Linh Kiếm Tôn
Chương 7: Chưởng pháp Bích Ba Cửu Điệp Lãng
Nghĩ đến liền làm, Sở Hành Vân lập tức tìm giấy bút, chậm rãi hồi tưởng lại một bộ chưởng pháp tên là Bích Ba Cửu Điệp Lãng.
Bích Ba Cửu Điệp Lãng có phẩm cấp là trung cấp linh giai, đã là võ học có phẩm cấp thấp nhất trong trí nhớ Sở Hành Vân. Nếu như không phải là chưởng pháp này tương đối xảo diệu, hắn đã sớm quên đi.
“Ta nhớ là võ học trấn tộc của Thủy gia cũng chỉ có phẩm cấp trung cấp linh giai. Bộ Bích Ba Cửu Điệp Lãng này ở thành Tây Phong cũng có thể coi là võ học đứng đầu, giá cả cũng sẽ không thấp a."
Thành Tây Phong nằm phía Tây Bắc bên trong Lưu Vân Hoàng Triều. Diện tích thành Tây Phong tương đối nhỏ nên tài nguyên tu luyện cũng không dồi dào.
Phần lớn võ giả chỉ tu luyện võ học nhân cấp. Chỉ có những đại gia tộc mới có võ học trung cấp, hầu hết đều trở thành võ học trấn tộc.
Không nói quá lên một chút nào thì một quyển võ học trung cấp đủ để đánh vỡ thực lực cân bằng giữa các đại gia tộc. Coi như là phủ thành chủ thì cũng sẽ động tâm, muốn đem võ học đoạt tới tay.
Sở Hành Vân cố gắng kìm nén tâm tình kích động, đem tâm pháp tu luyện Bích Ba Cửu Điệp Lãng viết ra trên giấy, đồng thời còn vẽ ra chín chiêu thức chưởng pháp ở phía trên.
Quá trình này không hề dễ dàng.
Tuy Sở Hành Vân có dạy dạn kinh nghiệm nhưng linh lực trong cơ thể quá ít. Mỗi khi hắn vẽ ra một chiêu thức chưởng pháp thì hầu như đều hao hết tất cả linh lực cho nên tiến độ rất là chậm chạp.
Hao tốn nửa ngày, Sở Hành Vân mới vẽ xong toàn bộ chín loại chưởng pháp trong Bích Ba cửu Điệp Lãng. Sau lưng hắn đều bị mồ hôi nhuộm ướt, hắn nằm trên mặt đất, thở hổn hển.
“Lấy năng lực hiện tại, ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng vẽ võ học trung cấp linh giai. Nếu như ta mạnh mẽ vẽ võ học càng cao thâm, sợ rằng sẽ gặp phải phản phệ linh lực, trọng thương tại chỗ a."
Công pháp võ học cũng không phải là đơn giản như vẽ tranh hay viết chữ.
Để vẽ ra một bộ võ học một cách hoàn mỹ, ngươi không chỉ cần có linh lực khổng lồ, còn cần hiểu ý cảnh của võ học. Nếu không, cho dù vẽ ra võ học cũng chỉ là nhìn cho đẹp chứ không có tác dụng gì, người khác chỉ có thể nhìn mà không có cách nào tu luyện.
Cũng may Sở Hành Vân ở kiếp trước là cường giả Võ Hoàng cấp bậc có dày dạn kinh nghiệm. Nếu đổi lại là những người khác chỉ có tu vi Thối Thể tam trọng thiên mà dám vẽ võ học trung cấp linh giai thì căn bản là muốn chết.
“Ta nhớ là một quyển võ học nhân cấp đê giai có thể bán được một ngàn lượng bạc, giá trị của võ học trung cấp linh giai chắc là khoảng mười vạn lượng bạc." trong lòng Sở Hành Vân nỉ non, sau đó hắn trực tiếp đi thoát khỏi không gian trong Luân Hồi Thạch.
Hắn cũng không vội vã rời khỏi đình viện mà đi vào phòng lấy một cái áo đen rộng thùng thình, sau đó hắn mới đi ra ngoài cửa.
“Thiếu gia, đã trễ thế này rồi, người muốn đi đâu?" Sở Hổ thấy Sở Hành Vân định đi ra ngoài thì hỏi.
“Ta muốn đi thành Tây Phong một chuyến." Sở Hành Vân dừng một chút, dặn dò: “Chuyến đi này, ta có thể tới khuya mới về, các ngươi không cần lo lắng cho ta. Còn nữa, nếu như đám người Sở Dương tìm tới thì nói ta đang bế quan tu luyện, ngươi tuyệt đối không thể cùng bọn họ bọn họ phát sinh xung đột."
“Được, tất cả đều nghe theo thiếu gia." Sở Hổ gật đầu, đưa mắt nhìn Sở Hành Vân ly khai.
Đi ra đình viện, Sở Hành Vân đem cái áo màu đen kia khoác lên người, lặng yên rời khỏi Sở trấn, đi vào thành Tây Phong.
Lúc này, tuy nói là buổi tối nhưng thành Tây Phong vẫn là phi thường náo nhiệt, có không ít võ giả lãng vãng. Người mặc áo đen cũng không phải số ít, không có ai chú ý tới Sở Hành Vân.
Dựa vào ký ức, Sở Hành Vân đi xuyên qua từng cái ngã rẽ, đi tới phường thị.
Phường thị là thiên đường của võ giả, tổng cộng chia làm ba khu vực lớn: Khu giao dịch, khu bán đấu giá, khu đấu võ.
Lưu Vân Hoàng Triều sở hữu sáu mươi bốn tòa thành trì, mỗi một tòa thành trì đều có phường thị.
Nghe đồn, mỗi một tòa phường thị đều có thế lực âm thầm bảo vệ. Phường thị có nhiều cao thủ cường giả, quản lý rất nghiêm ngặt, ai dám gây sự đều bị giết chết trong nháy mắt.
Đi vào phường thị, Sở Hành Vân trực tiếp đi về phía phòng đấu giá Tây Phong.
Phòng đấu giá Tây Phong là phòng đấu giá lớn nhất của thành Tây Phong, cường giả đứng đầu thành Tây Phong lại thường xuyên có mặt ở đây. Muốn tối đa hóa giá trị của Bích Ba Cửu Điệp Lãng, Sở Hành Vân nhất định phải chọn phòng đấu giá Tây Phong.
“Ngài tốt a, xin hỏi ta có thể giúp đỡ ngài việc gì không?" Vừa đi vào phòng đấu giá Tây Phong, một người thị nữ mặc trang phục nóng bỏng gợi cảm liền đi tới trước mặt hỏi. Nhìn trang phục Sở Hành Vân, cô ta cũng không cảm thấy có chút ngạc nhiên nào.
“Trên tay lão phu có một bộ võ học, muốn đặt bán đấu giá ở phòng đấu giá của các ngươi, gọi tên chủ quản phòng đấu giá tới gặp ta." Sở Hành Vân thấp giọng, thuận miệng nói.
Hắn vốn là tuyệt thế cường giả oai phong một cỏi, loại khí thế thuộc về cường giả này căn bản không cần chuẩn bị liền có thể tự nhiên tùy ý mà phát ra.
Vừa nghe đến hắn muốn bán đấu giá võ học, sắc mặt của người thị nữ kia hơi đổi một chút, trở nên cung kính rất nhiều. Lại cảm thụ được khí thế của cường giả của Sở Hành Vân phát ra nên càng kính cẩn hơn.
“Nếu như tiền bối không ngại, trước tiên xin mời ngài tới phòng khách quý tĩnh tọa, ta lập tức đi bẩm báo chủ quản." Nói xong, thị nữ liền mở ra một cánh cửa chính, sau đó cô ta vội vàng chạy đi bẩm báo.
Sở Hành Vân cũng không sốt ruột, chậm rãi bước vào phòng khách quý, lẳng lặng chờ đợi.
Chỉ chốc lát sau, người thị nữ kia cũng đi vào phòng khách quý. Ở bên cạnh cô ta còn có một gã lão giả mặc cẩm bào đẹp đẽ quý giá, thị nữ ghé vào bên tai lão giả, chỉ vào Sở Hành Vân, nói nhỏ vài câu.
“Ngươi đi xuống đi." Lão giả gật đầu, bảo thị nữ lui ra. Sau đó, hắn đi tới Trước mặt Sở Hành Vân, trong tròng mắt hiện lên một đạo tinh mang. Lão giả phát hiện tu vi của tên hắc bào trước mắt chỉ có cảnh giới Thối thể tam trọng thiên, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
“Không hỏi nguyên do, mặc kệ lai lịch. Tám chữ này là biển chữ vàng của phòng đấu giá Tây Phong nhưng sau khi diện kiến, thật là làm cho lão phu cảm thấy thất vọng." Sở Hành Vân nhanh chóng đứng lên, vung tay áo một cái, chuẩn bị rời đi.
“Chậm đã!" Tên lão giả kia nhanh chóng bước lên ngăn cản Sở Hành Vân, trên mặt hắn có một tia ngượng nghịu, nói: “Lão hủ là chủ quản của phòng đấu giá Tây Phong, tên là Mạnh Thanh. Hành động vừa rồi của lão hủ đích thật là không đúng, xin tiền bối chớ nên trách tội."
Vừa rồi, trong lúc Sở Hành Vân nói phát tán ra khí thế vô song, mơ hồ có một loại khí tức của kẻ từ trên cao nhìn xuống khiến tâm thần của Mạnh Thanh có cảm giác e sơ nên hắn lập tức thu hồi ý niệm điều tra trong đầu.
Đương nhiên là do Sở Hành Vân cố ý tản mát ra cổ khí thế này để chấn nhiếp Mạnh Thanh.
Dù sao hắn muốn bán đấu giá là võ học trung cấp linh giai, càng làm cho người ta nhìn không thấu, thì càng có lợi.
“Nghe nói ngài muốn bán đấu giá một bộ võ học, lão hủ xin hỏi bộ võ học kia thuộc loại tầng thứ nào?" Thấy Sở Hành Vân không rời khỏi, trong lòng Mạnh Thanh âm thầm thở phào một cái, đã hoàn toàn đem Sở Hành Vân coi là cường giả lánh đời, thần bí khó lường.
Về phần tại sao Sở Hành Vân chỉ có tu vi Thối thể tam trọng thiên, hắn lại càng không để ý. Tính tình của cường giả lánh đời đều cực kỳ cổ quái, thích ẩn dấu tu vi của mình cũng không phải cái gì hiếm thấy.
Tay Sở Hành Vân sờ vào ống tay áo, trực tiếp rút Bích Ba Cửu Điệp Lãng từ trong đó lấy ra ngoài, đưa cho Mạnh Thanh.
“Ta muốn bán đấu giá bộ chưởng pháp trung cấp linh giai này." Sở Hành Vân nói với giọng bình thản.
Mạnh Thanh vừa mới tiếp nhận Bích Ba Cửu Điệp Lãng thì nghe được Sở Hành Vân nói, trong lòng hắn liền thất kinh. Tên cường giả thần bí này thế mà lại muốn bán đấu giá linh giai võ học, hơn nữa còn là thuộc phẩm cấp trung cấp.
Hắn hít một hơi thật sâu, đưa ánh mắt nhìn quyển công pháp. Sau đó thận trọng lấy tay sờ lên quyển sách tiến hành nghiên cứu một cách tỉ mỉ.
Qua hồi lâu sau, Mạnh Thanh mới đem ánh mắt rời khỏi quyển công pháp, nhìn Sở Hành Vân. Trên mặt hắn lộ ra một bộ dáng tươi cười, nói: “Bộ chưởng pháp này, đích thật thuộc phẩm cấp trung cấp linh giai. Theo ý của ta, giá khởi đầu là hai mươi vạn lượng bạc, không biết ý của ngài như thế nào?" Anh em đọc chỗ nào k thấy hay hoặc còn sót truyenyy cứ nhận xét để mình chỉnh lại nhé. Tks tất cả huynh đài tỷ muội đã ghé đọc.!!!!!!
Bích Ba Cửu Điệp Lãng có phẩm cấp là trung cấp linh giai, đã là võ học có phẩm cấp thấp nhất trong trí nhớ Sở Hành Vân. Nếu như không phải là chưởng pháp này tương đối xảo diệu, hắn đã sớm quên đi.
“Ta nhớ là võ học trấn tộc của Thủy gia cũng chỉ có phẩm cấp trung cấp linh giai. Bộ Bích Ba Cửu Điệp Lãng này ở thành Tây Phong cũng có thể coi là võ học đứng đầu, giá cả cũng sẽ không thấp a."
Thành Tây Phong nằm phía Tây Bắc bên trong Lưu Vân Hoàng Triều. Diện tích thành Tây Phong tương đối nhỏ nên tài nguyên tu luyện cũng không dồi dào.
Phần lớn võ giả chỉ tu luyện võ học nhân cấp. Chỉ có những đại gia tộc mới có võ học trung cấp, hầu hết đều trở thành võ học trấn tộc.
Không nói quá lên một chút nào thì một quyển võ học trung cấp đủ để đánh vỡ thực lực cân bằng giữa các đại gia tộc. Coi như là phủ thành chủ thì cũng sẽ động tâm, muốn đem võ học đoạt tới tay.
Sở Hành Vân cố gắng kìm nén tâm tình kích động, đem tâm pháp tu luyện Bích Ba Cửu Điệp Lãng viết ra trên giấy, đồng thời còn vẽ ra chín chiêu thức chưởng pháp ở phía trên.
Quá trình này không hề dễ dàng.
Tuy Sở Hành Vân có dạy dạn kinh nghiệm nhưng linh lực trong cơ thể quá ít. Mỗi khi hắn vẽ ra một chiêu thức chưởng pháp thì hầu như đều hao hết tất cả linh lực cho nên tiến độ rất là chậm chạp.
Hao tốn nửa ngày, Sở Hành Vân mới vẽ xong toàn bộ chín loại chưởng pháp trong Bích Ba cửu Điệp Lãng. Sau lưng hắn đều bị mồ hôi nhuộm ướt, hắn nằm trên mặt đất, thở hổn hển.
“Lấy năng lực hiện tại, ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng vẽ võ học trung cấp linh giai. Nếu như ta mạnh mẽ vẽ võ học càng cao thâm, sợ rằng sẽ gặp phải phản phệ linh lực, trọng thương tại chỗ a."
Công pháp võ học cũng không phải là đơn giản như vẽ tranh hay viết chữ.
Để vẽ ra một bộ võ học một cách hoàn mỹ, ngươi không chỉ cần có linh lực khổng lồ, còn cần hiểu ý cảnh của võ học. Nếu không, cho dù vẽ ra võ học cũng chỉ là nhìn cho đẹp chứ không có tác dụng gì, người khác chỉ có thể nhìn mà không có cách nào tu luyện.
Cũng may Sở Hành Vân ở kiếp trước là cường giả Võ Hoàng cấp bậc có dày dạn kinh nghiệm. Nếu đổi lại là những người khác chỉ có tu vi Thối Thể tam trọng thiên mà dám vẽ võ học trung cấp linh giai thì căn bản là muốn chết.
“Ta nhớ là một quyển võ học nhân cấp đê giai có thể bán được một ngàn lượng bạc, giá trị của võ học trung cấp linh giai chắc là khoảng mười vạn lượng bạc." trong lòng Sở Hành Vân nỉ non, sau đó hắn trực tiếp đi thoát khỏi không gian trong Luân Hồi Thạch.
Hắn cũng không vội vã rời khỏi đình viện mà đi vào phòng lấy một cái áo đen rộng thùng thình, sau đó hắn mới đi ra ngoài cửa.
“Thiếu gia, đã trễ thế này rồi, người muốn đi đâu?" Sở Hổ thấy Sở Hành Vân định đi ra ngoài thì hỏi.
“Ta muốn đi thành Tây Phong một chuyến." Sở Hành Vân dừng một chút, dặn dò: “Chuyến đi này, ta có thể tới khuya mới về, các ngươi không cần lo lắng cho ta. Còn nữa, nếu như đám người Sở Dương tìm tới thì nói ta đang bế quan tu luyện, ngươi tuyệt đối không thể cùng bọn họ bọn họ phát sinh xung đột."
“Được, tất cả đều nghe theo thiếu gia." Sở Hổ gật đầu, đưa mắt nhìn Sở Hành Vân ly khai.
Đi ra đình viện, Sở Hành Vân đem cái áo màu đen kia khoác lên người, lặng yên rời khỏi Sở trấn, đi vào thành Tây Phong.
Lúc này, tuy nói là buổi tối nhưng thành Tây Phong vẫn là phi thường náo nhiệt, có không ít võ giả lãng vãng. Người mặc áo đen cũng không phải số ít, không có ai chú ý tới Sở Hành Vân.
Dựa vào ký ức, Sở Hành Vân đi xuyên qua từng cái ngã rẽ, đi tới phường thị.
Phường thị là thiên đường của võ giả, tổng cộng chia làm ba khu vực lớn: Khu giao dịch, khu bán đấu giá, khu đấu võ.
Lưu Vân Hoàng Triều sở hữu sáu mươi bốn tòa thành trì, mỗi một tòa thành trì đều có phường thị.
Nghe đồn, mỗi một tòa phường thị đều có thế lực âm thầm bảo vệ. Phường thị có nhiều cao thủ cường giả, quản lý rất nghiêm ngặt, ai dám gây sự đều bị giết chết trong nháy mắt.
Đi vào phường thị, Sở Hành Vân trực tiếp đi về phía phòng đấu giá Tây Phong.
Phòng đấu giá Tây Phong là phòng đấu giá lớn nhất của thành Tây Phong, cường giả đứng đầu thành Tây Phong lại thường xuyên có mặt ở đây. Muốn tối đa hóa giá trị của Bích Ba Cửu Điệp Lãng, Sở Hành Vân nhất định phải chọn phòng đấu giá Tây Phong.
“Ngài tốt a, xin hỏi ta có thể giúp đỡ ngài việc gì không?" Vừa đi vào phòng đấu giá Tây Phong, một người thị nữ mặc trang phục nóng bỏng gợi cảm liền đi tới trước mặt hỏi. Nhìn trang phục Sở Hành Vân, cô ta cũng không cảm thấy có chút ngạc nhiên nào.
“Trên tay lão phu có một bộ võ học, muốn đặt bán đấu giá ở phòng đấu giá của các ngươi, gọi tên chủ quản phòng đấu giá tới gặp ta." Sở Hành Vân thấp giọng, thuận miệng nói.
Hắn vốn là tuyệt thế cường giả oai phong một cỏi, loại khí thế thuộc về cường giả này căn bản không cần chuẩn bị liền có thể tự nhiên tùy ý mà phát ra.
Vừa nghe đến hắn muốn bán đấu giá võ học, sắc mặt của người thị nữ kia hơi đổi một chút, trở nên cung kính rất nhiều. Lại cảm thụ được khí thế của cường giả của Sở Hành Vân phát ra nên càng kính cẩn hơn.
“Nếu như tiền bối không ngại, trước tiên xin mời ngài tới phòng khách quý tĩnh tọa, ta lập tức đi bẩm báo chủ quản." Nói xong, thị nữ liền mở ra một cánh cửa chính, sau đó cô ta vội vàng chạy đi bẩm báo.
Sở Hành Vân cũng không sốt ruột, chậm rãi bước vào phòng khách quý, lẳng lặng chờ đợi.
Chỉ chốc lát sau, người thị nữ kia cũng đi vào phòng khách quý. Ở bên cạnh cô ta còn có một gã lão giả mặc cẩm bào đẹp đẽ quý giá, thị nữ ghé vào bên tai lão giả, chỉ vào Sở Hành Vân, nói nhỏ vài câu.
“Ngươi đi xuống đi." Lão giả gật đầu, bảo thị nữ lui ra. Sau đó, hắn đi tới Trước mặt Sở Hành Vân, trong tròng mắt hiện lên một đạo tinh mang. Lão giả phát hiện tu vi của tên hắc bào trước mắt chỉ có cảnh giới Thối thể tam trọng thiên, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
“Không hỏi nguyên do, mặc kệ lai lịch. Tám chữ này là biển chữ vàng của phòng đấu giá Tây Phong nhưng sau khi diện kiến, thật là làm cho lão phu cảm thấy thất vọng." Sở Hành Vân nhanh chóng đứng lên, vung tay áo một cái, chuẩn bị rời đi.
“Chậm đã!" Tên lão giả kia nhanh chóng bước lên ngăn cản Sở Hành Vân, trên mặt hắn có một tia ngượng nghịu, nói: “Lão hủ là chủ quản của phòng đấu giá Tây Phong, tên là Mạnh Thanh. Hành động vừa rồi của lão hủ đích thật là không đúng, xin tiền bối chớ nên trách tội."
Vừa rồi, trong lúc Sở Hành Vân nói phát tán ra khí thế vô song, mơ hồ có một loại khí tức của kẻ từ trên cao nhìn xuống khiến tâm thần của Mạnh Thanh có cảm giác e sơ nên hắn lập tức thu hồi ý niệm điều tra trong đầu.
Đương nhiên là do Sở Hành Vân cố ý tản mát ra cổ khí thế này để chấn nhiếp Mạnh Thanh.
Dù sao hắn muốn bán đấu giá là võ học trung cấp linh giai, càng làm cho người ta nhìn không thấu, thì càng có lợi.
“Nghe nói ngài muốn bán đấu giá một bộ võ học, lão hủ xin hỏi bộ võ học kia thuộc loại tầng thứ nào?" Thấy Sở Hành Vân không rời khỏi, trong lòng Mạnh Thanh âm thầm thở phào một cái, đã hoàn toàn đem Sở Hành Vân coi là cường giả lánh đời, thần bí khó lường.
Về phần tại sao Sở Hành Vân chỉ có tu vi Thối thể tam trọng thiên, hắn lại càng không để ý. Tính tình của cường giả lánh đời đều cực kỳ cổ quái, thích ẩn dấu tu vi của mình cũng không phải cái gì hiếm thấy.
Tay Sở Hành Vân sờ vào ống tay áo, trực tiếp rút Bích Ba Cửu Điệp Lãng từ trong đó lấy ra ngoài, đưa cho Mạnh Thanh.
“Ta muốn bán đấu giá bộ chưởng pháp trung cấp linh giai này." Sở Hành Vân nói với giọng bình thản.
Mạnh Thanh vừa mới tiếp nhận Bích Ba Cửu Điệp Lãng thì nghe được Sở Hành Vân nói, trong lòng hắn liền thất kinh. Tên cường giả thần bí này thế mà lại muốn bán đấu giá linh giai võ học, hơn nữa còn là thuộc phẩm cấp trung cấp.
Hắn hít một hơi thật sâu, đưa ánh mắt nhìn quyển công pháp. Sau đó thận trọng lấy tay sờ lên quyển sách tiến hành nghiên cứu một cách tỉ mỉ.
Qua hồi lâu sau, Mạnh Thanh mới đem ánh mắt rời khỏi quyển công pháp, nhìn Sở Hành Vân. Trên mặt hắn lộ ra một bộ dáng tươi cười, nói: “Bộ chưởng pháp này, đích thật thuộc phẩm cấp trung cấp linh giai. Theo ý của ta, giá khởi đầu là hai mươi vạn lượng bạc, không biết ý của ngài như thế nào?" Anh em đọc chỗ nào k thấy hay hoặc còn sót truyenyy cứ nhận xét để mình chỉnh lại nhé. Tks tất cả huynh đài tỷ muội đã ghé đọc.!!!!!!
Tác giả :
Vân Thiên Không