Linh Chu
Chương 210: Ông lão cụt tay (2)
Trong lòng thiếu niên mặc đạo bào mặc dù tràn đầy lửa giận, nhưng mà hiện tại có mặt nhiều người như vậy, hắn đúng là không tiện động thủ. Chỉ là liếc mắt nhìn thật sâu Độc Tí lão nhân kia, trong lòng thầm nghĩ, đợi đến khi tất cả mọi người đi hết, thì sẽ lại tới trừng trị ngươi.
Trong lúc tất cả mọi người ở đây vẫn còn cười to liên tục, Phong Phi Vân ngồi xổm người xuống nhặt đồ đang được bày trên mặt đất rồi bắt đầu lật tới lật lui.
- Đại Ngưu, những lời lão gia hỏa này đã tuyên bố chỉ là một trò lừa bịp. Những thứ kia có lẽ không nên nhìn thì tốt hơn.
Lưu Thân Sinh lên tiếng nhắc nhở.
Vốn những người đứng vây xem này đều tính toán rời đi, nhưng mà sau khi nhìn thấy Phong Phi Vân chăm chú chọn lựa những món hàng trên mặt đất, thì những người này lập tức ở lại tiếp.
Không ngờ còn có người dám mua hàng của Độc Tí lão nhân này. Xem ra người trẻ tuổi kia cũng là kẻ không biết nhìn đồ, sẽ bị lừa thật sự thảm, thiếu niên mặc đạo bào chính là kết quả nhỡ tiền.
- Xem đi! Lại một kẻ mắc bẫy, hì hì.
- Tiểu tử này ăn mặc rách rưới, phỏng đoán không có béo bở gì.
...
Độc Tí lão nhân kia tự nhiên cũng nhìn ra Phong Phi Vân là kẻ nghèo kiết xác, nhưng mà dù sao người tới chính là khách, có thể bắt bí bao nhiêu là thì cứ chẹt bấy nhiêu.
Thiếu niên mặc đạo bào kia cũng không rời đi, liền đứng ở bên người Phong Phi Vân, trong mắt lộ ra một chút vẻ hả hê, trong lòng chỉ hy vọng Phong Phi Vân bị lừa so với hắn thảm hại hơn là tốt nhất.
Phong Phi Vân tự nhiên là không để ý tới những người chung quanh đang bàn luận gì. Hắn nhìn một vòng những thứ đang bày trên mặt đất, mỗi một món đều nhìn một chút, cuối cùng lắc đầu thở dài, liền muốn đứng lên rời đi.
Độc Tí lão nhân lập tức sốt ruột, vội vàng bật thốt lên:
- Tiểu ca, chớ a! Có báu vật gì vừa ý thì cứ thẳng thắn nói cho lão đầu tử ta, giá cả sẽ thương lượng sau!
Phong Phi Vân lập tức lại dừng bước, ngồi xổm xuống. Hắn nhặt lên một khối đá to như đầu người lớn vào trong tay, rồi nói:
- Bên trong tảng đá kia thai nghén một linh khí vô tận, tuyệt đối là một món thiên địa chí bảo.
Phong Phi Vân hai tay nâng đỡ tảng đá, dùng cái mũi ngửi ngửi rồi gật đầu, lại nói:
- Khí tức thần linh thật đậm đặc, chẳng lẽ đây chính là một khối thần thạch từ Tiên Giới rớt xuống !
Tảng đá kia bình thản không có gì đặc biệt, màu vàng màu nâu xen lẫn trên bề mặt. Trông nó có tính chất rời rạc, bề mặt thô ráp, trên mặt vẫn còn rêu xanh mọc lên, chính là tảng đá mà Độc Tí lão nhân kia nhặt từ bên cạnh quán để đè tấm vải bày hàng.
Nhưng mà lại bị Phong Phi Vân khen là cực kì thần kì, liền như thiên địa dị bảo vậy.
Tất cả mọi người đều có ánh mắt tò mò. Những kẻ có nhãn lực vượt xa người thường thì từ hai mắt càng là bắn ra Linh Mang, như muốn nhìn thấu chỗ thần kì của tảng đá kia, rốt cuộc lại đều thất vọng lắc đầu.
Thật sự rất tầm thường !
Đây chính là một khối Hoàng Thạch tùy ý có thể thấy được.
Mà ngay cả Độc Tí lão nhân kia đều có hơi kinh ngạc. Lão cố ý quay sang tảng đá kia nhìn một chút, lão nhướng mày mà cũng không hề nhìn ra chỗ đặc thù gì.
Xem ra tiểu tử này chính là một kẻ ngốc !
Hoàng Thạch này một đồng tiền cũng không đáng, lại có người biến nó trở thành báu vật. Độc Tí lão nhân tự nhiên là thích nghe ngóng, cười nói:
- Tiểu ca thật sự là lành nghề biết hàng, tảng đá kia có lai lịch thật sự dọa người.Đồn đại có một vị đại thần thông ngồi ở trên đó mà Ngộ Đạo Phi Tiên. Tiểu ca nếu như thành tâm muốn mua, hai mươi đồng tiền ta bán cho ngươi.
Độc Tí lão nhân cũng không dám nâng giá cả lên rất cao, sợ sẽ làm Phong Phi Vân trực tiếp bị hù dọa bỏ chạy.
Những tu tiên giả chung quanh này đều là cười thầm trong lòng, lão bất tử kia lại bắt đầu lừa người. Một tảng đá vỡ nham nhở lại muốn bán với giá hai mươi đồng tiền, thế này quả thực chính là cướp đoạt.
- Một đồng!
Phong Phi Vân tức thì thả trở về hòn đá đang cầm trong tay !
Độc Tí lão nhân ngẩn ra, trong lòng ra sức thoá mạ một hồi. Mới vừa rồi còn khen tảng đá kia là từ trên trời rơi xuống, hiện tại lại chỉ đưa ra giá cả có một đồng tiền, thực sự mẹ nó là đồ nghèo kiết xác.
- Tiểu ca, đây chính là tảng đá mà một vị tiên nhân Ngộ Đạo trên đó, sao không trả thêm chút?
Độc Tí lão nhân hỏi.
- Trên người chỉ mang theo một đồng tiền, muốn trả thêm cũng không được!
Phong Phi Vân lắc đầu, liền muốn đứng lên rời đi.
Độc Tí lão nhân mặc dù cảm thấy thất vọng, nhưng mà một đồng tiền cũng là tiền. Một khối đá hộc nhặt được bên cạnh đường mà thôi. Lão cắn răng, nói:
- Hảo! Hôm nay lão phu liền lấy giá thổ huyết một đồng tiền mà bán cho ngươi.
- Hảo, mặc cả xong!
Phong Phi Vân lập tức bật cười lên, từ trong ngón tay bắn ra một đồng tiền, sau đó ra tay nhanh như chớp cầm lấy khối đá to bằng đầu người kia rồi đứng lên. Đương nhiên hắn cũng sợ Độc Tí lão nhân này hối hận.
Tiểu tử này cười đến thật vui vẻ, chẳng lẽ chính mình lần này nhìn nhầm ? Độc Tí lão nhân cất một đồng tiền kia đi mà trong lòng lại bắt đầu nghi hoặc.
Bọn người Vu Cửu, Vương Mãnh thì liên tục cau mày, cảm giác Phong Phi Vân thật sự không hề cần phải làm loại việc ngốc nghếch này. Mặc dù vẻn vẹn chỉ bỏ ra một đồng tiền, nhưng mà một đồng tiền cũng là tiền a!
- Đại Ngưu, hiện tại ngươi có khả năng nói cho chúng ta biết tảng đá kia có điều huyền bí gì đó chứ?
Trong đôi mắt Lưu Thân Sinh lóe lên ánh sáng trí tuệ. Những người khác có lẽ cảm giác Phong Phi Vân là đang không có việc gì nên tìm trò giải trí. Nhưng mà hắn suy đoán trong đó chỉ sợ có điều huyền bí.
Những tu tiên giả này cũng không có rời đi, trong lòng cũng có nghi vấn giống nhau. Mà ngay cả Độc Tí lão nhân kia cũng đều vươn dài cổ, dựng lỗ tai lên.
Phong Phi Vân cười nhìn qua một chút những người này, để hòn đá Hoàng Thạch ở trên lòng bàn tay, rồi hỏi:
- Các ngươi nhìn tảng Hoàng Thạch này và những tảng Hoàng Thạch bình thường bên cạnh có cái gì không giống? Không nhận ra được phải không? Lập tức các ngươi có thể đã nhìn ra.
Phong Phi Vân vận chuyển linh khí tràn ngập trong lòng bàn tay!
Phụp !
Linh khí tự động bùng cháy, biến thành một ngọn lửa Nhất Muội Nguyên Hỏa. Một khối Hoàng Thạch kia bị Hỏa Diễm bao bọc, nhiệt độ bắt đầu dần dần cao lên.
Một ngọn lửa Nhất Muội Nguyên Hỏa chính là Hỏa Diễm sinh ra từ thiêu đốt linh khí, những tảng đá bình thường khi đó sẽ bị hoả táng trong nháy mắt. Coi như là một số ít hòn đá cứng rắn thì cũng bị một ngọn lửa Nhất Muội Nguyên Hỏa trong nháy mắt đốt thành những hạt cát nhỏ.
Nhưng mà một khối Hoàng Thạch bình thường này không chỉ có không bị ngọn lửa Nhất Muội Nguyên Hỏa hoả táng, ngược lại bắt đầu di động nhảy lên trong Hỏa Diễm.Màu sắc của nó từ màu vàng biến thành màu đỏ, sắc thái càng ngày càng diễm lệ, cuối cùng đỏ rực giống như huyết.
Trong lúc tất cả mọi người ở đây vẫn còn cười to liên tục, Phong Phi Vân ngồi xổm người xuống nhặt đồ đang được bày trên mặt đất rồi bắt đầu lật tới lật lui.
- Đại Ngưu, những lời lão gia hỏa này đã tuyên bố chỉ là một trò lừa bịp. Những thứ kia có lẽ không nên nhìn thì tốt hơn.
Lưu Thân Sinh lên tiếng nhắc nhở.
Vốn những người đứng vây xem này đều tính toán rời đi, nhưng mà sau khi nhìn thấy Phong Phi Vân chăm chú chọn lựa những món hàng trên mặt đất, thì những người này lập tức ở lại tiếp.
Không ngờ còn có người dám mua hàng của Độc Tí lão nhân này. Xem ra người trẻ tuổi kia cũng là kẻ không biết nhìn đồ, sẽ bị lừa thật sự thảm, thiếu niên mặc đạo bào chính là kết quả nhỡ tiền.
- Xem đi! Lại một kẻ mắc bẫy, hì hì.
- Tiểu tử này ăn mặc rách rưới, phỏng đoán không có béo bở gì.
...
Độc Tí lão nhân kia tự nhiên cũng nhìn ra Phong Phi Vân là kẻ nghèo kiết xác, nhưng mà dù sao người tới chính là khách, có thể bắt bí bao nhiêu là thì cứ chẹt bấy nhiêu.
Thiếu niên mặc đạo bào kia cũng không rời đi, liền đứng ở bên người Phong Phi Vân, trong mắt lộ ra một chút vẻ hả hê, trong lòng chỉ hy vọng Phong Phi Vân bị lừa so với hắn thảm hại hơn là tốt nhất.
Phong Phi Vân tự nhiên là không để ý tới những người chung quanh đang bàn luận gì. Hắn nhìn một vòng những thứ đang bày trên mặt đất, mỗi một món đều nhìn một chút, cuối cùng lắc đầu thở dài, liền muốn đứng lên rời đi.
Độc Tí lão nhân lập tức sốt ruột, vội vàng bật thốt lên:
- Tiểu ca, chớ a! Có báu vật gì vừa ý thì cứ thẳng thắn nói cho lão đầu tử ta, giá cả sẽ thương lượng sau!
Phong Phi Vân lập tức lại dừng bước, ngồi xổm xuống. Hắn nhặt lên một khối đá to như đầu người lớn vào trong tay, rồi nói:
- Bên trong tảng đá kia thai nghén một linh khí vô tận, tuyệt đối là một món thiên địa chí bảo.
Phong Phi Vân hai tay nâng đỡ tảng đá, dùng cái mũi ngửi ngửi rồi gật đầu, lại nói:
- Khí tức thần linh thật đậm đặc, chẳng lẽ đây chính là một khối thần thạch từ Tiên Giới rớt xuống !
Tảng đá kia bình thản không có gì đặc biệt, màu vàng màu nâu xen lẫn trên bề mặt. Trông nó có tính chất rời rạc, bề mặt thô ráp, trên mặt vẫn còn rêu xanh mọc lên, chính là tảng đá mà Độc Tí lão nhân kia nhặt từ bên cạnh quán để đè tấm vải bày hàng.
Nhưng mà lại bị Phong Phi Vân khen là cực kì thần kì, liền như thiên địa dị bảo vậy.
Tất cả mọi người đều có ánh mắt tò mò. Những kẻ có nhãn lực vượt xa người thường thì từ hai mắt càng là bắn ra Linh Mang, như muốn nhìn thấu chỗ thần kì của tảng đá kia, rốt cuộc lại đều thất vọng lắc đầu.
Thật sự rất tầm thường !
Đây chính là một khối Hoàng Thạch tùy ý có thể thấy được.
Mà ngay cả Độc Tí lão nhân kia đều có hơi kinh ngạc. Lão cố ý quay sang tảng đá kia nhìn một chút, lão nhướng mày mà cũng không hề nhìn ra chỗ đặc thù gì.
Xem ra tiểu tử này chính là một kẻ ngốc !
Hoàng Thạch này một đồng tiền cũng không đáng, lại có người biến nó trở thành báu vật. Độc Tí lão nhân tự nhiên là thích nghe ngóng, cười nói:
- Tiểu ca thật sự là lành nghề biết hàng, tảng đá kia có lai lịch thật sự dọa người.Đồn đại có một vị đại thần thông ngồi ở trên đó mà Ngộ Đạo Phi Tiên. Tiểu ca nếu như thành tâm muốn mua, hai mươi đồng tiền ta bán cho ngươi.
Độc Tí lão nhân cũng không dám nâng giá cả lên rất cao, sợ sẽ làm Phong Phi Vân trực tiếp bị hù dọa bỏ chạy.
Những tu tiên giả chung quanh này đều là cười thầm trong lòng, lão bất tử kia lại bắt đầu lừa người. Một tảng đá vỡ nham nhở lại muốn bán với giá hai mươi đồng tiền, thế này quả thực chính là cướp đoạt.
- Một đồng!
Phong Phi Vân tức thì thả trở về hòn đá đang cầm trong tay !
Độc Tí lão nhân ngẩn ra, trong lòng ra sức thoá mạ một hồi. Mới vừa rồi còn khen tảng đá kia là từ trên trời rơi xuống, hiện tại lại chỉ đưa ra giá cả có một đồng tiền, thực sự mẹ nó là đồ nghèo kiết xác.
- Tiểu ca, đây chính là tảng đá mà một vị tiên nhân Ngộ Đạo trên đó, sao không trả thêm chút?
Độc Tí lão nhân hỏi.
- Trên người chỉ mang theo một đồng tiền, muốn trả thêm cũng không được!
Phong Phi Vân lắc đầu, liền muốn đứng lên rời đi.
Độc Tí lão nhân mặc dù cảm thấy thất vọng, nhưng mà một đồng tiền cũng là tiền. Một khối đá hộc nhặt được bên cạnh đường mà thôi. Lão cắn răng, nói:
- Hảo! Hôm nay lão phu liền lấy giá thổ huyết một đồng tiền mà bán cho ngươi.
- Hảo, mặc cả xong!
Phong Phi Vân lập tức bật cười lên, từ trong ngón tay bắn ra một đồng tiền, sau đó ra tay nhanh như chớp cầm lấy khối đá to bằng đầu người kia rồi đứng lên. Đương nhiên hắn cũng sợ Độc Tí lão nhân này hối hận.
Tiểu tử này cười đến thật vui vẻ, chẳng lẽ chính mình lần này nhìn nhầm ? Độc Tí lão nhân cất một đồng tiền kia đi mà trong lòng lại bắt đầu nghi hoặc.
Bọn người Vu Cửu, Vương Mãnh thì liên tục cau mày, cảm giác Phong Phi Vân thật sự không hề cần phải làm loại việc ngốc nghếch này. Mặc dù vẻn vẹn chỉ bỏ ra một đồng tiền, nhưng mà một đồng tiền cũng là tiền a!
- Đại Ngưu, hiện tại ngươi có khả năng nói cho chúng ta biết tảng đá kia có điều huyền bí gì đó chứ?
Trong đôi mắt Lưu Thân Sinh lóe lên ánh sáng trí tuệ. Những người khác có lẽ cảm giác Phong Phi Vân là đang không có việc gì nên tìm trò giải trí. Nhưng mà hắn suy đoán trong đó chỉ sợ có điều huyền bí.
Những tu tiên giả này cũng không có rời đi, trong lòng cũng có nghi vấn giống nhau. Mà ngay cả Độc Tí lão nhân kia cũng đều vươn dài cổ, dựng lỗ tai lên.
Phong Phi Vân cười nhìn qua một chút những người này, để hòn đá Hoàng Thạch ở trên lòng bàn tay, rồi hỏi:
- Các ngươi nhìn tảng Hoàng Thạch này và những tảng Hoàng Thạch bình thường bên cạnh có cái gì không giống? Không nhận ra được phải không? Lập tức các ngươi có thể đã nhìn ra.
Phong Phi Vân vận chuyển linh khí tràn ngập trong lòng bàn tay!
Phụp !
Linh khí tự động bùng cháy, biến thành một ngọn lửa Nhất Muội Nguyên Hỏa. Một khối Hoàng Thạch kia bị Hỏa Diễm bao bọc, nhiệt độ bắt đầu dần dần cao lên.
Một ngọn lửa Nhất Muội Nguyên Hỏa chính là Hỏa Diễm sinh ra từ thiêu đốt linh khí, những tảng đá bình thường khi đó sẽ bị hoả táng trong nháy mắt. Coi như là một số ít hòn đá cứng rắn thì cũng bị một ngọn lửa Nhất Muội Nguyên Hỏa trong nháy mắt đốt thành những hạt cát nhỏ.
Nhưng mà một khối Hoàng Thạch bình thường này không chỉ có không bị ngọn lửa Nhất Muội Nguyên Hỏa hoả táng, ngược lại bắt đầu di động nhảy lên trong Hỏa Diễm.Màu sắc của nó từ màu vàng biến thành màu đỏ, sắc thái càng ngày càng diễm lệ, cuối cùng đỏ rực giống như huyết.
Tác giả :
Cửu Đương Gia