Linh Chu
Chương 256: Tương lai
- Ta cũng đã giao thủ với hắn rồi, tu vi của hắn cao hơn trước qua nhiều, chỉ sợ ở Dương Giới cũng được xem là bá chủ đỉnh tiêm rồi.
Phong Độc Cô nói.
- Người này dã tâm thật lớn, ta hiện giờ còn chưa đoán ra hắn đang có chủ ý gì, nhưng mục tiêu của hắn tựa hồ chính là Kỷ gia.
Tả Thiên Thủ nói.
- Kỷ gia?
Phong Độc Cô nói.
Tả Thiên Thủ nhẹ gật đầu, nói:
- Hắn mời ta cùng nhau đi tới Kỷ gia, giúp hắn một chuyện.
Phong Độc Cô tròng mắt hơi híp, Tả Thiên Thủ chợt cũng nghĩ tới điều gì đó, hai lão giả lập tức nhìn thoáng qua nhau, đồng thời nói:
- Dương Thần Thái Cực Quái!
- Không đúng, Dương Thần Thái Cực Quái đã phủ đầy bụi hơn một nghìn năm, chỉ có huyết dịch của Dương Thần Thánh Thai song sinh dị mới có thể kích hoạt Dương Thần Thái Cực Quái, chẳng lẽ Dương Thần Thánh Thai song sinh dị đã xuất thế?
Trong lòng Tả Thiên Thủ cảm thấy bất an mãnh liệt, trong thời buổi rối loạn này, tựa hồ ngày càng có nhiều điểm xấu hơn.
Oanh!
Tất cả hơi nước chung quanh đều bị điều động, sương mù trong các dãy núi tầm, bên dưới mặt đất, từng đạo sương trắng dâng lên, nhao nhao tụ tập tới Phong Phi Vân.
Sương trắng hao miểu, như linh yên bốc hơi.
- Hắc Thủy Thuật!
Ngón tay Phong Phi Vân chậm rãi đưa ra ngoài, XÍU... UU!, một đạo hào quang màu đen từ ngón tay bay ra, hóa thành từng đạo ti mang.
Bành!
Vách đá ở đối diện bị hắn một ngón tay xuyên thủng, xuyên thấu trọn cả sơn thể, đánh ra một sơn động đường kính dài chừng một thước.
Ồ ồ!
Bởi vì Hắc Thủy Thuật ngưng tụ quá nhiều hơi nước khiến rât nhiều nơi ở vách đá đối diện đều bị cát bụi hóa, gió thổi qua, lập tức cát vàng bay đầy trời.
Hắc Thủy Thuật không chỉ là bí thuật tầm bảo, càng có được uy lực đáng sợ, chiến uy không dưới bất truyền thần pháp của các đại gia tộc kia.
Phong Phi Vân đối với chiêu này cũng có chút thõa mãn, nhưng đây cũng không phải là toàn bộ uy lực của Hắc Thủy Thuật, rất nhiều đều cần hoàn thiện và tăng cường, hắn lại bắt đầu đọc qua "Bát Thuật Quyển", tiếp tục tu luyện môn bí thuật này.
- Đã sơ nhập môn kính rồi
Tả Thiên Thủ nhìn qua vách núi bị một ngón tay xuyển thủng ở xa xa, trong lòng có chút hoảng sợ.
Phong Độc Cô khóe mắt nhảy lên, nói:
- Tiểu tử này ở Tầm Bảo nhất đạo lại có thiên phú cao như thế, nếu không ngươi thu hắn làm đồ đệ đi?
Tả Thiên Thủ chính là Tầm Bảo Sư cửu phẩm, hơn nữa nghiên cứu đối với trận pháp càng là Thiên Hạ Vô Song, nếu Phong Phi Vân có thể trở thành đệ tử của hắn, vậy thì thành tựu tương lai khẳng định bất phàm
Tả Thiên Thủ lắc đầu, nói:
- Thiên phú của hắn ở Tầm Bảo Sư nhất mạch quả thật khiến ta thập phần động tâm, nhưng ta sợ không có cơ hội chỉ điểm hắn.
- Ngươi muốn đi Thần Đô?
Phong Độc Cô tương đối hiểu rõ tính cách của Tả Thiên Thủ.
Tả Thiên Thủ nhẹ gật đầu, nói:
- Ta không muốn đần độn trốn cả đời!
- Ngươi ngược lại quả thật nên đi.
Phong Độc Cô nói.
Có chút khúc mắc, phải đi giải, bằng không thì tu vị sẽ vĩnh viễn không thể tiến bộ, cuối cùng nhất khó tránh khỏi Thiên Nhân Ngũ Suy.
Tả Thiên Thủ nói:
- Thiên phú về mặt Tầm Bảo Sư của tiểu từ này không thể lãng phí, đưa hắn đi Vạn Tượng Tháp, tương lai nói không chừng có thể trở thành một vị Đại Tầm Bảo Sư danh chấn thiên hạ cũng nên.
Phong Độc Cô rất xa nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, cũng khẽ gật đầu, Vạn Tượng Tháp đích thật là thánh địa đương thời, Tả Thiên Thủ chính là từ trong Vạn Vật Tháp đi ra.
Hai tiếng gió nhẹ thổi qua, Phong Độc Cô và Tả Thiên Thủ cũng đã biến mất ngay tại chỗ.
Tiếng bước chân hùng hậu từ đằng xa bất ngờ truyền đến:
- Lão đại, lão đại, đại sự không ổn ah!
Vu Cửu lưng cõng đại thiết đao, oanh một tiếng nhảy lên cao trăm mét, sau đó rơi vào sau lưng Phong Phi Vân, giẫm cho mật đất xuất hiện một cái hố to.
Phong Phi Vân không nóng không vội, chậm rãi đứng người lên khỏi cự thạch sau đó hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Tên ác hòa thường kia đã mang Tiểu Bồ Tát đi rồi, lúc Tiểu Bồ Tát đi khóc lóc nói muốn gặp ngươi một lần, nhưng tên ác hòa thượng kia không chịu, cưỡng ép dắt lấy nàng phi không mà đi.
Vu Cửu nói ra.
Ác hòa thượng đương nhiên là chỉ rượu thịt hòa thượng, mà Tiểu Bồ Tát trong miệng hắn cũng chính là Nạp Lan Tuyết Tiên rồi.
Rượu thịt hòa thượng một lòng muốn thu Nạp Lan Tuyết Tiên làm đồ đệ, tu luyện "Thương Sinh Cổ Kinh", truyền thừa Phật môn giáo lí, mang nàng đi vốn là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng việc này cũng không khỏi quá mức đột ngột rồi.
Rượu thịt hòa thượng mặc dù rất hung ác với người khác, nhưng đối với Nạp Lan Tuyết Tiên lại hữu cầu tất ứng, không có khả năng thấy nàng khóc mà vẫn không mang nàng tới gặp Phong Phi Vân.
Như vậy chỉ có một giải thích!
Trong mắt Phong Phi Vân sinh ra dự cảm bất tường:
- Hẳn là nữ ma đầu Tiêu Nặc Lan kia đã tìm được Hoàng Phong lĩnh, rượu thịt hòa thượng cảm ứng được khí tức của nàng, cho nên mới không thể không thoát đi.
Nếu là như thế, nơi này không thể ở lâu nữa, Phong Phi Vân cũng phải tranh thủ trốn đi thôi.
Trên đường núi truyền đến một tiếng rít dồn đập.
Oanh!
Vương Mãnh từ trên không rơi xuống, đứng ở bên người Vu Cửu, cũng khiến trên mặt đất xuât hiện một hố to.
- Lão đại, Tam đương gia bảo ngươi trở về, có chuyện quan trọng muốn thương nghị với ngươi.
Vương Mãnh nói.
Phong Phi Vân nhíu mày, nói:
- Vậy quay về thôi.
Hắn thu "Bát Thuật Quyển" vào, Phong Phi Vân cùng hai tên đạo tặc liền quay trở về Hoàng Phong lĩnh sơn trại, trên đường đi gặp rất nhiều đạo tặc trở về, có người bắt sống mấy chục nô lệ, cầm trong tay roi da, xua đuổi lấy bọn hắn.
Có người đánh cướp ba rương kim tệ, trên rương hòm tràn đầy máu tươi, hiển nhiên có không ít người đã bị chết ở dưới đại đao của hắn.
Phong Phi Vân đạm mạc nhìn lấy tất cả, ở thế giới này mạnh được yếu thua, thích giả sinh tồn, kẻ yếu nhất định sẽ trở thành đồ ăn của cường giả, không ai có thể thay đổi cả.
- Tu luyện tới trình độ nào rồi?
Tam đương gia híp đôi mắt già nua hỏi.
Phong Phi Vân đối với lão cường đạo này vẫn rất có hảo cảm, hắn đối với mình cực kỳ hiếu cố, khẳng định có sâu xa nhất định với Phong gia, thậm chí còn là một vị tiền bối của Phong gia cũng nên.
- Có lẽ đạt tới trình độ Tầm Bảo Sư nhập môn rồi.
Phong Phi Vân đối với tu vi của mình vẫn có phần có lòng tin, hơn nữa đối với "Bát Thuật Quyển" cũng sinh ra hứng thú nồng đậm. Tuy rằng mới chỉ tu luyện tầm bảo thuật pháp có mười ngày nhưng là linh khí trong cơ thể lại tăng trưởng nhanh hơn bình thường, tu vị quả thực có thể nói là đột nhiên tăng mạnh.
Tam đương gia nhẹ gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một quả thiết lệnh màu đen, thiết lệnh này lớn chừng lòng bàn tay, thập phần trầm trọng, trên đó dùng nước thép khắc lấy ba chữ "Tầm Bảo Sư" .
Ở biên giới Tầm Bảo Sư Thiết Lệnh khảm chín hạt chân diệu linh thạch hạt màu trắng nhỏ, tản mát ra linh quang nhàn nhạt.
Chín hạt chân diệu linh thạch đại biểu cho thân phận cửu phẩm Tầm Bảo Sư, địa vị vô cùng cao thượng.
Phong Độc Cô nói.
- Người này dã tâm thật lớn, ta hiện giờ còn chưa đoán ra hắn đang có chủ ý gì, nhưng mục tiêu của hắn tựa hồ chính là Kỷ gia.
Tả Thiên Thủ nói.
- Kỷ gia?
Phong Độc Cô nói.
Tả Thiên Thủ nhẹ gật đầu, nói:
- Hắn mời ta cùng nhau đi tới Kỷ gia, giúp hắn một chuyện.
Phong Độc Cô tròng mắt hơi híp, Tả Thiên Thủ chợt cũng nghĩ tới điều gì đó, hai lão giả lập tức nhìn thoáng qua nhau, đồng thời nói:
- Dương Thần Thái Cực Quái!
- Không đúng, Dương Thần Thái Cực Quái đã phủ đầy bụi hơn một nghìn năm, chỉ có huyết dịch của Dương Thần Thánh Thai song sinh dị mới có thể kích hoạt Dương Thần Thái Cực Quái, chẳng lẽ Dương Thần Thánh Thai song sinh dị đã xuất thế?
Trong lòng Tả Thiên Thủ cảm thấy bất an mãnh liệt, trong thời buổi rối loạn này, tựa hồ ngày càng có nhiều điểm xấu hơn.
Oanh!
Tất cả hơi nước chung quanh đều bị điều động, sương mù trong các dãy núi tầm, bên dưới mặt đất, từng đạo sương trắng dâng lên, nhao nhao tụ tập tới Phong Phi Vân.
Sương trắng hao miểu, như linh yên bốc hơi.
- Hắc Thủy Thuật!
Ngón tay Phong Phi Vân chậm rãi đưa ra ngoài, XÍU... UU!, một đạo hào quang màu đen từ ngón tay bay ra, hóa thành từng đạo ti mang.
Bành!
Vách đá ở đối diện bị hắn một ngón tay xuyên thủng, xuyên thấu trọn cả sơn thể, đánh ra một sơn động đường kính dài chừng một thước.
Ồ ồ!
Bởi vì Hắc Thủy Thuật ngưng tụ quá nhiều hơi nước khiến rât nhiều nơi ở vách đá đối diện đều bị cát bụi hóa, gió thổi qua, lập tức cát vàng bay đầy trời.
Hắc Thủy Thuật không chỉ là bí thuật tầm bảo, càng có được uy lực đáng sợ, chiến uy không dưới bất truyền thần pháp của các đại gia tộc kia.
Phong Phi Vân đối với chiêu này cũng có chút thõa mãn, nhưng đây cũng không phải là toàn bộ uy lực của Hắc Thủy Thuật, rất nhiều đều cần hoàn thiện và tăng cường, hắn lại bắt đầu đọc qua "Bát Thuật Quyển", tiếp tục tu luyện môn bí thuật này.
- Đã sơ nhập môn kính rồi
Tả Thiên Thủ nhìn qua vách núi bị một ngón tay xuyển thủng ở xa xa, trong lòng có chút hoảng sợ.
Phong Độc Cô khóe mắt nhảy lên, nói:
- Tiểu tử này ở Tầm Bảo nhất đạo lại có thiên phú cao như thế, nếu không ngươi thu hắn làm đồ đệ đi?
Tả Thiên Thủ chính là Tầm Bảo Sư cửu phẩm, hơn nữa nghiên cứu đối với trận pháp càng là Thiên Hạ Vô Song, nếu Phong Phi Vân có thể trở thành đệ tử của hắn, vậy thì thành tựu tương lai khẳng định bất phàm
Tả Thiên Thủ lắc đầu, nói:
- Thiên phú của hắn ở Tầm Bảo Sư nhất mạch quả thật khiến ta thập phần động tâm, nhưng ta sợ không có cơ hội chỉ điểm hắn.
- Ngươi muốn đi Thần Đô?
Phong Độc Cô tương đối hiểu rõ tính cách của Tả Thiên Thủ.
Tả Thiên Thủ nhẹ gật đầu, nói:
- Ta không muốn đần độn trốn cả đời!
- Ngươi ngược lại quả thật nên đi.
Phong Độc Cô nói.
Có chút khúc mắc, phải đi giải, bằng không thì tu vị sẽ vĩnh viễn không thể tiến bộ, cuối cùng nhất khó tránh khỏi Thiên Nhân Ngũ Suy.
Tả Thiên Thủ nói:
- Thiên phú về mặt Tầm Bảo Sư của tiểu từ này không thể lãng phí, đưa hắn đi Vạn Tượng Tháp, tương lai nói không chừng có thể trở thành một vị Đại Tầm Bảo Sư danh chấn thiên hạ cũng nên.
Phong Độc Cô rất xa nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, cũng khẽ gật đầu, Vạn Tượng Tháp đích thật là thánh địa đương thời, Tả Thiên Thủ chính là từ trong Vạn Vật Tháp đi ra.
Hai tiếng gió nhẹ thổi qua, Phong Độc Cô và Tả Thiên Thủ cũng đã biến mất ngay tại chỗ.
Tiếng bước chân hùng hậu từ đằng xa bất ngờ truyền đến:
- Lão đại, lão đại, đại sự không ổn ah!
Vu Cửu lưng cõng đại thiết đao, oanh một tiếng nhảy lên cao trăm mét, sau đó rơi vào sau lưng Phong Phi Vân, giẫm cho mật đất xuất hiện một cái hố to.
Phong Phi Vân không nóng không vội, chậm rãi đứng người lên khỏi cự thạch sau đó hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
- Tên ác hòa thường kia đã mang Tiểu Bồ Tát đi rồi, lúc Tiểu Bồ Tát đi khóc lóc nói muốn gặp ngươi một lần, nhưng tên ác hòa thượng kia không chịu, cưỡng ép dắt lấy nàng phi không mà đi.
Vu Cửu nói ra.
Ác hòa thượng đương nhiên là chỉ rượu thịt hòa thượng, mà Tiểu Bồ Tát trong miệng hắn cũng chính là Nạp Lan Tuyết Tiên rồi.
Rượu thịt hòa thượng một lòng muốn thu Nạp Lan Tuyết Tiên làm đồ đệ, tu luyện "Thương Sinh Cổ Kinh", truyền thừa Phật môn giáo lí, mang nàng đi vốn là chuyện hợp tình hợp lý, nhưng việc này cũng không khỏi quá mức đột ngột rồi.
Rượu thịt hòa thượng mặc dù rất hung ác với người khác, nhưng đối với Nạp Lan Tuyết Tiên lại hữu cầu tất ứng, không có khả năng thấy nàng khóc mà vẫn không mang nàng tới gặp Phong Phi Vân.
Như vậy chỉ có một giải thích!
Trong mắt Phong Phi Vân sinh ra dự cảm bất tường:
- Hẳn là nữ ma đầu Tiêu Nặc Lan kia đã tìm được Hoàng Phong lĩnh, rượu thịt hòa thượng cảm ứng được khí tức của nàng, cho nên mới không thể không thoát đi.
Nếu là như thế, nơi này không thể ở lâu nữa, Phong Phi Vân cũng phải tranh thủ trốn đi thôi.
Trên đường núi truyền đến một tiếng rít dồn đập.
Oanh!
Vương Mãnh từ trên không rơi xuống, đứng ở bên người Vu Cửu, cũng khiến trên mặt đất xuât hiện một hố to.
- Lão đại, Tam đương gia bảo ngươi trở về, có chuyện quan trọng muốn thương nghị với ngươi.
Vương Mãnh nói.
Phong Phi Vân nhíu mày, nói:
- Vậy quay về thôi.
Hắn thu "Bát Thuật Quyển" vào, Phong Phi Vân cùng hai tên đạo tặc liền quay trở về Hoàng Phong lĩnh sơn trại, trên đường đi gặp rất nhiều đạo tặc trở về, có người bắt sống mấy chục nô lệ, cầm trong tay roi da, xua đuổi lấy bọn hắn.
Có người đánh cướp ba rương kim tệ, trên rương hòm tràn đầy máu tươi, hiển nhiên có không ít người đã bị chết ở dưới đại đao của hắn.
Phong Phi Vân đạm mạc nhìn lấy tất cả, ở thế giới này mạnh được yếu thua, thích giả sinh tồn, kẻ yếu nhất định sẽ trở thành đồ ăn của cường giả, không ai có thể thay đổi cả.
- Tu luyện tới trình độ nào rồi?
Tam đương gia híp đôi mắt già nua hỏi.
Phong Phi Vân đối với lão cường đạo này vẫn rất có hảo cảm, hắn đối với mình cực kỳ hiếu cố, khẳng định có sâu xa nhất định với Phong gia, thậm chí còn là một vị tiền bối của Phong gia cũng nên.
- Có lẽ đạt tới trình độ Tầm Bảo Sư nhập môn rồi.
Phong Phi Vân đối với tu vi của mình vẫn có phần có lòng tin, hơn nữa đối với "Bát Thuật Quyển" cũng sinh ra hứng thú nồng đậm. Tuy rằng mới chỉ tu luyện tầm bảo thuật pháp có mười ngày nhưng là linh khí trong cơ thể lại tăng trưởng nhanh hơn bình thường, tu vị quả thực có thể nói là đột nhiên tăng mạnh.
Tam đương gia nhẹ gật đầu, từ trong tay áo lấy ra một quả thiết lệnh màu đen, thiết lệnh này lớn chừng lòng bàn tay, thập phần trầm trọng, trên đó dùng nước thép khắc lấy ba chữ "Tầm Bảo Sư" .
Ở biên giới Tầm Bảo Sư Thiết Lệnh khảm chín hạt chân diệu linh thạch hạt màu trắng nhỏ, tản mát ra linh quang nhàn nhạt.
Chín hạt chân diệu linh thạch đại biểu cho thân phận cửu phẩm Tầm Bảo Sư, địa vị vô cùng cao thượng.
Tác giả :
Cửu Đương Gia