Linh Hồn Ác

Chương 64

Mặt dù mặt trời tỏa sáng trên bầu trời quang đãng, nhưng đầu giờ chiều này, cái lạnh vẫn thấu xương. Một làn hơi khói vẫn tỏa ra từ miệng Juliette khi cô thở, rồi nó xoắn lấy gió và tan vào không khí.

Cô đã chạy xe về phía đông, về những vùng hoang dại của bang Oregon cho tới khi đến những địa hình khúc khuỷu, nơi gọi là thành phố chỉ là một cộng đồng khoảng mười ngôi nhà và vẫn còn những cánh rừng rậm và rộng tới mức những con vật chưa từng biết tới sự tồn tại của con người. Khi rời đường lớn để tiến vào con đường xóc, cô đã đỗ lại để chờ chiếc xe Ford của hai cảnh sát tới. Ở đó cô thỏa thuận để có vài giờ riêng tư, không thể xảy ra chuyện gì với cô ở nơi hẻo lánh này cả, và họ sẽ chờ cô ở đầu con đường duy nhất dẫn tới mỏm đá. Mặc dù không thích nhưng vì rất thông cảm, hai cảnh sát đã nhượng bộ.

Giờ đây, đứng trên một tảng đá, Juliette cúi xuống khoảng trống và ngắm nhìn dải lụa đen của dòng Columbia, ở cách cô hai mươi mét bên dưới. Con sông chảy hiền hòa qua bang Oregon, uốn lượn giữa những cánh rừng bạt ngàn, tiến sâu vào các vách đá dựng đứng rợp bóng cây để cuối cùng đến với thế giới văn minh, nơi các con tàu chở rất nhiều hàng hóa về phía đại dương.

Juliette cầm trên tay một chiếc hộp đen, cô cầm những gì còn sót lại của người bạn thân Camelia. Camelia không còn người thân từ nhiều năm nay, ngoài rất ít người thân trong gia đình ở xa, trên bờ biển phía Đông và không biết đến cô, họ có niềm tin tôn giáo sâu sắc, kiểu niềm tin muốn xua đuổi Camelia vì cách sống của cô chứ không ca tụng tình yêu và sự khoan dung. Steven, chồng cũ của Camelia, cũng có mặt trong buổi lễ hỏa thiêu, nhưng lọ tro được giao lại cho Juliette.

Trước đây, Camelia thường đùa vui về cái chết của chính mình, về sự tự do này. Cô nói rằng tro của mình sẽ được gió cuốn đi và cuối cùng cô cũng được bay lên. Cô sẽ biến thành hàng ngàn hạt bụi nhỏ, được nhìn thế giới từ trên trời, rồi sau đó rơi xuống khắp nơi cùng một lúc. Cô sẽ ở trong các dòng sông, trên cây, trong đại dương và có thể vương lại đôi chút trong cơn gió mạnh Đại Tây Dương nếu sự may mắn và thiên nhiên giúp đỡ.

Khuôn mặt người bạn thân hiện lên trên dòng Columbia, Juliette nhắm mắt lại. Gió thổi vào tai cô giai điệu thời gian đang trôi đi.

Cô leo lên mỏm đá bên phải. Cô biết mình đang ở bên bờ của một vách đá dựng đứng, khoảng trống đe dọa hút cô xuống chỉ cách chân cô vài centimet, nhưng cô không sợ.

Khi mí mắt cô mở ra, cô chìa cái hộp ra trên miệng vực, rồi mở nắp.

- Em yêu chị...

Những hạt tro đầu tiên chầm chậm bay lên, như thể chính gió không muốn mang chúng đi, rồi một luồng xoáy bụi bốc lên từ chiếc hộp, dường như cố ý vẽ nên những hình thù kỳ lạ, bay lên rồi lại rơi xuống trước cặp mắt ngạc nhiên của Juliette. Vũ điệu của tro tạo thành ký tự bí ẩn trong không khí, rồi biến mất gần như ngay lập tức.

Đó chính là những lời từ biệt mà Camelia gửi tới cô bạn thân nhất của mình.

Những lời cuối cùng.

Juliette vẫn ngồi trên mỏm đá hơn một giờ nữa. Cô nghĩ tới Camelia, nhưng cũng nghĩ tới chính mình, tới chuyện xảy ra với mình năm ngoái. Chỉ một chút xíu nữa thôi, là Camelia đã phải rải tro của cô bạn trước khi tro mình được rải ở đây. Liệu điều đó có thay đổi được gì không? Nếu chính cô, Juliette, chết vào ngày hai mươi chín tháng chín năm ngoái, thì hôm nay liệu Camelia có còn sống không?

Juliette lau nước mắt từ mặt trong của tay áo.

Cô căm thù kẻ đã làm việc này, kẻ giết người đó. Kẻ điên rồ đó.

Giọng nói của hắn ám ảnh cô, thứ âm sắc vô tính, đọc lên các mệnh lệnh trong điện thoại đó khiến cô phát điên dại. Brolin đã cho kiểm tra đường dây, nhờ tới sự trợ giúp của Pacific Bell để cố tìm nguồn gốc cuộc gọi, nhưng đó hiển nhiên là một cabin điện thoại công cộng, cách xa thành phố, vì thế cách xa mọi nhân chứng.

Chúng có hai người, Joshua đã nói với cô như thế. Kẻ giết người và Quạ, đấy là cách anh gọi chúng. Và chúng dùng thần khúc của Dante để giết người, ít nhất là để làm các vụ giết người của chúng trở nên nổi tiếng hơn nhờ một động cơ bí hiểm. Chúng trích dẫn những đoạn trong “Địa ngục". Tại sao chúng lại chọn phần này? Mục đích cuối cùng là gì? Không phải vô tình, juliette tin chắc như vậy. Một tối nào đó, khi hai người nói với nhau về chuyện này, Joshua đã khuyên cô không nên nghĩ tới nó vì chỉ đầu óc Quạ mới có thể làm sáng tỏ ý nghĩa cũng như mục đích của đoạn trích dẫn ấy. Có vẻ mờ mịt và chỉ mình Quạ hiểu được, hắn tự giam mình trong một kiểu hoang tưởng cuồng ám, ở đó hắn tự xây nên một vũ trụ nhỏ nhờ những cuốn sách “thánh". Nhưng Juliette không chắc chắn lắm. Không phải là không thể tìm ra ý nghĩa của những trích đoạn đó, bản thân việc lựa chọn “địa ngục" đã là một thông điệp.

Cô nhìn đồng hồ đeo tay. Kim đồng hồ chỉ mười sáu giờ.

Những kẻ này phải trả giá. Chúng không có quyền tấn công Camelia, chị ấy chẳng làm gì chúng cả.

Juliette nắm chặt tay khiến các khớp xương kêu răng rắc. Cô cảm thấy cơn tức giận đang dâng lên, đó là mong muốn trả thù. Giết chúng ư? Không, tất nhiên rồi. Nhưng phải làm chúng khốn khổ! Hoặc khiến chúng phải ngồi chết dí mãi mãi trong phòng giam ẩm ướt.

Thế nhưng, liệu cô có thể làm được gì?

Phần việc của mình!

Dường như chúng muốn tôn thờ Leland, bắt chước hắn, cũng khéo léo như hắn, chính vì chúng có mối liên hệ với nhau bằng cách nào đó. Chúng quen biết nhau.

Nhưng cô không biết gì về Leland, không một chút riêng tư nào.

Đột nhiên, Juliette cảm thấy hai tay mình lạnh cóng, cô lấy lại được cảm giác của cơ thể mình và ký ức về nỗi kinh hoàng lại bật lên từ trạng thái mơ hồ của trí nhớ lan tới tận xương thịt cô.

Có chứ. Cô có thể tiếp cận tới cuộc sống riêng tư của Leland. Cô luôn biết bằng cách nào, nhưng chưa bao giờ dám đối mặt với lũ quỷ, vẫn còn quá sớm.

Nhưng giờ thì không còn sớm nữa, cô tự nhủ và đứng dậy đi ra xe của mình.

Cuộc chiến đã bắt đầu.
Tác giả : Maxime Chattam
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại