Linh La Giới
Chương 307: Thưởng cho Hạ Ngôn
Chiếc rương gỗ lim khổng lồ dài năm thước rộng ba thước bên trong chứa vật phẩm thực đúng là không ít.
Các vật phẩm từng kiện từng kiện từ trong rương rất nhanh bay ra, bay qua lại ở trên đầu mọi người, thời gian đại khái chừng mười mấy lần hô hấp, tất cả vật phẩm đều bay ra khỏi rương.
Hạ Ngôn thấy một màn như vậy, trong lòng cảng hoảng sợ về năng lực khống chế linh lực của Thánh Hoàng.
Nhiều vật phẩm như vậy, mỗi một kiện đều phải phân ra một phần linh lực khống chế, đủ biết cần năng lực khống chế chính xác tới cỡ nào?
"Nếu có thể khống chế linh lực đến trình độ này, chỉ sợ cho dù là cường giả Linh Tông cực kỳ lợi hại, ở trước mặt Linh Hoàng cũng khó có được chút cơ hội nào để chống cự?" Hạ Ngôn không kìm nổi thầm nghĩ trong lòng.
Mấy trăm kiện vật phẩm bay múa một lát sau, lại từng kiện từng kiện dừng bay hạ xuống ở khoảnh trống phía trước mặt mọi người. Mỗi một loại vật phẩm đều được phân ra từng loại riêng biệt. Tỷ như đan dược được đặt chung một chỗ, bí điển. các thứ cũng được xếp riêng ra.
Hạ Ngôn quét ánh mắt một vòng, trong đó còn có không ít vật phẩm hắn cùng chưa bao giờ thấy qua, cũng không biết có ích lợi gì.
- Hạ Ngôn! Ngươi muốn thứ gì trong các vật này?
Thánh Hoàng trước chuyển mắt nhìn về phía Hạ Ngôn, mở miệng hỏi.
Hạ Ngôn thoáng nao nao.
Phần thưởng cho này, còn có thể tự mình lựa chọn?
Hạ Ngôn không khỏi lại nhìn về phía vật phẩm xếp dày đặc trên mặt đất. Các vật phẩm này mỗi một kiện đều vô giá. Đúng như lời sư phụ Liễu Vân nói, Thánh Hoàng ra tay tuyệt đối sẽ không keo kiệt.
Mỗi ba năm một lần Hội Giao Lưu Học viện siêu cấp trao giải. Thánh Hoàng quả thật xuất ra không ít thứ tốt để thưởng cho các học viện cùng với học viên trong học viện.
Hạ Ngôn trước nhìn về phía chỗ xếp bí điển, bìa bí điển đủ loại màu sắc.
"Trong số bí điển này dường như đều là bí điển Thiên cấp. Học tập võ kỹ trong bí điển, ta không giống như người khác, người bình thường học tập bí điển cần thời gian rất lâu. Mà ta, chỉ cần ghi nhớ toàn bộ nội dung từ trên xuống dưới, rồi có thể tiến hành dung hợp bất cứ lúc nào. Vậy nếu ta lựa chọn bí điển, rõ ràng là ta bị thiệt thòi. " Hạ Ngôn thầm suy nghĩ, lắc lắc đầu.
Rồi sau đó, Hạ Ngôn lại hướng tới chỗ binh khí.
"Thần Hi kiếm của ta, phẩm chất đã gần bằng với thần khí. Thánh Hoàng xuất ra các vũ khí này, tuy rằng đều là phi thường trân quý, nhưng lại không có khả năng có thần khí ở trong đó. Ta lựa chọn binh khí, thì cũng không có tác dụng gì lớn lắm. "
Nhìn binh khí, Hạ Ngôn lại lắc đầu, tiếp theo nhìn về phía một đống các loại khoáng thạch lớn nhỏ đủ cỡ. Trên mặt đất, các loại khoáng thạch cao cấp cực kỳ hiếm thấy, thậm chí còn có khoáng thạch đặc thù.
"Thần Hi kiếm của ta, chỉ cần dùng Thần Thạch thêm vào kim lực kim nguyên tố để rèn lại liền có thể trở thành thần kiếm thần khí. Các khoáng thạch này, với ta mà nói cũng không tác dụng quá lớn. Nhìn qua một vòng các vật phẩm trên mặt đất, Hạ Ngôn hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn là nói:
- Thánh Hoàng đại nhân! Ta muốn đan dược!
Các vật phẩm này đối với người bình thường, mỗi một kiện đều là bảo bối, nhưng đối với Hạ Ngôn tác dụng lại đều có hạn. Mấy thứ này dùng kim tệ đều có thể mua được.
Cái này cũng khó trách, Thánh Hoàng xuất ra mấy thứ này làm phần thưởng cho Hội Giao Lưu Học viện siêu cấp, cứ mỗi ba năm sẽ tiến hành một lần. Nên dù sao cũng không thể xuất ra cửu phẩm đan dược, thần khí các loại gì đó không thể mua được? Mà ngay cả vật phẩm khoáng thạch đồng cấp với Bích Thủy Chi Tâm, đều không có khả năng có được.
- Muốn đan dược! Được!
Thánh Hoàng kiên nhẫn chờ Hạ Ngôn cân nhắc lựa chọn một hồi, nghe Hạ Ngôn nói muốn đan dược, liền gật gật đầu.
Ngón tay lại khẽ đảo một cái, chỉ thấy hai cái hộp ngọc từ trên mặt đất rất nhanh bay lên, bay thẳng về phía trước mặt Hạ Ngôn. Hai cái hộp ngọc này một hộp màu xanh, một hộp màu đỏ.
Theo Hạ Ngôn phán đoán, bên trong hẳn là một viên Khí Huyết Đan và một viên Tụ Linh Đan.
Chỉ trong khoảnh khắc, Hạ Ngôn duỗi ngón tay ra, vững vàng cầm hai cái hộp ngọc vào tay, ngay sau đó vội vàng nói lời cảm tạ Thánh Hoàng.
- Hạ Ngôn! Ngươi được hai viên đan dược này giá trị hơn ba trăm vạn kim tệ, đều là đan dược bát phẩm cực kỳ hiếm có.
Mao Tổng quản đưa mắt nhìn về phía Hạ Ngôn cười nói.
- Phương Bản, Tiêu Tử Minh, các ngươi muốn cái gì?
Thánh Hoàng lại hỏi tới Phương Bản và Tiêu Tử Minh.
Hai người không khỏi liếc nhìn nhau, rồi sau đó thoáng dừng một chút. Bọn họ cũng không dám suy nghĩ lựa chọn thời gian lâu như Hạ Ngôn. Kỳ thật mấy thứ này, bọn họ đều muốn có.
- Ta cũng muốn đan dược!
Hai người gần như đồng thời nói.
Đối với các học viên mà nói, sức hấp dẫn của đan dược đối với bọn họ không sai biệt lắm là lớn nhất trong tất cả các vật phẩm. Bởi vì đan dược có thể trực tiếp trợ giúp bọn họ tu luyện, tăng lên thực lực. Mà các vật phẩm khác thì sức hấp dẫn nhỏ hơn một chút.
-Ừ!
Thánh Hoàng gật đầu.
Tiếp theo, lại bay lên hai cái hộp ngọc, phân biệt bay về phía Tiêu Tử Minh cùng Phương Bản. Hai người, mỗi người đều được thưởng một cái hộp ngọc màu xanh.
- Ha ha! Phương Bản, Tiêu Tử Minh! Các ngươi được thưởng cũng đều là Tụ Linh Đan bát phẩm, giá trị một trăm tám mươi vạn kim tệ.
Mao Tông quản lại cười nói với hai người.
Hai người nghe nói là Tụ Linh Đan bát phẩm, trên mặt đều vui vẻ. Đan dược có giá một trăm tám mươi vạn kim tệ chính bọn họ cũng mua không nổi, đừng nói một trăm tám mươi vạn, cho dù là mười tám vạn kim tệ, nếu sau lưng không có một đại gia tộc ủng hộ, bọn họ cũng lấy không được.
Phải biết rằng, hiện tại bọn họ đều là học viên mà thôi, căn bản là không có cơ hội đi kiếm tiền.
- Ba Ngọc Lượng.!
Thánh Hoàng lại gọi lên từng tên sáu học viên còn lại.
Những người này cũng đều muốn đan dược.
Mười hai cái hộp ngọc, từ trên mặt đất bay lên, bay thẳng tới sáu người. Mỗi người đều được thưởng hai hộp ngọc một màu xanh một màu đỏ:
- Sáu người các ngươi, mỗi người đều được đan dược giá trị hơn năm mươi vạn kim tệ. Một viên Tụ Linh Đan thất phẩm, một viên Khí Huyết Đan thất phẩm.
Mao Tổng quản cười nói.
Sáu người, vội vàng khom mình hướng Thánh Hoàng thi lễ nói lời cảm tạ.
Kế tiếp là đến phiên ba học viện. Thánh Hoàng cũng không tiếp tục hỏi nữa, mà phất tay một cái, tất cả vật phẩm trên mặt đất liền tụ tập lại, rồi sau đó chia làm ba phần, phân biệt dừng ở trước người ba Viện trưởng. Chỉ trong nháy mắt, Thánh Hoàng đã phân phối vật phẩm cho từng học viện.
Trong đó, vật phẩm ở trước mặt Học viện Tử Diệp nhiều nhất, nhiều hơn rất nhiều so với Học Viện Long Đằng cùng Học Viện Không Linh. Mà vật phẩm trước Học Viện Long Đằng lại nhiều hơn một ít so với Học Viện Không Linh.
Manh Tòng Phương nhìn thấy vật phẩm trước mặt Liễu Vân quá nhiều so với của mình, không khỏi lặng lẽ trợn mắt nhìn.
"Thánh Hoàng đại nhân có phải chia lộn rồi hay không? Học Viện Long Đằng ta là hạng nhất trong số Học viện siêu cấp. Như thế nào phần thưởng còn không nhiều bằng Học Viện Tử Diệp vậy?" Manh Tòng Phương thầm nghĩ trong lòng.
Tuy nhiên, hắn cũng không dám nói ra một chữ, cũng theo Liễu Vân và Viện trưởng Dư Ngôn Học Viện Không Linh hướng về phía Thánh Hoàng nói lời cảm tạ.
Các phần thưởng này đều là Thánh Hoàng tự mình ban phát. Hắn làm sao dám nói thưởng cho mình ít? Nếu là Mao Tổng quản ban phát, có lẽ hắn còn có thể hỏi một chút cho rõ.
- Mao Tổng quản! Cho công bố bài danh Học viện siêu cấp, bài danh Học viện nhất lưu ra khắp năm mươi bốn chủ thành, sau đó từ năm mươi bốn chủ thành, truyền bá khắp các quận thành.
Thánh Hoàng lại xoay người phân phó cho Mao Tổng quản bên cạnh.
Mao Tổng quản vội vàng lên tiếng trả lời.
- Lưu tuần tra!
Thánh Hoàng lại chuyển mắt nhìn về phía Lưu tiên sinh:
- Mấy ngày trước Trương tuần tra, Giản tuần tra cũng đã xác định xong danh sách nhân viên khảo hạch Thiên Cung. Như vậy bảy ngày sau, tiến hành khảo hạch chọn người mới Thiên Cung lần này đi! Sau khi ngươi trở về báo tin này cho mỗi người tu luyện trong Thiên Cung cùng với giảng sư Thiên Cung.
- Dạ, Thánh Hoàng đại nhân!
Lưu tuần tra khom người đáp.
Mỗi một lần Hội Giao Lưu Học viện siêu cấp kết thúc, cũng chính là thời gian khảo hạch Thiên Cung sắp bắt đầu.
Trương tuần tra cùng Giản tuần tra là phụ trách sưu tìm người tu luyện ưu tú ở ngoài học viện. Còn Lưu tiên sinh là tìm kiếm học viên thiên tài trong các học viện.
Đối với học viên thiên tài trong học viện, yêu cầu về tuổi tác là dưới ba mươi tuổi. Mà đối với người tu luyện ở ngoài các học viện, tuổi lại yêu cầu dưới bốn mươi.
-Tốt lắm! Hôm nay đến đây thôi!
Cuối cùng Thánh Hoàng nói.
Âm vang tiếng nói của Thánh Hoàng còn chưa dứt, thân hình Hạ Ngôn liền hơi động. Hắn cảm giác được một thoáng dao động năng lượng ở bốn phía, ngay sau đó thân ảnh Thánh Hoàng liền biến mất ở bên trong đại điện. Ngay cả Hạ Ngôn cũng không thấy được Thánh Hoàng là như thế nào rời đi.
Hắn chỉ cảm thấy trong nháy mắt Thánh Hoàng liền biến mất vô ảnh vô tung. "Tốc độ di động của Thánh Hoàng quá nhanh?" Trong lòng Hạ Ngôn có chút nghi hoặc, tốc độ nhanh đến chính mình cũng không cảm giác được, điều này không khỏi rất dọa người rồi: "Hơn nữa, trước khi di động, không ngờ lại không có chút dấu hiệu báo trước gì, ta chỉ cảm giác được một chút dao động năng lượng ngắn ngủi. "
Trong lòng cực kỳ chấn động, Hạ Ngôn không khỏi nhéo bàn tay một cái.
Sau khi Thánh Hoàng rời đi, mọi người rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cơ thể căng thẳng cũng trở nên ổn định lại.
Mao Tổng quản cười nói với mọi người:
- Phần thưởng đều phát xong rồi, các vị cũng có thể rời đi. Phần thưởng lần này đều tốt hơn nhiều so với trước kia. Thánh Hoàng, lúc này thật sự rất cao hứng.
Mao Tổng quản nắm rõ số lượng mỗi lần trao thưởng, lão nói thưởng lần này nhiều, hẳn cũng là sự thật.
- Hạ Ngôn! Một mình ngươi liền được thưởng hai viên đan dược bát phẩm. Ha ha! Giá trị hơn ba trăm vạn kim tệ. Ái chà chà! Ngay cả ta cũng trông thấy mà thèm đấy!
Mao Tổng quản cười nhìn về phía Hạ Ngôn.
- Đúng vậy, đan dược bát phẩm này, ngay cả ta cũng ước muốn.
Lưu tiên sinh cũng cười nói.
Một viên đan dược giá trị đã gần bằng hai trăm vạn kim tệ, cho dù là mấy đại lão này, cũng không bỏ tiền ra nổi.
- Đây là Thánh Hoàng hào phóng!
Hạ Ngôn cười nói.
Phương Bản cùng Tiêu Tử Minh đều nhìn Hạ Ngôn. Hai người bọn họ chỉ được thưởng một viên đan dược bát phẩm, mới là một nửa của Hạ Ngôn. Vừa rồi có mặt Thánh Hoàng bọn họ không dám nghĩ nhiều, cũng không dám lộ ra chút thái độ bất mãn gì. Hiện tại mới lộ ra ánh mắt ghen tị nhìn về phía Hạ Ngôn.
Thứ tốt mọi người đều muốn, đều muốn được càng nhiều. Hạ Ngôn này một mình lại được nhiều hơn gấp đôi so với bọn hắn.
Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết trong tay phân biệt cầm hai hộp đan dược, tâm tình kích động còn chưa bình ổn lại. Cho dù chỉ là hai viên đan dược thất phẩm, bọn họ cũng rất thỏa mãn rồi.
Có thể đi lên Thánh sơn, có thể nhìn thấy Thánh Hoàng, còn được thưởng hai viên đan dược có giá trị hơn năm mươi vạn kim tệ. Đây là điều trước kia bọn họ không dám mơ tưởng tới, mà hiện tại, không ngờ được thực hiện. Trong lòng bọn họ cũng biết, hôm nay sở dĩ có thể đạt được các thứ này, hoàn toàn là nhờ có Hạ Ngôn. Nếu không nhờ có Hạ Ngôn, khẳng định bọn họ không có khả năng đứng ở chỗ này.
- Hạ Ngôn! Ta không thể cùng các ngươi xuống núi được rồi. Ngươi trở lại khách điếm chúng ta ngụ ngày hôm qua đi! Đợi tới ngày khảo hạch Thiên Cung, ta sẽ xuống đón ngươi lên núi.
Lưu tiên sinh quay sang nói với Hạ Ngôn.
- Dạ được rồi!
Hạ Ngôn lên tiếng trả lời.
Một lát sau, mọi người cùng nhau xuống núi, ba Viện trưởng, chín học viên, tính trước sau bọn họ ở trên Thánh sơn, thời gian cả thảy cũng không quá hai canh giờ.
Các vật phẩm từng kiện từng kiện từ trong rương rất nhanh bay ra, bay qua lại ở trên đầu mọi người, thời gian đại khái chừng mười mấy lần hô hấp, tất cả vật phẩm đều bay ra khỏi rương.
Hạ Ngôn thấy một màn như vậy, trong lòng cảng hoảng sợ về năng lực khống chế linh lực của Thánh Hoàng.
Nhiều vật phẩm như vậy, mỗi một kiện đều phải phân ra một phần linh lực khống chế, đủ biết cần năng lực khống chế chính xác tới cỡ nào?
"Nếu có thể khống chế linh lực đến trình độ này, chỉ sợ cho dù là cường giả Linh Tông cực kỳ lợi hại, ở trước mặt Linh Hoàng cũng khó có được chút cơ hội nào để chống cự?" Hạ Ngôn không kìm nổi thầm nghĩ trong lòng.
Mấy trăm kiện vật phẩm bay múa một lát sau, lại từng kiện từng kiện dừng bay hạ xuống ở khoảnh trống phía trước mặt mọi người. Mỗi một loại vật phẩm đều được phân ra từng loại riêng biệt. Tỷ như đan dược được đặt chung một chỗ, bí điển. các thứ cũng được xếp riêng ra.
Hạ Ngôn quét ánh mắt một vòng, trong đó còn có không ít vật phẩm hắn cùng chưa bao giờ thấy qua, cũng không biết có ích lợi gì.
- Hạ Ngôn! Ngươi muốn thứ gì trong các vật này?
Thánh Hoàng trước chuyển mắt nhìn về phía Hạ Ngôn, mở miệng hỏi.
Hạ Ngôn thoáng nao nao.
Phần thưởng cho này, còn có thể tự mình lựa chọn?
Hạ Ngôn không khỏi lại nhìn về phía vật phẩm xếp dày đặc trên mặt đất. Các vật phẩm này mỗi một kiện đều vô giá. Đúng như lời sư phụ Liễu Vân nói, Thánh Hoàng ra tay tuyệt đối sẽ không keo kiệt.
Mỗi ba năm một lần Hội Giao Lưu Học viện siêu cấp trao giải. Thánh Hoàng quả thật xuất ra không ít thứ tốt để thưởng cho các học viện cùng với học viên trong học viện.
Hạ Ngôn trước nhìn về phía chỗ xếp bí điển, bìa bí điển đủ loại màu sắc.
"Trong số bí điển này dường như đều là bí điển Thiên cấp. Học tập võ kỹ trong bí điển, ta không giống như người khác, người bình thường học tập bí điển cần thời gian rất lâu. Mà ta, chỉ cần ghi nhớ toàn bộ nội dung từ trên xuống dưới, rồi có thể tiến hành dung hợp bất cứ lúc nào. Vậy nếu ta lựa chọn bí điển, rõ ràng là ta bị thiệt thòi. " Hạ Ngôn thầm suy nghĩ, lắc lắc đầu.
Rồi sau đó, Hạ Ngôn lại hướng tới chỗ binh khí.
"Thần Hi kiếm của ta, phẩm chất đã gần bằng với thần khí. Thánh Hoàng xuất ra các vũ khí này, tuy rằng đều là phi thường trân quý, nhưng lại không có khả năng có thần khí ở trong đó. Ta lựa chọn binh khí, thì cũng không có tác dụng gì lớn lắm. "
Nhìn binh khí, Hạ Ngôn lại lắc đầu, tiếp theo nhìn về phía một đống các loại khoáng thạch lớn nhỏ đủ cỡ. Trên mặt đất, các loại khoáng thạch cao cấp cực kỳ hiếm thấy, thậm chí còn có khoáng thạch đặc thù.
"Thần Hi kiếm của ta, chỉ cần dùng Thần Thạch thêm vào kim lực kim nguyên tố để rèn lại liền có thể trở thành thần kiếm thần khí. Các khoáng thạch này, với ta mà nói cũng không tác dụng quá lớn. Nhìn qua một vòng các vật phẩm trên mặt đất, Hạ Ngôn hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn là nói:
- Thánh Hoàng đại nhân! Ta muốn đan dược!
Các vật phẩm này đối với người bình thường, mỗi một kiện đều là bảo bối, nhưng đối với Hạ Ngôn tác dụng lại đều có hạn. Mấy thứ này dùng kim tệ đều có thể mua được.
Cái này cũng khó trách, Thánh Hoàng xuất ra mấy thứ này làm phần thưởng cho Hội Giao Lưu Học viện siêu cấp, cứ mỗi ba năm sẽ tiến hành một lần. Nên dù sao cũng không thể xuất ra cửu phẩm đan dược, thần khí các loại gì đó không thể mua được? Mà ngay cả vật phẩm khoáng thạch đồng cấp với Bích Thủy Chi Tâm, đều không có khả năng có được.
- Muốn đan dược! Được!
Thánh Hoàng kiên nhẫn chờ Hạ Ngôn cân nhắc lựa chọn một hồi, nghe Hạ Ngôn nói muốn đan dược, liền gật gật đầu.
Ngón tay lại khẽ đảo một cái, chỉ thấy hai cái hộp ngọc từ trên mặt đất rất nhanh bay lên, bay thẳng về phía trước mặt Hạ Ngôn. Hai cái hộp ngọc này một hộp màu xanh, một hộp màu đỏ.
Theo Hạ Ngôn phán đoán, bên trong hẳn là một viên Khí Huyết Đan và một viên Tụ Linh Đan.
Chỉ trong khoảnh khắc, Hạ Ngôn duỗi ngón tay ra, vững vàng cầm hai cái hộp ngọc vào tay, ngay sau đó vội vàng nói lời cảm tạ Thánh Hoàng.
- Hạ Ngôn! Ngươi được hai viên đan dược này giá trị hơn ba trăm vạn kim tệ, đều là đan dược bát phẩm cực kỳ hiếm có.
Mao Tổng quản đưa mắt nhìn về phía Hạ Ngôn cười nói.
- Phương Bản, Tiêu Tử Minh, các ngươi muốn cái gì?
Thánh Hoàng lại hỏi tới Phương Bản và Tiêu Tử Minh.
Hai người không khỏi liếc nhìn nhau, rồi sau đó thoáng dừng một chút. Bọn họ cũng không dám suy nghĩ lựa chọn thời gian lâu như Hạ Ngôn. Kỳ thật mấy thứ này, bọn họ đều muốn có.
- Ta cũng muốn đan dược!
Hai người gần như đồng thời nói.
Đối với các học viên mà nói, sức hấp dẫn của đan dược đối với bọn họ không sai biệt lắm là lớn nhất trong tất cả các vật phẩm. Bởi vì đan dược có thể trực tiếp trợ giúp bọn họ tu luyện, tăng lên thực lực. Mà các vật phẩm khác thì sức hấp dẫn nhỏ hơn một chút.
-Ừ!
Thánh Hoàng gật đầu.
Tiếp theo, lại bay lên hai cái hộp ngọc, phân biệt bay về phía Tiêu Tử Minh cùng Phương Bản. Hai người, mỗi người đều được thưởng một cái hộp ngọc màu xanh.
- Ha ha! Phương Bản, Tiêu Tử Minh! Các ngươi được thưởng cũng đều là Tụ Linh Đan bát phẩm, giá trị một trăm tám mươi vạn kim tệ.
Mao Tông quản lại cười nói với hai người.
Hai người nghe nói là Tụ Linh Đan bát phẩm, trên mặt đều vui vẻ. Đan dược có giá một trăm tám mươi vạn kim tệ chính bọn họ cũng mua không nổi, đừng nói một trăm tám mươi vạn, cho dù là mười tám vạn kim tệ, nếu sau lưng không có một đại gia tộc ủng hộ, bọn họ cũng lấy không được.
Phải biết rằng, hiện tại bọn họ đều là học viên mà thôi, căn bản là không có cơ hội đi kiếm tiền.
- Ba Ngọc Lượng.!
Thánh Hoàng lại gọi lên từng tên sáu học viên còn lại.
Những người này cũng đều muốn đan dược.
Mười hai cái hộp ngọc, từ trên mặt đất bay lên, bay thẳng tới sáu người. Mỗi người đều được thưởng hai hộp ngọc một màu xanh một màu đỏ:
- Sáu người các ngươi, mỗi người đều được đan dược giá trị hơn năm mươi vạn kim tệ. Một viên Tụ Linh Đan thất phẩm, một viên Khí Huyết Đan thất phẩm.
Mao Tổng quản cười nói.
Sáu người, vội vàng khom mình hướng Thánh Hoàng thi lễ nói lời cảm tạ.
Kế tiếp là đến phiên ba học viện. Thánh Hoàng cũng không tiếp tục hỏi nữa, mà phất tay một cái, tất cả vật phẩm trên mặt đất liền tụ tập lại, rồi sau đó chia làm ba phần, phân biệt dừng ở trước người ba Viện trưởng. Chỉ trong nháy mắt, Thánh Hoàng đã phân phối vật phẩm cho từng học viện.
Trong đó, vật phẩm ở trước mặt Học viện Tử Diệp nhiều nhất, nhiều hơn rất nhiều so với Học Viện Long Đằng cùng Học Viện Không Linh. Mà vật phẩm trước Học Viện Long Đằng lại nhiều hơn một ít so với Học Viện Không Linh.
Manh Tòng Phương nhìn thấy vật phẩm trước mặt Liễu Vân quá nhiều so với của mình, không khỏi lặng lẽ trợn mắt nhìn.
"Thánh Hoàng đại nhân có phải chia lộn rồi hay không? Học Viện Long Đằng ta là hạng nhất trong số Học viện siêu cấp. Như thế nào phần thưởng còn không nhiều bằng Học Viện Tử Diệp vậy?" Manh Tòng Phương thầm nghĩ trong lòng.
Tuy nhiên, hắn cũng không dám nói ra một chữ, cũng theo Liễu Vân và Viện trưởng Dư Ngôn Học Viện Không Linh hướng về phía Thánh Hoàng nói lời cảm tạ.
Các phần thưởng này đều là Thánh Hoàng tự mình ban phát. Hắn làm sao dám nói thưởng cho mình ít? Nếu là Mao Tổng quản ban phát, có lẽ hắn còn có thể hỏi một chút cho rõ.
- Mao Tổng quản! Cho công bố bài danh Học viện siêu cấp, bài danh Học viện nhất lưu ra khắp năm mươi bốn chủ thành, sau đó từ năm mươi bốn chủ thành, truyền bá khắp các quận thành.
Thánh Hoàng lại xoay người phân phó cho Mao Tổng quản bên cạnh.
Mao Tổng quản vội vàng lên tiếng trả lời.
- Lưu tuần tra!
Thánh Hoàng lại chuyển mắt nhìn về phía Lưu tiên sinh:
- Mấy ngày trước Trương tuần tra, Giản tuần tra cũng đã xác định xong danh sách nhân viên khảo hạch Thiên Cung. Như vậy bảy ngày sau, tiến hành khảo hạch chọn người mới Thiên Cung lần này đi! Sau khi ngươi trở về báo tin này cho mỗi người tu luyện trong Thiên Cung cùng với giảng sư Thiên Cung.
- Dạ, Thánh Hoàng đại nhân!
Lưu tuần tra khom người đáp.
Mỗi một lần Hội Giao Lưu Học viện siêu cấp kết thúc, cũng chính là thời gian khảo hạch Thiên Cung sắp bắt đầu.
Trương tuần tra cùng Giản tuần tra là phụ trách sưu tìm người tu luyện ưu tú ở ngoài học viện. Còn Lưu tiên sinh là tìm kiếm học viên thiên tài trong các học viện.
Đối với học viên thiên tài trong học viện, yêu cầu về tuổi tác là dưới ba mươi tuổi. Mà đối với người tu luyện ở ngoài các học viện, tuổi lại yêu cầu dưới bốn mươi.
-Tốt lắm! Hôm nay đến đây thôi!
Cuối cùng Thánh Hoàng nói.
Âm vang tiếng nói của Thánh Hoàng còn chưa dứt, thân hình Hạ Ngôn liền hơi động. Hắn cảm giác được một thoáng dao động năng lượng ở bốn phía, ngay sau đó thân ảnh Thánh Hoàng liền biến mất ở bên trong đại điện. Ngay cả Hạ Ngôn cũng không thấy được Thánh Hoàng là như thế nào rời đi.
Hắn chỉ cảm thấy trong nháy mắt Thánh Hoàng liền biến mất vô ảnh vô tung. "Tốc độ di động của Thánh Hoàng quá nhanh?" Trong lòng Hạ Ngôn có chút nghi hoặc, tốc độ nhanh đến chính mình cũng không cảm giác được, điều này không khỏi rất dọa người rồi: "Hơn nữa, trước khi di động, không ngờ lại không có chút dấu hiệu báo trước gì, ta chỉ cảm giác được một chút dao động năng lượng ngắn ngủi. "
Trong lòng cực kỳ chấn động, Hạ Ngôn không khỏi nhéo bàn tay một cái.
Sau khi Thánh Hoàng rời đi, mọi người rốt cục thở phào nhẹ nhõm, cơ thể căng thẳng cũng trở nên ổn định lại.
Mao Tổng quản cười nói với mọi người:
- Phần thưởng đều phát xong rồi, các vị cũng có thể rời đi. Phần thưởng lần này đều tốt hơn nhiều so với trước kia. Thánh Hoàng, lúc này thật sự rất cao hứng.
Mao Tổng quản nắm rõ số lượng mỗi lần trao thưởng, lão nói thưởng lần này nhiều, hẳn cũng là sự thật.
- Hạ Ngôn! Một mình ngươi liền được thưởng hai viên đan dược bát phẩm. Ha ha! Giá trị hơn ba trăm vạn kim tệ. Ái chà chà! Ngay cả ta cũng trông thấy mà thèm đấy!
Mao Tổng quản cười nhìn về phía Hạ Ngôn.
- Đúng vậy, đan dược bát phẩm này, ngay cả ta cũng ước muốn.
Lưu tiên sinh cũng cười nói.
Một viên đan dược giá trị đã gần bằng hai trăm vạn kim tệ, cho dù là mấy đại lão này, cũng không bỏ tiền ra nổi.
- Đây là Thánh Hoàng hào phóng!
Hạ Ngôn cười nói.
Phương Bản cùng Tiêu Tử Minh đều nhìn Hạ Ngôn. Hai người bọn họ chỉ được thưởng một viên đan dược bát phẩm, mới là một nửa của Hạ Ngôn. Vừa rồi có mặt Thánh Hoàng bọn họ không dám nghĩ nhiều, cũng không dám lộ ra chút thái độ bất mãn gì. Hiện tại mới lộ ra ánh mắt ghen tị nhìn về phía Hạ Ngôn.
Thứ tốt mọi người đều muốn, đều muốn được càng nhiều. Hạ Ngôn này một mình lại được nhiều hơn gấp đôi so với bọn hắn.
Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết trong tay phân biệt cầm hai hộp đan dược, tâm tình kích động còn chưa bình ổn lại. Cho dù chỉ là hai viên đan dược thất phẩm, bọn họ cũng rất thỏa mãn rồi.
Có thể đi lên Thánh sơn, có thể nhìn thấy Thánh Hoàng, còn được thưởng hai viên đan dược có giá trị hơn năm mươi vạn kim tệ. Đây là điều trước kia bọn họ không dám mơ tưởng tới, mà hiện tại, không ngờ được thực hiện. Trong lòng bọn họ cũng biết, hôm nay sở dĩ có thể đạt được các thứ này, hoàn toàn là nhờ có Hạ Ngôn. Nếu không nhờ có Hạ Ngôn, khẳng định bọn họ không có khả năng đứng ở chỗ này.
- Hạ Ngôn! Ta không thể cùng các ngươi xuống núi được rồi. Ngươi trở lại khách điếm chúng ta ngụ ngày hôm qua đi! Đợi tới ngày khảo hạch Thiên Cung, ta sẽ xuống đón ngươi lên núi.
Lưu tiên sinh quay sang nói với Hạ Ngôn.
- Dạ được rồi!
Hạ Ngôn lên tiếng trả lời.
Một lát sau, mọi người cùng nhau xuống núi, ba Viện trưởng, chín học viên, tính trước sau bọn họ ở trên Thánh sơn, thời gian cả thảy cũng không quá hai canh giờ.
Tác giả :
Dạ Thủy Hàn