Linh La Giới
Chương 282: Bí Điển thượng cổ
Hách Vạn Đông hai mắt đỏ thâm, thân thể đột nhiên bạo khởi giống như một đầu dã lang, xông về phía Hạ Ngôn cách đó không xa.
Nhưng là.
Chỉ ngắn ngủi trong thời gian ba lần hô hấp!
Hách Vạn Đông giống như một con chó chết bị ném bay ra hơn mười mét, "bịch bịch" rơi trên mặt đất. Đồng thời khi Hách Vạn Đông bay ra, còn có một đạo âm thanh răng rắc của xương cốt bị gãy truyền ra. Thần Hi kiếm của Hạ Ngôn vẫn đang trong vỏ trực tiếp nện lên trên ngực Hách Vạn Đông.
Hách Vạn Đông sau khi bay ra ngoài nằm trên mặt đất, thật lâu vẫn chưa thể đứng lên.
Đám người chung quanh một mảnh tĩnh mịch! Những người la lên trợ uy vẫn còn chưa kịp khép miệng lại. Mấy ngàn ánh mắt chằm chằm nhìn Hạ Ngôn ở trung ương không chớp mắt, ngay cả tiếng bọn họ hít thở cũng có thể nghe rõ ràng.
- Hách Vạn Đông! Ta là người giảng đạo lý. Hiện tại ngươi nếu đã bị thương, vậy ba tiếng "rác rưởi" kia liền chờ khi nào thương thế của ngươi tốt hơn hãy hô đi.
Hạ Ngôn cười nói với Hách Vạn Đông.
Lúc này, Long Khoa mới giật mình hoảng hốt chạy tới cẩn thận nâng Hách Vạn Đông đứng lên. Hách Vạn Đông thân thể kịch liệt run rẩy, thở hổn hển dồn dập, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, khóe miệng có một tia máu chảy xuồng.
Hắn vươn tay gắt gao nắm chặt ống tay áo Long Khoa, một câu cũng không nói nên lời.
Quá nhanh!
Hết thảy chuyện này đều diễn ra quá nhanh!
Hách Vạn Đông ngay cả một chiêu cũng chưa kịp thi triển hết, chỉ một chiêu đã bị Hạ Ngôn đánh bay, chuyện này thật giống như ảo giác vậy.
Những giảng sư Học Viện Càn Khôn thấy một màn như vậy, cũng đồng dạng không thể lý giải. Những giảng sư đó chỉ có một bộ phận là Đại Linh Sư, nhưng bọn hắn cũng không thể một chiêu đánh bại Hách Vạn Đông được.
Phải biết rằng, thực lực Hạ Ngôn đứng trong hàng Đại Linh Sư cũng gần như không tìm thấy đối thủ, Hách Vạn Đông chỉ là một Linh Sư hậu kỳ sao có thể địch lại Hạ Ngôn chứ?
Hạ Ngôn xoay người đi tới bên cạnh Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết, cầm lại bọc hành lý của mình từ trong tay Mễ Tuyết
- Vương đại ca, Mễ Tuyết tỷ, chúng ta đi thôi. Hạ Ngôn cười nói.
Vương Thiên Hà nuốt nước miếng "ực" một tiếng. Thầm nghĩ: "Mấy ngày không gặp, dường như Hạ Ngôn lại lợi hại hơn trước. "
Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết cũng không biết Hạ Ngôn sử dụng Súc Linh Đan bát phẩm cùng Đoán Thần Đan bát phẩm. Tự nhiên không biết nguyên nhân thực lực Hạ Ngôn lại tăng lên một tầng cao mới. Chỉ cảm giác được mấy ngày không gặp, thực lực Hạ Ngôn lại tăng lên rất rất nhiều.
Ba người mỗi ngày ở trong Kinh Các Học Viện Càn Khôn quan sát bí điển Thiên cấp.
Từ sau khi Hạ Ngôn một chiêu đánh bại Hách Vạn Đông, học viên Học Viện Càn Khôn không còn có người nào dám chỉ trỏ ở trước mặt ba người nữa. Nhìn thấy ba người bọn họ đều tránh từ rất xa mà đi.
Hạ Ngôn ở trong Kinh Các cũng không có đi xem những bí điển bất nhập lưu nữa, thậm chí bí điển Nhân cấp cũng không có đi xem. Bọn họ chỉ có thể dừng chân ở Học Viện Càn Khôn mười đến mười lăm ngày, sau đó nhất định phải đi học viện kế tiếp. Cho nên, ba người đều gắng hết sức đi xem bí điển Thiên cấp.
Mà tốc độ Hạ Ngôn xem bí điển Thiên cấp lại một lần nữa khiến Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết trọn mắt há miệng. Mồi ngày một quyển thời gian ba ngày Hạ Ngôn liền xem xong ba quyển bí điển Thiên cấp. Mà Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết, cho dù tận lực học thuộc, thời gian ba ngày cũng mới chỉ nhớ kỹ một bộ phận nhỏ trong một quyển. Nhiệm vụ của bọn họ trong mười ngày này chính là hoàn toàn nhớ kỹ nội dung một quyển bí điển.
Ngày thứ tư, ba người Hạ Ngôn lại đi vào bên trong Kinh Các. Học Viện Càn Khôn tất cả có chín bản bí điển Thiên cấp, chín bản bí điển Thiên cấp này thì có tám bản đặt ở bên ngoài, có một bản được đặt một mình ở trong một hộp gỗ nhỏ hình chữ nhật.
Mới đầu Hạ Ngôn cũng không chú ý tới sự khác nhau giữa những bản bí điển này. Cho đến tận ngày hôm đó. Hạ Ngôn trong lúc vô tình phát hiện quyển bí điển này, liền đi qua xem. Cầm bản bí điển từ trong hộp gỗ lên.
Đột nhiên, Hạ Ngôn cảm giác được Tụ Linh Huyệt run rẩy giật mình trong giây lát.
Chính là khi hắn cầm quyển bí điển này lên, Tụ Linh Huyệt ở trong thân thể Hạ Ngôn lúc đó rõ ràng kịch liệt chấn động. Hạ Ngôn tin cảm giác mình sẽ không sai. Cảm giác được loại dị thường này, Hạ Ngôn càng thèm tò mò về bản bí điển này. "Vô Danh Tâm Pháp!"
Trên bản bí điển này, viết bốn chữ tràn đầy khó tin.
"Vô Danh Tâm Pháp? Có ý gì đây?" Hạ Ngôn nhướng mày: " Tại sao lại có bí điển như thế này?"
Trên Đại Lục Long Chi, bí điển đều là kiếm pháp, đao pháp, chùy pháp, tiên pháp, chưởng pháp cùng một số khác. Về phần tâm pháp, đó đều là những thứ được bổ sung trong bí điển. Bình thường, cũng đều là bí điển bất nhập lưu mới có bổ sung thêm tâm pháp vào, trợ giúp người tu luyện đả thông đường kinh mạch. Mà đại đa số bí điển cao cấp cũng không có thêm tâm pháp gì.
Đối với cường giả đã ngoài Linh Sư mà nói, tác dụng của tâm pháp cũng chi có khôi phục linh lực. Tâm pháp cũng đều "đại đồng tiểu dị"(Giống nhiều, khác ít), gần như đều là giống nhau.
Nhưng bản bí điển này có tên rất cổ quái, dĩ nhiên là tâm pháp, còn là Vô danh tâm pháp.
Hạ Ngôn không kìm nổi lúc này liền lật trang bìa bí điển này ra xem.
Đến khi Hạ Ngôn mở ra trang đầu tiên của Võ Danh Tâm Pháp. Hạ Ngôn liền ngây ngẩn cả người, nội dung bản tâm pháp này không ngờ có liên hệ nào đó với Linh La tâm pháp của mình. Tâm pháp của Hạ Ngôn chính là Linh La tâm pháp, cho nên Hạ Ngôn rất nhạy cảm nắm giữ được cái loại liên hệ này.
Phát hiện ra loại liên hệ này, tâm thần Hạ Ngôn liền lập tức đắm chìm vào trong bí điển.
Từ sau khi mở bí điển ra, thân hình Hạ Ngôn vẫn đứng thẳng ở đó không hề nhúc nhích, ngón tay thỉnh thoảng mở ra trang tiếp theo.
Cho đến tận lúc hoàng hôn buông xuống, Hạ Ngôn đã xem xong bản bí điển tâm pháp này.
Lúc này, Hạ Ngôn đã có thể khẳng định tâm pháp này tuyệt đối có liên hệ nào đó với Linh La tâm pháp. Ở sâu trong nội tâm, Hạ Ngôn mơ hồ cảm thấy được tâm pháp này dường như là một phần tiếp theo, hoặc cùng có thể nói là Linh La tâm pháp bản thứ hai. Khi Hạ Ngôn buông bí điển xuống, một lão già đang đứng ở ngay sau Hạ Ngôn.
Lão già đó đứng ở nơi này nhìn Hạ Ngôn ước chừng đã hai canh giờ.
Thấy Hạ Ngôn buông bí điển xuống, trong ánh mắt đục ngầu của lão có một tia tinh quang bắn ra.
- Người trẻ tuổi! Lão già lên tiếng gọi.
Hạ Ngôn xoay người, nhìn thấy lão già này, hắn ở Kinh Các đã mấy ngày, biết lão già đứng ở phía sau mình chính là người trông coi Kinh Các. Hạ Ngôn đối với lão già này cũng rất cung kính, hắn cảm giác được thực lực lão già này phi thường mạnh.
- Ngươi có thể xem hiểu bản bí điển này sao?
Lão già chi vào Vô Danh Tâm Pháp. nhìn Hạ Ngôn hỏi.
Nghe lão già hỏi như vậy, trong lòng Hạ Ngôn rang động. chẳng lẽ.
- Bản bí điển này đã ở trong Học Viện Càn Khôn năm trăm chín mươi ba năm. từ đó cho đến hiện tại không ai có thể xem hiểu nội dung trong đó.
Lão già nói tiếp.
Nghe lời lão già nói xong thân hình Hạ Ngôn liền chấn động. Gần sáu trăm năm không ai xem hiểu?
- Bản bí điển này chính là một bộ tâm pháp. không có bất cứ võ kỹ gì. Nhưng theo truyền thuyết nói bản tâm pháp này là bí điển thượng cồ.
Lão già lại chậm rãi nói. thanh âm cũng có chút khò khan.
Tuy nhiên. Hạ Ngôn lại nghe được trái tim mình đập mạnh một cái.
" Bí điển thượng cổ? Bí điển trong truyền thuyết?" Hạ Ngôn chọt toát ra một ý niệm như vậy trong đầu.
Hạ Ngôn hiện tại tuy rằng cũng không có hiểu được bản tàm pháp này. Nhưng nội dung hắn đã ghi nhớ. hắn cảm giác được tâm pháp này cùng Linh La tàm pháp có chỗ tương tụ nhau. trong lòng liền cảm thấy được hắn là có thể lĩnh ngộ.
- Người trẻ tuổi! Có phải ngươi xem hiểu hay không? Ta thấy ngươi ở trong này xem Vô Danh Tâm Pháp sưốt một ngày cùng chua từng di chuyển.
Ánh mắt lão già chăm chú nhìn lên mặt Hạ Ngôn. dường như muốn thấy rõ nội tâm Hạ Ngôn vậy.
Ánh mắt Hạ Ngôn không có bất cứ dao động gì, vô cùng trong sưốt.
- Đệ tử cùng không có xem hiểu bộ tâm pháp này, tuy nhiên đệ tử cảm thấy được bộ tâm pháp này rất kỳ quái. Không dối gạt người, đệ tử đang cố gắng muốn nhớ kỹ bộ tâm pháp này, nói không chừng sau này có thể lĩnh ngộ.
Hạ Ngôn lắc đầu nửa thật nửa giả nói.
- Thì ra là như thế! Lão già cười nói:
- Nói không sai, nếu là có một ngày ngươi thật sự lĩnh ngộ, vậy thế giới sau này của ngươi cùng càng rộng lớn.
Vừa cười, lão già vừa xoay người chậm rãi bỏ đi.
Cùng Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết trở lại chỗ ở, Hạ Ngôn trở về trong phòng mình, bắt đấu suy nghĩ về bộ Vô Danh Tâm Pháp vừa xem hôm nay. Bộ tâm pháp này quá khó hiểu.
Hạ Ngôn lại bắt đầu phân tích một lần nữa, từng chút từng chút một muốn hiểu rõ ràng bộ Vô Danh Tâm Pháp này. Tuy nhiên, sau ba canh giờ Hạ Ngôn phát hiện mình căn bản tìm không ra đầu mối gì. Nội dung tâm pháp này thật giống như đoàn mê cung đan xen lẫn nhau vào cùng một chỗ, căn bản không biết đâu là đầu, đâu là đuôi, nên bắt đầu từ nơi nào.
" Nếu Tâm pháp này thật sự là bí điển thượng cổ, ta nhất định phải hiểu được. Nếu có liên hệ với Linh La tâm pháp, vậy có một ngày ta tất nhiên sẽ hiểu được. "
Hạ Ngôn thở ra một hơi, thân thể ngồi xếp bằng trên giường liền đứng dậy. Trong bóng đêm, bốn phía một mảnh yên tĩnh.
"Vù"
Một đạo quang ảnh dần dần ngưng tụ thành hình trước người Hạ Ngôn. Hạ Ngôn cảm giác được một cỗ năng lượng linh hồn.
- Thánh Hoàng gia gia?
Ánh mắt Hạ Ngôn sáng lên, nhìn thấy lão Thánh Hoàng đã hiện thân.
Lần trước nhìn thấy lão Thánh Hoàng là lúc ở thành Tử Diệp. Đã rất nhiều ngày Hạ Ngôn cũng không thấy lão Thánh Hoàng xuất hiện nữa.
- Thánh Hoàng gia gia! Người hiện tại cảm thấy thế nào rồi? Hạ Ngôn lo lắng nhìn lão Thánh Hoàng hỏi.
"Phù"
Lão Thánh Hoàng thổi xuống chòm râu, nhướng mắt.
- Tiểu tử ngươi vận khí không tệ! Lão Thánh Hoàng nói với Hạ Ngôn.
-Sao?
Hạ Ngôn sửng sốt có chút khó hiểu.
- Bộ tâm pháp hôm nay ngươi thấy chính là một phần của Linh La tâm pháp. Lão Thánh Hoàng nói thẳng.
- Cái gì?
Hạ Ngôn chấn động:
- Thật sự là Linh La tâm pháp. Chẳng trách con cảm thấy được giữa chúng có liên hệ gì đó.
Tuy rằng Hạ Ngôn đã sớm đoán ra, nhưng nghe chính miệng lão Thánh Hoàng nói ra, Hạ Ngôn vẫn hết sức giật mình.
- Tuy rằng là một phần của Linh La tâm pháp. Tuy nhiên liên hệ không đủ với phần hiện tại ngươi đang tu luyện.
Lão Thánh Hoàng liếc mắt nhìn Hạ Ngôn một cái nói.
- Liên hệ không đủ?
Hạ Ngôn nhíu mày khó hiểu hỏi:
- Chẳng lẽ Linh La tâm pháp còn có phần khác nữa?
- Đúng vậy! Linh La tâm pháp tất cả có bảy phần. Phần ngươi đã học trong nhẫn Linh La chính là phần thứ nhất. Mà phần hôm nay ngươi đã nhớ kỹ là phần thứ ba. Nội dung phần thứ hai ngươi cũng chưa biết.
Lão Thánh Hoàng chậm rãi nói.
- Chỉ có tìm được phần thứ hai, vậy ngươi tu luyện phần thứ hai trước, sau đó mới có thể tu luyện tiếp đến phần thứ ba.
Lão Thánh Hoàng ngồi xuống trên chiếc ghế, lão tuy chỉ là linh hồn thể, tuy rằng ngỗi xuống, cùng không có sức nặng gì. Chỉ là một hình thái, giống như một chiếc bóng vậy.
- Vậy những phần còn lại đều ở trên đại lục sao?
Hạ Ngôn hít vào một hơi, áp chế khiếp sợ trong lòng, vội vàng hỏi.
- Phải, tuy nhiên không chỉ có phân bố ở Đại Lục Long Chi. Đại Lục Ám Dạ hẳn là cũng có một phần.
Lão Thánh Hoàng gật đầu nói.
Nhưng là.
Chỉ ngắn ngủi trong thời gian ba lần hô hấp!
Hách Vạn Đông giống như một con chó chết bị ném bay ra hơn mười mét, "bịch bịch" rơi trên mặt đất. Đồng thời khi Hách Vạn Đông bay ra, còn có một đạo âm thanh răng rắc của xương cốt bị gãy truyền ra. Thần Hi kiếm của Hạ Ngôn vẫn đang trong vỏ trực tiếp nện lên trên ngực Hách Vạn Đông.
Hách Vạn Đông sau khi bay ra ngoài nằm trên mặt đất, thật lâu vẫn chưa thể đứng lên.
Đám người chung quanh một mảnh tĩnh mịch! Những người la lên trợ uy vẫn còn chưa kịp khép miệng lại. Mấy ngàn ánh mắt chằm chằm nhìn Hạ Ngôn ở trung ương không chớp mắt, ngay cả tiếng bọn họ hít thở cũng có thể nghe rõ ràng.
- Hách Vạn Đông! Ta là người giảng đạo lý. Hiện tại ngươi nếu đã bị thương, vậy ba tiếng "rác rưởi" kia liền chờ khi nào thương thế của ngươi tốt hơn hãy hô đi.
Hạ Ngôn cười nói với Hách Vạn Đông.
Lúc này, Long Khoa mới giật mình hoảng hốt chạy tới cẩn thận nâng Hách Vạn Đông đứng lên. Hách Vạn Đông thân thể kịch liệt run rẩy, thở hổn hển dồn dập, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, khóe miệng có một tia máu chảy xuồng.
Hắn vươn tay gắt gao nắm chặt ống tay áo Long Khoa, một câu cũng không nói nên lời.
Quá nhanh!
Hết thảy chuyện này đều diễn ra quá nhanh!
Hách Vạn Đông ngay cả một chiêu cũng chưa kịp thi triển hết, chỉ một chiêu đã bị Hạ Ngôn đánh bay, chuyện này thật giống như ảo giác vậy.
Những giảng sư Học Viện Càn Khôn thấy một màn như vậy, cũng đồng dạng không thể lý giải. Những giảng sư đó chỉ có một bộ phận là Đại Linh Sư, nhưng bọn hắn cũng không thể một chiêu đánh bại Hách Vạn Đông được.
Phải biết rằng, thực lực Hạ Ngôn đứng trong hàng Đại Linh Sư cũng gần như không tìm thấy đối thủ, Hách Vạn Đông chỉ là một Linh Sư hậu kỳ sao có thể địch lại Hạ Ngôn chứ?
Hạ Ngôn xoay người đi tới bên cạnh Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết, cầm lại bọc hành lý của mình từ trong tay Mễ Tuyết
- Vương đại ca, Mễ Tuyết tỷ, chúng ta đi thôi. Hạ Ngôn cười nói.
Vương Thiên Hà nuốt nước miếng "ực" một tiếng. Thầm nghĩ: "Mấy ngày không gặp, dường như Hạ Ngôn lại lợi hại hơn trước. "
Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết cũng không biết Hạ Ngôn sử dụng Súc Linh Đan bát phẩm cùng Đoán Thần Đan bát phẩm. Tự nhiên không biết nguyên nhân thực lực Hạ Ngôn lại tăng lên một tầng cao mới. Chỉ cảm giác được mấy ngày không gặp, thực lực Hạ Ngôn lại tăng lên rất rất nhiều.
Ba người mỗi ngày ở trong Kinh Các Học Viện Càn Khôn quan sát bí điển Thiên cấp.
Từ sau khi Hạ Ngôn một chiêu đánh bại Hách Vạn Đông, học viên Học Viện Càn Khôn không còn có người nào dám chỉ trỏ ở trước mặt ba người nữa. Nhìn thấy ba người bọn họ đều tránh từ rất xa mà đi.
Hạ Ngôn ở trong Kinh Các cũng không có đi xem những bí điển bất nhập lưu nữa, thậm chí bí điển Nhân cấp cũng không có đi xem. Bọn họ chỉ có thể dừng chân ở Học Viện Càn Khôn mười đến mười lăm ngày, sau đó nhất định phải đi học viện kế tiếp. Cho nên, ba người đều gắng hết sức đi xem bí điển Thiên cấp.
Mà tốc độ Hạ Ngôn xem bí điển Thiên cấp lại một lần nữa khiến Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết trọn mắt há miệng. Mồi ngày một quyển thời gian ba ngày Hạ Ngôn liền xem xong ba quyển bí điển Thiên cấp. Mà Vương Thiên Hà cùng Mễ Tuyết, cho dù tận lực học thuộc, thời gian ba ngày cũng mới chỉ nhớ kỹ một bộ phận nhỏ trong một quyển. Nhiệm vụ của bọn họ trong mười ngày này chính là hoàn toàn nhớ kỹ nội dung một quyển bí điển.
Ngày thứ tư, ba người Hạ Ngôn lại đi vào bên trong Kinh Các. Học Viện Càn Khôn tất cả có chín bản bí điển Thiên cấp, chín bản bí điển Thiên cấp này thì có tám bản đặt ở bên ngoài, có một bản được đặt một mình ở trong một hộp gỗ nhỏ hình chữ nhật.
Mới đầu Hạ Ngôn cũng không chú ý tới sự khác nhau giữa những bản bí điển này. Cho đến tận ngày hôm đó. Hạ Ngôn trong lúc vô tình phát hiện quyển bí điển này, liền đi qua xem. Cầm bản bí điển từ trong hộp gỗ lên.
Đột nhiên, Hạ Ngôn cảm giác được Tụ Linh Huyệt run rẩy giật mình trong giây lát.
Chính là khi hắn cầm quyển bí điển này lên, Tụ Linh Huyệt ở trong thân thể Hạ Ngôn lúc đó rõ ràng kịch liệt chấn động. Hạ Ngôn tin cảm giác mình sẽ không sai. Cảm giác được loại dị thường này, Hạ Ngôn càng thèm tò mò về bản bí điển này. "Vô Danh Tâm Pháp!"
Trên bản bí điển này, viết bốn chữ tràn đầy khó tin.
"Vô Danh Tâm Pháp? Có ý gì đây?" Hạ Ngôn nhướng mày: " Tại sao lại có bí điển như thế này?"
Trên Đại Lục Long Chi, bí điển đều là kiếm pháp, đao pháp, chùy pháp, tiên pháp, chưởng pháp cùng một số khác. Về phần tâm pháp, đó đều là những thứ được bổ sung trong bí điển. Bình thường, cũng đều là bí điển bất nhập lưu mới có bổ sung thêm tâm pháp vào, trợ giúp người tu luyện đả thông đường kinh mạch. Mà đại đa số bí điển cao cấp cũng không có thêm tâm pháp gì.
Đối với cường giả đã ngoài Linh Sư mà nói, tác dụng của tâm pháp cũng chi có khôi phục linh lực. Tâm pháp cũng đều "đại đồng tiểu dị"(Giống nhiều, khác ít), gần như đều là giống nhau.
Nhưng bản bí điển này có tên rất cổ quái, dĩ nhiên là tâm pháp, còn là Vô danh tâm pháp.
Hạ Ngôn không kìm nổi lúc này liền lật trang bìa bí điển này ra xem.
Đến khi Hạ Ngôn mở ra trang đầu tiên của Võ Danh Tâm Pháp. Hạ Ngôn liền ngây ngẩn cả người, nội dung bản tâm pháp này không ngờ có liên hệ nào đó với Linh La tâm pháp của mình. Tâm pháp của Hạ Ngôn chính là Linh La tâm pháp, cho nên Hạ Ngôn rất nhạy cảm nắm giữ được cái loại liên hệ này.
Phát hiện ra loại liên hệ này, tâm thần Hạ Ngôn liền lập tức đắm chìm vào trong bí điển.
Từ sau khi mở bí điển ra, thân hình Hạ Ngôn vẫn đứng thẳng ở đó không hề nhúc nhích, ngón tay thỉnh thoảng mở ra trang tiếp theo.
Cho đến tận lúc hoàng hôn buông xuống, Hạ Ngôn đã xem xong bản bí điển tâm pháp này.
Lúc này, Hạ Ngôn đã có thể khẳng định tâm pháp này tuyệt đối có liên hệ nào đó với Linh La tâm pháp. Ở sâu trong nội tâm, Hạ Ngôn mơ hồ cảm thấy được tâm pháp này dường như là một phần tiếp theo, hoặc cùng có thể nói là Linh La tâm pháp bản thứ hai. Khi Hạ Ngôn buông bí điển xuống, một lão già đang đứng ở ngay sau Hạ Ngôn.
Lão già đó đứng ở nơi này nhìn Hạ Ngôn ước chừng đã hai canh giờ.
Thấy Hạ Ngôn buông bí điển xuống, trong ánh mắt đục ngầu của lão có một tia tinh quang bắn ra.
- Người trẻ tuổi! Lão già lên tiếng gọi.
Hạ Ngôn xoay người, nhìn thấy lão già này, hắn ở Kinh Các đã mấy ngày, biết lão già đứng ở phía sau mình chính là người trông coi Kinh Các. Hạ Ngôn đối với lão già này cũng rất cung kính, hắn cảm giác được thực lực lão già này phi thường mạnh.
- Ngươi có thể xem hiểu bản bí điển này sao?
Lão già chi vào Vô Danh Tâm Pháp. nhìn Hạ Ngôn hỏi.
Nghe lão già hỏi như vậy, trong lòng Hạ Ngôn rang động. chẳng lẽ.
- Bản bí điển này đã ở trong Học Viện Càn Khôn năm trăm chín mươi ba năm. từ đó cho đến hiện tại không ai có thể xem hiểu nội dung trong đó.
Lão già nói tiếp.
Nghe lời lão già nói xong thân hình Hạ Ngôn liền chấn động. Gần sáu trăm năm không ai xem hiểu?
- Bản bí điển này chính là một bộ tâm pháp. không có bất cứ võ kỹ gì. Nhưng theo truyền thuyết nói bản tâm pháp này là bí điển thượng cồ.
Lão già lại chậm rãi nói. thanh âm cũng có chút khò khan.
Tuy nhiên. Hạ Ngôn lại nghe được trái tim mình đập mạnh một cái.
" Bí điển thượng cổ? Bí điển trong truyền thuyết?" Hạ Ngôn chọt toát ra một ý niệm như vậy trong đầu.
Hạ Ngôn hiện tại tuy rằng cũng không có hiểu được bản tàm pháp này. Nhưng nội dung hắn đã ghi nhớ. hắn cảm giác được tâm pháp này cùng Linh La tàm pháp có chỗ tương tụ nhau. trong lòng liền cảm thấy được hắn là có thể lĩnh ngộ.
- Người trẻ tuổi! Có phải ngươi xem hiểu hay không? Ta thấy ngươi ở trong này xem Vô Danh Tâm Pháp sưốt một ngày cùng chua từng di chuyển.
Ánh mắt lão già chăm chú nhìn lên mặt Hạ Ngôn. dường như muốn thấy rõ nội tâm Hạ Ngôn vậy.
Ánh mắt Hạ Ngôn không có bất cứ dao động gì, vô cùng trong sưốt.
- Đệ tử cùng không có xem hiểu bộ tâm pháp này, tuy nhiên đệ tử cảm thấy được bộ tâm pháp này rất kỳ quái. Không dối gạt người, đệ tử đang cố gắng muốn nhớ kỹ bộ tâm pháp này, nói không chừng sau này có thể lĩnh ngộ.
Hạ Ngôn lắc đầu nửa thật nửa giả nói.
- Thì ra là như thế! Lão già cười nói:
- Nói không sai, nếu là có một ngày ngươi thật sự lĩnh ngộ, vậy thế giới sau này của ngươi cùng càng rộng lớn.
Vừa cười, lão già vừa xoay người chậm rãi bỏ đi.
Cùng Vương Thiên Hà và Mễ Tuyết trở lại chỗ ở, Hạ Ngôn trở về trong phòng mình, bắt đấu suy nghĩ về bộ Vô Danh Tâm Pháp vừa xem hôm nay. Bộ tâm pháp này quá khó hiểu.
Hạ Ngôn lại bắt đầu phân tích một lần nữa, từng chút từng chút một muốn hiểu rõ ràng bộ Vô Danh Tâm Pháp này. Tuy nhiên, sau ba canh giờ Hạ Ngôn phát hiện mình căn bản tìm không ra đầu mối gì. Nội dung tâm pháp này thật giống như đoàn mê cung đan xen lẫn nhau vào cùng một chỗ, căn bản không biết đâu là đầu, đâu là đuôi, nên bắt đầu từ nơi nào.
" Nếu Tâm pháp này thật sự là bí điển thượng cổ, ta nhất định phải hiểu được. Nếu có liên hệ với Linh La tâm pháp, vậy có một ngày ta tất nhiên sẽ hiểu được. "
Hạ Ngôn thở ra một hơi, thân thể ngồi xếp bằng trên giường liền đứng dậy. Trong bóng đêm, bốn phía một mảnh yên tĩnh.
"Vù"
Một đạo quang ảnh dần dần ngưng tụ thành hình trước người Hạ Ngôn. Hạ Ngôn cảm giác được một cỗ năng lượng linh hồn.
- Thánh Hoàng gia gia?
Ánh mắt Hạ Ngôn sáng lên, nhìn thấy lão Thánh Hoàng đã hiện thân.
Lần trước nhìn thấy lão Thánh Hoàng là lúc ở thành Tử Diệp. Đã rất nhiều ngày Hạ Ngôn cũng không thấy lão Thánh Hoàng xuất hiện nữa.
- Thánh Hoàng gia gia! Người hiện tại cảm thấy thế nào rồi? Hạ Ngôn lo lắng nhìn lão Thánh Hoàng hỏi.
"Phù"
Lão Thánh Hoàng thổi xuống chòm râu, nhướng mắt.
- Tiểu tử ngươi vận khí không tệ! Lão Thánh Hoàng nói với Hạ Ngôn.
-Sao?
Hạ Ngôn sửng sốt có chút khó hiểu.
- Bộ tâm pháp hôm nay ngươi thấy chính là một phần của Linh La tâm pháp. Lão Thánh Hoàng nói thẳng.
- Cái gì?
Hạ Ngôn chấn động:
- Thật sự là Linh La tâm pháp. Chẳng trách con cảm thấy được giữa chúng có liên hệ gì đó.
Tuy rằng Hạ Ngôn đã sớm đoán ra, nhưng nghe chính miệng lão Thánh Hoàng nói ra, Hạ Ngôn vẫn hết sức giật mình.
- Tuy rằng là một phần của Linh La tâm pháp. Tuy nhiên liên hệ không đủ với phần hiện tại ngươi đang tu luyện.
Lão Thánh Hoàng liếc mắt nhìn Hạ Ngôn một cái nói.
- Liên hệ không đủ?
Hạ Ngôn nhíu mày khó hiểu hỏi:
- Chẳng lẽ Linh La tâm pháp còn có phần khác nữa?
- Đúng vậy! Linh La tâm pháp tất cả có bảy phần. Phần ngươi đã học trong nhẫn Linh La chính là phần thứ nhất. Mà phần hôm nay ngươi đã nhớ kỹ là phần thứ ba. Nội dung phần thứ hai ngươi cũng chưa biết.
Lão Thánh Hoàng chậm rãi nói.
- Chỉ có tìm được phần thứ hai, vậy ngươi tu luyện phần thứ hai trước, sau đó mới có thể tu luyện tiếp đến phần thứ ba.
Lão Thánh Hoàng ngồi xuống trên chiếc ghế, lão tuy chỉ là linh hồn thể, tuy rằng ngỗi xuống, cùng không có sức nặng gì. Chỉ là một hình thái, giống như một chiếc bóng vậy.
- Vậy những phần còn lại đều ở trên đại lục sao?
Hạ Ngôn hít vào một hơi, áp chế khiếp sợ trong lòng, vội vàng hỏi.
- Phải, tuy nhiên không chỉ có phân bố ở Đại Lục Long Chi. Đại Lục Ám Dạ hẳn là cũng có một phần.
Lão Thánh Hoàng gật đầu nói.
Tác giả :
Dạ Thủy Hàn