Linh Kiếm Ma Đế - Ma Linh Song Tu
Chương 135: Tỷ thí võ đài (1)
Nhận được sự ra hiệu của Mai Dương Tú, một đệ tử nội môn hiểu ý đi ra đứng giữa võ đài cao giọng.
-Hôm nay sẽ là cuộc tỷ thí của những đệ tử thế gia quyết đấu để xem ai được làm đệ tử chân truyền của các vị trưởng lão.
Những đệ tử phía dưới dần huyên náo, bàn luận sôi nổi, có mấy kẻ đua nhau cá độ xem thử xem ai sẽ thắng, đây là cơ hội để phát tài nên đám người tranh nhau mà đặt cược. Vị đệ tử nội môn phía trên bắt đầu vào vấn đề chính:
-Trận đầu tiên sẽ là Lĩnh Phong cùng với Minh Lộ Lộ.
Hầu hết ai ở đây cũng cá rằng Lĩnh Phong sẽ thắng, đây có lẽ là điều dĩ nhiên. Lĩnh Phong bước lên đài, anh tuấn tiêu soái cũng thu hút một số nữ đệ tử. Minh Lộ Lộ cũng bước lên, nàng toàn thân y phục màu đen bó sát cơ thể làm đám nam nhân phải sát sao mà soi từng đường cong trên người nàng. Nàng mái tóc đen dài được cột gọn sau lưng, mắt liễu mày tơ nhưng hiện trong ánh mắt là một sự băng lãnh đáng sợ.
Tuy nàng nhìn xinh đẹp nhưng nhìn ánh mắt nàng cũng không có mấy người dám nhìn lâu, Long Kình phía dưới nhìn qua nàng liếm mép tỏ vẻ thích thú, 4 thị nữ bên cạnh đã quá quen với biểu hiện này của thiếu gia rồi.
Trận đấu vừa được cho phép bắt đầu, Lĩnh phong đã nhảy lùi ra, lấy ra một cung tên bình thường vì hắn nghĩ không muốn làm bị thương một nữ nhân. Giương cung bắn ra liền một lúc 3 mũi tên, tuy hướng bay nó khác nhau nhưng đích đến chỉ có một.
Minh Lộ Lộ trường kiếm trong tay quét một đường dài khiến kình phong nổi lên phá nát cả 3 mũi tên. Lĩnh Phong hiểu ra đối phương cũng không phải loại liễu yếu đào tơ nên bắt đầu nghiêm túc, hắn cứ vừa di chuyển vừa bắn tên, chả biết hắn nã bao nhiêu mũi nhưng nhìn mấy mũi tên cứ như trường thương khổng lồ mà lao tới vậy.
Nhìn tưởng Minh Lộ Lộ sẽ rối trí nào ngờ nàng lấy ra cũng là một cây cung, bắn một mũi tên hướng bay tới. Đám người phía dưới thấy vậy thì kinh ngạc, chả lẽ nàng định lấy một mũi tên mà chống lại sao.
Lĩnh Phong vẫn cứ di chuyển mà bắn tên nên không biết sau làn tên của bản thân là chuyện gì xảy ra, thấy phản ứng khán giả làm hắn cũng khó hiểu. Vừa phân thần một lúc thì từ trong làn mưa tên của hắn bắn tới một mũi tên xuyên qua cả những rừng tên kia, hắn giật mình lách người qua nhưng mũi tên lại nhanh chóng ghim vào bả vai của hắn.
Phía bên kia Minh Lộ lộ vừa bắn xong mũi tên thì ném cây cung tới, trong tay 2 thanh kiếm cứ thế càn quét làn mưa tên, nàng vừa né tránh vừa đánh như biết mũi tên sẽ bắn tới từ phía nào vậy. Được một lúc thì nàng múa vòng, một trận phong ba nổi lên cuốn hết làn mưa tên còn lại lên trên không, từ từ từng mũi tên từ trên cao rơi vãi trên mặt đất.
Lĩnh Phong thấy vậy thì hoảng hồn, nàng thế mà phá vỡ hoàn toàn làn mưa tên của hắn, lại còn làm hắn bị thương. Hắn biết hiện không tài nào có thể coi thường nữ nhân kia được, hắn vừa đứng dậy thì nàng đã lao tới trước mặt hắn, song kiếm cùng lúc chém tới, hắn lập tức dùng “Tật Phong Dật" cố gia tăng tốc độ mà cách xa nàng, dù sao về khoảng chiến đấu tầm gần thì hắn không có tài.
Hắn lao đi thì Minh Lộ Lộ dường như cũng bắt kịp tốc độ của hắn kiếm chiêu chuẩn bị tới, hắn nhảy lên cao cung giương cao hết cỡ bắn ra thủy tiễn, cơn đau từ bả vai truyền đến khiến lực đạo của hắn yếu hơn hẳn. “Băng Tiễn" hướng xuống phía đỉnh đầu của Minh Lộ Lộ, nàng hai kiếm chém ra vô số đường bán nguyệt hướng phía băng tiễn, cả hai giao tranh khiến cho băng tiễn dần tiêu biến tạo ra những bụi tuyết bay khắp võ đài.
Ở phía trên Vương Tử Lan phải tấm tắc hài lòng với 2 đệ tử phía dưới mà nàng chủ yếu để ý trên người Minh Lộ Lộ.
- Nếu như muội ấy chọn Đông Hải Cung thì tốt.
- Đệ tử năm nay đúng là rất có tố chất.
Thi Phàm cảm thán, có thể nhìn ra kỹ thuật của cả hai đều rất tốt.
Đúng lúc này thì phía xa Ảnh Tư Mệnh kéo theo Vương Lăng cũng vừa đến, nàng thả hắn xuống mặc kệ hắn ra sao. Hắn rơi xuống may mắn mà lấy lại cân bằng trên không trung lại tiếp đất đẹp mắt. Hắn vừa xuất hiện thì sự chú ý lại quay sang hắn, rất nhanh mấy giây đám người lại chuyển lại trên võ đài vì chả ai biết hắn là ai. Có mấy người lại chuyển dời về chỗ hắn, Vương Hàn chạy tới chỗ hắn vui vẻ.
-Thiếu chủ.
Vương Hàn vừa tới thì Long Kình cũng theo sau, gã ve vẩy cây quạt đến trước Vương Lăng tỏ vẻ tự đại:
-Lâu rồi không gặp Vương thiếu chủ.
-Ngươi là ai?
Vương Lăng hờ hửng đáp, với kẻ này không quen thì tốt hơn, Long Kình nghe thế thì xám mặt thu quạt chỉa về trước mặt Vương Lăng
-Còn giả vờ không quen, được lắm ta sẽ xem ngươi chút nữa thất bại như thế nào.
-Ngươi thắng được đi đã rồi hãy nói ta.
Vương Lăng cười sẵn sàng đáp trả, đang lúc này thì tiếng hò hét làm thu hút sự chú ý của hai người.
Trên võ đài Lĩnh Phong vẫn cật lực mà giãn xa khoảng cách trong khi Minh Lộ Lộ hai kiếm vẫn chém ra bán nguyệt hướng phía Lĩnh Phong. Vương Lăng nhíu mày, xem ra Minh Lộ Lộ kia cũng không phải đơn giản, có thể vừa di chuyển vừa ra chiêu chính xác thì ngoài Lĩnh Phong ra hắn chưa từng thấy ai có khả năng hơn.
Lĩnh Phong biết bản thân không thể khoan nhường nữa, hắn căng dây cung một mũi tên bắn lại. Một tên này uy lực cường đại lại mang theo phong thuật nên tốc độ được gia tăng, cây cung trên tay Lĩnh Phong cũng vì chiêu này mà gãy đôi.
Minh Lộ Lộ không hoảng đã mau vận lực chuyển nhanh qua bên trái, tốc độ không hề suy giảm mà càng là thêm tăng cao. Đám người phía dưới kinh ngạc vì để mà có thể tùy ý thay đổi phương vị trong khi vẫn giữ vững tốc độ không phải nói là làm được.
Lĩnh Phong vai đã rỉ máu cũng không tỏ vẻ ngần ngại gì vẫn lui ra, một khắc sau Minh Lộ Lộ giật mình nhận ra mũi tên kia thế mà quay lại phía nàng, còn từ phía dưới thì những dây leo mọc lên trói lấy chân nàng. Giờ có né cũng không có khả năng, một kiếm nàng vung ra chém ngang nhưng kinh ngạc là cả lưỡi kiếm đều bị mũi tên xé nát mà vẫn vun vút.
Mũi tên kia nhanh chóng ghim vào ngực nàng. Minh Lộ Lộ ngã quỵ ra mặt đất, do nàng tiêu tốn khá nhiều linh lực nên bản thân chịu đủ sát thương của mũi tên. Thấy một mỹ nhân bị thương cũng làm đám nam nhân thương tiếc, Lĩnh Phong cũng có chút áy náy nhưng việc hắn thắng thì không cần phải bàn cãi. Mũi tên này nhắm ngay khớp ngực của nàng khiến nàng khó mà cầm vũ khí lại nữa. Lĩnh Phong đi tới cầm một viên Bách Huyết Đan đưa cho Minh Lộ Lộ.
-Cô nương mau dùng, có thể chữa khỏi thương thế của cô.
Minh Lộ Lộ đứng dậy không nhìn qua Lĩnh Phong một lần nào rồi nhảy xuống võ đài, đám người phía dưới cảm nhận khí thế băng lãnh kia mau chóng nhường đường. Lĩnh Phong nhìn theo bóng lưng nàng thở dài, lúc này thì trọng tài mới lên tiếng.
-Trận đầu Lĩnh Phong thắng.
Lĩnh Phong vừa xuống thì Vương Hàn liền chạy tới chúc mừng, hắn cười nhìn lại vết thương thở dài.
-Nếu như nàng không tiêu tốn quá nhiều linh lực thì người thua có lẽ là ta. So về kỹ thuật thì ta đã thua rồi.
-Kết quả chẳng phải là huynh vẫn thắng đó sao, chiến thắng như vậy làm gì có ai bàn cãi. Thậm chí huynh còn chưa dùng Băng Nghê Cung nữa mà.
Vương Lăng lên giọng động viên, Lĩnh Phong nghe vậy cũng hiểu rõ bản thân là đang lòng tự tôn quá cao mà thôi. Vương Lăng nghĩ tới Minh Lộ Lộ cảm giác nàng thật sự rất khác biệt với những nữ nhân trước đây hắn gặp, cảm giác này hắn hình như đã gặp ở đâu, cảm giác tò mò này mau chóng bị hắn dẹp bỏ chú ý cho trận kế tiếp.
Trận thứ 2 là của Long Kình và Lâm Hình, hắn nhìn qua Lâm Hình kinh ngạc khi thấy nàng thật sự cảnh giác đề thăng. Lâm Hình vừa bước lên đài thì ngó quanh hi vọng tìm thấy hình dáng của Lưu Vũ nhưng nhìn bao lâu cũng không thấy hắn, Long Kình nhìn nữ nhân trước mặt khẽ cười, ve vẩy cây quạt giọng trêu ghẹo:
-Tiểu muội xinh đẹp như vậy thì ta đây khó mà nỡ làm tổn thương. Tiếc rằng ta cần danh ngạnh đệ tử chân truyền này nên đành phải ra tay vậy.
-Đừng nói nhiều, có bản lĩnh thì thắng đi đã.
Lâm Hình ánh mắt khó chịu với kẻ trước mặt, nàng cầm Hỏa Phi Kiếm linh cấp cực phẩm mà Vương Lăng mới đưa hôm qua chỉa ngay trước mặt gã. Long Kình nhíu mày nhưng lại mau nở nụ cười:
-Nữ nhân kiên cường như nàng ta thích.
-Hôm nay sẽ là cuộc tỷ thí của những đệ tử thế gia quyết đấu để xem ai được làm đệ tử chân truyền của các vị trưởng lão.
Những đệ tử phía dưới dần huyên náo, bàn luận sôi nổi, có mấy kẻ đua nhau cá độ xem thử xem ai sẽ thắng, đây là cơ hội để phát tài nên đám người tranh nhau mà đặt cược. Vị đệ tử nội môn phía trên bắt đầu vào vấn đề chính:
-Trận đầu tiên sẽ là Lĩnh Phong cùng với Minh Lộ Lộ.
Hầu hết ai ở đây cũng cá rằng Lĩnh Phong sẽ thắng, đây có lẽ là điều dĩ nhiên. Lĩnh Phong bước lên đài, anh tuấn tiêu soái cũng thu hút một số nữ đệ tử. Minh Lộ Lộ cũng bước lên, nàng toàn thân y phục màu đen bó sát cơ thể làm đám nam nhân phải sát sao mà soi từng đường cong trên người nàng. Nàng mái tóc đen dài được cột gọn sau lưng, mắt liễu mày tơ nhưng hiện trong ánh mắt là một sự băng lãnh đáng sợ.
Tuy nàng nhìn xinh đẹp nhưng nhìn ánh mắt nàng cũng không có mấy người dám nhìn lâu, Long Kình phía dưới nhìn qua nàng liếm mép tỏ vẻ thích thú, 4 thị nữ bên cạnh đã quá quen với biểu hiện này của thiếu gia rồi.
Trận đấu vừa được cho phép bắt đầu, Lĩnh phong đã nhảy lùi ra, lấy ra một cung tên bình thường vì hắn nghĩ không muốn làm bị thương một nữ nhân. Giương cung bắn ra liền một lúc 3 mũi tên, tuy hướng bay nó khác nhau nhưng đích đến chỉ có một.
Minh Lộ Lộ trường kiếm trong tay quét một đường dài khiến kình phong nổi lên phá nát cả 3 mũi tên. Lĩnh Phong hiểu ra đối phương cũng không phải loại liễu yếu đào tơ nên bắt đầu nghiêm túc, hắn cứ vừa di chuyển vừa bắn tên, chả biết hắn nã bao nhiêu mũi nhưng nhìn mấy mũi tên cứ như trường thương khổng lồ mà lao tới vậy.
Nhìn tưởng Minh Lộ Lộ sẽ rối trí nào ngờ nàng lấy ra cũng là một cây cung, bắn một mũi tên hướng bay tới. Đám người phía dưới thấy vậy thì kinh ngạc, chả lẽ nàng định lấy một mũi tên mà chống lại sao.
Lĩnh Phong vẫn cứ di chuyển mà bắn tên nên không biết sau làn tên của bản thân là chuyện gì xảy ra, thấy phản ứng khán giả làm hắn cũng khó hiểu. Vừa phân thần một lúc thì từ trong làn mưa tên của hắn bắn tới một mũi tên xuyên qua cả những rừng tên kia, hắn giật mình lách người qua nhưng mũi tên lại nhanh chóng ghim vào bả vai của hắn.
Phía bên kia Minh Lộ lộ vừa bắn xong mũi tên thì ném cây cung tới, trong tay 2 thanh kiếm cứ thế càn quét làn mưa tên, nàng vừa né tránh vừa đánh như biết mũi tên sẽ bắn tới từ phía nào vậy. Được một lúc thì nàng múa vòng, một trận phong ba nổi lên cuốn hết làn mưa tên còn lại lên trên không, từ từ từng mũi tên từ trên cao rơi vãi trên mặt đất.
Lĩnh Phong thấy vậy thì hoảng hồn, nàng thế mà phá vỡ hoàn toàn làn mưa tên của hắn, lại còn làm hắn bị thương. Hắn biết hiện không tài nào có thể coi thường nữ nhân kia được, hắn vừa đứng dậy thì nàng đã lao tới trước mặt hắn, song kiếm cùng lúc chém tới, hắn lập tức dùng “Tật Phong Dật" cố gia tăng tốc độ mà cách xa nàng, dù sao về khoảng chiến đấu tầm gần thì hắn không có tài.
Hắn lao đi thì Minh Lộ Lộ dường như cũng bắt kịp tốc độ của hắn kiếm chiêu chuẩn bị tới, hắn nhảy lên cao cung giương cao hết cỡ bắn ra thủy tiễn, cơn đau từ bả vai truyền đến khiến lực đạo của hắn yếu hơn hẳn. “Băng Tiễn" hướng xuống phía đỉnh đầu của Minh Lộ Lộ, nàng hai kiếm chém ra vô số đường bán nguyệt hướng phía băng tiễn, cả hai giao tranh khiến cho băng tiễn dần tiêu biến tạo ra những bụi tuyết bay khắp võ đài.
Ở phía trên Vương Tử Lan phải tấm tắc hài lòng với 2 đệ tử phía dưới mà nàng chủ yếu để ý trên người Minh Lộ Lộ.
- Nếu như muội ấy chọn Đông Hải Cung thì tốt.
- Đệ tử năm nay đúng là rất có tố chất.
Thi Phàm cảm thán, có thể nhìn ra kỹ thuật của cả hai đều rất tốt.
Đúng lúc này thì phía xa Ảnh Tư Mệnh kéo theo Vương Lăng cũng vừa đến, nàng thả hắn xuống mặc kệ hắn ra sao. Hắn rơi xuống may mắn mà lấy lại cân bằng trên không trung lại tiếp đất đẹp mắt. Hắn vừa xuất hiện thì sự chú ý lại quay sang hắn, rất nhanh mấy giây đám người lại chuyển lại trên võ đài vì chả ai biết hắn là ai. Có mấy người lại chuyển dời về chỗ hắn, Vương Hàn chạy tới chỗ hắn vui vẻ.
-Thiếu chủ.
Vương Hàn vừa tới thì Long Kình cũng theo sau, gã ve vẩy cây quạt đến trước Vương Lăng tỏ vẻ tự đại:
-Lâu rồi không gặp Vương thiếu chủ.
-Ngươi là ai?
Vương Lăng hờ hửng đáp, với kẻ này không quen thì tốt hơn, Long Kình nghe thế thì xám mặt thu quạt chỉa về trước mặt Vương Lăng
-Còn giả vờ không quen, được lắm ta sẽ xem ngươi chút nữa thất bại như thế nào.
-Ngươi thắng được đi đã rồi hãy nói ta.
Vương Lăng cười sẵn sàng đáp trả, đang lúc này thì tiếng hò hét làm thu hút sự chú ý của hai người.
Trên võ đài Lĩnh Phong vẫn cật lực mà giãn xa khoảng cách trong khi Minh Lộ Lộ hai kiếm vẫn chém ra bán nguyệt hướng phía Lĩnh Phong. Vương Lăng nhíu mày, xem ra Minh Lộ Lộ kia cũng không phải đơn giản, có thể vừa di chuyển vừa ra chiêu chính xác thì ngoài Lĩnh Phong ra hắn chưa từng thấy ai có khả năng hơn.
Lĩnh Phong biết bản thân không thể khoan nhường nữa, hắn căng dây cung một mũi tên bắn lại. Một tên này uy lực cường đại lại mang theo phong thuật nên tốc độ được gia tăng, cây cung trên tay Lĩnh Phong cũng vì chiêu này mà gãy đôi.
Minh Lộ Lộ không hoảng đã mau vận lực chuyển nhanh qua bên trái, tốc độ không hề suy giảm mà càng là thêm tăng cao. Đám người phía dưới kinh ngạc vì để mà có thể tùy ý thay đổi phương vị trong khi vẫn giữ vững tốc độ không phải nói là làm được.
Lĩnh Phong vai đã rỉ máu cũng không tỏ vẻ ngần ngại gì vẫn lui ra, một khắc sau Minh Lộ Lộ giật mình nhận ra mũi tên kia thế mà quay lại phía nàng, còn từ phía dưới thì những dây leo mọc lên trói lấy chân nàng. Giờ có né cũng không có khả năng, một kiếm nàng vung ra chém ngang nhưng kinh ngạc là cả lưỡi kiếm đều bị mũi tên xé nát mà vẫn vun vút.
Mũi tên kia nhanh chóng ghim vào ngực nàng. Minh Lộ Lộ ngã quỵ ra mặt đất, do nàng tiêu tốn khá nhiều linh lực nên bản thân chịu đủ sát thương của mũi tên. Thấy một mỹ nhân bị thương cũng làm đám nam nhân thương tiếc, Lĩnh Phong cũng có chút áy náy nhưng việc hắn thắng thì không cần phải bàn cãi. Mũi tên này nhắm ngay khớp ngực của nàng khiến nàng khó mà cầm vũ khí lại nữa. Lĩnh Phong đi tới cầm một viên Bách Huyết Đan đưa cho Minh Lộ Lộ.
-Cô nương mau dùng, có thể chữa khỏi thương thế của cô.
Minh Lộ Lộ đứng dậy không nhìn qua Lĩnh Phong một lần nào rồi nhảy xuống võ đài, đám người phía dưới cảm nhận khí thế băng lãnh kia mau chóng nhường đường. Lĩnh Phong nhìn theo bóng lưng nàng thở dài, lúc này thì trọng tài mới lên tiếng.
-Trận đầu Lĩnh Phong thắng.
Lĩnh Phong vừa xuống thì Vương Hàn liền chạy tới chúc mừng, hắn cười nhìn lại vết thương thở dài.
-Nếu như nàng không tiêu tốn quá nhiều linh lực thì người thua có lẽ là ta. So về kỹ thuật thì ta đã thua rồi.
-Kết quả chẳng phải là huynh vẫn thắng đó sao, chiến thắng như vậy làm gì có ai bàn cãi. Thậm chí huynh còn chưa dùng Băng Nghê Cung nữa mà.
Vương Lăng lên giọng động viên, Lĩnh Phong nghe vậy cũng hiểu rõ bản thân là đang lòng tự tôn quá cao mà thôi. Vương Lăng nghĩ tới Minh Lộ Lộ cảm giác nàng thật sự rất khác biệt với những nữ nhân trước đây hắn gặp, cảm giác này hắn hình như đã gặp ở đâu, cảm giác tò mò này mau chóng bị hắn dẹp bỏ chú ý cho trận kế tiếp.
Trận thứ 2 là của Long Kình và Lâm Hình, hắn nhìn qua Lâm Hình kinh ngạc khi thấy nàng thật sự cảnh giác đề thăng. Lâm Hình vừa bước lên đài thì ngó quanh hi vọng tìm thấy hình dáng của Lưu Vũ nhưng nhìn bao lâu cũng không thấy hắn, Long Kình nhìn nữ nhân trước mặt khẽ cười, ve vẩy cây quạt giọng trêu ghẹo:
-Tiểu muội xinh đẹp như vậy thì ta đây khó mà nỡ làm tổn thương. Tiếc rằng ta cần danh ngạnh đệ tử chân truyền này nên đành phải ra tay vậy.
-Đừng nói nhiều, có bản lĩnh thì thắng đi đã.
Lâm Hình ánh mắt khó chịu với kẻ trước mặt, nàng cầm Hỏa Phi Kiếm linh cấp cực phẩm mà Vương Lăng mới đưa hôm qua chỉa ngay trước mặt gã. Long Kình nhíu mày nhưng lại mau nở nụ cười:
-Nữ nhân kiên cường như nàng ta thích.
Tác giả :
Hắc Vân