Linh Môi Sư Trùng Sinh
Chương 48
Ban đêm náo nhiệt qua đi, Khúc Y Nhiên nghênh đón ngày khai giảng đầu tiên của thời đại học..
Bởi vì đã có ví dụ máu chảy đầm đìa lúc trước, Khúc Y Nhiên cùng Phương Thiên Trác lúc này sớm chạy ra quán cơm xếp hàng .
Đợi không lâu, Phương Thiên Trác đã mệt mỏi, không dậy nổi tinh thần, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Khúc Y Nhiên trạng thái tinh thần no đủ, ai thán nói, “Ngủ đến không biết gì . Ngươi nói có phải ai cũng có tật xấu không ? thời điểm Ngụy Tấn ở phòng ngủ chúng ta làm ầm ĩ ta ngược lại ngủ không tồi, kết quả hiện tại yên tĩnh , lăn qua lộn lại nửa đêm cũng không ngủ nổi ."
“Ha hả, ngươi bị tật xấu gì rồi ?" Khúc Y Nhiên mua hai bánh bao, một chén cháo thịt trứng muối, cầm cháo bát, Tiểu Tùng Thử (Con sóc) thỏa mãn mà giật giật cái mũi.
Rất thơm, so với chính mình làm ngon hơn .
Lúc này Lý Mật trong ngọc vù vù ngủ còn không có rời giường, bằng không phỏng chừng nước miếng sẽ bắt đầu tràn ra .
“Ta cũng không biết mình bị tật xấu gì." Tìm được một cái bàn, Phương Thiên Trác ngồi xuống buồn bực gãi gãi bộ tóc cho rối bời không thành hình, đột nhiên hắn nhớ tới một việc mà hỏi, “Đúng rồi Y Nhiên, ngươi tối hôm qua mấy giờ trở về? đi tản bộ lâu như vậy? Vườn A đại ngươi còn đi dạo không đủ sao?"
“A… Ân, ta trở về sau khi ngươi ngủ." Khúc Y Nhiên vùi đầu uống cháo ăn bánh bao, nhỏ giọng hàm hồ mà nói vấn đề này.
“Ta ngủ thì về sao ?" Kia là mấy giờ ? Như thế nào hắn tuyệt không có cảm giác?
Phương Thiên Trác có chút buồn bực, nhưng lực chú ý cũng dần dần bị bữa sáng phiêu hương mê người hấp dẫn, thân thể giai đoạn thanh thiếu niên lượng cơm ăn vô cùng kinh người.
Chính là… Thường thường vẫn có một số người thân thể bất đồng, tỷ như Khúc Y Nhiên, “Ngươi không thể ăn nhiều hơn một chút? hai tiểu bao tử này ta ăn một cái, ngươi mới mua hai? dạ dày nhỏ như mèo? Còn mua bát cháo… Trời ạ, Y Nhiên! Cho dù không ăn thịt, cũng phải ăn vài cái bánh bao a."
“Vậy là đủ rồi, ta không quá đói." Tối hôm qua ăn quả hồng, hiện giờ linh khí đầy đủ, dạ dày cũng bị tẩm bổ đến ấm dào dạt, phi thường thoải mái.
“Phục ngươi ." Phương Thiên Trác mua cái bánh bao nhỏ, hai chén sữa đậu nành một đĩa đồ ăn sáng, hắn còn cảm thấy chưa đủ đâu.
“Là ngươi ăn nhiều lắm." Khúc Y Nhiên cười nói.
“Là ngươi ăn quá ít Y Nhiên, các nữ sinh còn có thể ăn nhiều hơn ." tầm mắt Phương Thiên Trác quét một vòng chung quanh, các nữ sinh buổi sáng là ăn bánh bao và bánh ngọt, socola đồ ăn vặt bày đầy bàn,đồ ăn trước của vị trước mặt mình có lẽ là ít nhất trong phòng ăn.
“Ờ." Khúc Y Nhiên chăm chú gật gật đầu, cũng không quá để ý mà tiếp tục trạc bánh bao trong đĩa của mình.
Y luôn luôn ăn không nhiều lắm, huống chi thân thể này bị bệnh dạ dày nghiêm trọng, hơi chút không chú ý liền vô cùng đau đớn.
Hương vị quả thật không tồi, nhưng không có như ca ca làm thật ngon .
Ca ca làm bánh bao trong đó có thịt còn có cẩu kỷ, dinh dưỡng bổ máu … Trường học bánh bao chỉ có huân hãm, ăn hơn sẽ … Ân… Tuyệt đối không bằng bánh bao ca ca làm .
Khúc Y Nhiên hai tai đỏ lên rũ đầu xuống, manh sát ** nam nữ liên can chung quanh.
“Ô ô, ta muốn bị manh, như thế nào có thể đáng yêu như vậy, lão nương căn bản là không hạ thủ nổi QAQ…" Không đành lòng hạ thủ , rất thuần khiết , tổng cảm thấy vừa mới vươn móng vuốt sẽ gặp ngũ lôi oanh đỉnh trời giáng!
“Ngươi gào cái P, chưa nghe nói qua A đại hiện tại truyền lưu một câu như vậy sao, bánh bao là của ngươi, Trạng Nguyên là của mọi người …" Ai dám xuống tay, giây tiếp theo sẽ bị hung tàn phân thây .
“Chỉ đứng xa xem, không thể lại gần, ai." Một nam sinh có chút tiếc hận nói, kết quả chỉ một thoáng, trên bàn nhiều thêm năm cái dĩa ăn.
“… …" cẩu tử đội cũng bó tay không thể tiếp cận .
Hiện giờ tại A đại, đại danh Trạng Nguyên không ai không biết không ai không hiểu , trung học L tỉnh là trường trung học nổi bật, tự nhiên có không ít người thi đậu A đại là trọng điểm quốc gia.
Đối với Trạng Nguyên trường học hiện giờ, vẫn có rất nhiều người không dám tin, “Cái kia gì… Khúc Trạng Nguyên, nguyên lai là Khúc ca sao?"
“Hẳn không phải là trùng tên hả." Hắn cũng hoài nghi thật lâu, nhưng sự thật thường đặc biệt tàn khốc.
“Được rồi, ta tuyệt đối không nói cho ngươi vào ngày xem điểm , ta không mang kính mắt." Bị bảng 3D nhiều màu dọa cho mù.
“Kỳ thật ta cũng không mang." Người khác nói.
Khúc Y Nhiên ―― nhân vật phong vân đứng đầu, nhị thế tổ trong trường hoành hành xưng bá , đại danh như sấm bên tai, các học sinh có thể nói là chịu đủ “Tàn phá" cùng “Độc hại" .
Vị này, trong nhà có quyền lại có thế , là phú nhị đại, tính tình cổ quái, nói không chừng nhìn ngươi chỗ nào không vừa mắt tìm người đem ngươi diệt , không hề nói lý do, có lẽ đơn giản là không vừa mắt .
Đã từng vì nhìn thấy núi giả chướng mắt, Khúc Y Nhiên thiếu chút nữa gọi người đến đem vườn hoa san bằng , có thể y kiêu ngạo thế nào , căn bản là không đem lãnh đạo để vào mắt.
Một kẻ cứng đầu cao cấp , thế nhưng lấy cả thành tích nhất cả nước vào đại học tốt nhất?
Thực kinh khủng !
Đối với học sinh trung học ở L tỉnh lên tới A đại mà nói, quả thực giống như ác mộng ngập đầu.
Chẳng lẽ thời kì trung học bôi cụ lần thứ hai tái trình diễn? Chính là… Tựa hồ… Khúc gia nhị thiếu thay đổi không ít? !
Với, bình thường trừ bỏ toán học nhị thế tổ chảng qua môn nào, thế nhưng có thể đứnh nhất cả nước.
Đây cũng không phải thành tích mà trong nhà có quyền thế có thể mua được…
Còn có diễn tấu đàn cổ, tiếng đàn cỡ nào êm tai, đắm chìm mê mẩn, chính là bọn nhỏ đáng thương trung học vừa nghe tới tên Khúc gia nhị thiếu đại, chút nữa không tiền đồ đái dầm.
Còn có diễn thuyết cuối cùng, bao nhiêu người nơm nớp lo sợ nuốt lệ nghe xong, tuyệt đối không dám tùy tiện lộn xộn đạn, ai biết có thể hay không bị thủ hạ của nhị thiếu mai phục chung quanh cấp đổ .
Một chút cúng không khoa trương, Khúc Y Nhiên quả thật đã từng làm việc này.
Chủ yếu là Khúc Y Nhiên trước kia cho mọi người ấn tượng quá sâu, ai biết nhân gia bây giờ là không phải là đang thay đổi phong cách? Tuy rằng hiện giờ cảm giác hoàn toàn bất đồng , nhưng tiềm chất ác liệt, đó là nói biến có thể biến không?
Rất nhiều người liền nhả ra hai chữ ―― không tin!
Chết cũng không tin, thật sự không dám tín QAQ…
Thời điểm quân bởi vì phân tổ tiến hành, tiến độ huấn luyện bất đồng, cho dù là ở quán cơm ăn cơm cũng chưa chắc có thể gặp phải.
Nhưng là hiện giờ, trong phòng ăn đại bộ phận đều là nhóm tân sinh.
Vì thế, Khúc Y Nhiên chợt nghe đến không ít người theo bên cạnh y cung kính cúi đầu nói, “Khúc ca sớm."
“Khúc ca, ngài hôm nay khí sắc không tồi."
“Khúc ca, ngài bữa sáng có chút thiếu, nếu không ta sẽ giúp ngài mua?"
“Khúc ca, ngài có cái gì phân phó sao…"
Phương Thiên Trác, “… …"
Khúc Y Nhiên, “… …"
Phương Thiên Trác nhai một nửa bánh bao, qua loa nuốt xuống, có chút rầu rĩ mà nói, “Y Nhiên, bọn họ đều là tiểu đệ tiểu muội của ngươi? Huynh đệ ta ghen tị , ta chỗ nào kém so với ngươi? Như thế nào nữ hài phương bắc đều thích người có dạ dày loại con mèo nhỏ!"
Thế nhưng còn có mỹ nữ tịnh muội chủ động chạy tới đưa cơm? Tiểu tử có khí chất gì , tiện sát người bên ngoài!
Khúc Y Nhiên đầu đầy hắc tuyến mà đem cập lồng để một bên, không lấy không được, tiểu cô nương trực tiếp bỏ lại rồi nhanh như chớp quay đầu chạy, quả thực sợ y như rắn rết.
Phương Thiên Trác có đủ trì độn, rốt cuộc nhận ra chỗ nào không đúng? người đi tới đều run run rẩy rẩy?
Hắn quên rằng , mình cũng không có biết “Khúc Y Nhiên" đồng học cũng làm thế nào đi tới đại học.
Phương Thiên Trác cắn chiếc đũa, ngoắc ngoắc mà nhìn chằm chằm hộp cơm đáng yêu, “Ngươi không cần liền cấp bạn hữu, thật là, lãng phí ý tốt sẽ gặp sét đánh!"
“Thỉnh." Khúc Y Nhiên rõ ràng đem cơm để trước mặt hắn.
“Ngươi thật đúng là… Ân hừ hừ hừ… Đây là ngươi cho ta." Phương Thiên Trác nuốt một ngụm nước bọt, mở ra hộp cơm tán thưởng nói, “Thật là một muội tử có tâm a, tân khoa Trạng Nguyên đồng học, đừng không biết tốt xấu a."
“Cái gì cùng cái gì a." Khúc Y Nhiên dở khóc dở cười, loại chuyện này một câu hai câu căn bản giải thích không được , rõ ràng cứ như vậy thuận theo tự nhiên đi.
Chuyện tình đã từng phát sinh quá không thể xóa, dung thời gian cùng hai mắt bọn họ đến tự mình giám định đi
.Tiết đầu, cổ đại văn học.
Giảng viên trên giảng đường chân thành mà nói, dưới đài là gương mặt học sinh chăm chỉ hiếu học.
Không có biện pháp, học kỳ đầu … Cũng không thể thất thần đến quá mức, dù sao bọn họ đều là người mới , đều muốn lưu lại ấn tượng tốt, cuối kỳ còn trông cậy vào điểm thầy cho.
Khúc Y Nhiên kỳ thật rất muốn thất thần, mấy thứ này y trước kia lên đại học đều học qua, tuy rằng không phải tại A đại, giáo giảng gì đó cơ bản đều không sai biệt lắm.
Chính là giảng viên lại muốn hỏi y, vấn đề gì cũng gọi .
“Khúc Y Nhiên, ngươi thấy thế nào?"
“Khúc Y Nhiên, vấn đề này, nói cái nhìn của ngươi."
“Khúc Y Nhiên a, những lời này giải đích như thế nào."
“Khúc Y Nhiên a…"
Phương Thiên Trác không biết che miệng cười trộm bao nhiêu lần, hắn đại lạt lạt mà ngồi ở bên người Khúc Y Nhiên xem tranh châm biếm, kết quả giảng viên một lần cũng không điểm hắn.
“Xem ra lão sư đối với ngươi ấn tượng không tồi a."
“Ngô, thật không." Khúc Y Nhiên nằm úp sấp trên bàn, y trong tiết này hấp thụ ánh sang so với cái bảng còn tốt hơn.
Sự khiêm tốn ngày xưa như đã xa lắm rồi.
Từ khi thi vào trường cao đẳng, vẫn luôn tụ tin đến hiện tại.
Một người vô lực mà dựa vào bàn nhắm mắt dưỡng thần, ba con quỷ bay lên đỉnh đầu hộ giá.
Lý Mật nghe đến ánh mắt chuyển thành nhang muỗi, hắn với khoa văn là dốt đặc cán mai, bất quá giáo chủ cùng Đường Bá Hổ lại nghe được mùi ngon, đối với cổ linh mà nói, nghe người hiện đại giảng lịch sử, thật là vi diệu.
Đường Bá Hổ hỏi, “Đông Phương , nơi ngươi ở triều đại như thế nào?"
Đông Phương Bất Bại nói hai chữ, “Hỗn loạn."
Đường Bá Hổ cười khổ một tiếng, “triều đại của tại hạ vô pháp dùng từ gì để hình dung." chỉ là hai chữ hỗn loạn đâu có thể hình dung hết?
Nó đã hủy đi ước mơ của bao nhiêu người thực học!
Bao năm qua, hắn vẫn như cũ lòng có không cam lòng!
Lúc này trong phòng giáo viên ――
Phó hiệu trưởng, “Lão Triệu, tình huống thế nào? Có thể làm cho Khúc Y Nhiên đồng học thay đổi chủ ý chuyển đi học khoa học tự nhiên không?"
Triệu giáo thụ trầm mặc một lát, nói, “Thật sự có lỗi, người học sinh này, ta tuyệt không muốn cho đi học viện khác!"
Phó hiệu trưởng mau khóc, “Lão Triệu, hiện tại không phải thời điểm cố chấp, Khúc đồng học nếu để ý viện khoa học, tương lai nhất định sẽ có thành tích mãnh liệt!"
Có thể – làm cho tính cố chấp của thầy giáo đi lên chỉ có y , “Vương hiệu trưởng, chúng ta nên tôn trọng ý kiến của học sinh, bắt buộc học sinh sửa chí nguyện cũng không phải là việc người tốt nên làm!"
“… …"
Bao năm qua, hắn vẫn như cũ lòng có không cam lòng!
Lúc này trong phòng giáo viên ――
Phó hiệu trưởng, “Lão Triệu, tình huống thế nào? Có thể làm cho Khúc Y Nhiên đồng học thay đổi chủ ý chuyển đi học khoa học tự nhiên không?"
Triệu giáo thụ trầm mặc một lát, nói, “Thật sự có lỗi, người học sinh này, ta tuyệt không muốn cho đi học viện khác!"
Phó hiệu trưởng mau khóc, “Lão Triệu, hiện tại không phải thời điểm cố chấp, Khúc đồng học nếu để ý viện khoa học, tương lai nhất định sẽ có thành tích mãnh liệt!"
Có thể – làm cho tính cố chấp của thầy giáo đi lên chỉ có y , “Vương hiệu trưởng, chúng ta nên tôn trọng ý kiến của học sinh, bắt buộc học sinh sửa chí nguyện cũng không phải là việc người tốt nên làm!"
“… …"
Bởi vì đã có ví dụ máu chảy đầm đìa lúc trước, Khúc Y Nhiên cùng Phương Thiên Trác lúc này sớm chạy ra quán cơm xếp hàng .
Đợi không lâu, Phương Thiên Trác đã mệt mỏi, không dậy nổi tinh thần, nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Khúc Y Nhiên trạng thái tinh thần no đủ, ai thán nói, “Ngủ đến không biết gì . Ngươi nói có phải ai cũng có tật xấu không ? thời điểm Ngụy Tấn ở phòng ngủ chúng ta làm ầm ĩ ta ngược lại ngủ không tồi, kết quả hiện tại yên tĩnh , lăn qua lộn lại nửa đêm cũng không ngủ nổi ."
“Ha hả, ngươi bị tật xấu gì rồi ?" Khúc Y Nhiên mua hai bánh bao, một chén cháo thịt trứng muối, cầm cháo bát, Tiểu Tùng Thử (Con sóc) thỏa mãn mà giật giật cái mũi.
Rất thơm, so với chính mình làm ngon hơn .
Lúc này Lý Mật trong ngọc vù vù ngủ còn không có rời giường, bằng không phỏng chừng nước miếng sẽ bắt đầu tràn ra .
“Ta cũng không biết mình bị tật xấu gì." Tìm được một cái bàn, Phương Thiên Trác ngồi xuống buồn bực gãi gãi bộ tóc cho rối bời không thành hình, đột nhiên hắn nhớ tới một việc mà hỏi, “Đúng rồi Y Nhiên, ngươi tối hôm qua mấy giờ trở về? đi tản bộ lâu như vậy? Vườn A đại ngươi còn đi dạo không đủ sao?"
“A… Ân, ta trở về sau khi ngươi ngủ." Khúc Y Nhiên vùi đầu uống cháo ăn bánh bao, nhỏ giọng hàm hồ mà nói vấn đề này.
“Ta ngủ thì về sao ?" Kia là mấy giờ ? Như thế nào hắn tuyệt không có cảm giác?
Phương Thiên Trác có chút buồn bực, nhưng lực chú ý cũng dần dần bị bữa sáng phiêu hương mê người hấp dẫn, thân thể giai đoạn thanh thiếu niên lượng cơm ăn vô cùng kinh người.
Chính là… Thường thường vẫn có một số người thân thể bất đồng, tỷ như Khúc Y Nhiên, “Ngươi không thể ăn nhiều hơn một chút? hai tiểu bao tử này ta ăn một cái, ngươi mới mua hai? dạ dày nhỏ như mèo? Còn mua bát cháo… Trời ạ, Y Nhiên! Cho dù không ăn thịt, cũng phải ăn vài cái bánh bao a."
“Vậy là đủ rồi, ta không quá đói." Tối hôm qua ăn quả hồng, hiện giờ linh khí đầy đủ, dạ dày cũng bị tẩm bổ đến ấm dào dạt, phi thường thoải mái.
“Phục ngươi ." Phương Thiên Trác mua cái bánh bao nhỏ, hai chén sữa đậu nành một đĩa đồ ăn sáng, hắn còn cảm thấy chưa đủ đâu.
“Là ngươi ăn nhiều lắm." Khúc Y Nhiên cười nói.
“Là ngươi ăn quá ít Y Nhiên, các nữ sinh còn có thể ăn nhiều hơn ." tầm mắt Phương Thiên Trác quét một vòng chung quanh, các nữ sinh buổi sáng là ăn bánh bao và bánh ngọt, socola đồ ăn vặt bày đầy bàn,đồ ăn trước của vị trước mặt mình có lẽ là ít nhất trong phòng ăn.
“Ờ." Khúc Y Nhiên chăm chú gật gật đầu, cũng không quá để ý mà tiếp tục trạc bánh bao trong đĩa của mình.
Y luôn luôn ăn không nhiều lắm, huống chi thân thể này bị bệnh dạ dày nghiêm trọng, hơi chút không chú ý liền vô cùng đau đớn.
Hương vị quả thật không tồi, nhưng không có như ca ca làm thật ngon .
Ca ca làm bánh bao trong đó có thịt còn có cẩu kỷ, dinh dưỡng bổ máu … Trường học bánh bao chỉ có huân hãm, ăn hơn sẽ … Ân… Tuyệt đối không bằng bánh bao ca ca làm .
Khúc Y Nhiên hai tai đỏ lên rũ đầu xuống, manh sát ** nam nữ liên can chung quanh.
“Ô ô, ta muốn bị manh, như thế nào có thể đáng yêu như vậy, lão nương căn bản là không hạ thủ nổi QAQ…" Không đành lòng hạ thủ , rất thuần khiết , tổng cảm thấy vừa mới vươn móng vuốt sẽ gặp ngũ lôi oanh đỉnh trời giáng!
“Ngươi gào cái P, chưa nghe nói qua A đại hiện tại truyền lưu một câu như vậy sao, bánh bao là của ngươi, Trạng Nguyên là của mọi người …" Ai dám xuống tay, giây tiếp theo sẽ bị hung tàn phân thây .
“Chỉ đứng xa xem, không thể lại gần, ai." Một nam sinh có chút tiếc hận nói, kết quả chỉ một thoáng, trên bàn nhiều thêm năm cái dĩa ăn.
“… …" cẩu tử đội cũng bó tay không thể tiếp cận .
Hiện giờ tại A đại, đại danh Trạng Nguyên không ai không biết không ai không hiểu , trung học L tỉnh là trường trung học nổi bật, tự nhiên có không ít người thi đậu A đại là trọng điểm quốc gia.
Đối với Trạng Nguyên trường học hiện giờ, vẫn có rất nhiều người không dám tin, “Cái kia gì… Khúc Trạng Nguyên, nguyên lai là Khúc ca sao?"
“Hẳn không phải là trùng tên hả." Hắn cũng hoài nghi thật lâu, nhưng sự thật thường đặc biệt tàn khốc.
“Được rồi, ta tuyệt đối không nói cho ngươi vào ngày xem điểm , ta không mang kính mắt." Bị bảng 3D nhiều màu dọa cho mù.
“Kỳ thật ta cũng không mang." Người khác nói.
Khúc Y Nhiên ―― nhân vật phong vân đứng đầu, nhị thế tổ trong trường hoành hành xưng bá , đại danh như sấm bên tai, các học sinh có thể nói là chịu đủ “Tàn phá" cùng “Độc hại" .
Vị này, trong nhà có quyền lại có thế , là phú nhị đại, tính tình cổ quái, nói không chừng nhìn ngươi chỗ nào không vừa mắt tìm người đem ngươi diệt , không hề nói lý do, có lẽ đơn giản là không vừa mắt .
Đã từng vì nhìn thấy núi giả chướng mắt, Khúc Y Nhiên thiếu chút nữa gọi người đến đem vườn hoa san bằng , có thể y kiêu ngạo thế nào , căn bản là không đem lãnh đạo để vào mắt.
Một kẻ cứng đầu cao cấp , thế nhưng lấy cả thành tích nhất cả nước vào đại học tốt nhất?
Thực kinh khủng !
Đối với học sinh trung học ở L tỉnh lên tới A đại mà nói, quả thực giống như ác mộng ngập đầu.
Chẳng lẽ thời kì trung học bôi cụ lần thứ hai tái trình diễn? Chính là… Tựa hồ… Khúc gia nhị thiếu thay đổi không ít? !
Với, bình thường trừ bỏ toán học nhị thế tổ chảng qua môn nào, thế nhưng có thể đứnh nhất cả nước.
Đây cũng không phải thành tích mà trong nhà có quyền thế có thể mua được…
Còn có diễn tấu đàn cổ, tiếng đàn cỡ nào êm tai, đắm chìm mê mẩn, chính là bọn nhỏ đáng thương trung học vừa nghe tới tên Khúc gia nhị thiếu đại, chút nữa không tiền đồ đái dầm.
Còn có diễn thuyết cuối cùng, bao nhiêu người nơm nớp lo sợ nuốt lệ nghe xong, tuyệt đối không dám tùy tiện lộn xộn đạn, ai biết có thể hay không bị thủ hạ của nhị thiếu mai phục chung quanh cấp đổ .
Một chút cúng không khoa trương, Khúc Y Nhiên quả thật đã từng làm việc này.
Chủ yếu là Khúc Y Nhiên trước kia cho mọi người ấn tượng quá sâu, ai biết nhân gia bây giờ là không phải là đang thay đổi phong cách? Tuy rằng hiện giờ cảm giác hoàn toàn bất đồng , nhưng tiềm chất ác liệt, đó là nói biến có thể biến không?
Rất nhiều người liền nhả ra hai chữ ―― không tin!
Chết cũng không tin, thật sự không dám tín QAQ…
Thời điểm quân bởi vì phân tổ tiến hành, tiến độ huấn luyện bất đồng, cho dù là ở quán cơm ăn cơm cũng chưa chắc có thể gặp phải.
Nhưng là hiện giờ, trong phòng ăn đại bộ phận đều là nhóm tân sinh.
Vì thế, Khúc Y Nhiên chợt nghe đến không ít người theo bên cạnh y cung kính cúi đầu nói, “Khúc ca sớm."
“Khúc ca, ngài hôm nay khí sắc không tồi."
“Khúc ca, ngài bữa sáng có chút thiếu, nếu không ta sẽ giúp ngài mua?"
“Khúc ca, ngài có cái gì phân phó sao…"
Phương Thiên Trác, “… …"
Khúc Y Nhiên, “… …"
Phương Thiên Trác nhai một nửa bánh bao, qua loa nuốt xuống, có chút rầu rĩ mà nói, “Y Nhiên, bọn họ đều là tiểu đệ tiểu muội của ngươi? Huynh đệ ta ghen tị , ta chỗ nào kém so với ngươi? Như thế nào nữ hài phương bắc đều thích người có dạ dày loại con mèo nhỏ!"
Thế nhưng còn có mỹ nữ tịnh muội chủ động chạy tới đưa cơm? Tiểu tử có khí chất gì , tiện sát người bên ngoài!
Khúc Y Nhiên đầu đầy hắc tuyến mà đem cập lồng để một bên, không lấy không được, tiểu cô nương trực tiếp bỏ lại rồi nhanh như chớp quay đầu chạy, quả thực sợ y như rắn rết.
Phương Thiên Trác có đủ trì độn, rốt cuộc nhận ra chỗ nào không đúng? người đi tới đều run run rẩy rẩy?
Hắn quên rằng , mình cũng không có biết “Khúc Y Nhiên" đồng học cũng làm thế nào đi tới đại học.
Phương Thiên Trác cắn chiếc đũa, ngoắc ngoắc mà nhìn chằm chằm hộp cơm đáng yêu, “Ngươi không cần liền cấp bạn hữu, thật là, lãng phí ý tốt sẽ gặp sét đánh!"
“Thỉnh." Khúc Y Nhiên rõ ràng đem cơm để trước mặt hắn.
“Ngươi thật đúng là… Ân hừ hừ hừ… Đây là ngươi cho ta." Phương Thiên Trác nuốt một ngụm nước bọt, mở ra hộp cơm tán thưởng nói, “Thật là một muội tử có tâm a, tân khoa Trạng Nguyên đồng học, đừng không biết tốt xấu a."
“Cái gì cùng cái gì a." Khúc Y Nhiên dở khóc dở cười, loại chuyện này một câu hai câu căn bản giải thích không được , rõ ràng cứ như vậy thuận theo tự nhiên đi.
Chuyện tình đã từng phát sinh quá không thể xóa, dung thời gian cùng hai mắt bọn họ đến tự mình giám định đi
.Tiết đầu, cổ đại văn học.
Giảng viên trên giảng đường chân thành mà nói, dưới đài là gương mặt học sinh chăm chỉ hiếu học.
Không có biện pháp, học kỳ đầu … Cũng không thể thất thần đến quá mức, dù sao bọn họ đều là người mới , đều muốn lưu lại ấn tượng tốt, cuối kỳ còn trông cậy vào điểm thầy cho.
Khúc Y Nhiên kỳ thật rất muốn thất thần, mấy thứ này y trước kia lên đại học đều học qua, tuy rằng không phải tại A đại, giáo giảng gì đó cơ bản đều không sai biệt lắm.
Chính là giảng viên lại muốn hỏi y, vấn đề gì cũng gọi .
“Khúc Y Nhiên, ngươi thấy thế nào?"
“Khúc Y Nhiên, vấn đề này, nói cái nhìn của ngươi."
“Khúc Y Nhiên a, những lời này giải đích như thế nào."
“Khúc Y Nhiên a…"
Phương Thiên Trác không biết che miệng cười trộm bao nhiêu lần, hắn đại lạt lạt mà ngồi ở bên người Khúc Y Nhiên xem tranh châm biếm, kết quả giảng viên một lần cũng không điểm hắn.
“Xem ra lão sư đối với ngươi ấn tượng không tồi a."
“Ngô, thật không." Khúc Y Nhiên nằm úp sấp trên bàn, y trong tiết này hấp thụ ánh sang so với cái bảng còn tốt hơn.
Sự khiêm tốn ngày xưa như đã xa lắm rồi.
Từ khi thi vào trường cao đẳng, vẫn luôn tụ tin đến hiện tại.
Một người vô lực mà dựa vào bàn nhắm mắt dưỡng thần, ba con quỷ bay lên đỉnh đầu hộ giá.
Lý Mật nghe đến ánh mắt chuyển thành nhang muỗi, hắn với khoa văn là dốt đặc cán mai, bất quá giáo chủ cùng Đường Bá Hổ lại nghe được mùi ngon, đối với cổ linh mà nói, nghe người hiện đại giảng lịch sử, thật là vi diệu.
Đường Bá Hổ hỏi, “Đông Phương , nơi ngươi ở triều đại như thế nào?"
Đông Phương Bất Bại nói hai chữ, “Hỗn loạn."
Đường Bá Hổ cười khổ một tiếng, “triều đại của tại hạ vô pháp dùng từ gì để hình dung." chỉ là hai chữ hỗn loạn đâu có thể hình dung hết?
Nó đã hủy đi ước mơ của bao nhiêu người thực học!
Bao năm qua, hắn vẫn như cũ lòng có không cam lòng!
Lúc này trong phòng giáo viên ――
Phó hiệu trưởng, “Lão Triệu, tình huống thế nào? Có thể làm cho Khúc Y Nhiên đồng học thay đổi chủ ý chuyển đi học khoa học tự nhiên không?"
Triệu giáo thụ trầm mặc một lát, nói, “Thật sự có lỗi, người học sinh này, ta tuyệt không muốn cho đi học viện khác!"
Phó hiệu trưởng mau khóc, “Lão Triệu, hiện tại không phải thời điểm cố chấp, Khúc đồng học nếu để ý viện khoa học, tương lai nhất định sẽ có thành tích mãnh liệt!"
Có thể – làm cho tính cố chấp của thầy giáo đi lên chỉ có y , “Vương hiệu trưởng, chúng ta nên tôn trọng ý kiến của học sinh, bắt buộc học sinh sửa chí nguyện cũng không phải là việc người tốt nên làm!"
“… …"
Bao năm qua, hắn vẫn như cũ lòng có không cam lòng!
Lúc này trong phòng giáo viên ――
Phó hiệu trưởng, “Lão Triệu, tình huống thế nào? Có thể làm cho Khúc Y Nhiên đồng học thay đổi chủ ý chuyển đi học khoa học tự nhiên không?"
Triệu giáo thụ trầm mặc một lát, nói, “Thật sự có lỗi, người học sinh này, ta tuyệt không muốn cho đi học viện khác!"
Phó hiệu trưởng mau khóc, “Lão Triệu, hiện tại không phải thời điểm cố chấp, Khúc đồng học nếu để ý viện khoa học, tương lai nhất định sẽ có thành tích mãnh liệt!"
Có thể – làm cho tính cố chấp của thầy giáo đi lên chỉ có y , “Vương hiệu trưởng, chúng ta nên tôn trọng ý kiến của học sinh, bắt buộc học sinh sửa chí nguyện cũng không phải là việc người tốt nên làm!"
“… …"
Tác giả :
Liên Lạc