có chuyện gì xảy ra? Nếu như chỉ là tranh cãi bình thường chúng ta cũng không thể tùy tiện bắt người được. Tộc trưởng đại nhân đã có mệnh lệnh rồi.
Hắn nói không chỉ ngoài dự liệu của hồng y thiếu nữa, cùng làm cho Hàn Phi cảm thấy ngoài ý muốn. Hàn Phi còn tưởng rằng đối phương không biết phân biệt tốt xấu mà tiến tới bắt mình trước tiên nữa. Dù sao người ta là tiểu thư nhà chủ nhân, cũng có thân phận quận chúa cũng nên.
Vậy cũng đã nhìn ra được Vọng Hải thành tuy rằng là thiên hạ của Đoan Mộc gia, thế nhưng Đoan Mộc gia tộc cũng không phải vì thế mà ngang ngược không ai bì. Gia tộc có thể truyền thừa nghìn năm quả nhiên không đơn giản chút nào. Hồng y thiếu nữ này phỏng chừng là một số ít người khác biệt trong gia tộc, thấy dáng vẻ đau đầu của võ sĩ thủ lĩnh là biết.
Hồng y thiếu nữ nhất thời nghẹn lời, nàng không thể nói mình không quy củ tranh mua đồ của người khác nhìn trúng được?
Tuy rằng đuối lý, thiếu nữa vẫn già mồm chỉ trích nói:
-Bọn họ vũ nhục ta, cũng là vũ nhục Đoan Mộc gia, ta xem có thể là gian tế của gia tộc khác trà trộn vào quấy rối đi!
-Đoan Mộc tiểu thư, chúng ta là người của Hàn gia tới Đoan Mộc gia làm đám hỏi kết thân, không biết lời ngươi nói là đại biểu cho chính ngươi hay là đại biểu cho Đoan Mộc gia?
Một thanh âm nhu hòa nhưng sắc bén nhất thời vang lên, Hàn Bích Tuyền từ trong tiệm trang sức đi ra.
Hàn Phi không có để ý tới cái thanh âm kia, chỉ vào vòng tay cùng chiếc nhẫn và nói:
-Được rồi chúng ta mua những thứ này, tất cả gói lại đi!
-Hay là thôi đi, quá đắt rồi!
Hàn Bích Tuyền biết Hàn Phi cùng tiểu mập mạp mở cửa hàng buôn bán cũng có lời, càng biết hơn tiền này là hắn dùng để mua đấu kỹ. Tuy rằng trong lòng rất ngọt ngào nhưng vẫn không muốn Hàn Phi bỏ tiền xuống mua cái dây chuyền giá cả quá đắt đỏ này.
-Không có việc gì, Bích Tuyền tỷ, ta mới vừa lời được một món tiền lớn cách đây không lâu, tỷ cứ yên tâm đi!
Hàn Phi cười nói.
Hắn đột nhiên nhíu mày rất không vui vẻ mà nói rằng:
-Tại sao còn chưa gói lại?
Thì ra lão bản nương kia cũng không chỉ không vui sướng vì bán được hàng mà trên mặt tràn đầy thần sắc bối rối, cũng không có động thủ tay chân gói đồ lại.
-Tranh? Thứ mà bản tiểu thư nhìn trúng, còn dám bán cho người khác sao? Cũng không biết đây là địa phương nào sao!
Thanh âm ngạo mạn vô lễ lần thứ hai vang lên, tuy rằng thanh thúy êm tai thế nhưng rơi vào trong tai Hàn Phi có một loại đáng ghét nói không nên lời.
Hàn Phi nhìn lại chỉ thấy một thiếu nữ tầm mười sáu mười bảy vẻ mặt khinh thường mà nhìn mình. Dung mạo nàng thực ra cũng không tồi, tuy rằng có chút ngây ngô, nhưng mặc một bộ đồ võ sĩ màu hồng cũng có vài phần tư thế oai hùng.
Bên cạnh nàng còn có hai thiếu niên đồng bạn, phía sau còn có võ sĩ tùy tùng bưu hãn, thân phận rõ ràng không tầm thường.
Hàn Phi không thèm để ý thiếu nữ này, chỉ nói với lão bản nương rằng:
-Lão bản nương, ngươi bán hàng ở đây cũng không phải một hai ngày, quy củ buôn bán cũng không phải không hiểu chứ?
-Quy củ đương nhiên là hiểu rồi, nhưng là vị này là thất tiểu thư của Đoan Mộc gia tộc à.
Lão bản nương cười khổ nói.
Phần dưới không cần nói cũng hiểu được, Đoan Mộc gia tộc ở trong thành này là thổ hoàng đế, một người mở tiệm làm sao dám đắc tội với đối phương.
Hồng y thiếu nữ đắc ý vô cùng mà nói rằng:
-Hiện giờ đã biết rồi sao? Đừng tưởng có tiền thì có thể nói quy củ ở chỗ này. Nhanh rời đi đi, bản tiểu thư hôm nay tâm tình rất tốt không muốn tính toán với các ngươi!
Nàng kiêu ngạo ngang ngược làm cho hai đồng bạn bên cạnh cũng không chịu được, đưa tay lôi kéo lại, kết quả bị nàng trừng mắt nhìn cho phải rụt tay lại.
-A! tiểu thư nhà Đoan Mộc sao?
Hàn Phi cười ha hả, nhưng mà cũng sắc bén phản kích trở lại:
-Chắc là giả mạo rồi? Đoan Mộc gia truyền thừa cả nghìn năm, là một hào môn làm sao có thể nuôi dưỡng một nữ nhi thiếu lễ phép như vậy chứ?
Hàn Bích Tuyền không nhịn được mà cười “xì" một tiếng, lắc đầu tháo dây chuyền trên cổ xuống nói rằng:
-Quên đi, Hàn Phi, chúng ta đi.
Mình đang là khách ở phương xa tới, cho dù là đúng đi nữa, chỉ vì một sợi dây chuyền mà xung đột với Đoan Mộc gia tộc là địa chủ ở đây cũng không phải chuyện Hàn Bích Tuyền mong muốn.
Hồng y thiếu nữ cũng ngây ngẩn cả người, nàng căn bản không ngờ được là không dọa được đối phương. Ngược lại bị đối phương nói là không có giáo dục, khác gì hung hăng tát vào mặt nàng một cái chứ.
Trải qua việc như vậy, Hàn Phi cũng cảm thấy không lý thú gì cả, vì vậy chuẩn bị cùng Hàn Bích Tuyền rời đi.
Lúc này hồng y thiếu nữ mới tỉnh lại, nàng bước lên một bước chắn trước người Hàn Phi, tức giận kêu lên:
-Còn muốn chạy sao? Không có dễ dàng như vậy đâu, nhanh xin lỗi bản tiểu thư.
Lúc này ngay cả Hàn Bích Tuyền cũng trầm mặt xuống, Đoan Mộc thất tiểu thư thực sự tính tình rất không tốt.
Hàn Phi cười lạnh một tiếng, bước về phía trước một bước, một cỗ kình khí vô hình tùy theo đó và xuất ra. Trong nháy mắt đã quét tới trên người đối phương.
Hồng y thiếu nữ bị bất ngờ, cỗ lực lượng này chạm phải làm cho nàng thất tha thất thiểu lùi lại sau hai bước, chạm vào cánh cửa tiệm, thiếu chút nữa là ngã chổng vó. May mắn đồng bạn của nàng nhanh tay nhanh mắt, lắc mình vọt tới đỡ nàng. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Cái này rõ ràng là đã chọc phải tổ ong vò vẽ, hồng y thiếu nữ bỏ tay tay của đồng bạn, kêu lớn nói rằng:
-Đoan Mộc Thành, ngươi không cần đỡ ta, nhanh đi dạy dỗ hắn, xảy ra chuyện gì ta chịu!
Thiếu niên Đoan Mộc Thành vẻ mặt hơi khó xử, hắn khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, lông mày rậm, mắt to, nhìn qua đã biết là người tương đối đôn hậu.
Thấy thiếu niên không có lập tức hành động, hồng y thiếu nữ sắc mặt đỏ bừng, nước mắt rất nhanh đổ xuống rồi:
-Tốt lắm, ngay cả ngươi cũng không giúp đỡ ta, sau này đừng tới tìm ta nữa!
Thiếu niên thở dài một hơi, trên mặt toát ra một vẻ kiên nghị, đột nhiên cất bước tới phía trước thiếu nữ, đối diện với Hàn Phi nói rằng:
-Đắc tội rồi, xin mời các hạ xinh lỗi Minh Oánh tiểu thư, nếu không…
-Bằng không thế nào? Ngươi muốn đánh nhau một trận với ta sao?
Hàn Phi dùng ánh mắt đùa giỡn nhìn đối phương nói.
Hiển nhiên Đoan Mộc Thành này rất thích hồng y thiếu nữ, cho nên cho dù không tình nguyện cũng phải động thân. Đối với chuyện này Hàn Phi rất hiểu, đối với tình yêu của mình một số người vì thế mà mơ mơ màng màng, thế gian này cũng không phải chỉ có một mình hắn.
Đoan Mộc Thành nghiêm túc gật đầu, hắn nghiêng người bước nửa bước về phía bên trái, hai năm tay dương lên, ngẩng đầu, ưỡn ngực. Cả người hắn hoàn toàn thay đổi, lộ ra khí thế sắc bén. Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
Nhìn thấy hắn bày ra tư thế chiến đấu, những khách nhân chung quanh nhất thời thối lui ra một bên. Hàn Bích Tuyền bên cạnh cũng dừng lẩm bẩm lại, thấy tư thế không buông tha của đối phương cũng chẳng thèm quản nữa.
Mà tiểu thư tên là Minh Oánh của Đoan Mộc gia tộc lúc này cũng đã biến mất nước mắt, nàng hưng phấn huy động hai nắm tay của mình mà reo lên:
-Hay quá, Thành ca ca, mau đánh ngã hắn đi, sau này ta sẽ là bạn nhảy của ngươi!
Nghe được người trong lòng trợ uy, Đoan Mộc Thành nóng lòng, gầm nhẹ một tiếng nói:
-Các hạ cẩn thận, ta ra chiêu đây!
Người này thực là có chút dễ thương! Hàn Phi thiếu chút nữa bật cười tại chỗ, thình lình Đoan Mộc Thành một quyền thẳng tới.
Một quyền này đường đường chính chính đánh thẳng tới ngực đối phương, thế lực mạnh, quyền phong sắc bén. Bên trong dĩ nhiên còn có chứ khí độ tông sư mơ hồ. Hiện giờ thiếu niên có tạo nghệ quyền pháp cao thâm trong số những võ sĩ chuyên dùng vũ khí thế này là rất ít thấy.
Chỉ tiếc rằng hắn gặp phải Hàn Phi, công phu quyền cước của Hàn Phi tuy rằng ở kiếp trước chỉ có tiêu chuẩn nhị lưu mà thôi. Thế nhưng trong cái thế giới coi trọng đấu khí cùng đấu kỹ thế này thì năng lực của hắn cũng được tính là nhất lưu.
Đối mặt với công kích của đối phương, Hàn Phi không tránh né một tay thủ hộ trước ngực, vừa vặn chặn được nắm tay của đoan Mộc Thành. Năm ngón tay vững vàng nắm lại, cánh tay bỗng nhiên lộn ra ngoài.
Đoan Mộc Thành thất kinh, một quyền của hắn nện vào lòng bàn tay của Hàn Phi giống như đánh vào bông gòn vậy. Lực lượng đủ để đánh ngã một chiến sĩ cường tráng đã biến mất vô tung vô ảnh. Càng đáng sợ hơn chính là bàn tay của Hàn Phi đã nắm trọn nắm tay của hắn. Cánh tay của hắn lập tức bị vặn ra ngoài, lực lượng của đối thủ vượt xa dự liệu của hắn.
Giật mình, Đoan Mộc Thành lập tức làm ra ứng phó, hắn thuận thế mạnh mẽ quay người, cái đùi phải giơ cao, toàn thân nghiêng sang một bên đá tới cổ của đối phương.
Đây là phản kích tương đối cao minh, chỉ là cước bộ của hắn còn chưa tới được cổ Hàn Phi, một cước của Hàn Phi đã đánh mạnh vào bụng của hắn. Bàn tay mở ra, đồng thời phát lực tạo thành liên hoàn cước đá hắn bay ra ngoài.
Đoan Mộc Thành bay về phía sau tới khoảng năm sáu mét mới dừng lại. Hắn đập mạnh vào cửa tiệm trang sức, rơi xuống trên đường cái, thiếu chút nữa va vào người đi trên đường.
Rầm rầm! mông của hắn đụng vào mặt đất phát ra thanh âm nặng nề, lập tức dựng dậy.
Thiếu niên khuôn mặt biến thành màu đỏ tím, hắn nhìn chằm chằm vào Hàn Phi đang đứng trong tiệm. Bỗng nhiên trầm quát một tiếng, toàn thân lộ ra đấu khí quang mang màu vàng, thân hình bỗng nhiên cao lớn hơn một chút, cơ thể bành trướng làm cho quần áo biến thành những mảnh nhỏ!
Người đi đường không hiểu chuyện gì xảy ra, tất cả đều hoảng loạn tránh ra một bên. Nhất thời tạo thành hỗn loạn không nhỏ, mà một ít võ sĩ dong binh đi ngang qua đã dừng lại xem náo nhiệt.
Đoan Mộc Thành một bước bay về phía Hàn Phi, trên phiến đá cứng rắn dưới lòng đường, lúc này hiển nhiên đã hiện ra một dấu chân rồi.
Hàn Phi cười lạnh một tiếng, bước từ trong tiệm trang sức đi ra, vừa rồi hắn còn hạ thủ lưu tình. Bằng không một cước của hắn làm cho thiếu niên kia không trọng thương cũng không được. Nhưng nếu đối phương đã không thức thời như vậy, hắn cũng không cố kỵ nữa.
Giữa lúc hai người đang chuẩn bị chiến đấu, trên đường bỗng nhiên truyền tới tiếng bước chân vội vã cùng tiếng quát lớn. Đoàn người vây xem vội vã tản ra, một đội võ sĩ vũ trang hạng nặng lập tức xuất hiện.
Võ sĩ tuần tra Vọng Hải thành phản ứng có thể nói là thần tốc. Ở nơi này vừa có động tĩnh lập tức bọn họ hiện thân, đủ có thể thấy được bình thường huấn luyện rất kỹ.
Thấy võ sĩ tuần tra xuất hiện, Đoan Mộc Thành nhất thời rụt xuống, cước bộ dừng lại có vẻ có chút bất an.
Mà hồng y thiếu nữ cũng đắc ý vạn phần, lao ra ngoài cửa chỉ vào Hàn Phi nói rằng:
-Các ngươi mau bắt người này, hắn từ nơi khác tới dám quấy rối Vọng Hải này, cũng không nhìn ra thân phận của ta thế nào!
Thủ lĩnh võ sĩ đội tuần tra hiển nhiên nhận ra hồng y thiếu nữ này. Hắn nhìn Đoan Mộc Thành quần áo rách nát rồi lại nhìn Hàn Phi đang thong dong tự nhiên, ho khan một tiếng nói rằng: Truyện "Linh Vũ Cửu Thiên "
-Thất tiểu thư, xin hỏi có chuyện gì xảy ra? Nếu như chỉ là tranh cãi bình thường chúng ta cũng không thể tùy tiện bắt người được. Tộc trưởng đại nhân đã có mệnh lệnh rồi.
Hắn nói không chỉ ngoài dự liệu của hồng y thiếu nữa, cùng làm cho Hàn Phi cảm thấy ngoài ý muốn. Hàn Phi còn tưởng rằng đối phương không biết phân biệt tốt xấu mà tiến tới bắt mình trước tiên nữa. Dù sao người ta là tiểu thư nhà chủ nhân, cũng có thân phận quận chúa cũng nên.
Vậy cũng đã nhìn ra được Vọng Hải thành tuy rằng là thiên hạ của Đoan Mộc gia, thế nhưng Đoan Mộc gia tộc cũng không phải vì thế mà ngang ngược không ai bì. Gia tộc có thể truyền thừa nghìn năm quả nhiên không đơn giản chút nào. Hồng y thiếu nữ này phỏng chừng là một số ít người khác biệt trong gia tộc, thấy dáng vẻ đau đầu của võ sĩ thủ lĩnh là biết.
Hồng y thiếu nữ nhất thời nghẹn lời, nàng không thể nói mình không quy củ tranh mua đồ của người khác nhìn trúng được?
Tuy rằng đuối lý, thiếu nữa vẫn già mồm chỉ trích nói:
-Bọn họ vũ nhục ta, cũng là vũ nhục Đoan Mộc gia, ta xem có thể là gian tế của gia tộc khác trà trộn vào quấy rối đi!
-Đoan Mộc tiểu thư, chúng ta là người của Hàn gia tới Đoan Mộc gia làm đám hỏi kết thân, không biết lời ngươi nói là đại biểu cho chính ngươi hay là đại biểu cho Đoan Mộc gia?
Một thanh âm nhu hòa nhưng sắc bén nhất thời vang lên, Hàn Bích Tuyền từ trong tiệm trang sức đi ra.
Tác giả :
Dạ Sắc Phóng Giả