Linh Hồn Vạn Năm
Chương 5: Trẻ con
- Khụ...
- Vạn Niên!
Vừa truyền tống dịch chuyển đến một cánh rừng khá vắng vẻ xong, thân hình Vạn Niên bỗng lảo đảo rồi ngã quỵ xuống, miệng còn phun ra một búng máu. Thu Thanh hốt hoảng đỡ lấy anh, cô bất lực nhìn từng giọt từng giọt máu đỏ thẫm len qua kẽ tay anh nhỏ xuống mặt đất.
- Anh không sao chứ? Tôi nên làm gì bây giờ?
Cô vừa vỗ vỗ sống lưng, vừa từ từ đỡ anh ngồi xuống. Nhìn anh co người ho ra từng ngụm máu, cô có chút không đành lòng.
- Khụ... Cô đừng lo! Tôi không sao! Khụ... khụ... Lúc nãy sử dụng thần lực hơi quá nên cơ thể có chút không chịu nổi thôi. Khụ...
Anh vừa ho, vừa trấn an cô. Khi nãy cơn giận đại phát, đóng băng tất cả chỉ là chuyện nhỏ, chuyện lớn là lại phải dùng thần thực quay ngược thời gian để khôi phục tất cả và xóa trí nhớ của mọi người. Đã thế anh lại còn báo trước cho Tuyền Dực Vương tương lai của hắn, việc này cũng ảnh hưởng không nhỏ đến cơ thể anh. Nếu có chân thân thì chút việc cỏn con ấy anh chẳng để vào mắt, nhưng giờ Vạn Niên chỉ có thể dựa vào nguyên thần của bản thân để duy trì hình dạng con người này, mặc dù nhìn thì có vẻ nghiêm trọng nhưng linh hồn vạn năm như anh chỉ cần hấp thu và tái tạo lại nguồn sức mạnh khác là ổn. Vì thế nên anh cũng không muốn cô lo lắng, khoảng một tuần nữa anh sẽ hồi phục hoàn toàn.
Nhưng đó là truyện của tuần sau, bây giờ anh rất mệt, anh cần nghỉ ngơi.
- Không đáng lo ngại, một thời gian ngắn sau tôi sẽ bình phục. Đừng lo...
Giọng Vạn Niên cứ nhỏ dần nhỏ dần rồi tắt lịm, cơ thể anh cũng khẽ nghiêm qua một bên ngất đi, Thu Thanh vội đỡ lấy anh, để đầu anh tựa vào hõm cổ cô. Vòng tay ôm anh vào trong ngực, cô sợ anh sẽ bị lạnh, với lại nơi hai người đang ngồi là chốn rừng sâu thâm u tối tăm ẩm ướt không một chút ánh sáng, gió thì cứ rên rỉ kêu như tiếng khóc than của người đàn bà góa phụ trên miền đất hoang vắng, khung cảnh rùng rợn khiến cho người ta không thể không bất an này càng làm cô sợ hãi, chỉ biết ôm chặt lấy điểm tựa duy nhất là anh và cầu mong cho người con trai trong lòng mình không sảy ra chuyện gì.
Cứ như vậy từng giây từng phút trôi qua, cô vẫn ôm anh. Cô không buồn ngủ, gì chứ tính bằng giờ ở hiện đại thì có lẽ cô mới ngủ cách đây hai tiếng rồi. Không có việc gì làm, cô lại ngồi suy nghĩ lung tung.
Từng sự việc một đã sảy ra trong quá khứ được cô nhớ lại, ba mẹ, em gái, bạn bè và cả tên bạn trai cũ. Lòng cô không phải không buồn, mất cả gia đình sao có thể không buồn; tâm cô không phải không đau, bị lừa dối bị bỏ rơi sao có thể không đau; Thu Thanh thực sự cảm thấy rất cô độc, mọi thứ trên đời này đều đã bỏ cô mà đi. Nhưng nhớ lại quyết định muốn từ bỏ mạng sống của mình, cô lại muốn tát cho bản thân một phát, mình có thể tạo nên một tổ ấm mới, tìm những người bạn mới và yêu một người con trai mới, tương lai còn rất nhiều điều cần mình khám phá, thế nhưng chính mình lại chọn vất bỏ nó và để mặc quá khứ đã qua kéo chân mình. Cảm nhận những hơi thở đều đặn ấm áp đang phả vào cổ mình, cô càng quyết tâm để sống, tuy cô trắng tay và hiện không tìm được mục đích để tiếp tục nhưng cô còn anh. Anh là lí do để cô phải cố gắng, là trách nghiệm mà cô phải gánh vác, cô muốn anh tiếp tục sống, cô không muốn anh vì cô mà bị hủy diệt, bây giờ anh vừa là hy vọng, vừa là bạn đồng hành, và cũng là người quan trọng nhất với cô.
Thu Thanh không hề biết, Vạn Niên cũng không hề hay, trái tim linh hồn của anh đã thuộc về cô. Anh không hề ghét bỏ, tức giận hay oán trách cô đã phá hủy một thứ cực kỳ quan trọng như quyển nhật ký đó mà còn đối xử dịu dàng, bảo vệ và che chở cho cô, vì sao lại như thế? Trong quyển nhật ký của anh có một lời nguyền lên chính chủ nhân và linh hồn của nó, còn cô là người đã phá giải được một nửa lời nguyền đó....
... .....
Những tia nắng dần dần xuất hiện đánh thức khu rừng, chúng nhảy nhót trên những tán lá làm nổi bật lên màu xanh tươi đẹp tràn đầy sức sống của khu rừng, Thu Thanh đã thức suốt đêm trông chừng Vạn Niên. Ánh Mặt Trời hé lộ soi sáng khuôn mặt đẹp như nhân vật trong truyện cổ tích của anh, hơi thở anh vẫn đều đều và nhịp nhàng lên xuống, nhìn anh ngủ trông thật yên bình, đêm qua quá tối và cô cũng không có tâm trạng để nhìn ngắm anh nên giờ cô mới phát hiện anh ngủ còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng của cô.
Bỗng dưng sức nặng nằm trong vòng tay cô hơi thay đổi, Thu Thanh kinh hoảng tưởng rằng Vạn Niên đã sảy ra chuyện gì không hay. Mắt cô trợn tròn nhìn cơ thể Vạn Niên đang từ từ từ từ co lại và biến thành hình hài của... một đứa trẻ bảy tuổi. Cô nên làm gì bây giờ!!!???
Anh nằm lọt thỏm trong vòng tay cô, quần áo của người trưởng thành quá rộng rãi so với cơ thể nhỏ bé này nên cũng bị tuột xuống quá nửa người, chân tay anh cũng bị thu nhỏ lại, tóc cũng không còn dài như trước mà trở nên ngắn đi, chỉ dài đến trên gáy của anh. Sắc mặt Vạn Niên có vẻ không được tốt, Thu Thanh lo lắng đưa tay sờ lên trán anh thì thấy lòng bàn tay bỏng rát. Trán anh nóng hơn năm mươi độ nhưng cổ và tay trái anh lại lạnh ngắt, ngực và tay phải ngược lại nóng ran. Thân nhiệt không đều! Thu Thanh vội lấy quần áo quấn lại cơ thể nhỏ bé ấy, bế anh lên một cách nhẹ nhàng rồi mau chóng tìm đường thoát ra khỏi khu rừng.
Khu rừng này buổi tối có vẻ nguy hiểm và âm u nhưng ban ngày lại khá xinh đẹp và có địa thế không quá trắc trở, chạy vội một lúc cô đã thấy một con đường mòn, ở ngoài đó có từng tốp từng tốp người một đang đi sâu vào trong rừng. Người thì mang theo cung tên, nỏ và bẫy thú; người thì cầm cuốc, cầm rìu, có lẽ họ đều là thợ săn và tiều phu vào rừng kiếm củi bẫy thú. Cô hớt hải chạy về phía họ cầu cứu.
... ...
Mơ màng tỉnh dậy sau cơn mê man, vừa mở mắt ra Vạn Niên đã thấy bản thân mình đang nằm trong một căn phòng đơn xơ ẩm thấp mùi rơm củi. Anh muốn ngồi dậy nhưng cơ thể nặng nề không chịu nghe theo sự điều khiển của anh, động động ngón tay một chút cũng khó. Ngoài ra Vạn Niên còn khinh hoảng hơn khi phát hiện bản thân không còn một chút thần lực nào hết, nếu không có thần lực thì bản thân anh chẳng khác gì người thường, cả anh và cô đều sẽ gặp nguy hiểm. Trong quá trình phục hồi tuyệt đối không được sử dụng các loại ấn chú, thần chú nên cơ thể anh sẽ tự động dừng mọi hành động có liên quan tới thần lực, đây là điều bắt buộc để anh lấy lại sức mạnh. Giống như một chiếc máy tính chạy quá tải sẽ bị nóng và dễ dàng hỏng, cần tắt máy cho nó nghỉ ngơi một thời gian rồi mới được phép sử dụng tiếp, bây giờ thần lực của Vạn Niên cũng đang trong tình trạng cần "tắt máy" như thế.
- Tỉnh rồi à?
Vạn Niên đưa mắt nhìn về phía giọng nói vừa phát ra, bây giờ sức lực mở miệng anh còn không có chứ đừng nói tới việc trò chuyện với Thu Thanh đang đứng bên cạnh.
- Uống một chút nước hạt sen nhé! Môi cậu khô hết rồi.
Thu Thanh ngồi xuống và nhẹ nhàng đỡ cơ thể Vạn Niên ngồi dậy. Để anh tựa vào vai mình, cô một tay bưng lấy chén nước, một tay múc từng thìa nước đường hầm hạt sen cho anh ăn.
Vạn Niên cả người ngây ra như khúc gỗ vô cảm ăn từng muỗng từng muỗng một, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ...
Tại sao khi mình ngồi dậy chỉ cao tới vai Thu Thanh? Tại sao thân thể mình có thể nằm trọn trong lòng cô? Tại sao cô có thể đỡ anh dậy nhẹ nhàng như đỡ một đứa trẻ? Một đứa trẻ??!! dời tầm mắt về phía đôi chân ngắn cũn, bàn chân nhỏ nhỏ trắng trắng như những chiếc bánh bao mới còn nóng hổi...
Chết tiệt! Không những mất đi thần lực mà còn bị hóa thành trẻ con! Trước giờ anh chưa bao giờ bị mất thần lực nên không biết rằng bản thân mình sẽ ra nông nỗi này. Chuyện này không được phép sảy ra lần nữa! Việc anh nhất thời nóng giận mà không kiểm soát được bản thân kia là một sai lầm lớn tuyệt đối không được lặp lại!!
- Vạn Niên!
Nghe tiếng Thu Thanh gọi, mi mắt anh khẽ nhấc lên.
- Ổn chứ? Trong này mùi củi ẩm thấp quá, không nên nằm ở đây hoài, tôi đưa cậu ra bên ngoài hít thở không khí một chút nha.
Vạn Niên mệt đến nỗi không nói nổi đương nhiên sẽ không trả lời cô, nhưng nằm mãi một chỗ cơ thể anh cũng tê rần lên rồi. Cũng không cần biết anh có đồng ý hay không, Thu Thanh ôm trọn anh vào trong lòng rồi bế ra ngoài.
Ngồi xuống chiếc ghế mây ngoài hiên, cô đặt Vạn Niên lên đùi mình rồi khẽ vòng tay ôm lấy hông anh, nói vài chuyện lặt vặt cho anh nghe.
- Bộ đồ cậu đang mặc là đồ của con trai bà chủ nhà, ở đây có rất nhiều trẻ con, chúng ra bờ suối câu cá rồi, một chút nữa quay về là lại ồn ào cho xem. Bà chủ nhà là một người phụ nữ trung niên rất hiền và tốt bụng, thím ấy đã lên núi hái nấm rồi, hạt sen tươi lúc nãy cũng là thím ấy hái cho ở cái ao sau nhà...
Vừa tựa vào ngực Thu Thanh và nghe cô nói, vừa nhìn ngắm khung cảnh yên bình xung quanh anh mới nhận ra rằng đây là nơi đẹp nhất anh từng thấy. Không có sông có núi hùng vĩ, không có muôn hoa khoe sắc, không có đèn đăng kết hoa, chỉ có cái hàng rào bằng mấy cọc gỗ thấp lè tè, một đống rơm không cao lắm với mấy con gà con chiếp chiếp không ngừng trong sân, mắt anh hướng ra phía cổng, sau cái hàng rào ấy là một cánh rùng xanh tươi bát ngát trông rất mát mắt. Trước giờ anh chỉ ngắm nhìn những khung cảnh đẹp đẽ hoa lệ nhưng trống vắng, hôm nay anh mới chính thức được tận hưởng một vẻ đẹp mới lạ của sự bình yên, giản dị nhưng ấm cúng này. Giọng cô vẫn cứ nhẹ nhàng bên tai,
Cúi đầu nhìn đứa trẻ xinh đẹp đang ngồi ngoan ngoãn trong lòng mình, khuôn mặt trắng trắng tròn tròn, cái mũi nho nhỏ hồng hồng, đôi môi thì chúm chím, chỉ có đôi mắt của Vạn Niên là vẫn cứ trầm ổn như trước, có điều, bây giờ ánh mắt anh đã nhuốm thêm một chút nhu hòa cùng thả lỏng nên nhìn anh trông càng giống như một ông cụ non.
- Vạn Niên! Cậu nhỏ như thế này trông thật dễ thương!!
- ...
Đương nhiên Vạn Niên không nói lại được, cũng không tỏ thái độ được, anh vẫn ngồi im như vậy nhưng khuôn mặt đã đen đi một chút, môi cũng không còn ý cười. Vậy nhưng tại sao Thu Thanh vẫn thấy anh vẫn rất đáng yêu!
- Thu Thanh tỷ tỷ... Thu Thanh tỷ tỷ....
Tự dưng cơ thể cô khẽ rùng mình khi nghe qua cách xưng hô chỉ có trong phim cổ trang Trung Quốc này. Thu Thanh là người của một quốc gia khác, vốn dĩ cô cũng chả hiểu người bản xứ họ đang nói gì nhưng cô đã uống máu của Vạn Niên nên giờ có thể hiểu được tất cả các loại ngôn ngữ, thậm chí tiếng động vật có trí khôn như chó mèo hay khỉ cô cũng có thể hiểu được, nhưng tiếng chim tiếng cá thì chịu, anh cũng đâu phải thần thánh.
- Tỷ tỷ xem nè...
Người vừa gọi Thu Thanh là một bé gái, tóc bím vòng hai bên trông rất dễ thương, cô bé vừa chạy đến bên Thu Thanh vừa đưa cho cô một chùm trái dại màu tím căng mọng trông rất đẹp mắt.
- Cho tỷ tỷ với Vạn Niên đó!
Cô bé này tên là Tô Oánh Mi, nhưng lại thường được gọi là Tiểu Mi, là con út trong gia đình có ba người con này. Tô Vũ Nghiên là anh cả, đã đi theo chân cha vào khinh thành làm ăn; Tô Oánh Mỹ là chị thứ hai, năm nay khoảng mười lăm mười sáu; đã theo mẹ đi kiếm củi trong rừng.
Tiểu Mi này có vẻ cực kỳ thích Thu Thanh và Vạn Niên, cô bé suốt ngày líu lo không ngừng nói hai người là những người đẹp nhất cô bé từng gặp. Tiểu Mi rửa những quả dại chín mọng kia xong liền đưa cho Thu Thanh, xong lại vòng về trước mặt Vạn Niên đang ngồi trong lòng Thu Thanh cười nói:
- Vạn Niên ca ca... Sau này Tiểu Mi muốn về làm vợ huynh!
- Khụ... khụ...
Quả dại mọng nước thanh thanh chua ngọt trong miệng Thu Thanh chưa kịp nuốt xuống đã bị phun ra ngay lập tức, cô vừa ho sặc sụa vừa nén cười nhìn Vạn Niên và Tiểu Mi. Vạn Niên được một cô bé trực tiếp tỏ tình kìa... khụ... trược tiếp cầu hôn mới đúng.
Vạn Niên lại chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên hay kích động như Thu Thanh, anh chỉ thờ ơ nhìn ra phía cửa, một cái liếc mắt cũng chẳng buồn cho cô bé.
- Vạn Niên... Huynh như vậy là không muốn lấy Tiểu Mi sao?
Tô Oánh Mi vẻ mặt đáng thương chực khóc nhìn Vạn Niên. Thật ra cô bé hoàn toàn không hề hiểu thế nào là tỏ vẻ đáng thương với khổ nhục kế gì hết, chỉ đơn thuần là thấy người mình thích lạnh nhạt ghét bỏ mình nên uất ức vậy thôi, trẻ con mà.
Vạn Niên bỗng thấy cơ thể mình bị xách lên rồi lại được đặt xuống, có điều, lúc anh ngồi xuống, dưới thân đã thiếu đi một cái đệm mềm mại ấp áp. Lúc nãy Thu Thanh bế anh trong lòng, để anh ngồi trên đùi cô, giờ lại vội vàng đặt anh xuống để đi bế đứa bé kia an ủi. Vạn Niên thấy hơi khó chịu.
- Tiểu Mi à! Ngoài kia còn bao nhiêu nam nhân tốt, em có thể tìm người khác mà! Vạn Niên rất xấu xa! Sẽ không thương em đâu!
"Tôi xấu xa? Em mới xấu xa! Xé chân thân của tôi, chịu sự bảo vệ của tôi mà còn dám nói tôi xấu xa!!" - Vạn Niên không chỉ thân thể bị biến thành trẻ con mà ngay cả tính cách anh cũng sắp biến thành con nít so đo chấp nhặt với cô. Nhưng trách sao được, Thu Thanh rất yêu thích trẻ con, chỉ là vài câu nói gỡ với Tiểu Mi, cô còn không nghĩ anh sẽ chấp nhặt mấy lời nói đó!
Thu Thanh dỗ dành với trêu trọc Tô Oánh Mi một lúc, nhìn sắc trời đã không còn sớm, vội đề nghị Tiểu Mi:
- Đã chiều chiều rồi, Tiểu Mi có muốn cùng tỷ nấu nước làm cơm sẵn đợi mẹ về không?
- Có...
Giọng nói trong trẻo đáng yêu của cô bé vang lên chấp thuận. Thế là Thu Thanh bế Tiểu Mi đi trước, trước khi đi còn bỏ lại một câu dặn dò Vạn Niên:
- Ngồi ngoan ở đây nha! Cậu đừng có lộn xộn kẻo té xuống đất đấy.
Vạn Niên im lặng không trả lời, Thu Thanh cũng mặc kệ rồi đi vào bếp.
Anh tỉnh dậy từ giữa trưa, ngồi ngẩn người có một lúc mà đã gần xế chiều rồi. Tận hưởng cảm giác nghỉ ngơi thả lỏng xong rồi, Vạn Niên bắt đầu cau mày trầm tư suy nghĩ chính sự. Nhiệm vụ đầu tiên này khá đơn giản, chỉ cần hủy diệt Thập sắc Họa cúc và theo dõi tình hình một chút thôi là có thể quay về, nhưng không ngờ lại sảy ra sự cố lớn như vậy. Thần lực bị ảnh hưởng nghiêm trọng, không thể quay về, cuốn nhật ký cũng không tự động ghi chép được, Vạn Niên đành phải đích thân "ghi lại".
- Ôi... Tiểu Niên Niên... Sau cháu lại ngồi đây một mình vậy? Thu Thanh tỷ tỷ đâu?
Giờ thì ngay cả Vạn Niên cũng muốn rùng mình nếu cơ thể cử động được bởi ba tiếng gọi "Tiểu Niên Niên" mà một người đàn bà trung niên phúc hậu đứng trước cửa gọi. Theo sau bà ta còn có cả một cô gái, chắc họ là hai mẹ con chủ nhà. Trời vẫn còn khá nắng, hôm nay họ về sớm, có vẻ như thu hoạch được ngoài mong đợi.
- ...
Vạn Niên vẫn không trả lời đại thẩm đó, một ngón tay anh còn không cử động nổi chứ đừng nói gì đến việc mở khớp hàm, uốn cơ lưỡi để phát âm nói chuyện.
- A Mỹ, con bế Tiểu Niên vào đi!- Đại thẩm thấy Vạn Niên ngồi một mình như vậy không nỡ nên kêu con gái mình đưa anh vào nhà.
- Dạ...
Người con gái đứng sau đại thẩm điềm đạm ngoan ngoãn đáp, đưa tay định ôm lấy Vạn Niên. Cô ta chắc là con gái thứ của gia đình này- Tô Oánh Mỹ.
Nhìn bàn tay đang dần dần tiến gần tới mình, trong lòng anh chỉ có một cảm giác ghê tởm muốn tránh. Đầu anh thì lại luôn văng vẳng suy nghĩ... Anh không muốn! Anh không muốn người khác chạm vào người anh! Ai cũng không được chạm vào người anh!
Ánh mắt Vạn Niên khó chịu kèm theo một tia giá lạnh nhìn chằm chằm vào Tô Oánh Mỹ cảnh cáo. Tuy chỉ là ánh mắt của một đứa trẻ cũng đủ khiến Tô Oánh Mỹ giật mình, vô thức lùi lại. Đúng lúc đó một bóng dáng nhỏ bé lao nhanh vào vòng tay đang dang ra vốn định bế lấy Vạn Niên, kèm theo đó là tiếng gọi ngọt chảy nước:
- Tỷ tỷ.... ....
- Tiểu Mi! Còn mẫu thân ở đây, con quên ta rồi sao?
Nghe đại thẩm lên tiếng, thân hình nhỏ bé của Tiểu Mi lại nhanh chóng đổi hướng, xà vào lòng đại thẩm.
Tô Oánh Mỹ cũng nhanh chóng quên đi ánh mắt của Vạn Niên khi nãy, nghĩ rằng có lẽ là bản thân nảy sinh ảo giác mà thôi, cô lại quay qua vui đùa với tiểu muội muội của mình.
- Đại... thẩm... Thẩm về rồi sao?
Giọng nói ngượng ngịu của Thu Thanh lên tiếng, có lẽ là do cô vẫn chưa quen với cách xưng hô xa lạ như vậy.
- Thu Thanh! Cháu đang làm gì thế?
- Cháu đã nấu sẵn một cơm và một chút đồ ăn. Có điều canh vẫn chưa nấu xong, cháu không nghĩ mọi người về sớm như vậy.
- Trời ơi! Đứa bé này! Không cần làm những việc như thế này, cháu là khách mà...
- Không không không! Cháu làm phiền dì như vậy, chút việc nhỏ thôi.
Mặc dù cô nói như vậy nhưng nấu ăn ở cổ đại này khó đến mức nào mọi người thử rồi mới biết. Thu Thanh loay hoay cực khổ mãi mới nhóm được lửa, nồi thì không có quai cầm, gia vị thiếu thốn, thức ăn ít ỏi, v...v... khó khăn lắm mới nấu xong bữa cơm.
- Sao ta lại không biết nấu ăn đối với một tiểu thư như cháu là một chuyện không hề đơn giản chứ! Thôi! Hay là đun chút nước rồi tắm cho Tiểu Niên Niên đi! Việc còn lại để chúng ta làm.
- Nước cháu cũng đun sẵn rồi! Vạn Niên không cần tắm! Hay là mọi người đi tắm trước đi.
Thu Thanh khách khí từ chối.
- Tiểu Niên lúc sốt mồ hôi ra rất nhiều, bây giờ chắc cơ thể cũng khó chịu lắm, cháu tắm cho nó cẩn thận, trẻ con dễ bị cảm lắm!- Đại thẩm lại như không nghe thấy lời từ chối của Thu Thanh, nhất quyết kêu Thu Thanh đi chăm sóc cho Vạn Niên còn bản thân mình tự ôm những việc nặng nề còn lại.
(chương sau khá thú vị a... mọi người cứ từ từ chờ a.....)
- Vạn Niên!
Vừa truyền tống dịch chuyển đến một cánh rừng khá vắng vẻ xong, thân hình Vạn Niên bỗng lảo đảo rồi ngã quỵ xuống, miệng còn phun ra một búng máu. Thu Thanh hốt hoảng đỡ lấy anh, cô bất lực nhìn từng giọt từng giọt máu đỏ thẫm len qua kẽ tay anh nhỏ xuống mặt đất.
- Anh không sao chứ? Tôi nên làm gì bây giờ?
Cô vừa vỗ vỗ sống lưng, vừa từ từ đỡ anh ngồi xuống. Nhìn anh co người ho ra từng ngụm máu, cô có chút không đành lòng.
- Khụ... Cô đừng lo! Tôi không sao! Khụ... khụ... Lúc nãy sử dụng thần lực hơi quá nên cơ thể có chút không chịu nổi thôi. Khụ...
Anh vừa ho, vừa trấn an cô. Khi nãy cơn giận đại phát, đóng băng tất cả chỉ là chuyện nhỏ, chuyện lớn là lại phải dùng thần thực quay ngược thời gian để khôi phục tất cả và xóa trí nhớ của mọi người. Đã thế anh lại còn báo trước cho Tuyền Dực Vương tương lai của hắn, việc này cũng ảnh hưởng không nhỏ đến cơ thể anh. Nếu có chân thân thì chút việc cỏn con ấy anh chẳng để vào mắt, nhưng giờ Vạn Niên chỉ có thể dựa vào nguyên thần của bản thân để duy trì hình dạng con người này, mặc dù nhìn thì có vẻ nghiêm trọng nhưng linh hồn vạn năm như anh chỉ cần hấp thu và tái tạo lại nguồn sức mạnh khác là ổn. Vì thế nên anh cũng không muốn cô lo lắng, khoảng một tuần nữa anh sẽ hồi phục hoàn toàn.
Nhưng đó là truyện của tuần sau, bây giờ anh rất mệt, anh cần nghỉ ngơi.
- Không đáng lo ngại, một thời gian ngắn sau tôi sẽ bình phục. Đừng lo...
Giọng Vạn Niên cứ nhỏ dần nhỏ dần rồi tắt lịm, cơ thể anh cũng khẽ nghiêm qua một bên ngất đi, Thu Thanh vội đỡ lấy anh, để đầu anh tựa vào hõm cổ cô. Vòng tay ôm anh vào trong ngực, cô sợ anh sẽ bị lạnh, với lại nơi hai người đang ngồi là chốn rừng sâu thâm u tối tăm ẩm ướt không một chút ánh sáng, gió thì cứ rên rỉ kêu như tiếng khóc than của người đàn bà góa phụ trên miền đất hoang vắng, khung cảnh rùng rợn khiến cho người ta không thể không bất an này càng làm cô sợ hãi, chỉ biết ôm chặt lấy điểm tựa duy nhất là anh và cầu mong cho người con trai trong lòng mình không sảy ra chuyện gì.
Cứ như vậy từng giây từng phút trôi qua, cô vẫn ôm anh. Cô không buồn ngủ, gì chứ tính bằng giờ ở hiện đại thì có lẽ cô mới ngủ cách đây hai tiếng rồi. Không có việc gì làm, cô lại ngồi suy nghĩ lung tung.
Từng sự việc một đã sảy ra trong quá khứ được cô nhớ lại, ba mẹ, em gái, bạn bè và cả tên bạn trai cũ. Lòng cô không phải không buồn, mất cả gia đình sao có thể không buồn; tâm cô không phải không đau, bị lừa dối bị bỏ rơi sao có thể không đau; Thu Thanh thực sự cảm thấy rất cô độc, mọi thứ trên đời này đều đã bỏ cô mà đi. Nhưng nhớ lại quyết định muốn từ bỏ mạng sống của mình, cô lại muốn tát cho bản thân một phát, mình có thể tạo nên một tổ ấm mới, tìm những người bạn mới và yêu một người con trai mới, tương lai còn rất nhiều điều cần mình khám phá, thế nhưng chính mình lại chọn vất bỏ nó và để mặc quá khứ đã qua kéo chân mình. Cảm nhận những hơi thở đều đặn ấm áp đang phả vào cổ mình, cô càng quyết tâm để sống, tuy cô trắng tay và hiện không tìm được mục đích để tiếp tục nhưng cô còn anh. Anh là lí do để cô phải cố gắng, là trách nghiệm mà cô phải gánh vác, cô muốn anh tiếp tục sống, cô không muốn anh vì cô mà bị hủy diệt, bây giờ anh vừa là hy vọng, vừa là bạn đồng hành, và cũng là người quan trọng nhất với cô.
Thu Thanh không hề biết, Vạn Niên cũng không hề hay, trái tim linh hồn của anh đã thuộc về cô. Anh không hề ghét bỏ, tức giận hay oán trách cô đã phá hủy một thứ cực kỳ quan trọng như quyển nhật ký đó mà còn đối xử dịu dàng, bảo vệ và che chở cho cô, vì sao lại như thế? Trong quyển nhật ký của anh có một lời nguyền lên chính chủ nhân và linh hồn của nó, còn cô là người đã phá giải được một nửa lời nguyền đó....
... .....
Những tia nắng dần dần xuất hiện đánh thức khu rừng, chúng nhảy nhót trên những tán lá làm nổi bật lên màu xanh tươi đẹp tràn đầy sức sống của khu rừng, Thu Thanh đã thức suốt đêm trông chừng Vạn Niên. Ánh Mặt Trời hé lộ soi sáng khuôn mặt đẹp như nhân vật trong truyện cổ tích của anh, hơi thở anh vẫn đều đều và nhịp nhàng lên xuống, nhìn anh ngủ trông thật yên bình, đêm qua quá tối và cô cũng không có tâm trạng để nhìn ngắm anh nên giờ cô mới phát hiện anh ngủ còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng của cô.
Bỗng dưng sức nặng nằm trong vòng tay cô hơi thay đổi, Thu Thanh kinh hoảng tưởng rằng Vạn Niên đã sảy ra chuyện gì không hay. Mắt cô trợn tròn nhìn cơ thể Vạn Niên đang từ từ từ từ co lại và biến thành hình hài của... một đứa trẻ bảy tuổi. Cô nên làm gì bây giờ!!!???
Anh nằm lọt thỏm trong vòng tay cô, quần áo của người trưởng thành quá rộng rãi so với cơ thể nhỏ bé này nên cũng bị tuột xuống quá nửa người, chân tay anh cũng bị thu nhỏ lại, tóc cũng không còn dài như trước mà trở nên ngắn đi, chỉ dài đến trên gáy của anh. Sắc mặt Vạn Niên có vẻ không được tốt, Thu Thanh lo lắng đưa tay sờ lên trán anh thì thấy lòng bàn tay bỏng rát. Trán anh nóng hơn năm mươi độ nhưng cổ và tay trái anh lại lạnh ngắt, ngực và tay phải ngược lại nóng ran. Thân nhiệt không đều! Thu Thanh vội lấy quần áo quấn lại cơ thể nhỏ bé ấy, bế anh lên một cách nhẹ nhàng rồi mau chóng tìm đường thoát ra khỏi khu rừng.
Khu rừng này buổi tối có vẻ nguy hiểm và âm u nhưng ban ngày lại khá xinh đẹp và có địa thế không quá trắc trở, chạy vội một lúc cô đã thấy một con đường mòn, ở ngoài đó có từng tốp từng tốp người một đang đi sâu vào trong rừng. Người thì mang theo cung tên, nỏ và bẫy thú; người thì cầm cuốc, cầm rìu, có lẽ họ đều là thợ săn và tiều phu vào rừng kiếm củi bẫy thú. Cô hớt hải chạy về phía họ cầu cứu.
... ...
Mơ màng tỉnh dậy sau cơn mê man, vừa mở mắt ra Vạn Niên đã thấy bản thân mình đang nằm trong một căn phòng đơn xơ ẩm thấp mùi rơm củi. Anh muốn ngồi dậy nhưng cơ thể nặng nề không chịu nghe theo sự điều khiển của anh, động động ngón tay một chút cũng khó. Ngoài ra Vạn Niên còn khinh hoảng hơn khi phát hiện bản thân không còn một chút thần lực nào hết, nếu không có thần lực thì bản thân anh chẳng khác gì người thường, cả anh và cô đều sẽ gặp nguy hiểm. Trong quá trình phục hồi tuyệt đối không được sử dụng các loại ấn chú, thần chú nên cơ thể anh sẽ tự động dừng mọi hành động có liên quan tới thần lực, đây là điều bắt buộc để anh lấy lại sức mạnh. Giống như một chiếc máy tính chạy quá tải sẽ bị nóng và dễ dàng hỏng, cần tắt máy cho nó nghỉ ngơi một thời gian rồi mới được phép sử dụng tiếp, bây giờ thần lực của Vạn Niên cũng đang trong tình trạng cần "tắt máy" như thế.
- Tỉnh rồi à?
Vạn Niên đưa mắt nhìn về phía giọng nói vừa phát ra, bây giờ sức lực mở miệng anh còn không có chứ đừng nói tới việc trò chuyện với Thu Thanh đang đứng bên cạnh.
- Uống một chút nước hạt sen nhé! Môi cậu khô hết rồi.
Thu Thanh ngồi xuống và nhẹ nhàng đỡ cơ thể Vạn Niên ngồi dậy. Để anh tựa vào vai mình, cô một tay bưng lấy chén nước, một tay múc từng thìa nước đường hầm hạt sen cho anh ăn.
Vạn Niên cả người ngây ra như khúc gỗ vô cảm ăn từng muỗng từng muỗng một, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ...
Tại sao khi mình ngồi dậy chỉ cao tới vai Thu Thanh? Tại sao thân thể mình có thể nằm trọn trong lòng cô? Tại sao cô có thể đỡ anh dậy nhẹ nhàng như đỡ một đứa trẻ? Một đứa trẻ??!! dời tầm mắt về phía đôi chân ngắn cũn, bàn chân nhỏ nhỏ trắng trắng như những chiếc bánh bao mới còn nóng hổi...
Chết tiệt! Không những mất đi thần lực mà còn bị hóa thành trẻ con! Trước giờ anh chưa bao giờ bị mất thần lực nên không biết rằng bản thân mình sẽ ra nông nỗi này. Chuyện này không được phép sảy ra lần nữa! Việc anh nhất thời nóng giận mà không kiểm soát được bản thân kia là một sai lầm lớn tuyệt đối không được lặp lại!!
- Vạn Niên!
Nghe tiếng Thu Thanh gọi, mi mắt anh khẽ nhấc lên.
- Ổn chứ? Trong này mùi củi ẩm thấp quá, không nên nằm ở đây hoài, tôi đưa cậu ra bên ngoài hít thở không khí một chút nha.
Vạn Niên mệt đến nỗi không nói nổi đương nhiên sẽ không trả lời cô, nhưng nằm mãi một chỗ cơ thể anh cũng tê rần lên rồi. Cũng không cần biết anh có đồng ý hay không, Thu Thanh ôm trọn anh vào trong lòng rồi bế ra ngoài.
Ngồi xuống chiếc ghế mây ngoài hiên, cô đặt Vạn Niên lên đùi mình rồi khẽ vòng tay ôm lấy hông anh, nói vài chuyện lặt vặt cho anh nghe.
- Bộ đồ cậu đang mặc là đồ của con trai bà chủ nhà, ở đây có rất nhiều trẻ con, chúng ra bờ suối câu cá rồi, một chút nữa quay về là lại ồn ào cho xem. Bà chủ nhà là một người phụ nữ trung niên rất hiền và tốt bụng, thím ấy đã lên núi hái nấm rồi, hạt sen tươi lúc nãy cũng là thím ấy hái cho ở cái ao sau nhà...
Vừa tựa vào ngực Thu Thanh và nghe cô nói, vừa nhìn ngắm khung cảnh yên bình xung quanh anh mới nhận ra rằng đây là nơi đẹp nhất anh từng thấy. Không có sông có núi hùng vĩ, không có muôn hoa khoe sắc, không có đèn đăng kết hoa, chỉ có cái hàng rào bằng mấy cọc gỗ thấp lè tè, một đống rơm không cao lắm với mấy con gà con chiếp chiếp không ngừng trong sân, mắt anh hướng ra phía cổng, sau cái hàng rào ấy là một cánh rùng xanh tươi bát ngát trông rất mát mắt. Trước giờ anh chỉ ngắm nhìn những khung cảnh đẹp đẽ hoa lệ nhưng trống vắng, hôm nay anh mới chính thức được tận hưởng một vẻ đẹp mới lạ của sự bình yên, giản dị nhưng ấm cúng này. Giọng cô vẫn cứ nhẹ nhàng bên tai,
Cúi đầu nhìn đứa trẻ xinh đẹp đang ngồi ngoan ngoãn trong lòng mình, khuôn mặt trắng trắng tròn tròn, cái mũi nho nhỏ hồng hồng, đôi môi thì chúm chím, chỉ có đôi mắt của Vạn Niên là vẫn cứ trầm ổn như trước, có điều, bây giờ ánh mắt anh đã nhuốm thêm một chút nhu hòa cùng thả lỏng nên nhìn anh trông càng giống như một ông cụ non.
- Vạn Niên! Cậu nhỏ như thế này trông thật dễ thương!!
- ...
Đương nhiên Vạn Niên không nói lại được, cũng không tỏ thái độ được, anh vẫn ngồi im như vậy nhưng khuôn mặt đã đen đi một chút, môi cũng không còn ý cười. Vậy nhưng tại sao Thu Thanh vẫn thấy anh vẫn rất đáng yêu!
- Thu Thanh tỷ tỷ... Thu Thanh tỷ tỷ....
Tự dưng cơ thể cô khẽ rùng mình khi nghe qua cách xưng hô chỉ có trong phim cổ trang Trung Quốc này. Thu Thanh là người của một quốc gia khác, vốn dĩ cô cũng chả hiểu người bản xứ họ đang nói gì nhưng cô đã uống máu của Vạn Niên nên giờ có thể hiểu được tất cả các loại ngôn ngữ, thậm chí tiếng động vật có trí khôn như chó mèo hay khỉ cô cũng có thể hiểu được, nhưng tiếng chim tiếng cá thì chịu, anh cũng đâu phải thần thánh.
- Tỷ tỷ xem nè...
Người vừa gọi Thu Thanh là một bé gái, tóc bím vòng hai bên trông rất dễ thương, cô bé vừa chạy đến bên Thu Thanh vừa đưa cho cô một chùm trái dại màu tím căng mọng trông rất đẹp mắt.
- Cho tỷ tỷ với Vạn Niên đó!
Cô bé này tên là Tô Oánh Mi, nhưng lại thường được gọi là Tiểu Mi, là con út trong gia đình có ba người con này. Tô Vũ Nghiên là anh cả, đã đi theo chân cha vào khinh thành làm ăn; Tô Oánh Mỹ là chị thứ hai, năm nay khoảng mười lăm mười sáu; đã theo mẹ đi kiếm củi trong rừng.
Tiểu Mi này có vẻ cực kỳ thích Thu Thanh và Vạn Niên, cô bé suốt ngày líu lo không ngừng nói hai người là những người đẹp nhất cô bé từng gặp. Tiểu Mi rửa những quả dại chín mọng kia xong liền đưa cho Thu Thanh, xong lại vòng về trước mặt Vạn Niên đang ngồi trong lòng Thu Thanh cười nói:
- Vạn Niên ca ca... Sau này Tiểu Mi muốn về làm vợ huynh!
- Khụ... khụ...
Quả dại mọng nước thanh thanh chua ngọt trong miệng Thu Thanh chưa kịp nuốt xuống đã bị phun ra ngay lập tức, cô vừa ho sặc sụa vừa nén cười nhìn Vạn Niên và Tiểu Mi. Vạn Niên được một cô bé trực tiếp tỏ tình kìa... khụ... trược tiếp cầu hôn mới đúng.
Vạn Niên lại chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên hay kích động như Thu Thanh, anh chỉ thờ ơ nhìn ra phía cửa, một cái liếc mắt cũng chẳng buồn cho cô bé.
- Vạn Niên... Huynh như vậy là không muốn lấy Tiểu Mi sao?
Tô Oánh Mi vẻ mặt đáng thương chực khóc nhìn Vạn Niên. Thật ra cô bé hoàn toàn không hề hiểu thế nào là tỏ vẻ đáng thương với khổ nhục kế gì hết, chỉ đơn thuần là thấy người mình thích lạnh nhạt ghét bỏ mình nên uất ức vậy thôi, trẻ con mà.
Vạn Niên bỗng thấy cơ thể mình bị xách lên rồi lại được đặt xuống, có điều, lúc anh ngồi xuống, dưới thân đã thiếu đi một cái đệm mềm mại ấp áp. Lúc nãy Thu Thanh bế anh trong lòng, để anh ngồi trên đùi cô, giờ lại vội vàng đặt anh xuống để đi bế đứa bé kia an ủi. Vạn Niên thấy hơi khó chịu.
- Tiểu Mi à! Ngoài kia còn bao nhiêu nam nhân tốt, em có thể tìm người khác mà! Vạn Niên rất xấu xa! Sẽ không thương em đâu!
"Tôi xấu xa? Em mới xấu xa! Xé chân thân của tôi, chịu sự bảo vệ của tôi mà còn dám nói tôi xấu xa!!" - Vạn Niên không chỉ thân thể bị biến thành trẻ con mà ngay cả tính cách anh cũng sắp biến thành con nít so đo chấp nhặt với cô. Nhưng trách sao được, Thu Thanh rất yêu thích trẻ con, chỉ là vài câu nói gỡ với Tiểu Mi, cô còn không nghĩ anh sẽ chấp nhặt mấy lời nói đó!
Thu Thanh dỗ dành với trêu trọc Tô Oánh Mi một lúc, nhìn sắc trời đã không còn sớm, vội đề nghị Tiểu Mi:
- Đã chiều chiều rồi, Tiểu Mi có muốn cùng tỷ nấu nước làm cơm sẵn đợi mẹ về không?
- Có...
Giọng nói trong trẻo đáng yêu của cô bé vang lên chấp thuận. Thế là Thu Thanh bế Tiểu Mi đi trước, trước khi đi còn bỏ lại một câu dặn dò Vạn Niên:
- Ngồi ngoan ở đây nha! Cậu đừng có lộn xộn kẻo té xuống đất đấy.
Vạn Niên im lặng không trả lời, Thu Thanh cũng mặc kệ rồi đi vào bếp.
Anh tỉnh dậy từ giữa trưa, ngồi ngẩn người có một lúc mà đã gần xế chiều rồi. Tận hưởng cảm giác nghỉ ngơi thả lỏng xong rồi, Vạn Niên bắt đầu cau mày trầm tư suy nghĩ chính sự. Nhiệm vụ đầu tiên này khá đơn giản, chỉ cần hủy diệt Thập sắc Họa cúc và theo dõi tình hình một chút thôi là có thể quay về, nhưng không ngờ lại sảy ra sự cố lớn như vậy. Thần lực bị ảnh hưởng nghiêm trọng, không thể quay về, cuốn nhật ký cũng không tự động ghi chép được, Vạn Niên đành phải đích thân "ghi lại".
- Ôi... Tiểu Niên Niên... Sau cháu lại ngồi đây một mình vậy? Thu Thanh tỷ tỷ đâu?
Giờ thì ngay cả Vạn Niên cũng muốn rùng mình nếu cơ thể cử động được bởi ba tiếng gọi "Tiểu Niên Niên" mà một người đàn bà trung niên phúc hậu đứng trước cửa gọi. Theo sau bà ta còn có cả một cô gái, chắc họ là hai mẹ con chủ nhà. Trời vẫn còn khá nắng, hôm nay họ về sớm, có vẻ như thu hoạch được ngoài mong đợi.
- ...
Vạn Niên vẫn không trả lời đại thẩm đó, một ngón tay anh còn không cử động nổi chứ đừng nói gì đến việc mở khớp hàm, uốn cơ lưỡi để phát âm nói chuyện.
- A Mỹ, con bế Tiểu Niên vào đi!- Đại thẩm thấy Vạn Niên ngồi một mình như vậy không nỡ nên kêu con gái mình đưa anh vào nhà.
- Dạ...
Người con gái đứng sau đại thẩm điềm đạm ngoan ngoãn đáp, đưa tay định ôm lấy Vạn Niên. Cô ta chắc là con gái thứ của gia đình này- Tô Oánh Mỹ.
Nhìn bàn tay đang dần dần tiến gần tới mình, trong lòng anh chỉ có một cảm giác ghê tởm muốn tránh. Đầu anh thì lại luôn văng vẳng suy nghĩ... Anh không muốn! Anh không muốn người khác chạm vào người anh! Ai cũng không được chạm vào người anh!
Ánh mắt Vạn Niên khó chịu kèm theo một tia giá lạnh nhìn chằm chằm vào Tô Oánh Mỹ cảnh cáo. Tuy chỉ là ánh mắt của một đứa trẻ cũng đủ khiến Tô Oánh Mỹ giật mình, vô thức lùi lại. Đúng lúc đó một bóng dáng nhỏ bé lao nhanh vào vòng tay đang dang ra vốn định bế lấy Vạn Niên, kèm theo đó là tiếng gọi ngọt chảy nước:
- Tỷ tỷ.... ....
- Tiểu Mi! Còn mẫu thân ở đây, con quên ta rồi sao?
Nghe đại thẩm lên tiếng, thân hình nhỏ bé của Tiểu Mi lại nhanh chóng đổi hướng, xà vào lòng đại thẩm.
Tô Oánh Mỹ cũng nhanh chóng quên đi ánh mắt của Vạn Niên khi nãy, nghĩ rằng có lẽ là bản thân nảy sinh ảo giác mà thôi, cô lại quay qua vui đùa với tiểu muội muội của mình.
- Đại... thẩm... Thẩm về rồi sao?
Giọng nói ngượng ngịu của Thu Thanh lên tiếng, có lẽ là do cô vẫn chưa quen với cách xưng hô xa lạ như vậy.
- Thu Thanh! Cháu đang làm gì thế?
- Cháu đã nấu sẵn một cơm và một chút đồ ăn. Có điều canh vẫn chưa nấu xong, cháu không nghĩ mọi người về sớm như vậy.
- Trời ơi! Đứa bé này! Không cần làm những việc như thế này, cháu là khách mà...
- Không không không! Cháu làm phiền dì như vậy, chút việc nhỏ thôi.
Mặc dù cô nói như vậy nhưng nấu ăn ở cổ đại này khó đến mức nào mọi người thử rồi mới biết. Thu Thanh loay hoay cực khổ mãi mới nhóm được lửa, nồi thì không có quai cầm, gia vị thiếu thốn, thức ăn ít ỏi, v...v... khó khăn lắm mới nấu xong bữa cơm.
- Sao ta lại không biết nấu ăn đối với một tiểu thư như cháu là một chuyện không hề đơn giản chứ! Thôi! Hay là đun chút nước rồi tắm cho Tiểu Niên Niên đi! Việc còn lại để chúng ta làm.
- Nước cháu cũng đun sẵn rồi! Vạn Niên không cần tắm! Hay là mọi người đi tắm trước đi.
Thu Thanh khách khí từ chối.
- Tiểu Niên lúc sốt mồ hôi ra rất nhiều, bây giờ chắc cơ thể cũng khó chịu lắm, cháu tắm cho nó cẩn thận, trẻ con dễ bị cảm lắm!- Đại thẩm lại như không nghe thấy lời từ chối của Thu Thanh, nhất quyết kêu Thu Thanh đi chăm sóc cho Vạn Niên còn bản thân mình tự ôm những việc nặng nề còn lại.
(chương sau khá thú vị a... mọi người cứ từ từ chờ a.....)
Tác giả :
Casslera (Mèo Mọc Mốc)