Linh Chu
Chương 240: Thi biến lần thứ tư
Nàng mặc dù không nói chuyện nhưng mà ở tại tràng cũng không có người nào dám nói, bao gồm cả hộ đạo giả của Tần gia, Vô Hà công tử, lão ẩu trên tầng thứ bảy kia, tất cả mọi người đều nín thở, sợ quấy nhiễu đến một tôn ma đầu trong truyền thuyết này.
Mặc dù không ai nói nàng chính là nữ ma, nhưng mà khi nàng ngồi ở trung ương đại đường, mọi người đều đã coi nàng trở thành nữ ma, không người nào dám hoài nghi.
Yên tĩnh, sau khi Tiêu Nặc Lan bước vào trong Tuyệt Sắc lâu, địa phương vốn là có thanh âm huyên náo nhất của cả Phong Hỏa liên thành liền biến thành địa phương an tĩnh nhất, an tĩnh đến có thể nghe được tiếng rao bán hàng của người bán rong trên đường cái bên ngoài.
Thậm chí cũng không có người nào dám di động một chút cước bộ.
Phong Phi Vân liền đứng ở trong hành lang, cách vị trí của Tiêu Nặc Lan gần nhất, mặc dù cũng không khẩn trương đến cả người run run như những tu sĩ khác, nhưng mà lại cũng như mang nặng ở trên lưng, không cách nào giữ vững thong dong.
Nhưng mà ở trong mắt của tất cả tu tiên giả tại tràng, hắn lại là một người thong dong nhất, chỗ dựa của hắn rốt cuộc đã tới, tất cả người đắc tội hắn tối nay đều không có kết quả tốt.
Người có sắc mặt biến thành dọa người nhất không ai bằng được vị hộ đạo giả của Tần gia kia, tim của lão đập cực nhanh, hai chân có chút không nghe sai khiến, cuối cùng là thanh âm có chút phát run mà nói:
- Nữ ma đại nhân, mới vừa rồi thật chỉ là một cái hiểu lầm, Tần gia chúng ta cũng không có ý tứ đắc tội với ngươi.
Tiêu Nặc Lan nhàn nhạt liếc hắn một cái, liền lại thu hồi ánh mắt, nói:
- Lấy đồ vật giao ra đây đi!
Tất cả mọi người bị những lời này của nàng nghe đến không giải thích được, đồ vật gì, nàng là đang tìm một kiện đồ vật?
Liền ở dưới tình huống tất cả mọi người đều không hiểu, tay của nàng bỗng nhiên vươn ra, một cái thủ ảnh mảnh khảnh một phen bắt lấy nơi cổ của Nạp Lan Tuyết Tiên ở trong nhã gian, nhưng vào lúc này Tửu Nhục hòa thượng cũng xuất thủ, đánh ra một đạo kim sắc thủ ấn oanh ở trên ống tay áo của Tiêu Nặc Lan.
- Thình thịch!
Mặc dù Tửu Nhục hòa thượng cùng Tiêu Nặc Lan cơ hồ là đồng thời xuất thủ, nhưng mà cuối cùng là chậm nửa phần, Nạp Lan Tuyết Tiên đã bị nàng bắt tới.
Nạp Lan Tuyết Tiên lúc trước lấy Phỉ thúy Phật châu giao thủ với Tần Chiến, khiến khí tức của Phỉ thúy Phật châu lộ ra ngoài, cũng chính bởi vì vậy Tiêu Nặc Lan mới sẽ tìm đến chỗ này.
- Đăng đăng đăng!
Thanh âm thiền trượng vang lên.
Tửu Nhục hòa thượng phá vỡ đại môn của nhã gian, mang theo vô địch thiền trượng xông ra, thân thể cùng thiền trượng đều được kim mang bao phủ, ngang nhiên hướng Tiêu Nặc Lan công tới.
Tửu Nhục hòa thượng người này sinh mãnh chí cực, cũng không yếu hơn bao nhiêu so với Tiêu Nặc Lan, tu vi cao đến dọa người.
Thời gian một cái nháy mắt, hắn liền công ra hơn hai trăm chiêu, rốt cuộc đoạt lại Nạp Lan Tuyết Tiên từ trong tay Tiêu Nặc Lan, bất quá hắn lại bỏ ra cái giá rất lớn, trên cánh tay tráng kiện của hắn tràn ra một giọt máu tươi, bị đầu ngón tay của Tiêu Nặc Lan phá vỡ.
Mặc dù ở trong nháy mắt đạo vết thương kia liền biến mất, ngay cả vết sẹo cũng không để lại, nhưng mà đã nói rõ mới vừa rồi hắn đã ăn thiệt thòi ở trong tay Tiêu Nặc Lan.
Bất quá hắn lại đoạt được Nạp Lan Tuyết Tiên trở lại, lần giao phong này miễn cưỡng coi như là ngang tay.
Tiêu Nặc Lan ngồi ở trên ghế bình tĩnh như trước, ánh mắt lạnh lùng bình thản, nhìn chằm chằm vào phương hướng của Tửu Nhục hòa thượng cùng Nạp Lan Tuyết Tiên, khé hé đôi môi đỏ mọng, nói:
- Giao Phỉ thúy Phật châu cho ta!
Nguyên lai là nàng là vì Phỉ Thúy phật châu mà đến, trong lòng Phong Phi Vân sinh ra dự cảm xấu, Phỉ thúy Phật châu nhưng là ở trên người Nạp Lan Tuyết Tiên, nếu như nàng chân chính động thủ muốn lấy Phỉ thúy Phật châu, như vậy Nạp Lan Tuyết Tiên liền nguy hiểm, cho dù có Tửu Nhục hòa thượng che chở cho nàng cũng tuyệt đối chạy không thoát độc thủ của Tiêu Nặc Lan.
Loại cao thủ có cấp bậc giống như bọn họ giao thủ nhiều nhất chỉ có thể giữ vững chính mình bất bại, căn bản là không bảo hộ được người bên cạnh.
Toàn thân của Tửu Nhục hòa thượng đều hiện lên kim quang, một tay bắt lấy vô địch thiền trượng, một tay nắm lấy tay của Nạp Lan Tuyết Tiên, trang nghiêm bảo tướng mà nói:
- A di đà phật, Tiêu thí chủ cũng đã trải qua lần thi biến thứ tư, nghịch chuyển sinh tử, vì sao lệ khí trên người vẫn nặng như cũ, thực sự là không nên a!
Một người hoàn toàn đã chết đi rồi tự nhiên là không thể nào sống lại, đây là quy tắc của thiên địa, cái gọi là nghịch chuyển sinh tử chính là để cho người đã chết đi này trải qua thi biến, do đó mà phát sinh thoát biến.
Lần đầu tiên thi biến có thể leo ra phần mộ, hành thi tẩu nhục!
Lần thi biến thứ hai có thể thi thân bất hủ, kim cương bất hoại!
Lần thi biến thứ ba có thể đản sinh một tia trí tuệ, chiến lực có thể so với cự kình!
Mà lần thi biến thứ tư là có thể nghịch chuyển sinh tử, bạch cốt sinh cơ, trí nhớ hồi phục, không khác với người sống, Tiêu Nặc Lan hiện tại chính là ở cảnh giới này.
Nàng đã đi lên một con đường tu tiên bất đồng với tất cả tu tiên giả, bây giờ là lần thi biến thứ tư, tương lai còn sẽ có lần thi biến thứ năm, lần thi biến thứ sáu... Thậm chí đến lần thi biến thứ chín Bất tử bất diệt trong truyền thuyết.
Trên điển tịch thượng cổ thần hóa ghi lại, trên đại lục từng xuất hiện qua tổ ma trải qua tám lần thi biến, đem một vị cổ tiên nhân đều xé nát, tiên huyết rơi vào trong phàm trần, hóa thành chín tòa huyết hồ, đến nay trên huyết hồ đều có thể nghe được tiếng kêu rên của cổ tiên.
Bất quá đây chỉ là ghi lại của điển tịch thần hóa, người đời sau căn bản cũng không có gặp qua cái gì mà cổ tiên huyết hồ, chỉ cho đây đều là chuyện xưa mà tiền nhân hoang đường bịa đặt mà thôi.
Nhưng mà Tiêu Nặc Lan trải qua bốn lần thi biến liền đã kinh khủng như thế, nếu như trên đời này thật sự tồn tại tổ ma trải qua tám lần thi biến, như vậy thật sự có thể trảm tiên.
Tiêu Nặc Lan mặc dù là nhân loại nhưng mà lại cũng đã không thể coi là nhân loại, mà bị phân chia thành một loại khác: Âm giới tam tà chi Thi tà.
Dĩ nhiên "Dương giới tam dị, âm giới tam tà" ở tu tiên giới cũng là từ ngữ rất xa lạ, chỉ có tầm bảo sư hành tẩu ở chỗ biên giới mới giao thiệp với bọn họ, dưới hình huống bình thường dương giới tam dị cùng âm giới tam tà đều sẽ ở lại dương giới, âm giới, hoặc là ở trong một ít không gian vị diện đặc thù nhỏ hẹp.
Đại quy mô thi tà xuất thế giống như Tiêu Nặc Lan lần này ở Thần Tấn vương triều còn là lần đầu tiên phát sinh.
Dương giới tam dị: Thái hư dị, dị hình dị, vô hình dị.
Âm giới tam tà: Thi tà, quỷ tà, thần tà.
Sau khi một cái ý niệm này hiện lên ở trong đầu Phong Phi Vân, trong khoảng thời gian ngắn rất nhiều vấn đề còn nghi ngờ trước kia đều trở nên rõ ràng, liền giống như thể hồ quán đỉnh, đem rất nhiều chuyện xảy ra gần đây đều nghĩ thông suốt.
Mặc dù không ai nói nàng chính là nữ ma, nhưng mà khi nàng ngồi ở trung ương đại đường, mọi người đều đã coi nàng trở thành nữ ma, không người nào dám hoài nghi.
Yên tĩnh, sau khi Tiêu Nặc Lan bước vào trong Tuyệt Sắc lâu, địa phương vốn là có thanh âm huyên náo nhất của cả Phong Hỏa liên thành liền biến thành địa phương an tĩnh nhất, an tĩnh đến có thể nghe được tiếng rao bán hàng của người bán rong trên đường cái bên ngoài.
Thậm chí cũng không có người nào dám di động một chút cước bộ.
Phong Phi Vân liền đứng ở trong hành lang, cách vị trí của Tiêu Nặc Lan gần nhất, mặc dù cũng không khẩn trương đến cả người run run như những tu sĩ khác, nhưng mà lại cũng như mang nặng ở trên lưng, không cách nào giữ vững thong dong.
Nhưng mà ở trong mắt của tất cả tu tiên giả tại tràng, hắn lại là một người thong dong nhất, chỗ dựa của hắn rốt cuộc đã tới, tất cả người đắc tội hắn tối nay đều không có kết quả tốt.
Người có sắc mặt biến thành dọa người nhất không ai bằng được vị hộ đạo giả của Tần gia kia, tim của lão đập cực nhanh, hai chân có chút không nghe sai khiến, cuối cùng là thanh âm có chút phát run mà nói:
- Nữ ma đại nhân, mới vừa rồi thật chỉ là một cái hiểu lầm, Tần gia chúng ta cũng không có ý tứ đắc tội với ngươi.
Tiêu Nặc Lan nhàn nhạt liếc hắn một cái, liền lại thu hồi ánh mắt, nói:
- Lấy đồ vật giao ra đây đi!
Tất cả mọi người bị những lời này của nàng nghe đến không giải thích được, đồ vật gì, nàng là đang tìm một kiện đồ vật?
Liền ở dưới tình huống tất cả mọi người đều không hiểu, tay của nàng bỗng nhiên vươn ra, một cái thủ ảnh mảnh khảnh một phen bắt lấy nơi cổ của Nạp Lan Tuyết Tiên ở trong nhã gian, nhưng vào lúc này Tửu Nhục hòa thượng cũng xuất thủ, đánh ra một đạo kim sắc thủ ấn oanh ở trên ống tay áo của Tiêu Nặc Lan.
- Thình thịch!
Mặc dù Tửu Nhục hòa thượng cùng Tiêu Nặc Lan cơ hồ là đồng thời xuất thủ, nhưng mà cuối cùng là chậm nửa phần, Nạp Lan Tuyết Tiên đã bị nàng bắt tới.
Nạp Lan Tuyết Tiên lúc trước lấy Phỉ thúy Phật châu giao thủ với Tần Chiến, khiến khí tức của Phỉ thúy Phật châu lộ ra ngoài, cũng chính bởi vì vậy Tiêu Nặc Lan mới sẽ tìm đến chỗ này.
- Đăng đăng đăng!
Thanh âm thiền trượng vang lên.
Tửu Nhục hòa thượng phá vỡ đại môn của nhã gian, mang theo vô địch thiền trượng xông ra, thân thể cùng thiền trượng đều được kim mang bao phủ, ngang nhiên hướng Tiêu Nặc Lan công tới.
Tửu Nhục hòa thượng người này sinh mãnh chí cực, cũng không yếu hơn bao nhiêu so với Tiêu Nặc Lan, tu vi cao đến dọa người.
Thời gian một cái nháy mắt, hắn liền công ra hơn hai trăm chiêu, rốt cuộc đoạt lại Nạp Lan Tuyết Tiên từ trong tay Tiêu Nặc Lan, bất quá hắn lại bỏ ra cái giá rất lớn, trên cánh tay tráng kiện của hắn tràn ra một giọt máu tươi, bị đầu ngón tay của Tiêu Nặc Lan phá vỡ.
Mặc dù ở trong nháy mắt đạo vết thương kia liền biến mất, ngay cả vết sẹo cũng không để lại, nhưng mà đã nói rõ mới vừa rồi hắn đã ăn thiệt thòi ở trong tay Tiêu Nặc Lan.
Bất quá hắn lại đoạt được Nạp Lan Tuyết Tiên trở lại, lần giao phong này miễn cưỡng coi như là ngang tay.
Tiêu Nặc Lan ngồi ở trên ghế bình tĩnh như trước, ánh mắt lạnh lùng bình thản, nhìn chằm chằm vào phương hướng của Tửu Nhục hòa thượng cùng Nạp Lan Tuyết Tiên, khé hé đôi môi đỏ mọng, nói:
- Giao Phỉ thúy Phật châu cho ta!
Nguyên lai là nàng là vì Phỉ Thúy phật châu mà đến, trong lòng Phong Phi Vân sinh ra dự cảm xấu, Phỉ thúy Phật châu nhưng là ở trên người Nạp Lan Tuyết Tiên, nếu như nàng chân chính động thủ muốn lấy Phỉ thúy Phật châu, như vậy Nạp Lan Tuyết Tiên liền nguy hiểm, cho dù có Tửu Nhục hòa thượng che chở cho nàng cũng tuyệt đối chạy không thoát độc thủ của Tiêu Nặc Lan.
Loại cao thủ có cấp bậc giống như bọn họ giao thủ nhiều nhất chỉ có thể giữ vững chính mình bất bại, căn bản là không bảo hộ được người bên cạnh.
Toàn thân của Tửu Nhục hòa thượng đều hiện lên kim quang, một tay bắt lấy vô địch thiền trượng, một tay nắm lấy tay của Nạp Lan Tuyết Tiên, trang nghiêm bảo tướng mà nói:
- A di đà phật, Tiêu thí chủ cũng đã trải qua lần thi biến thứ tư, nghịch chuyển sinh tử, vì sao lệ khí trên người vẫn nặng như cũ, thực sự là không nên a!
Một người hoàn toàn đã chết đi rồi tự nhiên là không thể nào sống lại, đây là quy tắc của thiên địa, cái gọi là nghịch chuyển sinh tử chính là để cho người đã chết đi này trải qua thi biến, do đó mà phát sinh thoát biến.
Lần đầu tiên thi biến có thể leo ra phần mộ, hành thi tẩu nhục!
Lần thi biến thứ hai có thể thi thân bất hủ, kim cương bất hoại!
Lần thi biến thứ ba có thể đản sinh một tia trí tuệ, chiến lực có thể so với cự kình!
Mà lần thi biến thứ tư là có thể nghịch chuyển sinh tử, bạch cốt sinh cơ, trí nhớ hồi phục, không khác với người sống, Tiêu Nặc Lan hiện tại chính là ở cảnh giới này.
Nàng đã đi lên một con đường tu tiên bất đồng với tất cả tu tiên giả, bây giờ là lần thi biến thứ tư, tương lai còn sẽ có lần thi biến thứ năm, lần thi biến thứ sáu... Thậm chí đến lần thi biến thứ chín Bất tử bất diệt trong truyền thuyết.
Trên điển tịch thượng cổ thần hóa ghi lại, trên đại lục từng xuất hiện qua tổ ma trải qua tám lần thi biến, đem một vị cổ tiên nhân đều xé nát, tiên huyết rơi vào trong phàm trần, hóa thành chín tòa huyết hồ, đến nay trên huyết hồ đều có thể nghe được tiếng kêu rên của cổ tiên.
Bất quá đây chỉ là ghi lại của điển tịch thần hóa, người đời sau căn bản cũng không có gặp qua cái gì mà cổ tiên huyết hồ, chỉ cho đây đều là chuyện xưa mà tiền nhân hoang đường bịa đặt mà thôi.
Nhưng mà Tiêu Nặc Lan trải qua bốn lần thi biến liền đã kinh khủng như thế, nếu như trên đời này thật sự tồn tại tổ ma trải qua tám lần thi biến, như vậy thật sự có thể trảm tiên.
Tiêu Nặc Lan mặc dù là nhân loại nhưng mà lại cũng đã không thể coi là nhân loại, mà bị phân chia thành một loại khác: Âm giới tam tà chi Thi tà.
Dĩ nhiên "Dương giới tam dị, âm giới tam tà" ở tu tiên giới cũng là từ ngữ rất xa lạ, chỉ có tầm bảo sư hành tẩu ở chỗ biên giới mới giao thiệp với bọn họ, dưới hình huống bình thường dương giới tam dị cùng âm giới tam tà đều sẽ ở lại dương giới, âm giới, hoặc là ở trong một ít không gian vị diện đặc thù nhỏ hẹp.
Đại quy mô thi tà xuất thế giống như Tiêu Nặc Lan lần này ở Thần Tấn vương triều còn là lần đầu tiên phát sinh.
Dương giới tam dị: Thái hư dị, dị hình dị, vô hình dị.
Âm giới tam tà: Thi tà, quỷ tà, thần tà.
Sau khi một cái ý niệm này hiện lên ở trong đầu Phong Phi Vân, trong khoảng thời gian ngắn rất nhiều vấn đề còn nghi ngờ trước kia đều trở nên rõ ràng, liền giống như thể hồ quán đỉnh, đem rất nhiều chuyện xảy ra gần đây đều nghĩ thông suốt.
Tác giả :
Cửu Đương Gia