Lính Đánh Thuê Sinh Tồn Ở Nguyên Thủy
Chương 4: An dưỡng sinh tức

Lính Đánh Thuê Sinh Tồn Ở Nguyên Thủy

Chương 4: An dưỡng sinh tức

“Cái kia… Là thứ gì?" Khách Đồ trên lưng vô cùng đau đớn, lại vẫn đỡ Tạ Nhất muốn đứng vững.

“Khốn kiếp, đừng nhúc nhích!"

Tạ Nhất sớm đã nhìn quen sinh tử, mặc kệ là đội hữu hay là chính mình, tử vong chẳng qua là chuyện sớm muộn. Nhưng, hắn lại ở trong chớp mắt Khách Đồ xông tới, đột nhiên cảm thấy kinh hoảng.

“Cỏ cầm máu!"

Có người từ bên cạnh đưa qua, hắn cầm qua một bó to vò nát.

“Đem mâu đá cầm lấy, rút thẳng!"

Có người tiến lên cầm mâu đá, dùng lực nhổ ra, Tạ Nhất ở tỏng nháy mắt máu trào ra đem thảo dược đặt lên miệng vết thương, qua một hồi lại đắp thêm một phen, máu rốt cuộc từ từ ngừng lại.

Sắc mặt của Khách Đồ trắng bệch, vậy mà còn an ủi Tạ Nhất, “Không cần lo lắng, ta không sao."

“Câm miệng!"

Tạ Nhất để người chém hai đoạn cây phẩm chất vừa phải, buộc lên khối da thú lớn làm thành cái cáng giản dị, bắt Khách Đồ ghé lên trên nâng về sơn động.

Qua Tang dẫn người của tộc Hồng Thổ từ xa đi theo phía sau.

Tạ Nhất lạnh lùng trừng mắt nói, “Ngươi còn đi theo làm gì?"

“Chúng ta về nơi ở." Qua Tang một mặt vô tội, chỉ chỉ phương hướng nơi cư ngụ của bộ tộc mình.

“Có chuyện ngươi chắc là còn chưa biết, tộc Thực Nhân trong sơn động ở núi Sương Mù còn có một ít người bị thương, ngươi tốt nhất mang những người này qua giết chết toàn bộ bọn họ."

“người bị thương còn có thể làm gì." Qua Tang khinh thường, “Dù bọn họ trị lành vết thương, tộc Hồng Thổ cũng có thể giết bọn họ."

“Ta chỉ nói cho ngươi, nếu lại để ta thấy được một người của tộc Thực Nhân, ta lập tức có thể khiến tộc Hồng Thổ gặp chuyện giống như bọn họ." Nói xong, Tạ Nhất lười nhìn Qua Tang phản ứng thế nào, quay đầu liền đi.

Qua Tang lần đầu tiên nhìn thấy trên gương mặt tuấn tú của Tạ Nhất lộ ra sát khí lăng liệt, nhất thời kinh ngốc, đợi đến khi phản ứng lại, Tạ Nhất sớm đã đi xa.

“Tộc trưởng, chúng ta đến núi Sương Mù sao?" Người của Hồng Thổ tộc thấy Qua Tang thất thần bất động, lên tiếng nhắc nhở.

“tộc Thực Nhân còn có người còn sống, chúng ta đương nhiên phải đi giết sạch mới được." Qua Tang hai mắt híp lại, cười đến vui vẻ, “Mọi người chuẩn bị một chút, chúng ta giết sạch tộc Thực Nhân."

“Giết sạch tộc Thực Nhân!" Mọi người Hồng Thổ tộc cùng hoan hô.

Qua Tang lĩnh tộc nhân thay đổi phương hướng, trong miệng thì thào tự nói một câu, “Hóa ra là ngươi."

Bên người Tạ Nhất áp suất thấp khiến tộc nhân đều tránh không kịp, Khách Mộc vây quanh ở bên người Khách Đồ, vài lần muốn nói lại thôi —— hắn chưa từng thấy Tạ Nhất ca ca đáng sợ như vậy.

“Làm sao?" Tạ Nhất đổi dược cho Khách Đồ, dùng vải tiêu độc băng bó.

“Tạ Nhất ca ca, ca ca hắn sẽ không chết chứ?" Trong lời nói của Khách Mộc mang theo âm nức nở, làm khó hắn lần này không khóc ra.

“Sẽ không, không thương đến chỗ yếu hại." Tạ Nhất phun ra một ngụm buồn bã trong lòng, nhẹ giọng trấn an Khách Mộc, “Không có việc gì, ừm. Đi làm cơm đi."

Khách Mộc gật đầu, đi thổi lửa nấu cơm.

Tạ Nhất ngẩn người nhìn Khách Đồ ngủ một hồi, sau đó đi tìm A Thanh.

“Tình huống trong tộc hiện tại thế nào?"

“Còn có năm người bị thương, bất quá không nghiêm trọng như tộc trưởng, thế nhưng không có cỏ cầm máu, vu tư đang nghĩ biện pháp." A Thanh hiện tại cũng loạn một đoàn, Khách Đồ vừa ngã xuống mọi chuyện đều đặt ở trên người hắn, “thức ăn trong tộc cũng không còn nhiều, may là ngày mai có thể đi săn, bất quá tộc Hồng Thổ còn chưa rời đi, không biết muốn làm gì."

“Không cần phải xen vào bọn họ, Qua Tang không dám tùy tiện trêu chọc chúng ta." Qua Tang thông minh như vậy, thấy qua thủ đoạn của tộc Casa, khẳng định sẽ không dễ dàng đối địch.

Tạ Nhất lo lắng là một chuyện khác, “Cỏ cầm máu không còn, ta đi thương lượng với vu tư một chút."

Lều của vu tư hắn là lần đầu tiên đến, đi vào liền có thể ngửi được mùi dược thảo thanh đạm, bên trái lều bầy vài cái giỏ mận gai, bên trong có một ít dược thảo, phía bên phải đặt một chiếc bàn đá, vu tư lúc này đang ngồi ở đó phát sầu, nghe thấy có người tiến vào, đầu cũng không nâng.

“Vu tư, A Thanh nói đã không còn cỏ cầm máu."

Vu tư nghe được là tiếng của Tạ Nhất, lúc này mới ngẩng đầu, “Đúng vậy, ngươi lại đây giúp ta ngẫm lại, còn có thứ gì có thể cầm máu."

Tạ Nhất đi qua đem dược thảo hắn đặt ở trên bàn lật qua một lần, đột nhiên “Di" một tiếng.

“Làm sao?"

“Không có gì, chỗ này hình như không có gì có thể cầm máu."

Nếu không nhìn lầm, cái ký hiệu vừa rồi giống như đúc như trên giấy thiếc.

Tạ Nhất đem dược thảo toàn bộ đặt vào trong giỏ mận gai, quả nhiên ở trên bàn đá thấy được vài cái tự phù quen thuộc. Hắn qua loa nhìn lướt qua, nói với vu tư, “Bất quá tro than sau khi nhóm lửa có thể cầm máu, nếu thật sự không được thì trước hết tạm dùng thứ này."

Vu tư vê lên một nhúm tro tàn bên cạnh đống lửa, tràn đầy vẻ không thể tin, “Thứ này có thể cầm máu?"

Tạ Nhất gật đầu một cái, “Bất quá không trị thương được, ta ngày mai ra ngoài tìm chút cỏ cầm máu khác."

“Ta và ngươi cùng đi." Vu tư đối với cây cỏ có thể trị các loại thương bệnh rất có hứng thú, trong lều một đại bộ phận đều là chính hắn cân nhắc phát hiện.

Tạ Nhất có hơi rối rắm, “Tìm cỏ trị thương có thể phải leo núi, đi đường xa." Lời ngầm chính là, ngươi một bó to tuổi, đừng đi vô giúp vui.

Vu tư lập tức trừng to hai mắt, “Làm sao, sợ ta đi chậm?"

“Làm sao là vậy…"

“Ngày mai cùng đi." Vu tư đánh nhịp.

Sáng sớm hôm sau, Tạ Nhất đeo sọt mận gai mượn từ chỗ Thanh Thủy, bên trong có hai xẻng đá do Thạch Đầu làm, lại mang theo mấy khối bánh bột hạt mận gai, phân phó Khách Mộc, “Để ca ca ngươi ghé vào chỗ đó, không được lộn xộn."

“Được."

Khách Đồ ghé vào trên da thú kháng nghị, “Không được, ta có việc tìm A Thanh."

Tạ Nhất lạnh lùng liếc mắt nhìn qua, Khách Đồ im nín.

Vu tư ở một bên cười, “Khách Đồ mới trước đây a phụ hắn đánh hắn không biết bao nhiêu lần, cũng không nghe lời như vậy."

“Ngươi đi gọi A Thanh đến." Tạ Nhất nói với Khách Mộc, lại đưa một sọt mận gai cho vu tư, “Đi thôi."

Tạ Nhất tập trung tìm kiếm ở dưới bóng cây trong rừng, mùa đông có nhiều rễ cây làm thuốc, mà cây cầm máu làm thuốc, tỷ như tam thất, địa du, bạch cập, rễ cỏ tranh, đây là một số loại thực vật ưa lạnh.

Thế nhưng mùa đông thực vật đều héo rũ ố vàng, không dễ phân biệt, Tạ Nhất nhìn thấy có gì tương đối giống liền đào ra xem, quả nhiên tìm được một ít bạch cập.

“Đây là cái gì, dùng làm gì?" Đừng nhìn vu tư lớn tuổi, đi trên sơn đạo không hàm hồ chút nào, đã nửa ngày, mặt không đỏ khí không suyễn.

“Đây là bạch cập, rễ nó là màu trắng, cũng dùng để cầm máu, nó bình thường mọc tại chỗ có sơn tuyền, trong bụi cỏ hoặc là trên vách núi ẩm ướt đều có thể có."

“Đây là tam thất, cầm máu có hiệu quả tốt nhất, bình thường ở trên triền núi dưới cây tùng, nở ra ra hoa màu đỏ."

“Nhân sâm…!" Tạ Nhất sướng rơn, thế giới nguyên thuỷ ưu việt lớn nhất chính là các loại dược liệu khắp nơi đều có, giống như thứ đã sắp tuyệt tích ở hiện đại này, nơi này còn chưa bắt đầu hái lượm.

“Vu tư, đây là dược liệu rất tốt, khi trời hơi nóng sẽ kết quả tròn dẹp màu đỏ." Tạ Nhất đem thứ này cất như bảo bối, trở về có thể đun canh cho Khách Đồ uống.

Đến khi trời sắp tối, Tạ Nhất cùng vu tư mới lưu luyến không rời mà chuẩn bị trở về, trong sọt mận gai của bọn họ đều chứa rất nhiều dược liệu, đặc biệt là nhân sâm lớn bằng hai ngón tay có đến ba củ, đều đặt ở trong sọt của Tạ Nhất, mặt khác còn có một ổ trứng gà rừng tìm được trong bụi cỏ, hai củ cải trắng.

Tạ Nhất ở trên đường nói công hiệu của dược liệu đào được cho vu tư, khiến chính hắn đau đầu.

“Tạ Nhất, đem nhân sâm cho ta một củ."

“Không được, Khách Đồ bị thương hai lần liên tiếp, ta phải giữ cho hắn bồi bổ thân thể."

“Tạ Nhất, đem nhân sâm cho ta một củ."

“Vu tư, ngươi sau này có thể lại đến đào."

“Tạ Nhất, đem nhân sâm cho ta một củ."



Vu tư dong dài từ trên đường về đến trong sơn động, thuận tiện ở nhà Tạ Nhất ké cơm.

Tạ Nhất thật hối hận mình nhất thời nói lỡ, đem nhân sâm khoa trương tận trời, nhưng lại không thể đem vu tư đuổi đi, chỉ có thể tận lực xem nhẹ.

Hắn đem dược liệu toàn bộ rửa sạch cất vào trong giỏ mận gai, sau đó cầm hai củ tam thất giã nát, đem một khối vải bông tiêu độc nhỏ tẩm đầy nước tam thất, sau đó cởi bỏ băng vải trên người Khách Đồ, thấy miệng vết thương khâu lại không có vấn đề, thay vải bông băng bó một lần nữa.

Nếu có tam thất khô, có thể xay thành bột bôi lên, hiện tại chỉ có thể lau lên một chút trước.

Tạ Nhất đập vụn xương, cho vào trong bình gốm nấu thành canh trắng nồng, sau đó bỏ thêm thịt và khoai lang phiến đun chung.

Trứng gà rừng đập ra khuấy đều lòng trắng và lòng đỏ, đun nóng mỡ trong bình sau đó để trứng gà vào lật vài cái.

Vu tư ăn được mùi ngon, “Tạ Nhất, ngươi nấu ăn thật là ngon, ngươi đem nhân sâm…"

“Ta có thể giúp ngươi làm giá thuốc, nhân sâm cùng giá thuốc chọn một trong hai." Tạ Nhất đang đem Khách Đồ nằm sấp một ngày nâng dậy, thật cẩn thận tránh động vào miệng vết thương, hắn đối với công phu dai dẳng của lão đầu triệt để bái phục.

Thật muốn có cả hai a… Vu tư khó khăn, cuối cùng quyết tâm cắn răng, “Ta muốn giá thuốc." Ngày mai liền đi đào nhân sâm.

“Vậy ăn xong có thể đi."

“Khách Đồ a, Tạ Nhất nhà các ngươi rất hung dữ, ngươi phải quản đi."

Khách Đồ uống một ngụm từ bát súp trong tay Tạ Nhất, nghe vậy mặt không chút thay đổi liếc nhìn vu tư.

Tươi cười trên mặt vu tư cứng đờ, “Vậy ta đi trước, Tạ Nhất xong việc thì đem giá thuốc đưa tới."

“Ngươi cũng thấy ta hung dữ?" Tạ Nhất kẹp một miếng trứng bắc đút cho Khách Đồ.

“Tạ Nhất ca ca ngày hôm qua thật hung dữ." Khách Mộc ở bên bàn ăn cạnh ăn đến vong ngã, trôi chảy đáp lại một câu.

Tạ Nhất quay đầu lại.

“Ta ăn xong rồi, đi tìm Đa Lỗ." Khách Mộc vội vàng bốc hai ngụm trứng bắc, chạy đi.

“Tạ Nhất, ngươi còn đang giận?"

“Ngươi biết rõ ta vì sao lại giận không?"

Khách Đồ lắc đầu.

Tạ Nhất hoàn toàn không có gì để nói nhìn trời, quả nhiên biện pháp trao đổi cùng người nguyên thủy tốt nhất là nói thẳng.

“Ta giận là vì ngày đó ngươi xông tới, để chính mình bị thương." Càng đáng giận là trong một chớp mắt ngươi bị thương kia lại khiến ta cảm thấy khủng hoảng.

“Nhưng, mâu đá sẽ đâm vào ngươi."

“Ta tự mình có thể né tránh, lần sau không cần làm loại việc ngốc nghếch này."

Khách Đồ trầm mặc một hồi, sau đó mở miệng, “Không được, vạn nhất tránh không thoát thì làm sao, ta không thể để ngươi bị thương."

“Nam nhân bị thương một chút thì có là gì."

“Ngươi là bạn lữ của ta, ta sẽ chiếu cố ngươi, không để ngươi bị thương." Khách Đồ nhìn thẳng Tạ Nhất, ánh mắt chân thành tha thiết, tràn ngập kiên trì.

Có một người, nguyện ý vì ngươi mà không để ý chính mình bị nguy hiểm. Tạ Nhất nghiêng đầu hôn lên khóe miệng của hắn, “Đúng, chúng ta là bạn lữ, tất sẽ chăm nom lẫn nhau."

“Cái gì?" Khách Đồ nghe không hiểu.

“Không có gì, ngươi không phải muốn biết ta lần trước dùng vũ khí gì sao?" Tạ Nhất từ bên hông rút Desert Eagle ra, dỡ đạn xuống đưa qua, “Cẩn thận một chút, đừng kéo miệng vết thương."

Khách Đồ nhận lấy lật qua lộn lại xem.

“Đây gọi là súng, khi dùng cần nạp đạn, chính là thứ trong tay ta, bất quá chỉ còn lại có ba viên, phải dùng tiết kiệm một chút." Tạ Nhất chậm rãi dạy hắn, “Sau khi nạp đạn, phải kéo chốt, bóp cò súng, viên đạn sẽ bắn ra, người bình thường đều trốn không thoát, cho nên khi ngươi nổ súng ngắm chuẩn là được."

Tạ Nhất để hắn thuần thục trình tự dùng súng, mình thì đi múc một chén tam thất tới.

“Uống thuốc."

Khách Đồ nhận lấy một ngụm uống hết, uống xong chẹp chẹp miệng, “Đắng."

“Thuốc đắng mới dã tật." Tạ Nhất cầm viên đạn đưa cho hắn, “Kéo chốt lên, ta nói cho ngươi làm thế nào nạp đạn."

Lực chú ý của Khách Đồ lúc này đều ở trên khẩu súng, rất nhanh liền học được cách sử dụng.

“Ngươi nhất định phải nhớ kỹ, khi không cần bắn hoặc đã bắn xong, nhất định phải kéo chốt lên, không thì sẽ phản pháo chết người." Tạ Nhất dặn dò.

“Ừ, ta đã biết." Khách Đồ thấy Tạ Nhất thận trọng, mà hắn cũng thấy qua uy lực của súng, nhớ kỹ điều này trong lòng.

“Cây súng này ngươi cầm đi, bất quá chỉ có ba viên đạn này, lần sau lại gặp phải lúc nguy hiểm đừng ngu ngốc xông lên nữa, trực tiếp nổ súng là được."

“Cho ta?" Khách Đồ khiếp sợ ngẩng đầu, không nghĩ tới động tác quá lớn, kéo động miệng vết thương trên lưng, đau đến mức vặn vẹo.

“Cất súng đi, nằm sấp xuống." Tạ Nhất cởi băng vải của Khách Đồ ra, phát hiện miệng vết thương không bị nứt, liền đem vải bông tẩm tam thất bên trong đổi một chút, sau đó băng bó.

“Chúng ta là bạn lữ, đồ của ta đương nhiên cũng là của ngươi, có cái gì phải kích động."

Khách Đồ ghé vào chỗ đó nửa ngày không nói lời nào.

Tạ Nhất dọn dẹp xong hết, cảm thấy kỳ quái, lại gần mới phát hiện khóe môi hắn cao cao nhấc lên, trong mắt tiếu ý không thể che dấu.

Người này nhất định là loại muộn tao. (là cái loại tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi ý)

Sáng sớm hôm sau, Tạ Nhất bảo Khách Mộc đi chặt mấy cây trúc, sau đó mời Quả Lệ và Thanh Thủy tới.

Hắn miêu tả hình dạng đại khái của cái sọt một chút, muốn các nàng dùng nan trúc bện thử. Quả Lệ không quá am hiểu thứ này, ngược lại Thanh Thủy, lần đầu tiên liền bện một món khá giống.

“Thanh Thủy thật là khéo tay." Quả Lệ cầm lấy cái sọt lên xem xét, chậc chậc khen ngợi, “Thanh Thủy có coi trọng bạn lữ nào chưa, ngươi hiện tại đã có thể sinh hài tử."

Thanh Thủy sắc mặt ửng đỏ, liếc mắt nhìn Tạ Nhất đang chặt trúc, cúi đầu bện sọt, không nói gì.

“Thạch Đầu nói với ta, hắn muốn cùng ngươi kết thành bạn lữ." Quả Lệ không chú ý tới biểu tình vừa rồi của Thanh Thủy, thản nhiên nói, “Hắn nói với ngươi chưa."

“Nói rồi, " Thanh Thủy đem nan trúc thừa dúi đi, “Ta không muốn sống cùng hắn."

“Vậy A Đại thế nào?" Quả Lệ đổi một người khác.

“Ta cũng không muốn ở cùng hắn."

“A ma, ngươi đây là đang kéo tơ hồng à." Tạ Nhất sau khi quen thuộc với tộc nhân, ngẫu nhiên cũng sẽ đùa cợt một chút.

Hắn đem đoạn trúc chặt xong dựng lên, sau đó đem sọt đặt ở tầng dưới cùng của cái giá, vừa tốt.

“Kéo tơ hồng là gì?"

“Chính là nghĩ biện pháp khiến một nam một nữ kết thành bạn lữ." Đây là kỹ năng thiết yếu của tam cô lục bà ở hiện đại.

Quả Lệ vui tươi hớn hở cười, “trẻ nhỏ trong tộc quá ít, đám Thanh Thủy hiện tại có thể sinh con, ta phải nhìn, đừng bị người tộc khác đoạt đi."

“Vậy bọn Thạch Đầu cũng có thể đi tộc khác tìm bạn lữ à."

“Nào có dễ dàng như vậy, phụ nữ trong tộc rất ít đi tộc khác, trừ phi như cường đại tộc Hồng Thổ, mới có nữ nhân nguyện ý đi."

“A ma, chuyện này ngươi không cần lo lắng, tộc Casa khẳng định sẽ mạnh như tộc Hồng Thổ."

“Ừ, ta tin tộc trưởng, còn có ngươi. Bây giờ trời lanh trong tộc có nhiều đồ ăn hơn, không bị đói chết người, tộc Thực Nhân cũng có thể giết chết." Quả Lệ nói đến chuyện này, vui vẻ ra mặt, “Vu tư nói ngươi là sứ giả của thần, tộc trưởng cùng ngươi kết thành bạn lữ, quả nhiên mang đến vận tốt cho tộc Casa."

Tạ Nhất cười tránh đi đề tài này, “A ma, bạn lữ của Thất Quả hiện tại thế nào?"

“A Hoa khi không có việc gì sẽ đi thăm, không vấn đề gì, chính là khóc nhiều thôi." Nói đến chuyện này, Quả Lệ cũng có chút lo lắng, “Trong tộc có người nói muốn cùng nàng kết thành bạn lữ, ta hỏi, nàng lại không muốn."

“Loại chuyện này từ từ rồi nói cũng được, bất quá nàng hiện tại cần chú ý thân thể, ta ở đây còn có vài quả trứng gà, mang về nấu cho nàng ăn." Tạ Nhất lấy ra vài quả trứng gà xào rau còn lại, đưa cho Quả Lệ.

“Tạ Nhất, ngươi đối với nàng tốt như vậy, có phải rất thích trẻ nhỏ hay không?" Thanh Thủy nhanh chóng nhìn Tạ Nhất một cái, tiếp tục cúi đầu bện sọt.

“Điều này còn phải nói sao, trẻ nhỏ a, ta vừa thấy liền thích." Quả Lệ cười đáp.

Tạ Nhất ở một bên cười phụ họa, cũng không nói tiếp.

Có Thanh Thủy, sọt bện rất nhanh, nàng còn tự mình dùng nan trúc bện một bộ sọt và rổ nhẹ cho Tạ Nhất.

Tạ Nhất trong khoảng thời gian này cũng không đi săn thú, chỉ chiếu khán Khách Đồ không kiên nhẫn nằm sấp trên giường,vết thương trên lưng hắn đã bắt đầu khép lại, có thể đứng lên đi lại một chút, bất quá Tạ Nhất nghiêm lệnh không cho vận động kịch liệt, hắn liền dính lên người Tạ Nhất.

Tạ Nhất vớt bạch cập từ trong nước mở ra, thấy bạch tâm đã không còn, xoay người muốn lấy bát gốm múc, không cẩn thận thiếu chút nữa đụng tới hắn.

Không biết là tâm cảnh giới của mình rơi tụt lùi, hay là đã quen người này ngốc ở bên người, Tạ Nhất hoàn toàn không sợ, “Ngươi làm sao lại dậy?"

“Nằm sấp quá khó chịu, " Khách Đồ nhìn thứ trong bình gốm, “Nấu gì vậy, có thể ăn sao?"

“Bạch cập, thuốc trị thương, ngươi muốn ăn?"

“Không." Vừa nghe là thuôcs, Khách Đồ lập tức lắc đầu, đoạn thời gian này mỗi ngày uống nước tam thất, hắn đã muốn ói ra.

Tạ Nhất nấu bạch cập cắt thành lát, sau đó để Khách Đồ gọi Khách Mộc đem thuốc phơi ngoài cửa sơn động.

Không quá một khắc, Khách Mộc từ bên ngoài vọt vào, “Tạ Nhất ca ca, tộc Hồng Thổ lại tới nữa."

“Ừ, ca ca ngươi đâu?" Tạ Nhất không chút hoang mang lại ném một nắm Bạch Cập vào trong bình gốm đun.

“ở cửa sơn động, hắn bảo ta trở về gọi người, đem cung cầm ra."

“Thật là thích hồ nháo, hắn hiện tại không thể dùng cung, ta ra ngoài xem thử, ngươi ở đây canh, đợi bạch cập không còn bạch tâm liền vớt ra."

“Nhưng, Tạ Nhất ca ca…"

“Làm sao?" Tạ Nhất cầm cung tên, chạy tới cửa lều.

Khách Mộc ấp a ấp úng nửa ngày, mới nói, “Ca ca nói, không để ngươi đi."

“Ta biết." Tạ Nhất vén mành da thú lên, đi về phía cửa sơn động, lưu lại Khách Mộc ở bên trong gấp gáp xoay quanh.

Bởi vì bọn A Thanh đều đi săn thú, cho nên trong sơn động lưu thủ săn người cũng không nhiều, lúc này đều ở cửa sơn động cùng tộc Hồng Thổ người giằng co.

Khách Đồ nhăn mày, mặt đầy không kiên nhẫn, “Ngươi đến cùng có chuyện gì?"

“Ta muốn gặp Tạ Nhất trước."

“Không thể, ngươi muốn nói gì thì nói đi, bằng không ta liền bắn tên."

Khách Đồ đưa tay về phía sau, để Bạch Diêm đem cung đưa qua, lại bị một bàn tay thon dài hữu lực cầm lấy. Hắn quay đầu, liền thấy Tạ Nhất đang cười tủm tỉm nhìn hắn.

“Ta không phải đã nói Khách Mộc không cho ngươi tới sao?"

Tạ Nhất thoáng nhướn mi, “Ta còn nghe hắn nói ngươi định tự mình kéo cung bắn tên, cảm thấy vết thương trên lưng tốt rồi?"

Khách Đồ không nói lời nào.

Tạ Nhất lúc này mới nhìn Qua Tang đứng ở phía trước đam người tộc Hồng Thổ, “Đến cùng là có chuyện gì?"

“Người của tộc Thực Nhân ở núi Sương Mù chúng ta đã giết sạch, đây là đầu người của bọn họ." Qua Tang phất tay, phía sau có người đưa ra mười mấy túi da thú, lộ ra từng cái đầu người.

“À." Tạ Nhất không có hứng thú gì đối với thứ này, dù sao ở lại núi Sương Mù đều là người bị thương nặng, không ai giết phỏng chừng cũng sống không được bao lâu.

“Còn có năm mươi bình gốm, năm mươi món đồ gốm lần trước."

Có người đem đồ nâng ra, nhất nhất đặt ở trước mặt Qua Tang.

Này còn có chút ý tứ! Tạ Nhất cho rằng Qua Tang người này diệt xong tộc Thực Nhân sẽ trực tiếp dẫn người về nơi ở cũ, không nghĩ tới còn giữ chữ tín như vậy, đem đồ đưa tới.

Khách Đồ ở một bên nhỏ giọng nói thầm, biểu đạt bất mãn, “Đưa đồ còn thế nào cũng phải bắt ngươi đi ra, Qua Tang không có ý tốt gì."

“Lấy đồ đến mới là thật, mặc kệ hắn có ý gì." Tạ Nhất nhỏ giọng nói với Khách Đồ, quay đầu đưa ra yêu cầu với Qua Tang, “Bình gốm chúng ta nhận, thế nhưng đồ gốm ta muốn các ngươi dựa theo hình dáng ta nói nung lại một lần nữa."

“Không có vấn đề gì, ngươi muốn thế nào?" Qua Tang một lời đáp ứng.

Tạ Nhất muốn nồi xào rau, siêu, chén nước, nồi cát…

“Ta cần nói với người biết làm gốm của các ngươi về yêu cầu hình dáng."

“Ta biết làm đồ gốm, ngươi nói với ta là được."

Khách Đồ hừ lạnh, “Không được, ta muốn đổi người."

“tộc trưởng Khách Đồ, đây là chuyện tộc Hồng Thổ của chúng ta, không phải chuyện ngươi có thể quyết định." Qua Tang cười, “Tạ Nhất, làm gốm rất phiền toái, chúng ta ngày mai có thể tìm một chỗ nói kĩ một chút."

“Có thể."

Qua Tang lại để người khiêng một con lộc tới, “Tạ Nhất, con lộc này là ta tặng cho ngươi."

Nếu Tạ Nhất vừa đến nơi này, khẳng định sẽ không chút khách khí nhận lấy, thế nhưng hắn đã biết được hàm nghĩa của việc đưa con mồi, sắc mặt không khỏi có chút quái dị.

Khách Đồ ánh mắt sắc bén, căm tức nhìn Qua Tang, nếu lúc này trong tay có tên, hắn nhất đã bắn ra.

“Ta là bạn lữ của Khách Đồ, sẽ không nhận con mồi của ngươi."

“Ngươi có thể nghĩ kĩ lại, làm bạn lữ của ta, chính là Sousa của tộc Hồng Thổ, tộc Hồng Thổ mạnh hơn tộc Casa nhiều." Qua Tang đắc ý, “dũng sĩ của tộc ta không chỉ biết đi săn, còn có thể làm gốm, làm cung tên và sợi."

Tạ Nhất cầm cung khảm sừng bò sau lưng ra, một tên bắn đến bên chân Qua Tang, lại lên một tên, bắn về phía thân cây xa xa.

“cung của các ngươi nhiều nhất là bắn tới bên chân ta, cung của tộc Casa có thể bắn tới chỗ càng xa." Tạ Nhất nhìn về phía Khách Đồ, “Ngươi nói phải không?"

Mi nhãn của Khách Đồ giãn ra, giương giọng về phia đối diện, “dũng sĩ của tộc Casa không chỉ săn thú tốt, làm ra cung tên cũng tốt, tộc Casa sẽ càng mạnh hơn tộc Hồng Thổ."

Qua Tang cung tên trong tay Tạ Nhất, ánh mắt nhiệt liệt, “Ta muốn đổi loại cung trong tay ngươi, ngươi muốn gì."

“Thứ này không đổi." Tạ Nhất thu cung về, “Ngày mai ở trong tiểu sơn động chúng ta nói chuyện đồ gốm."

“Đồ đã đưa đến, ngươi có thể đi." Khách Đồ không kiên nhẫn vẫy tay với Qua Tang.

Qua Tang không để tâm, “Tạ Nhất, ngày mai ta ở tiểu sơn động chờ ngươi."

“Được." Tạ Nhất thấy bọn họ xoay người rời đi, vội thêm một câu, “Nha, đem những đầu người đó ném đi."

Khách Đồ ở sau lưng dặn Bạch Diêm, “Tìm người nhìn tộc Hồng Thổ từ xa, có chuyện lập tức nói cho ta biết."

Tạ Nhất đã bắt đầu tính toán tác dụng của bình nhỏ, có thứ này, có thể làm chút thuốc mỡ, còn có bột tam thất vân vân, sử dụng sẽ rất tiện.

“Khách Đồ."

“Làm sao?"

“Ta đi sơn động ôn tuyền một chuyến, tìm chút đồ."

“Tìm cái gì, ta và ngươi cùng đi."

“Vết thương trên lưng ngươi còn chưa lành, không thể đi đường xa như vậy."

Khách Đồ trong khoảng thời gian này mỗi ngày ở trong sơn động, cung tên, loan đao đều không thể động vào, dù tốt tính cũng không chịu nổi.

Hắn lại vẫn là một gương mặt không chút thay đổi, Tạ Nhất không biết làm sao, cảm thấy trong đôi mắt kia mang theo đáng thương hề hề.

“Được rồi, chúng ta sẽ đi chậm một chút, miệng vết thương của ngươi mà đau, lập tức nói cho ta biết."

Khi Khách Mộc nghe thấy ca ca trọng thương cũng có thể đi, mà mình chỉ có thể ở nhà phơi thảo dược, lập tức biểu đạt bất mãn.

Cuối cùng khi Tạ Nhất chuẩn bị xuất phát xong, bên người liền mangtheo hai tha du bình.

Ba người một đường đi một chút lại dừng một chút, khi đến sơn động ôn tuyền đã qua non nửa ngày.

Kháchmộc không có chút thất vọng nào, “Ca ca, sao không nhìn thấy con mồi nào?"

“Con đường này rất nhiều người đi, con mồi sớm đã chạy hết. Ngươi nếu muốn săn thú, ngày mai ta bảo A Thanh mang ngươi theo." Cả đường Khách Mộc giơ cung nóng lòng muốn thử, Khách Đồ đối với việc em trai thay đổi rất là cao hứng.

“Tạ Nhất ca ca đi săn thú, ta mới đi." Khách Mộc bĩu môi, “A Thanh đánh không lại Tạ Nhất ca ca."

Tạ Nhất vỗ nhẹ cái ót của Khách Mộc, “Đừng nói bừa, nhanh châm cây đuốc đi vào."

“Vốn là vậy mà…" Khách Mộc vừa nhặt củi châm lửa, vừa nhỏ giọng nói thầm.

Khách Đồ đi theo phía sau Tạ Nhất, “A Thanh quả thật đánh không lại ngươi."

“Đừng hồ nháo cùng Khách Mộc."

“Ta không hồ nháo, A Thanh đánh không lại ta, khẳng định cũng đánh không lại ngươi." Khách Đồ rất nghiêm túc.

“A Thanh đánh không lại ngươi, cho nên đánh không lại ta, đó không phải nói ngươi cũng đánh không lại ta?" Tạ Nhất thả chậm cước bộ, cùng đi bên Khách Đồ.

Khách Đồ cúi đầu đi đường, không nói lời nào, nửa ngày mới “Ừ" một tiếng.

Tạ Nhất cười khẽ lên tiếng, “Khách Đồ."

“Ừ."

Tạ Nhất lại gần hôn lên khóe miệng của hắn, cuối cùng còn vươn đầu lưỡi liếm một cái.

Khách Đồ đưa tay giữ chặt hắn, ôm vào trong ngực, miệng lưỡi giao triền.

Cách đó không xa trong sơn đạo khúc chiết có tiếng đá rơi truyền đến, sau đó là tiếng Khách Mộc hô to, “Con đường này thật dài a, Tạ Nhất ca ca, các ngươi đi đến đâu rồi?"

Hai người tách ra, đầu Tạ Nhất ghì lên trên trán Khách Đồ, thở hổn hển một hơi, mới nói, “Ở đây, nhanh đuổi theo."

Chỉ chốc lát, Khách Mộc từ phía sau đuổi tới, “Ca ca, các ngươi sao không đợi ta."

“Ngươi đi quá chậm, lần sau đừng đi cùng." Khách Đồ cứng rắn nói.

“Mới không chậm đâu, là vừa rồi quá tối." Khách Mộc vì chứng minh mình đi nhanh, để tránh lần sau không thể cùng ra ngoài chơi, giơ đuốc từ bên người hai người vượt lên phía trước.

Khách Đồ nắm tay Tạ Nhất, đi ở phía sau.

“Nơi này thật lớn a!" Khách Mộc dẫn đầu, giơ đuốc ở bên trong lượn một vòng, “Ca ca, so với nơi ở của chúng ta còn lớn hơn."

Tạ Nhất tìm một chỗ đào đá, hắn cầm một khối đá màu xám trắng ghé vào lửa xem xét, sau đó dùng sống đao cạo xuống một ít bột phấn, dùng đầu lưỡi nếm thử.

“Đá cũng có thể ăn?" Khách Đồ ở bên cạnh nhìn nửa ngày, kỳ quái hỏi.

“Đây là làm thuốc, đá thạch cao."

“Thuốc?"

Tạ Nhất mấy ngày nay cứ không có việc gì liền loay hoay thứ này, Khách Đồ hiểu biết nông cạn, hắn học theo Tạ Nhất cạo chút bột phấn, nếm một ngụm.

“Phi. Phi…" Hắn phun ra một hồi, mới cảm thấy tốt hơn.

Tạ Nhất ở bên cạnh không phúc hậu cười, “Mùi vị thế nào?"

“Hơi giống ớt, khó ăn hơn ớt." Khách Đồ mặt đầy nghiêm túc tổng kết.

“Đừng giống như A Hoa, cái gì cũng dám thử." Tạ Nhất cười đủ, mới nói, “Thuốc không thể uống bậy, sẽ chết người. Thứ này hàn tính rất nặng."

Khách Mộc ở trong sơn động dạo qua một vòng chạy tới, “Ca ca, Tạ Nhất ca ca, bên trong còn có tiểu sơn động."

Lần trước đến không có sơn động khác a.

Hai người liếc nhau, cùng Khách Mộc đi vào trong sơn động. Vòng qua ôn tuyền, ở chỗ lõm vào giữa hai vách núi có một thông đạo hẹp đủ một người đi qua.

Thông đạo dài hơn mười mét dần dần hướng lên, sau đó là một tiểu sơn động hơn mười mét vuông, phía trên sơn động, hình như có cái khe rất nhỏ.

Tạ Nhất giơ đuốc, chiếu một vòng quanh vách núi, quả nhiên ở trên tìm được một ít tự phù. Hắn ở trong lòng âm thầm đối chiếu với giấy thiếc, hình như ký hiệu ở trên cơ bản đều khắc ở trong sơn động, chỉ trừ chữ ở giữa.

Hắn quay đầu xem Khách Đồ đang cầm đao cạo cạo ở trên tường đá, sắc mặt ở trong ánh lửa lúc sáng lúc tối, có chút không rõ ràng.

“Tạ Nhất, đá nơi này đều là thạch cao ngươi nói." Khách Đồ gọi Tạ Nhất qua, “Ngươi nhìn những đường ở trên này, không biết là ai vẽ."

Tạ Nhất lại gần xem, quả nhiên ở trên tảng đá xám trắng có từng đường đỏ sậm

Màu sắc này, chắc là máu thấm lại, máu là từ nơi nào?

“Khách Đồ, người trong tộc chưa bao giờ đến chỗ này sao?"

“Ừ, vu tư nói chỗ này không thể tới. Bất quá chúng ta tới nơi này đã vài lần, không phát sinh chuyện kỳ quái a." Khách Đồ hỏi, “Ngươi phát hiện vấn đề gì, sao lại hỏi điều này?"

Tạ Nhất khẽ cau mày, lập tức buông ra, “Không có gì, chúng ta đi thôi."

“Chờ một lát, chúng ta đào mấy tảng đá ở đây mang đi."

“Không cần, vừa rồi ta đã đào đủ, chúng ta mau về đi, không thì trời sẽ tối." Tạ Nhất ngăn Khách Đồ dùng đao khắc lên tường đá, thuận tiện quay đầu gọi Khách Mộc, “Đừng nhìn, chúng ta mau về đi."

Chờ bọn hắn trở lại sơn động, trời đã tối đen, thuốc phơi của Tạ Nhất được tộc nhân chuyển vào trong lều, bên cạnh còn bầy một khối thịt nhỏ hôm nay được phân.

Khách Mộc tự giác lấy thịt đi làm cơm, hắn xưa nay học hỏi rất nhanh, phàm là thứ Tạ Nhất dạy qua đều học được ra hình ra dáng.

Tạ Nhất kiểm tra miệng vết thương cho Khách Đồ, đổi dược một lần nữa liền bắt đầu động thủ xử lý thạch cao hôm nay thu được.

Hắn cạo tầng đất bên ngoài thạch cao, sau đó đập vỡ, cùng Khách Đồ loại bỏ sạch sẽ từng chút tạp chất bên trong.

Đợi ăn xong cơm chiều, hắn bắc bình gốm lên trên lửa, đem thạch cao sống sạch sẽ bỏ vào, đậy nắp lên.

Tạ Nhất giao cho Khách Mộc trọng trách nhóm lửa, mình thì lấy một phần bạch cập phơi khô cắt sẵn, cho vào trong cối đá giã thành bột phấn.

Đợi thạch cao vón lại, Tạ Nhất đổ ra, đợi cho nguội cũng giã thành bột phấn, sau đó đem bạch cập và thạch cao trộn lẫn, đựng đầy mấy cái bình nhỏ.

Còn có nắp bình…

Tạ Nhất tìm ở trong đống củi, lấy ra mấy khối gỗ tùng hợp làm miệng bình tước thành nút gỗ, đem cái chai đóng lại. Hắn dốc ngược cầm lung lay, không rớt.

“Làm vậy làm gì?"

“ bôi một ít trên miệng vết thương, có thể cầm máu."

Tạ Nhất lại giả một ít bột tam thất, cũng dùng lọ nhỏ đựng lấy.

Đặt ở trước mặt một hàng chai bộ dạng giống nhau, về sau dược liệu nhiều lên, lấy nhầm thì không tốt. Tạ Nhất cầm lấy mã tấu, ở trên nút gỗ khắc tên chữ.

“Các ngươi nhìn một chút, này hai chữ là tam thất, đây là bột bạch cập thạch cao." Chữ trên nút gỗ quá nhỏ, Tạ Nhất trực tiếp lấy cành củi trên mặt đất viết một lần nữa, sau đó nói cho hai người.

“Chữ tam thất, là thứ gì?" Khách Đồ ghé tới, đối với việc Tạ Nhất viết gì đó tỏ ra nghi vấn.

Ặc, ăn một ngụm không thể béo, đối với người nguyên thủy không biết chữ cần phải từ tốn.

Tạ Nhất từ trong giỏ mận gai cầm ra một rễ tam thất, hỏi, “Đây là cái gì?"

“Tam thất!" Âm thanh Khách Mộc vang dội. Hắn mấy ngày nay ở cùng Tạ Nhất, đối với tên vài loại dược liệu nhớ rõ trong lòng.

Tạ Nhất một lần nữa viết hai chữ trên mặt đất, cầm gậy chỉ, “Thứ vẽ ở trên đất này chính là chữ, chữ này đọc là tam, đây là thất, hai chữ đặt cùng nhau chính là tam thất, chính là chỉ thứ trong tay ta."

Khách Đồ nhất thời hứng thú, nhìn chữ trên mặt đất một lần, yên lặng ghi nhớ, “Tam thất… Vậy bạch cập thì sao?"

Tạ Nhất viết xuống hai chữ bạch cập trên mặt đất.

“Tạ Nhất nữa?"



Tạ Nhất để Khách Mộc đem bình bột bạch cập thạch cao đưa cho vu tư và A Thanh một phần, sau đó đi đến tiểu sơn động.

Ngoài động tĩnh lặng vô thanh, nghe không được tiếng hít thở của người khác, trong sơn động cũng chỉ ngồi một mình Qua Tang. Tạ Nhất thoáng nhướn mi, đây có vẻ không phù hợp tác phong cẩn thận của Qua Tang.

“Ngươi đến một mình?" Qua Tang tựa hồ không tin Tạ Nhất sẽ đến một mình.

Tạ Nhất ngữ khí bình tĩnh, “Ngươi cũng vậy."

“A a a, " Qua Tang cười, “Ta đang theo đuổi ngươi, đương nhiên muốn để ngươi nhìn thấy sự dũng cảm của ta."

“Ta đã nói qua, ta là bạn lữ của Khách Đồ, hơn nữa ta càng thích dũng sĩ có thể một mình giết báo."

“Săn báo mà thôi, ta cũng có thể làm được."

“Chỉ nói thì ai cũng làm được, " Tạ Nhất lạnh nhạt, “Ta muốn biết là ngươi thật sự biết làm gốm?"

“Đương nhiên biết, ngươi không tin lời ta?" Cũng không biết Qua Tang nói là săn báo hay là làm gốm.

“Không, ta chỉ quan tâm đồ gốm ta muốn có thể nung ra không, " Tạ Nhất tìm tảng đá ngồi xuống, “Ta nói cho ngươi thứ ta muốn làm."

Nói đến làm gốm, tiếu ý của Qua Tang cũng thu liễm lại. Hắn biết biến hóa của tộc Casa đều là Tạ Nhất đưa đến, không biết lần này hắn sẽ cho ra thứ mới mẻ gì.

“Ta muốn làm một thứ đồ gốm đáy nhọn, ở trên mở lớn, là có thể đặt trên lửa để nấu ăn." Tay Tạ Nhất vẽ ở trong không khí.

“Thứ này chúng ta có." Qua Tang có hơi thất vọng, vốn còn cho rằng có thể làm ra thứ gì đó khác biệt.

Cũng phải, đã có thể nung bình gốm, làm ra nồi không tính là gì.

Tạ Nhất có chút tin vào Qua Tang, bắt đầu đề ra yêu cầu mới, “Ta muốn ở trên thêm hai quai hình nửa vòng tròn, như vậy có thể bưng."

“ nửa vòng tròn … quai?" Thật là không có thứ như vậy.

“Nửa vòng tròn, giống như mặt trăng khuyết khi trời tối." Tạ Nhất liếc mắt nhìn qua, “ giống như tai người, đặt ở hai bên đồ gốm."

Qua Tang gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

“Ta còn muốn bình gốm nông một chút, đại khái sâu như vậy là được, " Tạ Nhất vẽ chiều dài một bàn tay, “Cũng muốn thêm quai, ở trên còn phải có nắp đậy."

“Nắp đậy?"

Cái này nên hình dung ra sao?

Tạ Nhất trực tiếp ra khỏi sơn động, tùy tay nhặt lên một nhánh cây, vẽ lên trên đất. Chung quy từng làm lính đánh thuê, vẽ không ít bản đồ, lúc này ít ỏi vài nét bút liền vẽ ra hình dạng nồi và nắp đậy.

Qua Tang kinh hỉ, hóa ra còn có thể dùng biện pháp này để giải thích một thứ là gì, Tạ Nhất quả nhiên là bảo bối, nhất định phải khiến hắn gia nhập tộc Hồng Thổ.

Tạ Nhất thấy Qua Tang sắc mặt vui sướng, cảm thấy làm ra mấy thứ này chắc không có vấn đề gì, lại bắt đầu vẽ ấm trà và chén trà.



“Ba!"

Nhánh cây trong tay Tạ Nhất đột nhiên nâng lên, hung hăng đánh lên cổ tay thò tới của Qua Tang.

“Ngươi muốn làm gì?" Tạ Nhất lạnh lùng hỏi.

“Ngươi vừa rồi rất dễ nhìn, Tạ Nhất, ta muốn cùng ngươi giao hợp." Qua Tang cũng không nói lên được vì sao, chỉ đột nhiên có suy nghĩ này. Hắn là tộc trưởng tộc Hồng Thổ, nghĩ là làm.

Tạ Nhất lạnh lùng cười, “Ta vẫn cảm thấy ngươi rất thông minh, không nghĩ tới sẽ nói ra những lời ngốc như vậy."

Nói xong, hắn bỏ lại nhánh cây, một quyền đánh thẳng vào mặt Qua Tang, Qua Tang tránh không kịp.

Tạ Nhất không nương tay chút nào, ngay sau đó một một cú đá lên quét về phía đầu hắn, lại đá vào cánh tay Qua Tang chắn tới. Hai người lập tức triền đấu cùng một chỗ.

Chiêu thức của Tạ Nhất vốn linh hoạt hay thay đổi, hơn nữa rất ngoan đọc, không bao lâu Qua Tang liền té trên mặt đất, nhất thời không đứng dậy nổi.

“Ta không muốn tộc Casa và tộc Hồng Thổ đánh nhau, cho nên không làm người bị thương, bất quá nhớ kỹ, lần sau lại nói lung tung sẽ không may măn như vậy đâu." Tạ Nhất hoạt động gân cốt, cũng đã giải tức, xoay người muốn đi, “Đúng rồi, năm mươi món đồ gốm, chiếu theo những gì ta vẽ mà làm, càng nhanh càng tốt."

Qua Tang thở hổn hển nằm trên mặt đất, qua một hồi chậm rãi đứng lên, hắn nhìn chằm chằm hướng Tạ Nhất rời khỏi, động động ứ thanh khóe miệng, trong mắt một mảnh hứng thú.

Tạ Nhất về đến lều, liếc mắt nhìn liền thấy vu tư và Khách Đồ ngồi ở trước một mảnh đất trống, cầm nhánh cây viết viết trên mặt đất.

Nghe được động tĩnh, Khách Đồ lập tức ngẩng đầu, “Trở về rồi, Qua Tang tên kia có làm chuyện gì quá phận không?"

Khách Đồ đối với Qua Tang ba lần bảy lượt muốn cướp Tạ Nhất căm thù đến tận xương tuỷ, nhưng cố tình buổi sáng Tạ Nhất còn không cho hắn đi cùng, làm hắn ở trong sơn động cứ lo âu.

“Không có, Qua Tang lại đánh không lại ta, có thể có chuyện gì."

Khách Đồ thấy trên tay Tạ Nhất không cầm bất cứ thứ gì mới yên lòng.

Tạ Nhất nhìn quanh bốn phía, “Khách Mộc đi đâu rồi?"

“Hắn nói tìm đồ ăn cho thỏ." Khách Đồ để Tạ Nhất ngồi xuống, “Vu tư tìm ngươi có chuyện."

Vu tư vẫn cười tủm tỉm như mọi lần, “Tạ Nhất, thuốc ngươi để Khách Mộc đưa ta thử qua, hiệu quả cầm máu rất tốt."

Hắn vén ống tay áo lên, ở trên cánh tay rõ ràng có vết thương mới, ở trên còn lưu lại một ít thuốc bột.

Tạ Nhất kéo tới nhìn, may mắn miệng vết thương không sâu, không có trở ngại gì. Chỉ vì thử thuốc, lão già chết tiệt này đối với bản thân cũng hạ thủ được.

Khách Đồ ngược lại là cả kinh, “Vu tư, vết thương này của ngươi …" Vu tư là người duy nhất trong tộc có thể hiểu được thần ý, nếu hắn xảy ra chuyện gì, toàn bộ tộc đều có thể bị hủy diệt.

“Không có việc gì, không có việc gì." Vu tư hào sảng khoát tay, “Tạ Nhất, ngươi có biết còn có thứ gì đó có thể làm thuốc không?"

“Có rất nhiều, bất quá hiện tại cỏ cây đều héo rũ, không dễ phân biệt." Kỳ thật thảo dược Tạ Nhất biết phần nhiều là để ứng phó vấn đề gặp phải khi sinh tồn dã ngoại, bất quá đối với thế giới nguyên thuỷ thì cũng đủ dùng.

“Cũng không sao, đợi cỏ cây nẩy mầm lại đi tìm." Vu tư có được tin tức tốt này, trên mặt cười như nở hoa.

Khách Đồ tâm tình cũng không tệ, hắn để Tạ Nhất nhìn tấm gỗ trong tay, mặt trên có khắc hai chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, miễn cưỡng có thể thấy được là Tạ Nhất.

“Ta thấy ngươi đem chữ khắc trên nút gỗ, cảm thấy cũng có thể đem chữ khắc lên tấm gỗ, về sau phát sinh chuyện lớn gì có thể ghi lại."

“Đúng đúng, ta muốn đem tên thuốc viết lại, về sau nhìn thấy liền có thể nghĩ đến." Vu tư ở một bên phụ họa, “Tạ Nhất ngươi có thể đem tất cả mọi thứ đều viết thành chữ, ta hiện tại đã biết mấy chữ tam thất, bạch cập, thạch cao."

“Điều này đương nhiên có thể, bất quá tấm gỗ có hơi lãng phí, viết lên cầm không tiện." Tạ Nhất ngay từ đầu nghĩ đến cách làm ra giấy, là dùng rễ và cỏ cây gì đó, sau đó…

Cái này Tạ Nhất là thật không biết, còn không bằng thẻ tre, da dê dễ làm hơn.

“Dùng trúc có được không?" Ánh mắt Khách Đồ quét đến sọt trúc ở góc lều hẻo lánh, thứ này so với cành mận gai nhẹ hơn nhiều.

“Có thể." Tạ Nhất gật đầu một cái, “Ngày mai ta làm một bộ trúc khắc chữ trước, các ngươi có thể học viết, tốt nhất người trong tộc đều có thể học đọc và viết chữ."

“Ừ, buổi tối ta sẽ nói chuyện này cùng tộc nhân."

“Chuyện này không cần miễn cưỡng, có hứng thú học một chút là được." Tạ Nhất cũng không định phổ cập chữ Hán, dù sao khi mọi người cảm thấy tiện tự nhiên sẽ có người học, mấu chốt là, dạy người học chữ là chuyện rất phiền toái.

“Tạ Nhất, hai chữ nhân sâm viết thế nào?" Vu tư hứng thú hoàn toàn ở trên dược liệu

Tạ Nhất viết ra hai chữ trên mặt đất, sau đó dạy vu tư và Khách Đồ từng loại nét.

Mành da thú lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn, ánh mắt hắn quét một vòng quanh phòng, “Tộc trưởng, Khách Mộc đi đâu rồi?"

“Hắn đi tìm đồ ăn cho thỏ, không đi cùng ngươi à?" Khách Đồ kinh ngạc, gần đây Khách Mộc vẫn hay đi cùng Đa Lỗ, hắn còn tưởng rằng hai người đi chung.

“Ta và A Thanh đi săn thú, không thấy hắn." Đa Lỗ nói, “Trời sắp tối rồi, ta trở về cũng không tìm được hắn."

Khách Đồ vừa nghe cũng nóng nảy, bỏ lại nhánh cây đứng lên liền ra ngoài.

“Đợi đã, " Tạ Nhất cản hắn lại, sau đó hỏi Đa Lỗ, “Ngươi và Khách Mộc bình thường tìm đồ ăn cho thỏ ở đâu?"

“trên núi phía đông." Có lẽ là bởi vì sốt ruột, ngữ tốc của Đa Lỗ nhanh lên nhiều.

“Chúng ta đi chỗ đó. Vu tư, ngươi để A Thanh dẫn người đi chỗ khác tìm một chút."

Tạ Nhất và Khách Đồ vội vã đuổi tới chỗ Đa Lỗ nói, lại không thấy bóng dáng Khách Mộc.

“Khách Mộc, Khách Mộc…"

Âm thanh Khách Đồ vang dội, ở trong sơn lâm trống vắng quanh quẩn, lại nghe không đến một tia đáp lại.

“Khách Mộc chỉ có một mình sẽ không đi chỗ lạ, " Tạ Nhất hỏi Đa Lỗ vẫn đi theo phía sau, “Ngươi và Khách Mộc bình thường còn đi chỗ nào?"

“Không có, đều là đi dọc theo phụ cận con đường này." Trong âm thanh của Đa Lỗ đều mang chút nức nở.

“Khách Mộc buổi sáng nói muốn đi sơn động ôn tuyền, ta không đồng ý, hắn sẽ không một mình đi vào đó chứ." Khách Đồ nghĩ nghĩ, Khách Mộc rất có khả năng đến chỗ này.

Ba người quả nhiên nửa đường gặp Khách Mộc, hắn một tay xách lồng thỏ, một tay ôm ngực, tựa như bưng thứ gì.

Con thỏ trong lồng đã lớn lên, bốn con chen cùng một chỗ ngay cả chỗ động đậy cũng không có, Khách Mộc cẩm có hơi mệt, hắn buông cái lồng ngồi ở ven đường nghỉ tạm.

“Khách Mộc!"

“Ca ca…" Khách Mộc kinh hỉ ngẩng đầu, lại đột nhiên nghĩ đến mình là chuồn đi, lập tức điều chỉnh cảm xúc, thay đổi thành đáng thương hề hề, “Ca ca, Tạ Nhất ca ca…"

Khách Đồ vừa giận vừa lo, lúc này thấy bộ dáng Khách Mộc, phát tác không được, chỉ lạnh giọng hỏi, “Làm sao?"

Khách Mộc từng bước một dịch tới, dán vào Tạ Nhất, sau đó xòe bàn tay lộ ra vật nhỏ bên trong bọc, “Con chim này sắp đông chết."

Tiểu gia hỏa trong tay hắn mọc lông tơ thưa thớt màu xám, mỏ sắc nhọn quặp vào, từ bên trong lông tơ lộ ra một chút móng vuốt màu vàng, hình như sắp lạnh chết.

Mùa này, không phải mùa ưng sinh sôi nẩy nở a. Tạ Nhất thoáng nhướn mi, bất quá cũng không để trong lòng, sau khi xuyên việt, phát sinh chuyện gì cũng không coi là kỳ quái.

Khách Đồ đối với con chim chết hay sống cũng không quan tâm, lúc này thấy cũng không phải Khách Mộc xảy ra chuyện, trong lòng hỏa khí dâng trao, nâng tay hạ xuống trên người hắn.

Khách Mộc co quắp một chút, lại đứng không bất động, sau đó trên mông hung hăng nhận một bàn tay.

Đến phát thứ hai, Tạ Nhất mới ra tay ngăn Khách Đồ lại, “Được, trời sắp tối, chúng ta đi về trước đã."

Đa Lỗ tự giác qua xách lồng thỏ, đi theo bên người Khách Mộc.

Trở lại lều, Tạ Nhất đổi thuốc cho Khách Đồ, gọi Khách Mộc ngồi ở trong góc đến.

“Biết ca ca ngươi vì sao đánh ngươi không?"

“Biết, " đôi mắt Khách Mộc có chút đỏ lên, “Không thể một mình ra ngoài."

“Ngươi hiện tại cung tên hay loan đao nhiều nhất có thể giết chuột hoặc thỏ, vạn nhất đụng tới mãnh thú thì làm sao, ca ca ngươi là vì rất lo lắng mới đánh ngươi." Tạ Nhất cảm thấy giải thích đủ rồi, mới quan tâm một tiểu gia hỏa khác, “Chim non ngươi mang về còn sống không?"

“Con sống, vừa rồi còn động." Khách Mộc thật cẩn thận đem nó nâng đến.

Có lẽ là bởi vì đống lửa trong lều tương đối ấm áp, con ưng này thoạt nhìn thật sự có tinh thần hơn bên ngoài.

“vật nhỏ như vậy, ngay cả một ngụm thịt cũng không được." Khách Đồ nhìn vô giúp vui, vừa rồi còn nổi nóng, cũng không chú ý là thứ gì.

Khách Mộc kháng nghị “Đây… Không phải ăn, ta muốn nuôi nó."

“Đây chắc là chim thương ưng non, nếu thật sự có thể nuôi lớn thuần dưỡng cũng không tệ, còn có thể giúp ngươi bắt con mồi." Tạ Nhất đối với nuôi ưng cũng rất có hứng thú, chẳng qua trước kia chạy loạn khắp nơi, căn bản không có thời gian chơi thứ này.

Khách Mộc có Tạ Nhất duy trì, nói chuyện cũng có khí khái hơn, “Tạ Nhất ca ca, ngươi giúp ta xem thứ, nó sao không ăn gì?"

Tạ Nhất đem ưng lấy đến bên lửa, nhìn nó chậm rãi mở mắt, hỏi Khách Mộc, “Ngươi cho ăn cái gì?"

“Giống như cho thỏ ăn a."

“Thương ưng không ăn cỏ, nó ăn thịt."

Khách Mộc lập tức lấy đao đá cắt một miếng thịt, đưa tới bên miệng ưng.

Khách Đồ ở một bên tỏ vẻ nghi hoặc, “Nó nhỏ như vậy, sẽ ăn thịt ư?"

“Khối thịt lớn như vậy thì không được, phải băm ra cho nó ăn." Tạ Nhất đặt ưng non xuống đất, nhìn nó giãy dụa đứng lên, “Có thể đứng lên vấn đề chắc sẽ không lớn, Khách Mộc, lấy tới chút thịt nát."

Khách Mộc dùng đầu ngón tay thả chút thịt nát đến gần bên miệng ưng non, nó chỉ đứng ngốc lăng, cũng không há miệng ăn. Hắn kiên nhẫn giơ, qua một hồi lâu, ưng non mới thử thăm dò mổ một chút.

Khách Mộc cảm thấy đầu ngón tay bị đụng tới có chút ngứa, hắn nhịn không nhúc nhích, đợi ưng non đem thịt ăn xong, mới xoa xoa đầu ngón tay đỏ lên, than thở một tiếng, “Đau…"

“Đừng để trên tay, mỏ ưng rất sắc." Tạ Nhất đặt thịt nát ở trên tấm ván gỗ đưa cho Khách Mộc, “Cho ăn đến khi nó tự không ăn nữa mới thôi, nhớ kỹ vật nhỏ này có thể ăn bao nhiêu, ngày mai vẫn cho từng đó thịt, phân ra cho ăn ba lượt."

“Dạ, " Khách Mộc giơ tấm gỗ nhìn chim ưng nhỏ ăn chằm chằm, càng xem càng thích, “Tạ Nhất ca ca, ta đặt tên cho nó đi."

“Được a, gọi là gì?"

Khách Mộc trầm tư nửa ngày, khó khăn định ra một cái tên, “Gọi là Thương Ưng đi."

Tạ Nhất đầy miệng canh “Phốc" một ngụm phun ra.

Khách Đồ bưng bát yên lặng ngồi một chỗ.

Khách Mộc mặt đầy vô tội, “Tạ Nhất ca ca, sao thế?"

“Không có việc gì, vạn nhất về sau lại nuôi một con thương ưng ngươi chuẩn bị gọi là gì, Thương Ưng số hai?"

Khách Mộc quả thật nghĩ một chút, “Thương Ưng số hai, tên quá dài, có thể dễ gọi không a."

“Đổi tên!" Tạ Nhất không muốn mỗi ngày gọi một con thương ưng là Thương Ưng, rất ngốc.

Khách Mộc rơi vào rối rắm, hắn có thể nghĩ ra đều là tên tộc nhân, nhưng lại không thể gọi một con ưng như vậy.

Tạ Nhất xoa xoa cái đầu nhỏ của hắn, “Ăn cơm trước, cơm nước xong lại nghĩ."

“Dạ."

Cơm nước xong, Tạ Nhất tính bện cái lồng lớn hơn cho đám thỏ, phỏng chừng qua một đoạn thời gian, có thể sinh thỏ con.

Đang bận rộn, A Thanh xách một khối thịt nhỏ tiến vào.

“Tộc trưởng, hai ngày nay hình như trở nên lạnh hơn, con mồi càng ngày càng ít."

Khách Đồ hôm nay ra ngoài cũng cảm thấy, “Chắc là tuyết sắp rơi, phải bảo tộc nhân chuẩn bị thêm củi gỗ."

“Không chỉ có vấn đề củi gỗ, " A Thanh nói ra vấn đề mấy ngày nay vẫn lo lắng, “Mấy ngày nay đều không săn được mồi, khoai lang cùng bột hạt mận gai trong tộc cũng đều không còn, nếu lại có tuyết lớn, thức ăn khẳng định là không đủ."

Hắn đấu tranh nửa ngày, do do dự dự mở miệng, “Tộc trưởng, ngươi xem nếu thật sự không được, có phải nên, nuôi thả một ít người không?"

“Không được, " Khách Đồ không cần suy nghĩ, trực tiếp phản đối, “ qua một đoạn thời gian nữa cỏ cây sẽ nẩy mầm, cây cối sẽ chậm rãi nhiều lên, hơn nữa thời điểm lạnh nhất cũng không nuôi thả tộc nhân, hiện tại ta lại càng không làm như vậy."

A Thanh cũng không hi vọng loại tình huống này phát sinh, mỗi một tộc nhân đều là dũng sĩ từng cầm vũ khí bảo vệ tộc Casa, vì sinh tồn trong tộc mà buông bọn họ, mỗi một lần đều khiến người ta đau lòng.

Nhưng vấn đề thức ăn không giải quyết, tộc nhân đều sẽ đói chết.

Khách Đồ nhíu mày, “Ngày mai ta cũng đi săn thú, chúng ta lại đi xa hơn vào trong núi, con mồi bên trong sẽ nhiều hơn."

“Nhưng trong núi có rất nhiều mãnh thú, rất nguy hiểm." Âm thanh A Thanh rất yếu, hắn biết đây cũng là không có cách nào.

“Không có việc gì, chúng ta đánh được con mồi lớn liền lập tức trở về, không ở bên trong lâu lắm."

Tạ Nhất bện lồng xong, ngồi ở bên người Khách Đồ.

“thương thế của Lang Dã thế nào rồi?"

“Đã tốt." Nói đến chuyện này, tâm tình A Thanh hơi tốt lên, “Tạ Nhất, thuốc của ngươi dùng rất tốt, miệng vết thương lành nhanh hơn trước kia."

“Ta lại làm mấy bình thuốc, ngươi một hồi mang đi phân cho mọi người." Tạ Nhất lấy thuốc bột vừa làm ra, “Các ngươi vừa rồi nói chỗ săn thú ở đâu?"

“Chính là ngọn núi cao nhất phía đông."

“Chỗ kia, chỉ đi đã phải mất một ngày." Ngọn núi rất rõ ràng, từ xa nhìn là một mảnh đen tuyền, nhất định là cây cối dày đặc.

“Đi săn xong ở lại gần đó một đêm, nếu con mồi quá ít, có thể sẽ ở lại thêm vài ngày." Khách Đồ tính toán, “Khi đi mang thêm tên, còn có mâu đá…"

“Ta và các ngươi cùng đi."

“Không được, " Khách Đồ lắc đầu, “dũng sĩ săn thú cũng chỉ đi một phần, ngươi cùng những người khác săn thú ở gần là được." Hắn thoáng dừng, “Nếu chúng ta không trở về, các ngươi cũng không cần đi nơi đó."

Tạ Nhất trong nháy mắt sửng sốt, nghe Khách Đồ có thể sẽ không trở về, tâm hắn đột nhiên xoắn lại."Ta đi cùng A Thanh, ngươi ở lại sơn động. Ngươi là tộc trưởng, hơn nữa vết thương sau lưng còn chưa tốt, đi cũng không thể săn thú."

“Không, Tạ Nhất…"

“Nếu các ngươi chết ở chỗ đó, cùng nuôi thả tộc nhân có cái gì khác biệt." Tạ Nhất nhất nghĩ đến Khách Đồ có thể sẽ chết bên trong núi hoang rừng gia, ngữ khí liền có chút kích động, “Nếu ta không thể đi, vậy ngươi cũng đừng mong đi."

Khách Đồ lần này lại vô cùng kiên trì, “Không được, trong tộc đã không còn thức ăn."

“Thức ăn ta lại cân nhắc có biện pháp khác không, nếu thật sự không được, chúng ta cùng đi." Tạ Nhất nhíu mi, bắt đầu suy nghĩ mùa đông còn có gì có thể ăn.

Cho dù đem hắn một người để ở trong băng thiên tuyết địa, hắn cũng có thể sống sót, nhưng bộ tộc nam nữ già trẻ, cũng đến năm mươi người, này nhất thời …

Khách Mộc từ khi nghe thấy nuôi thả liền trốn ở góc phòng nghe hai người đột nhiên cãi nhau, có chút sợ hãi sấn tới, “Ca ca, Tạ Nhất ca ca, con thỏ ta nuôi đã lớn … Có thể cho tộc nhân ăn, thương ưng phải ăn thịt, ta cũng không nuôi."

Tạ Nhất biết ngữ khí vừa rồi của mình có hơi hung hăng, đã dọa hắn, liền hòa hoãn ngữ khí nói, “Không cần, ngươi cứ nuôi đi, qua một thời gian có lẽ sẽ sinh thỏ con."

Đúng rồi, chuột lần trước Khách Mộc săn được!

Tạ Nhất hỏi Khách Mộc, “Chuột lần trước ngươi săn ở đâu." Chuột là loài nhát gan, bình thường sẽ không rời ổ quá xa, hơn nữa bản lĩnh cất giữ lương thực của bọn nó cũng là nhất lưu.

“Ở phía đông, gần ngọn núi ta và Đa Lỗ thường đi."

“Như vậy, A Thanh, các ngươi ngày mai cứ săn thú ở gần đây, ta và Quả Lệ mang theo nữ nhân, hài tử đi đào chuột, nếu đến lúc đó tìm không đủ thức ăn, chúng ta lại nói chuyện đi sâu vào núi săn thú."

“Được." A Thanh gật đầu, hắn cùng tộc nhân đều thấy được biến h
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại