Linh Chu
Chương 46: Phản Truy Sát
Cảnh Phong đại trí sư kinh ngạc quan sát Phong Phi Vân, chỉ thấy hắn liêu lạc tang thương, khắp người đầy nước bùn, tóc rối bù, nhìn càng buồn bực hơn chính là hai bàn chân trắng như tuyết, cái này thì có thể cùng với dung mạo tài hoa liên quan gì đến nhau chứ?
Nếu như Đông Phương Kính Nguyệt cao quý kia có thể vừa ý người này thì đó mới là chuyện lạ!
Đối với lời nói của Phong Phi Vân thì đại trí sư Cảnh Phong dĩ nhiên là không tin nửa lời, nhưng mà bây giờ hắn đang muốn cầu cạnh Phong Phi Vân, như vậy thì lúc này hiển nhiên chỉ có thể xua đuổi Đông Phương Kính Nguyệt đi trước mới được.
Sau nửa ngày bàn tính âm mưu thì Phong Phi Vân và đại trí sư Cảnh Phong hai người đó nhìn nhau mà cười, một con hồ ly, một con tiểu hồ ly xem ra đã đạt được thỏa thuận nào đó.
- Dừng tay!
Cảnh Phong đại trí sư đứng ở trên mạn thuyền thật cao, trường bào màu đen trên người bị gió thổi bay phất phới, một tiếng hô to làm cho cả màn đêm hỗn loạn lắng lại.
Những chiến sĩ cổ cương lòng đầy căm phẫn kia lúc này mới tức tối dừng công kích lại, lui về Hồng nha phi hạm, dĩ nhiên cũng có mấy người bướng bỉnh không tuân thủ, hai bên vẫn vây quanh Đông Phương Kính Nguyệt, con mắt đỏ ngầu muốn tái chiến.
Cho đến khi Cảnh Phong đại trí sư hô to lên một câu nữa thì mấy người kiêu căng không nghe lời này mới chịu lui trở về.
Cảnh Phong đại trí sư gầy chẳng khác nào một cây trúc, đứng thẳng nghiêm túc nói:
- Đông Phương cô nương, dù cho cô là hậu duệ quý tộc của Ngân Câu gia tộc đi nữa, một khi đã giết người của cổ cương tộc ta thì hôm nay cô đừng mơ tưởng mọi chuyện được bỏ qua dễ dàng.
Cảnh Phong đại trí sư hiển nhiên biết rõ Đông Phương Kính Nguyệt không hề giết người, nhưng mà hắn và Phong Phi Vân đã có giao ước nên đương nhiên sẽ tương kế tựu kế, thử nói ra một con đường cho nàng.
Đông Phương Kính Nguyệt thanh lịch tao nhã đứng ở dưới ánh trăng làm động lòng người, mũi chân dẫm trên mặt nước sóng gợn lăn tăn như một bụi cây bạch hà duyên dáng yêu kiều, đôi mắt linh động như vì sao kia ở dưới khăn che mặt lúc có lúc không, thản nhiên cười nói:
- Đông Phương Kính Nguyệt từ trước đến nay chỉ giết người tội ác tày trời, tuyệt đối không lạm sát kẻ vô tội, trong này nhất định có hiểu lầm.
Tuy là đã trải qua một trận đại chiến nhưng mà nàng cũng không lộ một chút mệt mỏi, rất dễ nhận thấy vừa rồi nàng không có dùng toàn lực, ngay cả một giọt mồ hôi trên trán cũng không có.
Khóe mắt Cảnh Phong đại trí sư hơi nghiêng một chút, nhìn chăm chú về hướng góc ẩn nấp của Phong Phi Vân, cười gượng nói:
- Nói như vậy Đông Phương cô nương truy sát vị nào đó thì vị đó nhất định là kẻ tiểu nhân gian tà tội ác tài trời sao?
Trong lòng Phong Phi Vân đau đớn, cái lão già này thực sự là đáng ghét, vậy mà cũng đem ta mắng chưởi thành kẻ tiểu nhân gian tà, ta cũng chỉ muốn xem xem Đông Phương Kính Nguyệt cô ấy sẽ làm thế nào để bôi nhọ thanh danh của ta đây?
Đông Phương Kính Nguyệt đối với ta hận thấu xương tủy, ở trong miệng của nàng hiển nhiên sẽ không có nửa chữ sạch sẽ, cái bà nương chết bầm này không nói xấu ta mới là lạ à, trong lòng Phong Phi Vân đã bắt đầu chưởi rủa Đông Phương Kính Nguyệt.
Đông Phương Kính Nguyệt trầm tư một chút, nghĩ đến cảnh Phong Phi Vân dùng một quyền đánh mình ngã lăn xuống đất, trong lòng liền cảm thấy một hồi nóng giận, nhưng mà muốn nói Phong Phi Vân tội ác tày trời thì lại không nói được, dù sao thì tên tiểu tử này chính là đã dẫn người đi giết Tam gia, nói về can đảm khí phách, nói về mưu lược, nói về nhân phẩm đều là một nhân tài tốt nhất, dĩ nhiên đây đều là do Đông Phương Kính Nguyệt không biết đến quá khứ của Phong thiếu gia, chỉ đối với Phong Phi Vân bây giờ mà đánh giá.
Nếu để cho nàng biết rõ Phong thiếu gia từng ở trong thành Linh Châu làm đủ loại chuyện ác, nói không chừng sát ý trong lòng nàng càng nồng nặc hơn, thứ khốn kiếp này tốt nhất là nên giết sạch mới cảm thấy vui sướng.
Vẻ mặt Đông Phương Kính Nguyệt có phần hơi mất tự nhiên nói:
- Hắn ngược lại cũng không phải là một người tội ác tài trời, luận về nhân phẩm và tài hoa thì đều là hạng người có thiên tư tuyệt đỉnh, chẳng qua chỉ là do ta và hắn có một chút ân oán cá nhân, ta không thể không bắt hắn được.
Hí!
"Thiên tư tuyệt đỉnh, ân oán cá nhân, nữ vương? Nam mô? Mẹ kiếp, chẳng lẽ thực sự như lời của tiểu tử kia nói, tiểu cô nương này coi trọng hắn, đây chính là sự xích mích trong chuyện tình cảm đây mà! Thật là phiền phức, rất là phiền phức!"
Cảnh Phong đại trí sư luôn luôn nhìn chằm chằm vào sự biến hóa tinh tế trong ánh mắt của Đông Phương Kính Nguyệt, hơn nữa với lời nói của nàng mà tiến hành phân tích thì lần nữa càng xác định tên tiểu tử Phong Phi Vân kia quả thật là không có nói xạo, đích xác là bởi vì dáng dấp quá đẹp trai nên được nàng thương nhớ, vậy mới có thể bị nàng truy đuổi lên trời không đường mà xuống đất cũng không cửa.
Lúc này trong lòng của Phong Phi Vân cảm thấy vô cùng xúc động, đứng ở trong góc tối nhìn chằm chằm Đông Phương Kính Nguyệt đang ứng ở trên mặt nước xa xa, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc:
"Cái này ... Đông Phương Kính Nguyệt cô ấy tuy là cay độc một chút nhưng ngược lại vẫn có thể coi là một người ân oán phân minh, trái lại ta lại là kẻ lòng dạ tiểu nhân. Tuy là nàng cùng với Thủy Nguyệt Đình có dáng dấp vô cùng giống nhau nhưng mà nhân phẩm của nàng so với Thủy Nguyệt Đình lại cao hơn không chỉ gấp trăm ngàn lần!"
"Ôi! Lòng dạ của nữ nhân như quả trứng muối, bên ngoài thì trơ trụi thuần khiết, ai biết được bên trong lại có bao nhiêu tâm tư sặc sỡ chứ."
Đã trải qua một lần tình cảm đối với Thủy Nguyệt Đình, Phong Phi Vân đã bị tổn thương quá sâu đậm, trong lòng đối với nữ nhân đã hoàn toàn mất lòng tin, dù cho hắn yêu thích Đông Phương Kính Nguyệt như thế nào đi nữa nhưng mà trong lòng trước sau luôn có sự xa cách.
- Haizzz! Đông Phương cô nương, chuyện như vậy miễn cưỡng không thể được đâu!
Cảnh Phong đại trí sư thở dài nói, trong lòng cảm thán, tinh lực những người trẻ tuổi này thực sự quá dồi dào, vì người mình thích mà có thể đuổi theo ba ngày ba đêm, cái luồng khí nghị lực này vẫn là nên khen ngợi.
Đông Phương Kính Nguyệt hừ lạnh một tiếng:
- Nếu hắn đã dám làm sẽ phải có can đảm gánh chịu, không có gì là miễn cưỡng hay không miễn cưỡng, hôm nay ta nhất định phải bắt hắn, muốn hắn phải cho ta một câu trả lời hợp lý!
Giữa đôi lông mày của Cảnh Phong đại trí sư lại co giật, cảm tình này đúng là tên tiểu tử Phong Phi Vân kia bội tình bạc nghĩa, cái này càng thêm phức tạp, trời ơi, cái loại chuyện rắc rối này làm sao mà ta lại gặp phải chứ?
Cảnh Phong đại trí sư tự nhận là thông minh tuyệt đỉnh nhưng mà trên bình diện chuyện tình cảm nam nữ lại làm cho vị lão nhân khí phách này có cảm giác lúng ta lúng túng.
"Tiểu tử Phong Phi Vân này thực sự là quá khốn nạn, sớm biết là vấn đề tình cảm lão phu đã không đáp ứng hắn rồi, những mà nếu đã đáp ứng thế thì cũng không còn đường để mà quay lại."
Cảnh Phong đại trí sư nhẹ nhàng sửa lại chòm râu một chút, nói:
- Khụ khụ, lão phu thanh minh lần nữa, nếu cô muốn truy đuổi người thì không có trên Hồng nha phi hạm, nếu cô lại muốn cố tình gây sự thì lão phu sẽ không khách khí đối với cô. Giết người thì đền mạng, nợ máu phải trả bằng máu.
Những chiến sĩ cổ cương kia cũng đồng thời gào thét:
- Giết người thì đền mạng, nợ máu phải trả bằng máu!
- Giết người thì đền mạng, nợ máu phải trả bằng máu!
...
Phong Phi Vân trong lòng cười khẩy những cũng mang theo vài phần mong đợi, hắn cũng muốn nhìn xem Đông Phương Kính Nguyệt sẽ xử lý như thế nào, cô nàng này bất luận là trí tuệ hay là tu vi đều là hạng người tuyệt đỉnh, tính cách của nàng người thường không thể so sánh được, nếu như nàng xuất thủ nhất định là long trời lở đất.
Bàn tay bạch ngọc của Đông Phương Kính Nguyệt ở trên hồng sắc tỳ bà chuyển động, trong lòng cũng là do dự, Phong Phi Vân dám chắc là náu mình ở trên Hồng nha phi hạm, nếu muốn bắt tên hỗn đãn này cũng chỉ có thể qua được cửa ải của Cảnh Phong đại trí sư, càng phải đối mặt với mấy ngàn tên chiến sĩ cổ cương cường mạnh.
- Hừ! Nếu Cảnh Phong đại trí sư đã bênh vực cho hắn thì tiểu nữ cũng chỉ có thể đắc tội.
Trong đôi mắt đẹp của Đông Phương Kính Nguyệt bắn tóe ra hai luồng linh hoa u lam, hướng bay về phía trước, nhiệt độ giữa trời đất tức khắc chợt giảm xuống, những ngọn sóng cả trên bề mặt sông lớn đang cuộn trào mãnh liệt đều kết thành một tầng băng tinh thật dày.
- Một khúc ruột gan đứt, tìm kiếm tri âm nơi chân trời nào!
Đông Phương Kính Nguyệt dùng ba ngón tay gảy liên tục, mỗi một ngón tay đều nhanh như lướt nước, dây đàn chập chờn, bóng dáng không khỏi tung bay lên giống như là bạch điệp bay trên trời.
"Ầm ầm!"
Một khúc thanh thế này đáng sợ bực nào mới làm cho băng tinh trên sông lớn bị đánh tan nát hóa thành hàng nghìn hàng vạn lưỡi đao băng giống như đao sơn kiếm vũ đang gầm rú bổ nhào về phía trước.
- Hai khúc ruột gan đứt, khinh vũ lần đi chớ lưu luyến!
Một đôi quang ảnh thần vũ màu trắng ứng theo âm thanh mà sinh thành trôi lơ lửng sau lưng nàng, rộng khoảng ba trượng, thiêng liêng mà thuần khiết đẹp đẽ, tỏa ra từng tia linh quang màu trắng văng đầy con sông dài.
Cánh chim vỗ một cái thì nàng cũng đã bay tới phía trên của Hồng nha phi hạm.
- Ba khúc ruột gan đứt, hoa rơi vì mưa tôi thấy buồn!
Vù vù!
Trên màn trời mây đen cuồn cuộn mang theo tiếng sấm đánh, màn đêm bị sức mạnh của tiếng tỳ bà làm cho đọng lại và dĩ nhiên biến thành nhiều cánh hoa màu đen rơi xuống chẳng khác nào mưa đêm vậy.
Nếu như Đông Phương Kính Nguyệt cao quý kia có thể vừa ý người này thì đó mới là chuyện lạ!
Đối với lời nói của Phong Phi Vân thì đại trí sư Cảnh Phong dĩ nhiên là không tin nửa lời, nhưng mà bây giờ hắn đang muốn cầu cạnh Phong Phi Vân, như vậy thì lúc này hiển nhiên chỉ có thể xua đuổi Đông Phương Kính Nguyệt đi trước mới được.
Sau nửa ngày bàn tính âm mưu thì Phong Phi Vân và đại trí sư Cảnh Phong hai người đó nhìn nhau mà cười, một con hồ ly, một con tiểu hồ ly xem ra đã đạt được thỏa thuận nào đó.
- Dừng tay!
Cảnh Phong đại trí sư đứng ở trên mạn thuyền thật cao, trường bào màu đen trên người bị gió thổi bay phất phới, một tiếng hô to làm cho cả màn đêm hỗn loạn lắng lại.
Những chiến sĩ cổ cương lòng đầy căm phẫn kia lúc này mới tức tối dừng công kích lại, lui về Hồng nha phi hạm, dĩ nhiên cũng có mấy người bướng bỉnh không tuân thủ, hai bên vẫn vây quanh Đông Phương Kính Nguyệt, con mắt đỏ ngầu muốn tái chiến.
Cho đến khi Cảnh Phong đại trí sư hô to lên một câu nữa thì mấy người kiêu căng không nghe lời này mới chịu lui trở về.
Cảnh Phong đại trí sư gầy chẳng khác nào một cây trúc, đứng thẳng nghiêm túc nói:
- Đông Phương cô nương, dù cho cô là hậu duệ quý tộc của Ngân Câu gia tộc đi nữa, một khi đã giết người của cổ cương tộc ta thì hôm nay cô đừng mơ tưởng mọi chuyện được bỏ qua dễ dàng.
Cảnh Phong đại trí sư hiển nhiên biết rõ Đông Phương Kính Nguyệt không hề giết người, nhưng mà hắn và Phong Phi Vân đã có giao ước nên đương nhiên sẽ tương kế tựu kế, thử nói ra một con đường cho nàng.
Đông Phương Kính Nguyệt thanh lịch tao nhã đứng ở dưới ánh trăng làm động lòng người, mũi chân dẫm trên mặt nước sóng gợn lăn tăn như một bụi cây bạch hà duyên dáng yêu kiều, đôi mắt linh động như vì sao kia ở dưới khăn che mặt lúc có lúc không, thản nhiên cười nói:
- Đông Phương Kính Nguyệt từ trước đến nay chỉ giết người tội ác tày trời, tuyệt đối không lạm sát kẻ vô tội, trong này nhất định có hiểu lầm.
Tuy là đã trải qua một trận đại chiến nhưng mà nàng cũng không lộ một chút mệt mỏi, rất dễ nhận thấy vừa rồi nàng không có dùng toàn lực, ngay cả một giọt mồ hôi trên trán cũng không có.
Khóe mắt Cảnh Phong đại trí sư hơi nghiêng một chút, nhìn chăm chú về hướng góc ẩn nấp của Phong Phi Vân, cười gượng nói:
- Nói như vậy Đông Phương cô nương truy sát vị nào đó thì vị đó nhất định là kẻ tiểu nhân gian tà tội ác tài trời sao?
Trong lòng Phong Phi Vân đau đớn, cái lão già này thực sự là đáng ghét, vậy mà cũng đem ta mắng chưởi thành kẻ tiểu nhân gian tà, ta cũng chỉ muốn xem xem Đông Phương Kính Nguyệt cô ấy sẽ làm thế nào để bôi nhọ thanh danh của ta đây?
Đông Phương Kính Nguyệt đối với ta hận thấu xương tủy, ở trong miệng của nàng hiển nhiên sẽ không có nửa chữ sạch sẽ, cái bà nương chết bầm này không nói xấu ta mới là lạ à, trong lòng Phong Phi Vân đã bắt đầu chưởi rủa Đông Phương Kính Nguyệt.
Đông Phương Kính Nguyệt trầm tư một chút, nghĩ đến cảnh Phong Phi Vân dùng một quyền đánh mình ngã lăn xuống đất, trong lòng liền cảm thấy một hồi nóng giận, nhưng mà muốn nói Phong Phi Vân tội ác tày trời thì lại không nói được, dù sao thì tên tiểu tử này chính là đã dẫn người đi giết Tam gia, nói về can đảm khí phách, nói về mưu lược, nói về nhân phẩm đều là một nhân tài tốt nhất, dĩ nhiên đây đều là do Đông Phương Kính Nguyệt không biết đến quá khứ của Phong thiếu gia, chỉ đối với Phong Phi Vân bây giờ mà đánh giá.
Nếu để cho nàng biết rõ Phong thiếu gia từng ở trong thành Linh Châu làm đủ loại chuyện ác, nói không chừng sát ý trong lòng nàng càng nồng nặc hơn, thứ khốn kiếp này tốt nhất là nên giết sạch mới cảm thấy vui sướng.
Vẻ mặt Đông Phương Kính Nguyệt có phần hơi mất tự nhiên nói:
- Hắn ngược lại cũng không phải là một người tội ác tài trời, luận về nhân phẩm và tài hoa thì đều là hạng người có thiên tư tuyệt đỉnh, chẳng qua chỉ là do ta và hắn có một chút ân oán cá nhân, ta không thể không bắt hắn được.
Hí!
"Thiên tư tuyệt đỉnh, ân oán cá nhân, nữ vương? Nam mô? Mẹ kiếp, chẳng lẽ thực sự như lời của tiểu tử kia nói, tiểu cô nương này coi trọng hắn, đây chính là sự xích mích trong chuyện tình cảm đây mà! Thật là phiền phức, rất là phiền phức!"
Cảnh Phong đại trí sư luôn luôn nhìn chằm chằm vào sự biến hóa tinh tế trong ánh mắt của Đông Phương Kính Nguyệt, hơn nữa với lời nói của nàng mà tiến hành phân tích thì lần nữa càng xác định tên tiểu tử Phong Phi Vân kia quả thật là không có nói xạo, đích xác là bởi vì dáng dấp quá đẹp trai nên được nàng thương nhớ, vậy mới có thể bị nàng truy đuổi lên trời không đường mà xuống đất cũng không cửa.
Lúc này trong lòng của Phong Phi Vân cảm thấy vô cùng xúc động, đứng ở trong góc tối nhìn chằm chằm Đông Phương Kính Nguyệt đang ứng ở trên mặt nước xa xa, trong mắt mang theo vẻ kinh ngạc:
"Cái này ... Đông Phương Kính Nguyệt cô ấy tuy là cay độc một chút nhưng ngược lại vẫn có thể coi là một người ân oán phân minh, trái lại ta lại là kẻ lòng dạ tiểu nhân. Tuy là nàng cùng với Thủy Nguyệt Đình có dáng dấp vô cùng giống nhau nhưng mà nhân phẩm của nàng so với Thủy Nguyệt Đình lại cao hơn không chỉ gấp trăm ngàn lần!"
"Ôi! Lòng dạ của nữ nhân như quả trứng muối, bên ngoài thì trơ trụi thuần khiết, ai biết được bên trong lại có bao nhiêu tâm tư sặc sỡ chứ."
Đã trải qua một lần tình cảm đối với Thủy Nguyệt Đình, Phong Phi Vân đã bị tổn thương quá sâu đậm, trong lòng đối với nữ nhân đã hoàn toàn mất lòng tin, dù cho hắn yêu thích Đông Phương Kính Nguyệt như thế nào đi nữa nhưng mà trong lòng trước sau luôn có sự xa cách.
- Haizzz! Đông Phương cô nương, chuyện như vậy miễn cưỡng không thể được đâu!
Cảnh Phong đại trí sư thở dài nói, trong lòng cảm thán, tinh lực những người trẻ tuổi này thực sự quá dồi dào, vì người mình thích mà có thể đuổi theo ba ngày ba đêm, cái luồng khí nghị lực này vẫn là nên khen ngợi.
Đông Phương Kính Nguyệt hừ lạnh một tiếng:
- Nếu hắn đã dám làm sẽ phải có can đảm gánh chịu, không có gì là miễn cưỡng hay không miễn cưỡng, hôm nay ta nhất định phải bắt hắn, muốn hắn phải cho ta một câu trả lời hợp lý!
Giữa đôi lông mày của Cảnh Phong đại trí sư lại co giật, cảm tình này đúng là tên tiểu tử Phong Phi Vân kia bội tình bạc nghĩa, cái này càng thêm phức tạp, trời ơi, cái loại chuyện rắc rối này làm sao mà ta lại gặp phải chứ?
Cảnh Phong đại trí sư tự nhận là thông minh tuyệt đỉnh nhưng mà trên bình diện chuyện tình cảm nam nữ lại làm cho vị lão nhân khí phách này có cảm giác lúng ta lúng túng.
"Tiểu tử Phong Phi Vân này thực sự là quá khốn nạn, sớm biết là vấn đề tình cảm lão phu đã không đáp ứng hắn rồi, những mà nếu đã đáp ứng thế thì cũng không còn đường để mà quay lại."
Cảnh Phong đại trí sư nhẹ nhàng sửa lại chòm râu một chút, nói:
- Khụ khụ, lão phu thanh minh lần nữa, nếu cô muốn truy đuổi người thì không có trên Hồng nha phi hạm, nếu cô lại muốn cố tình gây sự thì lão phu sẽ không khách khí đối với cô. Giết người thì đền mạng, nợ máu phải trả bằng máu.
Những chiến sĩ cổ cương kia cũng đồng thời gào thét:
- Giết người thì đền mạng, nợ máu phải trả bằng máu!
- Giết người thì đền mạng, nợ máu phải trả bằng máu!
...
Phong Phi Vân trong lòng cười khẩy những cũng mang theo vài phần mong đợi, hắn cũng muốn nhìn xem Đông Phương Kính Nguyệt sẽ xử lý như thế nào, cô nàng này bất luận là trí tuệ hay là tu vi đều là hạng người tuyệt đỉnh, tính cách của nàng người thường không thể so sánh được, nếu như nàng xuất thủ nhất định là long trời lở đất.
Bàn tay bạch ngọc của Đông Phương Kính Nguyệt ở trên hồng sắc tỳ bà chuyển động, trong lòng cũng là do dự, Phong Phi Vân dám chắc là náu mình ở trên Hồng nha phi hạm, nếu muốn bắt tên hỗn đãn này cũng chỉ có thể qua được cửa ải của Cảnh Phong đại trí sư, càng phải đối mặt với mấy ngàn tên chiến sĩ cổ cương cường mạnh.
- Hừ! Nếu Cảnh Phong đại trí sư đã bênh vực cho hắn thì tiểu nữ cũng chỉ có thể đắc tội.
Trong đôi mắt đẹp của Đông Phương Kính Nguyệt bắn tóe ra hai luồng linh hoa u lam, hướng bay về phía trước, nhiệt độ giữa trời đất tức khắc chợt giảm xuống, những ngọn sóng cả trên bề mặt sông lớn đang cuộn trào mãnh liệt đều kết thành một tầng băng tinh thật dày.
- Một khúc ruột gan đứt, tìm kiếm tri âm nơi chân trời nào!
Đông Phương Kính Nguyệt dùng ba ngón tay gảy liên tục, mỗi một ngón tay đều nhanh như lướt nước, dây đàn chập chờn, bóng dáng không khỏi tung bay lên giống như là bạch điệp bay trên trời.
"Ầm ầm!"
Một khúc thanh thế này đáng sợ bực nào mới làm cho băng tinh trên sông lớn bị đánh tan nát hóa thành hàng nghìn hàng vạn lưỡi đao băng giống như đao sơn kiếm vũ đang gầm rú bổ nhào về phía trước.
- Hai khúc ruột gan đứt, khinh vũ lần đi chớ lưu luyến!
Một đôi quang ảnh thần vũ màu trắng ứng theo âm thanh mà sinh thành trôi lơ lửng sau lưng nàng, rộng khoảng ba trượng, thiêng liêng mà thuần khiết đẹp đẽ, tỏa ra từng tia linh quang màu trắng văng đầy con sông dài.
Cánh chim vỗ một cái thì nàng cũng đã bay tới phía trên của Hồng nha phi hạm.
- Ba khúc ruột gan đứt, hoa rơi vì mưa tôi thấy buồn!
Vù vù!
Trên màn trời mây đen cuồn cuộn mang theo tiếng sấm đánh, màn đêm bị sức mạnh của tiếng tỳ bà làm cho đọng lại và dĩ nhiên biến thành nhiều cánh hoa màu đen rơi xuống chẳng khác nào mưa đêm vậy.
Tác giả :
Cửu Đương Gia