Linh Hồn Ác
Chương 11
Brolin bị rát hai bên má mới cạo vì thứ nước hoa Cologne mà anh dùng. Sau giấc ngủ chỉ kéo dài 5 tiếng, anh tới trụ sở cảnh sát trung tâm lúc bảy giờ rưỡi, sạch sẽ tươm tất, nhưng chưa hoàn toàn tỉnh táo. Anh không thích có mặt lâu ở tầng trệt nên vội vã chui vào thang máy để tránh tiếng kêu la của những kẻ bị bắt trong đêm. Ở tầng 6, Phòng điều tra tội phạm, không khí khá yên tĩnh hơn - ít nhất là bề ngoài. Không cần đi qua phòng làm việc của mình, Brolin tới thẳng phòng nhận dạng. Cách đây vài tiếng, trước khi về nhà, anh đã qua đây để lại mấy tấm ảnh chụp nạn nhân bằng máy Palaroid cho họ so sánh chúng với hồ sơ người mất tích.
Max Leirner đang trực, cũng chính anh ấy đã nhận tập ảnh lúc nửa đêm. Thấy Brolin bước vào, một nét nhăn thất vọng hiện lên trên khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi của Leirner.
- Rất tiếc, nhưng tôi chẳng tìm thấy gì cả. Tôi đã so sánh với tất cả hồ sơ và với hồ sơ của đội vị thành niên, nhưng không thu được gì, Leirner trình bày ngay, không kịp để Brolin kịp nói.
- Cậu đã so sánh với hồ sơ quốc gia chưa? Brolin hỏi.
- Rồi, nhưng hiện tại chưa thấy gì.
Brolin cắn môi. Nếu cô gái sống ở California hay Idaho, chắc chắn FBI sẽ giành lấy vụ này với lý do vượt quá biên giới liên bang.
- Nhớ gọi cho tôi ngay khi cậu có tin tức gì và hãy để lại lời nhắn cho ca trực sau.
Max Leirner gật đầu, Brolin đi về phòng làm việc của mình. Anh cảm thấy căng thẳng, ngủ không ngon và biết rằng ngày hôm nay sẽ rất dài và vô vị. Hôm nay sẽ có những kết luận đầu tiên của cơ quan pháp y, của bộ phận nhận dạng và bộ phận nghiên cứu nhân chứng tiềm năng, và Brolin hiểu quá rõ điều này, thường là trong vòng 24 giờ đầu tiên, người ta đã biết được cuộc điều tra sẽ diễn ra thế nào, hoặc là một cuộc điều tra thực sự, hoặc là một tình trạng rối rắm vô tận.
Tới phòng làm việc, anh ngạc nhiên khi thấy 1 lọ bánh donut. Không cần nghĩ ngợi, anh biết ngay ai đã mang bánh đến. Salhindro không bao giờ ngủ hay sao? Hẳn ông ấy đã phải báo cáo về các cuộc tuần tra đêm với các phòng ban khác nhau của trụ sở. Trên hộp bánh có một mẩu giấy viết vội, Brolin nhận ra nét chữ quen thuộc: "Họp 8h phòng đại úy nhận chỉ thị".
Vài phút sau, anh đẩy cánh cửa mà dòng chữ "Đại úy Chamberlin" trên đó báo cho anh biết anh đang vào nơi nào. Đại úy khoảng năm mươi tuổi. Cao và gầy, ông là mẫu người dễ nóng tính, thân hình nổi cơ bắp và căng như dây đàn piano, khuôn mặt hằn những nếp nhăn run rẩy, còn môi bị hàng ria che mất. Nhưng ông biết lãnh đạo phòng một cách cứng rắn cùng một chút ân cần đủ để cấp dưới nể phục. Khi mới chân ướt chân ráo về phòng này, Brolin đã biết rằng anh hợp với ông, và mặc dù giữa họ chưa bao giờ có mối quan hệ thân thiết, nhưng hai năm làm việc ở đây đã khẳng định cảm giác ấy của anh.
Nhiều người đã có mặt trong phòng, và mặc dù mới là đầu giờ sáng, nhưng mùi thuốc lá đã nồng nặc trên đầu mọi nguời. Xung quanh đại úy Chamberlin, trưởng phòng điều tra tội phạm, là Llyod Meats, cấp phó của ông, Salhindro, điều phối viên giữa các thanh tra và cảnh sát mặc sắc phục, và 2 người khác mặc com lê mà Brolin chưa bao giờ gặp. Brolin gật đầu chào tất cả mọi người và ngồi xuống trước chiếc bàn rộng.
- Thanh tra Brolin, đây là chưởng lý (1) Glieth và Bentley Cotland…
Đại úy Chamberlin ngừng vài giây để tìm từ rồi nói tiếp:
- Sẽ được bổ nhiệm làm chưởng lý trong tương lai gần. Brolin nhăn mặt khó chịu. Việc chưởng lý Glieth có mặt ở đây có thể giải thích được, dù sao ông ấy cũng nằm trong cơ quan tư pháp của thành phố, nhưng một trợ lý sắp được bổ nhiệm thì chẳng có gì để làm ở đây cả, nhất là trong một cuộc họp về điều tra. Đây không phải là một dấu hiệu tốt. Như thể khẳng định điều này, đại úy Chamberlin quay về phía Brolin:
- Họ đến đây giám sát phương pháp của chúng ta, và nhất là giúp biện lý Cotland làm quen với cách hành động của chúng ta trước khi vào vị trí mới.
Brolin thầm càu nhàu trong đầu. Sao những kẻ quan liêu này lại chỏ mũi vào công việc của anh cơ chứ. Anh sẽ có khối việc để làm đây.
Chamberlin nhận thấy được sự bực bội của Brolin và đề nghị anh im lặng bằng một ánh mắt nghiêm khắc.
Chưởng lý Glieth phát biểu, trước hết là một chính trị gia, ông ta nói bằng giọng ngọt ngào, cứng rắn nhưng không hùng hổ, và đằng sau khuôn mặt khỏe khoắn của một người ngoài bốn mươi tuổi, Brolin nhận ra sự ham hố quyền lực, tia sáng vô liêm sỉ vốn thường lóe lên trong mắt những người đầy tham vọng.
- Chúng tôi không muốn quấy rầy các anh, mà chỉ muốn bồi dưỡng thêm cho trợ lý của tôi. Tôi muốn cậu ấy làm công việc của mình với hiểu biết đầy đủ về hệ thống cảnh sát, cả lý thuyết cũng như thực tiễn. Vì thế cậu ấy sẽ làm việc với anh, thanh tra Brolin ạ, trong suốt cuộc điều tra này. Khoảng thời gian mà tôi hy vọng là sẽ không quá dài đúng không?
Brolin cảm thấy cơn tức giận đã lên đến mặt. Nhưng biết rõ ai đang đứng trước mặt mình, anh đành nén giận.
- Thưa chưởng lý Glieth, hiện giờ tôi không thể nói chính xác được, ông cũng biết rằng cuộc điều tra không giống như một kế hoạch chính trị, không được xây dựng trước một cách chi tiết. Chúng tôi sẽ tiến dần theo những chỉ dẫn mà chúng tôi sẽ khám phá ra.
Anh cảm thấy vị chưởng lý hơi bực vì những lời này, nhưng một nụ cười rất đúng kiểu chính trị hiện ra trên khuôn mặt ông ta.
- Tôi cũng phải nói thêm rằng, Brolin tiếp tục, công việc có thể nguy hiểm, và chúng tôi không thể bảo đảm an toàn cho mọi người khi…
Chưởng lý Glieth khoát tay ngắt lời.
- Bentley không đi cùng anh ra hiện trường, nhất là khi truy bắt kẻ phạm tội. Câu ấy sẽ điều tra ở phía sau, tôi chỉ đề nghị anh chấp nhận cậu ấy trong đội ngũ của anh, với tư cách là người quan sát hay học việc, tùy theo ý anh.
Đây không phải là lời đề nghị mà là mệnh lệnh, không ai bị lừa cả. Nhưng đặc biệt, Brolin nhận ra sự thân mật trong cách nói của viên chưởng lý, ông ta cứ gọi trợ lý của mình bằng tên và với giọng cha chú. Trong vài giây, anh tự hỏi mối quan hệ gì gắn kết 2 con người chênh lệch nhau đến hai mươi tuổi. Họ là họ hàng hay…Brolin dứt khỏi suy nghĩ của mình vì giọng nói của cấp trên.
- Được rồi, việc này vậy là xong, bây giờ hãy trở lại với mối quan tâm của chúng ta, đại úy Chamberlin lên tiếng, ông không muốn cuộc tranh luận trở nên căng thẳng. Sự việc như sau. Hôm qua, sau mười bảy giờ một chút, một thiếu niên đã tìm thấy xác 1 phụ nữ bị chặt hai tay, cho đến giờ vẫn chưa xác định được nhân thân. Khám nghiệm sơ bộ cho thấy cách chặt tay giống với hành động của Leland Beaumont, biệt danh là Đao phủ Portland, đối với các nạn nhân của hắn vào năm ngoái. Vì cuộc điều tra năm ngoái do thanh tra Brolin phụ trách, nên các đồng nghiệp ớ Khu Tây-Nam đã thông báo cho chúng tôi.
Chamberlin quay về phía Brolin.
- Nếu tôi không nhầm, thì anh cũng đã xác nhận đúng là cách chặt tay như thế.
Brolin gật đầu.
- Tôi còn chờ kết quả giải phẫu tử thi để chứng thực điều này chúng rất giống với hành động của Leland. Một nhát cắt rất chuẩn xác ở nang khuỷu tay, đặc biệt là vết bỏng acid trên trán. Hiện giờ, đây là điều đáng quan tâm nhất.
Bentley Cotland từ đầu đến giờ vẫn im lặng, bắt đầu lên tiếng:
- Sao thế nhỉ?
Brolin nhìn cậu ta ngay lập tức. Dù không quen nhưng anh đã biết rằng mình không thích cậu ta. Cậu ta quá tự tin, rụt cổ trong bộ com lê may đo, mái tóc rẽ thành 2 phần bằng một đường ngôi không thể chê vào đâu được. Dường như cậu ta còn quá trẻ, chỉ vừa mới ra trường. Mặc dù bản thân cũng chưa nhiều tuổi, nhưng Brolin không ngạo nghễ đến thế.
Thật là quá trẻ để được bổ nhiệm làm trợ lý chưởng lý.
- Vì không ai biết rằng Đao phủ Portland đổ acid lên trán nạn nhân các nạn nhân của hắn.
Salhindro chen vào.
- Chúng tôi luôn cố gắng giấu chi tiết này trước báo chí trong suốt cuộc điều tra, và khi vụ án khép lại, chúng tôi không nhắc đến kiểu chi tiết rùng rợn đó nữa.
Benltey Cotland không có vẻ ngạc nhiên.
- Tôi nghĩ rằng như vậy là để dễ liên tưởng . Nếu không ai ngoài các anh và tên sát nhân biết về acid, thì khi tìm thấy một cái xác có dấu vết đặc trưng đó, các anh tin chắc rằng chính hắn đã làm việc này. Có nghĩa là…Nhưng tôi tưởng Leland Beaumont đã bị bắn chết rồi chứ?
Brolin thầm thở dài. "Không thể như thế! Anh tự nhủ. Họ áp đặt cho chúng ta là một kẻ suy diễn xuất sắc. Một thằng ngốc thuộc quyền của hắn như lòng bàn tay, nhưng lại không thông minh tí nào!"
- Đúng thế, Salhindro xác nhận. Leland Beaumont đã chết và đã bị chôn.
- Vậy thì ai có thể biết về acid? Một cảnh sát ư?
Bentley Cotland hỏi, vẻ khá tự hào vì tham gia được vào phần đầu của cuộc điều tra. Brolin bắt đầu hiểu tại sao Bentley Cotland lại được giao cho họ. "Vẫn còn là một cậu ấm vừa được thả vào một môi trường mà cậu ta không biết gì và sẽ gây ra thảm họa", anh nghĩ.
- Vâng, hiện tại, chúng tôi không rút ra bất cứ kết luận vội vã nào, Chamberlin tuyên bố và nhìn tất cả mọi người. Brolin, anh phụ trách vụ này, Meats sẽ giúp anh một tay, cả Salhindro nữa, nếu anh cần người tuần tra để thám sát hiện trường.Thưa các anh, tôi muốn khép lại vụ này trong thời gian sớm nhất, và nhất là không để xảy ra sơ suất nào, với một vụ như thế này, chắc chắn báo chí không để chúng ta yên đâu. Nên không được phạm phải những điều ngu ngốc.
Ông nhìn vị chưởng lý.
- Chưởng lý Glieth, ông có muốn nói thêm gì không?
Vị chưởng lý đứng dậy.
- Tôi chỉ muốn cảm ơn vì sự hợp tác của các anh, và chúc các anh may mắn.
Ánh mắt ông ta dừng lại lâu hơn ở Brolin. Rồi ông ta chào tất cả mọi nguời và đi khỏi phòng. Những người khác cũng bắt đầu đi ra, chợt đại úy Chamberlin gọi Brolin lại.
- Vâng, thưa đại úy?
- Ở lại đây một lát, tôi muốn nói chuyện riêng với anh.
Brolin đợi tất cả đi ra hết rồi đóng cửa.
- Tôi biết là anh không muốn làm việc cùng cậu Bentley đó…
Brolin gật đầu và muốn nói nhưng Chamberlin khiến anh im lặng khi hơi cao giọng:
- …nhưng anh không có lựa chọn nào khác vì tôi cũng vậy. Bentley Cotland là cháu của chưởng lý Glieth, vì thế cậu ta được bổ nhiệm vào chức vụ đó mặc dù còn quá trẻ.
Thế là đã rõ vì sao lại có sự thân mật đến thế giữa vị chưởng lý và anh chàng biện lý trẻ tuổi. Brolin lắc đầu vì bực tức, đại úy Chamberlin nói tiếp:
- Glieth làm mưa làm gió ở thành phố này, người ta đồn rằng ông ta khống chế được ngài thị trưởng vì một vụ hối lộ nào đó trong chiến dịch bầu cử. Mà thị trưởng cũng là cấp trên của chúng ta.
Chamberlin đi vòng quanh bàn làm việc để đến bên Brolin. Ông đặt tay lên vai anh.
- Tất cả những gì tôi yêu cầu cậu làm là chịu đựng vài ngày, hãy lôi cậu ta đi cùng, và khi không ngủ được một đêm tử tế một tuần vì tham dự các cuộc giải phẫu tử thi hay dựng lại vụ giết người, thì cậu ta sẽ phải xin chú mình cho trở về làm việc trong văn phòng.
Brolin nuốt nước bọt không nói gì.
- Chúng ta thực sự không có sự lựa chọn, vì thế tôi tin ở cậu, Brolin ạ.
Chamberlin thân mật vỗ vai anh.
- Và tôi xin cậu, đừng có bực bội.
Max Leirner đang trực, cũng chính anh ấy đã nhận tập ảnh lúc nửa đêm. Thấy Brolin bước vào, một nét nhăn thất vọng hiện lên trên khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi của Leirner.
- Rất tiếc, nhưng tôi chẳng tìm thấy gì cả. Tôi đã so sánh với tất cả hồ sơ và với hồ sơ của đội vị thành niên, nhưng không thu được gì, Leirner trình bày ngay, không kịp để Brolin kịp nói.
- Cậu đã so sánh với hồ sơ quốc gia chưa? Brolin hỏi.
- Rồi, nhưng hiện tại chưa thấy gì.
Brolin cắn môi. Nếu cô gái sống ở California hay Idaho, chắc chắn FBI sẽ giành lấy vụ này với lý do vượt quá biên giới liên bang.
- Nhớ gọi cho tôi ngay khi cậu có tin tức gì và hãy để lại lời nhắn cho ca trực sau.
Max Leirner gật đầu, Brolin đi về phòng làm việc của mình. Anh cảm thấy căng thẳng, ngủ không ngon và biết rằng ngày hôm nay sẽ rất dài và vô vị. Hôm nay sẽ có những kết luận đầu tiên của cơ quan pháp y, của bộ phận nhận dạng và bộ phận nghiên cứu nhân chứng tiềm năng, và Brolin hiểu quá rõ điều này, thường là trong vòng 24 giờ đầu tiên, người ta đã biết được cuộc điều tra sẽ diễn ra thế nào, hoặc là một cuộc điều tra thực sự, hoặc là một tình trạng rối rắm vô tận.
Tới phòng làm việc, anh ngạc nhiên khi thấy 1 lọ bánh donut. Không cần nghĩ ngợi, anh biết ngay ai đã mang bánh đến. Salhindro không bao giờ ngủ hay sao? Hẳn ông ấy đã phải báo cáo về các cuộc tuần tra đêm với các phòng ban khác nhau của trụ sở. Trên hộp bánh có một mẩu giấy viết vội, Brolin nhận ra nét chữ quen thuộc: "Họp 8h phòng đại úy nhận chỉ thị".
Vài phút sau, anh đẩy cánh cửa mà dòng chữ "Đại úy Chamberlin" trên đó báo cho anh biết anh đang vào nơi nào. Đại úy khoảng năm mươi tuổi. Cao và gầy, ông là mẫu người dễ nóng tính, thân hình nổi cơ bắp và căng như dây đàn piano, khuôn mặt hằn những nếp nhăn run rẩy, còn môi bị hàng ria che mất. Nhưng ông biết lãnh đạo phòng một cách cứng rắn cùng một chút ân cần đủ để cấp dưới nể phục. Khi mới chân ướt chân ráo về phòng này, Brolin đã biết rằng anh hợp với ông, và mặc dù giữa họ chưa bao giờ có mối quan hệ thân thiết, nhưng hai năm làm việc ở đây đã khẳng định cảm giác ấy của anh.
Nhiều người đã có mặt trong phòng, và mặc dù mới là đầu giờ sáng, nhưng mùi thuốc lá đã nồng nặc trên đầu mọi nguời. Xung quanh đại úy Chamberlin, trưởng phòng điều tra tội phạm, là Llyod Meats, cấp phó của ông, Salhindro, điều phối viên giữa các thanh tra và cảnh sát mặc sắc phục, và 2 người khác mặc com lê mà Brolin chưa bao giờ gặp. Brolin gật đầu chào tất cả mọi người và ngồi xuống trước chiếc bàn rộng.
- Thanh tra Brolin, đây là chưởng lý (1) Glieth và Bentley Cotland…
Đại úy Chamberlin ngừng vài giây để tìm từ rồi nói tiếp:
- Sẽ được bổ nhiệm làm chưởng lý trong tương lai gần. Brolin nhăn mặt khó chịu. Việc chưởng lý Glieth có mặt ở đây có thể giải thích được, dù sao ông ấy cũng nằm trong cơ quan tư pháp của thành phố, nhưng một trợ lý sắp được bổ nhiệm thì chẳng có gì để làm ở đây cả, nhất là trong một cuộc họp về điều tra. Đây không phải là một dấu hiệu tốt. Như thể khẳng định điều này, đại úy Chamberlin quay về phía Brolin:
- Họ đến đây giám sát phương pháp của chúng ta, và nhất là giúp biện lý Cotland làm quen với cách hành động của chúng ta trước khi vào vị trí mới.
Brolin thầm càu nhàu trong đầu. Sao những kẻ quan liêu này lại chỏ mũi vào công việc của anh cơ chứ. Anh sẽ có khối việc để làm đây.
Chamberlin nhận thấy được sự bực bội của Brolin và đề nghị anh im lặng bằng một ánh mắt nghiêm khắc.
Chưởng lý Glieth phát biểu, trước hết là một chính trị gia, ông ta nói bằng giọng ngọt ngào, cứng rắn nhưng không hùng hổ, và đằng sau khuôn mặt khỏe khoắn của một người ngoài bốn mươi tuổi, Brolin nhận ra sự ham hố quyền lực, tia sáng vô liêm sỉ vốn thường lóe lên trong mắt những người đầy tham vọng.
- Chúng tôi không muốn quấy rầy các anh, mà chỉ muốn bồi dưỡng thêm cho trợ lý của tôi. Tôi muốn cậu ấy làm công việc của mình với hiểu biết đầy đủ về hệ thống cảnh sát, cả lý thuyết cũng như thực tiễn. Vì thế cậu ấy sẽ làm việc với anh, thanh tra Brolin ạ, trong suốt cuộc điều tra này. Khoảng thời gian mà tôi hy vọng là sẽ không quá dài đúng không?
Brolin cảm thấy cơn tức giận đã lên đến mặt. Nhưng biết rõ ai đang đứng trước mặt mình, anh đành nén giận.
- Thưa chưởng lý Glieth, hiện giờ tôi không thể nói chính xác được, ông cũng biết rằng cuộc điều tra không giống như một kế hoạch chính trị, không được xây dựng trước một cách chi tiết. Chúng tôi sẽ tiến dần theo những chỉ dẫn mà chúng tôi sẽ khám phá ra.
Anh cảm thấy vị chưởng lý hơi bực vì những lời này, nhưng một nụ cười rất đúng kiểu chính trị hiện ra trên khuôn mặt ông ta.
- Tôi cũng phải nói thêm rằng, Brolin tiếp tục, công việc có thể nguy hiểm, và chúng tôi không thể bảo đảm an toàn cho mọi người khi…
Chưởng lý Glieth khoát tay ngắt lời.
- Bentley không đi cùng anh ra hiện trường, nhất là khi truy bắt kẻ phạm tội. Câu ấy sẽ điều tra ở phía sau, tôi chỉ đề nghị anh chấp nhận cậu ấy trong đội ngũ của anh, với tư cách là người quan sát hay học việc, tùy theo ý anh.
Đây không phải là lời đề nghị mà là mệnh lệnh, không ai bị lừa cả. Nhưng đặc biệt, Brolin nhận ra sự thân mật trong cách nói của viên chưởng lý, ông ta cứ gọi trợ lý của mình bằng tên và với giọng cha chú. Trong vài giây, anh tự hỏi mối quan hệ gì gắn kết 2 con người chênh lệch nhau đến hai mươi tuổi. Họ là họ hàng hay…Brolin dứt khỏi suy nghĩ của mình vì giọng nói của cấp trên.
- Được rồi, việc này vậy là xong, bây giờ hãy trở lại với mối quan tâm của chúng ta, đại úy Chamberlin lên tiếng, ông không muốn cuộc tranh luận trở nên căng thẳng. Sự việc như sau. Hôm qua, sau mười bảy giờ một chút, một thiếu niên đã tìm thấy xác 1 phụ nữ bị chặt hai tay, cho đến giờ vẫn chưa xác định được nhân thân. Khám nghiệm sơ bộ cho thấy cách chặt tay giống với hành động của Leland Beaumont, biệt danh là Đao phủ Portland, đối với các nạn nhân của hắn vào năm ngoái. Vì cuộc điều tra năm ngoái do thanh tra Brolin phụ trách, nên các đồng nghiệp ớ Khu Tây-Nam đã thông báo cho chúng tôi.
Chamberlin quay về phía Brolin.
- Nếu tôi không nhầm, thì anh cũng đã xác nhận đúng là cách chặt tay như thế.
Brolin gật đầu.
- Tôi còn chờ kết quả giải phẫu tử thi để chứng thực điều này chúng rất giống với hành động của Leland. Một nhát cắt rất chuẩn xác ở nang khuỷu tay, đặc biệt là vết bỏng acid trên trán. Hiện giờ, đây là điều đáng quan tâm nhất.
Bentley Cotland từ đầu đến giờ vẫn im lặng, bắt đầu lên tiếng:
- Sao thế nhỉ?
Brolin nhìn cậu ta ngay lập tức. Dù không quen nhưng anh đã biết rằng mình không thích cậu ta. Cậu ta quá tự tin, rụt cổ trong bộ com lê may đo, mái tóc rẽ thành 2 phần bằng một đường ngôi không thể chê vào đâu được. Dường như cậu ta còn quá trẻ, chỉ vừa mới ra trường. Mặc dù bản thân cũng chưa nhiều tuổi, nhưng Brolin không ngạo nghễ đến thế.
Thật là quá trẻ để được bổ nhiệm làm trợ lý chưởng lý.
- Vì không ai biết rằng Đao phủ Portland đổ acid lên trán nạn nhân các nạn nhân của hắn.
Salhindro chen vào.
- Chúng tôi luôn cố gắng giấu chi tiết này trước báo chí trong suốt cuộc điều tra, và khi vụ án khép lại, chúng tôi không nhắc đến kiểu chi tiết rùng rợn đó nữa.
Benltey Cotland không có vẻ ngạc nhiên.
- Tôi nghĩ rằng như vậy là để dễ liên tưởng . Nếu không ai ngoài các anh và tên sát nhân biết về acid, thì khi tìm thấy một cái xác có dấu vết đặc trưng đó, các anh tin chắc rằng chính hắn đã làm việc này. Có nghĩa là…Nhưng tôi tưởng Leland Beaumont đã bị bắn chết rồi chứ?
Brolin thầm thở dài. "Không thể như thế! Anh tự nhủ. Họ áp đặt cho chúng ta là một kẻ suy diễn xuất sắc. Một thằng ngốc thuộc quyền của hắn như lòng bàn tay, nhưng lại không thông minh tí nào!"
- Đúng thế, Salhindro xác nhận. Leland Beaumont đã chết và đã bị chôn.
- Vậy thì ai có thể biết về acid? Một cảnh sát ư?
Bentley Cotland hỏi, vẻ khá tự hào vì tham gia được vào phần đầu của cuộc điều tra. Brolin bắt đầu hiểu tại sao Bentley Cotland lại được giao cho họ. "Vẫn còn là một cậu ấm vừa được thả vào một môi trường mà cậu ta không biết gì và sẽ gây ra thảm họa", anh nghĩ.
- Vâng, hiện tại, chúng tôi không rút ra bất cứ kết luận vội vã nào, Chamberlin tuyên bố và nhìn tất cả mọi người. Brolin, anh phụ trách vụ này, Meats sẽ giúp anh một tay, cả Salhindro nữa, nếu anh cần người tuần tra để thám sát hiện trường.Thưa các anh, tôi muốn khép lại vụ này trong thời gian sớm nhất, và nhất là không để xảy ra sơ suất nào, với một vụ như thế này, chắc chắn báo chí không để chúng ta yên đâu. Nên không được phạm phải những điều ngu ngốc.
Ông nhìn vị chưởng lý.
- Chưởng lý Glieth, ông có muốn nói thêm gì không?
Vị chưởng lý đứng dậy.
- Tôi chỉ muốn cảm ơn vì sự hợp tác của các anh, và chúc các anh may mắn.
Ánh mắt ông ta dừng lại lâu hơn ở Brolin. Rồi ông ta chào tất cả mọi nguời và đi khỏi phòng. Những người khác cũng bắt đầu đi ra, chợt đại úy Chamberlin gọi Brolin lại.
- Vâng, thưa đại úy?
- Ở lại đây một lát, tôi muốn nói chuyện riêng với anh.
Brolin đợi tất cả đi ra hết rồi đóng cửa.
- Tôi biết là anh không muốn làm việc cùng cậu Bentley đó…
Brolin gật đầu và muốn nói nhưng Chamberlin khiến anh im lặng khi hơi cao giọng:
- …nhưng anh không có lựa chọn nào khác vì tôi cũng vậy. Bentley Cotland là cháu của chưởng lý Glieth, vì thế cậu ta được bổ nhiệm vào chức vụ đó mặc dù còn quá trẻ.
Thế là đã rõ vì sao lại có sự thân mật đến thế giữa vị chưởng lý và anh chàng biện lý trẻ tuổi. Brolin lắc đầu vì bực tức, đại úy Chamberlin nói tiếp:
- Glieth làm mưa làm gió ở thành phố này, người ta đồn rằng ông ta khống chế được ngài thị trưởng vì một vụ hối lộ nào đó trong chiến dịch bầu cử. Mà thị trưởng cũng là cấp trên của chúng ta.
Chamberlin đi vòng quanh bàn làm việc để đến bên Brolin. Ông đặt tay lên vai anh.
- Tất cả những gì tôi yêu cầu cậu làm là chịu đựng vài ngày, hãy lôi cậu ta đi cùng, và khi không ngủ được một đêm tử tế một tuần vì tham dự các cuộc giải phẫu tử thi hay dựng lại vụ giết người, thì cậu ta sẽ phải xin chú mình cho trở về làm việc trong văn phòng.
Brolin nuốt nước bọt không nói gì.
- Chúng ta thực sự không có sự lựa chọn, vì thế tôi tin ở cậu, Brolin ạ.
Chamberlin thân mật vỗ vai anh.
- Và tôi xin cậu, đừng có bực bội.
Tác giả :
Maxime Chattam