Linh Chu
Chương 9: Khá Lắm, Lại Có Thể Học Được Chữ! (2)
- Đi thôi! Đi thôi! Cha người vốn là đang tuần tra ở quân doanh thành vệ quân, nghe nói việc này đã chạy về đây, đang ở đại sảnh chờ người.
Trong lòng Lưu quản gia chắc chắn đã có một âm mưu, mang trên mặt nụ cười kỳ dị, ở phía trước dẫn đường, hai người hướng về đại sảnh mà bước đi một mạch.
Ở trong trí nhớ của Phong Phi Vân thì Phong Vạn Bằng là một người nghiêm nghị, thân thể khôi ngô, không phẫn nộ ra oai, gương mặt sắt, hình như từ trước tới giờ cũng chưa từng cười.
Phong Phi Vân tuy được gọi là người gian ác ở Linh Châu thành nhưng mà ở trước mặt Phong Vạn Bằng cũng bị dọa sợ muốn chết, giống như chuột gặp mèo nhìn thấy Phong Vạn Bằng là toàn thân run cầm cập.
Mỗi lần như thế này, Phong Vạn Bằng liền cực kỳ phẫn nộ, hận không thể đem tên nhát gan, phiền phức ham chơi ra mà bóp chết, nhất định làm theo lòng mọi người.
Tất nhiên đều là chuyện trước đây của Phong Phi Vân.
Lúc này Phong Vạn Bằng đang ngồi ở trên ghế thái sư trong đại sảnh, nhìn qua dáng vẻ cũng khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ áo tơ màu trắng, đôi mắt dũng mãnh có phần sáng ngời, trên cằm hai chòm râu cắt sửa tương đối chỉnh tề, đều đặn.
Phong Vạn Bằng đúng là một người nho nhã, đã từng thi đậu qua bảng Thám hoa văn, học thức thâm sâu, thái độ đúng mực vượt trội hơn người.
Phong Vạn Bằng cũng là một người luyện võ kiên cường, tu luyện qua tiên môn điển tịch sơ sơ một ít, mặc dù chỉ là một ít sơ sơ nhưng so với người thường thì lại hùng mạnh không chỉ gấp mười lần, hoàn toàn có khả năng lấy một địch ngàn, sức mạnh quyền thuật có thể đánh phá một tường đá dày mấy thước, hoàn toàn được cho là một cao thủ xưng bá một phương.
Phong Vạn Bằng đang từ từ uống trà, trên người còn mặc y phục bằng da tê giác mềm mại, huyền thiết hộ giáp, ở dưới ánh đèn phản chiếu ra uy lực hàn mang, hắn nghe được tin tức nói Phong Phi Vân học biết được chữ, sau đó liền cưỡi ngựa không dừng mà chạy về, ngay cả áo giáp cũng không kịp tháo xuống, trên đầu còn dính đầy bụi đất.
Hắn tuy là bưng chén trà nhưng lại chẳng may may có lòng dạ uống, nhẹ nhàng liếc Phong Phi Vân một cái, thản nhiên nói:
- Nghe nói con đọc được chữ? Con đọc được chữ sao?
Dĩ nhiên là Phong Vạn Bằng hiểu đức hạnh của con trai mình hơn ai khác nên đối với hắn cũng không có kỳ vọng quá cao.
Nhưng mà Phong Phi Vân dù sao cũng là đứa con trai ruột duy nhất của hắn, nếu như tên tiểu súc sinh này thật sự có thể cải tà quy chánh, hắn tất nhiên là không tiếc bất cứ giá nào để mà bồi dưỡng hắn thành tài.
Nếu thật là có thể biết được chữ, vậy là có tiến bộ tương đối lớn.
- Thời gian rảnh rỗi con cũng tự học chữ nghĩa, xem sách cũng không còn có vấn đề gì.
Phong Phi Vân nói không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, đối với người cha Phong Vạn Bằng này hắn vẫn có chút kính trọng.
Những lời này đương nhiên cũng chỉ là lý do viện cớ mà thôi, hắn dù sao cũng không thể nói cho Phong Vạn Bằng biết mình bị quỷ hồn chiếm được thân thể, xảy ra việc dung hợp linh hồn thoát biến, đừng nói là biết được chữ, coi như là viết ra mấy quyển cổ kinh tu tiên thì cũng dễ như trở bàn tay. Nếu như hắn nói như thế sợ rằng Phong Vạn Bằng không chừng sẽ xem hắn như là yêu nghiệt rồi tiêu diệt.
Phong Vạn Bằng trố mắt nhìn , hai mắt híp một cái, trong lòng thầm nghĩ: "Con thỏ nhỏ chết bầm này, thường ngày nhìn thấy ta đều bị dọa sợ đến quỳ dập đầu trên mặt đất, ngay cả lời nói cũng không nói nên lời dù chỉ một câu, ngày hôm nay lại có thể đứng trước mặt ta thản nhiên mà trả lời câu hỏi, chẳng lẽ nó đột nhiên mở mang đầu óc?"
Trong lòng Phong Vạn Bằng thoáng hiện ra vui mừng, thế nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, để chén trà xuống, thản nhiên nói:
- Nghe nói con ở đây xem "Sĩ tốt luận", vậy con có nhận xét gì không?
Vừa nãy Phong Phi Vân chẳng qua là chỉ lật vài tờ xem qua, kỳ thực đối với "Sĩ tốt luận" cũng không có nghiên cứu gì sâu sắc.
Nhưng mà Phong Vạn bằng sau khi nghe nói tin tức này lại cảm thấy không giống bình thường, dù sao ở vương triều Thần Tấn nếu muốn trở nên nổi bật, uy phong thì phải bước vào quân doanh, chém tà ma đánh cường đạo, chiến đấu quân đoàn, đoạt ấn soái lập công trạng, giành được một sự nghiệp lớn đỉnh thiên lập địa, đây mới là lựa chọn tốt nhất, một người tướng quân tay cầm trăm vạn binh quyền, tuyệt đối so với sĩ phu trong triều đình, vương hầu quý tộc thì lời nói có trọng lượng hơn.
Vương triều Thần tấn mặc dù là đất nước người phàm, nhưng lại có không thiếu người tu luyện, rất nhiều đại gia tộc, đại tông môn đều có không ít tu tiên điển tịch, có thiên tài hào kiệt thậm chí có thể tu luyện thành công, bay lên trời chui xuống đất, kêu mưa gọi gió tương đối rất nhiều.
Cho nên nói mặc dù là một đất nước loài người nhưng người hùng mạnh lại nhiều không kể xiết, mà người tinh thông binh pháp mới là ít lại càng ít.
Người biết võ thì nhiều, người cầm binh lại ít!
Phong Phi Vân không có khiếu tu luyện, điểm này hắn biết nhưng nếu có thể có thành tựu trong phép dụng binh như vậy cũng có thể trở nên vượt bậc hơn người, thăng quan tiến chức rất nhanh, nói không chừng tương lại chức vị còn cao hơn mình.
Dĩ nhiên bây giờ mấu chốt là hắn có khả năng trở thành một người có cách thức điều binh khiển tướng hay không?
Một người vô sỉ chỉ biết ngâm mình trong đám nữ nhân, có thể có mấy phần kiến thức, Phong Vạn Bằng cảm thấy mình có chút đánh giá cao hắn, trong lòng vẫn như trước, không có mong muốn gì nhiều.
Tránh cho việc hy vọng càng cao, thất vọng sẽ càng lớn.
Cuốn “Sĩ tốt luận" này đã được biên soạn từ nhiều đời trước, tới nay lại có thêm các nhân sĩ hiền tài không ngừng nghiên cứu và phát triển thêm cho phù hợp với thực tiễn. Nội dung cuốn Sĩ tốt luận có trình bày những mưu lược quân sự, không những thế còn ghi chép các trận pháp và cách bố trận.
Cuốn Sĩ tốt luận này được nhiều tiên giả nghiên cứu, nhưng học thức mỗi người mỗi khác vì vậy có người ngộ được tinh túy từ trong binh pháp, cũng có người học được sự huyền bí của trận pháp tinh diệu từ đó tạo ra một trận với uy lực kinh thiên động địa.
Có thể kể đến những trận pháp có uy lực lớn như : thạch nhân vạn tôn thai, sương mù rừng quỷ, bát quái tứ tượng… là các trận pháp thuộc vào hàng hiểm địa được các cổ nhân ghi chép lại bên trong cuốn binh pháp mật tông này. Sau khi trải qua hàng ngàn năm được các nhân sĩ ngày nay dày công nghiên cứu và căn cứ vào địa hình sông núi, thiên văn lý số bố trí mà thành. Ngày nay đồi núi, sông hồ đã có nhiều biến chuyển vì thế các thế trận càng thêm phần hung hiểm hơn.
Trong lòng Lưu quản gia chắc chắn đã có một âm mưu, mang trên mặt nụ cười kỳ dị, ở phía trước dẫn đường, hai người hướng về đại sảnh mà bước đi một mạch.
Ở trong trí nhớ của Phong Phi Vân thì Phong Vạn Bằng là một người nghiêm nghị, thân thể khôi ngô, không phẫn nộ ra oai, gương mặt sắt, hình như từ trước tới giờ cũng chưa từng cười.
Phong Phi Vân tuy được gọi là người gian ác ở Linh Châu thành nhưng mà ở trước mặt Phong Vạn Bằng cũng bị dọa sợ muốn chết, giống như chuột gặp mèo nhìn thấy Phong Vạn Bằng là toàn thân run cầm cập.
Mỗi lần như thế này, Phong Vạn Bằng liền cực kỳ phẫn nộ, hận không thể đem tên nhát gan, phiền phức ham chơi ra mà bóp chết, nhất định làm theo lòng mọi người.
Tất nhiên đều là chuyện trước đây của Phong Phi Vân.
Lúc này Phong Vạn Bằng đang ngồi ở trên ghế thái sư trong đại sảnh, nhìn qua dáng vẻ cũng khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ áo tơ màu trắng, đôi mắt dũng mãnh có phần sáng ngời, trên cằm hai chòm râu cắt sửa tương đối chỉnh tề, đều đặn.
Phong Vạn Bằng đúng là một người nho nhã, đã từng thi đậu qua bảng Thám hoa văn, học thức thâm sâu, thái độ đúng mực vượt trội hơn người.
Phong Vạn Bằng cũng là một người luyện võ kiên cường, tu luyện qua tiên môn điển tịch sơ sơ một ít, mặc dù chỉ là một ít sơ sơ nhưng so với người thường thì lại hùng mạnh không chỉ gấp mười lần, hoàn toàn có khả năng lấy một địch ngàn, sức mạnh quyền thuật có thể đánh phá một tường đá dày mấy thước, hoàn toàn được cho là một cao thủ xưng bá một phương.
Phong Vạn Bằng đang từ từ uống trà, trên người còn mặc y phục bằng da tê giác mềm mại, huyền thiết hộ giáp, ở dưới ánh đèn phản chiếu ra uy lực hàn mang, hắn nghe được tin tức nói Phong Phi Vân học biết được chữ, sau đó liền cưỡi ngựa không dừng mà chạy về, ngay cả áo giáp cũng không kịp tháo xuống, trên đầu còn dính đầy bụi đất.
Hắn tuy là bưng chén trà nhưng lại chẳng may may có lòng dạ uống, nhẹ nhàng liếc Phong Phi Vân một cái, thản nhiên nói:
- Nghe nói con đọc được chữ? Con đọc được chữ sao?
Dĩ nhiên là Phong Vạn Bằng hiểu đức hạnh của con trai mình hơn ai khác nên đối với hắn cũng không có kỳ vọng quá cao.
Nhưng mà Phong Phi Vân dù sao cũng là đứa con trai ruột duy nhất của hắn, nếu như tên tiểu súc sinh này thật sự có thể cải tà quy chánh, hắn tất nhiên là không tiếc bất cứ giá nào để mà bồi dưỡng hắn thành tài.
Nếu thật là có thể biết được chữ, vậy là có tiến bộ tương đối lớn.
- Thời gian rảnh rỗi con cũng tự học chữ nghĩa, xem sách cũng không còn có vấn đề gì.
Phong Phi Vân nói không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, đối với người cha Phong Vạn Bằng này hắn vẫn có chút kính trọng.
Những lời này đương nhiên cũng chỉ là lý do viện cớ mà thôi, hắn dù sao cũng không thể nói cho Phong Vạn Bằng biết mình bị quỷ hồn chiếm được thân thể, xảy ra việc dung hợp linh hồn thoát biến, đừng nói là biết được chữ, coi như là viết ra mấy quyển cổ kinh tu tiên thì cũng dễ như trở bàn tay. Nếu như hắn nói như thế sợ rằng Phong Vạn Bằng không chừng sẽ xem hắn như là yêu nghiệt rồi tiêu diệt.
Phong Vạn Bằng trố mắt nhìn , hai mắt híp một cái, trong lòng thầm nghĩ: "Con thỏ nhỏ chết bầm này, thường ngày nhìn thấy ta đều bị dọa sợ đến quỳ dập đầu trên mặt đất, ngay cả lời nói cũng không nói nên lời dù chỉ một câu, ngày hôm nay lại có thể đứng trước mặt ta thản nhiên mà trả lời câu hỏi, chẳng lẽ nó đột nhiên mở mang đầu óc?"
Trong lòng Phong Vạn Bằng thoáng hiện ra vui mừng, thế nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, để chén trà xuống, thản nhiên nói:
- Nghe nói con ở đây xem "Sĩ tốt luận", vậy con có nhận xét gì không?
Vừa nãy Phong Phi Vân chẳng qua là chỉ lật vài tờ xem qua, kỳ thực đối với "Sĩ tốt luận" cũng không có nghiên cứu gì sâu sắc.
Nhưng mà Phong Vạn bằng sau khi nghe nói tin tức này lại cảm thấy không giống bình thường, dù sao ở vương triều Thần Tấn nếu muốn trở nên nổi bật, uy phong thì phải bước vào quân doanh, chém tà ma đánh cường đạo, chiến đấu quân đoàn, đoạt ấn soái lập công trạng, giành được một sự nghiệp lớn đỉnh thiên lập địa, đây mới là lựa chọn tốt nhất, một người tướng quân tay cầm trăm vạn binh quyền, tuyệt đối so với sĩ phu trong triều đình, vương hầu quý tộc thì lời nói có trọng lượng hơn.
Vương triều Thần tấn mặc dù là đất nước người phàm, nhưng lại có không thiếu người tu luyện, rất nhiều đại gia tộc, đại tông môn đều có không ít tu tiên điển tịch, có thiên tài hào kiệt thậm chí có thể tu luyện thành công, bay lên trời chui xuống đất, kêu mưa gọi gió tương đối rất nhiều.
Cho nên nói mặc dù là một đất nước loài người nhưng người hùng mạnh lại nhiều không kể xiết, mà người tinh thông binh pháp mới là ít lại càng ít.
Người biết võ thì nhiều, người cầm binh lại ít!
Phong Phi Vân không có khiếu tu luyện, điểm này hắn biết nhưng nếu có thể có thành tựu trong phép dụng binh như vậy cũng có thể trở nên vượt bậc hơn người, thăng quan tiến chức rất nhanh, nói không chừng tương lại chức vị còn cao hơn mình.
Dĩ nhiên bây giờ mấu chốt là hắn có khả năng trở thành một người có cách thức điều binh khiển tướng hay không?
Một người vô sỉ chỉ biết ngâm mình trong đám nữ nhân, có thể có mấy phần kiến thức, Phong Vạn Bằng cảm thấy mình có chút đánh giá cao hắn, trong lòng vẫn như trước, không có mong muốn gì nhiều.
Tránh cho việc hy vọng càng cao, thất vọng sẽ càng lớn.
Cuốn “Sĩ tốt luận" này đã được biên soạn từ nhiều đời trước, tới nay lại có thêm các nhân sĩ hiền tài không ngừng nghiên cứu và phát triển thêm cho phù hợp với thực tiễn. Nội dung cuốn Sĩ tốt luận có trình bày những mưu lược quân sự, không những thế còn ghi chép các trận pháp và cách bố trận.
Cuốn Sĩ tốt luận này được nhiều tiên giả nghiên cứu, nhưng học thức mỗi người mỗi khác vì vậy có người ngộ được tinh túy từ trong binh pháp, cũng có người học được sự huyền bí của trận pháp tinh diệu từ đó tạo ra một trận với uy lực kinh thiên động địa.
Có thể kể đến những trận pháp có uy lực lớn như : thạch nhân vạn tôn thai, sương mù rừng quỷ, bát quái tứ tượng… là các trận pháp thuộc vào hàng hiểm địa được các cổ nhân ghi chép lại bên trong cuốn binh pháp mật tông này. Sau khi trải qua hàng ngàn năm được các nhân sĩ ngày nay dày công nghiên cứu và căn cứ vào địa hình sông núi, thiên văn lý số bố trí mà thành. Ngày nay đồi núi, sông hồ đã có nhiều biến chuyển vì thế các thế trận càng thêm phần hung hiểm hơn.
Tác giả :
Cửu Đương Gia