Linh Chu
Chương 180: Nguy cơ càng ngày càng gần (1)
Bọn họ rốt cuộc là ai, xuyên qua không gian ở trong đêm tối tựa hồ như đang tìm kiếm cái gì. Chúng một mực bay vòng trong không trung trấn Thanh Phong. Tiếng hổ gầm ồn ào kia vang vọng bầu trời đêm, phá vỡ sự yên lặng nơi này, khiến cho dân chúng trấn Thanh Phong đều bị bừng tỉnh từ trong mộng.
- Đang lúc trăng tròn, đúng là khi Âm Khí thịnh nhất. Yêu nghiệt, còn muốn ẩn thân không ra sao?
Nữ nhân áo đen kia nâng chiếc la bàn bát quái khắc đá ở trong tay, một đôi mắt lạnh lão giống như hàn tinh liếc nhìn về hướng phía dưới. Cả trấn Thanh Phong đều bị ánh mắt của nàng tức thì nhanh chóng bao phủ.
Âm thanh mênh mông cuồn cuộn, truyền khắp cả bầu trời đêm!
La bàn bát quái trong tay nàng cấp tốc chuyển động, càng lúc càng nhanh. Nó hoàn toàn che đi ánh trăng trên bầu trời. Không, xác thực mà nói, hẳn là la bàn bát quái đã hút hết ánh trăng chung quanh đến hầu như không còn.
- Ngao!
Con Đại Trùng Lân bên dưới nàng há ngoác cái miệng to như chậu máu mà gầm lên mãnh liệt, âm thanh chấn động làm cho cả trấn Thanh Phong đều run rẩy theo.
- Thì ra là Chính Nghĩa Chi Sĩ trừ ma vệ đạo, hắc hắc, chúng ta cần gì phải sợ hãi như vậy! Ra thôi, ra thôi.
Phong Phi Vân xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, sau đó đứng dậy. Nhưng mà hai chân của hắn còn chưa kịp duỗi thẳng, liền lại bị Quý Tiểu Nô kéo lại.
- Không động đậy, bọn họ là người của Kỷ gia.
Quý Tiểu Nô lạnh lùng liếc mắt nhìn Phong Phi Vân mà cắn răng, trầm giọng nói.
Phong Phi Vân cách nàng vẻn vẹn có gang tấc, thân thể hai người cơ hồ gắt gao dán chung một chỗ. Lưng Phong Phi Vân cảm giác có hơi ấm áp, thậm chí có thể chạm được hai vật mềm mềm trước ngực kia của nàng.
Tiểu cô nương này phát dục không tồi a! Lưng Phong Phi Vân có hơi cọ cọ hai cái, cảm giác càng thêm mãnh liệt.
- Ngươi lại cử động một phen, có tin ta bẻ rụng đầu của ngươi hay không?
Quý Tiểu Nô ngồi xổm phía sau Phong Phi Vân, ngực gắt gao dán ở trên lưng Phong Phi Vân. Giờ phút này hắn chỉ hơi cọ một tí, nàng tự nhiên càng thêm mẫn cảm. Há có thể không biết trong lòng gia hỏa này đang suy nghĩ cái gì.
Quả thực rất đáng ghét, quả nhiên là một kẻ vô lại. Nếu không phải cao thủ Kỷ gia đang xoay quanh trong không trung trấn Thanh Phong, thì hiện tại nàng đã trực tiếp giết chết Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân quay đầu, chất phác cười một tiếng:
- Ta... Kỳ thật muốn hỏi ngươi tại sao lại sợ hãi người Kỷ gia như vậy. Chẳng lẽ ngươi nợ bọn họ rất nhiều tiền?
Vừa nghe đến hai chữ "Kỷ gia" này, trong hai mắt Quý Tiểu Nô liền sinh ra cừu hận vô cùng vô tận, một hàm răng trắng nõn cắn môi mà nói:
- Ngươi bớt xen vào việc của người khác đi!
Phong Phi Vân đột nhiên nhớ ra rồi, Kỷ gia chính là gia tộc tu tiên tối cao nhất phủ Nam Thái, thực lực so với Phong gia đều không kém bao nhiêu. Lịch sử gia tộc có hơn một ngàn năm, chỉ là Kỷ gia một mực chiếm cứ tại quận Thần Hổ, rất ít khi mang thế lực của mình đến thành Tử Tiêu Phủ, cho nên danh tiếng trong Tu Tiên Giới tại phủ Nam Thái không bằng Phong gia, Tần gia, nhưng mà thực lực cũng không yếu hơn chút nào.
Hơn nữa Kỷ gia chính là một gia tộc khá thần bí, cũng cực kì khiêm tốn. Khiêm tốn đến người ngoài cũng không biết gia tộc bọn họ rốt cuộc ở tại địa phương nào trong quận Thần Hổ.
Không đơn giản a, không đơn giản!
Rất hiển nhiên hai yêu nghiệt Kỷ gia muốn tìm kiếm, rất có thể chính là Quý gia tỷ muội, bọn họ rốt cuộc làm thế nào mà đắc tội Kỷ gia ?
Phong Phi Vân do dự chỉ chốc lát, sau đó làm bộ có hơi khiếp sợ mà nói:
- Ta cảm giác bọn họ đến đây không ít người, nếu như là bọn hắn lục soát từng nhà từng nhà trong trấn, chúng ta sẽ không giấu nổi.
Quý Tiểu Nô hiển nhiên cũng đã nghĩ tới điểm này, trong mắt hiện lên một vẻ lo lắng. Đôi tay ôm lấy cánh tay Phong Phi Vân chặt hơn
- Vậy làm sao bây giờ?
- Ta đã sớm nói, trong nhà này không có một người đàn ông thật đúng là không được. Ngươi liền ở lại chỗ này đi! Ta đi giảng đạo lý với bọn họ. Không phải là thiếu chút tiền sao, cứ đưa cho bọn họ cũng được.
Phong Phi Vân cố gắng làm ra vẻ điềm tĩnh, tạo thành phản ứng mà một người bình thường nên có, khiếp đảm nhưng mà lại trượng nghĩa.
- Bọn họ sẽ không giảng đạo lý với ngươi. Một khi ngươi đi ra ngoài, bọn họ sẽ muốn lấy mạng của ngươi.
Quý Tiểu Nô cảm giác được hỗn khất nhi này chính là một kẻ ngốc, lại còn muốn giảng đạo lý với tu sĩ Kỷ gia. Tại Tu Tiên Giới nếu như có đạo lý, thì cũng sẽ không có nhiều sự giết chóc như vậy.
Nhưng mà ngốc lại đúng là có chút lương tâm, ít nhất không có một mình chạy trối chết.
Trong bầu trời đêm, ba con Đại Trùng Lân đang xoay quanh, đôi cánh thật lớn che khuất bầu trời, ngăn cản hết ánh trăng và ánh sao, khiến cho trấn Thanh Phong lâm vào trong bóng tối.
Kỷ Phong Lãnh bỗng nhiên đứng dậy từ trên lưng Đại Trùng Lân, trên gương mặt tái nhợt tràn đầy sát ý. Hắn quay sang nhìn chằm chằm nữ nhân áo đen kia mà hỏi:
- Tìm được bọn họ không ?
- Theo biểu hiện trên la bàn, trong trấn Thanh Phong chỉ có một. Có điều là tu vi yêu nghiệt kia cao hơn. Bây giờ ta còn vô phương xác định chuẩn xác vị trí của nó.
Đôi mắt lạnh lẽo của Kỷ Thương Nguyệt nhìn chăm chú trên la bàn bát quái, bề mặt của nó có ánh sao chiếu rọi, lại thêm ngưng tụ ánh trăng làm hiện ra một đạo U Ảnh màu xanh biếc.
- Trước cứ bắt một con yêu nghiệt này, tự nhiên có thể bức ra con kia.
Sắc mặt Kỷ Phong Lãnh trở nên càng trắng, thật giống như bị bôi một tầng vôi. Hắn trầm giọng nói:
- Tứ đại Tử Tướng, các ngươi coi giữ tứ phương trấn Thanh Phong, một con ruồi cũng không thể thả ra. Trong lòng đất và trên mặt đất, trong không trung đều khắc lên Dương Văn Sát Trận, để phòng ngừa yêu nghiệt này bỏ chạy từ lòng đất.
- Vâng!
Bốn vị Tử Tướng đều cùng kêu lên một tiếng, khoác áo giáp, trực tiếp nhảy xuống từ trên lưng Đại Trùng Lân. Chúng hóa thành bốn đạo bóng dáng màu đen tọa trấn tứ phương của trấn Thanh Phong, bắt đầu khắc lên trận pháp.
Kỷ Phong Lãnh và Kỷ Thương Nguyệt cũng là nhảy xuống từ trên lưng Đại Trùng Lân. Tu vi hai người cao tuyệt, quần áo phấp phới. Một người lạnh lùng, một người xinh đẹp lạnh lẽo, liền như hai vị tử thần từ trên trời giáng xuống, khiến cho dân chúng trấn Thanh Phong đều bị kinh hãi.
- Trời ạ! Đây là Hoàng Phong đạo tặc đến giết sạch trấn sao?
- Các ngươi nhìn ba con thú bự trên bầu trời kia.Hẳn không phải là Hoàng Phong đạo tặc, ta xem ra càng như là Ma Nhân cái thế !
...
Dân chúng trấn Thanh Phong cơ hồ toàn bộ đều đã bị bừng tỉnh, chạy ra từ trong phòng, nhìn thấy một nam một nữ người mặc quần áo đen từ trên trời giáng xuống.
Bọn họ thân thể rất thẳng, thật giống như thanh kiếm sắc bén. Đặc biệt ánh mắt bọn họ thật sự rất lợi hại, chỉ cần nhìn chằm chằm vào người nào đó, người ấy liền trực tiếp toàn thân run rẩy, sau đó ngã ở trên mặt đất mà lạnh run.
Rất dọa người, vẻn vẹn chỉ là một ánh mắt, là có thể hù dọa người ta gục xuống.
- Đang lúc trăng tròn, đúng là khi Âm Khí thịnh nhất. Yêu nghiệt, còn muốn ẩn thân không ra sao?
Nữ nhân áo đen kia nâng chiếc la bàn bát quái khắc đá ở trong tay, một đôi mắt lạnh lão giống như hàn tinh liếc nhìn về hướng phía dưới. Cả trấn Thanh Phong đều bị ánh mắt của nàng tức thì nhanh chóng bao phủ.
Âm thanh mênh mông cuồn cuộn, truyền khắp cả bầu trời đêm!
La bàn bát quái trong tay nàng cấp tốc chuyển động, càng lúc càng nhanh. Nó hoàn toàn che đi ánh trăng trên bầu trời. Không, xác thực mà nói, hẳn là la bàn bát quái đã hút hết ánh trăng chung quanh đến hầu như không còn.
- Ngao!
Con Đại Trùng Lân bên dưới nàng há ngoác cái miệng to như chậu máu mà gầm lên mãnh liệt, âm thanh chấn động làm cho cả trấn Thanh Phong đều run rẩy theo.
- Thì ra là Chính Nghĩa Chi Sĩ trừ ma vệ đạo, hắc hắc, chúng ta cần gì phải sợ hãi như vậy! Ra thôi, ra thôi.
Phong Phi Vân xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, sau đó đứng dậy. Nhưng mà hai chân của hắn còn chưa kịp duỗi thẳng, liền lại bị Quý Tiểu Nô kéo lại.
- Không động đậy, bọn họ là người của Kỷ gia.
Quý Tiểu Nô lạnh lùng liếc mắt nhìn Phong Phi Vân mà cắn răng, trầm giọng nói.
Phong Phi Vân cách nàng vẻn vẹn có gang tấc, thân thể hai người cơ hồ gắt gao dán chung một chỗ. Lưng Phong Phi Vân cảm giác có hơi ấm áp, thậm chí có thể chạm được hai vật mềm mềm trước ngực kia của nàng.
Tiểu cô nương này phát dục không tồi a! Lưng Phong Phi Vân có hơi cọ cọ hai cái, cảm giác càng thêm mãnh liệt.
- Ngươi lại cử động một phen, có tin ta bẻ rụng đầu của ngươi hay không?
Quý Tiểu Nô ngồi xổm phía sau Phong Phi Vân, ngực gắt gao dán ở trên lưng Phong Phi Vân. Giờ phút này hắn chỉ hơi cọ một tí, nàng tự nhiên càng thêm mẫn cảm. Há có thể không biết trong lòng gia hỏa này đang suy nghĩ cái gì.
Quả thực rất đáng ghét, quả nhiên là một kẻ vô lại. Nếu không phải cao thủ Kỷ gia đang xoay quanh trong không trung trấn Thanh Phong, thì hiện tại nàng đã trực tiếp giết chết Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân quay đầu, chất phác cười một tiếng:
- Ta... Kỳ thật muốn hỏi ngươi tại sao lại sợ hãi người Kỷ gia như vậy. Chẳng lẽ ngươi nợ bọn họ rất nhiều tiền?
Vừa nghe đến hai chữ "Kỷ gia" này, trong hai mắt Quý Tiểu Nô liền sinh ra cừu hận vô cùng vô tận, một hàm răng trắng nõn cắn môi mà nói:
- Ngươi bớt xen vào việc của người khác đi!
Phong Phi Vân đột nhiên nhớ ra rồi, Kỷ gia chính là gia tộc tu tiên tối cao nhất phủ Nam Thái, thực lực so với Phong gia đều không kém bao nhiêu. Lịch sử gia tộc có hơn một ngàn năm, chỉ là Kỷ gia một mực chiếm cứ tại quận Thần Hổ, rất ít khi mang thế lực của mình đến thành Tử Tiêu Phủ, cho nên danh tiếng trong Tu Tiên Giới tại phủ Nam Thái không bằng Phong gia, Tần gia, nhưng mà thực lực cũng không yếu hơn chút nào.
Hơn nữa Kỷ gia chính là một gia tộc khá thần bí, cũng cực kì khiêm tốn. Khiêm tốn đến người ngoài cũng không biết gia tộc bọn họ rốt cuộc ở tại địa phương nào trong quận Thần Hổ.
Không đơn giản a, không đơn giản!
Rất hiển nhiên hai yêu nghiệt Kỷ gia muốn tìm kiếm, rất có thể chính là Quý gia tỷ muội, bọn họ rốt cuộc làm thế nào mà đắc tội Kỷ gia ?
Phong Phi Vân do dự chỉ chốc lát, sau đó làm bộ có hơi khiếp sợ mà nói:
- Ta cảm giác bọn họ đến đây không ít người, nếu như là bọn hắn lục soát từng nhà từng nhà trong trấn, chúng ta sẽ không giấu nổi.
Quý Tiểu Nô hiển nhiên cũng đã nghĩ tới điểm này, trong mắt hiện lên một vẻ lo lắng. Đôi tay ôm lấy cánh tay Phong Phi Vân chặt hơn
- Vậy làm sao bây giờ?
- Ta đã sớm nói, trong nhà này không có một người đàn ông thật đúng là không được. Ngươi liền ở lại chỗ này đi! Ta đi giảng đạo lý với bọn họ. Không phải là thiếu chút tiền sao, cứ đưa cho bọn họ cũng được.
Phong Phi Vân cố gắng làm ra vẻ điềm tĩnh, tạo thành phản ứng mà một người bình thường nên có, khiếp đảm nhưng mà lại trượng nghĩa.
- Bọn họ sẽ không giảng đạo lý với ngươi. Một khi ngươi đi ra ngoài, bọn họ sẽ muốn lấy mạng của ngươi.
Quý Tiểu Nô cảm giác được hỗn khất nhi này chính là một kẻ ngốc, lại còn muốn giảng đạo lý với tu sĩ Kỷ gia. Tại Tu Tiên Giới nếu như có đạo lý, thì cũng sẽ không có nhiều sự giết chóc như vậy.
Nhưng mà ngốc lại đúng là có chút lương tâm, ít nhất không có một mình chạy trối chết.
Trong bầu trời đêm, ba con Đại Trùng Lân đang xoay quanh, đôi cánh thật lớn che khuất bầu trời, ngăn cản hết ánh trăng và ánh sao, khiến cho trấn Thanh Phong lâm vào trong bóng tối.
Kỷ Phong Lãnh bỗng nhiên đứng dậy từ trên lưng Đại Trùng Lân, trên gương mặt tái nhợt tràn đầy sát ý. Hắn quay sang nhìn chằm chằm nữ nhân áo đen kia mà hỏi:
- Tìm được bọn họ không ?
- Theo biểu hiện trên la bàn, trong trấn Thanh Phong chỉ có một. Có điều là tu vi yêu nghiệt kia cao hơn. Bây giờ ta còn vô phương xác định chuẩn xác vị trí của nó.
Đôi mắt lạnh lẽo của Kỷ Thương Nguyệt nhìn chăm chú trên la bàn bát quái, bề mặt của nó có ánh sao chiếu rọi, lại thêm ngưng tụ ánh trăng làm hiện ra một đạo U Ảnh màu xanh biếc.
- Trước cứ bắt một con yêu nghiệt này, tự nhiên có thể bức ra con kia.
Sắc mặt Kỷ Phong Lãnh trở nên càng trắng, thật giống như bị bôi một tầng vôi. Hắn trầm giọng nói:
- Tứ đại Tử Tướng, các ngươi coi giữ tứ phương trấn Thanh Phong, một con ruồi cũng không thể thả ra. Trong lòng đất và trên mặt đất, trong không trung đều khắc lên Dương Văn Sát Trận, để phòng ngừa yêu nghiệt này bỏ chạy từ lòng đất.
- Vâng!
Bốn vị Tử Tướng đều cùng kêu lên một tiếng, khoác áo giáp, trực tiếp nhảy xuống từ trên lưng Đại Trùng Lân. Chúng hóa thành bốn đạo bóng dáng màu đen tọa trấn tứ phương của trấn Thanh Phong, bắt đầu khắc lên trận pháp.
Kỷ Phong Lãnh và Kỷ Thương Nguyệt cũng là nhảy xuống từ trên lưng Đại Trùng Lân. Tu vi hai người cao tuyệt, quần áo phấp phới. Một người lạnh lùng, một người xinh đẹp lạnh lẽo, liền như hai vị tử thần từ trên trời giáng xuống, khiến cho dân chúng trấn Thanh Phong đều bị kinh hãi.
- Trời ạ! Đây là Hoàng Phong đạo tặc đến giết sạch trấn sao?
- Các ngươi nhìn ba con thú bự trên bầu trời kia.Hẳn không phải là Hoàng Phong đạo tặc, ta xem ra càng như là Ma Nhân cái thế !
...
Dân chúng trấn Thanh Phong cơ hồ toàn bộ đều đã bị bừng tỉnh, chạy ra từ trong phòng, nhìn thấy một nam một nữ người mặc quần áo đen từ trên trời giáng xuống.
Bọn họ thân thể rất thẳng, thật giống như thanh kiếm sắc bén. Đặc biệt ánh mắt bọn họ thật sự rất lợi hại, chỉ cần nhìn chằm chằm vào người nào đó, người ấy liền trực tiếp toàn thân run rẩy, sau đó ngã ở trên mặt đất mà lạnh run.
Rất dọa người, vẻn vẹn chỉ là một ánh mắt, là có thể hù dọa người ta gục xuống.
Tác giả :
Cửu Đương Gia