Linh Chu
Chương 13: Linh Dẫn Sơ Kỳ
"Đùng đùng!"
Phong Phi Vân bắt đầu chậm rãi đánh ra quyền pháp, bộ quyền pháp này cũng không thuộc về bất kỳ một phái tu luyện công pháp nào, chỉ là hắn dựa vào cảm ngộ thiên đạo của bản thân mà tổng kết ra một bộ quyền thuật luyện thân
Tổng cộng chỉ có chín quyền, mỗi một quyền đều đại diện một loại đạo vận, mỗi một vị trí tu luyện ở trên thân thể đều phảng phất sức mạnh của toàn thân tập trung lại một chỗ mà đánh ra vậy, nước chảy mây trôi, ám hợp thiên đạo, làm cho người ta cảm thấy một vẻ đẹp kỳ lạ.
- Thiếu gia hôm nay dường như không đi phong lưu khoái lạc mà lại đi luyện quyền pháp, thật là quá kỳ lạ.
- Quyền pháp này dường như không được lợi hại lắm, một chút sức lực cũng ko có, nhưng mà lại làm cho người ta không nói ra được vận luật.
- Thật là wái lạ, ko lẽ quyền pháp thiếu gia đang luyện là thần quyền, cho dù bắt chước thế nào cũng ko bắt chước cái cảm giác của quyền pháp đó.
Có người muốn học theo Phong Phi Vân đánh quyền, nhưng dù sao cũng cảm thấy không cách nào trôi chảy, hơn nữa mỗi khi đánh ra một quyền thì toàn thân đau nhức, cuối cùng chỉ có thể thôi, không dám tiếp tục học nữa.
Chín chiêu quyền pháp này của Phong Phi Vân đại diện cho chín loại ý, nhìn thì vô cùng đơn giản, kì thực lại tinh diệu vô cùng, cho dù có người có thể bắt chước được quyền pháp, nhưng lại bắt chước không được cái ý trong đó, chỉ cần hơi có lệch lạc, đó chính tự hại thân mình.
Phong Tùy Vũ đứng ở trên ban công một tòa nhà sáu tầng, nhìn Phong Phi Vân đang luyện quyền từ xa, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy trầm lạnh, một tay nắm một quyển sách, một tay nhẹ nhàng gõ lên lan can, tựa hồ đang trầm tư.
- Đại thiếu gia, không cần thiết phải lo lắng, quyền Phong Phi Vân luyện vốn là trò khỉ, không có khả năng có thành tựu.
Một gã gia nô xấu xí đứng sau lưng Phong Tùy Vũ cười lạnh nói.
Phong Tùy Vũ lắc đầu, nghiêm nghị nói:
- Không bình thường, không bình thường, ta dường như cảm thấy hắn tựa hồ có chỗ nào trở nên không giống với lúc trước, nó làm cho ta có chút bất an!
- Khà khà, có muốn ta đi làm thịt hắn hay không, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Một gia nô khác nói.
Phong Tùy Vũ hai mắt lạnh lẻo, trừng mắt liếc hắn một cái, nói:
- Ngươi tưởng nghĩa phụ hoàn toàn buông bỏ hắn sao? Người là một người rất khôn khéo, chỉ cần bị người tra được một chút dấu vết là chúng ta xong đời.
- Không phải vạn bất đắc dĩ, không động được Phong Phi Vân, lại nói bên cạnh hắn còn có một Lưu quản gia, tu vi người này sâu ko thể lường, có hắn thủ hộ bên cạnh Phong Phi Vân, ví như là ta tự mình xuất thủ thì chỉ sợ cũng chẳng được lợi ích gì.
Một tên gia nô nói:
- Đại thiếu gia đã tu luyện đến tầng ba của “Đại phong kình", tu vi đạt đến linh dẫn đỉnh phong, hoàn toàn có thể một người chiến với mười mấy tên võ học cường giả, chẳng lẽ còn đánh không lại một tên Lưu lão đầu?
“Đại phong kình" chính là một quyển tu tiên điển tịch không trọn vẹn, chính Phong Vạn Bằng truyền thụ cho Phong Tùy Vũ, thiên tư Phong Tùy Vũ không tầm thường, chỉ có tu luyện mấy năm, tựu đã đạt đến tầng thứ ba, được Phong Vạn Bằng khen ngợi qua mấy lần.
Phong Vạn Bằng tu luyện gần ba mươi năm, cũng là tu luyện tầng thứ năm của “Đại phong kình", trở thành cường giả hùng bá một phương, Phong Tùy Vũ chỉ có tu luyện mấy năm thì đến được tầng thứ ba, thiên phú so với Phong Vạn Bằng thì chỉ có hơn chứ ko kém.
- Đừng quá xem thường Lưu quản gia, lão này tu vi không dưới nghĩa phụ .
Phong Tùy Vũ là người làm việc cẩn thận, tâm tư kín đáo, cho nên hắn cơ hồ cho tới bây giờ cũng không có phạm sai lầm, nhíu mày, nói:
- Phong Phi Vân là từ tối hôm qua bắt đầu phát sinh thay đổi, ngày hôm qua hắn và người nào tiếp xúc qua?
Tên nô gia suy nghĩ một lát, đột nhiên giật mình, nói:
- Tiểu nương tử La gia, La Ngọc Nhi. Nghe nói ngày hôm qua còn xảy ra một quái sự, Phong thiếu gia vậy mà mời Vương đại phu của Cổ thiện đường trị thương cho La Lão Hán, hơn nữa kỳ tích lại là không có ra tay đối với La tiểu thư. Có phải là La Ngọc Nhi cảm hóa Phong thiếu gia hay không, khuyên hắn lãng tử hồi đầu?
- Bị nữ nhân cảm hóa, lãng tử hồi đầu, La Ngọc Nhi!
Phong Tùy Vũ nhẹ nhàng niệm một câu, tiện đà nói:
- Có ý tứ, có ý tứ! Ngươi đi tìm Ngô lão đại, chuyện này giao ngay cho hắn làm được rồi! Phong Phi Vân lại học được thương hoa tiếc ngọc, vậy chúng ta tìm một tên không thương hoa tiếc ngọc. Ha ha!
- La Ngọc Nhi nếu là gặp được Ngô lão đại kia thật đúng là vùi hoa dập liễu. Khà khà!
Tên gia nô cười dâm tà, trong lòng hiểu rất rõ Ngô lão đại, La Ngọc Nhi Tiểu nương tử, lần này chạy trời không khỏi nắng.
- Khà khà! Muốn lãng tử hồi đầu ko dễ dàng như vậy.
Phong Tùy Vũ thu hồi ánh mắt, đem cuốn sách trong tay lật sang trang mới và bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu.
Trên mặt bìa sách viết to ba chữ "Kim Bình Mai"!
...
Ba ngày tiếp đến, một người phóng đảng như Phong thiếu gia hầu như chưa đi ra Phong phủ đại môn, ban ngày đi theo sát quân sư học tập binh pháp, đêm xuống thì tu luyện “Bất tử phượng hoàng thân".
Hôm nay Phong thiếu gia giống như thay đổi một người khác, rất nhiều gia nô cùng nha hoàn cũng đoán không ra là chuyện gì xảy ra.
Trải qua ba ngày tu luyện, huyết khí trong thân thể Phong Phi Vân trở nên vô cùng tràn đầy, huyết dịch xích hồng như lửa, máu lưu thông tốc độ nhanh hơn, thân thể cường tráng so với trước kia không biết mạnh gấp bao nhiêu lần.
"Ầm!"
Một tia linh khí màu trắng sinh ra ở trong huyết dịch, chảy vào trong đan điền, sinh sôi không ngừng, giống như nước trong một con sông nhỏ từng giọt rót vào trong biển rộng vậy.
Đây chính là "Linh dẫn"!
"Rốt cục đã luyện thành công hoán tuyết tầng thứ nhất, tạo ra linh dẫn, hiện tại coi như là đạt đến linh dẫn sơ kỳ."
Hoán huyết tổng cộng chia làm bốn tầng:
- Tầng thứ nhất, huyết dịch tinh thuần, xích hồng như lửa.
- Tầng thứ hai, huyết dịch sôi trào, đen như mực.
- Tầng thứ ba, huyết dịch linh động, kim quang bắn ra bốn phía.
- Tầng thứ tư, huyết dịchphản phác quy chân, lần nữa biến thành tứ sắc.
Màu sắc của huyết dịch sinh ra bốn lần biến hóa, xích hồng, đen như mực, kim sắc và tứ sắc.
Phong Phi Vân hiện tại là tầng thứ nhất, huyết dịch tinh khiết cao, biến thành xích hồng sắc.
Trong thân thể tạo ra linh khí, Phong Phi Vân lập tức sử dụng một tia linh khí để kích hoạt một Linh Chu trong lòng bàn tay phải.
Nhưng lạilàm hắn thất vọng chính là lòng bàn tay kia hình ảnh một con thuyền nhàn nhạt một tia phản ứng cũng không có, linh khí chảy vào lòng bàn tay giống như đá chìm xuống biển, một điểm rung động cũng không có.
"Xem ra muốn đem một Linh Chu kích hoạt, cần phải có một lượng linh khí khổng lồ, Thánh linh khí mãnh quả nhiên không thể dùng lẽ thường tới đo lường được."
Phong Phi Vân cũng không nổi giận, nếu là một tia linh khí mà có thể nắm trong tay Thánh linh khí mãnh, đó mới là không bình thường.
Dù sao cũng phải nói, lần nữa bước vào con đường tu tiên, tâm tình Phong Phi Vân thật tốt, một luồng ánh sáng màu trắng hiện giữa các ngón tay, một chỉ ra, nhất thời đem vách tường thủng một lỗ thủng nhỏ.
Phong Phi Vân bắt đầu chậm rãi đánh ra quyền pháp, bộ quyền pháp này cũng không thuộc về bất kỳ một phái tu luyện công pháp nào, chỉ là hắn dựa vào cảm ngộ thiên đạo của bản thân mà tổng kết ra một bộ quyền thuật luyện thân
Tổng cộng chỉ có chín quyền, mỗi một quyền đều đại diện một loại đạo vận, mỗi một vị trí tu luyện ở trên thân thể đều phảng phất sức mạnh của toàn thân tập trung lại một chỗ mà đánh ra vậy, nước chảy mây trôi, ám hợp thiên đạo, làm cho người ta cảm thấy một vẻ đẹp kỳ lạ.
- Thiếu gia hôm nay dường như không đi phong lưu khoái lạc mà lại đi luyện quyền pháp, thật là quá kỳ lạ.
- Quyền pháp này dường như không được lợi hại lắm, một chút sức lực cũng ko có, nhưng mà lại làm cho người ta không nói ra được vận luật.
- Thật là wái lạ, ko lẽ quyền pháp thiếu gia đang luyện là thần quyền, cho dù bắt chước thế nào cũng ko bắt chước cái cảm giác của quyền pháp đó.
Có người muốn học theo Phong Phi Vân đánh quyền, nhưng dù sao cũng cảm thấy không cách nào trôi chảy, hơn nữa mỗi khi đánh ra một quyền thì toàn thân đau nhức, cuối cùng chỉ có thể thôi, không dám tiếp tục học nữa.
Chín chiêu quyền pháp này của Phong Phi Vân đại diện cho chín loại ý, nhìn thì vô cùng đơn giản, kì thực lại tinh diệu vô cùng, cho dù có người có thể bắt chước được quyền pháp, nhưng lại bắt chước không được cái ý trong đó, chỉ cần hơi có lệch lạc, đó chính tự hại thân mình.
Phong Tùy Vũ đứng ở trên ban công một tòa nhà sáu tầng, nhìn Phong Phi Vân đang luyện quyền từ xa, trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy trầm lạnh, một tay nắm một quyển sách, một tay nhẹ nhàng gõ lên lan can, tựa hồ đang trầm tư.
- Đại thiếu gia, không cần thiết phải lo lắng, quyền Phong Phi Vân luyện vốn là trò khỉ, không có khả năng có thành tựu.
Một gã gia nô xấu xí đứng sau lưng Phong Tùy Vũ cười lạnh nói.
Phong Tùy Vũ lắc đầu, nghiêm nghị nói:
- Không bình thường, không bình thường, ta dường như cảm thấy hắn tựa hồ có chỗ nào trở nên không giống với lúc trước, nó làm cho ta có chút bất an!
- Khà khà, có muốn ta đi làm thịt hắn hay không, tránh cho đêm dài lắm mộng.
Một gia nô khác nói.
Phong Tùy Vũ hai mắt lạnh lẻo, trừng mắt liếc hắn một cái, nói:
- Ngươi tưởng nghĩa phụ hoàn toàn buông bỏ hắn sao? Người là một người rất khôn khéo, chỉ cần bị người tra được một chút dấu vết là chúng ta xong đời.
- Không phải vạn bất đắc dĩ, không động được Phong Phi Vân, lại nói bên cạnh hắn còn có một Lưu quản gia, tu vi người này sâu ko thể lường, có hắn thủ hộ bên cạnh Phong Phi Vân, ví như là ta tự mình xuất thủ thì chỉ sợ cũng chẳng được lợi ích gì.
Một tên gia nô nói:
- Đại thiếu gia đã tu luyện đến tầng ba của “Đại phong kình", tu vi đạt đến linh dẫn đỉnh phong, hoàn toàn có thể một người chiến với mười mấy tên võ học cường giả, chẳng lẽ còn đánh không lại một tên Lưu lão đầu?
“Đại phong kình" chính là một quyển tu tiên điển tịch không trọn vẹn, chính Phong Vạn Bằng truyền thụ cho Phong Tùy Vũ, thiên tư Phong Tùy Vũ không tầm thường, chỉ có tu luyện mấy năm, tựu đã đạt đến tầng thứ ba, được Phong Vạn Bằng khen ngợi qua mấy lần.
Phong Vạn Bằng tu luyện gần ba mươi năm, cũng là tu luyện tầng thứ năm của “Đại phong kình", trở thành cường giả hùng bá một phương, Phong Tùy Vũ chỉ có tu luyện mấy năm thì đến được tầng thứ ba, thiên phú so với Phong Vạn Bằng thì chỉ có hơn chứ ko kém.
- Đừng quá xem thường Lưu quản gia, lão này tu vi không dưới nghĩa phụ .
Phong Tùy Vũ là người làm việc cẩn thận, tâm tư kín đáo, cho nên hắn cơ hồ cho tới bây giờ cũng không có phạm sai lầm, nhíu mày, nói:
- Phong Phi Vân là từ tối hôm qua bắt đầu phát sinh thay đổi, ngày hôm qua hắn và người nào tiếp xúc qua?
Tên nô gia suy nghĩ một lát, đột nhiên giật mình, nói:
- Tiểu nương tử La gia, La Ngọc Nhi. Nghe nói ngày hôm qua còn xảy ra một quái sự, Phong thiếu gia vậy mà mời Vương đại phu của Cổ thiện đường trị thương cho La Lão Hán, hơn nữa kỳ tích lại là không có ra tay đối với La tiểu thư. Có phải là La Ngọc Nhi cảm hóa Phong thiếu gia hay không, khuyên hắn lãng tử hồi đầu?
- Bị nữ nhân cảm hóa, lãng tử hồi đầu, La Ngọc Nhi!
Phong Tùy Vũ nhẹ nhàng niệm một câu, tiện đà nói:
- Có ý tứ, có ý tứ! Ngươi đi tìm Ngô lão đại, chuyện này giao ngay cho hắn làm được rồi! Phong Phi Vân lại học được thương hoa tiếc ngọc, vậy chúng ta tìm một tên không thương hoa tiếc ngọc. Ha ha!
- La Ngọc Nhi nếu là gặp được Ngô lão đại kia thật đúng là vùi hoa dập liễu. Khà khà!
Tên gia nô cười dâm tà, trong lòng hiểu rất rõ Ngô lão đại, La Ngọc Nhi Tiểu nương tử, lần này chạy trời không khỏi nắng.
- Khà khà! Muốn lãng tử hồi đầu ko dễ dàng như vậy.
Phong Tùy Vũ thu hồi ánh mắt, đem cuốn sách trong tay lật sang trang mới và bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu.
Trên mặt bìa sách viết to ba chữ "Kim Bình Mai"!
...
Ba ngày tiếp đến, một người phóng đảng như Phong thiếu gia hầu như chưa đi ra Phong phủ đại môn, ban ngày đi theo sát quân sư học tập binh pháp, đêm xuống thì tu luyện “Bất tử phượng hoàng thân".
Hôm nay Phong thiếu gia giống như thay đổi một người khác, rất nhiều gia nô cùng nha hoàn cũng đoán không ra là chuyện gì xảy ra.
Trải qua ba ngày tu luyện, huyết khí trong thân thể Phong Phi Vân trở nên vô cùng tràn đầy, huyết dịch xích hồng như lửa, máu lưu thông tốc độ nhanh hơn, thân thể cường tráng so với trước kia không biết mạnh gấp bao nhiêu lần.
"Ầm!"
Một tia linh khí màu trắng sinh ra ở trong huyết dịch, chảy vào trong đan điền, sinh sôi không ngừng, giống như nước trong một con sông nhỏ từng giọt rót vào trong biển rộng vậy.
Đây chính là "Linh dẫn"!
"Rốt cục đã luyện thành công hoán tuyết tầng thứ nhất, tạo ra linh dẫn, hiện tại coi như là đạt đến linh dẫn sơ kỳ."
Hoán huyết tổng cộng chia làm bốn tầng:
- Tầng thứ nhất, huyết dịch tinh thuần, xích hồng như lửa.
- Tầng thứ hai, huyết dịch sôi trào, đen như mực.
- Tầng thứ ba, huyết dịch linh động, kim quang bắn ra bốn phía.
- Tầng thứ tư, huyết dịchphản phác quy chân, lần nữa biến thành tứ sắc.
Màu sắc của huyết dịch sinh ra bốn lần biến hóa, xích hồng, đen như mực, kim sắc và tứ sắc.
Phong Phi Vân hiện tại là tầng thứ nhất, huyết dịch tinh khiết cao, biến thành xích hồng sắc.
Trong thân thể tạo ra linh khí, Phong Phi Vân lập tức sử dụng một tia linh khí để kích hoạt một Linh Chu trong lòng bàn tay phải.
Nhưng lạilàm hắn thất vọng chính là lòng bàn tay kia hình ảnh một con thuyền nhàn nhạt một tia phản ứng cũng không có, linh khí chảy vào lòng bàn tay giống như đá chìm xuống biển, một điểm rung động cũng không có.
"Xem ra muốn đem một Linh Chu kích hoạt, cần phải có một lượng linh khí khổng lồ, Thánh linh khí mãnh quả nhiên không thể dùng lẽ thường tới đo lường được."
Phong Phi Vân cũng không nổi giận, nếu là một tia linh khí mà có thể nắm trong tay Thánh linh khí mãnh, đó mới là không bình thường.
Dù sao cũng phải nói, lần nữa bước vào con đường tu tiên, tâm tình Phong Phi Vân thật tốt, một luồng ánh sáng màu trắng hiện giữa các ngón tay, một chỉ ra, nhất thời đem vách tường thủng một lỗ thủng nhỏ.
Tác giả :
Cửu Đương Gia