Linh Nhân Lệ
Chương 13
Sau hôm ấy, Hoàng Phủ Kỳ không hề tới Quảng Hàn cung lần nào nữa.
Vội vàng chớp mắt đã một tháng, ngày chính thức nghênh đón Quốc mẫu lập Hậu.
Đương kim Hoàng thượng thành thân, cả nước chúc mừng, đại xá thiên hạ.
Cũng vì hậu cung từ nay chính thức có chủ, chúng triều thần cũng coi như yên lòng.
Trong Hoàng cung không khí hoan hỉ rực rỡ.
Đêm đó nghe được bên ngoài chiêng trống rền vang rung trời, Ly Thu tự nhốt mình trong phòng.
Y tỉ mỉ nhớ lại từng giây phút khi xưa ở cùng Hoàng Phủ Kỳ, những lần hắn cưng nựng y yêu thương y, từng thứ một phai dần trong lòng như những vệt màu xấu xí loang lổ, đâm sâu vào tâm khảm, nhức nhối không chịu đựng nổi.
Mãi tới khi Tiểu Ngọc cảm thấy dường như không ổn mới xông vào phòng, đã nhìn thấy từ cổ tay tái nhợt của y chảy xuống những giọt máu đỏ sẫm.
Trên mặt đất là một vũng máu đọng nho nhỏ.
Mắt Ly Thu vẫn mở, nhưng thần sắc y như đã phiêu đi thật xa, dường như linh hồn đã sớm tiêu tán.
“Công tử? Công tử? Người làm gì vậy? Sao người lại ngốc thế? Sao người lại ngốc như thế?"
Tiếng Tiểu Ngọc gọi y từ một nơi rất xa truyền tới, trực tiếp đem linh hồn dần bay xa của y quay trở về.
Ly Thu hai mắt mông lung chợt định thần, nhìn chằm chằm Tiểu Ngọc hỏi “Ngươi vừa nói gì?"
“Công tử, ta nói người ngốc, ta nói người sao lại ngốc như thế? Đáng để người chết sao?"
Hình như trong phút chốc Ly Thu tỉnh ra, đôi mắt trống rỗng bắt đầu ánh lên sinh khí, thì thào lẩm bẩm “Đáng giá sao?" nói xong liền giơ tay ôm ngực cười lớn không dứt.
Trước đó chưa lâu, y chẳng phải đã quỳ trước mộ phần hỏi sư ca những lời ấy,
[Sao ngươi lại ngốc như thế? Đáng giá sao? Vì một người không hề yêu ngươi mà hủy hoại bản thân, đáng giá sao?]
Vậy mà bây giờ, bản thân y sao lại cũng bắt đầu hỏi chính mình như thế?
Chẳng phải đã nói không động tình là tốt sao? Chẳng phải đã nói không cần yêu là tốt sao?
Chẳng phải đã nói sẽ không để kẻ khác tổn thương mình sao? Chẳng phải đã nói sẽ không đi theo con đường của sư ca sao?
Vì sao chỉ vì một cái đại hôn của Hoàng Phủ Kỳ đã mất hết can đảm muốn đoạn tuyệt sinh mệnh? Khác nào sư ca đau thương mà chết?
Một Ly Thu lòng như gương sáng tâm như nước lặng, nhìn thấu hồng trần không tin tình ái đi đâu mất rồi?
Đi đâu?
Không quan trọng.
Chỉ cần y trở lại là tốt rồi.
“Tiểu Ngọc, tìm thuốc tới hộ ta" Ly Thu tiện tay xé một mảnh y phục cũ băng lên cổ tay trái.
“A? Vâng, được được" Tiểu Ngọc chạy ào ra khỏi phòng đi tìm thuốc.
Chẳng mấy chốc vết thương được bôi kín thuốc, vì mất máu quá nhiều mà trông y càng thêm tái nhợt.
Nhưng ánh mắt thờ ơ bình tĩnh của y, lại càng thêm thâm sâu.
“Công tử, người không sao chứ?" Tiểu Ngọc lo lắng hỏi han.
“Không sao đâu, ngươi đi nghỉ đi, ta cũng muốn ngủ" Ly Thu cởi giày, chui vào trong chăn.
“Thật sự không sao?" Tiểu Ngọc vẫn không an lòng.
“Yên tâm, ta sẽ không nghĩ quẩn nữa đâu"
“Người thực sự đừng nghĩ quẩn nữa" Tiểu Ngọc trù trừ nửa ngày, nhìn thấy y đã nhắm mắt lại, lúc đó mới thổi nến rời đi.
Đêm ấy, Ly Thu nằm mơ.
Trong mộng, y cứ liên tục nắm lấy ống tay áo sư ca, không ngừng hỏi [Đáng giá sao?]
Một năm sau, Hoàng hậu sinh hạ một nam hài.
Nhưng từ khi đó, Hoàng hậu lại dần dần thất sủng.
Bởi vì Hoàng đế sau chuyến đi tới Giang Nam, đem về một nữ tử xinh đẹp dịu dàng lại khéo léo.
Từ Quý nhân đến Tiệp dư rồi Chiêu nghi, chỉ vỏn vẹn có hai tháng.
Chẳng được bao lâu, Hoàng đế tự mình hạ chỉ sắc phong Mộ Dung Chiêu nghi thành Vân Phi.
Nàng vốn chỉ là con gái của Mộ Dung gia không có danh tiếng gì ở Giang Nam, Mộ Dung Vân Hi.
Nhưng lại đương nhiên một bước lên trời trở thành nữ tử được người người ngưỡng mộ, nhận ngàn sủng ái vào một thân.
“Tiểu Ngọc, ngươi giấu gì phía sau vậy?"
Trong Quảng Hàn cung, Ly Thu đang thưởng mai, lại vô tình nhìn thấy Tiểu Ngọc đang lén lút giấu diếm gì đó sau lưng.
“Không, không có gì ạ, chủ tử, chỉ là mấy miếng hồng cao [1] thôi" Tiểu Ngọc ấp a ấp úng chìa hồng cao ra.
“Tiểu Ngọc giỏi thật, dám giấu ta đi trộm đồ ăn?" Ly Thu cố ý trêu chọc tiểu cung nữ không biết lớn nhỏ này.
“Ai trộm đâu, ta không trộm mà, đây là đồ ban thưởng, hôm nay trong cung ai cũng có hết" Tiểu Ngọc đỏ mặt thấy hơi oan ức.
“Ban thưởng? Hôm nay là thọ thần vị phi tần ấy à?" Ly Thu dời tầm mắt nhìn sang gốc mai trong vườn.
“Không phải, hôm nay là…là Mộ Dung Chiêu nghi được ban phong hào…Cho nên…" Tiểu Ngọc lắp bắp, sợ lại làm Ly Thu thương tâm.
Nhưng Ly Thu nghe xong lại chỉ thuận miệng đáp “À! Phong hào gì?"
“Vân Phi"
“Vân Phi? Êm tai thật, hẳn là nữ tử thanh tú mềm mại"
“Dạ. Nghe nói Hoàng đế gặp gỡ nàng ở Giang Nam, liền kiên quyết đưa nhân gia về cung" Tiểu Ngọc vô tư nói, không hề chú ý tới Ly Thu vừa nghe đến hai chữ ‘Giang Nam’ bả vai hơi run lên.
“Nhưng mà, nô tì cảm thấy nàng cũng bình thường, chủ tử so với nàng đẹp hơn nhiều" Tiểu Ngọc nói thật lòng, nàng từng lén lút nhìn vị Vân Phi kia, dung mạo chưa cần so với chủ tử, chỉ so với Hoàng hậu cũng đã không bằng rồi, thật chẳng biết Hoàng đế vừa mắt nàng ở điểm gì!
“Tiểu Ngọc, ta là nam nhân, ngươi lại so sánh ta với nữ tử!" Ly Thu vỗ vỗ đầu Tiểu Ngọc.
“Không có đâu, trong mắt nô tì chủ tử là người đẹp nhất nô tì từng gặp đấy, người cười tươi lên đẹp lắm" Tiểu Ngọc tinh nghịch đứng trước mặt Ly Thu, dùng đôi mắt to tròn đen lấy nhìn y nói cực kỳ nghiêm túc.
“Ai, hết cách với ngươi" Ly Thu lớn tiếng thở dài, trước khi về phòng đọc sách còn không quên dặn dò “Bánh kia mang cho ta một miếng, ta hơi đói"
“Vâng ạ" Tiểu Ngọc cực kỳ vui mừng thấy chủ tử chủ động nói muốn ăn.
Tại một cung điện nguy nga khác, một nữ tử diễm lệ đang dùng ánh mắt oán hận nhìn vào mấy miếng hồng cao tinh xảo.
“Ném đi, Ai gia bảo các ngươi ném đi ngay! Dám để thứ này trước mắt Ai gia, các ngươi chán sống rồi phải không!"
Khuôn mặt ngũ quan xinh đẹp của Hoàng hậu vặn vẹo đến đáng sợ.
“Con hồ ly tinh kia không biết đã cho Hoàng thượng ăn thứ mê dược gì, dám ngang nhiên độc chiếm ân sủng của Hoàng thượng!" Trước khi xuất giá là công chúa cao cao tại thượng, xuất giá rồi lại là nử tử đứng đầu hậu cung, nàng đương nhiên không thể chấp nhận có kẻ khác diễu võ giương oai trước mặt nàng.
Đã mấy tháng rồi Hoàng thượng không đến chỗ nàng, nàng có thể không nổi điên sao?
“Nương nương, người cần gì phải tức giận con hồ ly kia, Hoàng thượng chỉ ham mê của lạ, trong hậu cung này sau khi nhiệt tình Hoàng thượng đã hết phi tần nào chẳng bị lạnh nhạt" Bà vú ở một bên trấn an Hoàng hậu.
“Bà chưa biết đấy thôi, Hoàng thượng đối xử với con hồ ly kia thực đặc biệt, ta chưa từng thấy người cưng chiều ai như vậy. Lần này khác những lần trước, Ai gia nếu không nghĩ ra được biện pháp giải quyết, chưa biết chừng cái ghế Hoàng hậu này sẽ bị tiện nhân kia cướp đi."
Hoàng hậu nói đến đây, tự nhiên trong lòng vô cùng tủi hờn, nước mắt đã dâng tràn cả lên.
“Chưa kể Ai gia được mật báo, nói hồ ly kia đã có mang được hai tháng, chẳng qua Hoàng thượng không cho phép tiết lộ ra, ý người muốn chờ thêm hai ba tháng nữa cho thai nhi ổn định mới thông cáo thiên hạ. Ngươi xem, sủng ái đến vậy, Ai gia không nhanh sẽ hỏng mất! Chờ nàng sinh hạ hoàng tử, Vũ nhi cùng vị trí Thái tử của nó nhất định không còn!"
“Nương nương đừng lo, lão nô đã nghĩ cho người một biện pháp"
“Nhũ mẫu? Ngươi có cách sao?" Hoàng hậu nghe lời nhũ mẫu trong lòng tràn ngập hy vọng.
“Tìm một người khác đưa tới bên Hoàng thượng tranh sủng với Vân Phi, tới lúc đó Vân Phi tự nhiên sẽ thất sủng?"
“Nhưng mà, làm vậy có sợ nuôi ong tay áo? Nhũ mẫu chọn được ai rồi sao?" Hoàng hậu hơi hơi bất an.
“Thỉnh nương nương yên tâm, lão nô đã sớm chọn được người phù hợp, hơn nữa lại không phải là nữ tử"
“Không phải nữ tử?"
“Dạ, chính là một nam nhân, nghe nói trước kia là linh nhân, khi Hoàng thượng còn là Ninh vương đã mua y, cũng khá sủng ái, nhưng không biết phạm phải tội gì mà sau đó bị Hoàng thượng lạnh nhạt, không đoái hoài tới đã lâu lắm rồi."
“A? Người như vậy sao có thể tranh giành với Vân Phi được?"
“Việc này lão nô cũng không chắn chắn, nhưng thử một lần còn hơn là ngồi chờ chết! Hơn nữa y là nam nhân, cho dù được sủng ái cũng không thể sinh hài tử, lại càng không thể uy hiếp được địa vị của nương nương cùng Đại hoàng tử."
“Cũng đúng. Hiện tại y ở đâu?"
“Nghe nói là ở Quảng Hàn cung!"
“Quảng Hàn cung? Chẳng phải là lãnh cung sao?" Hoàng hậu thực sự kinh ngạc, nàng đứng đầu hậu cung lại không hề biết lãnh cung có một nam nhân, xem ra Hoàng đế thực sự muốn che giấu người này.
“Nói vậy nếu Ai gia đưa y ra khỏi Quảng Hàn cung, y còn phải cảm kích ta nữa" Hoàng hậu nghĩ tới việc có thể tước đi độc sủng của Vân Phi, lại càng nóng vội muốn gặp con hát trong Quảng Hàn cung.
Vội vàng chớp mắt đã một tháng, ngày chính thức nghênh đón Quốc mẫu lập Hậu.
Đương kim Hoàng thượng thành thân, cả nước chúc mừng, đại xá thiên hạ.
Cũng vì hậu cung từ nay chính thức có chủ, chúng triều thần cũng coi như yên lòng.
Trong Hoàng cung không khí hoan hỉ rực rỡ.
Đêm đó nghe được bên ngoài chiêng trống rền vang rung trời, Ly Thu tự nhốt mình trong phòng.
Y tỉ mỉ nhớ lại từng giây phút khi xưa ở cùng Hoàng Phủ Kỳ, những lần hắn cưng nựng y yêu thương y, từng thứ một phai dần trong lòng như những vệt màu xấu xí loang lổ, đâm sâu vào tâm khảm, nhức nhối không chịu đựng nổi.
Mãi tới khi Tiểu Ngọc cảm thấy dường như không ổn mới xông vào phòng, đã nhìn thấy từ cổ tay tái nhợt của y chảy xuống những giọt máu đỏ sẫm.
Trên mặt đất là một vũng máu đọng nho nhỏ.
Mắt Ly Thu vẫn mở, nhưng thần sắc y như đã phiêu đi thật xa, dường như linh hồn đã sớm tiêu tán.
“Công tử? Công tử? Người làm gì vậy? Sao người lại ngốc thế? Sao người lại ngốc như thế?"
Tiếng Tiểu Ngọc gọi y từ một nơi rất xa truyền tới, trực tiếp đem linh hồn dần bay xa của y quay trở về.
Ly Thu hai mắt mông lung chợt định thần, nhìn chằm chằm Tiểu Ngọc hỏi “Ngươi vừa nói gì?"
“Công tử, ta nói người ngốc, ta nói người sao lại ngốc như thế? Đáng để người chết sao?"
Hình như trong phút chốc Ly Thu tỉnh ra, đôi mắt trống rỗng bắt đầu ánh lên sinh khí, thì thào lẩm bẩm “Đáng giá sao?" nói xong liền giơ tay ôm ngực cười lớn không dứt.
Trước đó chưa lâu, y chẳng phải đã quỳ trước mộ phần hỏi sư ca những lời ấy,
[Sao ngươi lại ngốc như thế? Đáng giá sao? Vì một người không hề yêu ngươi mà hủy hoại bản thân, đáng giá sao?]
Vậy mà bây giờ, bản thân y sao lại cũng bắt đầu hỏi chính mình như thế?
Chẳng phải đã nói không động tình là tốt sao? Chẳng phải đã nói không cần yêu là tốt sao?
Chẳng phải đã nói sẽ không để kẻ khác tổn thương mình sao? Chẳng phải đã nói sẽ không đi theo con đường của sư ca sao?
Vì sao chỉ vì một cái đại hôn của Hoàng Phủ Kỳ đã mất hết can đảm muốn đoạn tuyệt sinh mệnh? Khác nào sư ca đau thương mà chết?
Một Ly Thu lòng như gương sáng tâm như nước lặng, nhìn thấu hồng trần không tin tình ái đi đâu mất rồi?
Đi đâu?
Không quan trọng.
Chỉ cần y trở lại là tốt rồi.
“Tiểu Ngọc, tìm thuốc tới hộ ta" Ly Thu tiện tay xé một mảnh y phục cũ băng lên cổ tay trái.
“A? Vâng, được được" Tiểu Ngọc chạy ào ra khỏi phòng đi tìm thuốc.
Chẳng mấy chốc vết thương được bôi kín thuốc, vì mất máu quá nhiều mà trông y càng thêm tái nhợt.
Nhưng ánh mắt thờ ơ bình tĩnh của y, lại càng thêm thâm sâu.
“Công tử, người không sao chứ?" Tiểu Ngọc lo lắng hỏi han.
“Không sao đâu, ngươi đi nghỉ đi, ta cũng muốn ngủ" Ly Thu cởi giày, chui vào trong chăn.
“Thật sự không sao?" Tiểu Ngọc vẫn không an lòng.
“Yên tâm, ta sẽ không nghĩ quẩn nữa đâu"
“Người thực sự đừng nghĩ quẩn nữa" Tiểu Ngọc trù trừ nửa ngày, nhìn thấy y đã nhắm mắt lại, lúc đó mới thổi nến rời đi.
Đêm ấy, Ly Thu nằm mơ.
Trong mộng, y cứ liên tục nắm lấy ống tay áo sư ca, không ngừng hỏi [Đáng giá sao?]
Một năm sau, Hoàng hậu sinh hạ một nam hài.
Nhưng từ khi đó, Hoàng hậu lại dần dần thất sủng.
Bởi vì Hoàng đế sau chuyến đi tới Giang Nam, đem về một nữ tử xinh đẹp dịu dàng lại khéo léo.
Từ Quý nhân đến Tiệp dư rồi Chiêu nghi, chỉ vỏn vẹn có hai tháng.
Chẳng được bao lâu, Hoàng đế tự mình hạ chỉ sắc phong Mộ Dung Chiêu nghi thành Vân Phi.
Nàng vốn chỉ là con gái của Mộ Dung gia không có danh tiếng gì ở Giang Nam, Mộ Dung Vân Hi.
Nhưng lại đương nhiên một bước lên trời trở thành nữ tử được người người ngưỡng mộ, nhận ngàn sủng ái vào một thân.
“Tiểu Ngọc, ngươi giấu gì phía sau vậy?"
Trong Quảng Hàn cung, Ly Thu đang thưởng mai, lại vô tình nhìn thấy Tiểu Ngọc đang lén lút giấu diếm gì đó sau lưng.
“Không, không có gì ạ, chủ tử, chỉ là mấy miếng hồng cao [1] thôi" Tiểu Ngọc ấp a ấp úng chìa hồng cao ra.
“Tiểu Ngọc giỏi thật, dám giấu ta đi trộm đồ ăn?" Ly Thu cố ý trêu chọc tiểu cung nữ không biết lớn nhỏ này.
“Ai trộm đâu, ta không trộm mà, đây là đồ ban thưởng, hôm nay trong cung ai cũng có hết" Tiểu Ngọc đỏ mặt thấy hơi oan ức.
“Ban thưởng? Hôm nay là thọ thần vị phi tần ấy à?" Ly Thu dời tầm mắt nhìn sang gốc mai trong vườn.
“Không phải, hôm nay là…là Mộ Dung Chiêu nghi được ban phong hào…Cho nên…" Tiểu Ngọc lắp bắp, sợ lại làm Ly Thu thương tâm.
Nhưng Ly Thu nghe xong lại chỉ thuận miệng đáp “À! Phong hào gì?"
“Vân Phi"
“Vân Phi? Êm tai thật, hẳn là nữ tử thanh tú mềm mại"
“Dạ. Nghe nói Hoàng đế gặp gỡ nàng ở Giang Nam, liền kiên quyết đưa nhân gia về cung" Tiểu Ngọc vô tư nói, không hề chú ý tới Ly Thu vừa nghe đến hai chữ ‘Giang Nam’ bả vai hơi run lên.
“Nhưng mà, nô tì cảm thấy nàng cũng bình thường, chủ tử so với nàng đẹp hơn nhiều" Tiểu Ngọc nói thật lòng, nàng từng lén lút nhìn vị Vân Phi kia, dung mạo chưa cần so với chủ tử, chỉ so với Hoàng hậu cũng đã không bằng rồi, thật chẳng biết Hoàng đế vừa mắt nàng ở điểm gì!
“Tiểu Ngọc, ta là nam nhân, ngươi lại so sánh ta với nữ tử!" Ly Thu vỗ vỗ đầu Tiểu Ngọc.
“Không có đâu, trong mắt nô tì chủ tử là người đẹp nhất nô tì từng gặp đấy, người cười tươi lên đẹp lắm" Tiểu Ngọc tinh nghịch đứng trước mặt Ly Thu, dùng đôi mắt to tròn đen lấy nhìn y nói cực kỳ nghiêm túc.
“Ai, hết cách với ngươi" Ly Thu lớn tiếng thở dài, trước khi về phòng đọc sách còn không quên dặn dò “Bánh kia mang cho ta một miếng, ta hơi đói"
“Vâng ạ" Tiểu Ngọc cực kỳ vui mừng thấy chủ tử chủ động nói muốn ăn.
Tại một cung điện nguy nga khác, một nữ tử diễm lệ đang dùng ánh mắt oán hận nhìn vào mấy miếng hồng cao tinh xảo.
“Ném đi, Ai gia bảo các ngươi ném đi ngay! Dám để thứ này trước mắt Ai gia, các ngươi chán sống rồi phải không!"
Khuôn mặt ngũ quan xinh đẹp của Hoàng hậu vặn vẹo đến đáng sợ.
“Con hồ ly tinh kia không biết đã cho Hoàng thượng ăn thứ mê dược gì, dám ngang nhiên độc chiếm ân sủng của Hoàng thượng!" Trước khi xuất giá là công chúa cao cao tại thượng, xuất giá rồi lại là nử tử đứng đầu hậu cung, nàng đương nhiên không thể chấp nhận có kẻ khác diễu võ giương oai trước mặt nàng.
Đã mấy tháng rồi Hoàng thượng không đến chỗ nàng, nàng có thể không nổi điên sao?
“Nương nương, người cần gì phải tức giận con hồ ly kia, Hoàng thượng chỉ ham mê của lạ, trong hậu cung này sau khi nhiệt tình Hoàng thượng đã hết phi tần nào chẳng bị lạnh nhạt" Bà vú ở một bên trấn an Hoàng hậu.
“Bà chưa biết đấy thôi, Hoàng thượng đối xử với con hồ ly kia thực đặc biệt, ta chưa từng thấy người cưng chiều ai như vậy. Lần này khác những lần trước, Ai gia nếu không nghĩ ra được biện pháp giải quyết, chưa biết chừng cái ghế Hoàng hậu này sẽ bị tiện nhân kia cướp đi."
Hoàng hậu nói đến đây, tự nhiên trong lòng vô cùng tủi hờn, nước mắt đã dâng tràn cả lên.
“Chưa kể Ai gia được mật báo, nói hồ ly kia đã có mang được hai tháng, chẳng qua Hoàng thượng không cho phép tiết lộ ra, ý người muốn chờ thêm hai ba tháng nữa cho thai nhi ổn định mới thông cáo thiên hạ. Ngươi xem, sủng ái đến vậy, Ai gia không nhanh sẽ hỏng mất! Chờ nàng sinh hạ hoàng tử, Vũ nhi cùng vị trí Thái tử của nó nhất định không còn!"
“Nương nương đừng lo, lão nô đã nghĩ cho người một biện pháp"
“Nhũ mẫu? Ngươi có cách sao?" Hoàng hậu nghe lời nhũ mẫu trong lòng tràn ngập hy vọng.
“Tìm một người khác đưa tới bên Hoàng thượng tranh sủng với Vân Phi, tới lúc đó Vân Phi tự nhiên sẽ thất sủng?"
“Nhưng mà, làm vậy có sợ nuôi ong tay áo? Nhũ mẫu chọn được ai rồi sao?" Hoàng hậu hơi hơi bất an.
“Thỉnh nương nương yên tâm, lão nô đã sớm chọn được người phù hợp, hơn nữa lại không phải là nữ tử"
“Không phải nữ tử?"
“Dạ, chính là một nam nhân, nghe nói trước kia là linh nhân, khi Hoàng thượng còn là Ninh vương đã mua y, cũng khá sủng ái, nhưng không biết phạm phải tội gì mà sau đó bị Hoàng thượng lạnh nhạt, không đoái hoài tới đã lâu lắm rồi."
“A? Người như vậy sao có thể tranh giành với Vân Phi được?"
“Việc này lão nô cũng không chắn chắn, nhưng thử một lần còn hơn là ngồi chờ chết! Hơn nữa y là nam nhân, cho dù được sủng ái cũng không thể sinh hài tử, lại càng không thể uy hiếp được địa vị của nương nương cùng Đại hoàng tử."
“Cũng đúng. Hiện tại y ở đâu?"
“Nghe nói là ở Quảng Hàn cung!"
“Quảng Hàn cung? Chẳng phải là lãnh cung sao?" Hoàng hậu thực sự kinh ngạc, nàng đứng đầu hậu cung lại không hề biết lãnh cung có một nam nhân, xem ra Hoàng đế thực sự muốn che giấu người này.
“Nói vậy nếu Ai gia đưa y ra khỏi Quảng Hàn cung, y còn phải cảm kích ta nữa" Hoàng hậu nghĩ tới việc có thể tước đi độc sủng của Vân Phi, lại càng nóng vội muốn gặp con hát trong Quảng Hàn cung.
Tác giả :
Thiên Na